Ngoại truyện 2: Động vật nhỏ và dã thú.
Chương 4
Lúc này trong phòng tạm giam mờ tối, Diệp Từ có thị lực cực kì tốt nhìn thấy người bên ngoài lách người vào, mỉm cười, “Anh biết em nhất định sẽ đến.”
“Tôi không nghĩ đến, đi theo anh học mấy thứ đó cũng sẽ tới lúc dùng.”
“Em rất thông minh, vừa học liền biết.”
“Thế nào, chờ nghe tôi nói cám ơn?”
“Không, chỉ cần em muốn học, anh sẽ dạy.”
“Dạy cho tôi làm thế nào bỏ được anh.”
“Xin lỗi, cái này anh cũng không làm được.”
Đóng cửa phòng tạm giam lại, khóa cửa, Đường Sóc vẫn không nhìn Diệp Từ.
“Sao anh không đi? Cho dù bị bắt tới đây, chỉ cần anh muốn, ai cũng không giữ được.
Đừng gây phiền phức cho tôi, mau đi đi.”
“Anh sẽ không đi, điểm này em rất rõ.”
Một tiếng trước.
j
Đường Sóc buồn khổ thở dài, không biết nên làm thế nào với Diệp Từ.
Các bạn chung phòng vẫn còn đang ở phòng y tế quan sát, chỉ có một mình hắn ở trong căn phòng lạnh lẽo, từ lúc Diệp Từ lẻn vào căn cứ đến nay, buổi tối này giống như một giấc mơ, nhưng kết cục quả thật có chút buồn cười, mình để hắn chạy, hắn lại không biết tốt xấu quay lại, đây tính là gì?
Buồn bực tặc lưỡi, Đường Sóc rất muốn nắm áo Diệp Từ hét vào mặt hắn một trận.
Tiếp theo phải làm sao đây? Chắc là hắn không bị giữ ở lại căn cứ, chuyển đến một đồn cảnh sát khác để thẩm vấn, nếu như là chỗ bình thường thì không nói gì, lỡ như… Chuyện trước kia hắn làm cũng không ít, bị phát hiện thật sự không phải chuyện đùa.
Tay nắm lại hung hăng đập xuống giường, hồi nãy khi bắt được hắn tại sao mình không nổ súng? Mình đúng là không có tiền đồ.
Nhưng mà trong nháy mắt đó, phát giác mình ngắm súng vào hắn, trong lòng đột nhiên ngập tràn cơn sợ hãi.
Khi đó mình rốt cuộc sợ cái gì? Lúc đối mặt với Lưu Hán Chu, đối mặt với sinh mạng của mình dần kết thúc, mình cũng chưa từng sợ như thế, nhưng khi nhìn vào mắt hắn, nhìn hắn mỉm cười khổ sở, mình chỉ sợ… Xét đến cùng, vẫn là sợ mất hắn.
Tính đến bây giờ mình vẫn còn yêu hắn, điểm này mình không muốn thừa nhận cũng không được, đúng là còn oán hận, nhưng mà tình yêu say đắm đó vẫn chưa từng thay đổi, chỉ tức giận lúc hắn đối mặt với ba, không có lập trường, lúc đối diện với khảo nghiệm tình cảm thì không có quyết tâm, nếu là anh Tư Đồ hả, cho dù là bị kẻ nào uy hiếp, nhất định sẽ không nghĩ đến chuyện rời xa Lâm ca.
Chết tiệt, luôn miệng nói yêu mình, bị ba vừa đấm vừa xa là gục liền, không có khí phách!
Nhưng mà cũng đã nói, ba mình tuyệt đối không phải một ông già bình thường, nhất định ba đã nghiên cứu Diệp Từ, nắm nhược điểm của hắn mới có thể được như ý, ba thúi!
A, thật không nghĩ đến, hắn lại đuổi theo đến đây, biết mình đi tập huấn chỉ có ba và anh hai, ba chắc chắn sẽ không nói, chắc chắn là anh hai, về phải tính sổ mới được.
Thật ra, chuyện anh hai bán mình cũng nằm trong dự liệu, nhưng mà mình vẫn nghĩ là Diệp Từ sẽ ở nhà chờ mình, cũng định trong khoảng thời gian này, để hắn nếm mùi vị thất tình đau khổ, dựa vào cái gì chỉ có mình mình đau, hắn cũng nên bị dằn vặt chứ.
Nhưng mà hắn không ở nhà chờ mà là đuổi theo đến đây, quậy cho gà bay chó sủa.
Đường Sóc lén mỉm cười.
Quả nhiên là người mình yêu, xuất quân nhiều người như vậy cũng không có ai bắt được.
Nếu hắn không chủ động xuất hiện… Là vì mình phải vào phòng tạm giam, hắn có thể…
Hừ, nên ngờ ra kết quả này từ sớm, hắn có phải tính làm chuyện không có đầu óc không? Mình ở căn cứ tập huấn, sao có thể cùng hắn trở về.
Hắn cho là mình rất giỏi phải không, chạy đến ổ của cảnh sát quậy nháo nhào, hắn cho mình là kỵ sĩ chạy tới cứu viện công chúa bị giam trong tháp cổ hả? Nghĩ như vậy càng phải triệt để pass hắn! Đúng vậy, không thể dễ dàng tha thứ được!
Hả? Không thể dễ dàng tha thứ? Đây là suy nghĩ gì vậy, lẽ nào từ lúc bắt đầu mình không có ý định chia tay? Trời đất, rốt cuộc phải làm sao đây?
Trước đây khi rõ hắn định bỏ đi, mình làm cách nào chống đỡ? Hình như vẫn luôn ép mình tập trung vào vụ án, hoàn toàn không có suy nghĩ qua làm sao cứu vãn trái tim dao động của hắn, nếu như đổi vị trí suy tính, nếu như hôm nay hắn trốn trong những kẻ trộm, vậy thì bản thân mình là một cảnh sát, có dũng khí đi tìm hắn không?
Những ngọt ngào hạnh phúc và mâu thuẫn thực tế đánh thẳng vào lý trí, mình rốt cuộc có nghiêm túc nghĩ đến chuyện thật sự muốn chia tay hắn không? Bây giờ nghĩ lại, kết luận rất mơ hồ.
j
Khi đó chỉ là giận hắn, ở trước mặt hắn giả bộ mất trí nhớ, ở trước mặt hắn giả bộ hâm nóng tình cảm với thanh mai trúc mã.
Khi đó hắn hình như rất khó lộ ra nụ cười, lúc ở riêng, hắn vẫn trầm mặc dịu dàng chăm sóc mình, đây là bù đắp cảm giác áy náy, hay là…
Không để ý hậu quả chạy đến đây, hắn rốt cuộc có nghĩ tới sẽ tạo ra một đống phiền phức không? Tuy rằng rất tức giận, nhưng mà không thể không thừa nhận, trong lòng rất vui khi nhìn thấy hắn đến, thật sự có chút cảm giác như kỵ sĩ.
Không giỏi diễn đạt, không giỏi biểu đạt cảm tình, bình thường chính là một hũ nút kín bưng không tình thú, lúc thân thiết thì lại phá lệ dịu dàng săn sóc, lúc tức giận thì chưa bao giờ la to với mình, chỉ có lần kia là ngoại lệ.
Khi đó là hiểu lầm, cho rằng đối phương muốn chia tay, nếu không phải mình dẫn dắt hắn lý luận một phen… Đúng vậy, chỉ có điểm này là làm người ta tức giận! Lúc nào cũng lựa khi có vấn đề là bắt đầu suy nghĩ miên man, sau đó tự ý nhận định cái gì là tốt cho mình nhất rồi làm, chẳng suy xét xem mình chỉ cần hắn thôi, chỉ cần không rời xa hắn là điều mình mong muốn nhất.
Hắn làm chuyện gì cũng muốn làm sâu sắc, thậm chí ngay cả chuyện lúc hắn biến mất, hắn cũng chỉ lo cho mình.
“Nếu có một ngày anh biến mất, em đừng tìm anh, cứ sống tốt là được.” Diệp Từ đã từng nói như thế, Đường Sóc lấy tay che mắt lại, mắt mũi cay xè.
“Xì, đúng là không có tiền đồ.”
Diệp Từ đứng lên, đi tới trước mặt Đường Sóc, thâm tình nhìn hắn.
“Xin lỗi đã gây phiền phức cho em.”
“Biết thì mau đi, đừng phá nữa.”
“Bây giờ anh không thể đi, người đầu tiên bọn họ tìm đến nhất định sẽ là em.
Chờ rời khỏi nơi này, anh sẽ nghĩ cách.”
“Bây giờ anh mới học cách bỏ cuộc, mấy tiếng trước còn bảo tôi đi theo anh.”
“Tiểu Đường, anh không muốn đưa em rời khỏi đây, anh chỉ muốn tìm một chỗ nói chuyện với em thôi.”
Đường Sóc kinh ngạc.
“Anh anh chạy đường xa đến đây, chỉ để nói chuyện?”
“Có gì không đúng sao?” Diệp Từ không hiểu nhìn Đường Sóc, nghĩ thầm, ngoại trừ cái này thì còn cái gì?
Cái tên ngu ngốc chết tiệt này!
“Muốn nói chuyện thì chờ tôi về rồi nói, anh anh anh…” Anh muốn chọc tức chết tôi phải không?
“Không được, một phút anh cũng không thể chờ, anh đã sai một lần rồi, không thể sai nữa.
Tiểu Đường, anh phải làm sao em mới trở về bên anh? Anh chưa từng yêu ai, cho nên, không biết theo đuổi một người thì phải làm sao.
Tình cảm đối với em và em gái là khác nhau, thiếu chút nữa anh đã để hạnh phúc lọt khỏi tầm tay, cho nên, mặc kệ em chạy đến đâu, anh cũng sẽ đuổi theo.
Trước đây là em đuổi theo anh, lần này để anh theo đuổi em.
Nếu cần, anh cũng muốn uống say ở trên giường mê hoặc em, tựa như trước đây em làm với anh vậy.”
Mấy câu sau cùng làm Đường Sóc đỏ mặt, trước đây mình cũng đâu có muốn dụ hắn lên giường đâu, là hắn quá… Nhớ tới lần đầu tiên, Đường Sóc dao động mấy phần.
“Nếu anh để tôi thượng một lần, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
“Hả?” Diệp Từ sửng sốt, nhìn mặt Đường Sóc càng ngày càng đỏ, liền cười híp mắt, “Có thể.”
“Hả?” Không nghĩ tới Diệp Từ lại đồng ý thật, câu đó hắn chỉ nói đùa thôi.
Nhìn Diệp Từ cười không chút giả dối, lại nhìn vóc dáng cao to của hắn, Đường Sóc nặng nề thở dài, “Bỏ đi, tôi không có hứng thú ôm một người cao to hơn tôi còn khôi ngô tuấn tú.”
Cảm giác đã đến, Diệp Từ cẩn thận bước về phía trước, kéo gần cự ly.
“Tiểu Đường, anh không có hy vọng xa vời mong em có thể lập tức tha thứ, chỉ cần cho anh một cơ hội theo đuổi em, anh đã thỏa mãn rồi.
Giữa chúng ta, em làm rất nhiều… Anh hình như vẫn luôn trốn tránh lùi bước, điểm này, em dũng cảm hơn anh.”
“Tôi không biết có nên tha thứ cho anh không, tôi rất mâu thuẫn.
Có thể trong mắt người khác, chuyện của hai chúng ta chẳng đâu vào đâu, nhưng mà trong mắt những người yêu nhau, có lẽ còn cho rằng tôi đối xử với anh có hơi quá đáng.Nhưng mà, anh có biết tình cảm tôi dành cho anh sâu đậm bao nhiêu không? Tôi thậm chí đã từng nghĩ, cho dù xích mích với người nhà, cởi bỏ cảnh phục, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, tôi đều có thể chấp nhận.
Nếu như có một ngày anh thật sự biến mất, tôi sẽ đi gắp chân trời góc biển để tìm anh, cả đời này cũng sẽ không thích người nào khác, cho dù tìm được thi thể của anh, tôi vẫn muốn canh chừng suốt đời.
Tôi nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng tôi phát hiện, những cái này không đủ, vẫn thiếu, tôi muốn độc chiếm anh, cũng muốn anh độc chiếm tôi.
Lúc anh đối mặt với ba tôi, cứ thế bỏ rơi tôi, khiến tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, bị anh vứt bỏ mà vẫn ngu ngốc yêu anh.” j
Lẳng lặng nghe Đường Sóc nói, Diệp Từ nhận ra, mình thua thiệt hắn rất nhiều.
“Có phải anh cũng thấy tôi quá đáng? Nhưng mà, trong lòng tôi đây là vấn đề quan trọng nhất! Trong cuộc sống của tôi, người nhà, bạn bè, công việc, những thứ này rất quan trọng, mà anh thì còn quan trọng hơn những thứ đó! Tôi không quan tâm người ta nói tôi bất hiếu, không quan tâm người ta nói tôi không có chí khí, bởi vì tôi yêu anh! Tôi không muốn so sánh ai là người nỗ lực hơn, chỉ cần người tôi yêu ở bên cạnh tôi, là tôi thỏa mãn lắm rồi.
Vậy mà anh, anh, anh…”
Diệp Từ đi tới trước mặt hắn, vươn tay lau nước mắt.
“Đừng khóc, đừng khóc… Đừng khóc.” Lặp lại những từ đơn giản, Diệp Từ ôm lấy Đường Sóc, cảm thụ thân thể hắn run lên.
“Chết tiệt, anh muốn em phải làm sao đây, anh đừng ăn hiếp em nữa, em biết sợ.
Em không nên ngắm súng vào anh, em không muốn…”
Lần đầu tiên thấy hắn yếu ớt như vậy, giống như một đứa bé.
“Anh yêu em, mãi mãi sẽ không bỏ đi nữa, Tiểu Đường, anh yêu em.” Người đàn ông vụng về lặp đi lặp lại, cái ôm cũng chặt hơn.
Đường Sóc nghe hắn thề, nước mắt càng chảy nhiều hơn, Đường Sóc bị hắn ôm chặt không biết là tức giận hay vui sướng, dùng sức đánh vào ngực Diệp Từ.
Ngực bị đánh rất đau, lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhìn trán của hắn đỏ một mảng, nhịn không được đỡ gương mặt đầy nước mắt ấy lên, đôi môi nhẹ nhàng hôn xuống.
Cảm giác trên trán cũng đủ hòa tan thân thể của hắn, Đường Sóc nắm áo Diệp Từ thút thít.
Hôn mũi hắn, đôi mắt hắn, cuối cùng là môi.
Xa nhau bao lâu bây giờ mới được chạm vào, Diệp Từ vốn định thận trọng dịu dàng thôi, nhưng vừa chạm vào môi một phát, tất cả đều chuyển thành lửa nóng, mà người trong lòng hình như cũng nổ tung tình cảm phong bế bấy lâu, ôm chặt cổ hắn, thân thể dán vào nhau không thấy khe hở.
Cái loại lý trí vướng bận này thì ném thẳng vào trong góc, lúc này đó là thứ bọn họ không cần nhất.
Ôm nhau lảo đảo ngã xuống chiếc giường nhỏ hẹp, đè lấy người mình nhớ nhung bao ngày, Diệp Từ còn chưa làm gì đã thấy bộ hạ cứng lên.
Tay anh ấy cũng giống ngày trước, sờ tới sờ lui cái bụng, rất thoải mái… Nụ hôn của anh ấy quá nỏng bỏng, đầu lưỡi có khi nào bị ăn tươi luôn không? A, anh ấy lại như thế, sau khi ngậm vào miệng lại bắt đầu giở trò, biết chỗ mình không chịu nổi nhất là ngực mà lại…
“A, Đại Binh ca…”
Diệp Từ đang cuồng nhiệt bỗng dừng lại.
“Kêu một tiếng nữa đi, đã lâu rồi không nghe em gọi anh như vậy.”
“Đại, Đại Binh ca, Đại Binh ca chết tiệt.”
Mỉm cười, rốt cuộc em cũng cười với anh, cúi đầu xuống hôn, tham lam m*t mùi vị của hắn, cảm thụ sự hạnh phúc chân thật trong lòng mình.
Bàn tay nóng rực vuốt xuống lưng áo, cởi đai lưng, bắt lấy d*c vọng cũng đã cứng giống như mình.
“A, không được, ở đây, Đại Binh ca, không được, a…”
“Sẽ không có ai tới đâu, đừng lên tiếng là được.
Tiểu Đường, thả lỏng một chút.”
Người này to gan quá! Đường Sóc tuy rằng cũng biết mình nhịn cũng muốn chết, nhưng mà làm trong phòng tạm giam của căn cứ, đây đúng là k1ch thích, huống chi, kế bên còn có mấy người đang họp, thực sự nếu bị phát hiện… Nghĩ tới đây, đầu óc bắt đầu không dùng được, tình cảm bị cầm cố quá lâu, dục cảm trong nháy mắt bạo phát, trước mắt đủ màu sắc nở rộ, hắn lên thiên đường ngay dưới thân Diệp Từ.
Nhìn thấy hắn dùng sức che miệng, nhẫn nại không phát ra tiếng r3n rỉ, Diệp Từ thật sự nhịn không được, kéo quần hắn xuống.
Nơi ấy hồi lâu không không chạm vào vô cùng khô khốc, Diệp Từ làm trơn qua loa vài cái rồi chuẩn bị tiến vào.
“Có thể hơi đau, cắn anh đi.”
Đây là thứ hắn thích nhất, Đường Sóc cũng không khách sáo, há miệng cắn vào vai Diệp Từ, rất dùng sức nên biết Diệp Từ sẽ đau, nhưng cơn đau dưới thân truyền đến thật sự càng khó chịu hơn.
“Nhịn một chút, sẽ đỡ hơn ngay thôi.
Tiểu Đường, ngẩng đầu lên, để anh nhìn em.”
“Đại Binh ca… Anh còn dám rời xa em, em chết anh coi.”
“Vĩnh viễn sẽ không.”
“A, a, anh, nhất định sẽ bị thương, a… Cũng không biết dịu dàng một chút.”
“Xin lỗi.”
“A, a không được… a, em chịu không nổi, hôn em, nhanh lên, a, sắp không được rồi.”
Lần thứ hai hôn môi hắn, nuốt hết sự r3n rỉ sung sướng vào bụng, bên dưới càng ngày càng mãnh liệt khiết hắn càng hăng say, quấn quýt hai tay có chút thô bạo nắm tóc Diệp Từ, hình như muốn vò hai người lại thành một.
Chỗ vừa phát ti3t một lần, không lâu sau lại hồi phục trạng thái ban đầu, tay của Diệp Từ không nặng không nhẹ di chuyển, Đường Sóc muốn lấy nhiều không khí, tách khỏi môi Diệp Từ, cắn lỗ tai hắn, đè nén r3n rỉ khó chịu — Mê hoặc.
“Thật thoải mái, a, Đại Binh ca, thật thoải mái… A…”
Tìm đúng chỗ mẫn cảm trong cơ thể Đường Sóc, Diệp Từ lần thứ hai công kích, lần này người trong lòng sắp bật khóc.
“A, a không được, em chịu không nổi, Đại Binh ca, a…a… Đại Binh ca…”
“Còn muốn không?”
“Muốn, muốn… A…”
“Chân mở lớn một chút, để anh dùng sức.”
Má ơi, bây giờ còn chưa động thật sự sao.
Không đợi Đường Sóc tự hành động, Diệp Từ đã đè hai chân hắn kéo ra góc độ lớn, Đường Sóc cũng hướng lên trên một chút, cứ như vậy càng kết hợp chặt hơn.
Diệp Từ mò lấy tay Đường Sóc đan vào, nói bên tai hắn, “Không sao, đừng sợ.
Anh không nỡ làm em bị thương, ôm chặt anh.”
Còn chưa hiểu hắn định làm gì, đã bị ôm ngồi dậy, từ độ cao đột nhiên hạ xuống, lửa nóng trong người thiếu chút nữa…
“Ưm!” Đôi môi bị hôn lấy, tiếng rên này của Đường Sóc bị Diệp Từ nuốt trọn.
Chàng trai cường tráng ôm lấy thân thể người yêu nâng lên hạ xuống, chẳng biết nhàm chán, càng làm càng mê muội, toàn thân như hắn thay đổi, tựa như biệt hiệu ‘ác thú’ của hắn, không bao giờ biết đủ.
“Tiểu Đường, anh yêu em.”
“Đại Binh ca, Đại Binh ca.”
Biết hắn lúc đ ộng tình nhất sẽ luôn gào thét tên mình, nhưng mà ở đây tai vách mạch rừng, vẫn để mình tự hưởng thụ tốt hơn.
Thả Đường Sóc xuống giường, Diệp Từ hôn hắn, giọng nói rất trầm, “Nhịn một chút, anh thật sự không khống chế được.”
Hả? Đường Sóc không rõ, một giây tiếp theo thiếu chút nữa bị hắn cho l3n đỉnh.
Che miệng mình, Đường Sóc không muốn cả căn cứ nghe thấy tiếng hắn kêu.
Diệp Từ điên cuồng luận động, nhìn người yêu dưới thân trông rất sợ bị người biết, cảm giác thỏa mãn tăng vọt, giữ hông Đường Sóc, sức lực toàn thân đặt ở trên lưng, nhìn bộ hạ của mình ra vào trong cơ thể hắn, thị giác và giác quan k1ch thích, khiến Diệp Từ như biến thành dã thú triệt để, gặm nhấm người mình yêu.
Anh ấy điên rồi, thật sự điên rồi, làm tiếp mình sẽ chết mất! Mặc dù như vậy, Đường Sóc cũng nguyện ý chết trong lòng Diệp Từ, không ai có thể điên cuồng vì mình như thế, còn cần gì nữa chứ? Đại Binh ca của hắn, quả nhiên là giỏi nhất.
Sát căn phòng tràn đầy xuân sắc, năm người đang xem tư liệu trước mặt, đó là tư liệu của Diệp Từ, tìm ra từ một nơi khẩn cấp.
Sau khi xem xong, vẻ mặt bọn họ đều là đấu tranh, huấn luyện viên đội mũ nêu lên ý kiến, bọn họ đã thảo luận hơn hai tiếng đồng hồ.
“Không được, nguồn gốc của người này bất minh, cho dù điều tra rõ lai lịch của hắn cũng không được.” Huấn luyện viên A nói.
“Chúng ta nên đưa hắn đi đâu? Trước khoan nói lời cảnh cáo, trong cục chúng ta cũng không tiếp nhận.” Huấn luyện B nói.
“Vậy giờ làm sao? Giữ hắn ở lại trong căn cứ? Tôi không hầu hạ nổi tổ tông này đâu.” Người phụ trách C nói.
j
“Lão ngũ nói cũng có lý, việc này truyền ra ngoài chúng ta sẽ rất mất mặt, bị một thanh niên hai mươi mấy tuổi diệt toàn quân, sau này căn cứ làm sao huấn luyện học viên?” Người phụ trách D nói.
“Cho nên tôi mới đề nghị thả hắn.
Đối với các học viên lúc này đều mô phỏng theo huấn luyện viên, còn về 0012, trước nói chuyện với cậu ta, rồi nói tất cả đều do chúng ta sắp xếp.
Mọi người nghĩ lại đi, trong cục đều chọn những tinh anh đến, trang bị đầy đủ, lại không bắt được một người tay không vũ khí, chú ý, chỉ là một người! Cái này không thể nói được.
Cho dù nói chuyện này ra ngoài, tương lai của mười mấy học viên trong cục cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như chúng ta nói đây là bài trắc nghiệm của huấn luyện viên, vậy bọn họ sẽ liền tiếp thu, đồng thời cũng thức tỉnh bản thân còn kém rất xa, đây so với chúng ta tận tình chỉ bảo trên lớp còn hiệu quả nhanh hơn.Còn nữa, nói về Diệp Từ này, trong cục chúng ta không chịu nhận, mấy người các anh ai muốn?”
Không ai hé răng.
Trên thực tế mọi người đều rõ, Diệp Từ chính là một củ khoai bỏng tay, mấy vị nhân vật lớn không ai có bằng chứng bắt hắn, cho dù bọn họ tìm được lý do khởi tố, vị luật sư hàng đầu kia của hắn cũng có thể bác bỏ dễ dàng.
Nhìn tình huống lần đầu tiên hắn bị bắt, ai cũng muốn khóc, người đảm bảo cho hắn lại là “Hoàng Chính”, cũng chính là “đầu quỷ” tiếng tăm lừng lẫy trong cảnh cục.
Mọi người nhìn nhau, tiếp tục rầu rĩ.
Trong một căn phòng ở một khách sạn tại một thành phố nào đó, có một ông già.
“Thưa ngài, ngài định làm thế nào?” Người đàn ông đứng nghiêm cẩn phía sau ông, nhỏ giọng hỏi.
Ông thoáng trầm tư, cầm báo cáo lên xem lại, lúc này mới cầm điện thoại lên.
“Là ta.” Giọng nói của ông có vẻ rất vui vẻ.
“Thầy? Sao thầy lại gọi cho em?”
“Haha, sáng sớm không thể gọi điện à?”
“Được được chứ, gọi cho em lúc nào cũng được hết.”
“Cậu vẫn là tính cách đó.
Hôm nay có một việc riêng muốn nhờ cậu giúp.”
“Nghe thầy nói, có chuyện gì cứ việc nhờ, em vẫn còn rầu không biết biếu gì cho thầy.”
“Làm đại đội trưởng vẫn như vậy.
Tiểu tam nhà ta đang học ở chỗ cậu, cậu biết chưa?”
“Biết biết, Tam nhi rất tốt, so với các học viên khác rất có tiềm lực, chỉ là không muốn biểu hiện mình.” j
“Đứa bé đó vẫn còn thiếu rèn luyện.
Đừng lo, có cái gì cứ dạy nó, cứ mang tâm trạng trước đây hận không thể giết được ta, cũng nên để nó thể nghiệm một chút.”
“Thầy yên tâm, nếu Tam nhi đã đến chỗ em, em chắc chắn sẽ lột mấy lớp da của nó! À, thầy nói việc riêng là việc gì ạ?”
“Ta có một thằng con trai đang ở chỗ thuộc hạ của cậu, trả nó lại cho ta đi.”
“Hả? Tam nhi sao?”
“Hahaha, không phải tiểu tam.
Chính là cái đứa náo loạn đêm qua chỗ các cậu đó.”
Cùng lúc đó, có một đoạn đối thoại.
“Mau về, bị phát hiện sẽ không hay đâu.”
“Để em ôm lát đi, phải hai tháng nữa em mới về, ôm không đủ gì hết.”
“Vậy thì đàng hoàng một chút, đừng có lộn xộn, anh sắp bị em cọ tới chịu không nổi rồi.”
“Là do anh sờ lung tung, nè, cái tay sờ ở đâu đó?”
“Nghe lời, về trước đi.”
“Hôn em một cái.”
“Rồi, hôn xong phải về đó.”
Haiz… Không biết hôn xong có còn về được nữa không đây?
Hết chương 4.
- -----oOo------