quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 30

“Làm sao vậy?” Nhận ra sắc mặt Lâm Diêu khó coi, Đàm Ninh hỏi.

“Sáng hôm nay có người bỏ tờ giấy vào phòng thẩm vấn cho tôi, nhưng không biết là ai.

Cậu về hỏi tổ trưởng xem có phải là hắn không?”

“Hồi sáng là lúc nào?”

“Lúc Dương Lỗi bị kêu đi họp.”

“Không thể là tổ trưởng được, tổ trưởng đến phòng họp trước cả Dương Lỗi, không có đi đâu hết.

Trên giấy viết cái gì?”

“Một dấu giày, giống hệt giấu ở mật thất.”

“Là phát hiện trong đường hầm, tôi còn định tìm cơ hội đưa cho cậu xem.

Bây giờ trong tổ chuyên án còn có ai có thể làm vậy? Ngoại trừ tôi và tổ trưởng, người khác đều thiếu điều thấy cậu là chạy hết.” j

“Về giúp tôi điều tra thử lúc đó có ai ở phòng họp, cũng kêu tổ trưởng chú ý.

Tôi lo nội gián đã bắt đầu hành động rồi.”

“Chúng ta nói đơn giản thôi.

Lần này đổi Dương Lỗi lên làm tổ trưởng là ý của cáo già, bắt đầu kế hoạch bắt nội gián rồi.”

Lâm Diêu sửng sốt, “Nghi ngờ Dương Lỗi?”

“Không biết, tổ trưởng nói không phải là Dương Lỗi hay Lưu Hán Chu.

Không nói ra, sẽ bị phát hiện.”

Nhìn vào trong nhà, Lâm Diêu trầm mặc.

Không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, lúc xoay người lại dựa vào tường, trên mặt là nụ cười khiến cho Đàm Ninh có hơi lạnh.

“Đàm Ninh, trên bàn tôi có ly trà, giúp tôi đổ lên quần áo Dương Lỗi.”

Đàm Ninh cầu xin, “Ông nội của tui, cậu còn sợ chưa đủ loạn hả?”

“Coi như tôi đục nước béo cò.

Đừng dài dòng nữa, mau đi!”

Sau khi đạp Đàm Ninh ra ngoài, Lâm Diêu lấy vật nhỏ trong túi ra.

Không lâu sau, chợt nghe trong phòng ngủ của mình vang lên tiếng xin lỗi của Đàm Ninh và Dương Lỗi nhịn không được quở trách.

Lâm Diêu làm bộ như xem náo nhiệt đi từ ban công vào, nhìn thấy tổ viên luống cuống cầm cái ly rỗng và vội vàng lau quần áo cho Dương Lỗi, còn Đàm Ninh là đầu sỏ thì ở bên cạnh nói mát.

“Ai da, sao vậy, trà này khó tẩy lắm, oa, mùi nặng quá nha, thật là khó ngửi.” Cố tình lui ra sau một bước, khiến sắc mặt Dương Lỗi càng thêm khó coi.

Cũng do ly nhà Lâm Diêu hơi to, nên cho dù Y Thiếu An chỉ rót nửa ly, cũng đủ làm ướt phân nửa áo.

Cộng thêm công phu pha trà của Lâm Diêu hơi kém, nên mùi vị đúng là…

“Xin lỗi, tôi nghĩ Lâm Diêu chỉ ở một mình, trên bàn sao lại có ba ly trà, nên kêu anh qua đây xem thử, người này tự dưng làm đổ.” Tổ viên vô tội buồn bực.

Sắc mặt Dương Lỗi không vui, nói, “Bộ cậu không nghe tổ ba báo cáo hả, Tả Khôn và một người đàn ông đến đây, mấy ly trà này đều đã dùng qua.

Nhưng mà cậu có suy nghĩ đó cũng tốt, cầm về đi.” Nói xong, Dương Lỗi cởi áo khoác, tiện tay ném cho Đàm Ninh đứng ở vị trí tốt.

“Tổ trưởng Dương, cậu mau qua xem cái này!” Lưu Hán Chu lớn tiếng trong thư phòng, có chút hưng phấn.

Tổ viên cầm ly trà đi tìm túi, còn hai người tiếp tục bận việc trong phòng ngủ.

Mà Đàm Ninh giả bộ đi theo Dương Lỗi, rời khỏi phòng ngủ.

Dương Lỗi đi tới thư phòng, Đàm Ninh ở phía sau, lén trốn trong góc đưa áo khoác cho Lâm Diêu, đối phương lập tức lấy điện thoại giấu trong túi ra, mở nắp, một lần nữa lắp vào một thứ đặc biệt.

Mà gần như cùng lúc, mới bỏ điện thoại vào túi trở lại, Dương Lỗi và Lưu Hán Chu đã đi ra.

“Đây là gì?” Lưu Hán Chu giơ tờ chi phiếu lên.

“Đây là của Tư Đồ tạm thời gửi ở chỗ tôi, phí ủy thác của Đồng Triết.”

Dương Lỗi chau mày hỏi, “Tôi đã tiếp xúc với vài thám tử tư, chưa từng thấy phí ủy thác cao như thế.

Ở mặt này không có vấn đề gì sao?”

“Với giá tiền này, trước đây Tư Đồ còn không muốn nhận.

Anh có thể đi hỏi Đồng Triết.”

“Chuyện phí ủy thác chúng tôi đã nghe Đồng Triết nói, nhưng không nghĩ tới lại nhiều như vậy.

Còn nữa, Tư Đồ có nhiều tiền vậy, sao lại để ở chỗ cậu?” Lưu Hán Chu luôn hỏi mấy câu quá ngu xuẩn.

“Liên quan gì tới anh? Tiền của hắn, tôi mặc kệ là ai quản lý, kinh tế nhà chúng tôi liên quan cái méo gì tới anh? Ghen tị hả, nhìn không vừa mắt hả, không vừa mắt thì bắt tôi đi!” Người có kiến thức không đáng sợ, kẻ khốn nạn cũng không đáng sợ, đáng sợ là kẻ có kiến thức còn chơi xấu.

Đàm Ninh ở trong phòng khách che miệng nhịn cười, trong lòng hận không thể cầm cuốn sách ghi lại câu nói đặc sắc của Lâm Diêu.

Lưu Hán Chu bị chọc tức tới nghẹn chết, Dương Lỗi lập tức kêu tổ viên đưa hắn ra ngoài, mà bản thân thì nhìn chằm chằm Lâm Diêu, nhíu chặt mày.

“Lục soát xong chưa, lúc nãy tôi quên nói, nếu muốn đặt máy theo dõi, thì đừng lén lút, căn nhà này rất cũ, không chịu đựng được sự giày vò đâu.”

Dương Lỗi thở dài.

j

“Cậu quá đa nghi rồi.

Chỉ lục soát thôi.”

“Hài lòng chưa?”

“Rất xin lỗi vì không có lệnh lục soát đã lục soát nhà cậu, các anh em đã cố gắng không làm rối tung lên.Nhưng mà tôi muốn khuyên cậu một câu, đừng lạc lối.”

Lâm Diêu không trả lời, bước ra cửa, trông như xin lỗi không tiễn được.

Dương Lỗi bọn họ vội vàng tới, cũng vội vàng đi.

Lâm Diêu thấy, cho dù cảnh sát có cẩn thận tới đâu cũng làm căn nhà rối tung lên, tâm trạng liền trở nên phiền muộn.

Đơn giản thu dọn lại, vừa dọn vừa suy nghĩ.

Nếu như nói cáo già muốn bắt người, vậy ông đưa Cát Đông Minh xuống đưa Dương Lỗi lên, chứng tỏ Dương Lỗi có tình nghi.

Nhưng Cát Đông Minh là người hiểu tình hình nhất, nếu hắn nói Dương Lỗi và Lưu Hán Chu không có tình nghi, vậy nhất định không sai.

Lão hồ ly kia đổi Dương Lỗi lên rốt cuộc là có ý gì?

Lưu Hán Chu nói với Cát Đông Minh đã từng thấy ly trà, vậy hắn có nói với Dương Lỗi không? Nếu như hắn nói với Dương Lỗi, tại sao đối phương không hỏi mình? Từ sau khi Dương Lỗi nhận chức tổ trưởng, đã làm rất nhiều chuyện dứt khoát, không thể không nói lòng dạ người này rất thâm, từ lúc bắt đầu hoàn toàn không nhìn ra hắn là một kẻ nắm hết quyền hành, nhưng vấn đề là Cát Đông Minh không có chút nghi ngờ gì với hắn, có phải bên trong có vài chuyện mình không biết?

Nghĩ lại chuyện xảy ra ở nhà Mã Hải Ba, lúc đó người đầu tiên ra ngoài là Lưu Hán Chu, theo sau là mình.

Sau đó, ở hiện trường chỉ còn lại Dương Lỗi và Mã Hải Ba đang hôn mê, Đàm Ninh bọn họ chạy tới hiện trường chưa đến mười phút, chỉ có Dương Lỗi là có khả năng lấy ly trà.

Không phải hắn, làm vậy quá rõ ràng.

Nếu hắn là nội gián, làm như thế chẳng khác nào tự sát.

Ly trà rốt cuộc là do ai lấy đi? Có thật sư như Lưu Hán Chu rút gân nghĩ, là hung thủ quay lại hiện trường thủ tiêu?

Lúc đó Dương Lỗi còn đang ở đó, hung thủ quay lại hiện trường làm cách nào né tránh tầm nhìn của hắn?

Lâm Diêu đang rơi vào suy nghĩ rối ren thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, Đường Sóc và Tả Khôn đều đứng bên ngoài, như là gặp nhau dưới lầu.

Đường Sóc có vẻ đã không còn căm thù Tả Khôn, nói với Lâm Diêu, “Em đưa Trương Ny về, cổ nói rõ sẽ đi sớm.

A, Lâm ca, anh tổng vệ sinh hả?”

“Vào trong rồi nói.”

Giờ đã chạng vạng tối, nghe Lâm Diêu kể lại toàn bộ, phản ứng đầu tiên của Đường Sóc chính là, “Anh Tư Đồ cũng muốn thu lưới?”

“Sẽ không.

Còn mấy người tình nghi chưa tra xong, hắn sẽ không lộ diện sớm như vậy.

Chuyện chiều hôm nay, tám phần mười là hắn muốn quan sát người của tổ chuyên án.

Phải nhớ, lúc tổ chuyên án đang phát lệnh truy nã hắn, hắn cũng ở trong bóng tối điều tra nội gián kia, cho nên chúng ta có thể giả thiết, lúc đó hắn núp trong bóng tối, hoặc là dẫn họ Dương đi, để hai người kia rời khỏi cảnh cục.”

“Anh nói anh Tư Đồ tới cảnh cục?” Đường Sóc rất khó tin, một con chuột bị đuổi bắt lại dám đi tìm mèo.

“Kiểu người như hắn chuyện gì cũng dám làm, xảo quyệt gian trá, vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm chính là bản tính của hắn.

Hừ, đừng nói là cảnh cục, nếu cần thiết, ngay cả văn phòng của ba cậu hắn cũng có thể vào.

Cho nên ngàn vạn lần đừng dựa theo cách suy nghĩ của người bình thường, thậm chí là bi3n thái bình thường đi gọt giũa Tư Đồ.”

“Lâm ca, anh phân tích thật thấu đáo!”

“Kinh nghiệm thôi.”

Cuộc đối thoại này nếu để Tư Đồ biết, có thể nào đi tìm chỗ nào đó cắt mạch máu không? Chí ít là Tả Khôn nghĩ vậy.

Nhìn thấy Tả Khôn cố gắng nhịn cười tới mức khuôn mặt méo mó, Lâm Diêu vẫn nói chuyện chính sự kéo sự chú ý của hắn.

“Máy nhận tín hiệu nghe lén anh còn giữ trên người không?”

“Ý cậu là cái đặt trong máy Tư Đồ? Không phải bị cậu ném đi rồi sao?”

“Tôi bỏ vào điện thoại người khác, anh rốt cuộc có mang không?”

Tả Khôn thấy buồn cười, lúc đó có người gọi tới, nói tiếng Pháp, Lâm Diêu nghe không hiểu.

“Sáng mai có thể đưa cho cậu.

Vị luật sư Liêu kia tôi không tìm ra, điện thoại của hắn cũng tắt.

Trong tay tôi nắm giữ 5 số điện thoại của hắn, đều tắt hết.”

Đầu tiên là đầu quỷ tắt máy, bây giờ là hòa thượng, chẳng lẽ như Tiểu Đường nói, Tư Đồ muốn thu lưới?

Giờ khắc này, hòa thượng đang ở cạnh Tư Đồ sao?

Trong lúc bất chợt, hắn thật muốn điên lên.

Trong lòng cô đơn khó chịu, bao lâu rồi không gặp Tư Đồ? Hình như đã hơn một thế kỷ rồi…

Dưới vẻ bất cần, lại cất giấu một phần che chở, một phần yêu say đám, một phần trách nhiệm, một phần kiên trì.

Chờ vụ án kết thúc, hắn trở về, phải đối xử với hắn thật tốt, mặc dù mình còn chưa biết phải làm thế nào, chí ít có thể ở bên cạnh bầu bạn, không rời.

Mà chuyện thứ nhất phải bồi thường chính là…

Nghĩ tới đây, Lâm Diêu mỉm cười, biết nhau lâu như thế, dây dưa lâu như vậy, bọn họ vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, đúng là khó tin.

Mặc dù biết mình có đôi khi rất mất tự nhiên, nhưng khi đến lúc mấu chốt, cũng có chút…

Nghĩ đi xa xôi, Lâm Diêu bắt bản thân quay lại vụ án.

“Bây giờ chúng ta có hai người quan trọng cần phải điều tra, một là Đồng Nhã, hai là Mã Hải Ba.

Bên Mã Hải Ba thì không dễ dàng, tôi nghĩ Dương Lỗi nhất định sẽ cấm chúng ta gặp hắn, chắc Tư Đồ cũng nghĩ tới điều này, chúng ta không thể tùy tiện tiếp cận Mã Hải Ba, nhưng Tư Đồ sẽ tới, cho nên, bên đó chỉ có thể đợi Tư Đồ.

Về phần Đồng Nhã… Bây giờ quá muộn, ngày mai đi đi.”

Nói xong, hắn rút tờ giấy có dấu giày để lên bàn.

“Lúc tôi ở phòng thẩm vấn, có người bỏ từ khe cửa vào.

Tôi hỏi Đàm Ninh rồi, không phải hắn, cũng không phải tổ trưởng.

Dấu giày này phát hiện trong đường hầm, giống y như đúc dấu ở mật thất.”

Tả Khôn lắc đầu, có vẻ không muốn suy nghĩ tới vấn đề này, đứng dậy nói, “Đây là công việc của các cậu, tôi chỉ phụ trách làm việc An nhi giao phó.

Lúc cần tôi thì gọi.

Giờ tôi về.”

Tả Khôn nói rõ lập trường, mặc kệ Lâm Diêu có đồng ý không, hắn đã vội vã chạy về với An nhi không thành thật.

Chờ Tả Khôn đi rồi, Đường Sóc liền hỏi Lâm Diêu có ý kiến gì không.

“Dấu giày để lại dưới mật thất, nhìn từ bất kì góc độ nào, đều có thể suy luận ra hung thủ đang tìm hộp ngầm, nếu là tìm, hung thủ kia không phải người của tổ chức.

Mà không phải người của tổ chức, hung thủ lại biết sự tồn tại của đường hầm, cái này không phải rất mâu thuẫn sao.

Chí ít bây giờ có thể xác định, hung thủ không phải người trong nhà cũ.

Vậy có thể là người của Đồng gia ở bên ngoài.” j

“Sẽ là ai?” Đường Sóc lẩm bẩm.

“Anh vốn định chờ kết quả điều tra của hòa thượng rồi phán đoán, không ngờ hắn lại mất tích.

Cậu không cần lo cho hòa thượng, với thân thủ của hắn, không ai có thể làm hắn bị thương.

À, cậu có biết địa chỉ nhà bạn hắn không?”

“Cậu sinh viên á hả, em biết, từng theo Giang Vũ ca tới đưa thuốc một lần rồi.

Để em đi hỏi, có lẽ cậu ấy biết tung tích của Giang Vũ ca.”

“Anh lo…”

“Lo cái gì?” Thấy sắc mặt của Lâm Diêu, Đường Sóc cũng khẩn trương theo.

“Anh lo bạn của hòa thượng gặp nguy hiểm.

Tư Đồ bị ép đi, cậu và Diệp Từ bị người mật báo nên chia tay, anh cũng rất lo người bạn kia cũng sẽ gặp chuyện, đừng chờ nữa, mau đi xem.”

“Lâm ca, mình em đi được rồi.

Anh mau ngủ đi, nhìn sắc mặt anh kém quá.”

Lâm Diêu suy nghĩ một chút, “Cũng được, nếu anh đi ra, chắc phía sau sẽ có người theo đuôi.”

Đường Sóc sau khi bỏ đi, Lâm Diêu bị sự mệt mỏi làm rã rời, không thể làm gì khác hơn là đi tắm nghỉ ngơi.

Tắt đèn bàn, khiến căn phòng trở nên tối đen, hắn biết xung quanh nhà mình có không dưới sáu tên ‘gác đêm’, thừa dịp bọn họ thức đêm tới muốn thần kinh, nhất định phải ngủ một giấc cho ngon, để ngày mai có tinh thần tác chiến!

Suy nghĩ rối loạn về vụ án không bao lâu, rốt cuộc cũng thiếp đi.

Nửa đêm, trong phòng vang lên tiếng thở đều và đồng hồ tích tắc, ánh trắng rọi vào phòng qua khe hở cửa sổ, khiến căn phòng trở nên vắng lặng. đam mỹ hài

Xoay người gác đầu lên cánh tay, cọ cọ vào gối đầu, tham lam giấc ngủ sâu mang tới thoải mái.

Một người ngủ từ hai giờ tới bốn giờ, chính là sâu nhất, thường không dễ tỉnh.

Nhưng Lâm Diêu nghe thấy trong phòng khách có tiếng bước chân lập tức tỉnh lại! Theo thói quen hắn sờ dưới gối đầu, mới nhớ cây súng đã bị tịch thu, vì vậy hắn chậm rãi lật chăn ra, chân trần leo xuống giường đi tới cửa phòng ngủ, lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Âm thanh đã biến mất, nhưng tính cảnh giác của Lâm Diêu thì không, hoàn toàn chuẩn bi tư thế đón địch, lúc cửa phòng bị đẩy nhẹ ra trong nháy mắt, liền dùng mười phần công lực đấm qua.

Nắm tay bị chặn lại, phần eo cũng như bị xích sắt quấn lấy, một cái chớp mắt, hắn nghe thấy hơi thở quen thuộc.

Gương mặt ấm áp dán vào, cái ôm làm khó thở khiến trái tim lập tức đập loạn xạ mất quy tắc, dùng sức ôm lấy người xâm nhập, rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.

“Tư…”

“Xuỵt…”

Lúc bị ôm chặt, Lâm Diêu rốt cuộc cũng biết đây không phải mơ.

Trong bóng tối, đôi tay bắt đầu run lên mất khống chế, sợ hãi chạm mái tóc rơi trên vai, chỉ vừa chạm một cái đã an tâm vô cùng.

Người ngày đêm nhớ mong bây giờ có thể ôm lấy, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Tư Đồ tham luyến mùi hương của Lâm Diêu, không muốn lên tiếng.

Hơn nửa đêm đứng đây cũng không phải chuyện nên làm, hắn vỗ lưng Tư Đồ, nói nhỏ vào tai, “Lên giường rồi nói.”

Trên vai vang lên tiếng cười trộm, nghe hắn nói, “Đừng làm anh hưng phấn, anh cũng không phải tới để làm chuyện đó.”

Ngứa ngáy đánh vào lưng hắn một cái, kéo tay hắn tới giường.

Lâm Diêu không dám bật đèn, chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn kỹ người bên cạnh.

“Anh, anh vào đây bằng cách nào, bên dưới có người theo dõi đó.”

Nhìn biểu tình khẩn trương của hắn, Tư Đồ nhịn không được kéo đối phương vào lòng ôm chặt.

“Anh vẫn nhờ bạn bè để ý xung quanh nhà em, hôm qua một nhà ba người phía trên em đi chơi rồi, anh chỉ biết có thể gặp được em.

Chiều nay cố tình lộ diện ở trung tâm thương mại, là muốn kéo người theo dõi dưới nhà em đi, cô người mẫu kia là vợ của bạn anh, anh đã sớm thương lượng xong, thật ra lúc có người báo cảnh sát, anh đã chạy tới đây rồi.”

Đổ mồ hôi lạnh…

“Anh vẫn trốn trong nhà gia đình phía trên? Anh to gan quá, lỡ bọn họ đột nhiên trở về thì sao?”

“Sẽ không.

Anh xem qua rồi, điện gas gì đều khóa chốt hết, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại.

