quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 20

Đường Sóc lấy dũng khí, đối mặt với ánh mắt hữu thần của người kia, nhẹ giọng gọi, “Ba.”

“Haiz… Em đó, bớt tìm phiền phức cho gia đình đi.” Người được Đường Sóc gọi là anh hai, bất đắc dĩ lên tiếng.

Đường Sóc không cúi đầu, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn thẳnh vào cha mình.

“Tiểu Sóc, còn đứng ngây ra đó làm gì, giải thích rõ ràng đi, em và người kia là quan hệ gì?” Anh ba trách móc, lo cho em trai bị phạt.

“Em chỉ ở chung với người mình thích, đơn giản vậy thôi.” Đường Sóc không biện hộ gì, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, Đại Binh ca của hắn đã cho hắn đầy đủ dũng khí.

“Người nọ là nam, cũng giống em là nam, em muốn chọc ba mẹ tức chết phải không?!” Anh ba nổi giận, lớn tiếng.

“Anh ấy là nam thì sao, tại sao em không thể thích anh ấy?”

“Hắn là ai ba đã điều tra rõ ràng từ lâu, em là cảnh sát Tiểu Sóc, hắn là tên trộm, hai người không thể ở cùng nhau!”

“Không được nói anh ấy như vậy! Em rất rõ bản thân mình làm cái gì, coi như anh ấy là tên trộm, em cũng chấp nhận, em thương anh ấy!”

Bốp! Anh ba không hề lưu tình tát mạnh vào mặt Đường Sóc.

“Em không hiểu chuyện, ở trước mặt ba còn hỗn, về nhà!” Anh ba bắt Đường Sóc, tức giận không phân biệt nặng nhẹ.

Thấy hắn bị đánh, Diệp Từ không thể nhịn được, giãy Lâm Diêu ra chạy tới.

Anh hai của Đường Sóc tên là Đường Tùng, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Từ liền trợn tròn mắt.

Không phải muốn nhào tới đánh nhau mà là kinh ngạc vì Diệp Từ đi như gió.

Diệp Từ kéo Đường Sóc khỏi tay anh ba, siết trong lòng.

Đứa nhỏ này không hiểu, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này, thì cũng là cùng nhau gánh vác.

“Sao, sao anh còn chưa đi? Đi mau lên!” Đường Sóc nguy cấp.

“Tôi là Diệp Từ, có chuyện gì thì nói rõ, không nên động thủ đánh người. ngôn tình hài

Em ấy là em trai cậu, làm anh thì phải bảo vệ em trai mới đúng.” Anh là người sinh ra sớm hơn em trai, em gái, phải chăm sóc bọn họ mới đúng.

Anh ba tên là Đường Uy, hắn chỉ thấy mới bị Diệp Từ đẩy nhẹ ra một cái, thân thể đã không tự chủ được lùi ra sau mấy bước, đối với một người có võ như hắn, đây đúng là chuyện đả kích.

Diệp Từ đứng cạnh Đường Sóc, cùng hắn đối mặt với người nhà, “Là tôi thích em ấy, đừng làm khó em ấy, có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”

“Anh đừng đem mọi chuyện đổ hết lên người mình, là em theo đuổi anh mà.” Đường Sóc giậm chân nói, xem thường hắn không để ý đến sự thật, muốn gánh chịu một mình.

A! Nhìn không nổi rồi, tại sao người nhà của Đường Sóc lại đến? Tại sao cả nhà đều làm cảnh sát? Tại sao tới bây giờ hắn chưa từng nghe Đường Sóc nhắc tới?

Mấy câu hỏi này bay vèo vèo trong đầu Lâm Diêu, hắn cũng không nhịn được, bước nhanh tới trước mặt mọi người.

Người đó vừa nhìn đã biết là cha của Đường Sóc, thiếu chút nữa là gập lưng chào, trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới, Đường Sóc là tam công tử nhà cảnh giam (1)!

(1) Là cảnh hàm chính của cảnh sát cao cấp TQ.

Tổng cộng có 2 bậc, 5 cấp.

Phải bắt chuyện sao đây? Lâm Diêu không biết đùa.

Lúc này, anh hai Đường Tùng lên tiếng.

j

“Ở đây không phải chỗ để nói chuyện, Lâm cảnh quan, có thể mượn phòng của cậu một lát không?”

Chưa gặp, mình chắc chắn chưa gặp anh hai nó, nói chuyện tự nhiên như thế, nhất định đã điều tra từ lâu.

“Được chứ, đều vào trong đi, tuyết rơi rất nhiều.”

Cha của Đường Sóc vẫn không nói gì, ngược lại là người đầu tiên đi theo Lâm Diêu vào trong nhà.

Trong phòng khách, mọi người đều đã giải tán, Lâm Diêu dẫn mọi người vào phòng mình.

Sau khi vào trong, cha của Đường Sóc ngồi vững vàng, nhìn đứa con thứ hai chuẩn bị mở miệng chất vấn, liền nói, “Đường Uy, ra xe lấy gói thuốc lá cho ba.”

Đường Uy nhìn thoáng qua Đường Sóc, đứng dậy đi.

Ông trầm mặc nửa ngày, nói, “Còn phòng khác không, Diệp Từ, chúng ta nói chuyện riêng đi.”

“Ba!” Đường Sóc rất sốt ruột.

“Không sao, anh biết chừng mực.” Diệp Từ an ủi người bên cạnh.

Cứ như thế, Đường Sóc trơ mắt nhìn Lâm Diêu mở cửa phòng Tư Đồ, cha hắn và người yêu hắn đi vào trong.

Quay trở lại, Lâm Diêu thật sự nhịn không nổi, liền hỏi.

“Sao cậu chưa bao giờ đề cập tới người nhà?”

“Trong cục chỉ có cáo già biết, em không muốn nói mình là con nhà cảnh sát, vào được tổ trọng án là bằng chính khả năng của em, đây là chuyện ba em đã dạy từ nhỏ.

Ba em là cảnh giam, mẹ em là thẩm phán, anh hai em là pháp y, anh ba em là đặc công.”

Gia đình này thật đáng sợ!

Khó trách khi vào tổ, nó chẳng sợ ai hết, lớn lên trong một gia đình như vậy, nó biết sợ ai chứ? Diệp Từ có một người yêu như thế, chỉ có thể tự cầu phúc cho mình, Lâm Diêu cảm thán trong lòng.

Lúc này, anh ba Đường Uy đã trở lại, không thấy cha mình và Diệp Từ, cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

Đặt gói thuốc xuống, ngồi trước mặt Đường Sóc.

“Lúc nãy anh đánh em… Có đau không?”

“Anh rất ít khi đánh em.”

“Đó là chuyện hồi bé, em lần này… Tiểu Sóc à, anh ba lo em bị gạt.

Với lại, em thích ai cũng được, tại sao cứ phải chọn một người đàn ông chứ.

Đàn ông, Tiểu Sóc, ba mẹ không đồng ý đâu.”

“Em biết, cùng lắm thì em…”

“Đừng nói nữa, em nghĩ cái gì tụi anh đều biết.” Đường Tùng rất ít khi mở miệng, lên tiếng, không dùng sức đánh lên vai Đường Sóc, không giống trách móc mà là quan tâm.

Lâm Diêu đứng lên định rời khỏi, để anh em bọn họ từ từ nói chuyện.

“Lâm cảnh quan, cám ơn cậu vẫn luôn chăm sóc em tôi.” Đường Tùng đột nhiên nói.

“Không có gì.

Mấy anh từ từ nói chuyện.”

Lâm Diêu ra khỏi phòng, không biết lúc này Diệp Từ đang đối mặt với nhạc phụ đại nhân sẽ có biểu hiện thế nào, không khỏi liên tưởng đến sẽ có một ngày, Tư Đồ cũng đối mặt với người nhà mình?

Xì, suy nghĩ cái gì vậy, chẳng phải đã sớm bị đuổi khỏi nhà rồi sao, năm đó một chị lớp trên chạy tới tỏ tình với hắn, bản thân nhịn không được phụt ra tính hướng mà mình vẫn giấu bấy lâu, khiến người nhà vừa trách móc vừa xem thường.

Lâm Diêu lúc nhỏ thấy rất lạ, tại sao mình và người nhà không giống nhau một chút nào? Chị hai là một người sạch sẽ, lớn lên lại trông vô cùng phổ thông, ba mẹ cũng không phải người có gương mặt đẹp, nhiều lắm cũng chỉ xem là bậc trung.

Bản thân tại sao lại lớn lên giống như vầy chứ?

Ba mẹ chưa bao giờ cho rằng khuôn mặt đẹp của Lâm Diêu là tốt, cũng không cho là xấu, bọn họ căn bản không hề quan tâm đ ến bề ngoài.

Mà từ nhỏ Lâm Diêu đã giữ mối quan hệ ôn hòa với người nhà, cảm giác bọn họ không phải một loại người với mình, hắn không thích người nhà nên cả ngày đều chôn vùi trong đống sách.

Ba mẹ là lão học cứu (2), chị hai là tiểu học cứu, cho nên cách tiếp thu bản thân khác hẳn với người thường.

(2) Học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.

Vào lúc đó thân là người đồng tính, Lâm Diêu giống như có khoảng cách với người nhà, mãi đến khi chọn thi vào trường đại học, hắn chọn trường cảnh sát để triệt để chọc giận ba mẹ, lần kia chiến tranh rất lâu, ký ức mơ hồ, chỉ là trước khi bị đuổi khỏi nhà, người nhà có nói với hắn.

Mẹ nói: “Tao không nên sinh thằng con nghịch tử như mày ra!” Thì ra mẹ xem hắn là thằng nghịch tử.

Ba nói: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (3).” Thì ra ba muốn hắn nối dõi tông đường.

(3) Câu này nghĩa là trong ba tội bất hiếu, không nối dõi là tội lớn nhất.

Chị hai nói: “Mày là kẻ tội đồ bị Chúa vứt bỏ.” Thì ra chị hai tin tôn giáo, mà Chúa trời thì phản đối đồng tính.

Lắc đầu, Lâm Diêu lắc lắc quên đi chuyện buồn quá khứ.

Cửa ngoài đẩy vào, Lâm Diêu đứng lên, nhìn Tả Khôn đi đến.

“Lâm cảnh quan, một mình cậu ngồi đây phát ngốc gì thế?” Tả Khôn này mặt dày thật.

“Suy nghĩ chút chuyện.

Anh gặp cảnh sát chưa?”

“Gặp rồi, cảnh sát ở đây làm việc hiệu suất rất nhanh, cho dù tôi ở đâu cũng tìm thấy.” Tả Khôn cười có chút khổ não, đúng là nhìn không ra có chỗ nào bội phục.

Lâm Diêu rất rõ người này không đơn giản, nói chuyện vài câu cũng phải cẩn thận, liền hỏi, “Lúc vụ án xảy ra anh không có mặt ở hiện trường, chỉ hỏi cho có lệ thôi.”

Tả Khôn mỉm cười, hỏi lại, “Lâm cảnh quan, cậu nghĩ không có ở hiện trường thì không bị tình nghi?”

Người này rất khó đối phó.

“Anh đang hỏi quan điểm của cá nhân tôi?”

“Đúng.” j

“Đúng vậy, phải căn cứ theo hiện trường và một vài yếu tố khác mới phán đoán được.”

“Cậu cho tôi là kẻ tình nghi?”

“Tôi còn chưa kết luận, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nếu như anh và Đồng Hạo đã quen biết từ trước, vậy thì cần điều tra rõ ràng hơn.” Ngụ ý là đang cảnh cáo hắn, nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.

Tả Khôn là một người rất thông minh, đương nhiên hiểu ám chỉ của Lâm Diêu, nhưng mà hắn vẫn giữ phong độ như trước, hóa giải nước cờ của Lâm Diêu.

“Phá giải tất cả bí ẩn, đều phải thành lập trên manh mối, tiến hành “giả thiết” to gan, đối với cậu mà nói, tôi giống như một bảo tàng đáng để đào móc, tôi sẽ không để ý, cậu muốn điều tra thế nào cũng được, hy vọng cuối cùng sẽ có thu hoạch.”

“Tôi cũng mong anh có thể bình an vô sự trở về Pháp.”

Đao kiếm giao tranh giữa bọn họ đều ở dưới bàn, trên bàn thì tỏ vẻ rất thân thiết.

Ánh mắt giao nhau, bùm bùm tóe lửa, rõ ràng là đang có một cuộc đối thoại khác.

“Nhóc con họ Lâm, có bản lĩnh thì nhào qua đây, nếu tôi có gan tới đây lăn lộn, tất nhiên không sợ cậu gây phiền phức.”

“Hừ, Tả Khôn, bây giờ anh ngồi vững trên cổng thành đánh đàn uống rượu, tôi có cách để anh hiện nguyên hình, sớm muộn gì cũng khiến anh phắng về Pháp.”

Tâm lý và ánh mắt PK, cũng không biết bọn họ làm thế nào để kết thúc, cửa phòng Tư Đồ mở ra, Diệp Từ và cha của Đường Sóc xuất hiện, cùng lúc đó, Đường Sóc cũng vội vàng mở cửa, rầu rĩ nhìn người yêu.

Không so tài với thằng người Pháp kia nữa, Lâm Diêu đi thẳng tới chính giữa, lo lắng có chuyện sẽ xảy ra.

Tất cả mọi người trầm mặc… Diệp Từ thở dài, đánh vỡ bầu không khí.

“Hai, hai người nói chuyện gì vậy?” Đường Sóc rất muốn biết.

Diệp Từ không bước tới chỗ hắn, đứng phía sau cha của Đường Sóc, chậm rãi ngẩng đầu, nói với Đường Sóc, “Tiểu Đường, chúng ta chia tay đi.”

Kinh ngạc ngắn ngủi, làm Lâm Diêu rất khó hiểu được nguyên nhân đột nhiên chuyển biến, Đường Sóc còn kinh ngạc hơn cả hắn, quả nhiên.

“Anh, anh nói gì?” j

“Anh nói chia tay, sau này xem em là bạn, không hơn.”

Đường Sóc ngây ngốc nhìn Diệp Từ không chút biểu tình, đột nhiên hắn bước tới trước mặt cha mình, lớn tiếng, “Ba nói cái gì, ba nói cái gì với ảnh?!”

Hai người anh kéo lại Đường Sóc mất đi lý trí, người đã gần sát với ranh giới điên cuồng.

“Đại Binh ca, anh nói cái gì vậy, tại sao anh muốn chia tay? Ba em nói cái gì với anh? Em không đồng ý, em không đồng ý chia tay đâu!”

Lúc này, Diệp Từ không nhìn hắn, xoay người đi tới cửa, Đường Sóc gạt tay hai anh ra, nắm lấy vạt áo Diệp Từ.

“Anh đã nói là sẽ không rời khỏi em, anh đã nói là phải cùng nhau đối mặt, anh đã nói…”

“Quên nó đi, từ giờ trở đi, em có thể xem tôi là bạn, cũng có thể xem tôi là người xa lạ, còn có thể xem tôi là… kẻ thù.”

Lâm Diêu nhìn Đường Sóc vỡ òa, nước mắt rơi như bờ đê bị vỡ, mà Diệp Từ thì thẳng thừng gạt tay hắn ra, cũng không quay đầu lại, tuyệt tình bỏ đi.

“Anh quay lại đây, Đại Binh ca, em không tin, em không tin anh sẽ bỏ em, Đại Binh ca!”

Hai người anh căn bản không ngăn được hắn, Đường Sóc giống như con thú muốn lao ra khỏi lồ ng giam, không sợ trầy da tróc thịt, cũng muốn xông ra bắt người.

“Anh nói cho rõ ràng đi, vầy là sao, anh xem Tiểu Đường là cái gì?” Lâm Diêu nhịn không được mở miệng.

“Lâm cảnh quan, đây là chuyện của gia đình tôi.” Cha của Đường Sóc cất giọng nói uy nghiêm.

Mặc kệ ông là cảnh giam gì, nhìn thằng em của mình bị ăn hiếp thành ra như vậy, tuyệt đối không thể không quan tâm.

Lâm Diêu xoay đầu đi chỗ khác, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, nói, “Tôi cũng mong mình là một kẻ máu lạnh, xem như không nhìn thấy bạn mình xảy ra chuyện.” Nói xong, Lâm Diêu lạnh mặt nhìn về bóng lưng kia, “Anh có phải đàn ông không?”

Ngoài ý muốn, Diệp Từ dừng bước, mà Đường Sóc thì gào thét hỏi hắn, “Anh rốt cuộc bị cái gì? Là ba em uy hiếp anh phải không, nói muốn bắt anh? Anh đều nói chuyện trước đây không có bằng chứng, ai cũng không bắt được anh, sau này không làm là được, anh còn sợ cái gì? Trả lời em đi, tại sao?!”

Nhìn bóng lưng của Diệp Từ, cũng có thể biết hắn đang thở dài.

“Tiểu Đường, tôi có thể chấp nhận em là cảnh sát, đây là đã ranh giới rồi, bây giờ không thể chấp nhận gia đình của người yêu mình là cảnh sát, chúng ta quen nhau từ đầu đã là sai lầm.

Tạm biệt.”

Diệp Từ mở cửa, người phía sau vẫn còn thét lên, “Diệp Từ, cái đồ khốn kiếp! Lấy cái lý do đó để lừa gạt tôi!”

“Nếu biết là lừa gạt, hà cớ gì phải hỏi lại.” j

Mẹ nó, Diệp Từ nói đi là đi, Lâm Diêu vừa định đuổi theo, chợt nghe Đường Sóc hỏi cha mình, “Rốt cuộc ba nói gì với anh ấy?!”

Trông ông không có gì gọi là tức giận, lại cũng chẳng để ý tới Đường Sóc, chỉ nói với hai đứa con lớn, “Chuẩn bị cho nó, tháng sau đưa nó vào trại tập huấn.”

“Con không đi, con không đi, đừng hòng chia rẽ chúng con, con không tin anh ấy tình nguyện chia tay!” Đường Sóc như là điên rồi, hai người anh căn bản không giữ được hắn, hắn dùng sức chạy về phía cửa, muốn đuổi theo Diệp Từ hỏi cho rõ ràng.

Tiếp tục như vầy chắc chắn sẽ có chuyện không may xảy ra, Lâm Diêu cũng không đuổi theo Diệp Từ, đè lại Đường Sóc điên loạn, mau chóng làm hắn bình tĩnh lại, mới có thể nghĩ ra đối sách.

Không biết mất bao nhiêu khí lực và thời gian, Đường Sóc cắn chặt môi, liều mạng tất cả khả năng không làm bản thân bật khóc, bộ dáng này ngược lại khiến người ta đau lòng.

“Xin lỗi, chúng tôi phải đưa nó về.” Đường Tùng đỡ Đường Sóc đứng dậy, nói với Lâm Diêu.

“Tôi có thể đến thăm không?” Lo lắng cho Đường Sóc sau này, Lâm Diêu muốn tới thăm hắn.

“Sợ rằng tạm thời vẫn chưa được, chờ nó trở về từ trại tập huấn rồi hẵng nói.

Tôi có số của cậu, sẽ liên lạc sau.”

“Được rồi, chăm sóc nó cho tốt.” Thả tay Đường Sóc ra, Lâm Diêu nhìn người anh em mình xem như người thân, tâm trạng có bao nhiêu tệ hại, liền giang hai tay ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói vào tai, “Anh sẽ tìm được hắn, cho cậu một lời rõ ràng.”

Nghe được tiếng nức nở của Đường Sóc, nhìn hắn bị anh hai mang đi, Lâm Diêu thật muốn giết Diệp Từ.

Đợi trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Diêu, hắn mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, Tả Khôn đã không còn ở đây nữa.

“Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được.”

Mẹ nó, tên khốn Diệp Từ dám tắt máy! Lâm Diêu gọi hơn mười phút vẫn tắt máy, hắn tức giận đạp cái ghế, khiến Đồng Nhã và Trương Ny xem trộm kinh hô.

Xoay đầu trừng mắt, hai cô gái sợ quá rút đầu về phòng.

Chuyện này phải nói với Tư Đồ, Lâm Diêu lấy điện thoại ra nhắn tin.

“Đường Sóc xuất thân từ một nhà cảnh sát, Diệp Từ nói chia tay, Đường Sóc bị mang về nhà, Diệp Từ tắt máy không tìm được, tôi muốn giết người.”

Không lâu sau, Tư Đồ nhắn lại.

j

“Để chồng hôn cái nè, đừng giận.

Nhất định là có ẩn ý, không tìm được Diệp Từ đâu, nghĩ cách giữ Đường Sóc ở lại cạnh em.

Đi tìm đầu quỷ.”

Hả? Chuyện này là sao? Tư Đồ nói là có ẩn ý, chẳng lẽ Diệp Từ không phải cam tâm tình nguyện chia tay, mà là… Không đúng, Diệp Từ không sợ bất kì đe dọa nào, e là cái nhà cảnh giam đó đưa ra chiêu này là vô ích, vậy ông ta rốt cuộc dùng cách gì để Diệp Từ nói chia tay? Chẳng lẽ còn nguyên nhân khác?

Có chết cũng không tìm thấy Diệp Từ, chỉ có thể dựa vào cách của Tư Đồ, nghĩ cách giữ Tiểu Đường ở lại thì hơn.

Thời gian rất gấp, bây giờ còn phải đi tìm đầu quỷ.

Lâm Diêu vội vàng tìm số điện thoại của đầu quỷ trong điện thoại Tư Đồ, bấm gọi.

Không lâu sau, bên kia bắt máy.

“Xin chào, tôi là Lâm Diêu, còn nhớ tôi không?”

“Tư Đồ đâu?”

“Có thể gặp mặt nói chuyện không?”

“Tôi đang ở chỗ chơi nhạc cụ tên là Ma Địch ở đường Hạc Hương thành Bắc, tới đây đi.”

Không kịp nghĩ tại sao người này tại sao lại đến đó, Lâm Diêu cất điện thoại, lập tức chạy ra ngoài.

Bọn họ chỉ gặp mặt ở đó, địa điểm nói chuyện thì lựa một quán trà có hoàn cảnh tốt.

Đầu quỷ nói rất ít, vẫn luôn nghe Lâm Diêu kể lại tình hình, đợi hắn nói xong, hắn cầm chén trà xoay một vòng, mới nói, “Cha của Đường Sóc tên là Đường Trung Quân, từng có giao tình với tôi, chuyện của hắn tôi sẽ xử lý, người của tổ chuyên án tôi sẽ phụ trách điều tra, về phần Diệp Từ, cậu không nên tìm hắn.”

“Tại sao?”

“Gió thổi mưa giông trước cơn bão, cứ để hắn đi.”

Từ lúc gặp mặt đến tạm biệt, chừng hơn ba tiếng, nhưng vị đại ca này chỉ nói hai lần, cộng dồn vào chưa tới năm chục chữ, cao nhân có phải đều như vậy không? Lâm Diêu lén oán thầm trong lòng.

Giờ khắc này, Lâm Diêu muốn biết nhất là vì sao mỗi lần Tư Đồ tìm tới đầu quỷ, đối phương đều sẽ xin gì có nấy, giữa bọn họ rốt cuộc có giao tình gì?

Chớ nên tìm vấn đề khó khăn cho bản thân, vẫn là mau chóng phá án quan trọng hơn.

Lâm Diêu đảo bánh lái, hướng về phía nhà bạn gái của Mã Hải Ba.

Cô gái này xem như có thể tạm chấp nhận, chỉ cần không nhìn bàn móng đen thui, và đầu lâu khớp xương đeo chằng chịt trên cổ là được.

Biết Lâm Diêu là cảnh sát, đến đây để điều tra, cô gái chẳng hề thấy căng thẳng, hoàn toàn là kiểu mẫu của thanh niên không sợ trời không sợ đất.

Xem như là có lễ phép mời Lâm Diêu vào nhà, một ly nước cũng không có, hỏi thẳng, “Chẳng phải các anh đã tới hỏi rồi sao, sao giờ còn hỏi nữa?”

“Hy vọng cô có thể phối hợp điều tra với chúng tôi.”

Nếu không nhờ gương mặt của Lâm Diêu mang tính tác dụng mấu chốt, cô gái này chắc chắn sẽ không dùng giọng điệu dễ dãi nói chuyện với cảnh sát.

“Được rồi, anh hỏi đi.”

“Vào buổi tối ngày XX, cô và Mã Hải Ba nói chuyện bằng video, mấy giờ thì cúp?”

Cô gái trả lời giống như lời khai với đồng nghiệp, chờ Lâm Diêu hỏi xong mấy vấn đề, hắn liền hỏi tới chuyện hắn vẫn luôn nghi ngờ bấy lâu.

“Xin hỏi, tối hôm đó tại sao cô lại bị đau bụng?”

“Tôi cũng không biết, đột nhiên đau muốn chết, tiêu chảy tới mất nước.”

“Hôm đó cô ăn món gì không sạch sẽ không?”

“Chắc chắn không có.

Nhà tôi ăn của một quán rất ngon, là nhà hàng Tâm Hải, vốn là nhà hàng nhất nhì, không thể có chuyện đó được.

Sau khi ăn cơm tối, tôi uống nước táo tự ép từ máy mới mua, cũng không nhiều.

Tôi có học theo một giáo viên dinh dưỡng, cái gì mà món nào ăn với món nào sẽ có phản ứng, tôi đều rõ, những món tôi ăn đều không có vấn đề.”

“Cô bị tiêu chảy lúc mấy giờ?”

“Khoảng hai giờ sáng, tôi không nhớ rõ.”

Thời gian không sai, có chỗ nào…

“Sau khi đi vệ sinh xong, Mã Hải Ba có nói gì không?”

“Hỏi tôi thế nào, bảo tôi uống thuốc.”

“Lúc đó trông hắn thế nào?”

“Cũng vậy thôi.” j

“Có thay quần áo không?”

“Quần áo? A, có, trước khi tôi đi vệ sinh thì mặc áo lót, chờ tôi quay lại thì thay đồ ngủ, tóc ướt, hình như mới tắm.”

“Trước đêm đó, lần cuối cô gặp hắn là khi nào?”

“Một ngày trước, hai chúng tôi cùng đi dạo phố.”

“Mua cái gì?”

Cô gái tỏ vẻ nhịn không được, nghĩ Lâm Diêu hỏi mấy vấn đề thật nhàm chán.

“Mua quần áo, trái cây, máy ép.”

“Cô mới nói nước tao mà cô uống là ép từ máy mới mua, có phải là máy đó không?”

“Là cái đó, rất đắt tiền, Hải Ba mua cho tôi.

Làm sao thế?”

“Có thể cho tôi xem không?”

Nếu như đoán không sai, Mã Hải Ba có tình nghi lớn nhất, nhưng mà, tro giấy trong miệng chú Lương là thế nào?

Hết chương 20.

Ying Ying: Máo chó dã mannnnn

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui