quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 15

“Sao vậy, Lâm Diêu chưa mở điện thoại?” Nhìn biểu tình không bình thường của Tư Đồ, Diệp Từ hỏi.

“Em ấy không về nhà cũ, đang đi về… phía tây… Gần khu trung tâm thương tâm.” Nhìn tín hiệu trên đồng hồ, Tư Đồ liền mau chóng xác nhận được vị trí của Lâm Diêu.

“Đừng lo, nếu hắn không dùng điện thoại công cộng gọi cho cậu, vậy chứng tỏ hắn không sao.” Diệp Từ hiểu rõ tâm trạng của người đang yêu, an ủi Tư Đồ.

“Tôi lo là em ấy không có cơ hội gọi điện cho tôi.”

“Sẽ không, Lâm Diêu không giống cậu, thật sự có nguy hiểm gì…”

“Đúng rồi anh, Lâm ca nói nếu ảnh thật sự gặp nguy hiểm gì, sẽ hủy máy phát tín hiệu.

Nếu như tín hiệu vẫn còn thì chắc ảnh không gặp chuyện gì đâu.” Đường Sóc ở bên cạnh xen vào.

“Nói lúc nào, sao anh lại không biết?” Chuyện này hắn phải là người biết đầu tiên mới đúng chứ.

“Lúc nói chuyện phiếm, em cũng quên hôm nào rồi.”

“Tư Đồ, đừng lo.

Lâm Diêu thông minh như vậy, nếu gặp nguy hiểm thật, không có khả năng không báo cho cậu.

Chắc là hắn đang tra án.”

“Nhưng tại sao không gọi điện cho tôi, tôi còn một việc muốn nói với em ấy, rất quan trọng.”

“Chuyện gì?” j

Diệp Từ rất ít khi hiếu kỳ, Tư Đồ không nghĩ nhiều liền nói cho hắn biết.

Điều này làm Đường Sóc lo lắng, mà Liêu Giang Vũ thì tức chết.

Thái độ của hai người như sau.

“Anh Tư Đồ, anh nhất định phải nói với Lâm ca, nếu không có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!”

“Mẹ nó đồ quỷ háo sắc, bắt tôi vắt giò lên cổ chạy sùi bọt mép, chỉ để bảo đảm cuộc hẹn nửa đêm của anh, nửa đêm nửa hôm còn gặp mặt cái gì, chơi cầu cơ? Lâm Diêu mà biết không bóp ch3t anh mới lạ!”

Tư Đồ thấy bản thân rất oan uổng, liền nói với Diệp Từ nãy giờ không phát biểu ý kiến gì, “Tôi xin thề với trời đất, tuyệt đối là đi điều tra án!”

Liêu Giang Vũ khinh bỉ nhìn hắn, “Giả vờ đi ngoại tình thì có.”

“Hòa thượng thúi, hôm nay tôi đắc tội gì với anh phải không, chừa chút đạo đức đi, tôi là người như vậy sao?”

“Anh Tư Đồ, anh tốt nhất đừng chọc Giang Vũ ca, hôm nay ảnh rất là đáng thương.

Bị người ta chặn ngoài cửa không nói, thiếu chút nữa còn bị…”

Diệp Từ lập tức bịt miệng hắn lại.

“Tư Đồ, giờ đã 12 giờ, cậu mau đi đi, tôi đi với cậu.”

Không trả lời Diệp Từ, Tư Đồ cười như muốn bị đánh, trêu chọc Liêu Giang Vũ, “Qua đây qua đây, để tôi phân tích, đi đâu chọc người ta mất hứng rồi?”

“Mẹ nó tôi đập cậu chết bây giờ tin không, cút đi!” Nói xong, Liêu Giang Vũ vội vàng lái xe đi.

Liêu Giang Vũ đi rồi, Diệp Từ mới dạy dỗ động vật nhỏ, “Da mặt của Giang Vũ không dày như Tư Đồ, ở trước mặt hắn em vạch ra nhược điểm, hắn sẽ nổi cáu, chuyện này cứ lén nói sau lưng với anh là được rồi.”

“Nhưng mà trên đường đi ảnh kể cho em quá chừng, em còn tưởng mọi người là người một nhà, không sao hết.”

“Vì là người một nhà, cho nên Giang Vũ không nổi giận với em.

Được rồi, lên xe đi, em đi với anh.”

Nhìn bọn họ ân ái, Tư Đồ không biết mình được khích lệ hay bị châm chọc.

Nhưng quan trọng nhất là, Tiểu Diêu của hắn đang ở đâu?



Muốn chửi thề thật, chiếc xe màu đen kia thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt hắn, theo một hồi lại biến mất, sau đó lại xuất hiện, rồi biến mất, cũng không phải quay phim thần quái, cần gì xuất quỷ nhập thần!

Lâm Diêu đuổi theo hơn bốn tiếng, từ sớm đã mất kiên trì, nhưng mỗi lần hắn muốn bỏ cuộc, chiếc xe kia luôn luôn xuất hiện lần nữa.

Giống như…

Lâm Diêu mang tất cả tâm tư đặt vào việc chiến đấu, quên mất phải liên lạc với Tư Đồ.

Chỉ lát sau, chiếc xe kia dừng lại, Lâm Diêu nhìn người đàn ông tóc vàng cao to bước xuống, khóa xe rồi đi về phía khu trung tâm thương mại.

Dừng xe lại, Lâm Diêu không gần không xa theo phía sau, khoảng chừng nửa tiếng sau, người đàn ông tóc vàng bước vào khách sạn Thương Mậu, Lâm Diêu cũng đi theo.

Đứng rất xa ở cửa chính, nhìn người đàn ông tóc vàng nói chuyện vài câu với nhân viên tiếp tân, sau đó vào thang máy, hắn nhanh chóng chạy tới.

Căn cứ theo thông tin tiếp tân cung cấp, người đàn ông tóc vàng kia là Alexander, tới phòng 546 tầng năm.

Lâm Diêu lên tầng năm, định tìm phòng 546, thiếu chút nữa bị Alexander phát hiện.

Hắn trấn định đứng ở phía sô pha ngoài phòng khách mới tránh thoát.

Người này sao mới về đã đi? Hay là về lấy đồ? Suy nghĩ một chút, Lâm Diêu quyết định bỏ qua việc theo dõi Alexander, quyết định vào trong phòng xem thử.

Dựa vào cửa lắng tai nghe, cửa cách âm quá tốt hắn không nghe thấy gì, mặc dù có hơi do dự, nhưng Lâm Diêu vẫn dùng kỹ thuật không mấy thuần thục của mình, mân mê hơn cả buổi mới mở được.

Đây là một căn phòng sang trọng, bước vào trong có thể thấy phòng khách rộng rãi, bên trái là phòng tắm sang trọng, bên phải là phòng ngủ.

Lúc này, phòng tắm bên trái phát ra hơi ẩm, hình như mới có người tắm xong.

Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong tỏa ra ánh sáng nhu hòa, rõ ràng cho thấy có người.

Lâm Diêu nhẹ nhàng bước tới gần phòng ngủ, khe hở quá nhỏ không có khả năng nhìn thấy bên trong làm gì.

Vì vậy, hắn can đảm đẩy cửa to ra.

j

Cảm giác gì có thể hình dung “lửa giận xung thiên”? Một giây này Lâm Diêu hiểu rất rõ!

Trong phòng ngủ là hai người đàn ông mập mờ đè lên nhau, hắn thấy rõ người đàn ông hắn yêu hết tâm can còn ở dưới, Lâm Diêu cho rằng mình hoàn toàn có lý do chính đáng để giết người.

Trong nháy mắt Tư Đồ thấy Lâm Diêu, đại não liền trống rỗng, hắn không nghĩ tới, Tả Khôn mới nói vài câu vụng về đột nhiên đã dính lấy hắn, không đợi hắn một cước đá ra, Lâm Diêu đã xuất hiện.

Rồi xong, nhất định là sẽ chết không toàn thây, bản thân không biết bị chửi bị đòn biết bao nhiêu lần, thậm chí còn n lần xém nữa trở thành liệt sĩ mới cứu vãn được tình hình, giờ thì chắc sẽ bỏ mạng.

Tư Đồ còn đang bi thương cho bản thân, thật không ngờ Lâm Diêu lại xông vào, đẩy Tả Khôn ra, nắm áo hắn xách lên, xem thường nói với Tả Khôn, “Người đàn ông này là của tôi.” Nói xong liền kéo hắn đi.

Tả Khôn thì vẫn rất ưu nhã, nhìn bóng lưng bọn họ, “Tư Đồ, cậu vi phạm lời hứa của chúng ta.”

Lâm Diêu dừng lại, xoay đầu lạnh lùng ngạo nghễ nói, “Ê, bớt giở trò với tôi đi.

Tôi cho anh biết một câu của lão tổ tông chúng tôi, cường long không áp được đầu xà, chọc tới tôi, tôi cho sâu bọ anh biến về Pháp!” Nói xong, dắt Tư Đồ vô cùng khiếp sợ đi, còn thở hồng hộc nói với hắn, “Mẹ nó, về nhà tôi tính sổ với anh!”

Tư Đồ từ đầu tới đuôi chỉ gật đầu liên thanh, hắn rất muốn tìm một người để hỏi, mình rốt cuộc đã làm cái gì?

Đẩy cái tên khiếp đảm thiếu đánh kia tới thang máy, thì nhìn thấy thần sắc hai người lo lắng đứng bên trong.

“Lâm ca!”

“Cũng may còn kịp.

Đừng đứng đó, vào đi.” Diệp Từ vươn tay kéo hai người có chút đờ ra vào thang máy.

Bốn người đứng trong thang máy, cánh cửa từ từ khép lại, Diệp Từ cảm thấy mình vẫn nên nói tốt cho Tư Đồ.

“Lâm Diêu, Tả Khôn hẹn gặp mặt Tư Đồ, vốn hắn định nói với cậu, nhưng điện thoại cậu hết pin.

Chúng tôi lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đi cùng.

Tôi nhìn thấy cậu vào thang máy, liền vội vã đuổi theo, nhưng vẫn không kịp.

Đừng trách Tư Đồ, hắn không làm chuyện gì có lỗi với cậu cả.”

Bạn thân, anh đúng là thiên thần! Tư Đồ reo hò trong lòng.

Lâm Diêu cũng không nói gì, bọn họ ra khỏi thang máy, đi về phía bãi đậu xe, Lâm Diêu đột nhiên dừng bước, nhìn Tư Đồ thấp thỏm bất an bên cạnh.

Nhìn… nhìn… vẫn còn nhìn… Rốt cuộc.

“Tiểu Diêu, em nói gì đi được không?” Chỉ nhìn như vậy anh không chịu nổi đâu.

“Tả Khôn cố ý dẫn tôi đến đây… Anh và hắn có ước hẹn gì?”

“Không có, tuyệt đối không có.

Trong lòng anh chỉ có em, làm sao có thể có ước hẹn gì với người khác được.”

Lâm Diêu bất đắc dĩ liếc hắn một cái, “Ai hỏi anh cái đó! Anh tới đây, hắn nói cái gì? Hai người tại sao hẹn gặp mặt?”

Tư Đồ chớp mắt, “Em, em không giận anh?”

Lâm Diêu trông rất bất đắc dĩ, “Nếu hắn chỉ hẹn một mình anh, khẳng định có vấn đề.

Đổi lại là tôi, tôi cũng tới.

Nói đi, hai người rốt cuộc nói chuyện gì?” Hừ, dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết tên này không dám ngoại tình.

Đổ mồ hôi lạnh, vẫn nên lau trước.

j

“Hắn hẹn anh tới đây là để nói mục đích của chuyến đi này, tuy rằng anh cũng có chút nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là manh mối.

Hắn từng cảnh cáo anh, không được nói với bất kì ai, kể cả em.”

“Cái này rất lạ, nếu hắn không muốn để tôi biết, tại sao còn muốn dẫn tôi đến đây? À Tư Đồ, anh có thấy một người đàn ông tóc vàng cao 1m90 không?”

“Không thấy.”

“Điều này càng xác định, Tả Khôn có ý định dẫn tôi đến đây, nhìn thấy hai người thân thiết.

Trên đường trở về nhà cũ, tôi vô tình thấy hắn, vẫn luôn đuổi theo phía sau.

Tôi biết bị hắn phát hiện, ban đầu tôi cho là cách chạy thoát của bọn họ rất thông minh, mới hai mươi phút tôi đã mất dấu, nhưng sau đó lại xuất hiện, lặp đi lặp lại, tôi vẫn đuổi theo đến tận bây giờ.

Tên tóc vàng tôi nói là tài xế của Tả Khôn, mà chiếc xe của Tả Khôn, chính là chiếc vẫn luôn theo dõi chúng ta.”

Tư Đồ vươn tay mở cửa xe, ngừng lại, nói với mọi người lên xe rồi nói tiếp.

Ở trong xe, Tư Đồ châm một điếu thuốc, làn khói trắng lười biếng bốc lên rồi biến mất, “Bây giờ có thể khẳng định Tả Khôn theo dõi chúng ta, nhưng điều này đúng là kì lạ.

Tại sao hắn muốn dẫn Tiểu Diêu đến đây, mà lúc gặp mặt còn yêu cầu không được nói với Tiểu Diêu…”

“Suy nghĩ của em có chút trẻ con, nhưng nó có phải là ‘con cóc rơi trúng bàn chân’ không?” Đường Sóc cẩn thận nói.

Câu nói của hắn bỏ lửng, Lâm Diêu mơ hồ không hiểu, Đường Sóc liền giải thích, “Con cóc rơi trúng chân, không cắn anh cũng làm anh ghét muốn chết!”

Tư Đồ nhịn không được cười, Diệp Từ thật sự không biết nói gì mới phải.

“Hành động của Tả Khôn rất kì lạ, không giống cách làm của tổ chức, nhưng hắn cứ đi khắp nơi gây phiền phức cho chúng ta, người này rốt cuộc có chủ ý gì?” Tư Đồ nhận thấy Tả Khôn có khả năng là thân phận khác.

“Tôi cũng hiểu Tả Khôn không phải người của tổ chức.” Lâm Diêu ngồi ở ghế phó lái, xoay mặt nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ không lạ khi Lâm Diêu nghĩ vậy, nhưng trong lời nói của hắn hình như có ý khác, liền hỏi, “Em có suy nghĩ thế nào?”

“Hôm nay tôi có thấy Tả Khôn đứng chung với một người đàn ông, giữa bọn họ hình như có mâu thuẫn, cứ giằng tới giằng lui.

Tôi nghĩ là mình hoa mắt, dựa theo lẽ thường, tôi không thể nhìn thấy người này mới đúng!”

“Cậu nhìn thấy ai?” Diệp Từ lần đầu tiên mở miệng, hình như có hứng thú với đề tài này.

Lâm Diêu không chắc chắn có nên nói hay không, do dự liếc nhìn biểu tình của ba người, dùng ngón tay hươ vào không trung, viết tên một người.

“Không thể nào!” Đường Sóc mở to mắt.

Diệp Từ và Tư Đồ đều trầm mặc, âm thầm cân nhắc xem Lâm Diêu có hoa mắt hay không.

Cuối cùng.

“Tôi chỉ nhìn thấy sườn mặt, người nọ sau đó đã bị nhét vào xe.”

“Người này để tôi tra, nếu như Lâm Diêu không nhìn nhầm, vấn đề liền không đơn giản, tạm thời hai người đừng đối đầu quá cứng với Tả Khôn.

Mục đích bây giờ của hắn, chúng ta có thể rõ ràng chỉ có một, ly gián cậu và Lâm Diêu, chỉ cần hai người tin tưởng đối phương, không sợ hắn lại giở chiêu khác.” Diệp Từ dựa vào lưng ghế, trông như đại tướng muốn xuất chinh.

“Được, quyết định vậy đi.

Tôi và Tiểu Diêu về nhà cũ, bên anh điều tra có kết quả gì thì lập tức gọi cho tôi.”

Nói đến lúc này đã hơn hai giờ sáng, sau khi Diệp Từ đưa Đường Sóc về nhà, hai người vẫn không nói gì.

“Đại Binh ca, anh định đi điều tra cái gì?”

“Trời sáng anh phải đi rồi.”

“Ban đầu em muốn theo anh, nhưng nghĩ lại, một mình anh làm có hiệu suất hơn.

Ngày mai em đi tìm Giang Vũ ca, xem ảnh có cần giúp gì không.”

Diệp Từ vui mừng nhìn người yêu, dưới ánh trăng, người trong lòng có chút nghịch ngợm ôm lại hắn.

Vươn tay tắt đèn, thời gian ngọt ngào chỉ thuộc về bọn họ giờ mới bắt đầu, Diệp Từ không ngần ngại, tranh thủ thời gian hâm nóng tình cảm với động vật nhỏ.

Dọc đường đi, Lâm Diêu không nói gì nhiều, Tư Đồ thì nói suốt không dừng miệng.

Chờ bọn họ về tới nhà cũ, thím Vương ra mở cửa xong, Tư Đồ mới phát hiện biểu tình tức giận của Lâm Diêu, cả đường đi trái tim cứ treo trên cao mãi không chịu xuống.

Rất ân cần mở cửa phòng cho Lâm Diêu, vừa vào trong Lâm Diêu đã nổi giận, “Mẹ nó, hắn dám dụ dỗ anh, tôi sẽ lột s@ch hắn ném xuống biển!”

Thật hả, thì ra cả buổi trời vẫn là giận cái này.

Tư Đồ không dám lên tiếng, bây giờ bạn càng khuyên Lâm Diêu, hắn sẽ càng tức giận.

Mặc cho hắn đập đồ chửi mắng một hồi, thấy cơn giận cũng nguôi bớt, Tư Đồ mới lại gần.

“Đừng giận nữa, anh bảo đảm sau này sẽ không cho hắn một nửa cơ hội! Mặc cho gió rền sấm sét, anh vẫn đứng sừng sững bất động!”

Lâm Diêu nở nụ cười, trong lòng tin tưởng hắn.

“Được rồi, có chuyện gì thì mai rồi nói, đi ngủ đã.

Không có tinh thần cái gì cũng không làm được.

Ê, anh định ở lại phòng tôi?”

“Không có anh ôm, sao em ngủ được?” j

“Muốn bị đập phải không?”

“Rồi rồi rồi, anh không làm khó em.

Về phòng ngủ, nếu không hai ta lại thảo luận vụ án, hoặc bàn chuyện tình yêu, em vẫn ngủ không ngon.”

Nhìn hắn cho mình một nụ hôn dịu dàng mới đi, Lâm Diêu cuối cùng cũng thấy thư thái một chút.

Một đêm trôi qua, sáng hôm sau tám giờ Lâm Diêu mới rời khỏi phòng.

Trong phòng khách, hắn nhìn thấy Đồng Hạo đang uống thuốc và Mã Hải Ba đang gọi điện thoại.

Lúc này, Tư Đồ đứng bên cửa sổ ngoắc hắn, đợi hắn đi qua mới hỏi, “Nhìn kìa, bọn họ không chậm chứ?”

Hắn nhìn ra ngoài theo ý Tư Đồ, một nhóm cảnh sát đang rà soát kiểu trải thảm.

“Sao không gọi tôi dậy? Tổ trưởng đến rồi?”

“Đông Minh tới rồi nhưng bị gọi đi mất rồi.

Bảo anh nói với em, hắn đã sắp xếp người điều tra nội dung trong cuốn sổ.

Bên trong không phải có một người có máu RH âm tính sao, nhóm máu hiếm kiểu này, trong bệnh viện nhất định có ghi lại.”

“Nhưng cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Sao hôm nay Đồng Hạo không đi làm, phòng người nào cũng tra cả?”

“Đồng ý yêu cầu của Đồng Triết, trước tiên tra xét hắn, điều tra xong hắn mới đi làm.

Đồng Hạo vì bỏ lỡ thời gian, cho nên hôm nay ở nhà không đến công ty.

Anh nghi ngờ tối qua Đông Minh ngủ trước cửa, năm giờ sáng đã tới rồi.

Em ngủ ngon vậy, anh không nỡ gọi.”

“Đến giờ vẫn không có thu hoạch gì, chẳng lẽ là do người ngoài làm?”

“Bây giờ khó mà nói, anh định nhờ Diệp Từ đến xem, nhưng giờ hắn bận việc quan trọng, chỉ có thể tự chúng ta làm.

Căn nhà này quá lớn, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.”

“Bên này có người của tổ trưởng, chúng ta sẽ không cực khổ.

Chuyện cấp bách, chúng ta vẫn nên mau chóng tìm ra Chu Tri Nhiên, tôi luôn cảm thấy, hắn có liên quan đến một loạt sự kiện.”

“Bên Giang Vũ cũng sắp có hồi âm rồi, nếu tra ra Chu Tri Nhiên từng tiếp xúc với Hàn Vân, chúng ta có thể mở ra một cánh cửa, không giống như bây giờ, rơi vào cục diện bế tắc.”

Bọn họ đang nói, Đàm Ninh mang theo hàn khí từ bên ngoài bước vào.

“Cậu dậy rồi, tôi có chuyện muốn nói.” Đàm Ninh đang định cầm ly cà phê từ tay Tư Đồ, không cận thận va vào, cà phê trong ly đổ vào tay Lâm Diêu.

Đàm Ninh vừa hỏi Lâm Diêu “Không sao chứ?”, vừa lấy khăn tay trong túi ra, Mã Hải Ba định đi ra ngoài, nhìn thấy liền giúp vui hỏi, “Rửa một cái là được rồi, cà phê rất là rích, trong nhà vệ sinh có khăn giấy, dùng khăn tay làm gì?”

“Tôi có thói quen dùng khăn tay của mình, cái loại khăn giấy đó, bỏ rồi cũng lấy đi tái chế.” Hắn đã nuôi thành thói quen cả chục năm nay, không có ý định sửa.

“Bây giờ còn dùng khăn tay đúng là không thấy nhiều nữa.” Nói xong, Mã Hải Ba đẩy cửa đi ra, hình như muốn về thành phố.

Nhìn hắn đi rồi, Đàm Ninh mới nói, “Vấn đề thời gian của Mã Hải Ba đã điều tra được.

Người gọi điện với hắn là nữ, nghe nói là bạn gái.

Tối đó bọn họ đúng là vẫn luôn online nói chuyện với nhau, nhưng đối phương từng rời khỏi nửa tiếng.

Thời gian thì không xác định, nhưng chắc chắn lúc quay lại là 2:10.

Người đó nói, tối đó cô ăn trúng cái gì nên đau bụng, ở trong phòng vệ sinh rất lâu, không phải ba mươi phút thì cũng hai mươi phút.

Nếu Mã Hải Ba rời đi trong lúc đó…”

“Vừa vặn trùng khớp với thời gian tử vong của chú Lương.

Nhưng thời gian đối phương rời đi không xác định,ở mặt này, hiềm nghi của Mã Hải Ba thiếu rất nhiều.” Lâm Diêu có vẻ cũng không như Đàm Ninh, khẳng định hiềm nghi của Mã Hai Ba rất lớn.

“Đàm Ninh, cậu cho tôi địa chỉ của cô gái đó, tôi muốn tìm cô ta nói chuyện.” Biểu tình Tư Đồ tự nhiên, không biết đang tính cái gì.

j

Đàm Ninh đưa địa chỉ và tên cho Tư Đồ, sau đó quay về làm việc.

“Anh nghi ngờ Mã Hải Ba?” Lâm Diêu không mang giọng chất vấn, hỏi.

“Nếu như nói là ăn khớp thì cũng thật trùng hợp.

Anh nhất định phải gặp người kia đối chứng lại lần nữa, nếu như… A, Giang Vũ gọi.”

Liêu Giang Vũ gọi tới rất đúng lúc, nói cũng rất rõ ràng, kêu bọn họ tốt nhất là đến một chuyến.

“Chúng ta cùng đi, à ăn chút gì đã, anh có kêu thím Vương giữ lại cho em.

Nhìn anh cái gì, không ăn thì không cho đi!”

Lâm Diêu lắc đầu cười, có chút thích hắn quản thúc bá đạo như vậy.

Lâm Diêu đi ăn sáng, Tư Đồ mặc áo khoác, ra ngoài bận việc với nhóm cảnh sát.

Chờ Lâm Diêu ăn xong, về phòng lấy áo khoác, Đồng Hạo vội vàng gõ cửa.

“Có chuyện gì?” Lâm Diêu hỏi.

Đồng Hạo nhìn qua không mấy tốt, đầu đổ mồ hôi, sắc mặt cũng xanh.

“Tôi đau bụng, nhà vệ sinh phòng tôi hư rồi.

Có thể cho tôi mượn nhà vệ sinh không?”

“Sao lại hư?”

Đồng Hạo trông rất khó chịu, “Bồn cầu bị nghẹt, tôi làm cả buổi cũng không thông.”

Con người có ba cái gấp, có thể hiểu.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, người như hắn cũng không dễ nói, tiêu chảy còn bị nghẹt bồn cầu, để thím Vương làm cho hắn.

Đồng Triết và Mã Hải Ba không có ở đây, chỉ còn Trương Ny và Đồng Nhã, xem ra mình là chỗ cầu cứu duy nhất của hắn.

“May mà cậu tới đúng lúc, tôi giờ phải đi.

Vầy đi, tôi đưa chìa khóa cho cậu, cứ tùy tiện dùng nhà vệ sinh.”

Đồng Hạo sửng sốt, “Trong phòng cậu không có đồ gì quan trọng sao?”

“Đồ quan trọng tôi sẽ để ở đây sao?” j

“Vậy thì cám ơn cậu!” Nói xong, Đồng Hạo vọt thẳng vào nhà vệ sinh.

Không đợi cửa chính đóng lại, liền nghe thấy trong nhà vệ sinh vang ra tiếng nước chảy ầm ầm, Lâm Diêu cầu nguyện nhà vệ sinh của mình không bị nghẹt.

Trên đường đi, Lâm Diêu kể cho Tư Đồ nghe chuyện Đồng Hạo không khỏe, Tư Đồ lại không bật cười.

“Sao dạo này tiêu chảy cũng thịnh hành vậy nhỉ?”

Lời của hắn làm cho Lâm Diêu vô tình như cố ý cảnh giác.

Hết chương 15.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui