Ngoại truyện 2: Hòa thượng và cậu thư sinh.
Chương 3
Trước mang người đang hôn mê về khách sạn, giấu kỹ thứ Tư Đồ nhờ tìm, định đưa Địch Tử Hi đến chỗ sư thúc rồi quay lại.
Vốn định thông báo một tiếng với Tư Đồ, nhưng gọi mấy lần Tư Đồ và Diệp Từ cũng không nằm trong vùng phủ sóng, hắn lại không dám liên lạc với Lâm Diêu, không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua, dù sao hắn cũng sẽ quay lại rất nhanh.
“Giang, Giang Vũ ca?” Địch Tử Hi tỉnh lại vừa mở mắt, nhìn thấy Liêu Giang Vũ đang lái xe.
“Em tỉnh rồi, đừng lộn xộn, anh đưa em đi chữa bệnh, không thể kéo dài thêm nữa.”
“Bệnh của em có phải rất phiền phức không? Trị không hết thì cũng không cần kiên trì.”
“Con mẹ… nói cái gì vậy hả, nếu trị không hết, anh đưa em đi làm gì.
Ngủ một lát đi, chúng ta còn lâu lắm mới tới.”
“Ngủ không được, đau đầu.”
Liêu Giang Vũ sờ trán hắn, cũng may chưa sốt.
Hắn tiện tay mở loa trong xe, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
“Quan tự tại bồ tát.
Hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì.
Chiếu kiến ngũ uẩn giai không.
Độ nhất thiết khổ ách.
Xá lợi tử.
Sắc bất dị không.
Không bất dị sắc.
Sắc tức thị không.
Không tức thị sắc…”
“Đây là?”
“Tâm kinh, nghe đi, rất nhanh sẽ ngủ thôi.”
Địch Tử Hi mỉm cười, “Làm gì có chuyện thần kỳ như vậy.”
“Anh lừa em bao giờ chưa, bà nội cha ông già quỷ kia, dùng chiêu này cho anh ngủ bao nhiêu năm trời, nếu không dùng được, bà mẹ anh cho em nghe **!”
Kinh ngạc hơn, Địch Tử Hi không biết làm sao đáp lại những lời th ô tục này.
Mẹ, lại mắng người ta, Liêu Giang Vũ tự tát cho mình một cái.
“Giang Vũ ca!”
“Không có gì, anh muốn đánh.”
Địch Tử Hi thấy Liêu Giang Vũ như vậy thật đáng yêu, nhưng không muốn bật cười, nghiêng đầu sang chỗ khác cười lén, làm cho Liêu Giang Vũ đỏ mặt.
Khi bọn họ đến nơi, đã là đêm khuya ngày hôm sau, trên đường đi bọn họ nghỉ ngơi ở một quán trọ nhỏ, Liêu Giang Vũ cho Địch Tử Hi uống thuốc tạm thời giảm bớt bệnh tình, thời gian Địch Tử Hi ngủ càng ngày càng dài, khiến Liêu Giang Vũ lo lắng, hắn ngủ giấc kế tiếp có thể tỉnh lại được hay không.
“Không cần gõ cửa sao?” Địch Tử Hi ngồi trong xe vừa mới tỉnh lại, nhìn cánh cửa gỗ to cao trước mắt mà kinh ngạc hỏi.
“Gõ cũng vậy, đám người kia chưa tới năm giờ sáng có đánh chết cũng không ra mở cửa, chờ một lát đi.
Anh hỏi em, sao không hỏi anh chỗ này là chỗ nào, cũng không sợ anh đem em đi bán sao?”
“Bị anh bán cũng tốt, chí ít có thể giúp anh chút tiền, phải tìm một người tốt để bán nha, không thôi lỗ vốn.”
Hắn còn có thể nói đùa, điều này làm cho Liêu Giang Vũ thoải mái không ít.
“Anh cũng đâu phải kẻ buôn lậu người, với lại, với thân thể của em, ai mà mua? Em không thể đối với ai cũng không có tính cảnh giác như thế được, bà mẹ, a!” Một cái tát vào mặt mình, Liêu Giang Vũ từ lúc nào nuôi thành thói quen tốt.
Tiếng vang thanh thúy làm Địch Tử Hi há miệng, đảm bảo là rất đau.
“Không phải em đối với ai đều như vậy, anh đối với em mà nói… không cần cảnh giác.” Địch Tử Hi đơn giản nói ra, đây là lời thật lòng của hắn.
“Đừng xem anh là người tốt gì, chuyện phạm pháp anh làm không ít đâu.” Có lẽ mình không nên gặp gỡ một người lương thiện như Địch Tử Hi.
“Cho dù anh đối xử với kẻ khác là một người độc ác, nhưng đối với em, anh mãi mãi là Liêu Giang Vũ, điểm này không có gì sai, nguyên bản, thiện ác không bao giờ là mãi mãi.”
“Em nói cái này với anh cũng vô dụng, anh chính là một kẻ vừa có thế lực vừa mở mồm là văng tục.
Xem tiền là trên hết!”
“Cho nên em mới nói, lúc anh bán em phải trả giá cho cao lên.”
“Má, thằng nhóc em chờ đó! Mẹ nó, mình không sửa được.”
Không để ý là văng tục liền, Liêu Giang Vũ theo phản xạ dây thần kinh đưa tay lên tát, lại bị Địch Tử Hi cầm lấy cổ tay.
Địch Tử Hi xoay đầu ngồi ngay ngắn, dựa khá gần Liêu Giang Vũ, nhìn hắn mang vẻ mặt không hiểu, Địch Tử Hi lần thứ hai lộ ra nụ cười khiến Liêu Giang Vũ không có sức kháng cự.
“Không sao, tuy rằng em chưa quen lắm, nhưng hoàn toàn có thể tiếp thu cách giao tiếp của anh.
Đừng… tự đánh mình nữa, nghe thôi em cũng thấy đau.”
Trong đôi mắt trong suốt không chút nào che giấu ánh mắt ẩn đau, với Liêu Giang Vũ, cái này còn chí mạng hơn là nụ cười kia.
Không đợi Liêu Giang Vũ điều chỉnh tâm trạng, Địch Tử Hi đã cầm bình nước tới, thấm ướt tay mình, nhẹ nhàng xoa lên gò má đỏ bừng do tự đánh.
Cảm giác lành lạnh thoải mái, Liêu Giang Vũ nhìn Địch Tử Hi đờ ra.
Một một khúc nhạc đệm ngắn qua đi, Địch Tử Hi bắt đầu th ở dốc từng cơn.
“Em sao vậy?” Liêu Giang Vũ có chút sốt ruột.
“Ngực khó thở.”
“Có thể mở hệ thống sưởi trong xe quá lâu, em mặc áo khoác vào, anh mở cửa sổ.”
Ban đêm, gió trên núi rất lớn, nhiệt độ không khí cũng thấp, cửa sổ vừa mở, Địch Tử Hi đã rụt vai lại, chưa tới mấy phút đã bắt đầu run lên.
“Muốn đóng cửa sổ không?”
“Không, như vầy thoải mái hơn, chỉ hơi lạnh thôi.”
Liêu Giang Vũ tuyệt đối là hành động theo bản năng, là theo bản năng!
Ôm Địch Tử Hi gầy yếu vào lòng mình, lấy áo khoác đắp lên cho hắn, thật ra, Liêu Giang Vũ không biết, hành động không mục đích này của mình, đã đánh một đòn dứt khoát vào tim Địch Tử Hi!
“Như vầy có thể ấm hơn, lát nữa đóng cửa sổ lại, em cần không khí mát mẻ.” Liêu Giang Vũ ôm Địch Tử Hi run rẩy, trong lòng ấm áp.
Trong khoảng thời gian ở chùa, Địch Tử Hi đều nghe theo sự sắp xếp của sư thúc và Liêu Giang Vũ, thân thể dần chuyển biến tốt.
Nhưng sư thúc có nói với Liêu Giang Vũ, bệnh tình của Địch Tử Hi không thể trị khỏi trong thời gian ngắn, không tới một hai năm, e là không trị được tận gốc.
Đối với tình hình thế này, Liêu Giang Vũ đã vô cùng hài lòng, đồng ý với sư thúc mỗi năm sẽ đưa Địch Tử Hi đến đây tịnh dưỡng một khoảng thời gian, kết thúc thời gian trị liệu đầu tiên.
Lúc hắn ở trong chùa sống cuộc sống nhàn nhã, không biết rằng Tư Đồ đã sắp lục tung cả thành phố đi tìm hắn, khi về đến nơi, Liêu Giang Vũ không dám liên lạc thẳng với Tư Đồ, gặp Diệp Từ nói rõ tình hình trước.
“Giang Vũ ca, sao vậy, sắc mặt anh tệ quá.” Phát giác Liêu Giang Vũ nghe điện thoại xong có chút kì lạ.
Nếu Tư Đồ biết chuyện của mình, tám phần mười cũng đừng hòng xoay chuyển!
“Tử Hi, em về nhà anh trước đi, anh còn việc phải ra ngoài, trễ một chút sẽ về.
Buổi tối nhớ lấy thuốc uống.”
Địch Tử Hi không hỏi hắn vì sao, gật đầu thuận theo, xuống xe trước nhà Liêu Giang Vũ.
Nhìn Liêu Giang Vũ phóng đi như bay, Địch Tử Hi bắt đầu lo lắng cho hắn.
Đẩy cửa vào, nháy mắt bị cảnh trong nhà dọa sợ! Thiếu chút nữa đã báo cảnh sát kêu có trộm.
Địch Tử Hi ngủ cả đường đi thả hành lý xuống, bắt đầu dọn dẹp.
Cầm quần áo của Liêu Giang Vũ trong tay, Địch Tử Hi cười cười, hôm đó bị anh ấy ôm vào lòng, thế mà lại thích chàng luật sư biến dị miệng lưỡi th ô tục rồi thoáng chốc dịu dàng, mặc dù có nhiều lúc rất hung dữ, nhưng mà sẽ mau chóng xấu hổ nói xin lỗi, ngẫm lại càng nghĩ thì càng đến gần anh ấy, hiểu rõ anh ấy hơn.
Hơn hai tiếng trôi qua, căn nhà cuối cùng cũng giống một nơi cho người ở, Địch Tử Hi mới tắm xong đi ra, liền nhận được điện thoại của Liêu Giang Vũ.
Cầm thuốc mà Liêu Giang Vũ cần chạy tới bệnh viện, mới ra khỏi thang máy, đã thấy hắn cả người ướt nhẹp ngồi trước cửa phòng cấp cứu, bên cạnh còn có một chàng trai cao to anh tuấn, bất an đi tới đi lui.
“Giang Vũ ca.” Địch Tử Hi gọi một tiếng.
Thấy người đàn ông cao to kia nhìn mình với ánh mắt quái lạ, Địch Tử Hi thấy có chút mất tự nhiên, cũng không để ý người đó với Liêu Giang Vũ nói cái gì, xoay người rời đi.
“Em uống thuốc chưa, thân thể vốn không tốt…”
Nghe Liêu Giang Vũ đuổi theo oán niệm, Địch Tử Hi kì lạ hỏi, “Anh chẳng phải không cần về sao, tự em về là được rồi.”
“Không sao, cùng về nhà đi.”
Quyết định này khiến Địch Tử Hi hạnh phúc, không nói gì thêm, lặng lẽ đi bên cạnh Liêu Giang Vũ.
Liêu Giang Vũ không cho Địch Tử Hi ở nhà của mình, nơi đó điều kiện không tốt, không hợp cho một người dưỡng bệnh ở.
Đơn giản kêu người ta ở lại nhà mình, để cho hắn không có cảm giác gánh nặng, Liêu Giang Vũ liền đưa công việc cho hắn làm, quét dọn nhà cửa, nấu cơm nấu nước cũng không tính là công việc nặng nhọc.
Thời gian còn lại thì tự hắn chi phối.
Ở bên trường học, Liêu Giang Vũ tạm thời giúp hắn xin nghỉ.
Vào một ngày hơn ba giờ chiều, đột nhiên có người gõ cửa, Địch Tử Hi do dự, nhớ tới lời Liêu Giang Vũ dặn.
“Ngoại trừ anh ra, không mở cửa cho bất kì ai.
Đặc biệt là quỷ già háo sắc em gặp ở bệnh viện!” j
Hắn cũng không phải tiểu bạch thỏ, Giang Vũ ca đúng là… Địch Tử Hi cười khổ đi ra cửa, nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo, hắn thấy một cô gái trẻ tuổi, dung mạo đoan trang.
Đè micro, Địch Tử Hi hỏi, “Xin hỏi chị tìm ai?”
“Tôi là trợ lý của luật sư Liêu, cầm văn kiện ngày mai anh ấy cần cho phiên tòa ngày mai.”
Sao Giang Vũ ca không gọi nói cho mình biết.
“Xin lỗi, anh ấy chưa nói với tôi, tôi gọi điện hỏi, xin chờ một chút.”
Gọi điện thoại đi, Liêu Giang Vũ nói quên nói cho Địch Tử Hi biết chuyện này, còn nói thêm.
“Tử Hi, em đi với trợ lý của anh, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”
“Buổi tối em nấu cơm.”
“Cũng không thể ngày nào cũng bắt em nấu, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cũng được, qua đây đi.”
Địch Tử Hi không nói gì nữa, hắn rất nghe lời Liêu Giang Vũ.
Đặt điện thoại xuống, Liêu Giang Vũ như nghẹn khí trong ngực đã lâu, thở ra một cái, hét lên giận dữ, “Bà nội cha nó, đứa nào lấy máy cắt giấy của ông đi rồi?!”
Trợ lý bên ngoài cười hì hì thò đầu vào, “Máy bị hư rồi, buổi sáng mới đưa đi sửa.”
“Sửa con khỉ khô! Mẹ nó mới mua một tuần đã hư.”
“Là chị Lam làm hư.”
“Mẹ, con nhỏ đó bị khùng rồi.”
“Có lẽ vì anh từ chối tham gia tiệc sinh nhật của chị ấy.” Nói xong, trợ lý đi vào nhìn Liêu Giang Vũ có chút bất đắc dĩ, “Liêu ca, là đứa ngốc cũng nhìn ra chị Lam có ý với anh, chẳng lẽ anh không biết?”
“Mẹ, ai rảnh rỗi đi quan tâm cô ta, đi đặt một bàn ăn ở nhà hàng Ý giúp tôi.”
Liêu Giang Vũ bảo Địch Tử Hi ở trong phòng làm việc của mình đọc sách chờ hắn, bản thân vội vàng xử lý công việc lúc về chùa.
Trợ lý bên ngoài không biết nghe ai nói, mặt mày hớn hở bưng cà phê với điểm tâm vào, khiến Địch Tử Hi và Liêu Giang Vũ chẳng hiểu gì cả.
Đến giờ tan sở, mấy nhân viên nhìn nhau, đều ở lại không đi, chờ xem kịch vui.
Trợ lý ở trong phòng giải khát ăn diện sặc sỡ lên, mang ý cười dịu dàng đi tới, chờ được mời.
“Tan sở rồi sao không về đi, chờ tăng lương hả?”
Địch Tử Hi giúp đóng cửa, đi theo phía sau Liêu Giang Vũ.
“Không phải nói đi tham dự sinh nhật chị Lam sao, Liêu ca, còn anh?” Một nhân viên không biết sống chết cười hì hì hỏi.
“Tôi có việc, mọi người chơi đi.
Đi, Tử Hi.”
Không thể nào, Liêu Giang Vũ làm mọi người chẳng hiểu gì cả, đều cho rằng đặt bàn nhà hàng Ý là cho chị trợ lý, cậu thanh niên đẹp mắt này là ai?
“Giang Vũ ca, buổi tối anh có việc thì cũng đừng quan tâm tới em, em về nhà ăn cơm cũng được.”
“Anh không sao, nhà hàng cũng đặt bàn rồi, con mẹ nó em…”
“Bốp!”
“Giang Vũ ca! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tát mình nữa.” Địch Tử Hi nhất thời quên mất xung quanh có người, đi tới nhìn gương mặt bị đánh đỏ bừng.
Liêu Giang Vũ rất muốn tìm một hố chui vào! Mất hết cả mặt, lại nhìn Địch Tử Hi mang biểu tình đau lòng, đôi mắt sắt đá liền trở nên nhu hòa.
Khóe miệng không nhịn được cong lên, Liêu Giang Vũ đỏ mặt khiến cả đoàn nhân viên há hốc, hắn vội vàng kéo Địch Tử Hi chạy như trối chết.
Lúc ăn cơm, Địch Tử Hi thật ra rất vui, Liêu Giang Vũ cũng mang nụ cười.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Địch Tử Hi nói không muốn về nhà, Liêu Giang Vũ liền đưa hắn đi hóng gió.
Mùa đông vào ban đêm, vốn không có gì đẹp mắt, nhưng mà lái xe l3n đỉnh núi ngắm thành phố về đêm, chính là một tình thú.
Dưới ánh trăng, Địch Tử Hi giống như phát sáng, hấp dẫn Liêu Giang Vũ, hắn thỉnh thoảng lén đưa mắt nhìn, nội tâm giãy dụa.
“Giang Vũ ca, ngày mai em muốn về thăm chị, trở về lâu vậy rồi chỉ gọi điện thoại thôi.”
“Đi đi, về trước bữa tối là được, chú ý sức khỏe.”
“Dạ, em khỏe hơn nhiều rồi, buổi sáng dậy cũng không bị chóng mặt, thân thể cũng có sức rồi.
Giang Vũ ca, em nên cám ơn sư thúc của anh thế nào?”
“Không cần, đối với ông ấy đây là công đức, em không cần để trong lòng.”
“Vậy còn anh, đối với anh đây cũng là công đức? Em nợ anh nhiều như vậy, em làm sao để cám ơn anh?”
“Có thể trị hết bệnh cho em đã là an ủi lớn nhất rồi, đừng nghĩ những thứ khác.”
“Giỏi thật.”
“Cái gì?”
“Thời gian dài như vậy, anh cũng không nói lời th ô tục.” Địch Tử Hi xoay đầu, mỉm cười nhìn Liêu Giang Vũ.
Bị một người nhìn mình còn cười khiến hắn đỏ mặt, Liêu Giang Vũ thuận miệng nói, “Má, chọc anh, bà nội cha!”
“Bốp!”
Nhìn Liêu Giang Vũ tự tát mình, Địch Tử Hi cười tới khom lưng.
“Em đã nói không ngại mà.”
“Má, đánh mạnh quá.” Theo bản năng có chút đau, Liêu Giang Vũ xoa mặt, ngượng ngùng xoay mặt đi.
Địch Tử Hi bước tới một bước, kéo cánh tay hắn, để hắn xoay mặt về phía mình, xem gương mặt đáng thương của hắn.
Liêu Giang Vũ cao hơn hắn một cái đầu, lúc này, Địch Tử Hi ngước mặt nhìn Liêu Giang Vũ, đỡ gương mặt, vươn tay xoa.
“Đỏ…”
Sau khi từ chùa trở về, Địch Tử Hi luôn đối xử với hắn như gần như xa, chủ động dựa vào gần như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Quá… quá gần! Thần trí Liêu Giang Vũ bắt đầu mơ hồ.
“Đừng như vậy, anh sẽ không nỡ.”
Không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt Địch Tử Hi ánh lên vẻ đau thương, cúi đầu xoay người đi về xe.
Liêu Giang Vũ sau đó nghĩ lại, lúc đó nhất định mình bị cái gì nguyền rủa mới có thể…
Bây giờ chưa biết Giang Vũ ca suy nghĩ thế nào, nếu tùy tiện biểu đạt tình cảm của mình, kết quả e là rất bết bát.
Nghĩ vậy, Địch Tử Hi xoay người đi, rất sợ Liêu Giang Vũ nhìn thấy thế giới nội tâm của mình.
Thế nhưng, một giây tiếp theo, cổ tay bị nắm kéo lại, thân thể va vào lồ ng ngực rắn chắc, không đợi hắn hiểu ra, nhiệt độ trên môi đã tăng lên…
Cứ như vậy bị hôn, đầu óc Địch Tử Hi trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy biểu tình say mê của người đối diện.
Một hơi nóng bốc lên, thích anh ấy, thậm chí có thể nói là yêu, nhưng lúc này không biết làm sao đáp lại, chỉ có thể ngây ngốc để bị ôm, bị hôn.
Nhớ về đôi môi này bao lâu rồi? Xúc giác chân thật so với tưởng tượng còn đẹp hơn, mềm mại, ướt át, gần như hòa tan trong miệng, đầu lưỡi kinh hoảng rụt lại, cả người run nhẹ, như không có xương xụi lơ trong lòng mình, cho dù thế nào cũng muốn càng thêm dùng sức ôm lấy.
Đỉnh núi cũng không phải nơi thuộc về bọn họ, xa xa có đèn xe, khiến Liêu Giang Vũ định thần lại, ôm Địch Tử Hi ngồi xuống, tránh thoát chiếc xe, kết quả mồ hôi lạnh chảy xuống, khiến cho hắn vô cùng khẩn trương.
Lúc chiếc xe không đúng lúc kia chạy qua, Liêu Giang Vũ cúi đầu nhìn Địch Tử Hi, trái tim đập thình thịch.
Mình làm cái gì vậy? Sao lại ấm đầu… Mẹ nó, tiếp theo làm gì? Liêu Giang Vũ không có nhiều kinh nghiệm về chuyện này.
Người dựa trong lòng hắn nóng hầm hập, trên mặt không giấu được vẻ e lệ, cúi đầu không dám nhìn Liêu Giang Vũ, bọn họ cứ như vậy có chút buồn cười, ngồi chồm hổm dưới đất rất lâu.
“Lên xe đi, gió lớn lắm.” Đây chính là câu duy nhất mà Liêu Giang Vũ phí tâm sức nhất mà nghĩ ra.
j
Địch Tử Hi cúi đầu, im lặng lên xe, nghe Liêu Giang Vũ cũng leo lên, khẩn trương muốn chết.
Một không dám nhìn, một không biết đối mặt làm sao, bọn họ đều như hũ nút, cứ như vậy ôm tâm trạng về nhà.
Về đến nhà, Liêu Giang Vũ chỉ dặn dò, “Nhớ uống thuốc.” rồi chạy vào thư phòng, trông như có đánh chết cũng không ra.
Nằm trong bồn tắm, Địch Tử Hi có chút buồn khổ.
Anh ấy hối hận? Nếu hối hận tại sao còn muốn hôn? Không phải do mình lúc đó biểu hiện rõ ràng quá? Mà nếu anh ấy không có ý đó, thì làm bộ không rõ, còn làm như vậy làm gì? Từ đỉnh núi trở về, anh ấy không nhìn mình, cũng không nói, trở về liền trốn trong thư phòng, chẳng lẽ là ghét mình?
Hất nước lên mặt, Địch Tử Hi lâm vào một tâm trạng mãi không sáng tỏ.
Quay về xem người đang ở trong thư phòng, tuy rằng đối mặt với một đống công việc, hắn lại chỉ ngây ngốc nhìn trần nhà.
Theo lý thuyết, mình cũng không phải thằng ngốc, phần tình cảm thích Địch Tử Hi đã sớm nhận ra, muốn thấy em ấy bình an, muốn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt dịu dàng đó, còn muốn mỗi ngày ăn cơm do em ấy nấu, những điều này còn có thể tiếp thu, chết một cái là, mình muốn chạm vào em ấy, giống như cái loại đụng chạm mà Tư Đồ đối với Lâm Diêu.
Tình cảm đối với Liêu Giang Vũ mà nói căn bản chưa từng nghĩ đến, hắn vốn định đến năm 35 tuổi thì rửa tay gác kiếm, lúc đó mới nghĩ tới chuyện tình cảm, trước đây ít nhiều cũng có kế hoạch, kiếm một cô gái nhanh nhẹn hoạt bát làm vợ, sinh ra một cô bé, sau đó đến lúc con gái xuất giá, mình trở về chùa, quy y làm hòa thượng.
Kế hoạch nửa trước phổ thông nửa sau đáng mắng cũng chỉ là suy nghĩ, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng để trong lòng.
Địch Tử Hi xuất hiện, làm rối loạn trái tim hắn.
Như đã nói, tình cảm của mình dành cho em ấy có phải là thích không? Mình không phải người thiếu hụt tình cảm, hay chỉ là quý trọng một người bạn hiếm có? Không hiểu nổi, mẹ nó, thực sự là không hiểu nổi, trước đây chưa từng vừa mắt một người đàn ông nào, bà mẹ, nhất định bị quỷ già háo sắc với thằng cha mặt xị lây rồi!
Liêu Giang Vũ không hiểu nổi mình, bị vụ án của Tư Đồ quấn lấy, lúc này đây như quyết đấu, bởi vậy hắn buông bỏ mọi thứ, toàn lực ứng phó.
Trong thời gian này, hắn lạnh nhạt với Địch Tử Hi.
Bình thường chừng mấy ngày cũng không gặp, điện thoại không gọi, Địch Tử Hi cho rằng, Liêu Giang Vũ cố tình lẩn tránh.
Rốt cuộc, Liêu Giang Vũ mất tích chừng một tuần, vào một buổi tối nọ, đã trở về.
“Giang Vũ ca!” Thấy Liêu Giang Vũ đẩy cửa vào, Địch Tử Hi có chút hưng phấn.
“Trễ rồi sao còn chưa ngủ, uống thuốc chưa?”
Luôn là vậy, trừ uống thuốc ra, anh ấy chẳng hỏi chuyện gì khác.
“Uống rồi, còn anh, gần đây… anh ăn cơm chưa?”
Liêu Giang Vũ ở trong thư phòng tìm đồ, đáp, “Ăn rồi.”
“Giang Vũ ca, anh tìm gì vậy, em tìm giúp anh.”
“Không cần, đồ trong thư phòng em không rõ.
Má, quá trời quá đất, định chỉnh chết anh sao, bà nội cha nó, để ở đâu rồi.”
Nhìn người đang tìm đồ, lòng của Địch Tử Hi lạnh dần.
Rầm một tiếng, ngăn kéo bị Liêu Giang Vũ hung bạo kéo ra, đồ vật bên trong rơi tứ tung, Địch Tử Hi vội vàng đi vào nhặt phụ.
“Tìm đồ phải có kiên nhẫn, anh như vậy chỉ có càng làm càng rối.
Đừng đụng, coi chừng đứt tay.” j
Nắm tay Liêu Giang Vũ đang định nhặt mảnh vỡ thủy tinh, Địch Tử Hi cười miễn cưỡng.
Nụ cười này, không thích hợp… Bao lâu rồi không nhìn thấy em?
Ngẫm lại công việc của mình, nhìn Địch Tử Hi.
“Tự anh dọn được, em giúp anh đi pha nước nóng đi.”
Anh ấy, không đi… Địch Tử Hi gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm.
Hết chương 3.
Ying Ying: Trùng hợp dễ sợ, dạo này đi nghe thuyết pháp của thầy, cũng có nghe kinh, giờ edit thấy tâm kinh =))))
Quên cho coi dung nhan hai bạn rồi:)) Để chụp cho coi:3
- -----oOo------