quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.

Chương 13

“Nếu như em nghe lời, bây giờ chẳng phải đã tốt hơn rồi sao.

Hôm nay rất lạnh, gió cũng nhiều, em là bệnh nhân còn chạy đi lung tung.

Thả lỏng một chút, một lúc là ngủ được.”

“Lâu lắm rồi tôi không bệnh, lần này như núi sập.”

“Đừng nói em nữa, ai bệnh mà không như vậy.

May mà anh về rồi, nếu không để mình em lo, em còn không về trời rồi?”

“Nếu anh không ở đây thì có Tiểu Đường chăm sóc tôi rồi.” Lâm Diêu nghĩ như vậy.

“Bớt chọc cười anh đi.

Tiểu Đường và Diệp Từ hận không thể hợp thể nữa, làm gì có thời gian chăm sóc em.

Em bệnh thật ra không có gì, nhưng nếu lúc bệnh chỉ có một mình còn khó chịu hơn, nói cái gì mà không cô đơn là lừa mình dối người.

Đặc biệt là người vốn cậy mạnh, tính cách quật cường như em, sợ là ở nhà có đói chết cũng không ra ngoài tìm ai chăm sóc mình.”

“Tôi tốt vậy sao?” Trong cơn mơ màng, Lâm Diêu vui đùa hỏi.

“Em cho là anh đang khen em? Da mặt lúc nào thì dày như vậy?”

“Bị anh lây rồi.

Tôi nói này, anh đi thì chuẩn bị thêm chăn giúp tôi, tôi sợ ngủ một mình lạnh lắm.”

Những lời nhượng bộ như vậy Lâm Diêu rất ít khi nói ra, nếu hắn không sốt, sợ là chẳng bao giờ nghe được.

Tư Đồ nhất thời sôi sục, ôm người trong lòng thật chặt!

“Anh định siết chết tôi?” Lâm Diêu ngay cả thở cũng khó khăn.

Lúc Tư Đồ xoay người đặt đối phương dưới thân, hắn thật sự không muốn làm gì, hôn người ta bây giờ thì ngay cả sức cắn lại cũng không có, đánh người thì không có sức, mình thật tình rất thương cậu ấy, sao lại thừa dịp thân thể cậu ấy không khỏe mà ngược đãi chứ.

Tuy rằng hai người trước đây nhiều lần cũng thiếu chút nữa động phòng, nhưng bây giờ bị đè bên dưới thật sự không thoải mái! Lâm Diêu cũng biết Tư Đồ sẽ không làm gì hết, nhưng tư thế này làm hắn có chút…

“Tiểu Diêu, bệnh của em sợ là càng ngày càng nặng.

Trước đây anh có lỗi với em, bây giờ anh có muốn bù đắp thế nào cũng thấy thiếu.”

“Nếu anh thích kiểu người đơn giản như Tiểu Đường thì sẽ không cực khổ như vậy.” Nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, Lâm Diêu thật muốn hôn hắn, nhưng vẫn mắc bệnh cũ, không tài nào làm được.

Trong nụ cười tràn đầy tình yêu nồng nàn, Tư Đồ vươn ngón tay thon dài sờ lên má hắn.

“Cả đời này điều hạnh phúc nhất của anh là thích em.

Nếu chúng ta có thể đầu bạc răng lông, cả đời Tư Đồ này quả sống không uổng phí, cho dù có chết, anh cũng muốn khắc tên mình trên linh hồn của em, làm cho chúng ta có tới kiếp sau cũng còn ở bên nhau.”

“Anh có biết mình đang nói gì không?” Lâm Diêu kinh ngạc nghe lời thề phát ra từ miệng Tư Đồ, lại nhắc nhở mình đừng dễ dàng lọt bẫy.

“Biết.

Anh còn biết mình muốn ôm em trong lòng yêu thương cả đời, cho em thỏa thích ăn hiếp anh, làm khó anh, lúc tức giận có thể đánh anh, lúc vui có thể vùi vào lòng anh cười tới ch ảy nước mắt, lúc bệnh có thể như bây giờ, để anh ôm.

Anh nói những lời này, em có hiểu không, Tiểu Diêu? Chỉ cần có em, anh cam tâm tình nguyện cả đời không cưới, cả đời đoạn tử tuyệt tôn, anh…”

Tư Đồ không nói tiếp được nữa, đột nhiên bị Lâm Diêu dùng hai tay giữ khuôn mặt, rồi đột nhiên bị Lâm Diêu hôn, Tư Đồ mở to mắt không tin sự việc vừa xảy ra.

Đôi môi mềm mại nóng nổi của Lâm Diêu, hắn hôn cái người sợ là ông trời sẽ phái người xuống móc đi tim hắn! Lý trí tỉnh táo vào thời điểm này đã sớm bị chủ nhân ném vào hố sâu! Nếu lúc này mình còn không hôn, mình nhất định sẽ hối hận!

Tư Đồ ngây ngốc rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cánh tay ôm chặt đối phương hơn, đáp lấy nụ hôn càng điên cuồng hơn.

Cho rằng ngày chờ đợi còn phải tính bằng năm, không nghĩ đối phương lại chủ động hôn mình.

Lúc nãy mình nói cái gì? Nhớ không nổi, dù sao cũng đem hết tất cả lời muốn nói nói cho cậu ấy nghe, sau đó thì nhận được nụ hôn.

Sớm biết như vậy thì đã nói từ lâu rồi.

Hận không thể đem thân thể đối phương hòa vào làm một với mình, tình cảm chịu đựng đã lâu, bây giờ chỉ vì một nụ hôn mà như cơn sóng thần, Lâm Diêu giữ mặt của Tư Đồ, hôn tới nỗi cả mặt đều dính nước bọt, nhưng cũng chẳng ý thức ra, gương mặt mình cũng thế.

Không biết dây dưa bao nhiêu lâu, đợt mắt mở ra nhìn nhau, Tư Đồ đã sớm rối loạn hô thấp, càng thêm mất khống chế.

“Không, không thể tiếp tục, em còn bệnh.” Lý trí của Tư Đồ còn sót lại một chút.

“Tôi chỉ biết sớm muộn gì cũng bị anh kéo xuống hố, giờ vui lắm phải không?” Lâm Diêu có chút tức giận mắng.

Tư Đồ cười, hít sâu một hơi, tới gần lỗ tai nóng hổi của Lâm Diêu nói, “Tiểu Diêu, em khỏe nhanh lên, chúng ta không thể lúc nào cũng phanh gấp như vậy được.”

Lâm Diêu cười trộm, lúc xoay đầu lại thì dùng nét mặt nghiêm túc nói, “Tôi cho anh biết, về điểm này anh còn chuyện cất giấu nói không rõ ràng, cũng không cần nghĩ tới đoạn sau đâu.”

Nghe Lâm Diêu thông cáo xong, Tư Đồ thiếu chút nữa òa khóc, đè lên trán Lâm Diêu kể lể.

“Tiểu Diêu, sao em mới cho anh trái táo đã đánh anh một roi như thế? Anh không thể nói thẳng với em được, cho anh chút thời gian nữa đi.”

“Thời gian có thể cho anh, chuyện của hai ta cũng phải chờ…”

“Anh biết, anh biết.

Được rồi, xem ra sau này vấn đề s1nh lý còn phải dựa vào đôi tay rồi.” Tư Đồ khổ sở cười ha ha, xoay người nằm xuống ôm chặt người đang cười trộm.

Dựa vào lòng hắn, Lâm Diêu nghĩ sau cơn mây mù, bây giờ đã thấy ánh mặt trời rồi, tuy cấm đoán hắn, nhưng tình cảm rõ ràng đã có kết quả.

Thật ra trong lòng Lâm Diêu cũng hiểu rõ, roi da và kẹo đường này là không chia cách được.

Tư Đồ vô cùng vui vẻ ôm Lâm Diêu hưởng thụ, đợi điện thoại reo lên mới nhớ mình còn chuyện phải làm.

Điện thoại là Diệp Từ gọi, nói với hắn về chuyện bức tranh của Lạc Lâm, trước một ngày Lạc Lâm chết có người thấy hắn vẽ, tình hình cụ thể thì còn phải chờ gặp rồi nói tiếp.

Tư Đồ tính thời gian.

La Vạn Xuân ngày nào cũng làm việc tới khuya mới về phòng nghỉ ngơi, bởi vậy, không thể tính theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người bình thường.

Muốn vào phòng của La Vạn Xuân lục soát nhất định phải trong khoảng chín tới mười giờ, khoảng thời gian cao điểm.

Vì vậy, Tư Đồ hẹn Diệp Từ và Đường Sóc trễ một chút gặp ở nhà Lâm Diêu.

Cúp điện thoại của Diệp Từ, Tư Đồ kêu chút đồ ăn nhẹ.

Hầu hạ Tiểu Diêu nhà hắn ăn xong, về giường tiếp tục ôm.

Lâm Diêu có hơi mệt, nghe Tư Đồ tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời, mí mắt dần sụp xuống, không bao lâu liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Dừng xe trước cửa câu lạc bộ, Tư Đồ thay tây trang càng làm hắn thêm chói mắt.

Mấy nhân viên liền chạy tới bắt chuyện, Tư Đồ thoải mái đi vào.

Vừa đi vào tầng năm, chợt thấy mấy phục vụ, hắn liền đi theo.

Thừa dịp phục vụ tiếp khách, Tư Đồ bước nhanh tới phòng 501.

Dựa lưng vào cửa phòng, cảnh giác âm thanh xung quanh, công cụ trong tay rất dễ mở cửa, nhanh nhẹn đi vào.

Tư Đồ không mở đèn, mở đèn pin đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu lục soát, hoàn toàn không chú ý tới chuyện hành vi của mình là phạm pháp.

Căn phòng không lớn, có thể cất giữ vật gì đó không cao, Tư Đồ chỉ lát sau đã lục xong, kết quả là không thu hoạch được gì.

Cũng định rời đi, trong lúc vô tình nhìn thấy thùng đựng quần áo trong nhà vệ sinh, bước qua lục thì thấy bên trong có một chiếc áo sơmi màu xám tro, mang mùi huân y thảo nhàn nhạt làm hắn không tài nào giải thích được.

Ở đây hình không còn gì để mình thấy hứng thú, trước khi đi Tư Đồ cài lại máy nghe lén.

Rời khỏi câu lạc bộ, Tư Đồ chuẩn bị lái xe về nhà, lúc mở cửa xe hắn hơi khựng lại, nhìn xuống mặt đất, sắc mặt hơi thay đổi.

Về đến nhà, Lâm Diêu vẫn còn đang ngủ, Tư Đồ không nỡ đánh thức hắn, đóng cửa phòng lại.

Giả thiết, hung thủ sát hại Lạc Lâm là La Vạn Xuân, vậy Triệu Thiên Minh cũng là do hắn giết, nhưng ở mặt thời gian thì khả năng không cao.

Còn nữa, giả thiết hung thủ là La Vạn Xuân, người muốn giết hắn là ai? Ai động tay động chân vào xe của Ngụy Bằng?

Tư Đồ không biết Lâm Diêu đi tới phía sau mình, lúc bị vỗ vai chỉ thiếu chút nữa bị dọa sợ.

“Em thức dậy làm gì?” Lúc nói chuyện, Tư Đồ đứng lên, đỡ cái người sắc mặt coi như không tệ, sờ trán hắn.

“Đỡ hơn rồi.

Anh về lúc nào thế, có thu hoạch gì không?”

“Không có.”

Lúc nói tới đây thì chuông cửa vang lên, nghĩ đến có lẽ Diệp Từ và Đường Sóc đến rồi.

Quả nhiên, mở cửa thì thấy Đường Sóc nhìn Tư Đồ cười, Diệp Từ vẫn là nét mặt không thay đổi.

Để hai người vào nhà, sau khi Diệp Từ hỏi thăm Lâm Diêu, bốn người bắt đầu thảo luận vụ án.

Diệp Từ nói lại tình hình ở quán bar trước.

“TÌnh hình ở quán bar rất kì lạ, mấy người khác đều từng vẽ bức tranh này.”

“Đều đã từng vẽ?” Tư Đồ vô cùng ngạc nhiên.

“Trước ngày Lạc Lâm chết hai ngày, có người từng thấy hắn vẽ tranh, lúc đó có người hỏi, hắn nói đây là đề kiểm tra trí lực, là do một người khách cho hắn.

Người khách đó ban đầu bảo hắn muốn vẽ gì thì vẽ, sau đó lại kể cho hắn nghe những chuyện mà hắn đã từng trải qua, chuyện gì cũng chính xác.

Trước khi vị khách đi, để lại cho hắn một đề bài.

Con rắn, con chuột, căn nhà, con sông, cái cây, dùng mấy vật này vẽ thành bức tranh, còn hẹn năm ngày sau sẽ quay lại tính chuyện xảy ra mười năm sau cho hắn.

Mấy nhân viên thấy thú vị nên cũng vẽ theo.”

Tư Đồ và Lâm Diêu có cùng thần giao cách cảm, tin tức Diệp Từ mang về nửa vui nửa buồn.

Vui chính là tìm được ngọn nguồn của bức tranh, một vị khách thần bí.

Buồn chính là, bức tranh này cho dù thế nào cũng không tìm ra huyền bí bên trong.

Tư Đồ xoay đầu hỏi Diệp Từ, “Anh có ý kiến gì không?”

Diệp Từ nhìn hai bức tranh một hồi lâu, giống như không nghe thấy Tư Đồ hỏi.

“Anh muốn nghẹn chết ai, nói đi!”Tư Đồ nhìn biểu tình suy tư của Diệp Từ mà tức giận, người này có thể làm người khác nóng vội tới chết.

“Anh Tư Đồ, đừng có la, để ảnh suy nghĩ một chút.”

“Rồi xong, Tiểu Diêu, Tiểu Đường đúng là bị gả đi rồi.” Tư Đồ giả vờ bi thương dựa vào vai Lâm Diêu.

Đường Sóc bị lời nói của hắn làm đỏ mặt, Diệp Từ cũng dùng ánh mắt sắc bén liếc Tư Đồ, sau đó nói, “Tôi nghĩ bức tranh này là ngũ hành đồ.”

“Cái gì đồ?” Ba người cùng đồng thanh hỏi.

Tư Đồ gãi đầu, nhìn Diệp Từ trông rất bất đắc dĩ nói, “Tôi nói nè, anh trộm mộ nhiều quá thành ra bị bệnh nghề nghiệp, nhìn cái gì cũng ra địa đồ?”

“Đây không phải địa đồ! Cậu chọc tôi cũng phải nhìn lập trường của bản thân, lần sau đừng nghĩ tới chuyện theo tôi xuống đó nữa.” Diệp Từ chậm rãi nói.

“Thôi được rồi, xem như tôi chưa nói gì hết.”

“Hai người im lặng giùm tôi! Tư Đồ, anh từng theo Diệp Từ đi trộm mộ?” Lâm Diêu nắm cổ áo Tư Đồ, tư thế như muốn tra hỏi kỹ càng!

Thật là, không để ý nói bậy nói bạ rồi, Tư Đồ đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn ánh mắt phóng dao của Lâm Diêu, trái tim bé nhỏ này cũng phải run rẩy.

“Không, không có, anh chỉ mới có suy nghĩ thôi.

Nói là trộm mộ anh chỉ muốn xem cổ mộ trông thế nào thôi à.

Nếu em không thích anh đi thì anh sẽ không đi, chắc chắn không đi! Tiểu Diêu, em nhìn đi, bây giờ chẳng phải chúng ta phải quan tâm cái nhìn mấy bức tranh của Diệp Từ sao?”

Lâm Diêu thở phì phò liếc một cái, thả tay ra.

Nguy hiểm thật, tên Diệp Từ chết tiệt này, nhất định là cố tình nói! Cái này mới lạ, nhà mình mới nghe trộm mộ, chỉ thiếu dùng cực hình tra khảo, nhưng động vật nhỏ kia sao nhìn như chẳng nghe thấy gì vậy, còn cười híp mắt nhìn Đại Binh ca của nó nữa chứ, sao Tiểu Diêu không làm khó dễ động vật nhỏ nhỉ?… Đãi ngộ thật không công bằng.

Hừ, chờ vụ án kết thúc, sẽ dùng thập đại cực hình Mãn Thanh ép hắn nói ra sự thật! Dám đi trộm mộ với Diệp Từ, tôi sẽ cắt gân tay gân chân của anh!

“Tiểu, Tiểu, Tiểu Diêu, ánh mắt của em hơi đáng sợ đó… Diệp Từ, anh nói lẹ lẹ đi, cái gì đồ đó là sao?”

Diệp Từ rõ ràng là muốn trả thù Tư Đồ! Kết quả làm hắn vô cùng hài lòng, tạm thời bỏ qua cho cái người thích trêu chọc mình.

“Trong ngũ hành, chuột thuộc hỏa, rắn thuộc thủy, cây thuộc mộc, sông thuộc kim, nhà thuộc thổ.”

“Anh cho là tôi ở ngoài nghề sao? Sông rõ ràng là nước, sao tự dưng lại biến thành kim?” Tư Đồ vô cùng không hài lòng.

“Kim trong ngũ hành bao gồm tiền, tuyết, có thể là nước chảy.

Về phần tôi nói rắn là thủy, là căn cứ đặc tính của nó.

Nếu đem ra phân loại, con sông trong bức tranh đương nhiên thuộc kim.

Xem ở phương diện ngũ hành, đông mộc, nam hỏa, tây kim, bắc thủy, trung thổ, tuy rằng có thể giải thích như vậy, nhưng bí mật bên trong chúng ta không có cách nào xác định.

Bởi vì trong ngũ hành học, không đủ mấy chục năm thấm nhuần sẽ không tài nào giải được cái này.

Nói cách khác, giống như chỉ dẫn chúng ta vậy.”

Lâm Diêu không hiểu cách nói của Diệp Từ lắm, liền hỏi, “Anh nói là chỉ dẫn, chỉ dẫn cái gì?”

“Thứ chúng ta nhìn không thấy, hoặc thứ chúng ta không chú ý tới.

Các cậu một mực dựa vào kẻ tình nghi và bức tranh để điều tra, có lẽ trong này không có mối quan hệ lớn, mục đích thật sự của hung thủ, là muốn các cậu lựa chọn trong rối loạn.”

Nghe Diệp Từ nói xong, Tư Đồ hít một hơi.

“Tiểu Diêu, lời Diệp Từ giải thích đúng là không phải không có căn cứ.

Chúng ta có làm bao nhiêu lần cũng không giải được bức tranh, cũng vì chỗ này mà dậm chân.

Anh không phải tự phụ, anh và em, Diệp Từ, kể cái Đông Minh, cũng không có khả năng giải được vấn đề này.

Vốn đã là câu hỏi không có lời đáp, em có làm gì cũng vô dụng.”

Nhìn Lâm Diêu dụi dụi cái mũi bị nghẹt, ngồi thế này cả buổi làm hắn có chút chịu không được.

Tư Đồ ôm vai hắn để hắn tựa vào người mình.

“Chịu khó thêm chút nữa.

Diệp Từ, tối nay để Tiểu Đường ở lại đây đi, anh theo tôi đi gặp một người.”

Lâm Diêu vốn muốn đẩy Tư Đồ ra, hắn vẫn còn chưa thích ứng với việc thân mật trước mặt người khác.

Nhưng nghe hắn nói muốn ra ngoài, không tránh khỏi cảm thấy lo lắng.

“Anh muốn đi gặp ai?” Lâm Diêu khẽ ngẩng đầu.

“Em gặp rồi, lão Hoàng đại ca.”

Đầu quỷ! Xem ra Tư Đồ thật sự gặp khó khăn, nếu không cũng sẽ không tìm cái người đã ẩn cư từ lâu.

Nhìn đồng hồ đã nửa đêm, từ tối qua tới giờ e là Tư Đồ chưa nghỉ ngơi, bây giờ còn muốn đi gặp đầu quỷ, nói không đau lòng là không có khả năng.

Nhưng vụ án càng ngày càng phức tạp, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn, “Đi rồi nhớ về sớm.”

Trong lòng Tư Đồ có rất nhiều vấn đề nên cũng không có tâm trạng trêu đùa, lấy tai nghe và máy nghe lén đưa cho Lâm Diêu, “Anh cài máy nghe lén trong phòng La Vạn Xuân, em để ý một chút.”

Lâm Diêu nhận lấy liền đút tai nghe vào tai, Tư Đồ hối hận, sợ hắn lo phá án không chịu nghỉ ngơi.

“Máy nghe lén của anh là đời mới nhất, có chức năng tự ghi âm.

Em không cần nghe liên tục như vậy.” Sau đó, dặn dò đủ thứ với Tiểu Đường ở lại chăm sóc Lâm Diêu.

Trên đường đi, Diệp Từ ngồi ở ghế phó lái, nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.

Tư Đồ lái xe cũng trầm mặc hồi lâu.

Chờ ra khỏi thành phố, Tư Đồ nói với Diệp Từ, “Cách giải ngũ hành của anh nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”

“Bảy phần.”

Tư Đồ thở dài nặng nề.

Diệp Từ lấy bao thuốc trong túi Tư Đồ, rút ra hai điếu, Tư Đồ cầm một cái, sau đó nhìn hắn.

Bình thường Diệp Từ rất ít hút thuốc, trừ khi gặp chuyện gì phiền lòng hoặc một vấn đề khó giải mới như vậy.

“Tư Đồ, hai vụ án sợ là có liên quan tới tổ chức đó thật.

Chúng ta bưng bít ba ổ của đối phương, trước đây không có phản kích, lần này có khả năng là hướng về chúng ta.”

“Tuy rằng tôi cũng có suy nghĩ này, nhưng có nhiều chỗ không thể nào hiểu nổi.

Căn cứ theo trò chơi của tôi giết người, giống như khiêu khích lộ liễu, tổ chức đó làm việc luôn luôn bí ẩn, không ra oai như thế.

Mặt khác, nếu bọn họ muốn, hoàn toàn có thể bày một cái bẫy, biến tôi thành hung thủ giết người.”

“Nếu suy đoán của tôi về ngũ hành đồ này là đúng, đối phương đúng là hướng về chúng ta, bây giờ có bao nhiêu người nghiên cứu thuật số? Bọn họ đã biết tôi liên kết với cậu, hiện trường chính là hạ chiến thư với cậu, mà bức tranh là với tôi.”

“Nếu dựa theo cách nói của anh, còn thiếu một người.”

“Ai?”

“Giang Vũ! Tuy rằng Giang Vũ là vai trò tay chân, nhưng quyền cước của hắn đủ làm đối phương lo sợ.

Ngay cả tôi, quen biết hắn mấy chục năm rồi, cũng chưa từng thấy hắn ra tay ngoan độc như vậy.

Nếu tổ chức đó muốn đối phó với chúng ta, tuyệt đối không bỏ qua Giang Vũ.”

Diệp Từ ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, tháo chiếc mũi lưỡi trai xuống đùa nghịch.

Lát sau…

“Tôi nghĩ Giang Vũ đối với tổ chức mà nói không phải mối nguy gì cho lắm, dù sao kiểu động não như chúng ta mới là khó đối phó nhất.

Nhưng Giang Vũ đúng là một người nguy hiểm.

Tư Đồ, nếu để cậu đi đối phó với một người, so với đối thủ còn lợi hại hơn, cậu sẽ làm gì?”

“Ngoài sáng không được thì trong tối!… Ý anh là bọn họ sẽ hạ sát thủ với Giang Vũ? Không phải tôi thay hòa thượng thúi nói khoác, số người có thể giết hắn không nhiều, hơn nữa những người này còn có giao tình với hắn.”

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chúng ta không thể phớt lờ, tốt nhất kêu Giang Vũ cẩn thận một chút.”

Quan sát vẻ mặt lãnh đạm mơ hồ lộ vẻ sầu lo của Diệp Từ, Tư Đồ liền hỏi, “Đang lo cho Tiểu Đường?”

Diệp Từ không trả lời, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó.

Lâm Diêu nằm trên giường, Đường Sóc ngồi bên cạnh tán dóc.

Đường Sóc há miệng cắn miếng táo, trong lúc vô tình Lâm Diêu nhìn thấy dấu hôn trên cổ Đường Sóc, bất giác cảm thấy có chút buồn cười.

“Tiểu Đường, có nghe Tư Đồ nhắc về chuyện của Hồ Dĩnh chưa?”

“Em chỉ biết ảnh đào ra được không ít chuyện từ miệng Hồ Dĩnh, còn cụ thể thì em không biết.”

Lâm Diêu cẩn thận thuật lại manh mối Tư Đồ nói với mình, Đường Sóc nghiêng đầu cau mày, trông rất thú vị.

“Lâm ca, em nhớ ra một chuyện.

Hồ Dĩnh nói một tháng trước Triệu Thiên Minh đột nhiên có mấy triệu gửi ngân hàng, lúc đó vừa vặn thời gian La Vạn Xuân tính sai sổ sách, thời gian cụ thể thì em không biết.”

Nghe Đường Sóc nói vậy, Lâm Diêu cũng nhớ ra.

Trong này có liên quan gì không?

“Tiểu Đường, gọi điện cho đội trưởng, hỏi thời gian cụ thể La Vạn Xuân tính sai sổ sách là lúc nào, sau đó bảo hắn hỏi Hồ Dĩnh, cô ta phát hiện ngày gửi ngân hàng là ngày mấy.”

“Bây giờ?”

“Ngay lập tức!”

Đường Sóc lấy điện thoại ra gọi cho Cát Đông Minh, khoảng hơn mười phút sau, Cát Đông Minh đã có hồi âm.

“Lâm ca, đội trưởng nói La Vạn Xuân tính sai sổ là ngày 4 tháng trước, còn ngày Hồ Dĩnh phát hiện là 20.”

Lâm Diêu thả khăn tay lau mũi xuống, bắt đầu suy nghĩ.

Bên La Vạn Xuân xảy ra vấn đề, nửa tháng sau Hồ Dĩnh phát hiện số tiền đáng kể trong sổ, giữa hai người có vẻ dính dáng gì đó.

“Tiểu Đường, ngày mai cậu tới cậu lạc bộ điều tra về khoản tiền đó, rốt cuộc là có chuyện gì.”

“Em nghĩ việc này có liên quan tới số tiền của Triệu Thiên Minh.

Có phải Triệu Thiên Min phát hiện chuyện gì của La Vạn Xuân, mà số tiền đó là tiền bịt miệng hắn?”

“Mặc dù có khả năng này, nhưng mấy triệu đối với La Vạn Xuân không phải chuyện nhỏ.

Hồ Dĩnh nói Triệu Thiên Minh muốn di dân, có thể là hắn đang muốn trốn tránh điều gì…”

Đường Sóc ăn một nửa quả táo thì ngừng, nói, “Còn có thứ trong tay Triệu Thiên Minh, cái đ ĩa sợ là có lai lịch không nhỏ, nếu không Triệu Thiên Minh sẽ không cẩn thận cất giấu.

Em đoán hung thủ đã lấy được nó.

Anh nghĩ đi Lâm ca, nếu Triệu Thiên Minh lấy chiếc đ ĩa uy hiếp hung thủ, hung thủ trước khi lấy được nó chắc chắn sẽ không giết người! Hôm xảy ra vụ án, Hồ Dĩnh phát hiện thẻ và đ ĩa đã bị lấy, có thể hung thủ và Triệu Thiên Minh đã làm giao dịch.

Mà hung thủ lấy được chiếc đ ĩa rồi thì nuốt lời, g iết chết Triệu Thiên Minh.

Cho nên…”

“Cho nên La Vạn Xuân bị tình nghi nhiều nhất…”

Đường Sóc vô cùng lo lắng cho Lâm Diêu không chịu nghỉ ngơi, ngày mai không biết có dậy nổi không.

Mang theo thái độ cứng rắn không cho phản kháng, rốt cuộc cũng khiến Lâm Diêu chịu đi ngủ.

Hết chương 13.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui