Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 20
Bây giờ câu lạc bộ cũng đã hết giờ hoạt động, bên trong chỉ có vài người mới đúng.
Lâm Diêu dẫn Đường Sóc và Dương Sảnh lặng lẽ lẻn vào cửa sau ở nhà bếp.
Trong câu lạc bộ tối om, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Dương Sảnh không rõ bản thân khẩn trương hay hưng phấn, theo sát Lâm Diêu.
Đường Sóc có vẻ đã tạo thành thói quen hành động như vậy, nhìn Lâm Diêu trước mặt bước đi như đang đi dạo trong mấy cửa hàng.
Có lẽ sức khỏe còn chưa hồi phục, làm thân thể hắn trông có chút suy yếu.
Lâm Diêu không chọn đi thang máy, đi cầu thang lên tầng năm, tới thẳng văn phòng của La Vạn Xuân.
Đường Sóc còn định thử cách mở cửa của Diệp Từ, nhưng lại bị Lâm Diêu đè tay.
Lâm Diêu đè tay Đường Sóc lại, tay kia đặt lên môi, làm thủ thế đừng lên tiếng.
Sau đó, áp sát tai vào cửa, nghe xong mới gật đầu với Đường Sóc.
Đường Sóc rất nhanh đã mở được cửa, nhìn Lâm Diêu cười đắc ý.
Lâm Diêu giục bọn họ vào trong, mới nói, “Sau này đi theo Diệp Từ học thêm chút đồ tốt đi.”
Đường Sóc không đáp, chỉ cười khúc khích.
Trong phòng làm việc rất đơn giản, ngoại trừ cái bàn ra chỉ có một chiếc tủ, trên bàn bên cửa sổ, còn trưng một hồ cá khá lớn.
Theo lớp thủy tinh trong suốt nhìn vào trong tủ, đều là sổ sách, nếu muốn điều tra thì tương đối tốn thời gian.
Dương Sảnh đi tới mở ngăn kéo, Lâm Diêu ngược lại không có mấy hứng thú, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đường Sóc và Dương Sảnh mở đèn pin nhỏ xem sổ sách, mà Lâm Diêu đi vòng vòng trong phòng hồi lâu.
Lúc Dương Sảnh bắt đầu thấy hoa mắt, Lâm Diêu liền nói, “Mang đồ trả về chỗ cũ, điều tra rồi còn xem cái gì!”
Dương Sảnh không rõ Lâm Diêu rốt cuộc muốn làm gì, nghe hắn nói vậy, tay cũng cất đồ lại chỗ cũ.
Đường Sóc đi tới cạnh Lâm Diêu, thấy hắn nhìn bức tranh treo tường xuất thần, “Bức tranh này có vấn đề hả anh?”
“Không nhìn làm sao biết.” Nói xong, Lâm Diêu vén bức tranh lên, phía sau làm cho hắn thất vọng.
Lâm Diêu nghĩ tới nghĩ lui, xoay đầu hỏi Dương Sảnh.
“Các cô đã lục soát những gì?”
“Cái gì cũng lục hết rồi, trong bàn, giá sách, nói chung cái gì tra được tụi em đều tra.”
Lâm Diêu không hỏi thêm gì nữa, hắn nhìn phòng làm việc chừng mười phút, cuối cùng đột nhiên cởi áo khoác, ném cho Đường Sóc.
“Lâm ca, anh định làm gì vậy?” Đã yếu còn cởi áo khoác, có phải anh thấy mình bệnh chưa đủ nặng phải không?
Lâm Diêu không đáp, xắn tay áo lên đi tới trước hồ cá, thò tay vào nước.
Đường Sóc và Dương Sảnh thầm hô một tiếng, bọn họ không ai chú ý tới hồ cá, không biết Lâm Diêu nghĩ gì, cũng chẳng biết hắn có thu hoạch gì không.
Đám cá thấy tay của Lâm Diêu đều bơi đi xa, Lâm Diêu bới mấy hòn sỏi lên tìm kiếm.
Nước lạnh như băng làm hắn run run, mặc kệ cảm giác không thoải mái, Lâm Diêu nhắm mắt, đem tất cả tinh lực đặt vào bàn tay.
Tảng đá, cát, cá, nước, bình dưỡng khí… Bình dưỡng khí? Cái loại này chẳng phải thường gắn trên thành hồ sao.
Sao bình dưỡng khí lại chìm dưới đáy? Lâm Diêu thấy khả nghi, tay cầm bình dưỡng khí lên.
“Tiểu Đường, có mang công cụ gì không?” Lâm Diêu lau lau bình dưỡng khí vào quần áo.
Đường Sóc lấy chìa khóa, bên trên treo cây kiếm nhiều chức năng.
Sau khi tìm cái có thể tháo được bình dưỡng khí, hắn đưa cho Lâm Diêu, ba người mau chóng nhìn thấy thứ bên trong.
Trên gương mặt tái nhợt của Lâm Diêu cuối cùng cũng mang nụ cười.
Trong bình dưỡng khí có một bao plastic nhỏ bọc lấy thứ gì đó.
Nhìn thứ Lâm Diêu thu hoạch được, Dương Sảnh nhìn Lâm Diêu với ánh mắt kính nể vô cùng, thiếu chút nữa ăn luôn Lâm Diêu.
Mà Đường Sóc thì càng cười vui vẻ hơn.
Lau khô tay, Lâm Diêu dẫn hai hậu bối rời khỏi văn phòng.
Chạy về tổ trọng án, Cát Đông Minh đang muốn ra ngoài nhưng lại bị cái côn đập vào đầu, nhìn bọn họ cầm con chip chạy về và Lâm Diêu xuất viện, biểu tình không biết có bao nhiêu bất đắc dĩ!
“Tôi nói nè Tiểu Lâm, ở đây không có thiếu người tới mức phải cần tới một người đang nằm viện chạy đi bôn ba lao lực.
Tiểu Đường đưa hắn về bệnh viện!”
“Đội trưởng, đừng nghĩ tới mấy chuyện không thực tế như vậy.” Đường Sóc tương đối uyển chuyển nhắc nhở Cát Đông Minh.
Mấy thằng này, từng đứa một học cách tạo phản!
Cát Đông Minh cầm lấy quyển sách, gõ lên đầu Đường Sóc, vừa đi vừa nói, “Qua tổ kỹ thuật, kêu anh em bên đó xem đi.”
Đường Sóc xoa đầu, thật ra cũng không đau lắm, cười hì hì theo sát Cát Đông Minh.
Dưới sự giúp đỡ của tổ kỹ thuật, bọn họ mau chóng xem được nội dung trong con chip.
Không xem thì thôi, vừa nhìn liền giật mình, tuy rằng lời này nói nhiều tới nỗi tai đóng kén rồi, nhưng Đường Sóc vẫn thấy câu này rất kinh điển.
Cát Đông Minh có thể xem là thiếu điều ôm luôn máy tính vào lòng, Lâm Diêu bên cạnh cũng hoàn toàn quên mất mình bị sốt, mà Dương Sảnh đứng phía sau muốn ngừng thở rồi.
Trên màn ảnh là một danh sách tên cùng với những hàng chữ dài.
Đó đều là những nhân vật quan trọng của xã hội, mà bên cạnh chính là hành vi dơ bẩn của họ! Thời gian, địa điểm, tên tuổi đều có đầy đủ, ngay cả chứng cứ cũng rất rõ ràng!
Nếu những thứ này là thật, nếu thứ này bị lan ra ngoài, cũng đủ tạo thành sự khủng hoảng rất lớn, thế cục cũng sẽ thay đổi!
“Tại sao La Vạn Xuân có vật này, có phải thật không?” Dương Sảnh không dám tin nói.
Cát Đông Minh lập tức ý thức vấn đề này rất nghiêm trọng, sau khi tắt máy tính, liền đứng dậy nhìn ra ngoài, thấy anh em tổ kỹ thuật đang ăn mì, sau đó hắn đóng cửa lại.
Cát Đông Minh xoay đầu nói với ba tổ viên, “Từ giờ trở đi, nếu không có mệnh lệnh của tôi, không ai được rời khỏi cảnh cục! Tiểu Lâm, cậu vào văn phòng của tôi ngủ một lúc đi, Tiểu Đường, gọi điện kêu mọi người về, một tiếng sau họp! Tiểu Dương, đi theo tôi.”
Nhìn Cát Đông Minh lấy con chip rời đi, Đường Sóc không giải thích được.
“Lâm ca, sao đội trưởng lại dẫn Dương Sảnh theo?”
“Bởi vì Dương Sảnh có khả năng làm sai.
Cho nên, đội trưởng mới chịu bắt cái người cứ huyên thuyên trước mặt anh đi.
Anh đoán hắn đi gặp cáo già.
Tiểu Đường, anh đi nghỉ ngơi một lát, cậu mau đi gọi điện đi.”
Trở về tổ trọng án, Đường Sóc giúp Lâm Diêu đóng cửa phòng, lặng lẽ lui ra ngoài, bắt đầu gọi điện.
Nghe thấy tiếng bước chân của Đường Sóc đi xa, Lâm Diêu lập tức bật dậy! Hắn không biết cám ơn Cát Đông Minh thế nào, Cát Đông Minh bảo hắn vào phòng làm việc ngủ, rõ ràng cho hắn không gian riêng tư, liên lạc với Tư Đồ.
Mà Cát Đông Minh tìm việc cho Đường Sóc, cũng chính là một cách bảo vệ.
Chuyện này, động vật nhỏ như Đường Sóc còn chưa biết làm thế nào mới tốt, mà bản thân đối phó với Diệp Từ còn khó ăn nói hơn.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều vấn đề, Lâm Diêu lấy điện thoại ra, gọi cho Tư Đồ.
Bên Tư Đồ cũng không tiến triển thuận lợi.
Vệ sĩ của cái vị kia thật hung hăng, nhìn hai người trước mặt không mấy thân thiện.
Diệp Từ e là trời có sập thì biểu tình cũng vẫn lạnh lùng như vậy, mà Tư Đồ đối mặt với ba vệ sĩ toát ra khí thế lạnh lẽo.
Hai bên đã thương lượng hơn một tiếng, giằng co vẫn chưa xong! Trùng hợp Lâm Diêu gọi điện tới, lúc này mới làm Tư Đồ từ bỏ suy nghĩ động tay động chân trong đầu.
“Trễ vậy rồi sao em còn chưa nghỉ ngơi?”
Trong phòng, ngoại trừ Diệp Từ thì mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn Tư Đồ, người này một giây trước còn dùng ánh mắt giết người, mới chớp mắt đã dịu dàng thế rồi?
“Tư Đồ, không có thời gian để nói nhảm.
Tôi tìm được ít đồ trong văn phòng của La Vạn Xuân.
Tuy rằng tôi còn chưa có chứng cứ, nhưng Triệu Thiên Minh rất có thể vì nó mà mới bị giết.
Còn nữa, hòa thượng mất tích e là cũng liên quan tới vật tôi tìm được.”
“Thứ gì?”
“Một con chip! Tên của hai người ủy thác hòa thượng đều nằm trong con chip.
Tư Đồ, chúng ta…”
“Chúng ta phải gặp nhau ngay!”
Trong phòng, Tư Đồ đột nhiên nhíu chặt mày làm mọi người cũng lo lắng theo.
Bên này vừa cúp điện thoại của Lâm Diêu, một số điện thoại lạ gọi tới, Tư Đồ hơi do dự, vẫn bắt máy.
“Alo, tôi là Tư Đồ Thiên Dạ, ai ở đâu dây?”
Mặt Tư Đồ bỗng nhiên căng thẳng, trong điện thoại vang lên giọng nói đã qua máy biến giọng, không cần hỏi cũng biết là ai!
Tư Đồ còn đang suy nghĩ phải mau chóng gặp Lâm Diêu, cuộc gọi này đột nhiên gọi tới, làm rối loạn bước đi của hắn.
Trong lúc nhất thời, có quá nhiều nghi vấn làm hắn không kịp nghĩ rõ ràng.
“Ồ, chủ động liên lạc với tôi như vậy thật làm tôi bất ngờ.” Tư Đồ lập tức thả lỏng.
“La Vạn Xuân không chết, hắn đang ở trong tay tôi.”
“Tưởng tôi là con nít ba tuổi chắc, nói gì liền tin?”
Đối phương không nói gì nữa, khoảng chừng một phút qua đi, Tư Đồ chợt nghe thấy, “Cứu tôi, cứu tôi với…”
Đúng là giọng của La Vạn Xuân! Tư Đồ kinh ngạc trừng mắt! Nghe giọng của La Vạn Xuân có vẻ rất đau đớn.
Lúc này Tư Đồ không có thời gian nhàn nhã.
Đối phương mau chóng lên tiếng, “Nghe thấy chưa?”
“Muốn gì?”
“Chúng ta chơi một trò chơi.
Cậu thắng, hắn được sống, tôi thắng, hắn chết.”
“Có điều kiện gì?”
“Rất đơn giản.
Trong vòng 30 tiếng tìm ra tôi, manh mối trong tay các cậu.
Lố thời gian thì chuẩn bị nhặt xác hắn đi.”
“Để tôi nghe lại giọng của hắn, tôi phải xác định hắn thật sự còn sống.”
“Hắn cũng không phải bồ cậu, không cần lo.
Trước khi trò chơi kết thúc, hắn vẫn an toàn.”
Tư Đồ còn muốn nói thêm nhưng đối phương đã cúp điện thoại.
Tính tới bây giờ, mặt này dường như có dính líu với nhau, Liêu Giang Vũ, Ngụy Bằng, Lâm Diêu, Triệu Thiên Minh, La Vạn Xuân, Lạc Lâm, thậm chí là chính hắn, đều giống như bị một sợi dây vô hình buộc vào nhau.
Vậy là đã đến thời gian quyết đấu cuối cùng!
Nhìn Tư Đồ đờ ra, Diệp Từ thu đi dây cước, hỏi, “Có muốn phân công ra hành động không?”
Không có thời gian suy tính cẩn thận!
“Không, chúng ta đi.” Nói xong, Tư Đồ nhìn thoáng qua cái vị ngồi chễm chệ như núi ở bên kia, “Anh và một vị quyền quý ẩn cư khác người trước người sau tìm Giang Vũ, tôi hình như có thể theo manh mối này mà điều tra.
Không muốn bị tôi phát hiện cái gì thì tốt nhất là gọi điện cho tôi, nói cho tôi biết anh nắm giữ cái gì.”
Nói xong, Tư Đồ và Diệp Từ xoay người đi.
Không còn hai người ở đây, trên mặt mọi người xuất hiện vẻ lo lắng.
Vừa ra khỏi quán rượu, Tư Đồ nói cho Diệp Từ biết chuyện gì xảy ra, sau đó hắn gọi cho Lâm Diêu.
“Tiểu Diêu, La Vạn Xuân thật không có chết.”
Trong phòng làm việc, Lâm Diêu mở to đôi mắt đầy tơ máu.
Cố gắng nói đơn giản nhất, Lâm Diêu cũng ý thức đang có nhiều nguy hiểm.
“Tiểu Diêu, anh cần tất cả tư liệu.”
“Trong tay tôi có, anh đang ở đâu?”
“Chừng mười phút nữa là tới quảng trường ven biển.”
“Được, hai người tới con đường mới mở đi, tôi tới đón.”
Lâm Diêu mở cửa phòng làm việc, thấy Đường Sóc đang gọi cho tổ viên, Lâm Diêu lặng lẽ đi ra ngoài, không kinh động tới hắn.
Trong thang máy, Lâm Diêu cứ suy nghĩ mãi, vẫn nên gọi điện cho Cát Đông Minh, nói rõ tình hình.
“Lâm Diêu, tôi ra lệnh cho cậu không được đi!” Nghe Lâm Diêu báo cáo xong, Cát Đông Minh lớn tiếng nói.
“Đội trưởng…”
“Bên Tư Đồ tôi sẽ sắp xếp người, cậu về phòng làm việc chờ tôi.
Còn nữa, chúng ta có thể cung cấp tư liệu cho Tư Đồ, nhưng con chip đó tuyệt đối không thể đưa hắn xem! Cậu cũng không được nói với hắn nội dung bên trong.
Có nghe không?”
“Đội trưởng, tôi không phải nói giúp Tư Đồ, nhưng với cái đầu của hắn, anh có thể lừa được sao? Sớm muộn gì hắn cũng tra được bên trong con chip có cái gì! Nói không chừng, chiếc đ ĩa hắn tìm thấy ở nhà Triệu Thiên Minh cũng liên quan tới con chip.
Hung thủ đã bắt đầu tiếp cận Tư Đồ, Ngụy Bằng cũng không chết, anh còn kêu tôi về tổ chờ?”
“Tôi lặp lại lần nữa, cậu không được đi đâu hết!”
“Tôi đã tới cửa chính, lát nữa sẽ báo cáo với anh.”
“Cậu bị sốt tới hồ đồ rồi? Tại sao hung thủ chủ động liên lạc với Tư Đồ, nếu mục đích của hung thủ là muốn bỏ vụ án này, đi tìm luật sư Liêu kéo vào vụ án, rất có thể đại biểu hung thủ ra tay với Tư Đồ! Cậu bệnh còn chưa khỏi chạy đi làm gì?”
“Chính vì vậy tôi mới phải đi!”
“Cậu muốn chọc cho tôi tức chết? Quay lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đình chức cậu!”
“Muốn làm gì thì làm!”
Mặc kệ Cát Đông Minh ở đầu dây bên kia ồn ào cái gì, Lâm Diêu cúp thẳng điện thoại.
Trong lòng vô cùng không chịu nổi Cát Đông Minh, mặc dù luôn luôn chiếu cố mình, cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với hành động tự phát của mình! Nhưng bên Tư Đồ quan trọng hơn, trong lòng Lâm Diêu rất rõ, nếu Tư Đồ không gấp tới không nghĩ ra cách, tuyệt đối không gọi cho mình! Cân nhắc tới lui, hắn chỉ có thể đá Cát Đông Minh qua một bên, chờ tất cả đều qua đi, hắn sẽ xin lỗi đội trưởng, bây giờ phải mau chóng gặp Tư Đồ!
Trên đường đi, Tư Đồ nghĩ tới nghĩ lui nói với Diệp Từ, “Diệp Từ, bên Tiểu Diêu cũng tìm được con chip.”
“Giống như của hòa thượng?”
“Như nhau, nhưng mà, sự việc e là không đơn giản như vậy, hung thủ trực tiếp tới tìm tôi, là muốn quyết đấu màn chót.
La Vạn Xuân chỉ là con mồi dẫn tôi ra ngoài, mục đích thật sự của hung thủ là…”
“Giết cậu?”
“Không chỉ có vậy.
Lo lắng của tôi là Giang Vũ mất tích, giống như một chiến thuật của Địch Nhân Kiệt.”
“Muốn chặt cây, phải chặt cành trước.”
“Đúng vậy.
Diệp Từ, nếu như anh là kẻ thù của tôi, tôi sẽ chọn cách làm anh đau khổ nhất, giết Tiểu Đường.
Hung thủ lợi dụng dẫn tôi ra ngoài, lại dùng trò chơi này làm tôi hết cách, sau đó…”
“Sau đó hung thủ có thể tập kích Lâm Diêu, cho nên, cậu mới vội vã muốn gặp Lâm Diêu.”
“Không được, bây giờ tôi không thể gặp cậu ấy.” Nói xong, Tư Đồ lấy điện thoại, gọi điện cho cái người đang chạy qua đây gặp hắn.
Mới nói mấy câu, Lâm Diêu đã nóng nảy!
“Tư Đồ, anh lại khi tôi ngu dốt! Tôi hỏi anh, bây giờ anh có thể làm càn như vậy, có phải ăn chắc là tôi tiếp nhận anh rồi không? Tôi đã cảnh cáo anh từ trước, nếu để tôi phát hiện chuyện gì, anh sẽ không đùa được nữa đâu! Có bao xa thì cút bấy nhiêu xa.
Lâm Diêu tôi không phải chẳng ai thèm, tôi chỉ cần nói một tiếng, sẽ có người sẵn sàng móc phổi ra cho tôi ngay, làm anh phải choáng váng!”
Tư Đồ có chút ngây ra.
“Đừng nói đùa, em bỏ anh?”
“Cho dù có thích anh thế nào, tôi cũng không gánh nổi thêm một con dao đâm vào tim tôi! Tôi thà cả đời bên cạnh một kẻ ngu si, cũng không tìm người suốt ngày đem tôi ra tính toán! Đừng tưởng tôi đang hù anh, đây là bức tối hậu thư của tôi, nếu anh tiếp tục tính kế với tôi, tôi sẽ lập tức leo lên giường với thằng đàn ông khác!”
Diệp Từ thấy ánh mắt Tư Đồ lạnh đi, trên người toát ra hàn khí không giấu được.
“Tiểu Diêu, em có biết em đang dùng chuyện gì uy hiếp anh không? Ở bên này anh thật sự có việc, không phân thân ra được, sao em lại không tin?”
Hừ, Lâm Diêu rất tinh ranh, nếu tin Tư Đồ thì có nước bán nhà! Diệp Từ lén nói trong lòng.
“Bớt kiếm cớ với tôi đi, gặp hay không gặp? Đừng trách tôi không cảnh cáo anh, bây giờ anh dám cho tôi leo cây, sau này đừng nghĩ tới chuyện đến gần tôi nữa!”
“Tiểu Diêu, anh có việc thật mà, đừng nóng.”
“Mẹ nó… Là tôi không tự trọng được chưa, tôi chạy đến tìm anh đúng là dư thừa! Sau này hai chúng ta đường ai nấy đi, tạm biệt…”
“Rồi rồi, là anh sai, anh sai rồi, chúng ta gặp nhau có được không, đừng nói lời khó nghe như vậy.”
“Không gặp, anh muốn gặp tôi nhưng tôi không muốn gặp anh!”
“Đừng đừng đừng, là anh không tốt, nhưng anh thật sự có việc gấp, tối đa cũng chỉ có thể gặp nửa tiếng.”
Lúc này, Lâm Diêu vẫn biết lấy đại cục làm trọng.
“Được, tôi lập tức tới cầu vượt.”
“Không gặp không về.”
Cúp điện thoại, Tư Đồ thở dài.
“Cậu đã biết hắn sẽ không đồng ý từ đầu, tội tình gì phải gọi.”
“Cái kiểu nói năng chua ngoa, đâm thẳng vào tim này làm tôi không có sức chống cự, đã sớm bị cậu ấy thu thập rồi.”
Điện thoại trong tay Lâm Diêu cứ reo mãi, Cát Đông Minh có thể gọi tới nổ điện thoại, nhưng Lâm Diêu không nghe.
Sau khi tìm ra con đường ngắn nhất, chiếc xe thể thao màu đen phóng đi như bay.
Ở đầu cầu, Lâm Diêu ngừng xe, mở đèn xe để Tư Đồ có thể nhìn thấy, chưa tới hơn mười phút đã thấy xe của Diệp Từ.
Không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ mới nhìn thấy chiếc xe, Lâm Diêu đã hưng phấn khó kiềm nén, tức giận vừa rồi cũng biến mất, mở cửa xe bước xuống.
Tư Đồ không chờ Diệp Từ dừng xe hẳn đã nhảy xuống, chạy tới chỗ Lâm Diêu.
Chỉ mới có vài ngày không gặp, đã nhớ dữ dội như vầy rồi! Nhìn gương mặt tiều tụy của người trước mặt, Tư Đồ mới nhận ra nhớ nhung như triều dâng ùn ùn kéo tới, rõ ràng đã ở trước mặt, trong lòng lại đau tới khó chịu, nhớ, nhớ nhiều lắm, gặp người mới biết được, mình đã nhớ người ta tới không còn thuốc chữa.
“Tư…” Áp chế sự nhớ nhung mấy ngày qua, Lâm Diêu giả bộ bình tĩnh, còn chưa gọi tên, đã bị Tư Đồ nhào tới ôm chặt hắn vào lòng.
Nhìn Diệp Từ phía sau xoay mặt đi, Lâm Diêu tuy có chút ngượng ngùng, nhưng không muốn đẩy Tư Đồ ra.
Người trong lòng rất nóng, hắn kề sát cần cổ nhận thấy nhiệt độ không giống bình thường, Tư Đồ đau lòng muốn hóa điên.
“Sốt cao như vậy mà cũng không chịu nghỉ ngơi.”
“Anh biết tôi bị sốt thì ôm nhẹ thôi, sắp thở không nổi rồi.”
Tư Đồ lưu luyến thả Lâm Diêu ra, đề nghị tìm một chỗ gần đó, ngồi xuống rồi nói chuyện.
Ngồi trong một quán ăn, ba người tìm một chỗ gần cửa sổ, Lâm Diêu đưa tư liệu cho Tư Đồ.
Tư Đồ cầm lấy cũng không vội xem, đặt xuống trước mặt Diệp Từ, hỏi Lâm Diêu, “Con chip kia là sao?”
“Tìm thấy trong bình dưỡng khí dưới hồ cá ở văn phòng của La Vạn Xuân.
Nội dung bên trong rất quan trọng, đều là những nhân viên quan chức, tinh anh trong giới kinh doanh, danh nhân văn hóa thậm chí là quan lớn.
Anh nói người cuối cùng ủy thác hòa thượng, cũng có bên trong, ngay cả người anh vừa gặp, cũng có nữa.
Nếu nội dung là thật, vậy cũng đủ làm bọn họ thân bại danh liệt.”
“Em còn tra được gì nữa?”
“Về bức tranh, Tiểu Đường cũng tìm được chút manh mối, trưa mai sẽ có kết quả.
Tư Đồ, đối phương nói La Vạn Xuân vẫn chưa chết, anh chắc chắn không?”
“Anh nghe thấy giọng của La Vạn Xuân nhưng không có cách nào xác định tình hình của hắn, có lẽ…”
“Có khi hắn đã chết thật rồi.” Lâm Diêu nói tiếp lời Tư Đồ.
Tư Đồ cười dịu dàng, lén nắm tay Lâm Diêu dưới bàn, bị đối phương liếc một cái.
“Tiểu Diêu, em thấy thế nào?”
“Chuyện của La Vạn Xuân tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt, ban đầu tôi cho rằng, Triệu Thiên Minh, Hồ Dĩnh, La Vạn Xuân vốn là đồng bọn.
Bọn họ trộm tiền của câu lạc bộ, sau đó, Hồ Dĩnh và La Vạn Xuân hợp mưu giế t chết Triệu Thiên Minh, để có thể độc chiếm số tiền kia, Hồ Dĩnh lại giết La Vạn Xuân.
Nhưng mà bây giờ xem ra, lại có tình huống mới.
Anh đưa tôi địa chỉ, tôi đã kêu Đàm Ninh đi điều tra, hắn phát hiện mùi nước biển, nói cách khác, sau khi leo lên bờ, La Vạn Xuân trốn cảnh sát tìm đường về nhà, tôi cho là hắn định cùng Hồ Dĩnh cao bay xa chạy.
Nhưng mà hung thủ lại liên lạc với anh, suy luận của tôi không thể thành lập.
Có lẽ… chúng ta bị hung thủ lừa ngay từ đầu rồi!”
Không ngờ Tư Đồ lại sửng sốt, ngay cả Diệp Từ vẫn luôn xem tư liệu cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Diêu.
“Em nghĩ thế nào?”
“Tất cả mọi chuyện, đều xảy ra xung quanh, chúng ta từ đầu đã bỏ qua một chuyện…”
“Tiểu Diêu, em tìm được con chip, thật ra trong tay anh cũng có chiếc đ ĩa, là Giang Vũ để lại cho anh.”
“Cái gì? Anh cũng có? Chúng ta có thể giả thiết, hung thủ lợi dụng ba trò chơi kia để giết người, nhưng chỉ để che giấu động cơ giết người thật sự, cũng chính là nội dung trong con chip! Anh chỉ là một người chịu tội thay thôi.”
Nhìn vị nhà mình, Tư Đồ kiêu ngạo muốn thông báo cho toàn thế giới, người này là của mình! Mặc kệ tính tình nóng nảy của Lâm Diêu, Tư Đồ ôm lấy hắn dùng sức hôn một cái!
“Anh yêu chết em thôi, bảo bối!”
Lâm Diêu thở phì phò tát hắn một cái, “Anh đàng hoàng giùm cái! Mẹ nó, anh không thể giả bộ làm quân tử hả!”
Cãi nhau ầm ĩ như là giảm bớt không khí căng thẳng, nhưng Diệp Từ thấy trong mắt người kia có một tia lảng tránh.
Hết chương 20.
Ying Ying: 4 chương nữa kết vụ này nha ~ sau đó là 3 phiên ngoại của Diệp Đường mới qua vụ mới ~
- -----oOo------