Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 22
Bọn họ vừa mới tới trước cửa quán ăn đã thấy Tư Đồ và một nhóm người đi tới trước mặt.
Lâm Diêu sửng sốt, thấy Tư Đồ cười cười nói nói với những người đó, hoàn toàn không phát hiện ra mình, nghĩ thầm không biết có nên nói với hắn một tiếng không, đã thấy mọi người tự kéo Tư Đồ vào trong.
Lâm Diêu giả vờ như không phát hiện, tùy ý kéo Trương Ny ra ngoài.
Bên trong quán ăn, vẫn có một đôi mắt sâu thâm thúy trông theo bóng Lâm Diêu và Trương Ny.
Trên đường đi, Lâm Diêu nghĩ rất nhiều về Tư Đồ, nghĩ hắn bây giờ có phải đang cười nói vui vẻ với đám người kia không, nghĩ hắn có phải cũng đang nghĩ tới mình không, nghĩ hắn tại sao lại không nói cho mình biết là đi ăn với bọn họ, nghĩ hắn tại sao lại không nhìn thấy mình.
Nghĩ càng nhiều, lòng càng rối.
Lâm Diêu biết lúc này không nên suy nghĩ nhiều về vấn đề tình cảm, nhưng nó cứ lởn vởn trong đầu, đuổi cũng đuổi không đi.
Lâm Diêu vẫn luôn cho rằng, giữa hai người thật ra rất đơn giản, thích là thích, nếu không gặp vụ án của Phùng Hiểu Hàng, lúc này hai người đã có thể… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không gặp vụ án này, mình cũng sẽ không hiểu hắn nhiều như vậy.
Hiểu càng nhiều, đối với hắn càng mơ hồ, ngoại trừ biết hắn thích mình ra, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Cũng đã từng thử đào sâu vào người đàn ông vẫn luôn cợt nhã kia, nhưng vô hình cứ như đi vào mê cung.
Tư Đồ đối với mình mà nói, bây giờ vẫn là một bí mật.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ thích đi vào mê cung đó, làm cho bản thân cảm thấy thật khó khăn, bây giờ nên lơ là không chú ý sự tinh quái của hắn, hay nên tìm hiểu rõ ràng đây?
Lâm Diêu không khỏi thở dài.
“Ây, đi đường tối mà thở dài sẽ gọi quỷ đó có biết không?” Trương Ny đi bên cạnh Lâm Diêu, nói.
Lúc này Lâm Diêu mới nhớ ra có người đi bên cạnh, cười cười xin lỗi, tạm thời bỏ qua vấn đề của Tư Đồ.
Trong lúc ăn, Lâm Diêu cứ hỏi Trương Ny vài vấn đề như vô tình, kết quả làm hắn vô cùng kinh ngạc.
“Nói vậy, trước đây cô chỉ ghé có một lần nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc?” Ngồi đối diện gắp rau cho cô bé, Lâm Diêu ngược lại xem như đây là chuyện thường ngày.
“Ừ, con người của tôi á, không thích thành phố sầm uất! Chỉ thích duy nhất những nơi nhỏ nhỏ như vầy thôi, lần trước tới đây, ngày đầu tiên đi dạo trong thôn, tới quán cơm nhỏ của đại tỷ chơi hết cả ngày, sau đó chỉ cần tôi có thời gian là tới đây, hầu hết những nơi tôi đến đều do đại tỷ chỉ.” Buổi tối không có Dế đi theo, Trương Ny cũng bỏ qua sự rụt rè.
Cô bé đúng là rất dễ thương, tính cách, khuôn mặt, cho dù là cái gì cũng làm Lâm Diêu thấy đáng yêu, rất muốn có một cô em gái giống như cô.
Nhưng mà cô là kẻ tình nghi của vụ án, nếu cô thật sự có liên quan, biểu hiện dễ thương như vậy thật làm cho người ta thấy sợ.
“Tôi nghe nói đại tỷ là người địa phương, chỉ nói rất nhiều về nơi này.
Tôi nghe chị ấy kể về truyền thuyết hồ Cầm Tâm, còn cô, có phải đã sớm nghe rồi không?”
Trương Ny sửng sốt, dừng đũa không hiểu nhìn Lâm Diêu, “Truyền thuyết hồ Cầm Tâm? Không phải chuyện cô gái nhảy xuống hồ sao, cần gì tới đại tỷ kể, trong sơn trang đã có hơn trăm người kể cho tôi nghe, tai sắp đóng kén luôn rồi.”
Chuyện này là sao?
“Không phải chuyện đó.
Đại tỷ kể một câu chuyện khác.”
“Chuyện khác? Hồ Cầm Tâm còn có truyền thuyết khác sao?”
Nhìn vẻ mặt của Trương Ny không phải giả vờ, có thể là do nghề của cô, không thể loại trừ khả năng này.
Vì vậy, Lâm Diêu đem câu chuyện Liễu Thục Tuệ kể, kể lại cho Trương Ny nghe.
Không biết tại sao, lúc Lâm Diêu kể đến đoạn Cầm Tâm bị thôn dân nhấn vào hồ, lừa cô gái là hắn đã đi, Trương Ny đã rơi nước mắt.
“Cô… cô không sao chứ?” Lâm Diêu chưa từng dỗ con gái, đối mặt với Trương Ny nước mắt rơi không ngừng, đây là câu quan tâm nhất mà hắn có thể nói.
Trương Ny im lặng rất lâu, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Lâm Diêu cũng không nghĩ một câu chuyện lại có thể làm cô trở nên như thế, càng giống phản ứng tức cảnh sinh tình hơn.
Lâm Diêu khó tránh khỏi không nghĩ ra lý do hợp lý.
Trương Ny không còn tâm trạng ăn uống, Lâm Diêu kêu phục vụ tính tiền.
Vốn còn muốn nói chuyện tiếp với cô, thu càng nhiều manh mối hơn, nhưng Trương Ny lại đi thẳng về phòng, đứng ở cửa miễn cưỡng nói với Lâm Diêu, “Cám ơn bữa tối hôm nay, hôm nào tôi mời anh.”
Trương Ny này, có vẻ cũng không đơn giản như biểu hiện, đây là kết luận của Lâm Diêu.
Một mình đi về phòng, Lâm Diêu không ngừng suy nghĩ, Trương Ny, Liễu Thục Tuệ, Vương lão tam, ba người này đều là một cây nhìn không thấy cành.
Trương Ny cứ xuất hiện trước mặt mình, Liễu Thục Tuệ hành tung không rõ ràng, Vương lão tam thì đang ở trong tay Bạch Nhuận Giang, muốn gỡ những gút mắc thì phải ra tay từ Trương Ny, nhưng mỗi lần tiếp xúc với cô, vấn đề mấu chốt luôn đi bỏ qua một cách khéo léo, là do cô cố tình hay đó là bản tính? Cho dù nói thế nào, Trương Ny và Liễu Thục Tuệ nhất định có quan hệ! Bởi vậy không thể bỏ qua Trương Ny!
Suy nghĩ tới đây thì đứt, Lâm Diêu nhìn ra xa, vài người đang đỡ Tư Đồ lắc lư đi tới.
Lâm Diêu nghênh đón, chợt nghe Tư Đồ còn la lên, “Tôi chưa có say, uống tiếp đi!”
Lý Phong đi trong đám người nhìn thấy Lâm Diêu, vội vàng chào hỏi.
“Hắn uống nhiều lắm sao?” Lâm Diêu lạnh lùng nhìn Tư Đồ.
“Đúng vậy, tụi em muốn đưa ảnh về.” Lý Phong nói.
“Được rồi, để tôi.” Lâm Diêu đỡ lấy người lắc lư từ mấy trợ lý.
“Không được, còn muốn hát nữa!” Tư Đồ đẩy Lâm Diêu ra, hoàn toàn không biết người đỡ mình là ai.
Lâm Diêu cũng không nhiều lời, nắm tay Tư Đồ kéo ra sau, đối phương đau tới mức méo miệng.
Nhìn Lâm Diêu đưa Tư Đồ đi, Lý Phong cũng giục mọi người về phòng nghỉ.
Tư Đồ choáng váng dựa vào người Lâm Diêu, tay còn ôm hông người ta.
Lâm Diêu thở phì phò vừa đi vừa mắng.
Tên kia quá nặng, cứ dựa vào hắn mà đi, Lâm Diêu vừa lôi vừa ôm, chờ nhìn thấy cánh rừng nhỏ, mồ hôi đều đổ ra.
Thật sự rất muốn bỏ mặc cái tên chết tiệt này! Sao nặng dữ vậy? Lâm Diêu dùng sức nâng Tư Đồ lên, nghĩ thầm, đi qua khu rừng này là nhìn thấy ánh sáng rồi!
Lâm Diêu mệt chịu không nổi, mắt thấy sắp tới, người dựa vào hắn bỗng nhiên đứng thẳng, dùng sức đẩy Lâm Diêu vào thân cây, không nói tiếng nào hôn xuống!
Giận nha! Tên chết tiệt, hắn căn bản không có say! Lâm Diêu nhớ lại lúc đỡ Tư Đồ, trong mắt hắn phát ra d*c vọng, đó không phải ánh mắt mà người say nên có! Con đường dài như vậy, hắn lại giả bộ tới lúc gần tới phòng mới… Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Lâm Diêu bị chết máy, chịu thôi, nụ hôn này, quá kịch liệt!
Đầu lưỡi bị cắn tê tê, Lâm Diêu nhịn không được hừ một tiếng, chọc người nào đó càng thêm điên cuồng!
Môi cũng đã tê, đầu lưỡi càng tê rần, nước bọt chảy xuống dọc theo khóe miệng, không biết là của hắn hay của mình.
Trong đêm đen, tình cảm mãnh liệt cộng thêm tiếng th ở dốc k1ch thích bản năng, bàn tay to lớn vuốt trên da thịt Lâm Diêu nóng như lửa.
Tư Đồ cắn lên cổ, sau đó cả người đều dán sát.
Lâm Diêu có chút bối rối, nửa người dưới bị hắn áp sát, có thể cảm nhận rõ ràng hắn sắp bùng nổ.
Tay của Tư Đồ vô cùng linh hoạt, mặc dù cúc áo của Lâm Diêu rất nhỏ nhưng hắn cởi rất nhanh, da thịt nóng hổi tiếp xúc với khí lạnh, Lâm Diêu run rẩy, Tư Đồ liền ôm lấy.
Hành động của Tư Đồ có chút rối loạn, sau khi để lại vết hôn trên xương quai xanh, hắn lại cắn một cái xuống ngực.
“Ha!” Tiếng th ở dốc trầm thấp ngắn ngủi, Lâm Diêu sắp giữ không được.
Trong bóng tối, thanh âm của Lâm Diêu như ma pháp của ong mật, ong ong chui vào lỗ tai Tư Đồ, đại não, trong lòng, toàn bộ chạy thẳng xuống nửa người dưới.
“Chết tiệt, em làm anh sắp điên rồi!” Giọng nói Tư Đồ căng thẳng, phả khí nóng lên làn da mịn màng.
Vừa ăn cướp vừa la làng! Rốt cuộc là ai làm ai sắp điên hả?
Lâm Diêu mơ hồ nghĩ, lúc này chắc không có ai lại hắt xì đi ha?
Vừa nói xong, Lâm Diêu đã… “Hắt xì!”
Chịu thôi, Lâm Diêu vốn sợ lạnh, Tư Đồ thì mặc đồ ấm áp, thân thể tiếp xúc với khí lạnh, hơn nữa lúc nãy còn bị đổ mồ hôi, không hắt xì mới lạ.
Lâm Diêu mỉm cười.
Tư Đồ bất mãn cắn hắn một cái!
“Anh là chó hả!” Giọng Lâm Diêu đè nặng, trách móc.
Nhưng mà nghe thế nào cũng thấy ngọt.
Tư Đồ có không tình nguyện cỡ nào cũng không thể tiếp tục, vội vàng cài cúc áo lại cho Lâm Diêu, cởi áo khoác khoác lên cho đối phương.
Lúc này mới ôm người kia vào lòng lần nữa.
Vuốt gò má bảo bối nhà mình, Tư Đồ thiệt là thích quá đi ~
“Coi chừng bị cảm.
Về phòng, về rồi làm tiếp!”
“Anh bị t1nh trùng thượng não rồi hả, mặc kệ vụ án luôn?”
“Kệ mẹ vụ án! Bây giờ trời có sập cũng bất chấp luôn!” Tư Đồ nói xong câu này, ôm chặt Lâm Diêu.
Lâm Diêu đỏ mặt, theo thói quen đánh Tư Đồ một cái.
Dù sao cũng là ban đêm, không có ai nhìn thấy.
Hai người hình như một người ôm một người đi về phòng, thật ra Tư Đồ vô cùng muốn vác người lên vai dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phòng, nhưng nhìn Lâm Diêu đỏ mặt, vẫn quyết định duy trì phong độ tốt hơn.
Với lại, nếu không làm nguội đi sự nhiệt tình của mình, vậy tối nay Tiểu Diêu của hắn gặp xui rồi.
Lâm Diêu nào biết Tư Đồ có chủ kiến gì, chỉ biết tối nay chuyện cần xảy ra sẽ xảy ra.
Lâm Diêu không sợ, là đàn ông, có gì mà sợ.
Lâm Diêu cũng không muốn từ chối, nếu hắn đã chiếm trái tim mình, cần gì phải kiêu căng nữa.
Lâm Diêu cũng không do dự, không cần thề non hẹn biển, hai người đàn ông quen nhau, nói cái gì cũng vô ích.
Lòng vòng hơn cả năm, bây giờ mà còn chưa nghĩ thông suốt, thì tiếp tục mơ hồ đi, chuyện tình cảm, sao có thể cái gì cũng rõ ràng được, mơ hồ một chút chưa hẳn là không tốt.
Dưới ánh trăng, Lâm Diêu tựa đầu vào vai Tư Đồ, trên trán liền được hôn nhẹ một cái.
Hai người ngọt ngào định về động phòng, nhưng vừa tới cửa, lại thấy một người làm d*c vọng của họ theo gió bay xa.
“Ác thú!” Lâm Diêu theo bản năng kêu một tiếng, đồng thời đẩy Tư Đồ ra, mặt đỏ lên.
Tư Đồ vô cùng muốn hỏi, có phải chỉ cần hắn và Tiểu Diêu định làm chuyện đó đó là ông trời sẽ phái một người tới phá rối đúng không?
Diệp Từ mặc bộ trang phục sẫm màu, đội nón lưỡi trai, đứng trước cửa đã thấy hai người dính lấy nhau từ xa, sau đó là gương mặt như đưa đám của Tư Đồ, hắn vô cùng tỉnh táo nói, “Mai tôi quay lại.”
Đã tới cửa rồi, chẳng lẽ kêu người ta đi? Tư Đồ giơ tay ra biểu thị “Đứng lại!”.
Sau đó hắn xoay đầu nhìn người bên cạnh, vô cùng bất đắc dĩ lấy chìa khóa mở cửa.
Ba người vào phòng khách, Lâm Diêu tỏ ra không có gì, uể oải chán chường đi lấy đồ uống, sau đó cầm cái ghế đặt bên cửa sổ, ngồi xuống.
Tư Đồ lên tiếng trước.
“Tiểu Diêu, đây xem như là lần đầu tiên em và Diệp Từ chính thức gặp mặt, đều đã quen biết, không cần nói nhiều.
Diệp Từ, tôi nhờ anh giúp điều tra mấy người kia, có kết quả rồi sao?”
Diệp Từ vào phòng rồi cũng không cởi nón ra, nghe Tư Đồ nói xong, hắn xoay đầu nhìn Lâm Diêu vẫn luôn nhìn ra ngoài.
Tư Đồ đau đầu!
Lâm Diêu có vẻ nhận ra ánh mắt của Diệp Từ, xoay đầu lại, lại không thấy hắn nhìn nữa.
Trong lòng nghĩ hắn là bạn của Tư Đồ, tới giúp một tay, mình cũng không nên vì chuyện lúc trước mà so đo với hắn, lúc này mới đứng lên, bước qua ngồi xuống cạnh Tư Đồ.
Mặt của Diệp Từ bị vành nón che hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy miệng và cằm, Diệp Từ lấy laptop ra từ balo, đặt xuống bàn rồi không làm gì nữa.
Ánh mắt của hắn không biết là nhìn Lâm Diêu hay Tư Đồ, lúc nói chuyện giọng nói rất hùng hồn, gần như có thể làm mọi thứ xung quanh rung động.
“Hòa thượng nói không nhiều lắm, hai người nói lại lần nữa đi.” Diệp Từ nói rất đơn giản.
Biểu tình của Tư Đồ tỏ rất rõ là chịu không nổi, Lâm Diêu cũng không lên tiếng.
“Vụ án cảnh sát có tiếp tay, anh có nghe ngóng được gì không?” Tư Đồ biết, Diệp Từ chưa bao giờ nhận vụ nào có dính tới cảnh sát, không biết lần này thế nào.
Diệp Từ không nói gì, trầm mặc một lúc thì cầm laptop bỏ vào balo, Tư Đồ lập tức cản lại.
“Anh nói nhiều sẽ gãy lưỡi hả? Còn chơi trò thần bí với tôi nữa chứ, tháo ra!” Nói xong, Tư Đồ vươn tay cởi mũ Diệp Từ.
Lâm Diêu nghĩ thầm, trên người Tư Đồ có một sức mạnh thần kỳ, lúc nào cũng có thể hòa làm một với nhân vật mình nghĩ là phiền phức! Ác thú ngồi trước mặt, hoàn toàn không tỏ vẻ gì tức giận, giống như chẳng để ý gì tới hành vi của Tư Đồ, ngồi im chờ nghe kể.
Sau khi Tư Đồ tháo nón của Diệp Từ, hắn bắt đầu kể từ hôm Hạ Chấn Quốc tới tìm.
Lúc Tư Đồ nói chuyện, Lâm Diêu thấy biểu tình của Diệp Từ không thay đổi nhiều, hơn nửa tiếng sau, Tư Đồ nói xong, một hơi uống sạch ly cà phê trước mặt, nhìn Diệp Từ nói, “Bây giờ chúng tôi chỉ nắm được nhiêu đó manh mối, Tiểu Diêu được nghỉ phép, cũng sắp hết phép rồi, cho nên mới tìm anh tới giúp.”
Diệp Từ trầm mặc một lúc lâu, lâu tới mức Lâm Diêu cho rằng là hắn đang ngủ.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn mình, Lâm Diêu thấy hai mắt hắn sâu không đáy.
“Hai người xem trước đi rồi nói.” Diệp Từ mở laptop ra.
Tư liệu đầu tiên là về Trương Ny.
Sau khi xem một vài thông tin cơ bản, phát hiện Trương Ny vào năm 5 tuổi đã chỉ sống với mẹ, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, sau khi li dị, không biết cha đã dẫn anh trai đi đâu.
Năm 17 tuổi, mẹ qua đời, Trương Ny chuyển vào ở cùng họ hàng, mãi cho tới khi lên đại học mới bắt đầu tham gia công việc.
Tạm thời bỏ qua nghi vấn trong lòng, Lâm Diêu xem tư liệu của người thứ hai.
Bạch Nhuận Giang, trình độ văn hóa đại học, ba năm làm lính, sau khi quay về thì làm việc trong cảnh cục, năm thứ hai đổi tới vùng này đảm nhiệm chức cảnh viên phổ thông, sau khi đến đây năm thứ ba được thăng làm đội phó, chưa tới một năm đã quang vinh lên làm đội trưởng, công lao vô số, được trên dưới kính yêu.
“Người này quá kì lạ.
Theo lý thuyết, ông ta làm việc ở cảnh cục thành phố, đổi tới nơi này ít nhất cũng được làm đội phó.
Nhưng tại sao cũng chỉ là một cảnh sát quèn? Tình huống này chỉ có một khả năng, chính là ông ta mắc lỗi, bị cách chức.” Lâm Diêu xem xong thông tin cơ bản của Bạch Nhuận Giang, lên tiếng.
Tư Đồ gật đầu biểu thị đồng ý, sau đó đón lời Lâm Diêu.
“Phía sau càng kì lạ hơn.
Ông ta tới đây chưa tới ba năm đã được thăng chức, chưa tới một năm lại được thăng chức nữa, có phải hơi nhanh rồi không.
Diệp Từ, anh còn tra được gì không?”
“Người này làm cảnh sát ở thành phố G vào năm thứ hai, bởi vì lúc tra hỏi, đánh một kẻ tình nghi vô tội đến tàn phế, mới bị điều đi.
Đương sự lần đó tôi cũng đã gặp, căn cứ theo lời bọn họ, Bạch Nhuận Giang này muốn vội vã lập công mới đánh người bị tình nghi, sau đó hình như có một chỗ dựa rất to lớn đứng ra biện hộ giùm ông ta, mới không bị cách chức mà điều tới nơi này.
Sau khi đến đây vẫn rất quy củ, lúc phá một vụ cướp còn cứu được một đồng nghiệp, bắt được phạm nhân, cho nên mới thăng chức.”
“Vụ cướp?”
Tư Đồ và Lâm Diêu đồng thanh nói, Diệp Từ đối diện lại vô cùng thờ ơ, không chút thay đổi.
“Chắc không phải vụ cướp tiền tiết kiệm trong thôn đi?” Tư Đồ cười nói.
“Đúng vậy, chính là vụ cướp đó.”
Lúc này, Lâm Diêu và Tư Đồ đều im lặng, bọn họ không nói, Diệp Từ lại lên tiếng.
“Tôi không có nhiều thời gian, chỉ có thể tra được bấy nhiêu.
Nếu là Giang Vũ, e là chuyện từ lúc sinh ra cũng tra ra được, không có chuyện nào lọt ra ngoài.”
“Bây giờ Giang Vũ bận quá, không tìm hắn được.
Xem Liễu Thục Tuệ đi.” Nói xong, Tư Đồ ấn chuột mở tư liệu về Liễu Thục Tuệ.
“Liễu Thục Tuệ đúng là người địa phương.”
“Xem ra chúng ta suy luận không sai.
Nguyên quán của Liễu Thục Tuệ là ở đây, anh xem, hơn chục năm trước đã từng làm tạm trú ở thành phố X.
Sau khi người đàn ông kia chết, chị ta bỏ đi, tới thành phố X.
Nhưng cô ta ở thành phố X làm cái gì?”
Phát giác ánh mắt của Lâm Diêu nhìn mình, Diệp Từ tùy tiện nói, “Hắn giục tôi quá, tôi chỉ có thể tra tới đây thôi.”
Lâm Diêu gật đầu, hơn nữa còn giống như nói “Cực khổ rồi”.
Tư Đồ ngồi bên kia tiện tay rút điếu thuốc ném qua cho Diệp Từ, “Vấn đề là tại sao chị ta lại quay lại?”
Lâm Diêu đã nghĩ tới vấn đề này, vì vậy hắn nói, “Diệp Từ, có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Nói đi.”
“Giúp tôi điều tra tất cả thông tin về vụ cướp hơn chục năm trước, tôi muốn biết thông tin về người đàn ông đó.
Tên của hắn, nguyên quán, gia đình, tất cả về hắn, tôi đều muốn biết.”
“Có thể.
Có kết quả tôi sẽ quay lại.” Nói xong, Diệp Từ định đứng dậy cáo từ, Tư Đồ kéo hắn lại.
“Nửa đêm nửa hôm còn đi đâu? Ở lại đi.”
Diệp Từ nhìn Tư Đồ rồi lại nhìn Lâm Diêu, qua mấy giây mới nói, “Cậu không cảm thấy tôi vướng bận sao?”
Người thông minh lúc nói chuyện rất đơn giản, Diệp Từ vừa dứt lời, mặt Lâm Diêu liền nóng lên.
Đứng lên nói, “Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi nghỉ ngơi.”
Nhìn Lâm Diêu lên lầu.
Tư Đồ thở dài, dựa vào sô pha trừng mắt với Diệp Từ.
Diệp Từ không nói gì, yên lặng cầm ly cà phê nãy giờ hắn vẫn chưa chạm vào.
“Vụ án này rất vướng tay vướng chân?” Diệp Từ hỏi Tư Đồ.
“Rất thú vị.”
“Tư Đồ, tại sao cậu lại tìm tôi?”
“Không nói rõ được, vụ án này nhìn thì thấy đơn giản, nhưng tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó rất sâu.
Từ lúc xảy ra vụ án tới giờ, manh mối không ngừng nhảy ra, manh mối càng nhiều, tình trạng của chúng tôi càng rối.
Diệp Từ, thời gian của chúng ta không nhiều, không sử dụng chút thủ đoạn, sợ là sẽ không kịp.”
“Cậu và… Lâm Diêu cột vào nhau là đủ phá án rồi, không cần tới tôi.”
“Cậu ấy là cảnh sát, có vài cách tôi sử dụng cậu ấy không thể tiếp thu, cho nên… Anh nhìn tôi như vậy là có ý gì? Anh tưởng mình giỏi lắm hả? Tiểu Đường nhà người ta là thằng bé ngoan, bị anh làm cho cả ngày ngẩn ngơ, vậy mà còn ở đó khinh bỉ tôi!”
“Chí ít tôi sẽ không dùng mưu ma chước quỷ để bọc lấy người mình thích.
Cậu và hòa thượng làm mấy chuyện kia, nếu để hắn biết…”
“Làm ơn nói nhỏ thôi anh hai, bị nghe thấy là tôi tàn phế luôn đó!”
“Cậu bây giờ cũng chẳng có gì tốt lành.”
Tư Đồ cầm gối trên sô pha, dùng sức ném vào người Diệp Từ, Diệp Từ vô cùng ưu nhã né tránh.
“Quả nhiên là vậy.” Trong góc tối trên lầu, Lâm Diêu lẩm bẩm, không có tâm trạng nghe tiếp, quay về phòng mình.
Một đêm này, Lâm Diêu không ngủ, ngồi trước cửa phòng ngây ngô nhìn chằm chằm cửa phòng của Tư Đồ.
Suy nghĩ một lúc, hắn đẩy cửa vào.
Người trên giường đang ngủ say, khuôn mặt anh tuấn toát ra khí tức mê người, Lâm Diêu ngồi bên cửa sổ, không tự chủ vươn tay sờ, làn da nhẵn nhụi ấm áp làm hắn không muốn rời tay.
Cả đêm rối bời vì không cho ra được kết luận rốt cuộc cũng an tĩnh, nhìn người đàn ông anh tuấn tới chịu không nổi này, yêu và giận xen lẫn, thật sự hắn rất ghét bản thân mình như thế.
Ngay lúc Lâm Diêu đang khẽ vuốt v e Tư Đồ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, Diệp Từ đứng trước cửa thấy bọn họ liền sửng sốt, sau đó không nói gì, lui ra ngoài định đóng cửa.
“Vào đi, tôi cũng đang định ra ngoài.” Lâm Diêu nhỏ giọng nói.
Diệp Từ nhìn thoáng qua, từ từ đi vào, không nghe thấy âm thanh.
Diệp Từ lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Lâm Diêu nói, “Đây là số điện thoại của tôi ở đây, có chuyện cần thì liên lạc.”
Lâm Diêu cầm lấy, ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, biểu tình của đối phương vẫn lạnh nhạt không có gì thay đổi.
Diệp Từ không nói nhiều, cũng không chào, bỏ đi.
Lâm Diêu nhìn số điện thoại, ghi nhớ trong đầu, tiện tay để bên cạnh Tư Đồ, đứng dậy đi.
Mới ra ngoài được mấy bước, điện thoại đã reo lên.
“Lâm ca, là em nè.
Kết quả xét nghiệm có rồi, mà không có đối tượng so sánh thì làm sao giờ?” Đường Sóc có vẻ rất sốt ruột.
“Không sao, cậu gửi kết quả xét nghiệm qua bưu điện là được rồi.”
“Nhưng mà bên anh cũng đâu có chỗ nào so sánh đâu?”
“Tư Đồ tìm người tới giúp rồi, nhờ Diệp Từ đi giải quyết là được.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
“Tiểu Đường?”
“Em qua đó! Em mang kết quả tới, vụ án này em muốn cùng xử lý với hai anh.
Xem như là dạy em đi, được không?”
“Được, muốn thì cứ qua đây.”
“Dạ, buổi chiều có một chuyến bay.
Khỏi cần đón em, em tự tới được rồi.”
“Ừ, anh ở trong phòng chờ cậu.”
Lâm Diêu vừa cúp máy Đường Sóc, đã phát giác không biết Tư Đồ đã ngồi xuống mỉm cười nhìn hắn từ bao giờ.
“Tiểu Đường nói sẽ mang kết quả xét nghiệm tới, chúng ta vào thôn hỏi thăm thời gian cụ thể của Liễu Thục Tuệ trong đêm đó đi.”
“Được.”
Sau khi chuẩn bị xong, mới ra tới cửa Tư Đồ đã lật quẻ.
“Tiểu Diêu, anh không vào thôn đâu.”
Lâm Diêu nghiêm túc nhìn hắn nhưng không lên tiếng.
“Anh tới chỗ bức tường xem, chúng ta liên lạc qua điện thoại đi.”
“Được.”
Không nói nhiều cũng chẳng hỏi, Lâm Diêu một mình bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, biểu tình của Tư Đồ càng thêm phức tạp.
Hết chương 22.
Ying Ying: Trời ơi nó dài hơn bt nữa!! Sao bộ mới một chương viết ngắn mà bộ này viết dài dậy bà nội!! À mà bộ mới của bả cũng có vẻ thú vị:3 Tên là ‘Người quản lý trục thời gian”, mới viết được cỡ 5 chương, đang theo dõi coi hay hông:))
- -----oOo------