Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 27
“Anh cút sang một bên! Bây giờ tôi là cảnh sát, đừng tự tìm phiền phức cho mình!”
Căm tức nhìn cái người đẩy mình ra, Đường Sóc không hề lưu tình.
Lâm Diêu nhìn Diệp Từ rõ ràng rất kinh ngạc, thầm khen Đường Sóc trong lòng!
Đường Sóc trấn áp Diệp Từ, Tả Khôn thì vẫn thờ ơ như không hỏi, “Muốn hạ chiến thư? Vì Diệp Từ, tôi chấp nhận.”
Đường Sóc không thay đổi sắc mặt, nói, “Lâm ca, các anh đi tìm đường hầm đi, em muốn nói chuyện với anh Tả đây.”
“Bộ ăn một tô mì còn chưa no sao còn muốn mời tôi ăn cơm?” Tả Khôn vẫn như trước, không hề hoang mang.
“Diệp Từ, đưa tôi đi xem.” Lâm Diêu đẩy Diệp Từ có chút khó khăn, đối phương nhìn hai người bên kia vẫn đang giằng co.
Tả Khôn khinh thường hừ một tiếng, “Diệp Từ, cái gì nên nói hay không nên nói, trong lòng anh hiểu rõ là được.”
Diệp Từ ngừng lại, quay đầu hỏi, “Không nên nói?”
“Không nói, tuyệt vọng đi Tiểu Đường chú em.”
Đường Sóc nhìn thẳng Tả Khôn, đột nhiên lấy điện thoại ra, gọi vào một số, nói, “Anh ba, mang người đến nhà cũ, em muốn đặc công của anh thẩm vấn một người! Được, lát nữa gặp.” Cất điện thoại đi, Đường Sóc hung hăng nói, “Có chỗ cho anh mở miệng rồi!”
Rắc! Còng tay một bên còng vào tay Tả Khôn, một bên còng vào tay Đường Sóc.
Sắc mặt Tả Khôn thay đổi.
Lâm Diêu muốn cản Đường Sóc, nhưng hắn rất rõ, chuyện Tả Khôn biết rất quan trọng, nếu đã đến nước này, vậy thì làm liều đi, để xem rốt cuộc ai là rồng ai là trùng!
Diệp Từ nhìn thoáng qua hướng Tây Nam, định cương quyết đưa Tả Khôn đi.
“Anh dám bước tới một bước, chúng ta đừng hòng thoát thân.”
“Thả hắn, bây giờ không phải lúc lấy trứng chọi đá.”
“Hừ, vậy dùng cách mềm hữu dụng sao? Nghe đây, tôi thề mình không làm người cuối cùng biết tin nữa, cục diện bây giờ không phải do các anh lựa chọn.
Mặc kệ hắn ở Pháp có lai lịch gì, tới đây thì phải dựa theo quy tắc ở đây, đêm chú Lương chết, hắn là người đầu tiên phát hiện thi thể, Chu Tri Nhiên mất tích hắn cũng là người biết chuyện, các anh có thể ở tổ chuyên án uống nước, ở trong mắt tôi cái mẹ gì cũng không đúng! Tôi cho anh biết, anh ba tôi thuộc đội đặc công trực thuộc dưới trướng ba tôi quản lý, nếu anh có khả năng bảo vệ hắn, thì cứ đi tìm ba tôi đi!”
Lâm Diêu thương hắn, Đường Sóc tới tổ trọng án cũng được vài năm, chẳng bao giờ đề cập tới người nhà, tiểu công tử nhà cảnh giam chỉ là một thanh niên bình thường.
Bằng năng lực của mình, Đường Sóc đã tiến bộ từng chút một, nghiêm túc học tập người khác, liều mạng rèn giũa bản thân, mặc kệ là chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết, tuyệt đối không dựa vào thế lực người nhà, cái người bình thường luôn cười hihi haha, lúc nào cũng hiền hòa khả ái, lại bị dồn đến bước này.
Diệp Từ kinh ngạc nhìn Đường Sóc, không biết phải đáp thế nào.
“Không nói lời khách sáo nữa, xét cho cùng cậu vẫn không bỏ được hắn.
Hành vi quan báo tư thù này, tôi cũng sẽ không để ý.
Diệp Từ, người yêu cũ của anh bất mãn với tôi, anh định làm thế nào?” Tả Khôn tuy rằng bề ngoài nói chuyện ung dung, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ lạnh lẽo.
“Tiểu Đường…” j
“Gọi tôi là Đường cảnh quan.” Đường Sóc nhắc nhở Diệp Từ.
Ánh mắt của Diệp Từ cuối cùng cũng từ lãnh đạm trở thành giận dữ, cố gắng nhỏ giọng nhất có thể, “Đường cảnh quan, cậu nhất định muốn mất thể diện, thì tôi cũng không niệm tình xưa.”
Tả Khôn đắt ý hỏi, “Đau lòng sao, Tiểu Đường chú em?”
“Tôi đối với hắn đã không còn hy vọng, đau cái gì?”
“Không còn hy vọng? Không còn hy vọng sao còn đeo quà sinh nhật của hắn?”
Đường Sóc căn bản không bị Tả Khôn chọc tức, nhưng lại hành động ngoài suy đoán của mọi người.
Hắn sờ lên lỗ tai, không hề báo động giật mạnh, thứ đã từng tượng trưng cho tình yêu của người nào đó, mang theo chút máu bị kéo mạnh xuống, ném tới chân Diệp Từ.
“Tiểu Đường!” Lâm Diêu không dám lớn tiếng, nhưng hắn bị hành động của Đường Sóc dọa sợ.
“Bây giờ thì cắt đứt sạch sẽ rồi.”
“Được rồi, cậu muốn biết cái gì?” Tả Khôn đột nhiên nói, khiến ba người đều hơi ngẩn ra.
Không đúng, sao Tả Khôn có thể dễ dàng bị hàng phụ được? Có vấn đề.
Trong lúc Đường Sóc và Tả Khôn giằng co, Lâm Diêu nhạy bén suy luận ra manh mối.
“Tả Khôn, anh giở trò với điện thoại của Tư Đồ!”
Đường Sóc sửng sốt, nhìn Lâm Diêu.
“Diệp Từ nói hai người vừa tới không lâu, sao biết được chuyện Tiểu Đường ăn mì? Anh và Diệp Từ căn bản không đến đây tìm đường hầm, mà là theo dõi chúng tôi, chờ Tư Đồ xuất hiện!”
Tả Khôn hừ lạnh cười nhạo, sau đó đặt vấn đề cho Lâm Diêu.
“Tại sao tôi muốn chờ Tư Đồ? Tại sao muốn theo dõi hai người? Tại sao không thể tìm đường hầm? Tôi táy máy điện thoại của Tư Đồ bằng cách nào?”
“Mục đích anh tới đây cũng không phải để phá vụ án của chú Lương và Đồng Hạo, anh và Chu Tri Nhiên liên thủ muốn bắt được người đứng sau vụ mất nội tạng, bởi vậy, đường hầm rất quan trọng đối với anh.
Người biết Tư Đồ trong sáng đều hiểu, người đứng sau đó đang đi sau Tư Đồ, tìm được Tư Đồ chẳng khác nào tìm được người đó.
Sau khi Tư Đồ mất tích, ngay cả tôi cũng không liên lạc được với hắn, Diệp Từ trở thành vệ sĩ của anh càng không thể nào.
Cho nên, bây giờ anh cũng giống như cảnh sát, chỉ có thể ra tay trên người tôi, các anh đều nhận định, Tư Đồ nhất định sẽ tới tìm tôi.
Ban đầu, anh chỉ quan tâm hướng đi của Tư Đồ và tin tức của Đồng gia, nhưng mà, trong quá trình theo dõi tôi, anh nghe thấy phân tích của tôi, sau đó còn nghe được lời truyền tin của cậu nhóc kia, càng xác định điểm này, bởi vậy, anh mới thay đổi kế hoạch hành động, chạy lên nóc nhà tìm đường hầm!
Ban đầu tôi nghĩ anh đặt máy nghe lén trong nhà cũ, nhưng căn nhà quá lớn, cũng bị lục soát từ trước ra sau mấy lần, anh không có cơ hội.
Nhưng mà, lời của tôi anh đều nghe thấy, lúc ở cảnh cục anh nhìn thấy tôi, cũng không hề kinh ngạc, giống như anh đã biết từ sớm.
Cho nên, máy nghe lén nhất định ở trên người tôi.
Anh không có cơ hội tiếp xúc tôi, lần cuối gặp nhau, từ trong ra ngoài tôi đều thay quần áo, vậy Tư Đồ đã từng tiếp xúc với anh là có khả năng lớn nhất.
Trước khi hắn tới cảnh cục, có đưa điện thoại cho tôi, tôi chắc chắn không đoán sai.
Tối hôm anh hẹn Tư Đồ tới khách sạn, đã đặt máy nghe lén vào điện thoại Tư Đồ.”
Tả Khôn không còn phong độ ưu nhã, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Diêu.
“Tả Khôn, anh làm quá rõ ràng, hoàn toàn không giống hành vi đoạt người yêu.
Dựa theo tính cách của anh, nếu quả thật muốn Diệp Từ, phải hiểu rõ, cho dù hắn và Tiểu Đường chia tay, nhưng hắn vẫn còn tình cảm với Tiểu Đường.
Anh chắc chắn sẽ không giở trò châm chọc khiêu khích với Tiểu Đường, khiến Diệp Từ thấy phản cảm.
Anh hẹn Tư Đồ đơn độc tới khách sạn, nửa đường bị tôi trông thấy, liền cố tình dẫn tôi tới.
Thật ra, cho dù tôi không xuất hiện, anh cũng sẽ không nói gì với Tư Đồ.
Lần hẹn đó chính là muốn gắn máy nghe lén vào điện thoại Tư Đồ.
Mà tôi xuất hiện lại vừa vặn thành toàn dự định khác của anh, chế tạo mâu thuẫn giữa tôi và Tư Đồ.
Đối với anh mà nói, là một nhát trúng hai con nhạn.
Tả Khôn, đầu tiên là tôi và Tư Đồ, sau đó là Diệp Từ và Đường Sóc… Bây giờ, tôi biết tại sao anh phải tìm Diệp Từ rồi, cũng rốt cuộc cũng biết anh là ai!”
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ phát ra từ Diệp Từ, hắn nói với Tả Khôn gần như muốn mất khống chế, “Bây giờ cậu tin rồi chứ gì, có đôi khi cậu ta còn khó đối phó hơn cả Tư Đồ.”
Lâm Diêu bước tới chỗ Đường Sóc, lấy chìa khóa trong túi hắn mở còng tay, vô cùng tỉnh táo nói, “Tả Khôn, anh đi đi.”
“Lâm ca…” Đường Sóc có chút không giải thích được, hắn không rõ, Lâm Diêu rốt cuộc biết cái gì.
Lâm Diêu lắc đầu không nói gì thêm, đi về hướng Diệp Từ đã tìm ra đường hầm, nhỏ giọng nói với Đường Sóc, “Chưa đến một ngày, hắn sẽ tìm tới anh, phải kiên nhẫn.
Được rồi, gọi cho anh ba của cậu, bảo hắn về đi.”
“Em đâu có gọi cho ảnh đâu.”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn hắn, nhịn không được nói, “Vẫn bị dạy hư rồi.” Vừa dứt lời, lại nhịn không được đau lòng, lấy khăn tay lau lỗ tai đã không còn chảy máu nữa.
“Đứa ngốc, hà tất gì phải làm đau chính mình.”
Đường Sóc cúi thấp đầu, không nói lời nào, nhìn thoáng qua cách đó không xa, Diệp Từ và Tả Khôn đã đi mất, mà bông tai be bé cũng đã rơi vào trong bóng đêm đen kịt.
Đối mặt với miệng đường hầm cả Diệp Từ cũng không vào được, Lâm Diêu cẩn thận ngồi nhìn.
Đây là một đường hầm được một bảng đá che đi vô cùng bí ẩn, Diệp Từ đã lấy bảng đá ra, nhưng bên dưới không hề có một khe hở.
“Đây là đường hầm mới được xây mấy năm gần đây, cậu xem chất lượng đi, mấy chục năm trước sẽ không có.” Lâm Diêu vuốt tấm sắt.
“Vấn đề là chúng ta vào thế nào?” Bỏ đi vấn đề của Diệp Từ, Đường Sóc biết lúc này phải làm gì.
“Nếu như là xây dựng mới đây, vậy không nhất định sẽ có cơ quan kiểu thuật số, nếu có, Diệp Từ đã sớm mở được.”
“Chắc chúng ta không cần đọc thần chú ‘Vừng ơi mở ra’ đi.” Đường Sóc khó có tâm trạng nói đùa, điều này cũng làm Lâm Diêu thoải mái không ít.
“Mấy câu thần chú Ả Rập anh không biết xài đâu.”
Đường Sóc bĩu môi, ngồi xuống đất, lỗ tai bắt đầu đau, hắn thầy phiền dùng sức chà chà, phát hiện tay bị nhiễm đỏ một mảng.
“Tiểu Đường, đừng gãi, coi chừng bị nhiễm trùng.
Chúng ta tìm thử xung quanh đây, có lẽ sẽ có phát hiện.”
Đường Sóc gật đầu đang muốn bắt tay vào làm, ai ngờ có mấy người chạy lên đây.
Hừ, lăn qua lăn lại với bọn Diệp Từ, không bị phát hiện mới là lạ.
Đối mặt với mấy cảnh sát chạy tới, Lâm Diêu chống đỡ rất thản nhiên.
Đường Sóc biết chuyện tiếp theo không thể nào tiếp tục, nhún vai làm vẻ bất đắc dĩ.
“Lâm cảnh quan, cậu làm gì trên này?” Người hỏi không phải đồng nghiệp trong tổ trọng án, chắc là từ ngành khác chuyển vào tổ chuyên án.
“Tôi nói lên đây ngắm trăng cậu có tin không?”
“Đêm khuya lạnh lẽo leo lên đây ngắm trăng, cậu cho tôi là đồ ngốc?”
“Cũng gần thế.
Chỗ này có một đường hầm, cậu muốn đi xem thử cũng được, hay lập tức trở về báo cáo cũng được.
Tiểu Đường, đi uống cà phê.”
Đường Sóc lại trở thành bé ngoan, đi theo Lâm ca leo xuống cầu thang, vào nhà pha cà phê uống, để mấy người theo dõi bên ngoài tiếp tục ăn không khí.
Sau khi quay lại phòng khách, Đường Sóc cẩn thận nhìn cửa nẻo, xác định không có ai mới nói, “Lâm ca, vậy có được không, lỡ nội gián biết được chúng ta phát hiện đường hầm, nói không chừng lại gặp phiền phức.”
“Chịu thôi, đã bị phát hiện, muốn giấu cũng khó.
Chuyện duy nhất chúng ta phải làm bây giờ chính là nắm chặt thời gian, hành động trước mọi người.”
“Anh định làm gì?”
“Lát nữa tổ trưởng bọn họ nhất định sẽ đặt nhiều câu hỏi cho chúng ta, cậu nghĩ cách gửi tin nhắn cho Trương Ny, hẹn cô ấy chiều mai gặp mặt.
Anh phải liên lạc với hòa thượng, nói với hắn vài chuyện.”
“Được, em về phòng gọi điện.”
Đường Sóc quay về phòng, Lâm Diêu thừa dịp này, mở điện thoại Tư Đồ, quả thật tìm được máy nghe lén bỏ túi, sau khi lấy ra, hắn khởi động lần nữa, gọi cho Liêu Giang Vũ.
Qua nửa ngày mới nghe thấy giọng của hòa thượng, Lâm Diêu không khách sáo, lên tiếng, “Anh cũng chơi trò biến mất, bảo anh đi tìm Diệp Từ, liền treo đầu dê bán thịt chó một đi không trở lại, ngay cả điện thoại cũng không gọi.”
“Có người chặn số này, tôi chỉ có thể giấu một phút.”
“Tra hành tung của người Đồng gia đêm chú Lương chết, tra bối cảnh chú Lương, tra Đồng Nhã và Phùng Hiểu Hàng, Viên Khả Tâm, Hàn Vân, giữa bọn họ có liên lạc gì không.
81035XXXX, số QQ của Tiểu Đường, liên lạc sau.”
Cúp điện thoại, Lâm Diêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may Liêu Giang Vũ đủ vốn, nếu không bọn họ sẽ không gọi điện cho nhau được.
Mà lúc này, Đường Sóc cũng từ phòng bước ra, “Em đã sắp xếp xong xuôi người đi đón Trương Ny, định 3 giờ chiều mai, gặp nhau ở nhà hàng Bobo.”
“Được, bây giờ nhớ kỹ lời anh.
Chờ lát nữa tổ trưởng bọn họ tới, nhất định sẽ hỏi riêng chúng ta làm sao tìm được đường hầm.
Chúng ta không thể tiết lộ Tư Đồ, cũng không thể khai Diệp Từ và Tả Khôn, cho nên, chuyện quan trọng là phải biên lời nói dối, chúng ta sẽ nói…”
Bọn họ vừa sắp xếp xong xuôi, bên tai liền nghe thấy còi cảnh sát.
Cát Đông Minh, Dương Lỗi, Lưu Hán Chu, mang theo vài người vội vàng chạy vào phòng khách.
Thấy Lâm Diêu và Đường Sóc thảnh thơi ngồi uống cà phê, mặt ai cũng lạnh.
“Chào buổi tối, các vị.” Lâm Diêu cũng không đứng dậy, ân cần chào hỏi mọi người.
“Đường hầm ở trên nóc là sao?” Cát Đông Minh mặt lạnh hỏi.
“Chuyện đường hầm, chúng tôi cũng mới phát hiện, hôm nay…”
“Chờ đã, Lâm cảnh quan, cậu theo tôi qua đây.”
Quả nhiên như Lâm Diêu nói, bọn họ bị tách ra thẩm vấn.
Một lát sau, Lâm Diêu thấy Đường Sóc đi ra, liền đứng dậy muốn vào nhà bếp.
“Lâm cảnh quan, bây giờ tôi chính thức bắt cậu về thẩm vấn, theo chúng tôi về tổ chuyên án.”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Dương Lỗi, Cát Đông Minh so với bất kì kẻ nào đều phản ứng nhanh hơn, chạy tới hỏi, “Đây là chuyện gì, ít ra cậu muốn thẩm vấn ai, cũng nên nói với tôi trước chứ?”
Dương Lỗi lấy tờ giấy trong túi ra, giơ lên cho hắn xem, “Đây là lệnh điều động, bây giờ tôi là tổ trưởng tổ chuyên án, tôi có quyền đơn độc thẩm vấn bất kì ai.
Tôi nghĩ, lệnh điều động của anh sẽ tới trong khoảng một tiếng nữa.”
Con mẹ nó, lại bị chơi một bước, thậm chí cả tổ trưởng cũng bị lôi vào, xem ra kẻ thù không từ một thủ đoạn.
“Tổ trưởng, tôi đi cùng hắn về tổ, anh làm việc của anh đi.” Lúc này không thể gây thêm phiền phức cho Cát Đông Minh, hắn cũng biết, Cát Đông Minh từ trước đến nay nổi tiếng có tiểu hồ ly, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, nếu không phản kích, thì không phải người có thể lãnh đạo tổ trọng án.
Cát Đông Minh nhìn thoáng qua Lâm Diêu, giận dữ xoay người đóng cửa cái rầm bỏ đi.
“Cần đeo còng tay không?” Lâm Diêu chọc ghẹo hỏi.
“Không cần.”
“Tiểu Đường, về nhà đi, ở đây một mình không an toàn.
Nếu như không có gì làm, thì về tổ đi làm đi.”
“Lâm ca, em bị đình chức rồi.”
Lâm Diêu thoáng cười khổ, biểu hiện của hắn nằm ngoài dự đoán của Dương Lỗi.
“Lâm cảnh quan, cậu không hỏi tôi tại sao lại bắt cậu về thẩm vấn à?”
“Tôi biết, đi thôi.” Lâm Diêu cầm áo khoác, bước nhanh trước Dương Lỗi, rời khỏi nhà cũ.
Sau khi đến tổ chuyên án, Lâm Diêu đối mặt với sự thẩm vấn của Dương Lỗi, vẫn giữ thái độ rất tùy tiện, hắn biết tại sao mình bị mang về đây, cũng đã sớm nghĩ xong lý do thoái thác.
“Tôi hỏi cậu lần nữa, Tư Đồ đang ở đâu?”
“Tôi cũng trả lời anh lại lần nữa, tôi không biết.”
“Rời khỏi hiện trường ở nhà Mã Hải Ba, cậu là người đầu tiên đuổi theo Tư Đồ, sau đó chúng tôi xem được đoạn video quay đèn xe sau nhấp nháy, thấy rất kì lạ, không cần tôi nói nhiều cậu cũng hiểu, hắn gửi mật mã cho cậu.”
“Vậy sao, tôi không nhìn ra.”
“Lâm Diêu, cậu cũng là cảnh sát, bây giờ Tư Đồ chạy án, cậu đây là đang muốn bao che cho hắn?”
“Tổ trưởng Dương, tôi nói thật cho anh biết, Tư Đồ cũng không đơn giản như các anh nghĩ, biết rõ phía sau có người đuổi theo, làm sao có thể gửi mật mã cho tôi được.
Nếu hắn muốn liên lạc với tôi thật, các anh có suy nghĩ nát óc cũng không phát hiện ra đâu.”
Dương Lỗi căm tức nhìn Lâm Diêu, trầm trầm thở một hơi, như là nhịn hơn nửa ngày rồi.
“Chúng tôi đã giải mật mã, ‘đường hầm, lạnh, sách’ ba từ đơn này là ám chỉ cho cậu biết, đường hầm ở trong phòng chú Lương, nhưng tối nay cậu lại leo lên nóc nhà, nhất định là không tìm được đường hầm trong phòng ông ta, hình như bắt được liên lạc lần hai với Tư Đồ, sau khi thương lượng, căn cứ đưa ra kết luận là trên nóc.
Quan hệ giữa hai người ra sao, cậu nói không biết hắn ở đâu, ai mà tin?”
“Anh tin hay không cũng được, chuyện tôi không biết, bắt tôi nói sao tôi nói đây?”
Dương Lỗi không ngừng gõ ngón tay lên bàn, kiên trì đấu trí với Lâm Diêu, nhưng đối phương có vẻ hoàn toàn chẳng để ý tới.
Bọn họ nói chuyện tới khi trời sáng, vẫn không có kết quả, Dương Lỗi nhìn Lâm Diêu trước cái chết vẫn còn mạnh miệng.
“Tính tới giờ chúng tôi nhận được không dưới năm trăm cuộc gọi tố cáo Tư Đồ, nhưng không có cái nào là thật, mà cậu thân là kẻ chấp pháp, lại biết pháp phạm pháp.
Từ vụ ngọc lưu ly mất trộm tới vụ của Mã Hải Ba, cứ có liên quan tới tổ chức là có cậu tham gia, cậu phải biết đối phương làm bao nhiêu tội ác tày trời, mà Tư Đồ cũng bị tổ chức ám sát một lần, suýt nữa thì mất mạng.
Chúng tôi bây giờ không thể loại trừ khả năng, Tư Đồ là đi báo thù.”
“Ý anh là, Tư Đồ cho rằng chú Lương là người của tổ chức, nên đi giết ông ta?”
“Có thể nói vậy.”
Lâm Diêu vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn người đàn ông băng sơn trước mặt nói, “Nếu Tư Đồ muốn báo thù riêng, Viên Khả Tâm đã bị giết từ lâu, chuyện đơn giản vậy mà anh cũng không hiểu, bây giờ anh ăn nói trắng trợn chỉ Tư Đồ đi báo thù, tôi thật ra muốn hỏi anh, anh lấy bằng chứng gì chứng minh chú Lương là người của tổ chức?”
“Giả thiết to gan, cẩn thận tìm chứng cứ, đạo lý này lúc học ở trường cảnh sát cậu cũng biết rồi.”
“Thôi được, chúng ta đi vòng vèo nhiều rồi, tôi nói thật với anh, đừng nói là tôi không biết Tư Đồ ở đâu, cho dù biết cũng sẽ không nói.
Anh có thể tống tôi vào trại tạm giam, thậm chí là tước đi cảnh phục của tôi, nhưng anh muốn lấy tung tích của Tư Đồ từ miệng tôi, vậy thì quá ngây thơ rồi.”
“Cậu vì Tư Đồ mà không tiếc thân bại danh liệt?”
“Hắn tình nguyện đoạn tử tuyệt tôn vì tôi, tại sao tôi không thể vì hắn thân bại danh liệt!”
“Cậu!”
Tư thế của Dương Lỗi trông như muốn đánh tỉnh Lâm Diêu, lại bị đồng sự đẩy cửa vào ngăn cản.
“Tổ trưởng Dương, tới lúc họp rồi.”
Dương Lỗi đi chưa tới hai phút, ngoài cửa lại có bóng người, ném vào một tờ giấy nhỏ vào theo khe cửa.
Lâm Diêu đứng lên, muốn mở khe hở trên cửa ra xem, ai ngờ lại bị khóa.
Nghi ngờ nửa ngày, hắn vẫn khom người nhặt tờ giấy.
Trên tờ giấy không có chữ, lại gấp làm mấy lần.
Hắn tiện tay bỏ vào túi, mở ra xem nội dung.
Trên tờ giấy là dấu giày nam, Lâm Diêu đặt xuống chân mình so sánh một chút, to.
Dấu này cũng phải size 42, 43, chờ đã, size 42 chẳng phải là size giày dưới mật thất xuất hiện vào đêm chú Lương chết sau!
Ở trong đầu tìm tòi ký ức, lại không dám khẳng định dấu giày này tương đồng với dấu giày ở mật thất.
Nhìn kỹ lại dấu giày, hình như là từ bản chính, có thứ gì đó dính phía trên.
Lâm Diêu thận trọng dùng tay sờ, dính dính, hắn li3m thử, lúc này, cặp mắt xinh đẹp trợn to lên.
Hết chương 27.
Ying Ying: Chương sau tiết lộ danh tính của Tiểu Khôn nhaaa ~
- -----oOo------