Với lại, anh chỉ trốn chừng mười mấy tiếng thôi, không thành vấn đề.”

“Sau đó thì sao?”

Tư Đồ thả Lâm Diêu ra, ngồi đối diện hắn tiếp tục nói, “Anh biết Dương Lỗi sau khi phát hiện đó là bẫy, nhất định sẽ tức tốc quay về.

Cho nên anh chỉ có thể đợi tới nửa đêm mới xuống được.” j

“Anh không sợ bọn họ lắp máy theo dõi trong nhà tôi sao?”

“Sẽ không, bọn họ không muốn phá hỏng con đường cuối cùng.

Em có lẽ không rõ, Dương Lỗi muốn anh tự ra, chứ không phải muốn bắt anh ra.”

Lâm Diêu có chút mơ hồ.

“Tiểu Diêu, anh không có nhiều thời gian.

Chi tiết đợi anh rửa sạch tình nghi sẽ nói với em sau, bây giờ em phải làm vài chuyện.”

“Được, nhưng anh phải nói cho tôi biết trước, chuyện của Mã Hải Ba là sao? Người bắn mật mã là anh?”

“Là anh.

Về phần tại sao muốn gửi mật mã thì em đã biết rồi không phải sao? Bây giờ quan trọng nhất, là Mã Hải Ba đã tỉnh, một mực chỉ điểm anh là hung thủ.”

“Hắn quả nhiên là cùng hung thủ diễn khổ nhục kế.” Lâm Diêu nắm chặt tay Tư Đồ, chẳng biết đã kéo vào lòng từ lúc nào.

“Không, hắn nói không sai.

Hôm đó anh có đi gặp hắn, anh kề dao vào cổ hắn hắn mới cho anh vào.

Lúc anh vào, trên bàn có một ly trà, nói chính xác là, hung thủ em nghi ngờ, đã gặp Mã Hải Ba trước anh.

Tụi anh nói chuyện chưa tới nửa tiếng, lúc anh đi, trong phòng không có mùi khí than.

Mà sau khi anh đi, theo sát là tụi em, trong thời gian này không có ai tiếp xúc với hắn, nói cách khác, hung thủ vẫn trốn trong nhà, mà bản thân Mã Hải Ba cũng không biết.

Cho nên, sau khi hắn tỉnh lại, cho rằng người cuối cùng gặp hắn, là anh, chính là hung thủ.”

“Vậy thì thật quỷ dị.”

“Đây cũng là lời giải thích hợp lý nhất.

Ngày mai em tới Đồng gia, nhất định phải để Đồng Chấn Thiên và Đồng Nhã cùng ở nhà, hỏi thăm bọn họ chuyện đêm chú Lương chết.

Đừng quan tâm đ ến hỏi cái gì, chủ yếu là xem giữa bọn họ…”

“Tôi hiểu rồi.

Tôi cũng định đi, Tư Đồ, tôi cài máy nghe lén trong điện thoại của Dương Lỗi, chính là cái Tả Khôn cài trong máy anh.”

Lần này Tư Đồ kinh ngạc, tức giận mắng to, “Tên Tả Khôn chết tiệt!” Nhưng mà hắn cũng liền ôm lấy Lâm Diêu, “May mà có em bên cạnh, cái này cho em, đây là những nơi Mã Hải Ba tới trong ngày Đồng Hạo gặp chuyện, em điều tra cẩn thận xem.

Vụ án của Đồng Hạo, anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy Mã Hải Ba bị tình nghi nhiều nhất.

Lúc trước, chỉ cần có Tiểu Ny là hắn bám chặt, sao hôm đó đã đi từ rất sớm? Anh chỉ điều tra đại khái, Mã Hải Ba không làm cái méo gì cả, chỉ đi lòng vòng, còn đánh nhau với người ta.

Em điều tra thử xem là chuyện gì.

Mặt khác, cho em đi cũng có mục đích khác, nếu em không làm gì cả, sẽ khiến Dương Lỗi nghi ngờ.

Với lại, bạn bè của anh đang dùng vũ lực bọc vòng ngoài, nhưng nói tới tra án, anh cũng chỉ tin em và Diệp Từ.

Diệp Từ bây giờ chạy qua bên Tả Khôn để phòng ngừa vạn nhất, anh chỉ tin có mình em.” Lâm Diêu cẩn thận nhét tờ giấy xuống dưới gối, tay kia quấn lấy Tư Đồ.

“Anh nghĩ, hung thủ thật sự muốn giết Mã Hải Ba, nhưng không phải khi hung thủ ở trong nhà hắn, mà là sau khi nghe chính Mã Hải Ba khẳng định anh là hung thủ.

Anh vẫn luôn điều tra hung thủ thật sự làm cách nào biết anh tới nhà Mã Hải Ba, còn nắm chính xác thời gian như vậy.”

“Có kết quả chưa?”

“Nếu có kết quả, anh không cần phải xuất hiện.

Đúng là phiền phức, gặp vợ mình mà cũng phải lén la lén lút.”

Lâm Diêu đánh hắn không nặng không nhẹ, sau đó hỏi, “Hòa thượng đâu? Cả hắn cũng không tìm được, anh có biết không?”

“Anh bảo hắn tới bệnh viện, Mã Hải Ba có khả năng gặp nguy hiểm.

Chỉ là cảnh sát bảo vệ khiến anh lo.

À, Diệp Từ thì em không cần lo, đầu hắn bị rút gân, tám chín phần là thấy Tiễn Lạc An làm tất cả vì Trương Ny nên nhớ em gái, cho nên mới đồng ý với Tả Khôn bảo vệ hắn.

Cục cưng, anh phải đi đây, trời sáng sẽ phiền phức.

Mấy ông bà già trong tòa nhà này, mới bốn giờ sáng đã dậy tập thể dục, đụng phải thì không phải chuyện đùa đâu.”

Hừ, ngay cả bảng giờ giấc nghỉ ngơi của hàng xóm nhà mình cũng biết, Lâm Diêu thật sự nói không nên lời.

j

Tư Đồ hôn lên trán Lâm Diêu, đứng dậy đi.

Lúc đi tới cửa thì bị người phía sau chạy tới ôm chặt.

Trời sắp sáng, trong nội tâm Tư Đồ có cảm xúc ngổn ngang, nếu không phải xa nhau lâu như thế, Lâm Diêu sẽ không rộng rãi ôm mình đâu.

Mà lần này cái ôm cũng tiết lộ Lâm Diêu đang lo lắng và nhớ nhung, mặc kệ người yêu mình khôn khéo bao nhiêu, hắn vẫn luôn lo lắng.

Xoay người lại, Tư Đồ ôm đối phương vào lòng, dán đôi môi vào mái tóc mềm mại, nhỏ giọng nói, “Nhanh, sẽ nhanh kết thúc thôi.

Đợi đến khi chúng ta có thời gian, sẽ không đi đâu cả, mỗi ngày anh sẽ ở bên cạnh em…”

Biết lúc này không nên kiểu cách, nhưng Lâm Diêu không khống chế được mình, ngày xưa ở trước mặt người này lúc nào cũng ỷ mạnh, giờ thì biến thành hư vô, chôn đầu vào lòng hắn, “Em… em nhớ anh.”

“Em làm anh không muốn đi rồi, nếu không vì từng giờ từng phút nhớ em, anh sẽ không kiên trì đến tận bây giờ.” Hừ, nếu không bận tâm đ ến thân phận của hắn, Tư Đồ đã sớm mặc kệ thể diện của cảnh sát, bổ thẳng đao phủ Hoàng Long.

Rõ ràng vừa mới gặp đã phải chia ly, không biết bao giờ mới được gặp lại, Lâm Diêu ôm chặt, không muốn nhìn thấy hắn bỏ đi.

Ngẩng đầu nhìn, môi dần dần đến gần, Tư Đồ lộ ra biểu tình cực lực kiểm soát, giống như muốn nói, anh không chắc mình sẽ không nổi thú tính đâu.

Chìm trong nụ hôn cuồng loạn, Tư Đồ khó có thể kiểm chế bản thân đè đối phương lên tường, người trong lòng đáp lại rất nhiệt tình, chọc cho nơi nào đó vốn bị giam cần muốn xông lên.

Sau cùng, tráng sĩ Tư Đồ chặn cổ tay như muốn thả Lâm Diêu, có ai biết được hắn có bao nhiêu khổ sở.

Một hơi thở nghẹn lại đến khó chịu, Tư Đồ đang muốn nói thì chuông cửa vang lên.

Trong nháy mắt, bầu không khí ấm áp liền biến mất.

Hết chương 30.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui