Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 19
Lâm Diêu và Cát Đông Minh đều mang vẻ mặt không hiểu nhìn Đàm Ninh.
“Cuộc nói chuyện hoàn chỉnh thì tôi không nghe thấy, tôi chỉ nghe cáo già nói, Tiểu Đường có thể sẽ ở nhà cũ, còn một người khác nói, vậy tới nhà cũ bắt người.”
“Người kia là ai? Tại sao hắn muốn bắt Tiểu Đường?” Cát Đông Minh có chút lờ mờ.
“Tôi nghe không hiểu, cũng không biết là ai.
Nhưng mà tôi đoán có liên quan tới Diệp Từ.
Không biết Tiểu Đường có làm chuyện gì phi pháp không, xem như là có chuyện đi, cũng là vì Diệp Từ.”
Một đám mây đen kéo tới.
“Đàm Ninh, tôi sẽ bảo Tiểu Đường đến nơi khác, hôm nay cậu không nói gì với tôi cả, tôi cũng chưa nghe thấy gì.
Tổ trưởng, anh nói sao?”
Đám nhóc này, muốn kéo mình chết chung phải không?
Hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, Cát Đông Minh xoay người đi.
Lên xe, Lâm Diêu vội vàng gọi điện cho Đường Sóc, đối phương nghe hắn nói xong, cả ngày không lên tiếng, buồn buồn nói, “Em sẽ suy nghĩ.”
Lâm Diêu có chút lo lắng nói, “Có chuyện gì thì gọi cho anh, Diệp Từ đâu?”
“Tối nay ảnh mới về, tối chúng ta gặp.”
“Được.
Gặp rồi bàn tiếp.”
Bên Đường Sóc có Diệp Từ chăm sóc, Lâm Diêu không lo lắng.
Lúc này, hắn càng quan tâm tới tấm ảnh mà Tư Đồ nói hơn.
Mở tấm ảnh lên, trong nháy mắt Lâm Diêu không làm rõ được, đây rốt cuộc là cái gì.
Thấy Tư Đồ còn miêu tả bên dưới tấm ảnh, nhưng chỉ ghi bốn từ: “Trọng lượng, phân lượng”.
Đây là cái gì? Đây là thứ Tư Đồ tìm thấy trong phòng Đồng Hạo, cũng chính là nói, là do bản thân Đồng Hạo viết.
Không được, chỉ nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, phải tới hiện trường xem mới được.
Chân đạp ga, phóng nhanh về nhà cũ.
Trong phòng khách ở nhà cũ, mọi người đều chau mặt ủ mày.
Trên gương mặt của Đồng Triết không hề gợn chút sợ hãi, tay cầm điện thoại xoay xoay, tần suất cực nhanh, tiết lộ trong lòng đang vô cùng lo lắng.
Trương Ny ngồi bên cạnh Đồng Nhã, có vẻ muốn an ủi cô rất lâu vẫn chưa khua đi sự kinh khủng, người đầu tiên nhìn thấy Đồng Hạo.
Mã Hải Ba là người cuối cùng bị cảnh sát hỏi chuyện, lúc này hắn đang ngồi trên ghế gần giống như co giật, trong phòng khách to lớn chỉ phát ra âm thanh cạch cạch.
Khoảnh khắc Lâm Diêu đẩy cửa bước vào, hắn liền cảm nhận được bầu không khí nặng nề.
“Lâm cảnh quan, cậu về rồi, Tư Đồ đâu?” Đồng Triết hỏi.
“Hắn có chuyện phải làm… Sao Tả Khôn còn chưa về?” Ở đây còn thiếu một người, sao lúc nãy lại quên hỏi chuyện của Tả Khôn chứ.
“Hắn ở thành phố đã bị cảnh sát tìm hỏi chuyện, nói là khuya mới về được.
Tư Đồ chừng nào mới về?”
“Vẫn còn chưa rõ lắm, rất nhiều chuyện phải làm, chắc là phải mất một khoảng thời gian.
Thím Vương đang ở đâu?”
Đồng Triết hiểu Lâm Diêu không muốn nhắc đến chuyện của Tư Đồ, hắn cũng không truy hỏi, gọi thím Vương xong thì yên lặng quan sát.
“Thím Vương, làm phiền thím đi theo tôi.”
Nhìn thím Vương đi theo Lâm Diêu tới phòng của Đồng Hạo, mọi người có vẻ muốn đi theo, Lâm Diêu xoay đầu nhìn mọi người đều đã đứng lên, chỉ nói, “Làm phiền mọi người ở đây chờ một lát.”
Phòng của Đồng Hạo không khóa, chỉ dùng hoàng tuyến vây bên ngoài, Lâm Diêu kéo lên cao, để thím Vương cùng đi vào trong.
“Vào đi, không sao.
Chỉ cần thím đừng chạm vào vật gì là được.”
Thím Vương rất câu nệ đi vào, sắc mặt có hơi xanh.
Lâm Diêu đóng cửa lại, vừa quan sát xung quanh vừa hỏi, “Sáng nay thím gặp Đồng Hạo vào lúc mấy giờ?”
“Khoảng sáu giờ sáng.
Cảnh sát tới đây nói muốn lục soát phòng của Đồng tiên sinh.”
“Còn lần cuối gặp hắn?”
“Buổi chiều, lúc cậu ấy nói muốn uống nước muối.
Lúc ăn cơm trưa thì có ra, Đồng tiên sinh ăn xong thì về phòng.”
“Ăn cơm trưa? Hắn ăn nhiều không?”
“Không nhiều lắm.
Chỉ ăn một chén cháo với một chút rau trộn.”
“Rau trộn gì?”
“Măng trộn dầu giấm.”
“Cháo gì?”
“Cháo hải sản.”
“Hôm nay hắn có xin thím thuốc gì không?”
“Thuốc? Không có.”
“Cũng không uống nước ép luôn?”
“Không có.”
“Lúc hắn xin thím nước muối là lúc mấy giờ?”
“Hình như là buổi chiều… Cỡ 14:50.”
“Lúc đó hắn ở trạng thái thế nào?”
“Bình thường, dù sao tôi cũng không nhìn ra cậu ấy có gì bất thường.”
Hỏi tới đây, Lâm Diêu vừa vặn đi tới tủ đầu giường, tay đeo bao tay sờ lên dấu tròn trên mặt tủ, hình như có một chiếc ly từng được đặt ở đây.
Lâm Diêu nhíu mày, xoay người hỏi thím Vương, “Vào đêm chú Lương chết, thím có đến từng phòng lấy mấy cái ly không?”
“Có, tôi định rửa chung với mấy cái ly dưới bếp, nhưng lại quên mất.”
Lâm Diêu xoay cả người lại, đến gần thím Vương, nghiêm túc hỏi bà, “Thím trả mấy cái ly về lúc nào?”
“Không phải tôi.
Tôi cũng nói rồi, lúc đó tôi quên rửa, tôi đoán là chú Lương.”
Lâm Diêu suy nghĩ, kéo thím Vương rời khỏi phòng Đồng Hạo.
Vội vã đi tới nhà bếp, Lâm Diêu bảo thím Vương nhớ lại để mấy cái ly ở đâu.
“Tôi đặt trên cái khay kế bồn rửa.” j
“Lúc đó không phải có mấy cái ly trong bếp phải rửa sao, ly của nhà bếp để ở đâu?”
“Đương nhiên là để chung rồi.”
“Nói chính xác là, thím để mấy cái ly của nhà bếp trên khay ở phía trong, lấy mấy cái ly trong phòng mỗi người về rồi để bên ngoài?”
“Không, lúc đó mấy cái ly của nhà bếp để phía ngoài, mấy chiếc tôi lấy về là để bên trong.”
“Sao lại để từ ngoài vào trong?”
“Tôi là người hay làm ngược, cả viết chữ cũng viết ngược.”
“Thím Vương, sau khi Trương Ny đi, Đồng Nhã ở đâu?”
“Tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng đọc sách.”
“Thím vẫn luôn xem chừng cô ta?”
“Không thể rồi, tôi bận rộn việc nhà, sao có thể xem chừng tiểu thư mãi được.”
“Lần cuối thím gặp cô ta là lúc nào?”
“Ừm… Khoảng 14:30.
Tôi ra nhà sau giặt quần áo, hỏi tiểu thư có muốn giặt gì không.”
“Thím đi giặt quần áo, tại sao 14:50 đã quay về?”
“Là Đồng tiên sinh ra nhà sau tìm tôi, nói là không thấy muối trong bếp, tôi mới vào nhà.”. Tì𝗺 đọc 𝐭hê𝗺 𝐭ại ⩵ TRUMTR U𝓨Ệ𝑵.𝙑𝑵 ⩵
“Lúc đó Đồng Nhã ở đâu?”
“Tôi cũng không để ý, hình như không có ở phòng khách, tôi không thấy cổ.”
“Được, làm phiền thím rồi.
Nhờ thím gọi Đồng Nhã đến đây giúp tôi.”
Lâm Diêu ngẫm nghĩ, Đồng Hạo bị trúng độc vào 15:10 chiều, cũng chính là sau khi đi xin nước muối.
Cứ như vậy lại càng kì lạ.
Thím Vương nói, buổi trưa Đồng Hạo ăn cháo hải sản và măng trộn, người bị tiêu chảy có thể ăn mấy món này sao? Rõ ràng là không được, Đồng Hạo phải có thường thức này mới đúng, nếu hắn dám ăn, vậy chứng tỏ bệnh tiêu chảy đã chuyển biến tốt, hay là…
Quay lại ngày xảy ra vụ án của chú Lương, thím Vương lấy những cái ly đã được xài đem về bếp chuẩn bị rửa, rồi tới phòng của mỗi người thu thập ly, nếu là người thường, sẽ đặt mấy cái ly lấy trước vào phía trong, mà thím Vương lại có thói quen làm ngược, đảo vị trí của ly nhà bếp và ly trên các phòng.
Nghĩ theo cách này, nhất định có người đã nhân lúc thím Vương không để ý, cầm mấy cái ly đi.
Người này chắc hẳn muốn lấy ly của nhà bếp, lại cầm nhầm ly của các phòng, cứ thế, cái ly ở nhà bếp mới xuất hiện trong phòng Tư Đồ.
Vấn đề là, cũng không phải do thím Vương trả mấy chiếc ly về chỗ cũ, vậy chỉ có chú Lương, nhưng mà, mấy cái ly cũng không phải do chú trả về, vì nếu phải, trên ly phải có dấu vân tay của chú.
Cùng ngày, chỉ có Trương Ny và Đồng Hạo từng xài ly, với lại trong phòng có tám cái ly, cộng vào vừa lúc có mười cái.
Bây giờ chú Lương đã chết, không thể xác nhận lúc đó trên khay có bao nhiêu cái ly.
Trong nhà cũ xảy ra hai vụ án mạng, hung thủ chắc chắn là một người.
Cho nên, nhất định phải phá được vụ của chú Lương mới có thể tìm ra manh mối vụ của Đồng Hạo.
À, Tư Đồ đã từng muốn đi xác nhận tình hình về bạn gái của Mã Hải Ba, xem ra mình phải đi thay.
Ngày mai còn phải tới trường cảnh sát, phải nắm chắc thời gian mới được.
Lâm Diêu nghĩ tới đây thì Đồng Nhã đi tới chỗ hắn.
“Anh tìm tôi?” Đồng Nhã ngồi bên cạnh bàn, không còn sức sống như trước.
“Đúng vậy.
Cô nói cho tôi nghe tình hình lúc cô phát hiện Đồng Hạo đi.”
“Được rồi.
Mấy hôm nay tôi không có chuyện gì làm, nên đi mượn sách của Đồng Hạo, toàn là các tiểu thuyết, chiều nay vừa lúc đọc xong, nên tìm cậu ta mượn cuốn khác.”
“Đồng Nhã, cô hình như rất để ý lý do bản thân đi tìm hắn.”
Đồng Nhã sửng sốt, lập tức đỏ mặt.
j
“Là anh hỏi tôi, tôi mới nói thôi.”
“Tôi hỏi cô lúc phát hiện Đồng Hạo, hắn thế nào, là cô hiểu lầm.”
Đồng Nhã không vui liếc mắt nhìn Lâm Diêu, lên tiếng, “Hắn không khóa cửa, lúc tôi gõ cửa, không đợi hắn mời tôi đã vào.
Tôi vẫn luôn như vậy, tôi xem Đồng Hạo là người nhà nên cũng không bận tâm nhiều lắm.”
“Sau đó?”
“Sau đó nhìn thấy hắn nằm dưới đất, nắm áo, trông như sắp chết đến nơi.
Tôi liền gọi xe cứu thương.”
“Cô chắc chắn là hắn nằm dưới đất?”
“Đương nhiên.”
“Lúc đó hắn còn ý thức không? Cô có đụng vào vật gì trong phòng không?”
“Không có, tôi không chạm vào gì cả.
Lúc đó trông hắn còn không kịp, còn tâm trí đâu làm chuyện khác? Lúc tôi phát hiện thì dù sao cũng tính là còn sống, tôi gọi hắn, hắn cũng không trả lời, ý thức thì chắc còn, tôi quá sợ hãi nên không nhớ rõ gì cả.”
“Lần cuối cô gặp Đồng Hạo là lúc nào?”
“Buổi chiều, lúc Đồng Hạo đi tìm thím Vương.”
“Khi đó cô đang ở đâu?”
“Ở phòng khách.”
“Được rồi, trước hết cứ vậy đã.
Làm phiền cô.”
Đồng Nhã tưởng hắn sẽ hỏi rất lâu, ai ngờ chỉ hỏi đơn giản, không khỏi có chút khó hiểu, ấm ức bỏ đi.
Chuyện này là sao, tại sao lúc Đồng Hạo muốn nước muối, thím Vương không gặp Đồng Nhã? Mà Đồng Nhã lại nói mình ở phòng khách? Ở mặt này có ngụ ý gì, hay là có ai nói dối?
Nói dối thì không có khả năng lớn, chuyện này chỉ cần để hai đương sự thẩm tra đối chiếu, là có thể rõ nguyên do, vậy tại sao bằng chứng của hai người lại khác nhau?
Đồng Nhã nói lúc mình vào phòng, Đồng Hạo nằm dưới đất nắm áo, thế nhưng người có kinh nghiệm đều biết, người trúng độc phần lớn là cuộn người lại, nằm úp sấp dưới đất, mà mình lại phát hiện dấu ly trên đầu tủ, điểm này cũng đáng để tâm.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu lấy điện thoại của Tư Đồ ra, mở tấm ảnh chụp công thức, xem một chút, có vẻ càng ngày càng nghi ngờ.
j
“Nếu quả thật là hắn, đây chẳng lẽ là… Hắn đang sợ điều gì, sợ sẽ đến mức bị diệt khẩu?” Lâm Diêu lẩm bẩm, tiếng chuông điện thoại vang lên làm hắn giật mình.
Trên màn hình hiện tên của Diệp Từ, Lâm Diêu nhất thời lấy lại tinh thần.
“Diệp Từ, anh về rồi?”
“A, còn cỡ 20 phút nữa đến nhà cũ.
Hai người ở đâu?”
“Ở nhà cũ, Diệp Từ, có một chuyện tôi phải nói với anh, Tư Đồ vào cảnh cục rồi.Tình hình chi tiết thì gặp rồi nói, chúng tôi đổi địa điểm gặp mặt đi.”
“Sao vậy?” Diệp Từ theo bản năng nhận ra, nhất định có chuyện gì đó rồi.
“Gặp rồi bàn…” Trong điện thoại nói không rõ, Lâm Diêu vốn định nói vậy với Diệp Từ, chợt nghe trong phòng khách vang lên giọng của Đường Sóc, không khỏi thốt lên, “Sao Tiểu Đường lại tới đây?”
“Tôi lập tức đến ngay.” Diệp Từ không đợi Lâm Diêu nói xong, cúp điện thoại.
Trong lòng có rất nhiều vấn đề, Lâm Diêu bất chấp gọi lại cho Diệp Từ, kêu hắn không được tới, hắn ra khỏi nhà bếp, chạy thật nhanh tới phòng khách.
Đường Sóc mặc áo khoác dày, còn đội mũ, hình như là đi xe buýt đến.
“Tiểu Đường, sao cậu lại đến đây, không phải anh nói không được tới sao?”
“Em muốn đến xem, anh Tư Đồ có chuyện phải làm, một mình anh thì cực, em tới để anh sai đi làm việc nè.”
Thằng nhóc này biết mình gặp phiền phức còn cố tình đến.
“Diệp Từ có gọi cho cậu chưa?”
Đường Sóc không trả lời, chỉ cười, Lâm Diêu mới chợt hiểu ra, vì sao câu cuối cùng của Diệp Từ lại toát ra vẻ lo lắng như vậy.
“Đi theo anh.” Đang định kéo Đường Sóc tới chỗ khác hỏi chuyện cặn kẽ, Mã Hải Ba đột nhiên đứng lên, ra vẻ đã kiên nhẫn lâu rồi.
“Tôi nói này, sao các cậu cứ tránh mặt chúng tôi vậy, chúng tôi cũng xem như là đương sự, có gì không thể nói trước mặt chúng tôi sao?”
“Đây là chuyện riêng, không liên quan tới vụ án.” Lâm Diêu lười để ý tới hắn, kéo Đường Sóc tiếp tục đi.
“Chỉ có các cậu mới có việc riêng hả, tôi cũng có vậy.
Nơi này đúng là bị nguyền rủa, nếu không tôi… Bỏ đi, tôi phải về thành phố, buổi tối tôi quay lại.” Mã Hải Ba muốn nói rồi lại thôi, cầm đồ định đi.
“Anh chờ chút, tôi còn việc muốn hỏi, có thể…” Lâm Diêu mở miệng giữ Mã Hải Ba lại, cũng không muốn thả Đường Sóc đi.
“Anh cứ lo chuyện này trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện.” Đường Sóc cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha.
Lâm Diêu cũng chỉ đành vậy, đi tới trước mặt Mã Hải Ba, hỏi, “Sáng nay trước khi anh đi, có gặp Đồng Hạo không?”
“Có gặp, sáng sớm lúc cảnh sát tới, chúng tôi đều bị đánh thức, đương nhiên là gặp rồi.”
“Lúc đó hắn trông thế nào?” j
“Còn có thể thế nào, vẫn chưa tỉnh ngủ.”
“Anh từ sớm đã rời khỏi đây, xin hỏi anh đi đâu, làm gì?”
Nghe câu hỏi này của Lâm Diêu, Mã Hải Ba tức giận.
“Cậu rốt cuộc muốn hỏi gì, cảnh sát cũng không hỏi tôi nhiều như vậy!”
“Bọn họ nhất định sẽ hỏi thôi, trả lời tôi Mã Hải Ba, sáng sớm anh rời khỏi nhà cũ đã đi đâu, làm gì?” Lâm Diêu lạnh lùng, khí tức tuấn mỹ lập tức tỏa ra.
“Tôi, tôi đi… về Chu gia.”Mã Hải Ba buồn bực nói.
Thì ra là về báo cáo, ngại có Đồng Triết ở đây nên khó nói.
Lâm Diêu hừ lạnh trong lòng, dùng dư quang nhìn Đồng Triết không hề thay đổi sắc mặt.
“Không có việc gì nữa thì tôi đi.” Mã Hải Ba gần như là tông cửa mà đi, Lâm Diêu đang định kéo Đường Sóc vào phòng, thì nhìn thấy Diệp Từ sóng gió bôn ba trở về.
Đường Sóc sửng sốt, lập tức mỉm cười nghênh đón, “Anh về rồi.”
“Sao không nghe điện thoại của anh?” Sắc mặt Diệp Từ không tốt, hắn không nhìn mọi người, chỉ quan tâm tên nhóc hắn vẫn luôn lo lắng này.
“Điện thoại em để chế độ rung trong túi, không nghe thấy.
Giận hả?” Tới gần hắn len lén hỏi, rồi lén nắm tay, Đường Sóc thi triển nụ cười vô địch, xóa đi màu sắc u ám trong lòng hắn.
Diệp Từ nhất thời dịu dàng, Lâm Diêu ở bên cạnh liếc mắt khinh bỉ.
“Được rồi, nều đã đến hết thì vào phòng nói.” Lâm Diêu kêu bọn họ vào phòng, không muốn ai ở đây phát hiện trạng thái thân mật của hai người.
“A, Lâm ca, em có hơi đói, chúng ta ra ngoài ăn được không?” Đường Sóc không thả tay Diệp Từ, mặc kệ ánh mắt của mọi người, điểm này làm Diệp Từ hài lòng, cũng thấy kì lạ.
“Vậy ra ngoài ăn chút gì đi.” Lâm Diêu cảm giác được Đường Sóc muốn đưa Diệp Từ đi, tuy rằng không biết vì sao, nhưng vẫn thấy nên làm theo hắn.
“Không cần đi, tôi có làm cơm, để hâm nóng cho các cậu.”
Thím Vương này đúng là biết chọn thời điểm ghê, hết lần này tới lần khác giữ lại, Đường Sóc lén trừng mắt thù hận.
“Thôi đừng ra ngoài, ở ngoài lái xe rất lâu mới tìm được quán ăn, sau khi anh đi em có ăn cơm đàng hoàng không, sao bây giờ lại đói rồi?” Diệp Từ vừa nói vừa kéo Đường Sóc vào bếp.
Đường Sóc cũng không dám làm quá rõ ràng, lúc Diệp Từ kéo đi, Đường Sóc nhìn sang Lâm Diêu, ý bảo hắn mau nghĩ cách.
Hai người này đúng là…
“Diệp Từ, đi theo tôi, tôi có việc muốn nói với anh.” Chỉ có thể mạnh bạo thôi, Lâm Diêu cầm áo của Đường Sóc, thể hiện nhất định phải đi.
Diệp Từ không hỏi gì cả, chỉ liếc nhìn tất cả mọi người ở đây, rồi liền theo Lâm Diêu rời khỏi.
Bọn họ đều đã mở cửa, lại thấy từ xa có hai chiếc xe cảnh sát, còi hú inh ỏi, Lâm Diêu chợt thấy Đường Sóc hô lên, “Tiêu rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Từ cũng nhận ra Đường Sóc khác thường, liền kéo hắn lại hỏi.
“Đừng hỏi.
Lâm ca, anh mau đưa Đại Binh ca rời khỏi đây trước, nhanh lên.
Đại Binh ca, trở về rồi em giải thích, mau lập tức rời khỏi đây!”
Diệp Từ nhìn người trước mặt mình mang thần sắc hốt hoảng, hỏi, “Em không nói rõ ràng đã kêu anh đi, muốn một mình đối mặt cái gì?”
“Đừng hỏi nữa, em xin anh, đi mau, đi nhanh đi!”
Xin? Hắn đang cầu xin Diệp Từ, Lâm Diêu chưa từng thấy Đường Sóc xin Diệp Từ bao giờ, hắn kinh ngạc mà Diệp Từ càng kinh ngạc hơn.
Nắm cổ tay hắn, Diệp Từ cũng nắm ngượclại, thấy xe cảnh sát gần đến, còn nói, “Em muốn bảo vệ anh, cũng nên hỏi ý kiến của anh.
Xem anh là cái gì, không thấy ánh sáng hay một kẻ nhu nhược vô dụng, lúc này cần em đứng ra chắn cho anh?”
Biết ngay anh sẽ phản ứng như vậy, cho nên mới không dám nhận điện thoại đó.
“Đại Binh ca, không phải như vậy, nghe em nói có được không, anh đi với Lâm ca trước đi, em sẽ nói cho anh nghe vì sao sớm thôi.”
“Không muốn.”
Người này thật cố chấp!
Đường Sóc cố sức kéo Diệp Từ, hốc mắt đỏ cả lên.
“Anh tin em một lần có được không! Mặc kệ em làm cái gì, cũng là vì muốn ở bên anh lâu dài, Đại Binh ca, em tín nhiệm anh, anh cũng tín nhiệm em có được không?”
Cắn chặt răng, Diệp Từ trong mười giây ngắn ngủi, thỏa hiệp.
“Được, anh đi.” Buông tay Đường Sóc ra, hắn đi về phía Lâm Diêu.
“Lâm ca, em giao Đại Binh ca cho anh, anh phải giấu ảnh thật kỹ.
Chờ em gọi điện thoại mới được về.”
“Yên tâm, cứ giao cho anh, anh sẽ trả lại nguyên vẹn cho cậu.” Nói xong, hắn và Diệp Từ vòng qua nhà chính, đi ra vườn sau, định rời khỏi từ đó.
Mới vào sân, Diệp Từ đã bắt Lâm Diêu lại, không cho phép hắn phản đối, “Tôi lo cho em ấy, cậu đi đi.”
Hừ! Quả nhiên giở trò.
“Diệp Từ, anh…” j
“Nếu đổi lại là Tư Đồ bảo cậu đi, cậu có đi không?”
Chuyện này còn phải nghĩ nữa sao? Lâm Diêu không biết làm cách nào, nhìn Diệp Từ chuẩn bị thi triển võ nghệ, liền ngăn cản hắn.
“Đi theo tôi.”
Diệp Từ và Lâm Diêu núp phía sau nhà kho, quan sát tình hình ở nhà chính.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trên trời có tuyết rơi, càng lúc càng lớn, từng bông hoa tuyết rơi lên người Đường Sóc, không kịp hòa tan.
Đứng giữa trời tuyết, Đường Sóc thấp thỏm bất an, chỉ có thể không ngừng nhớ đến Đại Binh ca, dũng khí dần tăng lên trong lồ ng ngực.
Hai chiếc xe cảnh sát rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt hắn.
Cửa mở, có hai người đàn ông giống nhau y như đúc, mặc cảnh phục bước xuống, sau khi thấy Đường Sóc liền trầm ổn bước tới.
Đường Sóc đứng đối diện bọn họ, “Anh hai, anh ba.”
Một chiếc xe khác cũng mở cửa, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi bước xuống xe.
Đường Sóc lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt ông.
Hết chương 19.
Ying Ying: ồ mái gọt! Có phải là tình tiết máo chó gia đình cấm cản trong truyền thuyết *mặt the scream*
- -----oOo------