quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.

Kết thúc đoạn trò chuyện với Đường Sóc, Lâm Diêu chạy thẳng tới nhà Trình Viễn Trác dưới ánh trăng sáng ngời, từ xa nhìn tới, khu nhà đã lên đèn sáng trưng, Trình Viễn Trác sống ở tầng mười hai, căn nhà không có chút ánh sáng, Lâm Diêu đoán chắc phải chờ thêm một lúc nữa.

Tắt máy, tắt đèn xe, Lâm Diêu ẩn núp trong bóng đêm.

Thời gian dài thiếu ngủ làm hắn rất dễ buồn ngủ, hắn muốn làm chuyện gì đó để xao nhãng, nhưng hắn không hút thuốc, lại không có cà phê, không thể làm gì khác hơn là xuống xe mua.

Mua hai ly cà phê lớn quay lại xe, đợi tới khi nương theo ánh đèn đường nhìn lại, hắn mới nhận ra… Đây là xe của Tư Đồ!

Nói cái gì mà không liên quan đến nhau nữa, mà vẫn lái xe của hắn.

Tâm trạng đột nhiên thay đổi một cách trầm trọng.

Mà chiếc xe thể thao màu đen kia, nhìn qua cũng thân thiết hơn nhiều rồi, tâm trạng không thể giải thích này làm cho Lâm Diêu cảm nhận được một cảm giác cô độc và mất mát.

Có phải mình rất cố chấp không? Cho dù là ai cũng có bí mật của mình, mà mình truy hỏi Tư Đồ, rốt cuộc là đúng hay sai? Có phải thật sự vì vụ án nên mới theo đuổi không buông?

Không, không có khả năng đó khi hắn nói ‘Chúng ta là người xa lạ’ mà mình lại cảm thấy tức giận.

Hai người vốn không có quan hệ, mà tên khốn kia, cả ngày cợt nhã dán chặt lấy mình, cả ngày nói chuyện không đâu, nhưng mà cũng chỉ là đùa giỡn, Lâm Diêu thở dài, làm bản thân càng thêm hoảng sợ! Buồn bực tặc lưỡi, nói mình bị bệnh tâm thần, tự nhiên nghĩ tới mấy chuyện này rồi cười.

Nhưng đối với hành động cười nhạo bản thân, trong đầu nháy mắt xuất hiện luồng sáng.

Lâm Diêu đột nhiên ý thức được rất nhiều vấn đề, trong lúc nhất thời không nghe theo đại não, hơn nữa còn thiếu ngủ trầm trọng, lâu rồi không suy nghĩ được rõ ràng, chịu thôi, hắn không thể làm gì khác hơn là lấy giấy bút ra, chỉ có như vậy Lâm Diêu mới có thể suy nghĩ thông suốt!

Nửa tiếng sau, Lâm Diêu nhìn những gì mình viết, nét mặt trở nên phức tạp và nghi hoặc.

Một giây sau hắn nổ máy, rất nhanh biến mất dưới ánh trăng.

Thời gian cũng không tính là muộn, Lâm Diêu gõ cửa nhà Trịnh Niếp Niếp, năn nỉ mãi rốt cuộc cũng gặp được Trịnh Niếp Niếp.

“Xin lỗi đã quấy rầy cô trễ thế này.”

“Không sao, anh Tư Đồ không đi chung với anh? Tôi còn tưởng hai người đi cùng nhau.”

Lâm Diêu thấy lạ vô cùng, tại sao cô lại nghĩ như vậy?

“Tư Đồ còn bận chuyện khác.

Tôi tới hỏi cô vài chuyện, cô nói hôm đó tới nhà Quan Tín lấy đồ, vậy bên trong có gì?”

“Tôi không biết, tới giờ tôi vẫn chưa mở.”

Trong lòng Lâm Diêu như có hơn quả pháo hoa đang nổ.

Hưng phấn tới mức máu sôi sục.

“Bưu kiện của cô mà, sao lại không mở?”

“Là Tín đặt hàng online cho tôi, tôi cũng không biết anh ấy mua gì.

