Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 31
Một hơi thở nghẹn lại đến khó chịu, Tư Đồ đang muốn nói thì chuông cửa vang lên.
Trong nháy mắt, bầu không khí ấm áp liền biến mất.
“Sao em không căng thẳng gì hết vậy?” Tư Đồ ra vẻ cũng không căng thẳng.
“Hừ, nếu là người tới bắt anh thật thì cần bấm chuông sao? Tôi đoán là Tiểu Đường quay lại.
Anh có thể gặp nó không?”
“Anh lo Tiểu Đường sẽ hỏi anh về chuyện Diệp Từ, bây giờ còn chưa phải lúc để nói rõ.”
“Anh đừng nghĩ nó yếu ớt như thế, Tiểu Đường không ngốc đâu.
Nếu anh thấy không tiện, thì chờ tôi kéo nó vào thư phòng rồi anh đi.”
“Được rồi.” j
Lâm Diêu cười cười, vừa định ra khỏi phòng ngủ, Tư Đồ đã kéo ngược lại hung hăng hôn.
Gương mặt đỏ hồng mở cửa ra, quả nhiên là Đường Sóc, ở bên cạnh còn một người trẻ tuổi khác.
“Lâm ca, sao giờ anh mới ra mở cửa?”
“Ngủ sâu quá.
Vào đi.”
Lâm Diêu dẫn hai người vào thư phòng, cửa vừa đóng, Tư Đồ liền lén rời khỏi nhà Lâm Diêu.
Tư Đồ chần chờ một chút mới lên lầu, đợi tay hắn mới mở được cửa, phía sau đã vang lên giọng nói.
“Cậu đúng là sẽ tìm được chỗ.”
Theo bản năng thiếu chút nữa đã động thủ, đợi biết người phía sau là ai, Tư Đồ mỉm cười.
“Vào không?”
Người nào đó nhíu mày một cái, lấy bao tay từ trong túi ra đeo vào, đi theo Tư Đồ xâm nhập nhà dân phi pháp.
…
“Người phía dưới có thấy hai người không?”
“Nhìn thấy.”
Lâm Diêu mở đèn lên, nhìn rõ chàng thanh niên kia.
“Lâm ca, cậu ấy là bạn của Giang Vũ ca, tên là Địch Tử Hi.
Tử Hi, anh đã từng nói với em, Lâm Diêu.”
Địch Tử Hi có chút căng thẳng, đứng lên, vô cùng thận trọng gật đầu chào Lâm Diêu.
“Mời ngồi.
Tiểu Đường, vào bếp pha cà phê đi.”
Đường Sóc rời khỏi thư phòng, Lâm Diêu bắt đầu quan sát Địch Tử Hi, quả nhiên là một người trí thức phong độ, dung mạo tuy rằng bình thường, nhưng lại rất gọn gàng, gọn gàng vô cùng.
Thuộc loại người thanh tú càng nhìn càng thấy có mùi vị trong sáng.
Không biết Liêu Giang Vũ làm cách nào để hắn thay đổi?
“Lâm… tiên sinh…”
“Cứ gọi như Tiểu Đường là được rồi, không biết cậu bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay em học năm hai đại học, hai mươi tuổi.”
Đù! Hòa thượng là trâu già khoái gặm cỏ non, tìm thời gian phải cho hắn một trận mới được.
Địch Tử Hi có vẻ rất căng thẳng, Lâm Diêu không nói gì, hắn cũng không lên tiếng, mãi cho tới khi Đường Sóc quay lại, mới phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
“Lâm ca, Tử Hi là người cuối cùng gặp Giang Vũ ca bốn hôm trước, Giang Vũ ca nói có chuyện quan trọng phải làm, tạm thời biến mất một thời gian.
Thật ra em định về rồi, mà em lại phát hiện xung quanh nhà Tử Hi có vài kẻ khả nghi, không giống mấy anh em trong tổ chuyên án, em có hơi lo nên đưa Tử Hi đến đây luôn.”
Lâm Diêu nhìn thoáng qua Địch Tử Hi, nếu người này không quen biết Liêu Giang Vũ, nhất định sẽ trải qua cuộc sống vô cùng bình thường, không biết hắn có biết rõ Liêu Giang Vũ là người nào không?
“Tử Hi, gần đây cậu có thấy ai không bình thường không?” Lâm Diêu cẩn thận hỏi.
“Khuya hôm trước lúc em đi làm thêm, trong nhà hình như có trộm vào.
Em đã kiểm tra cẩn thận, không có lấy gì hết, cũng không báo cảnh sát.”
“Hòa thượng, chính là Giang Vũ, có để vật gì ở nhà cậu không?”
“Thuốc, từ nhỏ em đã bị thiếu máu nghiêm trọng, Giang Vũ ca có cách pha chế thuốc độc nhất vô nhị, rất hữu dụng.
Cho nên, ảnh vẫn thường đưa cho em, vật ảnh để lại trong nhà em chỉ có thuốc thôi.” j
Lâm Diêu bắt đầu suy nghĩ, lòng nói, người vào nhà Địch Tử Hi chắc chắn không phải người của tổ chuyên án, vậy chỉ có một khả năng, là người của tổ chức.
Nhưng mà bọn họ tìm cái gì? Có lẽ hòa thượng nhiều lần tới nhà Địch Tử Hi, khiến bọn họ chú ý, mới vào trong thăm dò thử.
Không đợi Lâm Diêu nghĩ xong, Địch Tử Hi đã có chút câu nệ hỏi, “Giang Vũ ca, có phải ảnh xảy ra chuyện rồi không?”
Dưới ánh đèn nhu hòa, sắc mặt Địch Tử Hi có chút tái nhợt, đi quá vội, hắn còn cài cút cổ áo, quanh cổ là sợi dây chuyền có mặt hình tượng Phật, Lâm Diêu nhớ rõ Tư Đồ từng nói, đây là vật quý giá của Liêu Giang Vũ.
Ban đầu Lâm Diêu còn có chút cảnh giác với Địch Tử Hi, nhưng nhìn sắc mặt căng thẳng rầu rĩ của hắn, toàn thân tỏa ra hơi thở trong sáng, sinh ra mấy phần thân thiết.
“Không có, hắn vẫn ổn.
Tôi cũng vừa biết thôi, hắn đang bận bảo vệ một người quan trọng, cậu đừng lo.”
Đường Sóc nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc, Lâm Diêu không muốn giấu diếm, liền nói, “Anh gặp hắn rồi.”
Không cần phải nói rõ, chỉ cần nghe giọng Lâm Diêu nói ‘hắn’ vô cùng dịu dàng, Đường Sóc đã biết là ai, rất hưng phấn.
“Hắn bảo hòa thượng đi bảo vệ Mã Hải Ba, Tiểu Đường, cậu đưa Tử Hi vào phòng nghỉ trước, lát chúng ta bàn lại.”
Địch Tử Hi không có yêu cầu gì nhiều, đi vào phòng, chúc ngủ ngon với Đường Sóc.
Quay lại thư phòng, Đường Sóc cấp bách ngồi xuống trước mặt Lâm Diêu.
Lâm Diêu kể tường tận cho Đường Sóc nghe, chỉ tóm tắt một đoạn bọn họ hôn nhau hâm nóng tình cảm chút xíu.
Mà trong lúc thảo luận, Lâm Diêu nói, “Chúng ta vẫn chưa đứng ở góc độ của Dương Lỗi quan sát cả vấn đề, bây giờ suy nghĩ điều Tư Đồ nói, là có thể hiểu ra.”
Đường Sóc chăm chú lắng nghe, từng chút hiểu được vấn đề bên trong.
Đầu tiên, Dương Lỗi biết cách có thể tìm ra Tư Đồ, cũng chỉ có thể giám sát Lâm Diêu.
Mà nếu muốn dẫn Tư Đồ ra, chính là cho một sơ hở, Dương Lỗi chắc hẳn rất hiểu năng lực của Tư Đồ và Lâm Diêu, nếu cài máy theo dõi trong nhà Lâm Diêu, nhất định sẽ bị phát hiện.
Mà với đầu óc của Lâm Diêu, chắc chắn sẽ không để vì gặp Tư Đồ mà rời khỏi nhà, đồng thời, còn có thể nghĩ cách cảnh cáo Tư Đồ đừng tới nhà mình, cứ như vậy, chẳng khác nào cắt đứt con đường cuối cùng của cảnh sát.
Bởi vậy Dương Lỗi sẽ không gắn máy theo dõi trong nhà Lâm Diêu, đây chính là sơ hở! Dương Lỗi biểu hiện là nghiêm cấm, nhưng ngầm sắp đặt cái bẫy chờ Tư Đồ.
Thế nhưng, Dương Lỗi trăm triệu lần cũng không ngờ Tư Đồ có thể dùng liên hoàn kế.
Đầu tiên là sắp xếp người quan sát xung quanh nhà Lâm Diêu, chờ tới khi có cơ hội tiếp xúc với Lâm Diêu, rốt cuộc cũng chờ được nhà hàng xóm đi vắng, liền bày ra kế công dã tràng.
Liêu Giang Vũ đã từng nói, có rất nhiều người sẽ vì Tư Đồ lao vào khói lửa, chồng của cô người mẫu kia chính là một trong số đó.
Mà sau khi Dương Lỗi biết mưu kế của Tư Đồ, liền kéo quân tới nhà Lâm Diêu lục soát.
Nếu Dương Lỗi đã phải làm vậy, sẽ không bỏ qua Lâm Diêu, mà hắn không lắp máy theo dõi trong nhà, cũng chứng tỏ hắn kiên trì chờ Tư Đồ ló đầu ra.
“Nhưng mà, Dương Lỗi tại sao muốn chờ anh Tư Đồ tự xuất hiện? Sao anh Tư Đồ lại nghĩ như vậy?” Đường Sóc không hiểu hỏi.
“Anh nghĩ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Dương Lỗi định ngồi mát ăn bát vàng, chờ Từ Đồ ra giải quyết tất cả.
Nhưng có một tiền đề, có lẽ Dương Lỗi tin Tư Đồ bị hãm hại, nếu Tư Đồ xuất hiện, chứng tỏ có thể kết án.
Thứ hai, Mã Hải Ba một mực cho rằng Tư Đồ là hung thủ muốn giết hắn, nếu Dương Lỗi là nội gián của tổ chức, để cho Tư Đồ một sơ hở, có lẽ chờ cơ hội mới có thể bắt hắn.
Cơ hội này, có lẽ như Tư Đồ nói, Mã Hải Ba còn có thể bị nguy hiểm tính mạng.”
“Nói vậy thì em hiểu rồi.
Nếu Dương Lỗi là nội gián, trước khi Mã Hải Ba chết không thể bắt anh Tư Đồ, mà sau khi hung thủ thật sự giết Mã Hải Ba rồi, mới có thể chân chính đi bắt người.
Đến lúc đó, anh Tư Đồ nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Cho nên, ảnh mới để Giang Vũ ca tới bệnh viện bảo vệ Mã Hải Ba.”
“Tuy rằng suy luận của chúng ta không có chứng cứ, nhưng anh tin đây là sự thật.
Nhưng mà, chúng ta vẫn ở thế bị động, nếu tìm không ra hung thủ thật sự, Tư Đồ sẽ là người tiếp theo gặp nguy hiểm.
j
Tư Đồ nói với anh, lúc hắn gặp Mã Hải Ba, trên bàn đã có ly trà.
Mà lúc hắn đi, trong nhà chưa có mùi khí than, vậy cũng chỉ có một khả năng.”
“Giống như Tư Đồ nói, hung thủ vẫn ở trong nhà Mã Hải Ba? Nhưng bản thân Mã Hải Ba tại sao lại không biết? Ly trà có thể chứng minh, Mã Hải Ba và hung thủ có gặp mặt nói chuyện, đối phương không đi tại sao Mã Hải Ba không biết? Còn nữa, nếu hung thủ vẫn trốn ở hiện trường, thừa dịp Lưu Hán Chu vừa đi liền lấy ly trà, tại sao khí than trong phòng không có tác dụng với hắn? Lúc hung thủ đi sao Dương Lỗi không phát hiện?”
Lâm Diêu dựa vào lưng ghế suy nghĩ, hồi lâu mới nói, “Ngày mai phải làm không ít chuyện, đầu tiên, phải nghĩ cách tới nhà Mã Hải Ba, sau đó phải tìm người đầu tiên phát hiện Tư Đồ dưới nhà Mã Hải Ba hôm đó, anh từng kêu hòa thượng đi điều tra hành tung người nhà họ Đồng, cùng với mấy người liên quan, bây giờ hòa thượng bị Tư Đồ gọi đi, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chờ trời sáng, Tả Khôn sẽ đưa máy nhận tín hiệu theo dõi tới, anh chờ cầm được rồi mới đi.
Vậy, điều tra hành trình của Mã Hải Ba trong hôm Đồng Hạo là cậu, nhiều chỗ như vậy vẫn có thể chạy trong một ngày.”
“Được, em đi.” Đường Sóc nhận địa chỉ Tư Đồ để lại, cất vào túi.
“Để Địch Tử Hi ở lại đây đi, dưới lầu có cảnh sát, không nơi nào an toàn hơn chỗ này.”
Đường Sóc vốn cũng có ý này, bọn họ thương lượng xong, trời cũng sáng.
Nhìn ánh nắng chói lọi, Lâm Diêu lòng nói, hắn đã đi rồi nhỉ.
Không biết lần sau sẽ gặp mặt ở đâu, là lúc nào?
“Lâm ca, anh có muốn ngủ thêm không?”
“Vẫn nên ngủ một lát, cậu cũng nằm trên sô pha nghỉ lát đi.
Chuyện phải làm hôm nay không ít, dưỡng tinh thần đi.”
Lâm Diêu quay lại phòng ngủ, lại chẳng hề buồn ngủ, đợi tới lúc buồn ngủ kéo tới, lại bị tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Lâm Diêu mắng trong lòng.
Hắn rời khỏi phòng ngủ, đã nhìn thấy trước mặt Đường Sóc một người đàn ông tóc vàng cao lớn, trông như còn chưa tỉnh ngủ.
Lâm Diêu nhận ra người này, là người của Tả Khôn.
Liền đi tới.
Có thể là ngôn ngữ không thông, người kia đưa cho Lâm Diêu cái túi nhỏ, sau đó xoay người bỏ đi.
Lâm Diêu cũng không lo lắng, nếu Tả Khôn có thể để hắn tự do đến đây, cũng chứng tỏ có thể ứng phó với cảnh sát bên dưới.
Đóng cửa lại, Lâm Diêu không ngủ được nữa, lấy máy ra, vui vẻ vì Tả Khôn thật chu đáo, còn tặng kèm bản thuyết minh, có lẽ nghĩ chữ Pháp nhìn thế nào cũng trông như gà bới!
Vẫn cần Đường Sóc dùng máy tính dịch vài chỗ quan trọng, chí ít có thể khiến Lâm Diêu hiểu, vật này chỉ có vài đặc điểm cơ bản.
Sau khi đeo tai nghe mở lên, chợt nghe thấy tiếng ong ong, xem ra Dương Lỗi đang ở một nơi rất yên tĩnh.
Lúc này chắc đang nghỉ ngơi.
Địch Tử Hi từ trong phòng đi ra, thấy Lâm Diêu và Đường Sóc đều ở phòng khách ra vẻ không ngủ cả đêm, liền có chút băn khoăn, “Em làm điểm tâm nha, hai anh muốn ăn gì?”
“Thôi khỏi, dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?” Lâm Diêu cười hỏi.
“Em lúc nào cũng dậy sớm.”
Mới là lạ đó, nhìn quầng thâm cỡ này cũng biết lâu rồi không ngủ ngon, chắc là đang lo cho hòa thượng?
Địch Tử Hi có vẻ vẫn kiên trì muốn đi làm bữa sáng, Lâm Diêu cũng không muốn hắn nghĩ mình gò bó, cho nên để hắn muốn làm gì thì làm.
Đường Sóc vì muốn làm mình tỉnh táo hơn một chút, liền chạy vào phòng ngủ của Lâm Diêu nằm một lát, mà trong khoảng thời gian này Lâm Diêu đi vào thư phòng, nghĩ về tất cả mọi chuyện.
j
Đúng là càng nghĩ càng loạn, Lâm Diêu đơn giản bỏ đi, vào bếp giúp Địch Tử Hi làm bữa sáng.
Địch Tử Hi rất gầy, mặc tạp dề của Lâm Diêu thế mà hợp.
Thấy động tác của hắn nhanh nhẹn mà vội vàng, Lâm Diêu mở miệng hỏi.
“Hòa thượng suốt ngày thần bí, cậu rất cực khổ ha?”
Địch Tử Hi có chút đỏ mặt.
“Em lại không thấy ảnh thần bí, trước đây mỗi ngày đều có thể gặp mặt, một tháng gần đây thì ít gặp, nhưng mà ảnh vẫn sẽ đưa đồ đúng hẹn, nếu như ảnh không có thời gian sẽ nhờ người khác tới đưa.”
“Cậu bị thiếu máu trầm trọng?”
“Dạ, lúc bé bị thiếu dinh dưỡng nên mắc bệnh, tới lớn cũng không chữa hết.
Nếu không nhờ thuốc của ảnh, có thể em sẽ vẫn ở bệnh viện.
Ảnh nói, em cố gắng uống một năm là sẽ hết.”
Trong quá trình nói chuyện, Địch Tử Hi không có lần nào nhắc đến tên của hòa thượng, điều này làm cho Lâm Diêu cảm thấy, người này rất xấu hổ.
“Cậu học ngành nào?”
“Văn học.”
“Không tệ, cậu chịu được miệng thúi của hòa thượng hả?”
Địch Tử Hi có vẻ như thấy chuyện đó thú vị, cười rất vui.
“Ban đầu em thấy rất kinh ngạc, một luật sư mà miệng lưỡi đầy th ô tục, nhưng mà sau này lại tập thành quen, trước mặt em ảnh rất ít khi nào nói mấy câu đó, có lúc nhịn hết nổi phun một câu, sẽ đánh vào mặt mình, riết rồi ảnh cũng quen luôn.”
“Thói quen không nói tục?”
“Đánh vào mặt mình.”
Lâm Diêu cũng cười ra tiếng, âm thầm quyết định, nhất định phải nhìn thấy hòa thượng và Địch Tử Hi ở chung mới được.
Nhưng mà, Địch Tử Hi thật thà như vậy có thể chấp nhận hòa thượng sao?
“Tử Hi, cậu và hòa thượng, ý tôi là…”
“Em chỉ biết chút thôi, không nhiều.
Em rất tin ảnh, cho nên sẽ không để ý đâu.”
Người này rất thông minh, hòa thượng đúng là có phúc.
Địch Tử Hi nhận ra ánh mắt tán thưởng của Lâm Diêu, nói chuyện lâu như vậy, cũng không còn thấy xa lạ nữa, liền nói, “Em biết các anh đang điều tra án, cũng biết ảnh bận rộn nhiều việc, em chỉ là một sinh viên bình thường, không rõ công việc của mấy anh.
Em chỉ là có chút lo lắng cho ảnh, em nghe nói người bị truy nã là bạn ảnh.”
“Người đó là người yêu của anh.”
Địch Tử Hi kinh ngạc nhìn Lâm Diêu thản nhiên lộ ra vẻ kiêu ngạo, rất nhanh liền hiểu vì sao người này lại có biểu tình đặc sắc như thế.
Địch Tử Hi cởi tạp dề, nhàn nhạt nói, “Chờ mấy anh xong việc, tới nhà em chơi đi, tài nghệ của em cũng được lắm.”
“Quyết định vậy đi.”
“Dạ.”
Oa, tay nghề của Địch Tử Hi đúng là rất tốt nha, đồ ăn rất ngon quả thật không thể hình dung bằng gì khác.
Lâm Diêu đã lâu rồi không thèm ăn, mà ăn bữa này, thiếu chút nữa phá hư luôn bao tử! Mà Đường Sóc mơ mơ màng màng bị kêu ra ăn, cũng giống như người bị bỏ đói lâu năm, hận không thể nhai luôn cái bàn.
Địch Tử Hi nhìn hai người ăn ngon như vậy, trong lòng cũng vui.
Lâm Diêu uống cà phê được nấu, mùi vị khác hẳn với cà phê gói, nói, “Tử Hi, cậu sẽ ở đây với anh, bên trường học tốt nhất là không nên đi.
Nếu không tiện thì anh xin nghỉ giùm cho.”
“Em xin nghỉ được, sắp nghỉ đông rồi, em xin nghỉ sớm chắc không sao.”
“Được rồi, ở chỗ anh thì không cần gò bó.
Tiểu Đường, đừng ăn nữa, phải đi rồi.”
Đường Sóc cầm mấy miếng bánh mì vàng óng, định chạy ra ngoài thì xoay đầu lại hỏi, “Tử Hi, có thể mượn điện thoại của em không?”
“Đương nhiên rồi.” j
Lâm Diêu cười cười, Đường Sóc có đầu óc hơn rồi.
Trong xe dưới lầu, ba người mắt thấy Lâm Diêu và Đường Sóc đi xuống, lập tức lay mấy người đang nằm ngủ bù, sau khi nổ máy liền gọi điện thoại.
Lâm Diêu nhìn thấy có xe đi theo phía sau qua kính chiếu hậu, trong lỗ tai cũng có âm thanh, lập tức nhấn nút thu lại.
“Tổ trưởng, Lâm Diêu và Đường Sóc vừa ra ngoài, chúng em đang đi theo.”
“Theo sát, báo cáo vị trí của bọn họ khi có thể.”
Lâm Diêu nghe cuộc gọi vừa kết thúc, Dương Lỗi liền gọi một cú điện thoại.
“Tối qua Lâm Diêu ở cùng Đường Sóc với người kia, có thể còn đang ở nhà Lâm Diêu, nhớ theo dõi cho kỹ.
Có động tĩnh gì lập tức nói với tôi.”
“Đã rõ.”
Đây đều nằm trong dự đoán của Lâm Diêu, nhưng không ngờ, Dương Lỗi lại gọi cú điện thoại thứ ba.
“Lâm Diêu bắt đầu hành động rồi, tôi dám nói, hắn đã gặp Tư Đồ.
Bên kia cũng lo quan sát đi, Mã Hải Ba là nhân chứng quan trọng nhất của chúng ta, lỡ xảy ra chuyện gì, ai cũng khó tránh khỏi bị khiển trách.
Còn một chuyện, ly trà tôi nghĩ… Bỏ đi, gặp mặt rồi nói, một tiếng nữa gặp nhau.”
Ly trà? Dương Lỗi biết chuyện ly trà bị mất? Ai nói với hắn? Lưu Hán Chu hay là Cát Đông Minh? Lâm Diêu nghi hoặc.
Ai nói chuyện với Dương Lỗi? Dương Lỗi bảo đối phương canh Mã Hải Ba, điều này nói rõ người đó chắc ở trong tổ, nhưng trong tổ có mấy người có thể nói chuyện như thế với Dương Lỗi?
Rất rõ, chỉ có Lưu Hán Chu và Cát Đông Minh.
Nhưng mà, tuy Cát Đông Minh bị giáng chức, nhưng uy nghiêm vẫn còn, Dương Lỗi không có khả năng dùng giọng này nói chuyện với hắn.
Là Lưu Hán Chu? Lưu Hán Chu nói với Dương Lỗi chuyện ly trà, nhưng Dương Lỗi ngay cả một lần cũng không hỏi mình?
Bỏ hai khả năng trên, chỉ còn lại một khả năng mình không muốn chấp nhận nhất, người Dương Lỗi nói chuyện cùng là người của tổ chức, làm nội gián trong tổ, mà Dương Lỗi không biết.
Chuyện khả nghi đúng là càng ngày càng nhiều.
Trên đường đi, Đường Sóc xuống xe trước, nói, “Lâm ca, em ghi số điện thoại của Tử Hi cho anh, có chuyện gì anh gọi cho em bằng điện thoại công cộng.”
“Được.” Lâm Diêu lần thứ hai khởi động xe, đặc biệt để ý, quả nhiên có người đi theo Đường Sóc, nhưng mà lần này Lâm Diêu không lo, Đường Sóc đã không còn là tay mơ ngày trước.
Tới Đồng gia, Lâm Diêu nhấn chuông, qua một hồi mới có người ra mở cửa.
Người ra mở Lâm Diêu chưa từng gặp, sau khi nói rõ ý đồ, người hầu đi xin chỉ thị rồi quay lại, rất khách sáo mời Lâm Diêu vào nhà.
“Trước đây tôi đã tới đây, sao không gặp cô?” Lúc đi vào, Lâm Diêu hỏi người hầu.
“Tôi mới tới làm, mấy người kia nghỉ hết rồi.”
“Nghỉ? Tại sao?” j
“Cái này sao tôi biết được.”
Lâm Diêu đi theo người hầu vào phòng khách, thấy Đồng Chấn Thiên đang ngồi trên sô pha đọc báo, dáng vẻ như ông già rảnh rỗi, lúc thấy Lâm Diêu liền đứng dậy, khách sáo bắt chuyện mời hắn ngồi.
Nói chuyện vài câu đơn giản, Lâm Diêu nhìn xung quanh hỏi, “Trương Ny có ở đây không?”
“Sáng nay nó đi rồi, Tiểu Nhã đi tiễn nó, chắc cũng sắp về.”
“Đồng phu nhân cũng chưa về sao, Đồng lão tiên sinh ở một mình không buồn à?”
“Bà xã tôi về rồi, lệch múi giờ nên còn đang ngủ.”
Bọn họ nói tới đây thì Đồng Nhã ngáp ngắn ngáp dài quay lại.
Thấy Lâm Diêu cô còn có chút vui mừng, hihi haha đi tới, kết quả bị ba nói vài câu.
“Lớn già đầu rồi còn không giữ phép tắc, chả ra thể thống gì.”
“Con với Lâm Diêu là bạn mà, có sao đâu.
Anh tới đây làm gì, tìm tôi hay Tiểu Ny?”
“Chỉ tới xem chút thôi, xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, tôi đến xem là chuyện nên làm.” Lâm Diêu qua loa nói, biết là sẽ không đánh mặt cười, Đồng Chấn Thiên có muốn đi cỡ nào cũng phải gặp hắn.
“Vị Tư Đồ tiên sinh kia gặp phiền phức nhỉ, nghe nói hắn là hung thủ sát hại Mã Hải Ba và chú Lương, bị cảnh sát truy nã.
Lâm cảnh quan, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.”
“Ba, cái này khó nói lắm.
Dù sao con vẫn nghĩ, Tư Đồ muốn giết Mã Hải Ba thì đâm một nhát là xong, cần gì phải dùng tới khí than?”
Lâm Diêu cười không đáp, lúc này, Đồng phu nhân từ phía sau đi lên, thấy Lâm Diêu cũng không hề kinh ngạc, sau khi chào hỏi liền nói, “Lâm cảnh quan vẫn đừng nên thường xuyên tới đây, Đồng gia chúng tôi không muốn gặp gỡ mấy nhân vật như cậu.”
“Đồng phu nhân quá lời rồi, tôi chỉ tới đây xem có gì không thôi.
Nếu Đồng phu nhân không chào đón tôi thì tôi về.”
Không chút ham chiến, Lâm Diêu rời khỏi Đồng gia, trên đường tới nhà Mã Hải Ba, Lâm Diêu mua thẻ điện thoại, vào buồng điện thoại công cộng, gọi cho Đường Sóc.
“Bên cậu có phát hiện gì không?”
“Em thấy rất lạ, Lâm ca.
Em biết Đồng Hạo bị trúng độc vào khoảng 15:30, mà vào lúc này, Mã Hải Ba lại đi chủ động đánh người, khiến cho không dưới ba mươi người ở đây làm chứng.”
“Cậu hỏi lại chi tiết rõ ràng hôm đó đi.”
“Em biết rồi, anh thế nào, bên Đồng gia sao rồi?”
Trong điện thoại, Lâm Diêu hừ một tiếng, “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.” j
(Câu này nghĩa là: đi mòn giày cũng chẳng tìm thấy, đến khi có được thì chẳng tốn công)
Hết chương 31.
- -----oOo------