quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Ngoại truyện 1: Hòa thượng và cậu thư sinh.

Chương 2

Lúc Địch Tử Hi tỉnh lại, đi ra phòng khách, nhìn thấy trên bàn có mấy hộp cơm và một tờ giấy.

“Ăn đi!” Trên tờ giấy chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ.

Lúc ở tòa án, bản thân thất thố, đối xử với luật sư Liêu không mấy thân thiện.

Hiếm có ai nhìn mình mà không mang ánh mắt thương hại, mình lại nổi giận với người ta.

Mấy món ăn này chắc là do anh ta mua về, trông anh ta như có hai mặt thật ra lại rất ôn nhu nhỉ? Địch Tử Hi sau khi tỉnh táo liền suy nghĩ lung tung.

Sự việc qua đi chừng hơn mười ngày, vào một buổi chiều, Địch Tử Hi tan học, hôm đó hắn không cần đi làm, hắn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi rồi ôn bài.

Mới bước ra cổng trường, đã nhìn thấy chiếc BMW màu bạc đậu cách đó không xa, chiếc xe kia hắn biết, là của luật sư biến dị.

“Địch Tử Hi!” Liêu Giang Vũ kéo cửa xuống, lớn tiếng gọi.

Địch Tử Hi có chút do dự đi tới.

“Lên xe.” j

Có nên không? Địch Tử Hi không dám khẳng định, mãi cho đến khi Liêu Giang Vũ nhịn hết nổi, Địch Tử Hi mới leo lên xe.

“Hôm nay không đi làm?”

“Không cần.”

“Đi ăn cơm trước đi, thời gian không có nhiều, vừa ăn vừa nói.”

Nói về cái gì, vụ án cũng kết thúc rồi, còn gì cần để nói? Địch Tử Hi không rõ, chỉ có thể ngồi im lặng trên xe không nói tiếng nào.

Liêu Giang Vũ chọn một quán nấu món Giang Nam, Địch Tử Hi cũng không khó ăn, gọi cho hắn gì cũng được.

Căn cứ theo tình hình của thân thể Địch Tử Hi, Liêu Giang Vũ gọi mấy món rau, thấy thời gian không nhiều, liền nói, “Hôm đó, tôi không có ý định nổi nóng với cậu, cậu còn trẻ, đừng cứ suy nghĩ tới mấy chuyện chết chóc này nọ, trên đời này có bao nhiêu người không tiếc tiền tài sức lực chỉ để sống thêm một phút.”

“Xin lỗi, hôm đó là lỗi của tôi.” Địch Tử Hi khẽ cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.

Địch Tử Hi nói xin lỗi trái lại khiến Liêu Giang Vũ không biết phản ứng thế nào, hắn không nghĩ Địch Tử Hi sẽ thẳng thắn nói lời xin lỗi như thế, với lại, hôm đó cũng do mình quá đáng, mà khi nghe cậu ta nói câu này, khí nóng trong người cũng tan hết.

Từ đó về sau, Địch Tử Hi luôn luôn xuất hiện trong đầu hắn, lúc rốt cuộc quyết định nên chữa bệnh cho người ta, Liêu Giang Vũ cố hết sức quên đi nụ hôn vô tình lần đó.

Hắn tuyệt đối là theo bản năng nhìn thoáng qua đôi môi của Địch Tử Hi, môi trên hơi mỏng, môi dưới dày hơn, trông rất đẹp, màu có hơi nhạt, nhìn qua vô cùng mềm mại, trên thực tế khi hôn sẽ có cảm giác…

“Má!”

Hả?”

Nghe Liêu Giang Vũ đột nhiên chán ghét mắng một tiếng, Địch Tử Hi không hiểu gì, lúc này Liêu Giang Vũ đang tự trách bản thân thất thần, lại bắt đầu miên man bất định với môi của người ta.

“À không, tôi thấy tình hình sức khỏe của cậu rất không xong.” Rối loạn quay lại, lời này nói thế nào cũng mất tự nhiên.

“Khi còn bé tôi đã không khỏe, quen rồi.”

Liêu Giang Vũ cầm một cái túi plastic to để lên bàn, dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của Địch Tử Hi, Liêu Giang Vũ lại đỏ mặt.

“Đây là cái gì?” Địch Tử Hi hỏi.

“Thuốc.

Bệnh thiếu máu của cậu không phải bẩm sinh, tuy rằng lúc sinh ra đã yếu, nhưng loại thiếu máu nghiêm trọng này là do sau khi lớn lên mà không được cung cấp đầy đủ chất, một phần do mẹ, một phần do nhà cậu ẩm quá nặng, ẩm ướp quanh năm xâm nhập thân thể, dẫn đến tổng thể nội tạng mất cân đối.

Mẹ, chưa thấy ai thiếu máu do nghèo mà ra cả.

Đây là thuốc do tôi đặc chế, đậu má mấy ngày không ngủ.

Cậu uống trước một đợt xem thế nào, hiệu quả thì tôi không dám nói.”

Nói tới đây, Liêu Giang Vũ cảm thấy mình thật đáng thương, ban ngày chạy đi khắp nơi kiếm thuốc cho Địch Tử Hi, khuya về còn phải bào chế, vất vả lắm tới lúc tờ mờ sáng ngủ được mấy tiếng, cái tên quỷ háo sắc Tư Đồ chết tiệt kia lại tới gõ cửa quấy rầy, bản thân ngay cả một chỗ kể khổ cũng không có, bất đắc dĩ, đành phải gửi con mèo mình yêu quý cho trợ lý nuôi.

Địch Tử Hi nhìn trong túi plastic bị chia làm mười mấy bình màu nâu, lòng có chút sợ hãi.

“Anh, anh thật sự là luật sư?”

“Mẹ nó, bộ cậu chưa gặp tôi ở tòa án?”

“Không phải, ý tôi là…” Địch Tử Hi có chút lúng túng gật đầu, không biết làm sao câu thông với anh luật sư biến dị kiêm thầy lang mở miệng là phun đầy từ th ô tục.

Thấy biểu tình của Địch Tử Hi khẩn trương, Liêu Giang Vũ thức tỉnh là mình hung dữ với người ta quá, trông cậu ta quá nhu nhược, tuy rằng từ này chỉ nên dùng cho con gái, nhưng bây giờ dùng cho Địch Tử Hi lại rất hợp, cho dù Liêu Giang Vũ nghĩ như thế, nhưng linh khí của nam tử toát ra từ trên người thanh niên này lại không hề suy giảm.

Nói trắng ra, Địch Tử Hi biểu hiện băn khoăn, nhưng cái đó không giống thái độ che giấu của con gái, mà chỉ đơn giản không thích ứng được với Liêu Giang Vũ thôi.

Vì thế Địch Tử Hi khiến cho Liêu Giang Vũ cảm giác mình không nên lớn tiếng với người ta, càng không nên miệng lưỡi th ô tục.

“À ờ… Tôi có học qua y thuật, nhưng mà sau này lại đi làm luật sư thôi.

Nếu cậu không tin tôi, tôi…” j

“Tôi không phải ý này.” Địch Tử Hi chen lời.

Trong lúc nhất thời, hai người đều thấy xấu hổ, cảnh tranh chấp trước đó còn sờ sờ trước mắt, bây giờ không biết nói gì mới tốt, vô cùng cẩn thận vốn cũng không phải cách giao tiếp giữa đàn ông với nhau, không biết cậu thư sinh này và hòa thượng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

“Anh…”

“Cậu…”

Hai người đồng thời mở miệng, lại bị đối phương làm khựng lại, xấu hổ liền biến thành không khí ngại ngùng, lần thứ hai tự chìm vào tâm trạng không hiểu.

“Cậu nói trước đi.” Liêu Giang Vũ cười nói.

“Tôi, tôi muốn hỏi anh… Thuốc này uống thế nào?” Vốn định hỏi, tại sao lại đối xử với mình tốt như thế, cũng không biết vì sao, Địch Tử Hi lại thốt ra câu đó.

“Một ngày hai lần, trước khi ăn sáng một lần, buổi tối chuẩn bị đi ngủ một lần nữa, nhất định phải uống đều đặn.”

“Vâng, tôi sẽ cố gắng.

Có tính tiền thuốc không…”

“Mẹ nó, tôi… Tiền thuốc tôi không lấy.”

Nhìn người muốn văng tục lại nuốt hết lời văng tục vào bụng, Địch Tử Hi đột nhiên mỉm cười.

“Lần này không lấy cũng được, nhưng nếu thuốc của anh có hiệu quả, lần sau tôi nhất định phải trả.”

Đứa bé này vẫn rất có chủ kiến, không tệ.

Liêu Giang Vũ có chút tán thưởng Địch Tử Hi, không đồng ý cũng không phản đối, chỉ uống một hớp bia lớn, sau đó nghe Địch Tử Hi nói, “Luật sư Liêu, à, xưng hô với anh như vậy, cảm giác rất mất tự nhiên.”

“Dĩ nhiên, bây giờ tôi không phải luật sư của cậu nữa, gọi là Giang Vũ đi, đừng xem như người xa lạ như thế.”

“Vậy gọi là Giang Vũ ca nha, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn em.”

Đúng là đứa trẻ ngoan lễ phép, Liêu Giang Vũ trông có vẻ rất phản nghịch, nhưng thật ra hắn là người vô cùng coi trọng lễ nghĩa, cho nên Địch Tử Hi đã vô thức không ngừng khiến Liêu Giang Vũ nghĩ… không tệ.

Kết thúc bữa cơm, Liêu Giang Vũ đưa Địch Tử Hi về nhà, trên đường đi, Địch Tử Hi luôn lộ ra khuôn mặt mỉm cười, nụ cười như thế Liêu Giang Vũ rất ít gặp trên thế giới này, gần như là chưa từng thấy, như là tia nắng ban mai mùa xuân, hoặc như mặt trời lặn vào cuối mùa thu, ấm áp lại điềm tĩnh, khiến Liêu Giang Vũ bất tri bất giác liếc nhìn.

Trở về nhà, Liêu Giang Vũ liền hùng hục làm việc cho Tư Đồ, cả ngày ngồi trước máy tính, hắn lập tức y như trở thành một người khác, đợi tới khi đề máy xe, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh của Địch Tử Hi, tâm trạng không khỏi trở nên vui vẻ.

Liêu Giang Vũ cũng không phải rất để ý tới Địch Tử Hi, chỉ cảm giác mình quen biết được một người bạn hiếm có mà thôi.

Bôn ba trong thành phố, Liêu Giang Vũ sửa lại những manh mối có được, trong mấy hôm nay hắn luôn cảm giác có người theo dõi mình, để đảm bảo an toàn, hắn không về nhà, ở nhà có thứ quan trọng, không thể dẫn sói về nhà, hắn vẫn luôn ở căn nhà mua ở ngoại thành, nơi đó hắn cải tạo thành phòng luyện công, vô cùng thích hợp.

Mấy hôm nay, Liêu Giang Vũ nhớ thuốc của Địch Tử Hi chắc cũng uống hết rồi, định đi hỏi xem hiệu quả ra sao, lấy điện thoại ra, giờ mới nhớ mình không có số điện thoại của người ta, mấy năm nay người không dùng điện thoại cũng giống như sinh vật gần tuyệt chủng.

Liêu Giang Vũ không thể không biết mình có bao nhiêu dư thừa ân cần, đi mua điện thoại đưa tới thẳng trường học của Địch Tử Hi.

Lúc này còn chưa tan học, Liêu Giang Vũ ngồi trong xe chờ, tự nhiên mắc vệ sinh.

Quẹo trái quẹo phải, tìm được nhà vệ sinh trong trường học giải quyết nỗi buồn, lúc đi ra chợt nghe loa phát thanh gọi: “Địch Tử Hi ngành Trung Văn, lập tức đến phòng giáo vụ, Địch Tử Hi ngành Trung Văn, lập tức đến phòng giáo vụ.”

Chắc là ra cửa chính chờ đi, Địch Tử Hi có thể ở phòng giáo vụ một hồi, sau khi Liêu Giang Vũ hạ quyết tâm, phải rời khỏi trường học.

Vừa lúc đi tới cửa chợt nghe mấy sinh viên nghị luận.

“Vẫn bị chủ nhiệm phòng giáo vụ tìm rồi, Địch Tử Hi quá xui xẻo.”

“Chịu thôi, nếu không nhờ giáo sư che chở cho, số lần hắn trốn học cũng đủ lưu ban rồi, hôm nay còn bị cảnh sát tìm, nhất định gặp chuyện không may.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nổi tiếng là Bao Công mặt đen, hy vọng Địch Tử Hi sẽ không mang vận xui về nhà.”

Nghe đến đó, Liêu Giang Vũ không thể rời đi, kéo nhóm nữ sinh đi ngang qua hỏi hướng tới phòng giáo vụ, vội vã chạy đi.

Tới trước cửa, Liêu Giang Vũ cũng không gõ, cho dù cách âm ở đây có tốt, lỗ tai của hắn vẫn nghe rõ như thường.

“Giáo sư Hạ nói em là học trò tốt, có tiền đồ, nhưng gần đây số lần lên lớp quá ít, ngay cả giấy xin nghỉ cũng không có, tôi biết nhà em gặp chuyện, nhưng em vẫn luôn từ chối sự giúp đỡ của trường, dựa vào bản thân thì làm được gì? Hôm nay cảnh sát tới tìm em là sao? Là giáo viên của em, tôi có quyền được biết.”

“Xin lỗi, dạo này trạng thái của em không tốt, vẫn luôn nghỉ ngơi.”

“Đừng nói dối nữa, tôi đã từng tới nhà của em hai lần, không lần nào em có ở nhà.

Trước tiên nói về chuyện cảnh sát đến tìm em đi.”

“Xin lỗi, em không có gì để nói.”

Nghe tới đây, Liêu Giang Vũ phát hiện Địch Tử Hi rất kín miệng, mặc kệ chủ nhiệm khuyên thế nào, có đánh chết hắn cũng không nói! Sau cùng làm chủ nhiệm nổi nóng, lớn tiếng răn dạy, lời nói ra có chút khó nghe.

“Sao em chẳng nghe lời một chút nào vậy, nếu như thế tôi chỉ có thể đình chỉ em.

Về nhà suy nghĩ đi, lúc nào có thể nói được thì tới tìm tôi.”

Mẹ nó, nghe không nổi nữa! Liêu Giang Vũ ầm ầm gõ cửa.

Chủ nhiệm ra mở cửa, bị gương mặt lạnh lùng của Liêu Giang Vũ dọa sợ, không dám lên tiếng.

“Xin chào, tôi là luật sư của Địch Tử Hi, nghe nói cậu ấy ở đây.”

“Giang Vũ ca?” Địch Tử Hi kinh ngạc nhìn ra cửa.

Liêu Giang Vũ không để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của thầy chủ nhiệm, nhét danh thiếp vào tay hắn, đi thẳng tới trước mặt Địch Tử Hi, “Hôm nay cảnh sát tới tìm?” Đối mặt với Liêu Giang Vũ, Địch Tử Hi ngay cả dũng khí bảo trì trầm mặc cũng không có.

“Đã tới, chúng ta, chúng ta có thể…” không nói ở đây được không, nếu là anh, em sẽ không giấu diếm bất cứ chuyện gì.

“Nghe đây, sau này cảnh sát còn tới tìm, cứ nói với bọn họ một câu.”

“Câu, câu gì?” j

“Có chuyện gì thì nói với luật sư của tôi!”

Biết là không thích hợp, nhưng lòng của Địch Tử Hi lại kiên định hơn nhiều, nhịn không được phì cười.

Dưới sự tham gia của Liêu Giang Vũ, Địch Tử Hi không bị đình chỉ học nữa, Liêu Giang Vũ vô cùng hài lòng với kết quả này, không nhìn thấy sắc mặt chuyển xanh chuyển trắng của thầy chủ nhiệm, mang theo Địch Tử Hi rời khỏi trường học.

“Đi đâu vậy? Buổi tối em còn phải đi làm.”

“Tới chỗ làm việc của anh, nếu như bị người ta biết anh không phải luật sư của em, vậy thì sẽ phiền phức lớn.”

Địch Tử Hi không biết Liêu Giang Vũ đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà hắn có tin tốt muốn nói với Liêu Giang Vũ, người đầu tiên hắn muốn kể cũng chính là Liêu Giang Vũ.

“Giang Vũ ca, tại sao anh không hỏi em lý do trốn học?”

“Không hỏi cũng biết, em đi tìm chị hai chứ gì.” Tâm tư của thằng nhóc này rất rõ ràng, chỉ vì chuyện này thôi.

“Vâng, em tìm được ở một xưởng may.

Chị của em nói, tạm thời sẽ không về nhà, chị ấy không biết làm sao để về… Muốn em chờ một thời gian, còn nói sắc mặt em tốt hơn nhiều, cám ơn anh.”

Liêu Giang Vũ dừng xe trước phòng làm việc, xoay đầu cẩn thận quan sát Địch Tử Hi, không nói không rằng cầm tay hắn lên, điều này làm Địch Tử Hi khẽ run một cái.

Tập trung tinh thần bắt mạch cho hắn, mười phút sau, Liêu Giang Vũ thở dài trong lòng, xem ra mình không thể trị hết cho người ta.

“Sao vậy?” Địch Tử Hi không hiểu hỏi.

“Không có gì, thuốc có chút tác dụng, em cảm thấy thế nào?” Liêu Giang Vũ xuống xe, dẫn Địch Tử Hi vào phòng làm việc.

Lục tung bàn làm việc tìm được một vài văn kiện, trợ lý và những người khác đã tan ca, hắn chỉ có thể tự mình làm.

Sau khi tìm ra, hắn đặt xấp giấy trước mặt Địch Tử Hi, “Chỗ này, chỗ này, những chỗ này đều phải ký tên.”

“Giang Vũ ca, em không có tiền trả phí luật sư cho anh.”

“Ký vào!”

Thật đáng sợ! Địch Tử Hi ngoan ngoãn ký tên, Liêu Giang Vũ mới trở về biểu tình của con người.

j

“Nói nghe đi, cảnh sát tìm em làm gì?” Liêu Giang Vũ ngồi xuống ghế sô pha hỏi.

“Là chuyện ngày trước của chị em, bọn họ đang tìm chị ấy, em sẽ khuyên chỉ tới chỗ cảnh sát nói rõ ràng.”

“Vậy thì tốt rồi, bây giờ anh là luật sư của em, không cần biết em có chuyện gì, bản thân em giải quyết không được thì phải tới tìm anh, hiểu chưa?”

“Biết rồi.”

“Cái này cho em.” Đặt điện thoại ở trước mặt hắn, không biết tại sao, Liêu Giang Vũ cảm thấy xấu hổ.

“Không được, em không nhận được, Giang Vũ ca, anh giúp em nhiều lắm rồi, làm vậy em không thể chỉ xem anh là bạn được.”

Địch Tử Hi không nói nhiều nhưng lại nói trúng trọng điểm, Liêu Giang Vũ rất nhanh nhận ra mình làm sai, nhưng mà…

“Vậy cứ xem anh như đại ca đi, điện thoại này phải lấy, thuốc anh đưa cho em chỉ có thể trị phần ngọn, không trị được tận gốc, anh lo em sẽ chuyển xấu bất kì lúc nào, không có điện thoại chúng ta không tiện liên lạc.

Coi như tạm thời cho em mượn.” Đứa bé này không chỉ có thiếu máu nghiêm trọng đơn giản như vậy, hắn lo là…

Nói đến bệnh tình của mình, Địch Tử Hi có thể đã tập thành thói quen, cũng không cảm thấy sợ, hắn cũng không tìm được lý do từ chối tấm lòng của Liêu Giang Vũ, liền vui vẻ nhận.

Liêu Giang Vũ dặn dò cẩn thận bình thường phải chú ý thói quen ăn uống, còn dặn dò rất nhiều chuyện.

“Đi, anh đưa em tới chỗ làm.”

Liêu Giang Vũ đứng dậy, mở cửa phòng làm việc, lúc Địch Tử Hi đi tới, không hề báo trước ôm hắn một cái.

Choáng váng, ngây người, bối rối, Liêu Giang Vũ triệt để bất động.

Địch Tử Hi không dùng nhiều sức, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn nói, “Cám ơn.” Nói xong Liêu Giang Vũ thấy cậu thanh niên đỏ mặt chạy đi, trái tim trong lòng đột nhiên đập mạnh mất quy luật.

Sờ sờ lỗ tai bị hơi ấm của Địch Tử Hi phả vào, nóng hổi.

Trên xe, hai người đều không nói chuyện, giữ vững im lặng cho đến khi tới chỗ làm của Địch Tử Hi.

“Có việc nhớ gọi điện cho anh.” Trước khi đi, Liêu Giang Vũ còn dặn dò.

Nhìn Địch Tử Hi đi vào, Liêu Giang Vũ hơi khát nước, xuống xe đi mua cà phê ở máy bán tự động, mới xoay người đã thấy bốn người đàn ông mặc tây trang màu đen.

“Bà mẹ, ăn mặc kiểu quần hòe gì vậy, tối hù còn đeo kính đen, định hù tôi hả?” Liêu Giang Vũ hung hăng mắng.

“Ông cụ mời cậu tới một chuyến.”

“Mai qua, hôm nay không rảnh.”

“Bây giờ, đừng làm khó chúng tôi.”

“Đậu má tổ tông nhà mấy người!” Liêu Giang Vũ thuộc tuýp người nói hai câu không hợp là động thủ, đấm một quyền liền làm đối phương ngã nhào.

Bốn người này rõ ràng đều có võ, nhưng cũng không phải đối thủ của Liêu Giang Vũ, chính là bọn họ lựa chọn địa điểm không thích hợp, lập tức kéo nhiều người vây xem.

Liêu Giang Vũ không ham chiến, một cước đá văng rồi xoay người bỏ chạy, không biết còn ai chưa bất tỉnh, nắm áo hắn, quét chân, hắn nhảy lên một thước, tránh được.

Lúc này, từ xa truyền tới tiếng còi cảnh sát.

“Mẹ nó, tới quá nhanh rồi!” Không phải sợ cảnh sát, lúc này bị dẫn đi sẽ làm tốn nhiều thời gian, bây giờ hắn cũng không có dư sức chơi với cảnh sát.

Khu này hắn không quen, lúc đang chuẩn bị chọn đường để chạy, thì nhìn thấy Địch Tử Hi từ trong nhà hàng chạy ra, nắm cổ tay hắn, chạy về phía con hẻm nhỏ bên kia.

“Trở về đi, đừng dính vào chuyện này.” Liêu Giang Vũ rút tay ra, đẩy hắn.

Địch Tử Hi không buông, ôm lấy cánh tay Liêu Giang Vũ kéo chạy.

Thân thể dán chặt vào nhau, Liêu Giang Vũ cũng không đùa nữa, chỉ có thể chạy theo Địch Tử Hi.

j

Không biết vào lúc nào, Liêu Giang Vũ thấy hai người sánh vai, cảm giác bàn tay lạnh lẽo của đối phương đổ mồ hôi ướt sũng, trong lòng đột nhiên vui lên, không cố chấp đẩy Địch Tử Hi ra nữa.

Dừng lại trong một con hẻm nhỏ khá tối, Địch Tử Hi khom người thở hồng hộc, rõ ràng thân thể không chịu được.

Liêu Giang Vũ vội vàng đỡ hắn dựa vào người mình.

“Mẹ nó, ai bảo em cậy mạnh, thân thể chịu không nổi thì đừng có chạy.”

“Em, em không thể nhìn anh chịu trận được.”

“Bà mẹ, anh có bao giờ bị người ta đánh qua, em…” Phát hiện mình bệnh cũ tái phát, Liêu Giang Vũ lập tức im lặng.

Ngực của Địch Tử Hi đau đau, chống tay lên tường từ từ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn ráng mỉm cười.

“Em không sao, lát nữa sẽ khỏe lại.”

“Chuyện kia, anh sau này sẽ để ý.”

“Chuyện gì?”

Bị dáng cười như gió mùa xuân của Địch Tử Hi hòa tan, Liêu Giang Vũ tự nói với mình sau này sẽ không tùy tiện nói bừa nữa.

Không nên mắng người ta, người ta không biết mình có công phu, vì mình mà chống đỡ thân thể yếu ớt chạy tới, mình có lập trường gì mà mắng người ta? Mẹ nó, tật xấu này phải sửa mới được.

“Đi thôi, những người đó sẽ đuổi tới, anh đưa em về nhà trước, chỗ làm xin nghỉ là được.”

“Không sao, em trở về cũng không ai biết đâu, anh không cần lo cho em, đi làm chuyện của mình đi.

Có chuyện gì em sẽ gọi cho anh.”

Địch Tử Hi kiên trì trở về làm việc, Liêu Giang Vũ không có cách, không thể làm gì khác hơn là canh hắn từ từ trở về chỗ làm.

Xem ra người này gấp đến không thể đợi, Liêu Giang Vũ chưa trở về căn nhà ở ngoại ô, mà là mướn một phòng ở khách sạn, hắn mơ hồ nhận ra, người vẫn luôn theo dõi mình không phải chung nhóm người hôm nay, chắc là chạy đến vì chuyện Tư Đồ nhờ mình, nếu là vậy, tư liệu trong tay càng phải bảo quản thích đáng mới được.

Một cái giấu trong người, một cái giấu ở căn nhà vùng ngoại ô, cứ như vậy sẽ không có sơ hở.

Ngày mai đi giải quyết ông già kia, sau đó phải đi tìm Tư Đồ.

“Mẹ nó! Cái này cũng quên được.” Liêu Giang Vũ đột nhiên nhớ tới còn chưa làm tiếp thuốc trị liệu cho Địch Tử Hi.

Vội vã về nhà, lấy mấy loại thuốc Đông y ra, lại lấy bình bắt đầu chế thuốc.

Có thể do tâm trạng không tốt, hơn nữa xảy ra nhiều chuyện, căn nhà bị hắn làm như hậu chiến tranh, luống cuống bỏ thuốc vào từng bình, không cẩn thận làm đổ vào người, vội vàng tháo bùa hộ mệnh xuống lau chùi, thuốc nấu trong bếp lại sôi, Liêu Giang Vũ vội vàng thả bùa hộ mệnh xuống, chạy vào bếp coi chừng.

Bên này luống cuống nấu thuốc, bên kia điện thoại gọi tới.

“Bà nội cha nhà nó, giờ này còn ai gọi điện tới?” Sau khi mắng xong, lại thấy là số của Địch Tử Hi gọi.

j

“Xin hỏi, anh là gì của Địch Tử Hi?” Trong điện thoại vang lên giọng nói của người xa lạ.

“Tôi là luật sư của cậu ấy, có chuyện gì?”

“Địch Tử Hi bị bất tỉnh ở nhà hàng.”

Hỏi địa chỉ của bệnh viện cầm theo thuốc đã nấu xong, vội vàng chạy đi.

Thậm chí quên luôn bùa hộ mệnh quan trọng nhất.

Trong bệnh viện, Địch Tử Hi vẫn còn hôn mê, Liêu Giang Vũ cám ơn người đã gọi điện, nghe bác sĩ nói về tình hình của Địch Tử Hi, rồi đuổi người ta đi.

Trong phòng bệnh không còn người ngoài, Liêu Giang Vũ bắt đầu bắt mạch cho Địch Tử Hi, tình hình còn tệ hơn hắn nghĩ.

Xem ra nếu không nhờ thuốc của mình chống đỡ, bệnh tình đã sớm không được.

Không có thời gian, muốn cứu được chỉ có thể phiền tới sư thúc! Nghĩ tới đây, hắn mang Địch Tử Hi rời khỏi bệnh viện.

Trước mang người đang hôn mê về khách sạn, giấu kỹ thứ Tư Đồ nhờ tìm, định đưa Địch Tử Hi đến chỗ sư thúc rồi quay lại.

Hết chương 2.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui