Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 18
“Lâm cảnh quan, xảy ra chuyện gì, cậu vào chưa?” Trong bóng tối, La Vạn Xuân gào thét.
Nghe giọng nói, hắn chắc là ở bên trái.
Trong lòng Lâm Diêu bắt đầu nghi vấn.
Khi vào đây, căn bản không cảm giác có người thứ ba, vậy là ai đóng cửa?
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Diêu lập tức lấy điện thoại ra, nương theo ánh sáng yếu ớt, phát hiện cánh cửa lúc nãy mình bắn mở đã đóng lại.
“Lấy điện thoại của anh ra đi, xem tình hình xung quanh.”
Làm theo lời Lâm Diêu nói, La Vạn Xuân lấy điện thoại mở lên, trong bóng tối lại xuất hiện thêm một ánh sáng, nhưng không chờ bọn họ quan sát xung quanh, đã nghe thấy bên tai vang lên tiếng xe loại cỡ lớn.
La Vạn Xuân hưng phấn nói, “Có người tới!”
Lâm Diêu hận không thể đạp hắn một cước, “Gần đây làm gì có chỗ nào đang thi công, nghe âm thanh là thấy đây là loại cần cẩu! Chúng ta đã sớm thành heo trên thớt người ta rồi!”
“Làm sao bây giờ, Lâm cảnh quan, mau nghĩ cách đi…” La Vạn Xuân hốt hoảng gào thét, làm Lâm Diêu bắt đầu thấy phiền.
“La cái gì! Anh đi xem thử cửa sổ có thể ra ngoài không, tôi thử mở cửa lại lần nữa.”
Lâm Diêu mặc kệ La Vạn Xuân luống cuống mở cửa sổ, hắn lấy súng nhắm thẳng vào cửa bắn! Chờ chỉ còn lại một viên đạn, Lâm Diêu giơ chân lên định đạp, đột nhiên nghe thấy tiếng xe đứng ở trước cửa.
Bên La Vạn Xuân cũng không có động tĩnh, trong bóng tối, tiếng thở của hắn như đã rơi xuống nước, đầu chôn vùi vào băng rất kinh khủng.
Lâm Diêu lập tức ngây ra, ý thức có chuyện chẳng lành.
Cũng không chờ hắn đạp cánh cửa lần hai, hắn rõ ràng cảm nhận được, trên nóc nhà có tiếng kẽo kẹt.
Không đợi Lâm Diêu phân biệt đó là âm thanh gì, tấm gỗ dưới đất đột nhiên bật lên.
Lâm Diêu mắng chửi!
La Vạn Xuân lớn tiếng hét, “Xảy ra chuyện gì?!”
“Ngu ngốc, người bên ngoài muốn nhấn chúng ta vào biển!”
Bất chấp cái người sắp bị mắc chứng tâm thần, Lâm Diêu đạp lên cửa thật mạnh mấy cái, cánh cửa rốt cuộc cũng lỏng ra.
“Đậu má, đây là loại cửa gì? Súng cũng không mở được, đừng có ở đó la lối om sòm nữa, qua đây giúp đi!”
Đã nói là rời khỏi mặt đất rồi, bọn họ đứng còn không vững, sức lực đâu ra? Mấy cú đá này hiệu quả quá nhỏ.
Tính cách phát cáu của Lâm Diêu vắt sạch sức lực, hắn cũng không tin bản thân thật sự sẽ bị nhấn vào biển.
Có đúng là không phá được cửa không?
“La Vạn Xuân, đi qua chỗ tôi, đừng chạy ra phía sau, mau lên!”
Đối với cái người ngay cả phương hướng cũng lẫn lộn, Lâm Diêu không hề có thái độ tốt, nắm lấy người làm trợ lực, nghiêng người đá một cái!
Trong bóng đêm, La Vạn Xuân chỉ cảm giác một luồng gió lạnh lướt qua mặt mình, ngay sau đó đã bị Lâm Diêu bắt lấy ngồi xuống đất.
Mà Lâm Diêu cũng bị hắn kéo theo.
“Mẹ nó, đây là cái cửa gì, khung cửa cũng mất rồi mà vẫn không hư!” Một cước kia của Lâm Diêu đã đá bay khung cửa, hắn thiếu điều muốn bẻ cái cửa ra!
Hai người mau chóng đứng lên, nhưng tất cả xay ra trước mắt làm bọn họ trừng to mắt ngây ra!
Bọn họ bị treo trên 10m so với mặt biển!
Nhảy xuống! Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Diêu.
Không đợi lý trí của hắn chọn cách tốt nhất, tất cả ván gỗ bắt đầu lung lay kịch liệt, lúc Lâm Diêu suýt nữa văng ra ngoài, đầu gối bị đụng phải, chưa kịp kêu lên đau đớn, La Vạn Xuân phía sau như bóng cao su lăn tới bên cửa, mất trọng lực rơi ra ngoài.
Một chân bị khung cửa làm bị thương, Lâm Diêu bất chấp cả thân thể toát mồ hôi lạnh đau đớn, dùng chân đạp hai bên ván gỗ!
Rốt cuộc cũng có chỗ mượn lực, Lâm Diêu phát lực bắt được La Vạn Xuân suýt nữa rơi xuống biển.
“Cứu tôi, cứu tôi, tôi…”
“Câm miệng! Nắm tay tôi! Đừng…”
Không đợi Lâm Diêu nói xong, chợt nghe thấy tiếng “Bụp” trầm thấp vang lên, hắn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn vặn vẹo của La Vạn Xuân, “ngắm bắn từ xa”.
Lâm Diêu nhất thời đổ mồ hôi lạnh, trên mặt biển căn bản chẳng thấy nửa chiếc thuyền, loại ngắm bắn từ xa này đối với họ mà nói, quả thật như lưỡi hái của thần chết kề sát vào cổ!
Mặt của La Vạn Xuân càng ngày càng nhăn nhó, nhưng không hôn mê, nhất định còn chưa bắn trúng chỗ hiểm.
“Rơi xuống nước rồi vẫn phải giữ chặt lấy tôi! Có nhớ không?”
“Cứu tôi, cứu…”
“Bụp!” một tiếng, lúc này Lâm Diêu nhìn thấy cánh tay của La Vạn Xuân bị bắn trúng, tấm ván gỗ không ngừng rung rinh, cánh tay vẫn cố sức giữ, mà La Vạn Xuân bị thương đã không còn giữ được bản thân, mặc dù Lâm Diêu đã dùng hết sức, trong nháy mắt rơi xuống biển, hắn thả lỏng.
Trong nước biển đen kịt, hắn rõ ràng, muốn lập tức tìm La Vạn Xuân là không thể nào, nhưng hắn không thể bỏ mặc cái người vẫn còn đang xin hắn cứu giúp, chỉ sợ tìm được chỉ còn là thi thể, nhưng Lâm Diêu vẫn muốn mang hắn cùng lên bờ.
Chỉ chốc lát, Lâm Diêu không thể chống cự trong nước nữa.
Ra sức bơi lên mặt biển, liều mạng hô hấp không khí lạnh! Lúc này, hắn nhìn thấy cần cẩu chói mắt ở bên bờ biển, cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên phía xa.
Hít thật sâu một hơi, Lâm Diêu lần thứ hai lặn xuống nước.
Ở trong biển, Lâm Diêu chỉ có thể duy trì vài phút, chờ hắn trồi lên mặt nước, mấy chiếc xe cảnh sát vừa lúc dừng lại, lập tức vang lên tiếng người la hét ầm ĩ.
Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn là bỏ qua việc tìm kiếm La Vạn Xuân, thấy trong biển có một người bơi vào, ba cảnh sát vội vàng chạy tới.
Lâm Diêu sờ người, may là súng và thẻ cảnh sát vẫn còn.
Đêm khuya ở tổ trọng án, Cát Đông Minh nhiều lần nghiên cứu manh mối của vụ án, một tổ viên gọi hắn ra cửa phòng làm việc, đưa một ly cà phê nâng cao tinh thần.
Cát Đông Minh gật đầu, nói cám ơn.
Chưa đợi hắn uống một ngụm, điện thoại trên bàn đã reo lên.
Lâm Diêu ngồi trong xe cảnh sát, thân thể ướt nhẹp chỉ được khoác cái khăn mỏng, sau khi nói chuyện với Cát Đông Minh, lo lắng mãi vẫn không liên lạc với Tư Đồ.
Lúc này, Tư Đồ và Diệp Từ đang ở trong một biệt thự nằm ở ngoại thành, trước mặt bọn họ là một lão già tóc trắng xóa.
Cũng chính là người ủy thác cuối cùng của Liêu Giang Vũ.
Thân phận của ông rất đặc biệt, tuy Tư Đồ không biết ông, nhưng lại vô cùng tôn trọng ông.
Lúc đầu, ông từ chối gặp hai người, hai người đứng trước cửa đợi hơn bốn tiếng đồng hồ, mới được gặp.
Tư Đồ vừa gặp ông liền nói ý đồ của mình, sắc mặt ôn hòa của ông dần chuyển xanh, chỉ đợi không khí trầm mặc giữa hai người càng đè nén, mới chậm rãi nói, “Chuyện của ta, Tiểu Liêu giúp rất nhiều, bốn ngày trước ta có gặp cậu ấy.
Một giờ chiều nay, cậu ấy có tới đây tìm ta.”
“Lúc đó hắn ở trạng thái thế nào?” Tư Đồ hỏi.
“Trông rất ôn hòa, chỉ có hơi luống cuống thôi.”
“Ông có thấy trong tay hắn cầm theo vật gì không?”
Ông thưởng thức uống trà nghệ thuật, cả buổi mới nói, “Có… một túi hồ sơ.”
Tư Đồ nghĩ, người cuối cùng nhìn thấy Liêu Giang Vũ, có thể làm người ta nóng ruột tới chết.
Nói cách khác, bốn ngày trước Liêu Giang Vũ sau khi rời khỏi đây, liền đi thuê phòng khách sạn.
Sau đó đi đâu thì không biết.
Nhìn đồng hồ, Diệp Từ và Tư Đồ cũng hiểu rõ, bây giờ ông già này cũng không còn gì có giá trị để lấy, đứng dậy cáo từ.
Lúc hai người chuẩn bị đi, ông già chậm rãi nói, “Ta có nghe cậu ấy nói chuyện điện thoại với ai đó, dù không nghe thấy cậu ấy nói gì, nhưng nhìn sắc mặt… hình như không ổn.”
Ngu quá! Sao không nghĩ tới chuyện đi tra điện thoại của hắn sớm hơn! Tư Đồ giờ này mới nghĩ tới cái này, vội vàng lần thứ hai cám ơn ông, cùng Diệp Từ lái xe thật nhanh, qua một tiếng sau mới vào thành phố, điện thoại trong túi cứ báo tin nhắn có cuộc gọi nhỡ.
Tư Đồ chuyên tâm lái xe, lấy điện thoại ném qua cho Diệp Từ.
“Là số của một người tên là Cát Đông Minh, có cần gọi lại không?”
Tư Đồ cầm điện thoại gọi lại cho Cát Đông Minh, không đợi hắn lên tiếng, đầu dây bên kia đã nói, “La Vạn Xuân có thể chết rồi.”
Trong điện thoại, Cát Đông Minh kể lại cặn kẽ sự việc, sau đó liền muốn Tư Đồ lập tức tới đó.
“Tiểu Diêu thế nào?” Câu đầu tiên Tư Đồ hỏi.
“Không tốt lắm.
Tôi kêu hắn đi bệnh viện, hắn chơi trò giả điếc với tôi.
Cậu có muốn qua đó không?”
“Tôi có việc không đi được, Tiểu Diêu muốn sao cứ kệ cậu ấy, thứ cậu ấy không chịu nổi là tới bệnh viện.
Chờ tôi làm xong chuyện của tôi sẽ liên lạc với các anh.”
Diệp Từ nhìn Tư Đồ hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“La Vạn Xuân có thể chết rồi.”
Diệp Từ cau mày, có vẻ nghĩ tới điều gì đó.
Chạy về nhà Đường Sóc, Diệp Từ kêu Tư Đồ ở ngoài chờ, mình vào nhà trước.
Chờ Diệp Từ lần thứ hai mở cửa, Tư Đồ thấy Đường Sóc đang mặc quần áo.
“Đều là đàn ông cả, anh còn sợ tôi thấy cái gì?”
Diệp Từ không nói gì, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tư Đồ, cầm lấy áo khoác khoác lên người Đường Sóc còn chưa tỉnh, “Tiểu Đường, vừa xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Đường Sóc dụi mắt.
Diệp Từ nói với Đường Sóc, Lâm Diêu thiếu chút nữa bị nhấn xuống biển, Đường Sóc vội vàng muốn chạy tới hiện trường.
Tư Đồ vẫn không lên tiếng, nhìn Diệp Từ căn dặn từng chút một, tiễn Đường Sóc đi, mới nói, “Sao anh đuổi nó đi?”
“Tôi còn muốn hỏi cậu sao không đi xem Lâm Diêu?” Diệp Từ ngồi xuống mở máy tính ra.
Tư Đồ đốt điếu thuốc, hút một hơi, tự nhủ nói, “Chuyện này Tiểu Diêu không gọi cho tôi, chứng tỏ cậu ấy có thể tự xử lý. Tôi nói câu này tuy có lỗi với người chết, nhưng hành động lần này của hung thủ, rõ ràng cho thấy muốn kết thúc.
Mới vài ngày, Tiểu Diêu đã rơi xuống nước hai lần, tôi dám khẳng định, nếu cậu ấy bắt được hung thủ, nhất định sẽ nhấn nước cho chết! Tiểu Diêu đó, lúc bị chọc giận tới đỉnh điểm, sẽ vô cùng lạnh lùng và quyết đoán.”
Diệp Từ ngừng việc đang làm, lấy chiếc đ ĩa trong túi bỏ vào máy, chờ làm xong mới nói với Tư Đồ, “Cậu thật sự không muốn đi?”
“Lòng đã bay qua bển từ đời nào rồi! Nhưng mà lý trí và thân thể thì vẫn còn ở đây.
Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, nếu hung thủ thật sự không trồi lên, vậy thì khó rồi, tình huống bây giờ không phải sợ hung thủ xuất hiện, mà là sợ hung thủ không xuất hiện!”
“Còn nghĩ nữa, cậu chí ít cũng phải gọi điện hỏi thăm người ta đi.”
Tư Đồ nhìn thoáng qua Diệp Từ, nói, “Vẫn là quên đi, tôi sợ gọi xong lại chịu không nổi chạy đi tìm cậu ấy.
Bây giờ ngoại trừ chuyện La Vạn Xuân ra, tôi đoán lão Ngụy trễ nhất là tối nay sẽ tìm tôi, tìm không được tôi nhất định sẽ tới cảnh cục tìm Tiểu Diêu.”
“Vì sao?”
“Nhát gan, sợ phiền phức, người bên cạnh hắn từng người một gặp chuyện không may, đảm bảo sợ tới sắp vỡ mật rồi, nhất định tới cảnh cục yêu cầu bảo vệ.
Mấy ông già tai to mặt lớn thi gan nhỏ như lỗ kim.”
Diệp Từ nhịn cười, tiếp tục làm, không lâu sau thì nói, “Tư Đồ, ra rồi.”
Tư Đồ trong nội tâm đang chửi bới Liêu Giang Vũ, làm trễ nãi chuyện hắn chăm sóc gần gũi Lâm Diêu, Diệp Từ ở bên kia đã tìm ra nhật ký liên lạc của Liêu Giang Vũ.
Tư Đồ đặt điếu thuốc trong gạt tàn, ngồi bên cạnh Diệp Từ xem từng dãy số.
Dãy số người cuối cùng gọi cho hắn, Tư Đồ chưa từng thấy qua! Diệp Từ suy nghĩ một chút, nói, “Đợi trời sáng, tìm buồng điện thoại công cộng gọi thử xem.”
Không biết Diệp Từ nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói, “Ở mặt khác, hai người rất giống nhau.”
“Tôi và Giang Vũ?”
“Tôi nói cậu và Lâm Diêu.”
Không cần Diệp Từ nói thêm, Tư Đồ cũng đã hiểu ý hắn.
Vì vậy liền nói, “Trên bản chất thì khác nhau rất nhiều, Tiểu Diêu là một người tế nhị, tuy rằng biểu hiện lạnh lùng, tính tình nóng nảy, nhưng bên trong cậu ấy tốt hơn tôi nhiều lắm.
Nói tới giống như… Hai chúng tôi đều có chút…”
Đều có chút cái gì? Diệp Từ không muốn hỏi hắn, cũng không đoán, đây là vấn đề của bọn họ, chỉ cần bản thân nghĩ tốt, là bạn bè đương nhiên hy vọng bọn họ có cái kết tốt.
Cũng không biết, nếu Lâm Diêu hiểu rõ toàn bộ con người của Tư Đồ, có khi nào bão nổi tới muốn giết người không, Tư Đồ vẫn nên tự cầu phúc đi.
“Diệp Từ, lúc nãy anh hình như còn có chuyện muốn nói.” Tư Đồ đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện.
“Không nắm chắc nên còn chưa muốn nói.”
“Nói ra nghe chơi đi, cho tôi chút chuyện để làm, đầu óc có điểm phát sáng.”
Hừ, rõ ràng là muốn đổi chủ đề khỏi Lâm Diêu, sợ bản thân chịu không nổi đi tìm chứ gì!
“Cậu nói hung thủ giết La Vạn Xuân định rút quân, nhưng tôi nghĩ ngược lại, bây giờ mới thật sự bắt đầu.”
“Tại sao?”
“Cái chết của La Vạn Xuân không rõ ràng, nếu hung thủ như Lâm Diêu nói, dùng súng ngắm bắn từ xa, vậy nhất định phải có trình độ, nhưng hai phát súng đều không bắn vào chỗ hiểm, cho nên, tôi nghi ngờ, La Vạn Xuân căn bản không chết! Vả lại, hung thủ cẩn thận vô cùng, nếu tôi là hung thủ, phát hiện Lâm Diêu ở cạnh La Vạn Xuân, nhất định sẽ không ra tay! Tại sao hung thủ muốn giết La Vạn Xuân trước mặt Lâm Diêu? Cái này giống như…”
“Dừng! Tôi nói rồi, chuyện vụ án để Tiểu Diêu lo, chúng ta cần phải giải quyết chuyện tìm ra Giang Vũ.”
Diệp Từ lạnh mặt.
“Tư Đồ, cậu đang sợ cái gì?”
“Không nói được không?” Lời vừa nói ra, Tư Đồ đồng thời đặt ngón tay lên miệng, làm động tác xuỵt.
“Tùy cậu.”
…
Sắc trời dần sáng, Lâm Diêu đã thay quần áo khô, Lâm Diêu một hơi nhét mấy viên thuốc vào miệng, cảnh cáo bản thân không được gục ngã! Đường Sóc ở bên cạnh Lâm Diêu nói tới nỗi miệng khô, Lâm Diêu vẫn cố chấp không rời khỏi hiện trường!
Đội tìm người đã mang phòng gỗ từ biển lên, vẫn không tìm được La Vạn Xuân.
Đội tìm người đã nói với bọn họ từ sớm, hải lưu tối qua rất mạnh, tìm một người e là sẽ như tìm kim đáy biển, nhưng không phải không có cơ hội, chí ít cần ba bốn ngày, tìm được chỉ còn là thi thể.
Lâm Diêu nhìn đồng hồ, trong đầu toàn là những vấn đề không giải thích được.
Đường Sóc không biết lấy đâu ra ly nước gừng nóng, gần như ép buộc Lâm Diêu cầm trong tay.
Lâm Diêu đã tra xét trong phòng gỗ gần một tiếng, sau đó leo lên trên nóc, bên trên có cái vòng sắt bị hàn chết vào, nghĩ tới cái này dùng để cần cẩu móc vào.
Lâm Diêu nghĩ tới nhiều vấn đề, chợt nghe người bên dưới gọi hắn.
Lúc nhảy xuống, hắn cảm giác như trời đất xoay chuyển, nếu Đường Sóc không đỡ hắn, Lâm Diêu sợ hắn ngã rồi sẽ không đứng dậy nổi nữa.
Gắng gượng dù thân thể đã báo động, Lâm Diêu đi tới trước mặt đồng nghiệp bên giám chứng.
“Lúc nãy đội trưởng bên các cậu nói, có kết quả có thể nói thẳng với cậu.
Cậu qua đây xem đi.”
Lâm Diêu đi theo đồng nghiệp đó lên chiếc xe cầu cẩu, đồng nghiệp chỉ vào bàn điều khiển, “Đây là trang bị điều khiển từ xa, cho dù không có ai ngồi đây, cục sắt này vẫn có thể hoạt động.”
“Vậy trang bị điều khiển từ xa là tự lắp?”
“Đúng vậy, nhìn một cái là biết, đây là tự làm.”
“Tháo ra, sau đó gửi cho tôi một phần danh sách tên của các linh kiện.” Nói xong, Lâm Diêu gọi điện cho Cát Đông Minh.
“Đội trưởng, trên xe cần cẩu có điều khiển từ xa, tôi đã bảo bên giám chứng tháo ra, có thể kêu Đàm Ninh đi điều tra thử, coi ai đã từng mua những linh kiện này không? Đàm Ninh biết rõ chợ đêm, hắn đi tra sẽ nhanh hơn.”
Cát Đông Minh không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Lúc này, mấy người mới nghe được tin tức liền chạy tới, Dương Sảnh thấy sắc mặt của Lâm Diêu khác thường liền chạy qua.
“Lâm tiền bối, sao anh không đi bệnh viện, cứ như vậy anh sẽ…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc
2. Đừng Khóc
3. Thế Giới Trong Mắt Em
4. Va Vào Ánh Mắt Em
=====================================
Lâm Diêu căn bản không để ý tới Dương Sảnh, theo sát bên giám chứng đi xem phòng gỗ.
Mấy người mới cũng theo sát phía sau.
“Tiểu Lâm, cái cửa cậu đạp bay không tìm thấy, nhưng mà theo cửa sổ, chắc hẳn đã bỏ thêm tấm sắt.
Nếu không, không có khả năng ngay cả súng cũng không mở được.”
“Cậu nói là tấm sắt, tấm sắt thông thường ngay cả bắn vài phát cũng đã mở ra.”
“Nói là tấm sắt, thật ra là do tôi đơn giản hóa đi.
Loại này là đặc chế, chừng 5mm cũng đủ đã cản đạn của cậu rồi.
Nếu như cậu không phá cả khung cửa, cậu đã chìm xuống biển cùng cả căn phòng này rồi.”
Lâm Diêu có vẻ không mấy để ý tới, trong lòng hắn còn nhiều nghi vấn lắm!
Đầu tiên, nếu lúc đó hắn không xuất hiện, chỉ có một mình La Vạn Xuân, vậy hung thủ muốn giết người bằng cách nào?
Thứ hai, xem ở góc độ La Vạn Xuân bị nhốt trong phòng, chắc là định dìm xuống đáy biển, nhưng tại sao còn sắp đặt người ngắm bắn, hung thủ hình như chuẩn bị hai kế hoạch?
Điểm quan trọng nhất, tại sao muốn giết La Vạn Xuân?
Bây giờ đã chết ba người, Triệu Thiên Minh và Lạc Lâm chết y như trong trò chơi của Tư Đồ, nhưng La Vạn Xuân lại chẳng liên quan, với lại tai nạn xe của Ngụy Bằng lần trước, hung thủ rốt cuộc muốn làm cái gì?
Được rồi, giờ không nhắc tới Lạc Lâm, cái chết của La Vạn Xuân và Triệu Thiên Minh nhất định có liên quan! Vậy nơi làm người ta chú ý nhất là — Câu lạc bộ Babylon!
Lâm Diêu nghĩ tới đây, định kêu Đường Sóc cùng đi tới câu lạc bộ, lúc xoay người, trước mắt đột nhiên tối đen, Lâm Diêu chỉ cảm thấy có người đỡ lấy mình, thanh tỉnh còn lại cho hắn biết, phải kiên trì!
“Tiểu Đường, tìm chỗ nào mua thuốc giảm đau cho anh.”
“Đi bệnh viện đi, nhìn anh như vậy…”
Không phải Tiểu Đường, Lâm Diêu ép bản thân miễn cưỡng đứng thẳng người, thấy vẻ mặt lo lắng của Dương Sảnh.
“Tôi không sao.
Tiểu Đường!” Lâm Diêu lớn tiếng gọi Đường Sóc, muốn kêu hắn đi tìm thuốc giảm đau, Đường Sóc nhìn Lâm Diêu không nói gì, từ trong túi lấy ra rất nhiều thuốc.
“Đây là thuốc anh Tư Đồ cho em, phải có thuốc giảm đau chứ.
Tìm được rồi, chỉ được uống một viên thôi.” Đường Sóc thấy Lâm Diêu căn bản không cần nước, nuốt thẳng viên thuốc, hắn vẫn như trước, giữ thái độ trầm mặc.
Dương Sảnh ở bên cạnh không chịu được, kéo tay Lâm Diêu tới xe của hắn.
Lâm Diêu không còn nhiều sức, không hất được tay Dương Sảnh.
Lúc này, Đường Sóc tháo tay Dương Sảnh ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy Đường Sóc lạnh lùng nghiêm túc như vậy.
“Nếu muốn giúp thì mau đi điều tra, đừng tùy tiện cản hành động của người khác.”
“Anh bị cái gì vậy? Anh ấy đã bệnh thành ra thế này rồi, còn không đi bệnh viện?” Dương Sảnh nói với Đường Sóc.
“Có một vài chuyện, con gái cần im lặng!” Nói xong, Đường Sóc đỡ Lâm Diêu hỏi, “Lâm ca, trong tổ mới gọi tới, mấy người trộm xe đã khai, xe của Triệu Thiên Minh trộm được ở đường Hạc Hương thành Bắc.”
“Đi, đi xem kho hàng.”
Dương Sảnh dù sao cũng là con gái, bị Đường Sóc nói như vậy, trong mắt đã ngấn nước.
Trơ mắt nhìn Đường Sóc và Lâm Diêu lên xe.
Trên đường tới kho hàng, Lâm Diêu lấy giất bút, viết mấy cái tên cho Đường Sóc, nói, “Tiểu Đường, trời sáng lập tức đi ngay, đây là nhiệm vụ của cậu, mấy hôm trước anh tra được trong thành phố có sở nghiên cứu Chu Dịch (*), tới đó hỏi xem, trong đó có ai biết mấy người này không?”
(*) Nôm na là về bói toán, Chu Dịch nói về lý, tượng số và chiêm, còn có tên khác là đại số học vũ trụ.
Tham khảo thêm →
Đường Sóc nhìn mấy cái tên trong tờ giấy, không khỏi sửng sốt.
“Sao cũng có hắn?”
“Bản thân anh cũng không rõ, cứ cảm thấy lạ… Hỏi một chút cũng không có gì xấu.
À cầm theo hai bức tranh nữa.”
Mấy loại thuốc trong bụng Lâm Diêu bắt đầu đánh nhau, từng chút nước chua ọc lên khó chịu muốn chết.
Không có cách nào khác, Lâm Diêu phải mua bánh mì và nước, miễn cưỡng đ è xuống cảm giác buồn nôn này.
Đi tới kho hàng, Lâm Diêu phát hiện, ổ khóa trên cửa chỉ để trang trí, hắn rất dễ dàng đẩy cửa đi vào.
Tận cùng bên trong kho hàng có dấu vết bánh xe, nghĩ tới có thể xe của Triệu Thiên Minh dừng ở đây, bên cạnh chỗ bánh xe có mấy cái hộp giấy bị người ta giẫm lên, trên mặt có hai cái lỗ nhỏ, như là dùng vật gì nhọn đâm vào.
Lâm Diêu ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận, phát hiện có dấu vết, lỗ nhỏ như vậy kéo dài từ trong tuốt kho hàng ra tới ngoài cửa, chỉ có đi ra, không có đi vào, vầy cũng đủ để Lâm Diêu chú ý, hắn cầm ba hộp giấy có mấy lỗ nhỏ, vội vàng mang về tổ giám định.
Hết chương 18.
- -----oOo------