Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.
Chương 10
“Trả lời tôi! Đồng Chấn Thiên!” Lâm Diêu bước tới một bước, ép sát Đồng Chấn Thiên.
“Cậu chắc đã nghĩ ra ta vào bằng đường nào, hà tất gì muốn ta phải nói ra, như vậy đối với bản thân cậu lại không tốt.
Tất cả chân tướng không phải đều đã nắm giữ trong tay, cho dù bên cạnh có nhiều người cũng chưa chắc tin được.
Được rồi, ta phải đi, cậu định làm thế nào?”
Nhiều chỗ đáng ngờ lắm, cho dù thế nào, bắt đầu từ chỗ thứ nhất đi.
“Đồng Triết đang ở đâu?” Lâm Diêu đứng trước cửa ra vào.
“Nếu cậu có thể suy đoán ra ta đến đây, tại sao không nghĩ ra Đồng Triết ở đâu? Cậu tưởng đứng trước cửa là có thể cản được? Quá ngây thơ rồi, Lâm cảnh quan.”
Nhìn cây súng trong tay Đồng Chấn Thiên nhắm vào tay mình, Lâm Diêu căng thẳng.
“Đồng Chấn Thiên, ông chạy không được đâu, đừng quên, bên cạnh tôi vẫn còn Tư Đồ bọn họ, tôi có thể ngờ tới ông đến đây, bọn họ cũng có thể nghĩ ra.”
“Hừ, Tư Đồ trúng độc nằm ở bệnh viện, trong tay ta có con át chủ bài đối phó với Diệp Từ, Hoàng Chính và Đường cảnh giam đang ở cảnh cục không thể phân thân, về phần Liêu Giang Vũ, ta căn bản không để vào mắt.
Lấy điện thoại ra!”
Lâm Diêu nghiến răng nhìn cây súng trong tay Đồng Chấn Thiên, chậm chạp móc điện thoại ra.
j
“Đừng đùa, tiểu thông minh, trong người cậu còn một chiếc điện thoại khác, lấy ra!”
Lâm Diêu lần này thật sự tức giận, tại sao lại quên đòi súng ở chỗ tổ trưởng bọn họ chứ! Mình đã không còn là người của tổ trọng án, lúc bị điều tới trường cảnh sát, đã nộp súng lại, bà mẹ nó!
Rơi vào đường cùng, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn cũng lấy điện thoại của Tư Đồ ra.
“Để xuống đất, đá qua đây!”
Dựa theo yêu cầu của Đồng Chấn Thiên, hắn để hai điện thoại xuống chân đá tới chân đối phương, Đồng Chấn Thiên vẫn chỉa súng vào hắn, từ từ nhặt lên.
Toàn bộ quá trình, Lâm Diêu đã bỏ qua ý định tiến lên, khoảng cách xa như vậy, không đợi hắn vọt tới phân nửa, Đồng Chấn Thiên đã nổ súng rồi.
Đồng Chấn Thiên sau khi thu hồi hai cái điện thoại liền… bóp cò.
Con mắt trợn to nhìn thấy biểu tình độc ác của Đồng Chấn Thiên, Lâm Diêu dùng toàn lực ngã về sau, theo bản năng giang hai tay đụng trúng công tắc đèn, trong phòng liền tối đen như mực, cánh cửa bị Lâm Diêu đánh mở, mà âm thanh trầm thấp cho thấy, hắn bị trúng đạn.
Đột nhiên trước mặt một mảng đen kịt, Đồng Chấn Thiên chạy gấp về phía cánh cửa, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của Lâm Diêu.
Trong bóng tối, Đồng Chấn Thiên cười ác hai tiếng, “Lâm Diêu, ta sẽ không đuổi theo cậu, cậu có thể trốn tùy thích.
15 phút sau ta sẽ rời khỏi đây, ta nhìn thấy vết máu ngoài cửa, cậu bị thương, nếu không phải bị bắn trúng vai thì cũng là xương sườn, ta sẽ đâm thủng bánh xe của cậu, vậy thì cậu chỉ có thể chạy bộ xuống núi.
Từ đây xuống núi nếu đi vào ban ngày thì cũng hơn một tiếng, bây giờ tuyết đọng còn tối, cộng thêm cậu bị trúng đạn, từ đây xuống núi chắc cũng bị mất máu quá nhiều mà ngất hoặc tử vong.
Ta lấy điện thoại của cậu đi, nếu như muốn tìm buồng điện thoại công cộng, thì trên đường cái dưới chân núi đi chừng ba mươi hoặc bốn mươi phút sẽ có, nói cách khác, thời gian để cậu liên lạc với bạn bè ít nhất là một tiếng ba mươi phút, mà ta thì đã đi từ lâu rồi, tạm biệt, Lâm Diêu.”
Trong góc phòng dưới chân tường, Lâm Diêu nhìn Đồng Chấn Thiên không chút hoang mang đi về phía chiếc xe thể thao màu đen, nhắm súng vào bánh xe.
Tiếng súng vang lên, trong nháy mắt trong đầu xuất hiện một khuôn mặt tươi cười, dịu dàng và anh tuấn.
Chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, mà đại não lại có thể nghĩ đến nhiều vấn đề kì dị, cho nên vẫn không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy được.
Cắn chặt răng dùng tay còn tự do chống xuống mặt đất, thân thể theo quán tính làm trái với bình thường sẽ cuộn lại, như đã đoán trước đau đớn so với mình nghĩ còn đáng sợ hơn, chính vì thế, sinh mạng bị treo lên rồi phản kích cuối cùng mới thành công.
Lưu Hán Chu bị đá vào huyệt thái dương, nhưng tay vẫn nắm chặt cây súng.
Mà Đường Sóc trong thời gian ngắn ngã nhào trong bóng tối.
Không nghĩ tới, Lưu Hán Chu trăm triệu lần cũng không ngờ.
Bản thân đạp vào vai Đường Sóc thằng nhóc này lại dùng tay đỡ, xoay người đá chân, không chú ý đã bị đánh trúng.
Nhưng mà… j
“Hừ, mày cũng không phải đồ ngốc, vứt bỏ một cánh tay chỉ để đổi lại sống trong mấy phút, cũng rất có lời.”
Đường Sóc túa mồ hôi như mưa, cả người bị cơn đau từ vai trái truyền tới đến tê dại, tuy rằng thoát được một kiếp, nhưng mà, hoàn toàn không có cách.
Mình phải sống, phải bắt được Lưu Hán Chu, tìm thấy Đàm Ninh, đây mới là thắng lợi thực sự của Đường Sóc.
Nhất định có cách, nhất định có cách! Khi đường nhìn của Đường Sóc bắt đầu mờ đi, tìm kiếm mọi thứ có lợi ở xung quanh, bên tai còn nghe thấy tiếng bước chân của Lưu Hán Chu đang tìm mình, nhà kho này không coi là nhỏ, nhưng mà bị tìm ra là chuyện sớm muộn, vậy thì chỉ đành buông tay đánh một trận! Đường Sóc nhìn thùng nhựa sau lưng, hạ quyết tâm.
“Đường Sóc, lăn ra đây cho tao, ông đây không có thời gian chơi mèo vờn chuột, lăn ra đây!”
Lưu Hán Chu vừa dứt lời, Đường Sóc ở góc tây nam đột nhiên chạy tới, nhất thời có thể cảm giác được đạn bắn sượt qua mặt đất và bức tường, bất chấp những điều này, dừng lại sẽ chết.
Thân thể theo quán tính vượt qua một đống rương, Đường Sóc không kịp lấy hơi Lưu Hán Chu đã đuổi tới phía sau, chạy, phải tiếp tục liều mạng chạy.
Đạn sượt qua người Đường Sóc, qua mặt hắn, qua chân của hắn, qua ngực của hắn, tin chắc chỉ có chạy mới không chết, Đường Sóc lấy tính mạng của mình ra cá cược, không ngừng chạy trong kho hàng, nơi này vốn là những thứ phế phẩm, lại thành áo chống đạn của hắn, cứu hắn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà, vận may không đến mãi, rốt cuộc khi chạy đến cửa, chân của hắn trúng đạn.
Quỳ xuống đất, Đường Sóc dù không chết dưới sự truy sát của Lưu Hán Chu thì cũng chết do thể lực suy kiệt.
“Chạy đi, chạy tiếp đi, có bản lĩnh thì né đạn tiếp đi?” Lưu Hán Chu đắc ý đi tới.
Đường Sóc cố gắng đứng lên, xoay người dựa vào cửa.
“Tôi, tôi không muốn làm một con quỷ hồ đồ.”
“Đều phải chết, có biết thì ích lợi gì?”
“Chí ít tôi có thể biết rõ mọi chuyện, chết cũng không có gì tiếc nuối.
Lưu Hán Chu, chuyện của tôi và Đại Binh ca, là anh nói với nhà của tôi phải không?”
“Đúng là si tình, lúc này rồi còn nhớ hắn.
Là tao, cái thứ ghê tởm gì đó của tụi mày, tao đã sớm muốn tiễn tụi mày tới Tây Thiên rồi.”
“Hèn gì, nhà tôi cũng xem như bảo vệ nghiêm mật, nhưng nếu là một người có thân phận như anh, thì rất tiện.
Còn một việc, ly trà trong nhà Mã Hải Ba là do anh lấy đi đúng không?”
“Là tao.
Lúc đó tao hô lên thấy Tư Đồ, thằng ngu Lâm Diêu đó liền chạy tới cửa sổ nhìn, tao thừa dịp đó lấy ly trà đi.”
“Anh thật thông minh, sau đó, anh lo có người nghi ngờ, nên chủ động nói với Dương Lỗi về chuyện ly trà, cứ như vậy, mọi người bị hành động vô nghĩa của anh làm rối loạn chiến tuyến, tổ trưởng cũng vì vậy hoàn toàn tin tưởng anh… Nhưng mà…” Đường Sóc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trợn to mắt nhìn Lưu Hán Chu.
“Di ngôn chắc nhiều lắm nhỉ, nói hết đi.”
“Chờ chút! Không đúng, nếu hung thủ giết người cũng chính là Đồng Chấn Thiên đợi Tư Đồ rời khỏi hiện trường rồi mới mở van bình gas, tại sao ông ta không lấy ly trà? Mà anh lại dưới tình huống cực kì vội vã mạo hiểm lấy đi.
Anh không phải do Đồng Chấn Thiên sai đến nhà Mã Hải Ba, mà là đi giám sát Lâm ca, nói cách khác, anh căn bản chẳng biết Đồng Chấn Thiên sẽ giết Mã Hải Ba… Tôi đột nhiên có cảm giác, anh và Đồng Chấn Thiên không phải quan hệ hợp tác.” j
Sắc mặt Lưu Hán Chu thay đổi, dữ tợn nói, “Ngay cả Lâm Diêu và Tư Đồ còn không phát hiện ra tao, mày lại phát hiện, đây chỉ là trùng hợp.
Đường Sóc, nếu như mày có thể suy đoán ra tao làm sao hạ độc Tư Đồ, bột huỳnh quang dính trên quần là thế nào, tao sẽ nói cho mày biết, quan hệ giữa tao và Đồng Chấn Thiên.”
Xem ra người này cũng chẳng biết mình bị Tư Đồ chơi, nhưng không sao, đây là điều hắn cần.
“Anh nghĩ thế nào?” Đường Sóc nắm bắt cơ hội kéo dài thời gian.
“Tao cho rằng Tư Đồ bôi bột huỳnh quang lên điếu thuốc, nhưng trên tay tao không có dính, lúc đó tao cũng không chạm vào túi quần, tại sao trên quần lại dính?”
Thì ra là thế, Đường Sóc nhịn đau, cười cười.
“Tôi nhớ kỹ, lúc tôi và Lâm ca đến phòng thẩm vấn, thì thấy anh đang hút thuốc, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc, lúc đó không để ý, bây giờ nghĩ lại, anh hút cùng loại với anh Tư Đồ.
Lưu Hán Chu, anh căn bản đã sớm nghĩ cách giết anh Tư Đồ bằng điếu thuốc, từ khi Lâm ca xuất hiện ở tổ chuyên án, đúng không?”
“Nói tiếp đi.”
“Khi đó anh biết, không thể nào hãm hại được anh Tư Đồ, vậy chỉ còn một con đường để đi, chính là giết ảnh.
Anh Tư Đồ cũng không phải người anh có thể tùy tiện ứng phó, anh vắt óc suy nghĩ liền chọn giết bằng điếu thuốc.
Anh mua cùng một hãng với loại anh Tư Đồ hút, trước đó cũng chuẩn bị sẵn một điếu thuốc tẩm độc.
Lúc ở nhà Mã Hải Ba, anh Tư Đồ hút một hơi, bỏ tro thuốc vào gạt tàn, còn dụi đầu lọc vào đó, cứ như vậy anh không có cách đầu độc trên đầu lọc, không thể làm gì khác hơn là sử dụng điếu thuốc đã chuẩn bị từ trước.
Anh lén đốt một phần của điếu thuốc, làm giống điếu đã bị anh Tư Đồ hút rồi, sau đó thừa dịp mọi người đang nghe Lâm ca phá án, đổi điếu thuốc của anh Tư Đồ.
Sau khi tỉnh dậy, anh Tư Đồ sẽ không chú ý, cầm lên hút, kết quả trúng quỷ kế của anh, Lưu Hán Chu, tôi nói có đúng không?”
Lưu Hán Chu lạnh lùng hừ một tiếng, “Phần một đã giải quyết xong, còn phần hai? Sau đó, Diệp Từ và Lâm Diêu đều kiểm tra kỹ càng quần áo và đồ dùng của tao, tại sao lại không có phản ứng thuốc độc?”
“Rất đơn giản, thuốc độc là ở bên trong điếu thuốc, anh căn bản không có khả năng chạm được.”
“Nhưng mà, trên điếu thuốc cũng không có vân tay của tao, chỗ này mày giải thích thế nào?”
“Màng bọc ngón tay, trên tay anh có màng bọc bằng hồ, không cần nhiều, chỉ cần bôi lên ba ngón là được.
Anh canh lúc mọi người vào bếp đổi điếu thuốc của anh Tư Đồ, tay có thể đút vào túi, chà mạnh, nói vậy, lớp màng sẽ tróc ra.
Nhưng mà, Lâm ca lại không phát hiện cái đó trên người anh, cho nên tôi suy đoán, anh ăn hết rồi! Còn lại chỉ là mảnh vụn, chỉ cần móc túi ra, sẽ rơi xuống đất, nhiều người ra vào, sẽ sớm bị giẫm nát, cứ thế, phạm tội của anh hoàn toàn thành lập.
Anh đã sớm chuẩn bị người chịu tội thay mình, là Đàm ca, anh lợi dụng lúc cùng đưa Mã Hải Ba về nhà, liền chuẩn bị lớp màng có vân tay của Đàm ca và chất độc dán lên nắp cầu chì, anh biết sau khi anh Tư Đồ gặp chuyện không may, nhất định sẽ soát người, cho nên anh lại cố tình bôi độc lên nắp pin của mình, nhưng mà, ngoại trừ điện thoại của anh ra, chỗ nào cũng không tìm được phản ứng độc dược, điều này sẽ làm người khác nghĩ là hung thủ lừa gạt.
Mà lớp màng trên nắp cầu chì sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra, Đàm ca có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
“Nên nói với đám cảnh sát tự cho là đúng kia nghe, mày cũng không tệ, nhưng mà, mày vẫn chưa giải thích được bột huỳnh quang dính trên quần tao là thế nào.”
Lưu Hán Chu tiến lên một bước, họng súng cũng càng gần Đường Sóc hơn.
Đường Sóc nhíu chặt mày, nhẫn nại áp chế toàn thân đau đớn, suy nghĩ, không ngừng suy nghĩ, từ lúc Tư Đồ trúng độc cho đến khi hắn và Lưu Hán Chu rời khỏi cảnh cục đến nhà Đàm Ninh.
“Không có thời gian đâu, Đường Sóc, mày chỉ có thể trách mình xui xẻo, mày cười cái gì?”
“Cười anh không trốn thoát khỏi bàn tay của anh Tư Đồ, cười anh tự cho là thông minh bị anh Tư Đồ chơi.”
“Mẹ nó! Nói, mày mau nói, đây là ý gì?” Lưu Hán Chu tức giận muốn điên.
Đường Sóc vật lộn đứng lên, đỡ cánh cửa, “Kim ngọc tỏa quan trong phòng làm việc của tổ trưởng, là anh trộm đi đúng không?”
“Đúng thì thế nào, có liên quan gì sao?”
“Ý tôi là, cả hai kim ngọc tỏa quan đều bị anh lấy.”
Sắc mặt Lưu Hán Chu trầm đi, trong mắt toát lên sát khí lạnh thấu xương.
“Lưu Hán Chu, tôi nghe Lâm ca nói, Đại Binh ca mang kim ngọc tỏa quan giả đưa cho tổ trưởng ở trước mặt anh, sau đó, tôi và Lâm ca nói cho anh biết chuyện của Đàm Ninh, anh làm bộ nói tâm trạng phiền muộn đi rửa mặt, thật ra là anh tới phòng của tổ trưởng, trộm kim ngọc tỏa quan của Đại Binh ca.”
“Vậy thì thế nào?”
“Anh đúng là không phải ngu thường, tôi nói cho anh biết, anh Tư Đồ đúng là gài bẫy anh, cũng ở nhà Mã Hải Ba.
Anh cho là tại sao anh ấy muốn dụi đầu lọc vào gạt tàn? Tại sao đến nhà Mã Hải Ba lại đi ngủ? Tại sao ở trước mặt hung thủ uống thuốc giải? Tại sao Đại Binh ca lại đến đúng lúc đó mang kim ngọc tỏa quan giả tới? Lưu Hán Chu, tất cả cũng chỉ vì bắt nội gián.
Tôi cho anh biết, dụi đầu lọc vào gạt tàn là mạo hiểm giảm thấp khả năng trúng độc, độc bị hít vào và độc trực tiếp tiếp xúc vào miệng, uy lực hoàn toàn khác nhau.
Tôi sẽ nói cho anh biết, đến nhà Mã Hải Ba liền ngủ, là vì phòng ngừa có tay súng bắn tỉa, ai cũng không thể bảo đảm là có hay không, chỉ cần nằm xuống là có thể trốn được.
Tôi còn nói cho anh biết, ở trước mặt anh uống thuốc giải là diễn cho anh coi thôi, bởi vì anh nhất định sẽ lo anh Tư Đồ có thể sẽ không bị giết dễ dàng trong một, hai lần.
Làm như vậy, toàn bộ sẽ phát triển theo ý định của anh, cho anh thêm tự tin về kế hoạch của mình.”
“Tao đúng là xem thường mày, không có ở hiện trường, chỉ nghe người ta thuật lại mà có thể suy luận ra nhiều kết quả như thế.” Lưu Hán Chu càng hạ quyết tâm diệt trừ Đường Sóc.
Đường Sóc tính toán thời gian, tiếp tục nói, “Tôi còn muốn nói cho anh biết, việc này cũng làm nền cho kim ngọc tỏa quan Đại Binh ca mang đến.
Anh cho rằng anh Tư Đồ ở trong bệnh viện không thể làm gì, cho dù không chết cũng không bị uy hiếp, cho nên dĩ nhiên sẽ thả lỏng cảnh giác, lòng tự tin cũng bành trướng, tới cuối cùng anh rốt cuộc cũng tìm cách rời khỏi tổ chuyên án, hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu như ngay lúc đó anh thấy một kim ngọc tỏa quan khác xuất hiện thì thế nào?
Đáp án là, công việc cuối cùng chính là trộm kim ngọc tỏa quan thứ hai.
Hiểu chưa Lưu Hán Chu, bột huỳnh quang không được bôi trên điếu thuốc, mà là trên kim ngọc tỏa quan.”
Lưu Hán Chu lập tức dùng miệng cắn bao tay kéo ra, quả nhiên, trên tay dính bột huỳnh quang.
j
“Không thể nào, Tư Đồ làm sao biết tao sẽ hạ độc trên điếu thuốc, hắn làm sao biết…”
“Ban đầu tôi cũng không hiểu, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, nói chính xác là, không nên dùng tư duy bình thường để suy nghĩ.”
“Có ý gì?”
“Từ đầu tới cuối, anh Tư Đồ chỉ nghĩ, làm sao để giết mình!
Anh ấy chọn thời điểm cảnh sát xuất hiện nhiều nhất mà xuất hiện, tránh được ‘đường đạn sáng tỏ’, thời gian không có nhiều, anh muốn giết anh ấy trước khi ảnh rời khỏi nhà Mã Hải Ba, cho nên, anh Tư Đồ mới đi ngủ, tránh được tay súng bắn tỉa, vậy thì cách ‘đâm sau lưng’ chỉ còn một, là bỏ độc.
Độc dược không thể ở thể khí, vậy thì anh và những người khác đều sẽ trúng độc, vậy chỉ có thể rắn, thể lỏng, có lẽ là đồ ăn mới được, nhưng mà, dưới trạng thái anh Tư Đồ đi ngủ, không có khả năng ăn cái gì, cho dù tỉnh, anh cũng không đoán được hành động của ảnh hay Lâm ca, những điều này đều bị anh Tư Đồ đoán được.
Ngoại trừ nước và đồ ăn ra, thứ anh Tư Đồ không rời tay chính là thuốc lá, ai bảo ảnh là người nghiện thuốc làm gì? Bản thân anh ấy có thể ý thức được, anh đương nhiên cũng phát hiện ra, cho nên, lúc đó anh Tư Đồ để lại nửa điếu thuốc dụi vào gạt tàn, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh ấy.”
Mặt Lưu Hán Chu bắt đầu vặn vẹo, thậm chí là toàn thân run lên.
“Vậy thì làm gì được tao, chẳng phải mày cũng sắp sửa chết rồi đó à!”
Đối diện với họng súng, Đường Sóc trầm thấp nói, “Nhìn xuống chân tôi đi.”
Lưu Hán Chu theo bản năng cúi đầu nhìn, dưới chân chỗ Đường Sóc đứng đều là nước, lúc này hắn mới để ý, không biết từ lúc nào, cửa đã bị khóa lại.
“Mùi vị hôi thối ở đây che đi mùi xăng, cửa cũng bị tôi khóa lại, độ cao của cửa sổ cũng không đủ để anh leo ra ngoài.
Nếu như anh nổ súng, vậy sẽ xảy ra hỏa hoạn, tuy rằng tôi không muốn chết, nhưng nếu cùng anh đồng quy vô tận thì tôi cũng vui lòng!”
Lưu Hán Chu nghiến răng ken két, oán hận nói, “Mày tưởng tao là thằng ngu chắc? Cho dù trên người mày có xăng, đạn cũng không làm cháy được.”
“Đạo lý này tôi đương nhiên biết, đạn bắn vào người tôi sẽ không cháy, nhưng có cái này thì sao?”
Thấy Đường Sóc kéo áo khoác xuống, bên trong có một miếng sắt cũ nát.
“Tấm thiết này tuy không đỡ được đạn, nhưng có thể tạo ma sát gây hỏa hoạn.
Lưu Hán Chu, tôi cũng đánh cược một lần, bây giờ anh chỉ có thể bắn vào đầu tôi, tôi cũng sẽ lập tức nhảy lên khi anh bóp cò, như vậy đạn có thể bắn thẳng vào miếng sắt trước ngực tôi.”
Lưu Hán Chu bắt đầu đổ mồ hôi, mà Đường Sóc thì càng đổ đầm đìa hơn.
Hắn kết luận Lưu Hán Chu không dám chạy tới đoạt lấy miếng sắt trên người mình, lúc đó mình cũng sẽ là liều mạng đánh chiêu cuối cùng, đạo lý này Lưu Hán Chu biết rất rõ, bởi vậy Lưu Hán Chu không dám đến gần, mà Đường Sóc bày bố xăng càng khiến Lưu Hán Chu kiêng kỵ ba phần.
“Anh tưởng tôi tùy tiện chạy lung tung ở đây à? Tôi có thể nói, tôi rưới xăng xung quanh chỗ này, dọc bức tường cũng toàn là xăng, chỉ cần anh nổ súng, nơi này sẽ chìm trong biển lửa.”
Lưu Hán Chu hận không thể thiên đao vạn quả Đường Sóc, nhưng hắn còn chút lý trí, lui xuống để súng qua một bên.
“Xem ra phải đổi thành cận chiến rồi.” Đường Sóc cười khổ, tuy rằng mục đích đã đạt, nhưng tình hình càng nguy hơn.
Cánh tay bên trái không dùng được, đùi bị thương, làm sao so chiêu với Lưu Hán Chu? Huống chi thân thủ của hắn còn không tốt, nhiều lắm cũng chỉ là trình độ đối phó với mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, đối với Lưu Hán Chu là vô dụng.
Lúc Đường Sóc suy nghĩ đối sách, đã bị Lưu Hán Chu đột nhiên xông tới làm hoảng sợ, nhào qua bên cạnh, miễn cưỡng tránh thoát công kích đầu tiên.
Đùi phải quá đau, hoàn toàn không nghe theo lời sai khiến, Đường Sóc vừa định đứng dậy đã mất khí lực té xuống đất, mà Lưu Hán Chu cũng thay đổi phương hướng bắt được hắn.
Sau mấy giây kinh ngạc, Lưu Hán Chu nổi giận gào thét, “Trên người mày không có xăng!”
Phát giác bị Đường Sóc lừa, khiến Lưu Hán Chu hoàn toàn mất lý trí, điên cuồng bóp cổ Đường Sóc.
j
Sẽ kết thúc như vầy sao, chết luôn như vậy sao? Còn là chết không toàn thây, may mắn xoay lưng với mình rồi, ít ra cũng phải để mình nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh ấy, như vậy cũng xem như phần thưởng an ủi.
Bỏ đi, không muốn, mang theo oán hận xuống địa ngục đi, hy vọng mình có thể biến thành lệ quỷ, có thể mãi mãi quấn lấy anh ấy.
Sức trên cổ càng ngày càng lớn, tầm nhìn của Đường Sóc càng ngày càng mờ đi, hắn cố ném thứ gì đó trong tay bằng sức lực cuối cùng!
Trong không gian mờ tối, vòng trang sức cũ kỹ như là cánh tay vươn tới cửa sắt, sau đó phát lên âm thanh thanh thúy, đồng thời tạo ma sát phát ra tia lửa xanh.
Chỉ xảy ra trong vài giây, con rồng lửa từ từ kéo dài quanh nhà kho, bất ngờ không kịp đề phòng bao lấy hai người.
“Mày, mày làm gì?!” Lưu Hán Chu cũng quên mình đang bóp cổ Đường Sóc, thấy xung quanh bốc cháy, kinh ngạc vô cùng.
“Tôi nói rồi, đánh cược một lần, có điều tôi thua, nhưng tôi cũng sẽ không để anh thắng.”
Vẫn quan tâm đ ến cái mạng của mình nhất, Lưu Hán Chu đá văng Đường Sóc, muốn chạy về phía cửa.
Thân thể của Đường Sóc gần như không thể khống chế, hắn chỉ có thể nhào tới ôm chặt hông Lưu Hán Chu, mặc kệ những quả đấm trên lưng cũng đủ lấy mạng hắn, hắn cũng không buông tay.
“Thả ra, thả ra, mẹ nó mày buông tao ra!” Lưu Hán Chu gào thét, lại không nghĩ tới Đường Sóc lại ôm lấy cánh tay mình, sau đó trên cổ tay có cảm giác lành lạnh.
Thừa dịp Lưu Hán Chu hành hung mình, Đường Sóc lấy còng tay trên người hắn, còng cả hai lại.
“Tôi sẽ không để anh thoát đâu.” Trong mắt ánh lên vẻ quyết liệt.
Lưu Hán Chu không giống như con người, nhìn chằm chằm Đường Sóc, “Mày bị chính nghĩa làm điên rồi? Sau khi tao chạy, mày vẫn có cơ hội sống.”
“Hừ, tôi không có suy nghĩ vĩ đại chính nghĩa chiến thắng tà ác trong đầu.
Tôi chỉ biết, là đàn ông, nếu để anh chạy, tôi có chết cũng là quỷ uất ức!”
Khi hai người không còn kiên nhẫn, Lưu Hán Chu chuẩn bị bóp cổ Đường Sóc tới chết, cửa sổ trên cao đột nhiên vỡ nát, bọn họ không có dư thời gian để ý là ai, Đường Sóc biết, coi như mình chết, Lưu Hán Chu mang theo thi thể cũng không rời khỏi đây được, vậy thì để mình ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm quỷ đi.
Ý thức càng ngày càng mờ dần, đau đớn cũng dần dần biến mất, nếu như đây là cái chết, thì cũng không đến nỗi đáng sợ.
Chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ sinh mạng, nhưng cánh tay đột nhiên bị kéo lên, đau đớn kịch liệt kéo hắn lại thực tại.
Có điều trước mặt không phải Lưu Hán Chu, mà là một gương mặt quen thuộc, dáng người cao lớn.
“Anh… Anh…”
“Xin lỗi, anh đến trễ.” Ánh lửa trong mắt Diệp Từ còn cháy bùng hơn cả chỗ này.
Cái này có quá dramatic không? Lần đầu tiên Đường Sóc có một cảm giác không chân thật.
“Trúng đạn rồi?”
“Đùi phải, tay trái bị gãy, anh kéo tay phải dễ hơn.” Nói xong, Đường Sóc miễn cưỡng đứng dậy, nói tiếp, “Chìa khóa ở trên người hắn, ra ngoài trước hay mở còng trước?”
Diệp Từ không nói nhiều, sau khi thả Đường Sóc ra, liền bước tới chỗ Lưu Hán Chu bị mình đá tới bất tỉnh, đạp lên lưng hắn, kéo cái tay bị còng lên, chân và tay cùng dùng sức, Đường Sóc chợt nghe có âm thanh răng rắc vang lên.
Diệp Từ vặn gãy tay của Lưu Hán Chu rất sinh động, Lưu Hán Chu bị đau mà tỉnh dậy.
Lưu Hán Chu la lên, nhưng bị Diệp Từ bẻ khớp xương không thể giãy dụa, không biết Diệp Từ móc đâu ra con dao, tìm đúng cổ chân của hắn, đâm hai nhát.
Diệp Từ cắt gân của Lưu Hán Chu.
“Chạy mau Đại Binh ca, ở đây sắp sụp rồi!”
Ầm một tiếng, Đường Sóc thấy nóc nhà vẫn ở trên đầu, giờ đã nằm ngay dưới chân.
Hết chương 10.
- -----oOo------