Anh ấy nói có thời gian thì qua nhà anh ấy lấy.”

“Cô nhớ kỹ lại, hôm Quan Tín nói cho cô nghe chuyện bưu kiện, hắn nói thế nào?”

“Không phải anh ấy nói.”

“Không phải hắn? Vậy là ai?” Tim của Lâm Diêu đập càng lúc càng nhanh.

“Nói chính xác là anh ấy nhắn tin.

Anh chờ chút, tôi lấy điện thoại cho anh xem.”

Rất nhanh, Trịnh Niếp Niếp từ phòng trong đi ra, mở tin nhắn đưa cho Lâm Diêu xem.

Anh đặt hàng online cho em, có thời gian thì tới nhà anh lấy.

————

Đừng trả lời, anh đang họp.

Lâm Diêu nhíu chặt mày, trông đầu nghĩ tới rất nhiều vấn đề.

“Sau đó cô có gọi cho Quan Tín để xác nhận không?”

“Tôi chỉ nói cám ơn, lúc đó tôi đang dạy học, buổi tối anh ấy không có về nhà, mà phải đi kí hợp đồng, chúng tôi gọi điện nói chuyện cũng rất gấp, tôi cũng không hỏi, định chờ ảnh về rồi nói nhưng cũng quên mất.”

“Tin nhắn được gửi trước khi Quan Tín chết năm ngày, lúc đó sao cô không đến lấy ngay?”

“Bởi vì Tín không có nhà, mặc dù là người yêu, nhưng nếu anh ấy không ở nhà, tôi cũng không dám tới…”

“Hai ngày sau Quan Tín đã về, tại sao cô không đến lấy ngay?”

“Tôi cũng nói là mình quên mất.”

“Tại sao lại muốn tới lấy trong ngày xảy ra vụ án?”

“Cái này tôi đã nói với anh rồi.”

Lâm Diêu suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp.

“Mấy hôm Quan Tín đi công tác, cô làm gì?”

“Không làm gì, mấy hôm đó tôi nghỉ ngơi, hoặc là tới giúp chị Khả Tâm dọn nhà với chị Quan Đan.”

“Mấy hôm đó cô đều đi chung với Quan Đan?”

“Đúng vậy, có hôm còn ở nhà chị ấy.”

Cái đống tạp nham trong đầu rốt cuộc cũng có dây liên kết.

“Cô có thể cho tôi mang bưu kiện kia đi không, sau khi dùng xong tôi sẽ trả lại.”

Trịnh Niếp Niếp do dư một hồi, dù sao cũng là đồ Quan Tín mua cho cô, nhưng mà cô vẫn đồng ý.

Ôm bưu kiện, Lâm Diêu quay về cảnh cục, mau chóng mang đi kiểm tra xem bên trên có vân tay của Quan Tín không.

Sau khi có kết quả, bên xét nghiệm nói với Lâm Diêu, “Không có dấu vân tay của người chết, chỉ có vân tay của Trịnh Niếp Niếp.” Lúc này hắn mới thở một hơi, cách mục tiêu chỉ còn một đoạn nữa thôi.

Tới gần sáng, Lâm Diêu quay lại nhà Trình Viễn Trác lần nữa, hắn cũng không mở đèn, dựa vào ánh sáng lờ mờ, hắn sờ xuống bên dưới bàn phím, sau đó hài lòng mỉm cười.

Quay lại tổ chuẩn bị chiến đấu, hắn miễn cưỡng ngủ một giấc.

Chờ khi mở mắt ra đã là xế chiều.

Hắn dùng nước lạnh rửa mặt, tinh thần coi như cũng không tệ.

Liếc mắt nhìn mấy người trong phòng làm việc, Cát Đông Minh đã ra ngoài, Đàm Ninh ở lại, Lưu lão sư tiếp tục ngồi giày vò Trình Viễn Trác giết thời gian.

Lâm Diêu kéo Đàm Ninh chạy ra ngoài.

Dừng xe dưới công ty Khởi Hàng, Lâm Diêu xuống xe bước vào tòa nhà.

Đúng vậy, giờ là lúc thu lưới!

Vào thang máy lên lầu bảy, bước ra vừa vặn gặp Đường Sóc, Lâm Diêu len lén đánh Đàm Ninh một cái, đối phương liền hô to, “A, em họ!” rồi chạy về phía Đường Sóc.

Mấy người bên cạnh Đường Sóc nhìn biểu tình của hai anh em họ không mấy tự nhiên.

“Anh, anh họ, sao lại tới đây?” Đường Sóc có vẻ còn chưa nhập vai.

“Có gì đâu, tới mời phó chủ tịch về hỗ trợ điều tra.”

Đàm Ninh vừa dứt lời, người xung quanh liền to nhỏ nói chuyện, Đường Sóc nhận sóng điện của Lâm Diêu, bắt đầu thêm dầu thêm mỡ, hỏi một mạch, âm thanh nghị luận xung quanh càng ngày càng to.

Rốt cuộc, cửa phòng phó chủ tịch mở ra, Quan Đan bước ra ngoài.

Lâm Diêu bước tới nghênh đón, giơ thẻ cảnh sát.

“Vụ án của Quan Tín, xin theo chúng tôi về cảnh cục, hỗ trợ điều tra.”

Quan Đan nghe xong liền gắt gỏng! Ồn ào nói mấy câu như mời tôi về cũng vô dụng.

Lâm Diêu cũng không tức giận, chậm rãi nói, “Chúng tôi có lý do mời cô về, đừng quá kích động, có mấy câu chắc cô cũng không muốn để người ngoài nghe đúng không? Chúng ta có thể từ từ nói chuyện về thứ gì đó ở phòng thẩm vấn, còn có tối hôm trước, tại sao cô lại xuất hiện ở…” Lâm Diêu tới gần tai Quan Đan, nói nhỏ.

Quan Đan nghe xong, sắc mặt liền tái đi, căm tức nhìn Lâm Diêu nói, “Cậu khỏi dùng cái đó để uy hiếp tôi, tôi không biết gì hết!”

“Cô có biết hay không, chúng ta về rồi nói.

Nhưng mà có nói hay không, không nằm quyền quyết định ở cô, không muốn tôi còng tay thì làm ơn hợp tác.”

Câu nói của Lâm Diêu làm xung quanh xôn xao, lúc âm thanh to tới mức không còn nghe rõ ai nói cái gì, có một cánh cửa bật mở.

Viên Khả Tâm nhìn ra ngoài, nói to, “Tất cả im lặng! Quay về làm việc!”

Mọi người nhìn nhau, đều tự động tản ra.

Viên Khả Tâm bước tới chỗ bọn họ, có vẻ cũng hiểu tình hình thế nào.

“Chị Quan, chị cứ đi theo bọn họ, em sẽ tìm luật sư tới ngay, nếu bọn họ nói cái gì oan uổng cho chị, tụi em sẽ không để yên đâu!”

Lâm Diêu lạnh lùng nhìn cô, bất mãn nói, “Bộ trưởng Viên, khẩu khí lớn thật nha.

Cũng không cần chờ luật sư, cô cũng theo chúng tôi về đi.”

“Cái gì? Cậu, cậu đây là lạm dụng chức quyền!” Quan Đan lớn tiếng nói.

“Cảnh sát Lâm, có phải anh ghim tôi không? Tôi đắc tội anh bao giờ?”

“Thời gian của tôi rất quý, về rồi nói.” Nói xong, Lâm Diêu đã muốn bắt hai người đi.

“Chờ chút!”

Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Tư Đồ bước ra từ phòng làm việc của Viên Khả Tâm, cả người như bị điện giật, không chỉ có phẫn nộ mà còn một cảm giác khác quấy phá!

“Vị cảnh sát này, cậu dùng tội danh gì? Có thể cho tôi biết được không.”

Khốn nạn, xem tôi là người xa lạ! Lâm Diêu đã từng nghĩ, có khi nào bọn họ gặp lại, Tư Đồ sẽ vẫn cười hi hi ha ha với mình không, có khi nào diễn một trò ảo thuật xuất hiện ngay trước mặt hay không, không nghĩ hắn thật sự làm như lời hắn nói!

Được, anh đã muốn xóa bỏ toàn bộ, vậy người trở mặt cũng không chỉ có mình Tư Đồ anh!

“Anh là ai?” Ánh mắt của Lâm Diêu vô cùng lạnh lùng, không hề dao động.

“Anh ấy là bạn trai tôi.” Viên Khả Tâm đoạt lấy trọng tâm câu chuyện.

Lâm Diêu không biết bị vật gì bỏ vào, đầu ong ong, tay chân lạnh đi! Nhìn thái độ ngầm thừa nhận của Tư Đồ, Lâm Diêu nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt đau đớn.

Bên ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng Lâm Diêu không biết sắc mặt của mình tái nhợt tới mức nào, ánh mắt đau đớn tới đâu, ngay cả Đàm Ninh đứng bên cạnh còn chịu không nổi, chạy tới chỗ Tư Đồ nắm áo hắn.

“Anh bị cái gì vậy? Chẳng phải anh đang theo đuổi Tiểu Lâm sao? Chẳng phải anh đưa xe của mình cho Tiểu Lâm xài sao? Cậu ấy vì ai mà bị tổ trưởng mắng? Là vì ai…”

“Đàm Ninh!” Giọng nói Lâm Diêu trầm thấp, trộn lẫn nhiều nhân tố, sự nóng giận và buồn bực còn nhiều hơn thường ngày.

Tất cả vẫn chưa kết thúc, mà hắn và Tư Đồ có lẽ còn chưa bắt đầu đã kết thúc mất rồi.

Nhưng điều này, Lâm Diêu lờ mờ không muốn suy nghĩ nữa, hắn đau lòng, không rõ tại sao lại đau lòng, nếu tìm không được nguyên nhân làm sao tìm ra thuốc trị?

Ánh mắt Lâm Diêu hờ hững, không nhìn người bên cạnh có biểu tình gì, giọng nói cũng thiếu đi sự bình tĩnh.

“Quan Đan, hôm nay cô phải đi cùng chúng tôi.

Mời.”

Quan Đan nghe Lâm Diêu nói xong, thở phì phò liếc nhìn hắn, đi theo hai người về phía thang máy.

Vừa bước một chân vào, Lâm Diêu dừng lại.

Tấm lưng gầy gò như đang gánh lấy thứ gì đó, làm cho người ta đau xót, nhưng vẫn cứ đứng thẳng người.

Lâm Diêu không xoay đầu lại, cái cổ đã sớm không nghe lời từ lâu, tay từ trong túi lấy ra thứ gì đó ném xuống đất.

Viên Khả Tâm kéo tay Tư Đồ, liền cảm thấy có chút căng cứng.

Thang máy đóng lại, nhìn xuống cửa, thứ bị ném là chìa khóa xe, trong mắt hiện ra sự đau thương.

“Khả Tâm, Quan Đan sẽ không sao, anh đi tìm người hỏi thăm, em chờ điện thoại của anh.” Tư Đồ an ủi người trong lòng, không đi thang máy mà đi bằng đường thang bộ.

Vừa xuống lầu ba, Tư Đồ đột nhiên bị người một dùng sức giữ lại! Theo bản năng muốn phản kích, nhưng phát hiện ra là Đường Sóc.

“Tại sao… tại sao anh lại đối xử như vậy với anh ấy? Tại sao anh…”

“Hai chúng tôi đã là người không còn liên quan tới nhau, nói ra cậu cũng không hiểu.” Tư Đồ vẫn như lúc trước, sờ đầu Đường Sóc.

Đường Sóc liền đỏ mặt, đánh tay Tư Đồ! Tư Đồ ngượng ngùng rút tay về, xuống cầu thang, Đường Sóc sau lưng vẫn níu hắn lại.

“Còn chuyện gì?” Tư Đồ hỏi.

Đường Sóc lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi ra, đưa cho Tư Đồ.

“Cái này… em đã đồng ý với anh Đại Binh… à không, nên gọi là Diệp Từ mới đúng.

Em đã đồng ý với anh ấy, giúp em đưa cho ảnh.” Nhét chiếc hộp vào tay Tư Đồ, bóng lưng chạy đi của Đường Sóc làm cho người ta xót xa.

Mở hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền cũ, nhìn một lần liền có thể mở, Tư Đồ tìm móc mở ra, âm nhạc đơn điệu đột nhiên vang lên.

Đường Sóc vừa đi, điện thoại của Tư Đồ đã reo.

“Anh định tới cảnh cục?”

“Tin tức nhanh thật, nếu muốn chết thì có thể tới đó.

Được rồi, vừa có người nhờ tôi chuyển đồ cho anh.”

“Ai?”

“Đường Sóc.”

Đối phương liền cúp máy.

Hồi lâu, Tư Đồ mới lẩm bẩm, “Xem ra, ai cũng bị uy hiếp.”

Về tới cảnh cục, Lâm Diêu cũng không giống ngày xưa, xả cơn giận, nói chính xác hơn nhìn hắn như đã mất hết sức lực và tinh thần, không nói gì, ngồi xuống bàn làm việc, có mấy người tò mò muốn tới hỏi, nhưng đều bị Đàm Ninh chặn hết.

Lâm Diêu cầm đồ lên, vọt vào phòng thẩm vấn.

Cát Đông Minh thở dài, chào Đàm Ninh một tiếng, cũng đi theo vào.

Trong phòng thẩm vấn, Quan Đan trợn mắt với mấy cảnh viên, mặc kệ hỏi cái gì cô cũng không chịu hợp tác, hỏi tới hỏi lui nãy giờ, luật sư của mình sao còn chưa tới?

Trong lòng Lâm Diêu có thể nói là hỏng bét, cứ như vậy, hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, lạnh mắt nhìn Quan Đan đấu võ mồm với Đàm Ninh.

“Nếu các cậu có chứng cứ, phải đi tố cáo họ Trình kia, chuyện này không liên quan tới tôi, Trình Viễn Trác là con chó điên, đi cắn người!”

Đàm Ninh cắn chặt răng nói, “Quan Đan, bây giờ tôi không có thời gian nói nhảm.

Ngày mười ba vào lúc 9:00 tới 10:00, cô đang ở đâu?”

“Hôm đó công ty được nghỉ, tôi đương nhiên ở nhà một mình.”

“Có ai chứng minh không?”

“Có, một người bạn cùng nghề, từ 8:30 sáng đã nói chuyện điện thoại, nói khoảng một tiếng.”

“Nói chính xác là, cô ở nhà một mình, nói chuyện với bạn một tiếng, nhưng không có ai nhìn thấy?”

“Có thể hiểu vậy.”

“Nói cách liên lạc với người bạn kia cho chúng tôi!”

“Các người làm gì vậy, tôi ở nhà một mình, có gì phạm pháp?”

Đàm Ninh có chút không nén được giận, không nhịn được nói, “Khuya hôm trước, tại sao cô tới nhà Trình Viễn Trác?”

Trên mặt Quan Đan xuất hiện vẻ ngạo mạn đã định liệu trước.

“Đương nhiên là tìm Trình Viễn Trác để bàn chuyện, còn có chuyện gì khác sao?”

“Bàn chuyện? Nói chuyện gì?”

“Không liên quan tới các cậu, là chuyện riêng của Quan gia.”

“Đã tới đây thì chẳng có gì là chuyện riêng, nếu như cô không nói, tôi sẽ tới Quan gia mời toàn bộ tới đây uống trà.

Thuận tiện nói với cha cô chuyện buôn lậu năm ngoái.”

Nghe Đàm Ninh nói vậy, sắc mặt Quan Đan trở nên tái nhợt, sự tốt đẹp ngày thường biến mất, đứng dậy vỗ bàn, la hét với Đàm Ninh, “Cậu dựa vào cái gì tìm người nhà của tôi? Tôi nói cho cậu biết, Quan gia có lui tới với rất nhiều nhân viên quan trọng của chính phủ, có thể quyết định tương lai của cậu nữa kìa!”

“Trước pháp luật, ai cũng bình đẳng như ai! Nếu tôi sợ cô, ngày xưa đã không thi vào ngành cảnh sát! Quan Đan, hôm nay có nói hay không, không phải do cô quyết định!”

“Các người muốn làm gì? Còn định tra tấn tôi à?”

“Đối phó với hạng người như cô cần gì dùng cực hình, trong tay chúng tôi đã sớm nắm giữ rất nhiều tình hình của cô rồi!” Nói xong, Đàm Ninh cầm xấp giấy dày, mạnh mẽ ném tới trước mặt Quan Đan.

“Quan Đan, tự cô xem đi, xấp giấy này đều là hồ sơ cá nhân của cô! Cảnh sát đã điều tra cô từ đầu, Quan Tín, Trình Viễn Trác, cô, và một người nữa, chuyện các người làm mà không muốn ai biết, sớm muộn gì cũng bị điều tra! Cho dù có nói bây giờ, cô cũng nói sau Trình Viễn Trác, có thể ngồi tù nhiều hơn hắn một năm!”

“Cậu không cần dọa tôi, trước khi luật sư tới, các người đừng hòng lấy được gì! Tôi tuyệt đối tin tưởng, dưới pháp chế của xã hội này, cảnh sát các người sẽ không thể tác oai tác oái!”

Đàm Ninh bên này đang cân não với Quan Đan, kéo tay áo lên, hoàn toàn vô tư thế.

“Đàm tử, uống miếng nước đi.” Lâm Diêu đột nhiên mở miệng, nhét ly nước vào tay Đàm Ninh, để hắn hạ hỏa.

Đàm Ninh hình như nhìn ra gì đó trong mắt Lâm Diêu, uống một ngụm lớn, ngồi sang chiếc ghế bên cạnh.

Gương mặt Lâm Diêu hờ hững, có vẻ không hợp với bầu không khí giương cung bạt kiếm bây giờ, khi hắn ngồi xuống trước mặt Quan Đan, tựa như chẳng quan tâm gì cả.

“Quan Đan, đêm Quan Tín chết, cô đi tham gia party, mấy giờ thì về?”

“Khoảng 22:00.”

“Có người làm chứng không?”

“Tất nhiên, bạn bè của tôi đều có thể làm chứng.”

Lâm Diêu không nói gì thêm, tiện tay tìm trong xấp giấy dày, rút ra một tờ giấy, đặt trước mặt Quan Đan.

“Đây là danh sách những người tham gia party hôm đó, người cuối cùng nhìn thấy cô ở đó là vào 21:00, thời gian đó so với cô nói, chênh lệch một tiếng.”

“Vậy thì sao? Em trai tôi chết vào khoảng 20:00 tới 20:30, các cậu xem tôi là kẻ tình nghi?”

Thẩm vấn tiến hành đến đây, cửa bị đồng nghiệp đẩy vào, vẫy vẫy tay, Cát Đông Minh đứng dậy ra ngoài.

Bên ngoài cửa phòng thẩm vấn, Cát Đông Minh thấy hai ba luật sư, trên mặt là nụ cười sâu không lường được.

Quan Đan được luật sư mang đi, cô chán ghét trừng mắt nhìn Lâm Diêu và Đàm Ninh.

“Đội trưởng, chúng ta làm như vậy có rõ ràng quá không? Cô ta có mắc câu không?” Dáng vẻ của Đàm Ninh bây giờ không giống cái người tức giận lúc nãy.

“Không sao, ba thợ giày chúng ta thế nào cũng qua Gia Cát Lượng.”

“Không cần nói với mấy người khác? Chỉ có ba chúng ta biết…”

“Mà cậu định lấy hình thức chúc tết để phục kích?”

Đàm Ninh cười hắc hắc, không nói gì thêm.

Xoay đầu lại, Lâm Diêu nói vài câu liền bỏ đi.

Tới chỗ sửa xe lấy xe của mình, Lâm Diêu lần thứ hai tự nói với bản thân, vụ án này phải mau chóng kết thúc, sau đó hắn sẽ trở lại cuộc sống yên tĩnh nhàm chán, xem như chưa từng quen biết người kia.

Dừng xe trước cửa nhà Quan Tín, Lâm Diêu quyết định thăm dò hiện trường lần thứ hai.

Lấy chìa khóa định mở cửa, một cảnh vệ đi tới.

“Cậu là ai?”

“Cảnh sát.” Lâm Diêu lấy thẻ ra.

“Chẳng phải mới tới sao?”

Lâm Diêu sửng sốt, sau đó hỏi còn cảnh sát nào tới đây?

“Vóc dáng cao, rất giống ngôi sao…”

Tại sao, tại sao một giây trước vừa định quên hắn, người này liền xuất hiện! Mục đích hắn tới nhà Quan Tín cũng giống mình.

Lâm Diêu nặng nề thở dài, không để ý tới cảnh vệ cứ nói liến thoắng, mở cửa vào nhà Quan Tín.

Trong đầu hiện lại đoạn ký ức.

Ghế sô pha trước mặt, hắn từng ngồi đây chạm vào tóc mình, nói hắn thần tượng một nhân vật hoạt hình, mình còn dựa vào hắn ngủ một đêm… Lâm Diêu lắc đầu, đánh đuổi người kia.

Trên cơ bản phải làm việc, Lâm Diêu đeo bao tay vào, chậm rãi bước đi trong phòng.

Rất nhanh hắn tìm được vết tích vài thứ bị di chuyển.

Hồ cá trong thư phòng đã không còn sinh mạng nhỏ bé dễ thương, nước vẫn còn không lóng lánh, hắn thấy ống ôxy có tích nước, liền đi tới.

Gần hồ cá có vết thủy ngân, vừa nhìn liền biết mới bị chạm vào, là Tư Đồ sao? Nhưng hắn chạm vào cái này làm gì? Trong lòng Lâm Diêu đánh dấu chấm hỏi.

Hắn phát hiện sô pha trong phòng khách có vết tích bị di chuyển rõ ràng, suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống.

Hắn cố gắng nhớ lại tình trạng của thi thể hôm đó.

Nằm nghiêng trên sô pha, ở giữa sô pha và bàn trà… không mang giày… Lưng, chân, mắt cá ẩm ướt…

Lâm Diêu đơn giản mô phỏng lại thi thể hôm đó, lúc này mới nhận ra, không gian rất chật, nếu muốn nằm thẳng thì phải nhờ sô pha hay bàn trà đỡ, hung thủ làm cách nào đặt người cao to vào đây? Tại sao Trịnh Niếp Niếp không phát hiện ra thi thể?

Lâm Diêu giật giật người, nằm ngang nhìn trần nhà, vô thức xoay đầu nhìn bàn trà và sô pha bên người.

Sô pha theo dạng phong cách châu Âu, có tạo hình đặc biệt, vải lót bên trong cũng là dạng khá mắc, vải lót rũ xuống dưới, cách mặt đất chừng 20cm, thoạt nhìn nếu nằm phía trên sẽ vô cùng thoải mái.

Bàn trà cũng mang phong cách châu Âu, nhưng chất liệu là gỗ thô.

Giá chắc chắn không rẻ.

Trên bàn đặt điều khiển TV và điều khiển máy lạnh, bên dưới để tạp chí và một vài hộp đựng đồ.

Lâm Diêu lấy tay vuốt lên mặt gỗ, lành lạnh lại có thể ước chừng trọng lượng của nó.

Dày như vầy sao có thể không nặng, trong lòng Lâm Diêu suy nghĩ một chuyện không mấy liên quan nhưng hình như ý thức được gì đó, hắn đặt hai tay lên, nhìn không ra, cái ngăn này cũng chừng 8cm.

Đột nhiên có một suy nghĩ khó tin nảy ra trong đầu!

Hắn đứng dậy chạy ra phòng tiếp khách, đứng ở vị trí Trịnh Niếp Niếp gọi điện thoại, nhìn vào bên trong, trong nháy mắt cảnh tượng đập vào mắt, Lâm Diêu chạy khắp phòng tìm được một thứ phù hợp với yêu cầu.

Hết chương 17.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui