Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 25
Đồng Triết kéo cà vạt, bực mình nói, “Tôi không biết Tả Khôn và Chu Tri Nhiên làm sao quen biết nhau, nhưng tôi biết sau khi Chu Tri Nhiên mất tích, Tả Không không đi tìm hắn.
Nếu như hắn diễn trò trước mặt tôi, Tả Khôn đúng là quá nham hiểm!”
Lâm Diêu nhìn thoáng qua Đường Sóc vẫn đứng bên cửa sổ, hắn vẫn luôn im lặng, không tỏ gì ra mặt, cực kì nghiêm túc lắng nghe từng chữ Đồng Triết nói.
Lâm Diêu biết kẻ tình nghi đã trồi lên mặt nước, Đồng Nhã tham gia cho bọn họ một con đường mới để điều tra, như vậy, chuyện tiếp theo liền rõ ràng.
“Đồng Triết, chuyện em gái anh chúng tôi sẽ điều tra rõ, trước khi kết án, sẽ không nói gì cả.
Nếu có cảnh sát đến tìm anh, anh phải nhớ kỹ, chỉ có hai người anh có thể tin tưởng.
Một người tên là Cát Đông Minh, người còn lại là Đàm Ninh, trừ hai người này, ai anh cũng không được nói thật.”
Đồng Triết không ngốc, hắn hiểu rõ ý của Lâm Diêu, kinh ngạc hỏi, “Trong cảnh sát có…”
Lâm Diêu để ngón tay lên môi, ý bảo hắn không cần nói nhiều.
Rời khỏi công ty của Đồng gia, Lâm Diêu mới lên xe, đã nhận được tin nhắn của Đàm Ninh.
“Lệnh truy nã đã ban, mặt khổ qua muốn tự mình theo dõi cậu, Dương Lỗi và hắn chung tổ, cậu cẩn thận một chút, tổ chuyên án lấy cậu làm con mồi.”
Tư Đồ… anh rốt cuộc thế nào rồi? Lâm Diêu xóa tin nhắn, trong lòng lại có thêm tảng đá đè nặng.
“Lâm ca, bây giờ chúng ta tìm Đồng Nhã trước, hay là về nhà cũ?”
“Tạm thời đừng động tới Đồng Nhã, anh em còn đi theo, chúng ta nếu đi tìm Đồng Nhã, sẽ bị nội gián trong tổ biết, đây là manh mối mới, chúng ta không thể tùy tiện hành động, phải chuẩn bị tốt kế hoạch mới được.
Về nhà cũ đi.”
Đi theo là người của tổ chuyên án, Lâm Diêu lái xe rất nhanh, phi nước đại quay về nhà cũ.
Trong lòng hắn có lửa, móc toàn bộ tiềm lực của xe thể thao ra xài, muốn cho người phía sau khổ cực.
Sau khi về nhà cũ, hai người đi thẳng xuống tầng hầm.
Ở đây vẫn là một mảng u ám, Lâm Diêu rọi đèn pin xung quanh tìm kiếm, Đường Sóc ở phía sau không động đậy, đứng ở cửa chau mày, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ.
“Lâm ca, nếu quả thật có đường hầm, hung thủ sát hại chú Lương cũng không chắc là một trong những người đó.”
“Người bên ngoài?” Lâm Diêu ngồi xổm xem chỗ lưu lại dấu chân, vừa nhìn vừa hỏi.
“Có khả năng này.
Em vẫn luôn nghĩ, Hàn Vân có quan hệ với người của Đồng gia, mà Chu Tri Nhiên và Đồng Triết liên kết cũng không thể tra ra là ai, em nghĩ người này nhất định có bối cảnh ăn sâu bén rễ trong Đồng gia, nếu không ngay cả Đồng Triết cũng không thể tra ra.
Đồng Triết bọn họ lần cuối cùng phát hiện Hàn Vân xuất hiện ở gần nhà cũ, nhưng không tra ra dấu hiệu Hàn Vân ra vào nhà cũ, Hàn Vân nhất định vào trong bằng đường hầm.
Mà nói cho Hàn Vân vị trí cụ thể chắc chắn là người của Đồng gia.
Có thể biết đường hầm cả trăm năm này, chắc chắn không phải nhân vật nhỏ, chí ít là trong Đồng gia.”
Suy luận lần này của Đường Sóc kéo được chú ý của Lâm Diêu, hắn đứng lên bước tới chỗ Đường Sóc, “Cậu suy nghĩ một chút, nếu như người của Đồng gia nói vị trí đường hầm cho Hàn Vân, vậy ai là người giết cô ta?”
“Có lẽ là người của Đồng gia.” j
“Tiểu Đường, chuyện trước cậu phân tích rất thông suốt, chỉ có điểm này là thiếu logic.
Nếu như người của Đồng gia giết Hàn Vân, tại sao phải đặt thi thể ở đây? Đồng Triết, Chu Tri Nhiên, Tả Khôn đều đang điều tra Hàn Vân, người liên lạc với cô ta ở Đồng gia chắc chắn biết, nếu như không xử lý thi thể, sợ là sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
Làm như thế, chẳng khác nào mua dây buộc mình.”
Thì ra còn vấn đề này, Đường Sóc có chút ảo não tặc lưỡi, Lâm Diêu chỉ vỗ vai hắn nói, “Đừng nản chí, cậu đã khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa.” Không ngừng cổ vũ hắn, Lâm Diêu không muốn nhìn thấy hình dạng yếu ớt trong thang máy kia nữa.
“Tiểu Đường, qua đây tìm đường hầm đi, có lẽ ngay dưới mí mắt chúng ta, chỉ là chúng ta không thấy nó thôi.
Giống như cậu nói, người sát hại chú Lương rất có thể không ở đây, nhưng có một điều có thể khẳng định.”
“Cái gì?”
“Trong nhà cũ có người tiếp ứng.” Đúng vậy, trong nhà cũ nhất định có người tiếp ứng.
Đối phương muốn hãm hại Tư Đồ, vào đêm xảy ra vụ án, dùng điện thoại của Tư Đồ bấm gọi vào điện thoại bàn lúc 1:10, sau đó hung thủ từ đường hầm lẻn vào giết chú Lương, rồi ngụy tạo tờ giấy ghi chép, đốt một nửa bỏ vào miệng chú Lương, nửa còn lại thì giữ làm bằng chứng hãm hại.
Hung thủ chẳng những có chỉ số thông minh cao mà còn có đầu óc tỉnh táo, khiến người ta phải tặc lưỡi vì tính kiên nhẫn, hắn chờ đợi mình phát hiện cái ly, chờ tổ nghiệm chứng phát hiện ra dấu vân tay, mãi đến khi Tư Đồ vào cảnh cục dẫn dụ rắn ra khỏi hang, cơ hội rốt cuộc đã tới! Gửi bằng chứng ngụy tạo tới tổ chuyên án, tất cả đều là âm mưu từ sớm.
Đối thủ là một nhân vật quỷ quái.
Nhưng mà Lâm Diêu không rõ, hung thủ tại sao lại muốn đốt tờ ghi chép thành tro, còn bỏ vào miệng chú Lương?
Hai điểm này xen lẫn trong vụ án, giống như có một tồn tại khác.
Đường Sóc bắt đầu tìm kiếm cơ quan của đường hầm, mà Lâm Diêu lại rơi vào suy nghĩ của bản thân, trong chốc lát quên mất mình đang làm gì.
Tính lại thời gian một chút.
Chú Lương tới phòng Đồng Triết vào lúc 1:10, mà lúc này kẻ trốn trong nhà cũ lợi dụng điện thoại của Tư Đồ gọi vào điện thoại bàn.
Chú Lương rời khỏi phòng Đồng Triết vào khoảng 1:40, hình như cũng không quay về phòng.
Ở hiện trường có một chậu nước, có khăn lau, có phải chú Lương muốn làm gì đó?
Từ 1:40 đến 2:00, chú Lương bị giết, lúc Tả Khôn phát hiện thi thể, chắc là sau 2:30, sau đó hắn đi tìm Đồng Triết, hai người nói chuyện chí ít cũng 15 ~ 20 phút, rồi đi xem thi thể chú Lương, về đến phòng thì vừa vặn đụng Đồng Hạo vào lúc 3:00!
Chờ đã, nếu như theo Đồng Triết nói, lúc ra khỏi Phật đường hắn nghe thấy tiếng đóng cửa phòng trên lầu hai, vậy Đồng Hạo có khi nào cũng nghe thấy không?
Vì sao Đồng Hạo không nhắc tới? Chắc chắn không phải là do Đồng Hạo cố gắng giấu diếm, mà là hắn căn bản không nhận ra, bản thân đã từng có liên lạc với đối phương, mà đối phương cũng đã biết, mới ra tay với Đồng Hạo.
Mặc dù không có chứng cứ, cũng có thể xác định một điều, đêm đó hầu hết mọi người đều bị bỏ thuốc, sau khi ngủ rồi rất khó tỉnh giấc.
Nếu Đồng Nhã không uống, có lẽ Đồng Nhã chính là người bỏ thuốc.
Theo lời Đồng Triết nói, Tả Khôn cho rằng Đồng Nhã là kẻ tình nghi, vô cùng có căn cứ.
Chu Tri Nhiên bị phát hiện, bản vẽ bị phát hiện, giới thiệu Tư Đồ, đều là Đồng Nhã làm, không dấu vết đưa đến tác dụng có tính quyết định, Đồng Nhã có khi nào là người bàn bạc với Hàn Vân trong Đồng gia không?
Bây giờ mọi lúc mọi nơi đều bị theo dõi, làm sao mới có thể tiếp cận Đồng Nhã?
Mặt khác, Tư Đồ nhất định là trốn đi âm thầm điều tra, nói không chừng hắn cũng để ý tới Đồng Nhã.
Khi Tư Đồ biết mình bị hãm hại còn có bằng chứng, hắn nhất định đã rõ ràng, mình nằm trong âm mưu của đối phương ngay từ đầu, nếu là mình, nói không chừng cũng sẽ chạy.
Lâm Diêu dựa vào tường, tiến vào suy luận sâu hơn.
Đầu quỷ tắt điện thoại, có lẽ là ở cùng Tư Đồ.
Nếu có đầu quỷ ở đó, nói không chừng Tư Đồ đã biết bên trong bưu kiện nặc danh có cái gì, vậy hắn sẽ nghĩ thế nào?
Tất cả âm mưu đều mai phục khi chú Lương chết, vào đêm đó, chỉ có Mã Hải Ba, Tả Khôn, Đồng Triết là có thời gian gây án.
Có thể loại trừ Đồng Hạo và Đồng Triết, Tả Khôn vẫn là một ẩn số, mà trong mắt Tư Đồ, tình nghi nhiều nhất là Mã Hải Ba.
Cho nên, Tư Đồ không biết Đồng Triết giấu diếm bí mật, nhất định sẽ đi tìm Mã Hải Ba! Cho dù hắn không đi, đầu quỷ cũng sẽ đi.
Nhưng mà…
“Tiểu Đường, cậu ở đây tìm đường hầm, anh ra ngoài một lát.”
Đường Sóc phát hiện sắc mặt khẩn trương và có chút hoảng hốt của Lâm Diêu, vội vã chạy ra ngoài.
j
Lâm Diêu lo lắng, lo kẻ thù cũng sẽ suy luận như hắn.
Không kịp nghĩ tới phải ứng phó với kẻ theo dõi phía sau thế nào, hắn đạp chân ga, đi tìm Mã Hải Ba.
Còn mấy phút nữa là đến nhà Mã Hải Ba, giờ đã là buổi tối.
Lâm Diêu lòng nóng như lửa đốt đạp chân ga, nhưng nó vẫn không xoa dịu sự sốt ruột trong lòng.
Chờ hắn dừng xe dưới lầu, liền vội vã chạy vào tòa nhà.
Thang máy mới đến lầu mười hai, cửa mở ra, Lâm Diêu liền vội vã xông ra ngoài.
Chuông cửa bấm rất lâu cũng không có ai mở cửa, Lâm Diêu càng ngày càng sốt ruột, bên này mới cạy cửa, bên kia đã có hai người chạy tới, không cần hỏi, nhất định là Dương Lỗi và Lưu Hán Chu.
“Lâm Diêu, bây giờ cậu không có quyền tra án, lập tức đi ngay!” Giọng nói tràn đầy chính nghĩa hợp với khuôn mặt bị băng bó từng cục từng cục, thật sự rất buồn cười.
“Được, chờ tôi xác định Mã Hải Ba có ở nhà hay không đi.” Lâm Diêu mới không thèm để ý tới bọn họ, hắn biết thời gian quý giá, mới mở được cửa, bên trong liền xộc ra khí gas.
Không đợi Lâm Diêu thầm mắng, hai người phía sau đã vọt vào.
Trong phòng tràn ngập mùi nguy hiểm, cũng đủ để đoạt lấy sinh mạng của một người, mà khi bọn họ vào phòng ngủ tìm thấy Mã Hải Ba, hắn đã không còn tri giác.
“Còn cứu được, gọi xe cứu thương!” Cũng may người bị hại vẫn còn hơi thở, Lưu Hán Chu vội vã kêu Dương Lỗi làm sơ cứu.
Thấy Lưu Hán Chu luống cuống mở cửa sổ, Lâm Diêu tranh thủ cơ hội chạy vào bếp quan sát, hắn biết, bỏ qua cơ hội này rồi sẽ không còn nữa.
Nhà bếp rất sạch sẽ, chỉ có bình gas bị mở van phát ra tiếng xì xì, trên chốt mở có nước và lá trà, Lâm Diêu chửi một câu, vội vàng chạy ra phòng khách.
Trên bàn có một ly trà và một lon sô đa…
Thừa dịp Lưu Hán Chu mở cửa sổ, Dương Lỗi tiến hành sơ cứu, Lâm Diêu bước nhanh tới sô pha, cẩn thận nhìn hai thứ.
Lon sô đa đã uống được nửa lon, trong chén trà cũng chỉ còn phân nửa, hắn vừa mới định cầm ly trà, chợt nghe tiếng Lưu Hán Chu gọi điện thoại, nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, hét, “Là hắn, là hắn, đuổi theo! Tôi xuống ngay.
Tổ trưởng Dương, thấy Tư Đồ Thiên Dạ rồi, cậu ở đây coi chừng, phòng ngừa hung thủ quay lại!”
Lâm Diêu kinh ngạc vô cùng, không nghĩ tới Tư Đồ lại xuất hiện vào lúc này! Gần đó có cửa sổ, hắn cũng nhoài người ra ngoài nhìn, dưới đèn đường, có một chiếc xe màu bạc phóng vụt đi.
Quả nhiên như mình suy đoán, Tư Đồ bị cho là kẻ tình nghi giết Mã Hải Ba!
Bản thân cũng vì điều đó mà chạy tới đây, mình có thể nghĩ tới chuyện Tư Đồ tìm Mã Hải Ba, thì đối phương cũng sẽ nghĩ tới.
Những tên cặn bã đó có thể vu oan Tư Đồ một lần, cũng sẽ có lần hai, mãi cho đến khi Tư Đồ hoàn toàn bị đánh bại, bọn họ mới dừng tay.
Mà việc mình phải làm chính là — Kiên trì!
Lâm Diêu không kịp nghĩ nhiều, theo sát Lưu Hán Chu chạy khỏi nhà Mã Hải Ba.
Thấp thỏm bất an chạy khỏi tòa nhà, chợt nghe phía xa có tiếng còi xe cảnh sát.
Hắn bất chấp, leo lên xe đuổi theo!
Trên đường, Lâm Diêu rất nhanh căn cứ theo âm thanh đuổi kịp xe của Lưu Hán Chu, nhưng xe của hắn rốt cuộc có đuổi theo Tư Đồ không, Lâm Diêu rất khó kết luận.
Trong lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên suy nghĩ muốn gặp Tư Đồ ào ào cuốn tới, gần như không thể khống chế.
Cố gắng vượt mặt, chiếc xe thể thao màu đen giống như hiểu chủ nhân nó nghĩ gì, trực tiếp vượt mặt chiếc xe của Lưu Hán Chu.
Thấy rồi! Cách phía xa đằng trước là chiếc xe màu bạc, Tư Đồ ở bên trong sao? Lâm Diêu phát hiện trong kính chiếu hậu, Lưu Hán Chu nhoài người ra cửa xe, hướng về hắn giơ nắm đấm.
Gần như là đồng thời, Lâm Diêu thấy đèn xe phía sau chiếc màu bạc nhấp nháy bất thường.
Một dài, một ngắn…
Đây là… mã Morse! j
Không còn tâm tư khác, Lâm Diêu lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi âm, đọc cái mình nhìn thấy.
Theo sát, đèn xe trước mặt lại bắt đầu sáng lên không có quy tắc.
“Một dài một ngắn, ba dài ba dài, một ngắn một dài hai ngắn, một dài ba ngắn…”
Đợi đèn xe không nhấp nháy nữa, chiếc xe màu bạc đột nhiên tăng tốc, gần như biến mất trong chớp mắt!
Mặc dù hắn biết đây là mã Morse, nhưng chỉ nhớ đơn giản, lúc nãy thấy nhiều chữ lắm, hắn cần phải về tra lại.
Mà lúc này hắn có thể chắc chắn, Tư Đồ nhất định ở trên xe!
Lâm Diêu dừng xe lại bên đường, chờ Lưu Hán Chu phía sau gần như nổi trận lôi đình nhào tới, nhưng mà hắn đang lo lắng, mật mã đèn xe lúc nãy cũng bị Lưu Hán Chu nhìn thấy.
Quả nhiên, Lâm Diêu bị mang về cảnh cục, lấy danh nghĩa là hắn cản trở người thi hành công vụ, giúp đỡ Tư Đồ chạy án.
Lấy thân phận là kẻ bị tình nghi ngồi trong phòng thẩm vấn, Lâm Diêu không thèm để ý, thản nhiên dựa vào lưng ghế, thưởng thức cà phê đồng nghiệp lén mang tới cho hắn, chọc tức Lưu Hán Chu, mặt mày chuyển màu liên tục, Cát Đông Minh thì bất đắc dĩ muốn khóc luôn.
Có người nói, Dương Lỗi cùng ở trên xe cứu thương đưa Mã Hải Ba đến bệnh viện, đang đợi kết quả, mà Lưu Hán Chu thì tuyên bố, nếu Mã Hải Ba chết, Lâm Diêu sẽ liền bị giam giữ.
Cát Đông Minh lén trừng mắt nhìn Lưu Hán Chu, sau đó liền cười hề hề thuyết phục hắn mau tới bệnh viện thay thuốc, công việc chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Lưu Hán Chu nghênh ngang đi ra, Cát Đông Minh lúc này mới có thời gian nói chuyện với Lâm Diêu.
Mà Lâm Diêu cũng yên tâm, Lưu Hán Chu không nói tới chuyện đèn xe, nói chính xác là hắn không để ý Tư Đồ cung cấp tin tức cho mình.
Trước khi mở miệng, Cát Đông Minh mượn cơ hội đốt điếu thuốc, vô tình như cố ý liếc mắt tấm gương phía sau.
Hiểu, có người đang theo dõi quá trình thẩm vấn, Lâm Diêu thông minh như vậy, sao lại không hiểu chứ.
Thời gian trôi qua rất lâu, cục xương khó gặm này làm Cát Đông Minh nghi ngờ, thằng nhóc cố tình mượn cơ hội diễn trò làm khó mình.
Nhưng hắn đã bị mang về, là phải hỏi chứ không phải nên hỏi.
Đấu võ mồm được một tiếng, Cát Đông Minh cả nói cũng lười, đá thẳng Lâm Diêu ra khỏi cảnh cục!
Trước khi đi, Lâm Diêu nghe Cát Đông Minh lầm bầm, Mã Hải Ba đã thoát khỏi nguy hiểm.
Sốt ruột muốn biết tin tức Tư Đồ để lại, Lâm Diêu gọi điện cho Đường Sóc, bảo hắn lập tức đến nhà mình.
Lúc về tới nhà, Đường Sóc đã chờ ở cửa, Lâm Diêu nói toàn bộ cho hắn nghe xong, tìm giấy bút viết lại mật mã.
- .
– -.
- .
- .
j
- .
- .
— —.
- .
- .
— — -.
–
“Anh có hiểu không?” Đường Sóc vội vàng hỏi.
“Anh có sách giải mã, chờ chút.”
Tìm hơn nửa ngày, Lâm Diêu vui mừng giải được mật mã của Tư Đồ.
Đường Sóc nhìn ba từ đơn, không hiểu hỏi, “Cái này có ý gì?”
“Tunnel, Cool, Book.
Bà mẹ, đèn xe chớp muốn hư luôn mà dịch ra có nhiêu đây!”
Đường Sóc cũng bắt đầu suy nghĩ, “Tunnel có thể nói về đường hầm, còn Cool và Book có khi nào chỉ chú Lương không? Lâm ca anh nghĩ đi, mã Morse cũng không thể gõ ra tiếng Trung, nên anh Tư Đồ dùng từ cùng nghĩa để thay thế.”
Lâm Diêu đồng ý với Đường Sóc gật đầu, sau đó nói, “Xem ra, Tư Đồ đã tìm Đồng Triết, nếu không hắn sẽ không biết mấy cái này.”
“Anh Tư Đồ rốt cuộc muốn nói gì, tại sao chỉ nói với anh cái này thôi?”
“Đường hầm… chú Lương…”
“Lâm ca, trời sắp sáng rồi, anh ngủ một lát đi.” Nhìn sắc mặt mệt mỏi của Lâm Diêu, Đường Sóc muốn khuyên hắn nghỉ ngơi.
“Lúc này không ngủ được, cậu mệt thì ngủ trước đi.”
“Anh đừng cậy mạnh nữa, không có sức sao làm gì được.
Mau đi ngủ đi, mấy tiếng nữa em gọi anh dậy.”
Không lay chuyển được sự kiên trì của Đường Sóc, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn là đi tắm rồi vào phòng ngủ.
Vốn định suy nghĩ thêm chút nữa, ai ngờ cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, đầu mới chạm vào gối đã ngủ mất tiêu.
Mấy tiếng sau, Đường Sóc đúng giờ gọi Lâm Diêu dậy, ngủ được vài tiếng, ý thức cũng thanh tỉnh thêm được một chút.
Giờ là sáu giờ sáng, Đường Sóc làm hai ly mì, cùng Lâm Diêu ăn như nuốt chửng, tiếp tục nghiên cứu tin tức Tư Đồ để lại.
Đồng Triết cho rằng chú Lương biết đường hầm ở đâu, từ sự miêu tả của hắn có thể chắc chắn là điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng chú Lương bị giết ở Phật đường, mà cho dù là Phật đường hay mật thất, đều không tìm ra đường hầm, cái này không hiểu được.
Đồng Triết là người ngoài nghề không có tác dụng gì, nhưng Tả Khôn chắc chắn không đơn giản, nếu đường hầm thật sự ở dưới mật thất hoặc trong Phật đường, hắn nhất định có thể tìm ra.
Căn cứ theo cục diện hiện tại, Tả Khôn hình như cũng không tìm ra.
Nếu người sát hại chú Lương là người ngoài, như vậy, trong nhà cũ có tiếp viện, người này là ai? Mã Hải Ba? Có khả năng này, dù sao sau khi Tư Đồ mất tích, hắn là người đầu tiên bị sát hại, tránh không được bị tình nghi giết người diệt khẩu.
Nhưng mà… Tại sao hung thủ còn chưa chắc chắn người đã chết chưa đã đi rồi?
Mã Hải Ba bị giết hại làm càng giống như hãm hại Tư Đồ, cứ như vậy, sẽ không tồn tại khả năng giết người diệt khẩu.
Nhưng mà, đối phương chắc chắn là người quen biết với Mã Hải Ba, trên bàn có một ly trà, nhất định là Mã Hải Ba pha cho đối phương.
Trong nhà cũ không có ai uống trà, cho nên, người đó là người ngoài.
Điều này càng chắc chắn Mã Hải Ba là tiếp ứng.
Nếu như cái chết của chú Lương có sự tham dự của Mã Hải Ba, chậu nước và chiếc khăn ở hiện trường là thế nào?
Tư Đồ để lại tin tức này là muốn nói cái gì?
Trong khoảng 1:40 đến 2:10 đêm đó, Mã Hải Ba không có ai làm chứng, vừa vặn cùng thời gian tử vong của chú Lương.
Đồng Triết nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu hai vào khoảng 3:00, cũng sẽ không phải Mã Hải Ba.
Có người dùng điện thoại của Tư Đồ bấm gọi vào điện thoại bàn vào lúc 1:10, người này chắc chắn không phải Mã Hải Ba.
Vừa lúc vào 1:10, chú Lương tới phòng Đồng Triết, người này cũng sẽ không phải bọn họ.
Chẳng lẽ… j
Không biết Lâm Diêu nghĩ tới cái gì, vừa định dùng điện thoại của mình thì khựng lại.
“Tiểu Đường, đưa điện thoại cho anh.”
Hắn lo điện thoại mình bị chặn, Lâm Diêu xài điện thoại của Đường Sóc.
Sau khi gọi cho Đồng Triết, Lâm Diêu liền hỏi, “Tối hôm đó, anh làm sao chắc chắn thời gian chú Lương tìm anh?”
“Không phải tôi hẹn giờ.
Là do chú Lương nói tới khoảng một giờ mới có thời gian, nên tôi mới nói sau giờ đó tới phòng tôi.”
Hắn không hỏi nhiều nữa, cúp điện thoại, Lâm Diêu nói với Đường Sóc, “Chú Lương là người tiếp ứng ở nhà cũ.
Ông ta hẹn sau 1:00 mới có thời gian tới phòng Đồng Triết, là vì không muốn để ai biết người thần bí kia từ ngoài lẻn vào.
Nhưng ông ta cũng không biết chính mình sẽ trở thành vật hi sinh hãm hại Tư Đồ.”
“Còn chậu nước và cái khăn?”
“Cậu có phát hiện, trong phòng chú Lương không có phòng tắm không? Anh nghĩ, chú Lương chỉ dựa theo chỉ thị, vào thời gian quy định tới phòng Đồng Triết, ông ta cho rằng sau khi gặp xong thì hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì không có phòng tắm, cho nên rửa mặt này nọ làm trong phòng ngủ luôn.
Chậu nước chắc để ngâm chân, mà còn cái khăn thì anh chưa hiểu.”
“Lâm ca, đi tìm thím Vương hỏi thử đi.”
“Đúng vậy!”
Hai người hấp tấp chạy tới Đồng gia, biết được mọi người trong gia đình không có ở đây, vừa vặn thành toàn cho Lâm Diêu tạm thời không muốn gặp Đồng Nhã.
Sau khi tìm thấy thím Vương rồi, Lâm Diêu không nói lời khách sáo, vào thẳng chủ đề, “Chú Lương có thói quen ngâm chân không thím?”
“Ông ấy rất để ý dưỡng sinh, mỗi ngày đều kiên trì, cũng hơn mười năm rồi.”
Đường Sóc gần như hưng phấn nhìn Lâm Diêu, mà Lâm Diêu lại rất bình tĩnh hỏi tiếp, “Lúc chú Lương ngâm chân có còn thói quen nào khác không?”
“Nói tới cách dưỡng sinh của chú Lương thì đúng là không tệ.
Lần nào ông ấy cũng dùng thảo dược ngâm chân, đừng thấy ông ấy lớn tuổi, sức khỏe thật ra rất tốt.”
“Thím Vương, thím có từng thấy ông ta ngâm chân chưa? Thảo dược bỏ vào nước thế nào?”
“Không thể làm lung tung.
Trước phải bỏ thảo dược vào khăn bọc lại, rồi để trong nước ngâm hai mươi phút mới được bỏ chân vào.”
Lúc này, Đường Sóc nhìn thấy Lâm Diêu mỉm cười.
Trên đường trở về nhà cũ, Lâm Diêu nói, “Rõ rồi chứ, chậu nước của chú Lương là dùng để ngâm chân, cái khăn là để bọc thảo dược.
Nếu như anh suy đoán không sai, chú Lương rời khỏi phòng Đồng Triết, bưng chậu nước nóng về phòng, phát hiện mình quên mang khăn bọc thảo dược, nên xuống nhà bếp lấy, lúc trở về phòng, vừa vặn đụng phải người thần bí nọ.
Người kia mượn cớ dẫn chú Lương tới Phật đường, rồi giết ông ta ở đó, sau đó xé bản ghi chép làm hai, đốt một nửa thành tro, nhét vào miệng chú Lương.
Lúc này mới theo đường hầm rời khỏi nhà cũ.”
“Lâm ca, anh suy luận đúng là có logic, nhưng mà, không phát hiện thảo dược trong phòng chú Lương, lúc Đồng Triết rời khỏi hiện trường, tiếng đóng cửa trên lầu hai là sao? Tin tức anh Tư Đồ để lại là ám chỉ cái gì?”
Lâm Diêu trả lời hắn, “Tại sao Đồng Triết bọn họ năm lần bảy lượt tìm đường hầm nhưng vẫn không có kết quả, tại sao chú Lương có thể đối mặt với sự chất vấn của Đồng Triết mà không có phản ứng gì, tại sao chú Lương bị giết ở Phật đường.
Tiểu Đường, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận những điều này, sẽ hiểu tin tức Tư Đồ để lại ám chỉ cái gì.”
Hết chương 25.
- -----oOo------