quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 1: Ngọc lưu ly bị mất trộm.

Chờ hai người về tới thành phố cũng đã là sáng hôm sau, Lâm Diêu đau nhức toàn thân, khỏi cần nhắc cũng biết bao tử kêu ọt ọt.

Bây giờ hắn rất nhớ chiếc giường thân yêu của mình.

Tùy tiện tìm một chỗ giải quyết bữa sáng, Lâm Diêu định bắt taxi về nhà ngủ bù nhưng bị Tư Đồ cản lại.

“Bây giờ ăn no rồi, bắt đầu làm việc thôi.” Tư Đồ nói.

Lâm Diêu nhìn Tư Đồ với ánh mắt oán độc, “Bộ anh không mệt hả?” Lâm Diêu nghi hoặc, trạng thái sung mãn cỡ này chắc đã dùng thuốc cấm rồi!

Tư Đồ có chút kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, tiện tay dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, nói, “Sao phải buồn ngủ, mới có một đêm không ngủ thôi mà, cậu mệt?”

“Rất buồn ngủ!” Ở mặt này, Lâm Diêu khá là thành thật.

“Haha, đừng đùa nữa.

Cả quãng đường cậu toàn ngủ, bây giờ còn nói buồn ngủ? Đi, qua đồn cảnh sát, tôi muốn xem tư liệu cảnh sát ghi chép hôm trước.” Nói xong liền kéo tay Lâm Diêu ra bãi đậu xe.

Người này đúng là quá tùy hứng mà! Lâm Diêu tức giận hất tay hắn ra.

“Anh tưởng muốn xem là xem được hả? Tư liệu ghi chép ngoài nhân viên nội bộ ra không ai được xem hết! Anh làm sao đây?”

Tư Đồ xoay đầu lại, cười mị hoặc, từ từ đưa ngón tay chỉ Lâm Diêu.



“Nằm mơ! Anh muốn xem là xem được chắc! Anh tưởng tôi là Aladin có cây thần đèn hả?” Lâm Diêu rống giận xoay người đi.

Hắn thật không rõ cái tên tùy tiện lỗ m ãng này sao lại nghĩ mình sẽ đi lấy tài liệu cho hắn xem chứ!

Tư Đồ nhịn cười, đương nhiên không thể để cái người sắp nổ tung này thấy.

Vội vàng đuổi theo Lâm Diêu đang chạy như bay, khuyên răn!

“Cậu cũng muốn vụ án mau kết thúc mà, giúp tôi có sao đâu.”

“Có sao đâu? Anh đang kêu tôi làm chuyện trái pháp luật!”

“Nhưng cậu cũng đâu để ý.”

“Tôi để ý! Đầu óc của anh chắc chắn không bình thường! Tôi không lấy chuyện hôm qua báo lên trên, anh đã phải dập đầu cám ơn tôi rồi, giờ còn mặt dày kêu tôi đi lấy tư liệu cho anh, đừng đi theo tôi nữa!”

“Cậu muốn báo chuyện hôm qua lên trên?”

“Tất nhiên muốn!”

“Tại sao?”

“Cơ hội được thăng ba cấp lận mà.”

“Tiểu Diêu sẽ không làm vậy, tôi tin cậu.”

Lâm Diêu dừng bước, không dám tin nhìn Tư Đồ bên cạnh, trong đầu tràn ngập nghi vấn.

“Anh tin tôi? Dựa vào đâu?”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu đã biết, cậu sẽ không vì lợi ích của mình mà bán đứng người khác, cũng sẽ không hành động theo cảm tính.”

“Chúng ta chỉ mới quen biết nhau có một ngày một đêm thôi.”

“Vậy là đủ rồi.

Nếu tôi không tin cậu, hôm qua đã không dẫn cậu theo.

Cho nên, bây giờ tôi cũng tin, cậu nhất định sẽ giúp tôi.” Tư Đồ nghiêng đầu cười đanh đá, nhưng lại làm người ta không thể nào từ chối được.

“Tôi từng thấy da mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như anh!” Lâm Diêu lên xe rồi vẫn còn cáu kỉnh, hắn rốt cuộc cũng không biết sao lại giận, cũng không biết lúc nãy tại sao lại đồng ý với Tư Đồ.

“Ai cũng nói tôi hiền hết trơn á.”

“Bớt mạ vàng lên mặt đi.

Tôi sớm muộn gì cũng bị anh chọc tức chết!”

“Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.”

“Tôi vẫn chưa có chết!” Không được, nói chuyện với hắn nữa sẽ bị chọc cho tức chết! Mệt quá, ngủ!

Lâm Diêu tức giận tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Tư Đồ ngồi bên cạnh nhìn hắn, cũng chỉ nhìn thôi, lúc đợi đèn đỏ, Tư Đồ lấy áo khoác đắp lên người Lâm Diêu chỉ vừa mới thiếp đi.

Trong cơn mê hắn nghe thấy rất nhiều âm thanh ồn ào, thân thể giật giật khó chịu, mở mắt tỉnh lại.

Lâm Diêu xoa xoa mắt, giờ mới phát hiện xe đã dừng, bên cạnh lại không thấy Tư Đồ.

Nhìn chiếc áo khoác màu đen trên người, hắn có chút mất tự nhiên.

Xoay kiếng xe xuống nhìn ra ngoài, nhận ra nơi này là bãi đậu xe của cảnh cục, tên khốn kia đi đâu rồi? Lâm Diêu nhìn tới nhìn lui.

“Cậu tỉnh rồi.” Tư Đồ cầm hai ly cà phê lạnh chui vào xe, đưa cho Lâm Diêu một ly.

“Bây giờ là mùa thu, anh lại đi mua cà phê lạnh?”

“Để tỉnh táo! Uống mau đi, uống xong rồi còn làm việc.”

Lâm Diêu hung hăng trừng mắt, để ly cà phê xuống, mở cửa xe ra ngoài, Tư Đồ nghiền ngẫm cười cười, leo xuống xe.

Trong đồn cảnh sát, Lâm Diêu bước nhanh về phía trước, Tư Đồ vẫn đi theo sau.

Xung quanh toàn là những ánh mắt kì lạ, Tư Đồ vô cùng hiểu tâm trạng của những người đó.

Mấy người trong tổ trọng án nhìn thấy Lâm Diêu cũng sửng sốt, Đường Sóc ngồi tít trong cùng cũng hưng phấn bật dậy.

“Lâm Diêu tiền bối!” Đường Sóc y như con cún chạy tới, nếu mà hắn có đuôi, đảm bảo bây giờ đang vẫy rất nhiệt tình.

“Tiểu Đường, cậu không đi với đội trưởng à?”

“Không có, đội trưởng kêu em ở nhà thu dọn tài liệu.

Còn anh, không phải đi giám sát tên thám tử gì đó mà, sao giờ lại về đây?”

“Loại người đó làm tôi hao tâm tổn trí được sao?” Trong lòng Lâm Diêu lại hận không thể lập tức đá Tư Đồ ra hành tinh khác!

“Nói cũng phải.”

“Tiểu Đường đi theo tôi, tôi có chút việc cần cậu giúp.”

“Được.”

Trong phòng giải khát, Lâm Diêu pha hai ly cà phê, đưa một ly tới trước mặt Đường Sóc, cậu bé có chút thụ sủng nhược kinh.

“Tiểu Đường, tôi muốn xem tài liệu ghi chép hôm trước, chắc là ở chỗ cậu đúng không?” Lâm Diêu uống một ngụm cà phê, nói rất tự nhiên.

“Đúng, ở chỗ em.”

“Tôi ở phòng tài liệu chờ cậu, mang qua cho tôi được chứ?”

Đường Sóc rất tích cực gật đầu, chạy đi như cơn gió.

Lâm Diêu quay về phòng tư liệu, phát hiện Tư Đồ đang đứng trước cái máy phát ra âm thanh kì lạ.

“Ừm… Ha! Ê… gào gào…”

“Làm cái gì vậy, máy mà anh cũng không tha? Phạm vi săn bắn đúng là khác người, mau trốn đi, đừng để cậu bé thấy anh!”

Tư Đồ liền như tia chớp núp vào trong, chật tới độ muốn ép chết hắn.

Tư Đồ vừa núp vào, Đường Sóc cũng liền đẩy cửa.

Đặt tài liệu lên bàn Lâm Diêu sau đó ngồi xuống chờ.

Lâm Diêu cũng biết không thể đuổi hắn đi, không thể làm gì khác hơn là mau chóng xem cho xong tư liệu rồi nói cho Tư Đồ.

Chưa tới năm phút sau, chợt nghe có người kêu ngoài cửa, “Xin hỏi có Lâm Diêu tiền bối ở đây không?”

“Lâm Diêu tiền bối, có người tìm anh kìa.” Đường Sóc chỉ tay ra ngoài, nói.

Cái giọng này! Lâm Diêu kinh ngạc nhìn chỗ Tư Đồ núp, hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Đường Sóc thấy Lâm Diêu không có phản ứng, liền đứng dậy ra ngoài xem thử.

Từ chỗ Lâm Diêu ngồi không nhìn thấy cửa, nhất định phải vòng qua hai giá sách.

Hắn không nghe thấy ngoài cửa nói gì nhưng tay đã rút súng sẵn!

Tên chết tiệt này! Thấy Tư Đồ lấy đâu ra bộ đồng phục của bên giao thông, mái tóc hơi dài giờ đã bị vuốt lên bóng lưỡng, trên mặt đeo kính gọng đen, tròng kính dày cui, nhìn y như một tên ‘Em là người mới, làm ơn chiếu cố em nha’, vô cùng muốn đánh.

Hắn nói gì đó với Đường Sóc, sao thằng nhóc đó lại đỏ mặt? Lâm Diêu càng thêm hối hận vì đã đồng ý giúp đỡ, nếu sớm biết tên chết tiệt này sẽ giở trò quỷ, có đánh chết hắn, hắn cũng không đồng ý.

“Lâm tiền bối, đây là biên bản anh cần.

Anh xem coi có còn thiếu gì không, A —!” Tư Đồ cố tình làm rơi xấp giấy.

Nhìn giấy bay đầy trời, Đường Sóc giúp thu dọn.

Thừa dịp hắn không để ý, Tư Đồ dùng tốc độ nhanh nhất đổi bản ghi chép giả với bản ghi chép trong tay Lâm Diêu! Chiêu này làm Lâm Diêu ngẩn tò te.

“Để tôi đi lấy cái bao, Lâm tiền bối anh chờ chút nha, tôi đi lấy.” Nói xong liền nháy mắt với Lâm Diêu, ý bảo hắn giữ Đường Sóc lại.

Đường Sóc đang lụm mấy tờ giấy lên cũng nói, “Bao trong phòng tôi có, để tôi lấy cho.” Rồi đứng dậy.

Lâm Diêu thấy không xong, dưới tình thế cấp bách, kéo Đường Sóc tới trước mặt mình, cong mi cười nói.

“Ở lại giúp tôi được không?”

Đường Sóc liền cứng người, ngây ngốc nhìn Lâm Diêu không biết phải nói gì.

Nói chung, Từ Đồ thừa dịp Đường Sóc đần ra, trốn mất.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Diêu ngồi trong xe mắng chửi tên ngồi sau bánh lái.

“Anh muốn hại chết tôi đúng không?”

“Sao cậu lại tức giận? Tài liệu cũng trả cho thằng nhóc đó rồi, cũng đâu có bị phát hiện.” Từ Đồ một tay lái xe, một tay lau đi chất lỏng dính trên tóc.

“Anh muốn biết nội dung bên trong thì tôi nói là được rồi, tại sao nhất định phải?”

“Bởi vì cậu không có khả năng nhớ kỹ từng chữ.”

Lâm Diêu sửng sốt, không khí dịu đi không ít.

“Tôi không rõ anh làm thám tử kiểu gì nữa.

Không khảo sát hiện trường vụ án, không hỏi người trong cuộc, tìm những nhân vật nguy hiểm không liên quan tới vụ án, còn phải xem từng chữ một trong tư liệu, chưa từng thấy ai tra án như anh.”

Tư Đồ tiện tay rút tờ khăn giấy ướt dùng sức lau tóc, nhìn Lâm Diêu nói, “Khảo sát hiện trường cảnh sát các cậu làm rất tốt, tôi xem bản ghi chép là biết tình hình, tại sao còn phải đi thêm lần nữa? Còn về phần hỏi người trong cuộc… phải chờ ngày mai.”

“Tại sao?”

“Cậu gọi tôi một tiếng Thiên Dạ, tôi sẽ nói cho cậu biết.

Ai da! Không được tùy tiện đánh người!”

“Tôi không có đánh người!”

Tìm đại một chỗ ăn trưa, Tư Đồ đề nghị qua nhà hắn xem tài liệu, Lâm Diêu hỏi tại sao lại qua chỗ hắn, Tư Đồ nói, “Bởi vì Tiểu Diêu chắc chắn sẽ không mời tôi qua nhà cậu.” Nghe xong, Lâm Diêu liền muốn bùng nổ.

Đây mà là chỗ ở hả?! Nhìn căn phòng cũ nát hắn thật không muốn vào, trong lúc vô tình hắn nhìn tấm biển ‘hết phòng’, trong lòng không hiểu sao lại thấy thích, không ngờ Tư Đồ cũng còn có chút trình độ.

“Tên không tệ.

Nhưng mà cũng không rõ nghĩa.”

“Haha, không cần nói chuyện thâm ảo như vậy.

Nhưng mà cái tên này là có nguồn gốc đó.”

“Là gì?” Lâm Diêu có chút hứng thú.

“Chữ ‘Liễu’ đồng âm với chữ ‘Liêu’, Có còn hơn không.”

(Hết phòng = Liễu vô gian (了无间), chữ Liêu ở dưới (聊) nghĩa là trò chuyện.

Thiệt ra cũng không biết dịch vậy đúng không ;;A;; Ai thấy sai thì sửa giúp mình nha)

Lâm Diêu nổi đầy mây đen trên đầu.

Trong phòng rất lạnh, Lâm Diêu tìm khắp phòng cũng không thấy lò sưởi.

Chờ hắn đi hỏi Tư Đồ thì chủ nhân của căn phòng đang nằm trên sô pha, miệng ngậm điếu thuốc xem tài liệu.

Đáng giận hơn là hắn cởi hết áo khoác lẫn giày, trông vô cùng hưởng thụ.

“Lò sưởi để đâu vậy?”

“Tôi không có, sao thế?”

“Lạnh! Chỗ này lạnh vậy mà lại không có lò sưởi?”

“Bởi vì nó mắc lắm.”

Lâm Diêu thiếu chút nữa bị lời của hắn chọc cười.

“Anh có tiền mua chiếc xe thể thao cả trăm vạn, mà lại tiếc tiền không chịu mua lò sưởi?”

“Máy lạnh còn không mua.”

Trời đất! Người này, người này… Không được, nói nữa sẽ bị hắn chọc cho phát điên!

Lâm Diêu nhịn cơn xúc động muốn đánh người, quyết định không nhìn cái tên không phải người này nữa.

Nhưng Tư Đồ lại hăng hái ngồi dậy, vỗ vỗ chỗ trống trên sô pha.

“Qua đây, chỗ này ấm nè.”

Nhìn khuôn mặt đáng đánh của hắn, Lâm Diêu nhấc chân đá cái bàn trước mặt ngã xuống.

Tên chết tiệt kia quay sang nhìn hắn, giả bộ sợ hãi lo lắng.

“Tôi nói cho anh biết, Tư Đồ Thiên Dạ, khoảng thời gian anh đi quấy rối tôi, chi bằng để tôi ngủ yên một giấc.

Tuy rằng tôi có nhiều thời gian nhưng tôi không có nhiều kiên nhẫn.”

Tư Đồ nở nụ cười vô cùng mập mờ, nụ cười này, lại không kết hợp bộ dáng vô lại của hắn, khiến cho người xem không hiểu được tâm tư bên trong.

“Cậu chẳng phải rất để ý tới vụ án sao, tốt xấu gì đây cũng là công việc của cậu mà?”

“Tôi không sao.

Không có tôi vụ án vẫn phá được, làm cảnh sát chẳng phải cũng chỉ vì miếng ăn thôi sao, trong tổ chúng tôi có cao thủ, không phiền tôi, tôi cám ơn.”

“Nhưng mà dù sao cậu cũng đi theo giám sát tôi, lại không có bất cứ can thiệp nào vào việc làm của tôi, hình như không làm tròn bổn phận nha?”

“Nhiệm vụ của tôi là giám sát anh, chứ không phải lãnh đạo.

Anh làm cái gì, tôi không có hứng thú, ai phá vụ này, tôi cũng không quan tâm, nghe cho rõ, đừng có gây phiền phức cho tôi!”

“Cậu đúng là mâu thuẫn.

Mấy ngày nay, cậu liên tục hỏi tôi tại sao, tại sao.

Vậy mà kêu không quan tâm vụ án?”

“Tôi có ranh giới của riêng mình, chỉ cần anh không gây trở ngại cho cảnh sát, anh có làm gì tôi cũng xem như không thấy, chính là vậy.”

“Không nhìn thấy? Lúc nãy là ai giúp tôi chôm tài liệu, mới đây mà đã quên rồi?”

Lâm Diêu trừng mắt, đứng trước mặt Tư Đồ trợn mắt lên! Đổi lại là người khác đã sớm bị hắn dọa chạy rồi, nhưng Tư Đồ thì lại trông rất vui vẻ.

“Tôi nói không sai chứ, cậu rất mâu thuẫn.

Một bên thì muốn biết tôi làm cái gì, một bên nói mình không hứng thú, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, tôi không có nhiều hứng thú, ở điểm này, tôi chỉ có thể cho cậu 40 điểm, thất bại quá nha.”

Lửa giận hừng hực trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ! Lâm Diêu đạp một cái vào bụng người kia, trong tiếng khóc thét của đối phương liền bỏ đi, đóng cửa cái rầm.

Nhìn Lâm Diêu đi xa, Tư Đồ đổi sắc mặt, phát ra chút sắc bén.

Hắn đứng dậy, bước nhanh tới cửa sổ, nhìn bóng Lâm Diêu hoàn toàn biến mất, xoay người mở tủ ngăn kéo lấy chiếc lọ đựng bột trong suốt, sau đó cầm bút, tài liệu và áo khoác nhảy ra bằng đường cửa sổ.

Hắn kéo tấm bạt ra, bên dưới là một chiếc xe màu xám bạc đang chờ chủ nhân lên lái.

Chiếc xe dừng lại trước một khu nhà, Tư Đồ nhìn đồng hồ, 15 giờ 45 phút.

Cách đó không xa có một căn biệt thự cỡ nhỏ cao hai tầng, chủ nhà cũng chỉ là một chủ nhiệm của công ty bảo hiểm thôi, thế mà lại mua biệt thự ở đoạn đường mắc nhất, nói nhà này làm ăn đàng hoàng có ma mới tin!

18 giờ 15 phút, nữ chủ nhân của căn biệt thự mang một cô bé khoảng năm sáu tuổi về nhà.

19 giờ 20 phút, nam chủ nhân cũng về.

20 giờ tối, hai vợ chồng dẫn đứa con đi dạo, Tư Đồ thấy bọn họ đi xa liền xuống xe.

Cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai, hắn liền cạy cửa sổ leo vào.

Hết chương 3.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui