quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Ngoại truyện 3: Cảnh sát và thám tử.

Chương 4

Bởi vì gần đây hay bị cúp điện, cho nên tối qua cũng cho rằng là nhà nước cúp điện để tiết kiệm năng lượng, ai cũng không tới xác nhận.

Mà đặt trọng điểm tại nguồn điện dự bị có vấn đề.

Sau khi sửa xong là đã hai tiếng sau, lúc đó thợ điện B theo thông lệ đến phòng điện kiểm tra, lúc này mới phát hiện, không biết là ai tắt cầu dao nên mới tạo thành chuyện cúp điện.

Nghe tới đó, Lâm Diêu là người đầu tiên rời khỏi.

Tư Đồ xoay đầu nhìn thoáng qua Lâm Diêu, hỏi tiếp, “Bình thường có thể tới đây mở phòng điện có những ai?”

“Chúng tôi phụ trách coi chừng và sửa chữa, còn có ông chủ.”

“Ở chỗ các cậu có đúng là có một con ma rất đẹp không?” Tư Đồ đột nhiên hỏi.

“Đúng là có tin đồn đó, trước đây cũng có khách ném đồ, hình như có mấy người nhìn thấy.”

Tư Đồ cười cười, cáo từ.

Rời khỏi phòng điện, đứng ở trong sân một hút thuốc một nhìn trời, ba bốn phút sau, Tư Đồ phụt một tiếng.

j

“Anh còn cười! Tôi sẽ không tha cho tên khốn đó đâu.”

“Được rồi, bắt người trước rồi tính.”

“Bây giờ chưa tiện, chờ cảnh sát đi đã.”

Tư Đồ cười kéo tay Lâm Diêu, đi về phía nhà lớn.

Buổi trưa, cảnh sát kết thúc việc điều tra, rời khỏi sơn trang.

Tư Đồ và Lâm Diêu từ trong phòng đi xuống nhà hàng ăn cơm trưa, kết quả nghe được người ta nói chuyện.

“Tôi cũng nghe nói, ở đây hình như có một cô gái xinh đẹp, còn là kẻ trộm nữa.”

“Giống như trong phim hả?”

“Tôi cũng nghe nói, có người nói mỹ nữ này trước đây từng xuất hiện, có người nhìn thấy rồi, đều là lúc cúp điện, sau khi có điện chẳng ai tìm thấy cô ta.

Mỗi lần xuất hiện đều mặc chiếc đầm màu hồng, giống như mới từ suối nước nóng đi ra.”

“A, đừng nói là ma nước nha? Cúp điện đi, tối nay cúp điện nữa đi, tôi để hết đồ ngoài cửa, chờ cổ tới trộm.”

“Tiểu Diêu, ly nước bị em bóp nát rồi.” Tư Đồ nhắc nhở hắn, đừng vì chuyện này mà tức giận.

“Chờ lát nữa không chỉ có cái ly bị bóp nát.”

“Đừng nóng mà, lời đồn sẽ qua mau thôi.”

Tư Đồ còn chưa nói xong, chợt nghe có người đứng trước cửa nhà hàng nói chuyện điện thoại.

“Mau qua đây, ở đây có đồ chơi nè, có ma nữ đẹp lắm, nhớ mang theo đám phụ nữ của cậu tới, đông thì chơi mới vui.

À, nhớ mang mấy vật đáng tiền, để bảo đảm mỹ nữ tới tìm cậu.”

“Không ăn nữa!” Lâm Diêu tức giận ném đũa, đứng dậy đi.

Tư Đồ vội vàng kêu phục vụ mang bàn ăn chưa đụng vào một món này lên phòng, sau đó đuổi theo.

Trong phòng, Tư Đồ ôm người yêu nổi trận lôi đình vào lòng, khuyên nhủ, “Hiểu lầm thôi mà, nếu em thấy phiền thì thôi chúng ta về nhà.”

“Không được, chưa bắt được người, tôi sẽ không đi đâu hết.”

“Vậy phải giao kèo trước, có bắt được người em cũng không được dùng hình phạt riêng, đánh nửa tàn phế là được rồi.”

“Quá tiện cho hắn rồi, đưa cho Diệp Từ đi, một bụng tức giận của hắn còn chưa có chỗ xả.”

“Vậy thôi em đâm chết người ta cho rồi đi, đưa cho Diệp Từ, một chút nhân tính cũng không có.” j

“Anh nói gì?”

“Không phải nói em, anh nói Diệp Từ không có nhân tính.”

Nói xong, bàn tay của Tư Đồ lại bắt đầu không thành thật, cởi nút áo Lâm Diêu một cách trắng trợn.

“Ban ngày ban mặt mà anh nổi hứng cái gì?”

“Dục cầu bất mãn.”

“Tự vào nhà vệ sinh giải quyết đi.”

“Nhưng mà anh muốn em mà ~”

“Giờ có nắm đấm với đá chân, chọn cái nào?”

“Chọn cái này ~”

“Ngu ngốc, đừng…”

Bị nụ hôn của Tư Đồ cắt ngang sự trách cứ tức giận, Lâm Diêu dựa vào lòng Tư Đồ, cả người hắn bị Tư Đồ làm cho ngứa ngáy, cho dù không muốn, thân thể cũng có phản ứng.

Lâm Diêu cảm giác người yêu của mình lúc nào cũng có thể ở trạng thái đói khát, chỉ cần hai người ở riêng với nhau, hắn nhất định sẽ bám dính, mặc kệ mình có hứng hay không đều mơ hồ bị hắn vắt kiệt.

Buồn bực đẩy Tư Đồ ra, Lâm Diêu dạy dỗ người đàn ông chẳng biết tiết chế, “Anh nghiêm túc cho tôi, chuyện này còn chưa giải quyết xong, anh đừng hòng đụng vào tôi.”

“Chút chuyện này mà em cũng để bụng? Đừng nóng mà, để ca ca mua kẹo cho em ha ~”

“Mẹ nó, bị mặc cái bộ đó không phải anh, bị xem là kẻ trộm cũng không phải anh, anh nói gì mà chẳng được.

Từ giờ trở đi, trong một tháng cấm đụng vào tôi, nếu không tôi phế anh luôn!”

“Em làm phản hả, có biết ai là chủ nhà không! Cởi qu@n nằm lên giường cho anh… Tiểu, Tiểu Diêu, anh đùa thôi mà, đừng tưởng thật… Chờ đã, động thủ thì được nhưng không thể xài vũ khí.

Không được, cái đó không được, má, em muốn giết chồng!”

Gạt tàn thuốc đánh trúng chỗ quan trọng của Tư Đồ, hắn khóc thét nằm xuống giường, Lâm Diêu đứng bên cạnh chẳng có gì lấy làm thương xót hay hối hận, đánh một cái vào mông.

“Nói, ai là chủ nhà?”

Tay run rẩy nâng lên, đầu ngón tay chỉ vào Lâm Diêu, lập thành hiệp ước không bình đẳng.

Tư Đồ rên lầm bầm trên giường, Lâm Diêu đứng ở cửa sổ, thu hồi tầm nhìn lạnh lùng.

“Tiểu Diêu, anh bị phế rồi.”

“Không sao, sau này tới lượt tôi thượng anh.”

“Thì ra em có âm mưu từ sớm!”

Ngay lúc Tư Đồ định minh oan cho vận mạng của mình, tiếng đập cửa vang lên, hắn nhìn ra ngoài, cười rộ.

“Có cơ hội cho em phát biểu rồi, ra mở cửa đi.”

Lâm Diêu mở cửa phòng, quản lý bộ phận phục vụ cười hỏi, “Hai vị có vừa lòng với phòng này không ạ?”

“Không tệ.”

“Ông chủ của chúng tôi để bày tỏ lòng áy náy, mời hai vị đến suối nước vừa khai phá, chỗ này còn chưa chính thức kinh doanh, tất cả nhân viên đều phục vụ cho hai vị.

Xin hai vị vui lòng đón nhận.”

Lâm Diêu xoay đầu nhìn Tư Đồ đã xuống giường, tiếp nhận lời mời.

Khu này rất rộng, vừa vào cửa đã thấy phòng nghỉ ngơi cho khách và phòng massage cá nhân, còn có quầy bar vô cùng mới và phòng nghỉ, dưới sự hướng dẫn của hai nhân viên, bọn họ đi thay áo tắm.

Vừa vào bên trong, Tư Đồ liền huýt sáo, dội tiếng vang lại.

“Quá xa xỉ, lót sàn bằng gạch màu vàng cũng đủ làm chói mắt người ta.

Tiểu Diêu, phun nước này có nghĩa là gì?”

“Thủy quái, trong thần thoại Hy Lạp dùng tiếng ca mê hoặc thủy thủ.”

“Không phải nàng tiên cá sao?”

“Cũng không khác nhau mấy.

Anh định tr@n truồng đứng đây tới bao giờ?”

Tư Đồ có chút khổ não lắc đầu, xuống nước.

Nhưng mà lúc này hắn rất đàng hoàng, ngồi bên cạnh Lâm Diêu tiếp tục đánh giá phòng tắm trông như cung điện này.

Ngâm trong nước khoảng hơn nửa tiếng, Tư Đồ nhàm chán nói, “Ra ngoài đi, có chút chóng mặt.” j

Lâm Diêu đang nằm hưởng thụ trong hồ có chức năng xoa bóp, thấy mặt Tư Đồ đỏ ửng liền đứng lên, muốn đỡ hắn ra ngoài.

“Không sao, anh chỉ hơi chóng mặt thôi, ra ngoài hít thở chút không khí là được.”

“Tôi đi lấy nước cho anh, tìm một chỗ nằm đi.”

Tư Đồ gật đầu, nửa dựa vào người Lâm Diêu đi ra ngoài.

Dìu Tư Đồ vào một phòng nghỉ cho bốn người, phục vụ cầm ly nước vào.

“Chỗ này chừng nào thì chính thức kinh doanh?” Lâm Diêu cầm cái ly rỗng Tư Đồ trả lại, trong lúc rảnh rỗi, nói chuyện với nhân viên.

“Ngày 18 tháng sau.”

“Ở đây ổn rồi, ra ngoài đi, cần gì thì tôi gọi.”

“Không được, ông chủ đã phân phó, phải ở bên cạnh phục vụ mọi lúc mọi nơi.”

Lâm Diêu cười nhạt trong lòng, cũng không nói gì thêm, thấy Tư Đồ nhắm mắt khẽ nhíu mày, có chút đau lòng.

Ghé vào bên tai hắn hỏi nhỏ, “Khó chịu hả?”

“Ở dưới đau.”

“Bớt giả bộ, có đánh trúng chỗ quan trọng đâu.”

“Có.”

“Vậy lát nữa về phòng tôi xoa cho anh, chịu chưa?”

Người đàn ông bướng bỉnh cũng mỉm cười, lúc này Lâm Diêu mới yên tâm.

“Nằm đi, tôi xoa đầu cho anh.”

Đừng nói Lâm Diêu suốt ngày ăn hiếp Tư Đồ, có đôi khi cũng rất dịu dàng, Tư Đồ vui tới độ có thể ch ảy nước mũi hạnh phúc.

Ngoan ngoãn nghe lời, Tư Đồ chờ Tiểu Diêu của hắn hầu hạ, ai ngờ…

“Lâm tiên sinh, Tư Đồ tiên sinh.” Hai cô gái cầm chậu gỗ và khăn mặt đi tới, nhìn quần áo của hai người, Lâm Diêu liền hiểu.

Tư Đồ một chút cũng không muốn để thợ massage chuyên nghiệp làm cho, hắn muốn tay của Tiểu Diêu thôi.

Nhéo lỗ tai Tư Đồ, Lâm Diêu ám chỉ hắn đừng lên tiếng, thuận miệng hỏi, “Hai người cũng là do ông chủ gọi đến?”

“Đúng vậy, mời Lâm tiên sinh nằm xuống, tôi massage cho ngài.”

Lâm Diêu nhìn Tư Đồ, thấy hắn không tình nguyện, cũng không lo an ủi hắn, nằm xuống giường bên cạnh, để nhân viên chuẩn bị massage.

Đột nhiên thấy hơi khát nước, Lâm Diêu lấy ly nước, mới để bên miệng, bên tai đã vang lên một tiếng “Rầm” không khách sáo.

Hai cô gái càng hoảng sợ hơn, kinh hoảng nhìn ra cửa kính, chưa tới hai phút, cửa ra vào đã bị đá văng.

Nhìn thấy mấy người đứng trước cửa, Lâm Diêu liền bị rút gân! Lòng nói, bà mẹ đây là cái nơi quỷ quái gì?

Tư Đồ kéo khăn mặt xuống nhìn, thật sự nhịn không được mới hỏi.

“Bình thường chỗ các cô cũng có tiết mục góp vui như vầy hả?”

Hai cô không trả lời Tư Đồ, nhưng thật ra cũng cho hắn đáp án, giọng của hai cô đủ làm thủng màng nhĩ, “A, ăn cướp!!”

“Không được nhúc nhích, giơ tay lên!” Một tên cướp gào lên.

Lâm Diêu lười biếng giơ tay, Tư Đồ cũng làm theo, còn có tâm trạng chọc ghẹo, “Tôi vẫn là lần đầu tiên bị đặc công đánh cướp nha.”

Lâm Diêu nhìn ba tên cướp ăn mặc như đặc công, thật sự nói không nên lời.

“Leo xuống, tới chân tường ngồi chồm hổm.” Ba tên bắt đầu hành động.

Đối mặt với mấy tên cướp có súng trong tay, hai nhân viên massage, cộng thêm Tư Đồ và Lâm Diêu còn có một nhân viên phục vụ, năm người ngoan ngoãn tới chân tường ngồi chồm hổm.

“Tôi hỏi nè, mấy người cướp tiền hay cướp sắc vậy?” Tư Đồ là người không thành thật nhất, ngồi chồm hổm còn cười hì hì được.

“Câm miệng! Cởi qu@n áo ra!”

“Cái gì? Chờ đã, kêu ai cởi?”

“Mày, là mày!”

Tư Đồ nhìn qua bên trái rồi nhìn sang bên phải, vô cùng không hiểu hỏi, “Nơi này có hai mỹ nữ, kêu một người đàn ông chân chính như tôi cởi qu@n áo? Anh bạn, nếu mà muốn á thì tới hồ nước nóng đó, đều là đàn ông cởi truồng.”

Một tên gầy nhất trong ba người gật đầu với đồng bọn, hai tên kia kéo hai cô gái giống như muốn c ởi đồ, hai cô hét lên.

“Rồi rồi tôi cởi.

Người ta còn là con gái, sau này làm sao lấy chồng chứ.” Tư Đồ cười khổ, cởi áo tắm, hai tên cướp cũng thả hai cô gái ra.

Vóc dáng của Tư Đồ cũng rất hoàn mỹ, tuyệt đối mang tính xem xét, lúc từ trên xuống dưới chỉ còn độc nhất cái qu@n lót, lại càng đáng nhìn hơn.

Biểu tình của hắn tất nhiên là định kéo cái quần xuống, chợt nghe nói.

“Làm gì vậy?”

“Ủa? Thì kêu lột đồ mà?”

“Ai kêu cởi qu@n lót đâu, bi3n thái!”

Có chút tức giận, như vầy ai chơi nổi, Tư Đồ trừng mắt nhìn tên cướp gầy nhất, kéo qu@n lót lên đàng hoàng, “Cậu rốt cuộc muốn gì?”

Tên cướp lấy balo trên lưng xuống, ném về phía Tư Đồ, “Mặc cái này vào.”

Nghi ngờ mở balo ra xem, một giây kế tiếp sắc mặt Tư Đồ liền tái.

Bên trong là lễ phục nữ sĩ cung đình châu Âu.

Lại ngẩng đầu lên nhìn tên cướp, thiệt đó hả, người ta lấy máy chụp hình ra luôn rồi.

Xoay đầu nhìn Lâm Diêu, bắt đầu chơi trò tâm linh tương thông.

“Không muốn tới giúp anh sao?”

“Bây giờ tôi là con tin, bất lực rồi.”

“Em đang cười nhạo anh phải không?”

Lâm Diêu không dám nhìn Tư Đồ, hắn thật sự rất muốn cười.

“Ê hai người liếc mắt đưa tình cái gì, mau mặc vào, bằng không…”

“Mặc thì mặc, làm gì dữ vậy? Thật là, lúc này cũng không có ai giống hoàng tử tới cứu mình, đúng là gia môn bất hạnh.”

Lời này là nói cho Lâm Diêu nghe, nhưng đối phương thật sự không để ý tới hắn, nhịn cười tới đau bụng.

Tư Đồ cầm bộ đồ trong ngoài ba tầng có váy màu xanh lên, tìm một lỗ hổng chui đầu vào, chui cả buổi cũng không chui lọt.

“Cái đồ hư thúi này mặc kiểu gì?”

“Đồ ngu, cái đó là buộc ngực bên trong, phải mặc cái váy vào trước.”

“Cái này hả, như vầy đúng không?”

“Không phải, phải mặc từ chỗ nhỏ vào, trời ơi, lớn hay nhỏ bộ không phân biệt được hả?”

“Thì cái này nhỏ mà?”

“Ngu quá, đó là tay áo!”

“Tay áo gì mà bự như bao tải vậy? Còn bự hơn eo tôi nữa.”

“Tôi nói là tay áo thì là tay áo.”

“Cậu không nói lý gì hết.”

“Là ai không nói lý?”

“Là cậu, tiểu tặc miêu.”

“Tư Đồ, anh dám gọi là tiểu tặc miêu thử xem!”

Lúc mọi người đang nhìn chằm chằm hai người, tên cướp gầy nhom đột nhiên im bặt, ngơ ngác nhìn Tư Đồ.

Lâm Diêu ngồi chồm hổm ở góc tường không biết từ lúc nào đã ngừng cười, lạnh lùng đứng dậy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc
2. Đừng Khóc
3. Thế Giới Trong Mắt Em
4. Va Vào Ánh Mắt Em
=====================================

Giọng nói phát ra có thể đông chết người, “Tư Đồ, anh từ từ nói chuyện với tình cũ, tôi đi trước.”

“Đứng lại!” Thấy Lâm Diêu đứng dậy muốn đi, hai người lúc nãy còn đứng xem náo nhiệt, giờ phút này cầm súng vọt tới.

Nhưng mà xông tới lại tính là xui xẻo, Lâm Diêu nắm vai xoay một phát ném đi, sau đó…

Căn cứ theo lời của người chứng kiến, ai cũng nói, “Rất ác.”

Trong lúc Tư Đồ phấn đấu quên mình cứu vớt, hai tên cướp cuối cùng cũng giữ được tính mạng.

Ôm Lâm Diêu còn chưa hết giận, Tư Đồ nói bên tai hắn, “Em ghen anh rất vui nhưng ra tay nặng quá sẽ không tốt.”

“Cút!” j

“Đừng nóng, tình cũ không phải để ôn lại, mà là để cắt đứt.

Anh sẽ nói rõ ràng, đời này anh chỉ thuộc về một mình em thôi.”

Nói mấy câu liền bình ổn lại sự tức giận, Lâm Diêu gạt Tư Đồ ra, ngông nghênh ngồi một bên.

Tư Đồ xoay người đi về phía người kia, giọng nói bình ổn, “Tôi tuân thủ lời hứa, không tiết lộ thân phận của cậu, nếu cậu không đuổi theo đến đây quậy phá, tôi sẽ giấu tới cùng… Tiểu Phi, vẫn còn hận tôi sao?” Nói xong, Tư Đồ tháo bịt mặt của người kia xuống, một gương mặt thanh tú lộ ra, trên mặt tràn đầy sự ảo não, không cam lòng.

“Trước đây tôi biết chúng ta không thể lâu dài, tôi chỉ muốn hỏi, tại sao anh muốn chia tay? Là vì… tôi không nghe lời sao?”

“Không phải.

Tôi chia tay là vì cậu không phải người mà tôi yêu nhất.”

Hạ Phi không có cảm giác đau lòng, chỉ cười nhạt.

“Còn hắn, hắn là người anh yêu nhất?” Hạ Phi chỉ vào Lâm Diêu hỏi.

Tư Đồ không trả lời, chỉ nhìn Lâm Diêu mỉm cười, cảm tình ở bên trong không cần nói cũng biết.

Mà khi quay lại nhìn Hạ Phi, sắc mặt hắn liền thay đổi.

“Anh nói bỏ tôi là bỏ, xem tôi là cái gì?”

Lâm Diêu thấy Hạ Phi tát một cái rất mạnh, Tư Đồ không né, tiếp nhận cái tát đó.

“Anh, anh…” Hạ Phi kinh ngạc nhìn Tư Đồ.

“Chúng ta coi như thanh toán xong, sau này cần chỗ của tôi thì cứ tới tìm, nhưng mà phải núp ở nhà vị kia của tôi, em ấy là cảnh sát…”

“Tôi đã sớm quay về đường ngay rồi.” Hạ Phi bĩu môi nói thầm.

“Là ai có khả năng như thế, có thể khiến cậu phục tùng?”

“Tự tôi làm không được à, người có thể khiến tôi phục tùng còn chưa có sinh ra! Hừ, tôi biết là đấu không lại anh, cái bộ kia vốn chuẩn bị cho anh, không nghĩ tới anh lại để Lâm Diêu mặc.

Anh biết là tôi từ khi nào?”

Tư Đồ cười cười, “Có người truy hỏi Bách Văn Trác có phải Tiểu Diêu là nhân viên ở đây không, lúc đó Bách Văn Trác viện lý do, nói chỉ cần cúp điện là có thể thấy một cô gái, tôi thoáng nghĩ đến cậu.

Cậu và Bách Văn Trác quen biết nhau, nhưng tôi thấy lạ, sao cậu biết chúng tôi ở đây?”

“Trùng hợp thôi.

Nói trắng ra, bây giờ anh có quỳ xuống yêu cầu làm hòa tôi cũng sẽ không đồng ý, làm bạn là anh chọn, Tư Đồ, trên đời này không có ai kém hơn anh đâu.

Tối hôm đó gọi điện cho anh chỉ muốn chỉnh anh thôi.

Không nghĩ tới mới hôm sau đã thấy hai người ở đây.”

“Sau đó cậu phát hiện giữa chúng tôi vẫn rất tốt, cuộc gọi của cậu căn bản không có tác dụng, nên muốn tiếp tục chỉnh tôi, Bách Văn Trác cũng là đồng lõa.”

“Mẹ nó, tôi sẽ không tha cho cái tên Bách Văn Trác đó đâu!” Lâm Diêu nghiến răng nói.

“Ê, anh nói cái gì? Đừng tưởng làm cảnh sát là ngon, thử động vào tên mê tiền đó coi, tôi không tha cho anh đâu!”

Hạ Phi mắng xong, lập tức đưa mấy người kia đi nhanh như tia chớp.

Lâm Diêu không nói gì, nhìn Tư Đồ ngồi xuống bên cạnh mình, má đỏ bừng.

Biết chuyện tính tới lúc này không thể gạt được hắn nữa, Tư Đồ cũng chỉ có thể thẳng thắn.

“Lúc anh biết hắn, hắn là một tên trộm, nói chính xác là một tên trộm rất thông minh.

Kỹ thuật của hắn tốt, đặc biệt am hiểu dịch dung, mỗi lần gây chuyện đều giả nữ.

Tụi anh… Anh đã từng khuyên hắn đừng làm nữa, mặc dù hắn có kỹ thuật tốt, thế nhưng thái độ làm người vừa ngốc vừa thẳng thắn, bị ai lừa đi cũng chẳng biết.

Đáng tiếc, hắn không nghe lời anh.

Anh đã từng nói, nếu có một ngày chia tay, anh sẽ giấu thân phận của hắn, chính vì thế mới không nói cho em biết.

Tiểu Diêu, đừng giận anh, dù hết tình nhưng mà là đàn ông, anh phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”

Lâm Diêu khẽ thở dài.

“Ai nói tôi giận? Tôi cũng không có ghét Hạ Phi đó, chỉ thấy chuyện này có chút buồn cười.”

“Anh hiểu.

Nhưng mà anh không nghĩ hắn vẫn còn nhớ anh đến tận bây giờ.”

Lâm Diêu liếc hắn, “Bớt giả bộ giùm đi, nhìn ánh mắt người ta, chẳng có một nửa lưu luyến anh nữa.”

Tư Đồ đang thương thay cho cảnh ngộ của mình, định giả bộ lau nước mắt thì Bách Văn Trác xuất hiện.

j

“Thế nào, chơi có vui không?” Bách Văn Trác không có một nửa áy náy.

Lâm Diêu đứng lên, cầm áo tắm ở dưới đất ném cho Tư Đồ, Tư Đồ thở phì phò đi tới trước mặt Bách Văn Trác.

“Đồ của chúng tôi đâu?”

“Đưa tới phòng rồi.

Tôi nói là giữ lời, chi phí lần này tôi sẽ không lấy, nhưng mà chỉ có Lâm tiên sinh thôi, còn Tư Đồ tiên sinh thì phải lấy.”

“Hả, tại sao?”

Lâm Diêu thật sự không hiểu nổi, cái tên ngu xuẩn này làm sao lừa được mình về tay nữa, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, đẩy Tư Đồ đi.

Ở ngoài cửa, Hạ Phi đã thay quần áo, trông chẳng vui vẻ gì, Lâm Diêu huých Tư Đồ.

“Hả sao?” Tư Đồ không hiểu hỏi.

“Nói rõ ràng đi, trong lòng thằng nhóc đó vẫn chưa tháo được nút thắt.”

Nói xong, Lâm Diêu xoay người quay ngược vào trong.

Bách Văn Trác cười yếu ớt, hỏi Lâm Diêu, “Cậu yên tâm sao?”

“Đương nhiên.

Con ma mà anh nói không phải giả, là Hạ Phi?”

Bách Văn Trác cười si mê, nói với Lâm Diêu, “Lần thứ tư cậu ấy quang lâm đ ến đây thì bị tôi bắt, người Vương Đào nhìn thấy là cậu, còn mấy người trước đó nhìn thấy là Tiểu Phi.

Hy vọng cậu không làm khó cậu ấy, cậu ấy đã không còn làm những chuyện kia nữa rồi.”

“Tôi chỉ là khách du lịch, không biết gì hết.”

“Nói tới đây… Thằng nhóc Vương Đào mới bị nhỏ em nhét vào xe bắt về nhà.

Sau này có thời gian, hoan nghênh hai người quay lại chơi.”

Lâm Diêu gật đầu.

Một trận khôi hài cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Diêu nhìn Bách Văn Trác đưa cho họ thẻ VIP, căn bản không quan tâm mình làm ăn lời hay lỗ.

Tư Đồ phụ trách lái xe ngược lại vô cùng vui vẻ, thừa dịp dòng xe chậm lại, hắn ôm cổ Lâm Diêu trộm hôn môi.

Chuyện của Hạ Phi đã giải quyết xong xuôi, trong túi còn nhận được quà xin lỗi của Hạ Phi, món quà này rất quý giá.

“Nghĩ cái gì vậy?” Lâm Diêu thấy Tư Đồ có chút bất bình thường.

Không trả lời Lâm Diêu, trong đầu Tư Đồ chỉ nghĩ tới tấm ảnh chụp Lâm Diêu mặc váy cực ngắn.

j

Hết chương 4.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui