quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 23

Hấp tới chạy tới khu làm việc của tổ chuyên án, mấy người cầm đầu đều ở đây cùng chờ.

Lâm Diêu không kịp nhìn rõ mấy người kia là ai, vọt tới trước mặt Cát Đông Minh hỏi, “Rốt cuộc Tư Đồ xảy ra chuyện gì?”

Cát Đông Minh dụi điếu thuốc lá, oán giận nói, “Tôi còn muốn hỏi cậu đây, tại sao người lại bỏ chạy?”

“Hắn ở trong tay mấy anh, hỏi tôi có ích gì! Tại sao muốn chuyển hắn vào trạm tạm giam?”

Cát Đông Minh nghẹn lời, Dương Lỗi đứng phía sau mở miệng, “Chiều hôm qua chúng tôi nhận được một bưu kiện nặc danh, bên trong có chứng cứ vạch mặt Tư Đồ là hung thủ giết chú Lương.”

Hắn giật mình, đây không phải chuyện đùa.

j

“Các anh xác nhận chưa? Điều tra chưa? Có xác minh chưa? Chiều hôm qua mới nhận được bưu kiện nặc danh, hôm nay liền đưa Tư Đồ tới trại tạm giam, có phù hợp thủ tục không? Đừng nói với tôi là các anh có đặc quyền, đây là đặc quyền gì? Không để ý tới sự thật, tổn hại đến sự trong sạch của người khác.

Tư Đồ là do các anh đưa về, bây giờ lại không có người, tôi đi đòi ai đây?”

Bị người từng là cấp dưới của mình quở trách, Cát Đông Minh chẳng những không tức giận, trái lại còn thấy khó hiểu.

“Tiểu Lâm, sao cậu không thắc mắc trong bưu kiện đó có cái gì?”

“Bởi vì tôi biết các anh sẽ không cho tôi biết! Quan hệ giữa tôi và Tư Đồ các anh đều rõ, tổ chuyên án cũng không cho tôi tham gia, bây giờ mà nói cho tôi biết thì đúng là gặp quỷ!”

Dương Lỗi đút hai tay vào túi, giọng nói vẫn không thể đem so với gương mặt lạnh lẽo ngàn năm của hắn.

“Lâm Diêu, cậu bình tĩnh một chút.

Bây giờ đã gần đến cuối năm, tỷ lệ tội phạm tăng cao, ở đây không đủ chỗ giam.

Sợ long xà hỗn tạp gặp phải chuyện gì, cho nên, hôm thành lập tổ chuyên án đã quy định, phàm là kẻ tình nghi của những vụ án chúng tôi điều tra, cũng bị giam giữ người người canh chừng.

Nói cách khác, Tư Đồ có thật sự là kẻ tình nghi giết người hay không, cần chúng tôi xác nhận thêm một bước.”

“Đậu má, đây mới tính là tiếng người.”

Trừ Lâm Diêu ra, mọi người đều tìm nơi phát ra lời nói khiếm nhã, cảm thấy kinh ngạc, tại sao không phát hiện người này?

“Hắn là luật sư của Tư Đồ, luật sư Liêu.” Cát Đông Minh nhớ lại lần đầu tiên gặp Liêu Giang Vũ, không khỏi muốn làm bản thân bốc hơi.

Liêu Giang Vũ mang bộ dáng vô lại bước vào, xem thường nhìn một vòng, “Đương sự của tôi có yêu cầu gặp tôi không?” Lúc này hắn nên thực hiện chức trách.

“Không có.” Dương Lỗi có vẻ không thích hắn.

“Có đưa ra yêu cầu gặp Lâm Diêu không?”

“Không có.”

“Thằng kia, lừa ai đó? Nếu Tư Đồ không đưa ra yêu cầu gặp tôi, tôi chặt đầu xuống cho cậu làm banh đá! Trước khi các anh thay đổi địa điểm, phải nói cho hắn biết nguyên nhân và nơi đến.

Người quang minh sẽ không nói lời mờ ám, cho dù hắn biết nhất thời khó làm sáng tỏ sự việc, hắn cũng có quyền lợi tìm tôi nhờ tôi chuẩn thủ tục hầu tòa.

Bây giờ cái gì là quan trọng, hắn có thể để các anh nhốt vào tù sao? Nếu các anh nói tổ chuyên án có chút đặc quyền, nói ví dụ như từ chối cho người tình nghi tìm người chuẩn bị thủ tụ, thậm chí tước đoạt quyền lợi được gặp luật sư.”

“Luật sư Liêu, anh đang chỉ trích cảnh sát chúng tôi?” Dương Lỗi bước tới một bước, lạnh lùng hỏi.

“Tôi không có rảnh.

Tư Đồ cũng chạy rồi, tôi thì quan tâm chuyện các anh làm gì tiếp theo hơn.”

“Phát lệnh truy nã Tư Đồ Thiên Dạ.”

Lửa nóng xông thẳng lên não Lâm Diêu, hắn cắn răng trừng mắt! Liêu Giang Vũ kéo cánh tay hắn, sát khí lạnh thấu xương áp bức mọi người.

Mấy người ở đây không biết xuất thân của Liêu Giang Vũ, cũng không biết hắn và Tư Đồ có quan hệ thế nào, chỉ nghĩ người này là luật sư thôi.

Khi nhìn thấy ánh mắt b ắn ra hàn ý của hắn, khí thế tản ra, cũng đủ làm người ta run sợ, giờ mới hiểu, người này không dễ chọc.

Lâm Diêu cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết Liêu Giang Vũ làm thế nào tỏa hàn khí.

Ngay cả hắn cũng phải kính nể ba phần.

Liêu Giang Vũ thu hồi lại khí tức, cũng không để ý đến chuyện vì bạn mà làm trái lời dạy dỗ của sư phụ, trước mặt mọi người để lộ tuyệt học sư môn.

“Nơi này tốt xấu gì cũng là nhà của Lâm Diêu, tôi không nên làm quá phận.

Tôi trước xin lỗi vì nói lời tục tĩu, đừng nói tới chuyện Tư Đồ mẹ nó có làm hay không, chính các anh nếu có chứng cứ thành lập, tôi cũng có thể triệu tập hai mươi luật sư đỉnh đỉnh đại danh, thành lập đoàn luật sư cho Tư Đồ, không đòi lại được Tư Đồ nguyên vẹn, tôi con mẹ nó sẽ biến về núi, ở trước mặt Phật tổ tự đoạn kinh mạch!”

“Hòa thượng…” Nghe hắn nói như vậy, lửa giận của Lâm Diêu cũng dịu xuống không ít, còn bị cảm động, có chút hâm mộ Tư Đồ.

Liêu Giang Vũ dắt Lâm Diêu định rời khỏi, trước khi đi còn nói, “Bằng lòng lấy tính mạng xông vào cứu Tư Đồ không chỉ có mình tôi, khi lệnh truy nã vừa ban ra, các anh cũng chuẩn bị tinh thần đi.”

Ở bãi đậu xe ngoài cảnh cục, Lâm Diêu đóng cửa xe, không thể chờ đợi hỏi, “Anh nói vậy là sao?”

“Quỷ già cũng tắt điện thoại, đây không phải chuyện đùa.

Từ lúc biết Tư Đồ, ai mà không biết hắn và quỷ già là bạn vong niên từng đổi mạng.

Lệnh truy nã Tư Đồ vừa ban, tất cả mọi người sẽ tìm quỷ già, nếu quỷ già cũng chơi trò biến mất, chẳng khác nào thiên hạ đại loạn.

Tôi nói cho cậu biết, ngày xưa quỷ háo sắc từng liều mình cứu mấy cao nhân, bọn họ từng tuyên thệ, nếu như có một ngày Tư Đồ gặp nạn, sẽ dốc toàn lực liều mạng vì Tư Đồ.

Cậu suy nghĩ đi, ở chính đạo có quan hệ của quỷ già, ở hắc đạo có mấy người bạn thân liều mạng vì hắn, bất kể là cảnh sát hay tổ chức, thậm chí là chúng ta, ai cũng đừng hòng được yên.”

Lâm Diêu không hề lên tiếng, Tư Đồ từng nói muốn dẫn hắn đi gặp mấy người bạn, có phải là những người Liêu Giang Vũ nói không?

“Hòa thượng, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định như vậy.

Anh không thấy chuyện này quá kì lạ sao? Nếu nói Tư Đồ bị xác định là có tình nghi giết chú Lương, tại sao tổ trưởng bọn họ không thẩm vấn tôi?”

“Đúng vậy, theo lý thuyết, hôm đó hai người ở cùng nhau, người đầu tiên bọn họ hỏi phải là cậu.”

“Nhưng tổ trưởng bọn họ không nhắc đến tôi dù chữ một từ.

Tôi hiểu, trong tổ chuyên án có nội gián, bưu kiện nặc danh kia cũng do tổ chức sắp xếp, tổ trưởng biết những chuyện này, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.

Không lập tức thẩm vấn tôi, là vì không thể lui bước lần nữa.

Nếu như tôi bị thẩm vấn, không thể kết thúc trong vài tiếng được, bây giờ Tư Đồ biến mất, Diệp Từ không thấy, cũng chỉ còn lại mình tôi.

Nếu tôi bị tổ trưởng bọn họ cuốn vào, người của tổ chức cứ thế muốn làm gì thì làm, mà tất cả bọn họ làm, đều có thể đổ tội lên Tư Đồ chạy án.”

“Nhưng tổ chuyên án cũng không phải do một mình họ Cát định đoạt.”

“Hắn có hai lý do rất hoàn hảo.

Một, không thể bứt dây động rừng, muốn âm thầm giám sát tôi, chờ Tư Đồ đến cửa.

Hai, tôi và Tư Đồ có quan hệ mật thiết, tôi rất có khả năng làm nhân chứng giả cho hắn, cùng với như vậy, chi bằng để bọn họ tự điều tra.

Hai lý do này thôi cũng đủ thuyết phục mọi người.”

Liêu Giang Vũ cười haha, chẳng hề giống với khí thế bức người khi nãy.

“Cậu khôi phục nhanh thật.

Tư Đồ nhất định sẽ tới tìm cậu sớm thôi.”

“Không, sẽ không, hắn không thể tìm tôi.

Hắn cũng biết, hắn đã chạy thì tất cả ánh mắt đều dồn vào tôi.”

“Vậy tiếp theo làm gì?”

“Tôi phải nghĩ cách để biết bên trong bưu kiện có cái gì, lát nữa tôi đi tìm Tiểu Đường, anh đi tìm Diệp Từ, người của chúng ta quá ít, rất khó làm việc.”

Sau khi tạm biệt Liêu Giang Vũ, Lâm Diêu mở đồng hồ, bên dưới là máy nhận tín hiệu Tư Đồ, chấm tròn đỏ vẫn luôn không ngừng nhấp nháy đã biến mất.

Không được rối, bây giờ phải tin tưởng hắn bình an vô sự, phải mau chóng tìm ra chân tướng!

Không ngừng cổ vũ bản thân, Lâm Diêu bấm số gọi cho Đường Sóc, điện thoại reo rất lâu mới có người nghe.

Người bắt máy là anh hai của Đường Sóc, biết đối phương là Lâm Diêu, trầm mặc thật lâu mới nói, “Cậu đến đây đi.”

Căn cứ theo địa chỉ Đường Tùng cung cấp, Lâm Diêu rất nhanh đã đến một khu nhà có người gác cửa.

Người giúp việc ra mở cửa, Lâm Diêu thấy Đường Tùng mặc quần áo ở nhà đứng trong phòng khách chờ hắn.

“Mời ngồi, Tiểu Sóc ở trong phòng xếp đồ, sẽ xuống nhanh thôi.

Tôi cũng không biết cậu và bác Hoàng quen biết nhau.”

Bác Hoàng? À, tên của đầu quỷ là Hoàng Chính.

Xem ra hắn đã giải quyết được chuyện của Đường Sóc.

“Là tiền bối, tôi rất kính nể chú ấy.” Chỉ là bây giờ đã mất tích cùng Tư Đồ rồi.

“Ba tôi đồng ý để Tiểu Sóc theo cậu phá án, về phần Diệp Từ cũng sẽ không có gì cần lo.

Chỉ là Tiểu Sóc có hơi… Hy vọng cậu có thể khuyên nhủ nó.”

“Tôi sẽ.” Hừ, đương nhiên phải giúp Đường Sóc bắt người, dùng hết cực hình nghiêm phạt Diệp Từ.

Bọn họ nói chuyện một lúc, Đường Sóc xách một cái balo lớn từ trên lầu đi xuống, thấy Lâm Diêu liền chật vật mỉm cười.

“Chuẩn bị xong rồi?” Lâm Diêu không muốn an ủi hắn điều gì, đứa nhóc này biết làm sao để mạnh mẽ.

“Chuẩn bị xong rồi.

Anh hai, nói với ba tháng sau em sẽ đi huấn luyện, không cần kêu người tới bắt em.” Nói xong hắn liền đi theo Lâm Diêu ra khỏi nhà.

Trên đường về nhà cũ, Lâm Diêu nói tất cả mọi chuyện với Đường Sóc, Đường Sóc chỉ gật đầu, không hề có chút gì là bất an hay kinh ngạc về chuyện Tư Đồ bỏ chạy.

Sau đó Lâm Diêu hỏi hắn có tính toán gì về chuyện sau này với Diệp Từ.

“Em không muốn nhắc tới, bây giờ vụ án là quan trọng nhất.”

Đứa trẻ này trưởng thành thật rồi.

Sau khi trở về nhà cũ, thím Vương đang dọn dẹp, Lâm Diêu liền hỏi tại sao trời gần tối mới làm?

“Ai da, cậu Lâm cậu còn chưa biết, mọi người đi hết rồi.”

“Đi hết rồi?” j

“Đúng vậy.

Cậu hai vì công việc bận rộn, ở đây không tiện, chỉ có thể về nhà.

Cậu hai lo cho cô ba và cô Trương, nên mang cả hai cùng đi, cậu Mã ở lại đây một mình làm gì, đương nhiên cũng đi theo.

Còn cậu Tả thì tới giờ vẫn không thấy đâu, cậu Lâm, cậu hai có phân phó, cậu có thể ở lại.”

“Đúng vậy, tôi còn muốn ở lại thêm một khoảng thời gian, phiền thím đưa chìa khóa phòng của Tư Đồ cho cậu này giùm tôi.”

Thím Vương đưa chìa khóa phòng cho Đường Sóc rồi đi.

“Chiêu lạt mềm buộc chặt của Tư Đồ đã bị nhìn thấu, hắn tương kế tựu kế hãm hại Tư Đồ.

Mà Tư Đồ bỏ chạy, quả thật là điều đối phương không ngờ tới, cho nên bị làm rối.

Nhưng chúng ta không thể xác định mắt bão là cái gì, có phải ở đây hay không.

Tiểu Đường, chúng ta phải mau chóng phá được chân tướng vụ án của chú Lương.”

“Ok, Lâm ca, có gì phân phó anh cứ nói.”

“Bây giờ…” Lâm Diêu mới nói tới đây thì nhìn thấy bên ngoài có chiếc taxi, nếu như không nhìn nhầm thì trong xe là Đàm Ninh.

Đàm Ninh đến rất đúng lúc, hắn mang tin tức Lâm Diêu để ý nhất đến.

“Tôi nói ngắn gọn thôi.

Trong bưu kiện nặc danh đó rất kì lạ, có bản ghi chép nhật lý liên lạc trong điện thoại của Tư Đồ.

Vào 1:10 đêm chú Lương chết, gọi một cuộc vào điện thoại bàn ở nhà cũ.

Mà điện thoại này là nằm ngay trước phòng chú Lương.”

Lâm Diêu tạm thời không hiểu được, “Thì sao? Chỉ có điểm này hoàn toàn không tạo thành tình nghi được.”

“Trong bưu kiện còn một món khác, là một nửa tờ giấy bị xé, trên đó viết ‘Nửa đêm chờ tôi liên lạc, có…” chỉ tới đây thôi, chúng tôi đem đi giám định bút tích, là nét chữ của Tư Đồ không sai.

Sau đó, Dương Lỗi còn làm xét nghiệm, chứng minh nửa tờ giấy còn lại đã bị đốt bỏ vào miệng chú Lương.”

“Điều này không có khả năng! Tư Đồ cả đêm đều ở cạnh tôi, hắn làm gì tôi đều biết.” Lâm Diêu kích động đứng dậy.

“Tôi cũng không tin là Tư Đồ, nhưng hai chứng cứ này cũng đủ để bắt hắn.

Còn một vấn đề nữa, sau khi nghiệm chứng bút tích của Tư Đồ, Dương Lỗi còn lấy khẩu cung của mọi người ra đối chiếu.

Hôm xảy ra vụ án, trừ chú Lương ra, người cuối cùng nghỉ ngơi là thím Vương, theo lời của bà, sau khi cậu và Tư Đồ về phòng, bà chưa từng gặp bất kì ai, trước khi ngủ bà quên rửa ly.

Mà cái ly có dấu vân tay của Trương Ny và Mã Hải Ba lại xuất hiện trong phòng Tư Đồ, không thể giải thích được, bên trên lại không có dấu vân tay của Tư Đồ, chỉ có thể nói Tư Đồ đeo bao tay.

Có người còn chỉ ra, nửa đêm đang yên đang lành hắn đeo bao tay làm gì? Ngoài ra còn một điểm nữa cậu cũng phải biết, Tư Đồ mang giày size 42, ăn khớp với dấu giầy dưới tầng hầm.

Sau cùng, kết quả buổi họp là, Tư Đồ nhân lúc cậu ngủ say ra ngoài hành động.

Tiểu Lâm, cái ly cậu đưa cho tôi nhờ xét nghiệm chính là một trong bằng chứng chỉ tội Tư Đồ.”

Lâm Diêu dùng hai tay ma sát da mặt, khuôn mặt trắng nõn vì ma sát quá mạnh mà đỏ bừng, nhưng hắn không ngẩng đầu, điều này làm hai người đối diện lo lắng không thôi.

“Lâm ca…”

“Tiểu Lâm, cậu ổn chứ?” j

Lâm Diêu không nói gì, cả buổi mới ngẩng đầu, hắn đan chặt mười ngón tay, trước sau không ngừng lắc lư thân thể, một hồi lại đỡ trán vò đầu, lát sau lại vuốt mặt, giống như tẩu hỏa nhập ma.

“Tiểu Lâm, cậu nói gì đi.” Đàm Ninh sốt ruột, hắn sợ Lâm Diêu xảy ra chuyện.

“Khoảng thời gian trước tôi bận quá, quên mất điều tra người này, các cậu có điều tra thím Vương không?” Lúc nói chuyện, Lâm Diêu không ngừng lắc lư thân thể.

“Điều tra rồi, đáng tiếc, thím Vương trong sạch.

Chúng tôi sắp xếp ba người điều tra thím Vương, kết quả là do tổ trưởng nhận định.

Năng lực của tổ trưởng, cậu cũng biết rồi.”

Lâm Diêu máy móc gật đầu, đột nhiên bật dậy làm Đàm Ninh hết hồn.

Đứng trước cửa sổ, nhìn tuyết đọng bên ngoài, Lâm Diêu sôi sục, là không cam lòng, là phẫn nộ, là hối hận, là lo lắng, trong lúc nhất thời bị tất cả không gian u tối làm lý trí đảo lộn.

Hắn có thể chấp nhận mình thất bại, có thể chấp nhận mình thiếu thông minh, thậm chí có thể chấp nhận mình không làm tròn bổn phận, nhưng hắn không thể chấp nhận chính hắn đã tiếp tay hãm hại Tư Đồ.

Đầu óc suy nghĩ muốn nổ tung lúc này mới hiểu được, thì ra kẻ thù đã sớm chờ hắn phát hiện chiếc ly đó, chờ hắn đưa đến tổ giám định!

Lúc này hắn mới hiểu, dấu chân dưới tầng hầm là chuẩn bị cho Tư Đồ, tro giấy trong miệng chú Lương cũng chuẩn bị cho Tư Đồ!

Lúc này hắn mới hiểu, kẻ thù chờ Tư Đồ trà trộn vào cảnh cục, rồi nuốt triệt để Tư Đồ.

Lúc này hắn mới hiểu, thì ra bọn họ đã thua hoàn toàn!

“Tiểu Đường, tại sao người nhà cậu biết chuyện của cậu và Diệp Từ?”

“Anh hai nói cho em biết, có người gửi thư đến nhà, bên trong có ảnh chụp của em và Đại Binh ca.”

Xem ra đây là trò của kẻ thù, có thể vào khu được trông coi kỹ lưỡng như vậy không phải dễ dàng, thần không biết quỷ không hay bỏ vào thùng thư, chắc chắn không đơn giản.

Kẻ thù ép Diệp Từ đi, thậm chí là Đường Sóc, may là Tư Đồ đã sớm kêu hắn nhờ đầu quỷ giữ Đường Sóc lại, nếu không bây giờ ngay cả cơ hội lật thế cờ cũng không có.

Không thể thua, tuyệt đối không thể thua được! Thua chẳng khác nào để Tư Đồ lên đài hành hình, thua chẳng khác nào để mất đi mấy sinh mạng, thua chẳng khác nào ngày tận thế đã tới.

Không có Tư Đồ, mình sống sao đây?

“Đàm Ninh, trong cảnh cục, có ai từng tiếp xúc với Tư Đồ?”

“Tổ trưởng và Dương Lỗi.”

Lâm Diêu xoay người lại, trong mắt hiện ánh lửa hừng hực, đủ để đốt một góc trời.

“Cậu lập tức trở về nói với tổ trưởng, bên này tôi rất ổn.

Lúc nào cũng có thể tới giám sát.

Bảo hắn chú ý Dương Lỗi nhiều hơn.

Mặt khổ qua thế nào rồi?”

“Xuất viện, mang vết thương đi làm.

Hừ, sau khi nhận được bưu kiện, hắn là tên phấn chấn nhất.”

“Mặc kệ hắn.

Cậu về đi, Tiểu Đường theo anh.”

Đàm Ninh thấy Lâm Diêu đã lấy lại tinh thần cũng rất an tâm, nhưng luôn cảm thấy tình trạng này của Lâm Diêu không bình thường, trước khi đi hắn lén dặn dò Đường Sóc phải cẩn thận.

Đường Sóc đi theo Lâm Diêu đến Đồng gia, tìm Trương Ny và Đồng Nhã.

“Tôi muốn hỏi rõ, sau 12 giờ khuya đêm chú Lương chết, hai người có nghe thấy tiếng chuông điện thoại không?”

Trương Ny cũng không biết Lâm Diêu gặp chuyện gì, nhìn sắc mặt hắn chắc chắn không phải đùa, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn trả lời, “Không có.”

“Đồng Nhã, còn cô?”

“Tôi cũng không nghe thấy.

Anh nói điện thoại gì?”

“Là điện thoại bàn ở phía cầu thang, để trước phòng chú Lương.”

“Không có, nếu có tiếng chuông reo tôi sẽ nghe, phòng của tôi ngay cầu thang tầng hai, chuông điện thoại rất lớn, chỉ cần vang lên là tôi nghe thấy liền.”

“Cô ngủ có sâu không?” Lâm Diêu chưa từ bỏ ý định, có khả năng đều hỏi, có liên quan cũng hỏi, không có khả năng, không có liên quan cũng hỏi.

“Từ sau khi Chu Tri Nhiên mất tích, tôi ngủ không ngon, hầu như đêm nào cũng tỉnh mấy lần.

Nhưng mà đêm đó ngủ rất sâu, đầu dính vào gối một cái là không biết gì nữa.”

“Tôi cũng vậy, hôm đó ban ngày tôi ngủ rất nhiều, còn tưởng là buổi tối sẽ khó ngủ lắm, kết quả mới nằm xuống đã ngủ, thẳng tới sáng luôn.”

Chuyện này là sao? Quá kì lạ! j

Rời khỏi Đồng gia, Lâm Diêu ngồi trong xe nói với Đường Sóc, “Anh nói cậu viết, anh sợ mình nghĩ quá sẽ rối, bỏ sót cái gì.”

Đường Sóc lo lắng nhìn Lâm Diêu, Lâm Diêu bây giờ quá xa lạ, xa lạ đến mức làm hắn sợ.

Lâm Diêu vuốt trán, nói, “Đêm chú Lương chết, Trương Ny và Đồng Nhã quá dễ ngủ, người luôn luôn dễ tỉnh lại ngủ thẳng tới sáng.

Anh cũng là một người dễ tỉnh, bình thường Tư Đồ xoay người cũng làm anh tỉnh, tối đó… Trước khi ngủ anh có nghiêng người bị Tư Đồ ôm lấy, sáng sớm tỉnh lại vẫn giữ nguyên tư thế, anh không có khả năng ngủ như chết được, mà Tư Đồ cũng không có khả năng cả đêm không thay đổi tư thế.”

“Lâm ca, anh nghi ngờ có người bỏ thuốc ngủ?” Đường Sóc hỏi.

“Đúng vậy.

Đi, về cảnh cục tìm pháp y.”

“Lâm ca, phía sau có anh em đi theo.” Đường Sóc từ sớm đã phát hiện có người theo dõi, chỉ là vẫn không nói ra mà thôi.

“Kệ đi, tùy bọn họ muốn làm gì thì làm.”

Lâm Diêu lái xe rất nhanh, anh em theo dõi phía sau cũng rất cực khổ, chịu thôi, Lâm Diêu lái chiếc xe thể thao của Tư Đồ mà.

Sau khi được cố vấn, Lâm Diêu nhận được đáp án mình mong muốn.

Pháp y nói, thuốc đúng là có thể làm người đang tỉnh táo thấy buồn ngủ, sau khi ngủ say thì cũng rất khó tỉnh giấc.

Lâm Diêu có vẻ cấp bách đến mê muội, sau khi rời khỏi phòng pháp y, hắn tới thẳng tổ chuyên án.

Đường Sóc luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng hắn không thể ngăn được Lâm Diêu khí thế bừng bừng.

Trong tổ chuyên án, người đầu tiên Lâm Diêu nhìn thấy là Lưu Hán Chu, sau đó là Cát Đông Minh.

“Sao cậu lại tới đây?” Cát Đông Minh nhíu mày, lòng nói, Lâm Diêu không nên đến đây lúc này.

“Bớt nói nhảm, các anh từ sớm đã biết tôi tới!” Lâm Diêu hoàn toàn mất đi ý tốt, nói lại manh mối hỏi được từ Đồng Nhã và Trương Ny một lần, rồi thuật lại ý kiến của pháp y, sau cùng hắn cường điệu nói, “Tối đó nhất định có người bỏ thuốc vào đồ ăn, cho nên lúc chúng tôi ngủ rồi sẽ ngủ rất sâu, sau đó hắn lẻn vào phòng tôi, dùng điện thoại của Tư Đồ bấm gọi vào điện thoại nhà!

Mấy anh nghĩ lại đi, Tư Đồ không phải kẻ ngốc, nếu như hắn muốn gây án, sẽ để lại nhiều chứng cứ để các anh bắt sao? Nửa tờ giấy đó, cũng nhất định là người giả nét chữ của hắn.

Tôi và Tư Đồ đều là vì tìm Chu Tri Nhiên, mới trước đây, Tư Đồ…”

“Đã tìm được Chu Tri Nhiên rồi.” Mặt khổ qua đột nhiên cắt ngang, vẻ mặt ngạo mạn đắc ý.

“Tìm thấy Chu Tri Nhiên rồi?” Lâm Diêu kinh ngạc hỏi Cát Đông Minh.

“Chỉ mới là chuyện mấy tiếng trước thôi, chúng tôi đang thẩm vấn, cậu đã tới thì qua xem đi.”

Ôm tâm trạng nôn nóng bất an, Lâm Diêu đi theo Cát Đông Minh vào một căn phòng nhỏ.

Mới đẩy cửa vào, Đường Sóc đi phía sau liền ngây ra không thể nhúc nhích.

Trên ghế sô pha trong phòng họp, Tả Khôn lại ở đây, mà bên cạnh Tả Khôn là một người đàn ông ngồi đan tay vào nhau, cũng chí là người Đường Sóc ngày nhớ đêm mong!

Hết chương 23.

Ying Ying: The real war has started! Hai người bị chơi một cú quá đauuuu

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui