Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Quân Hành Ý đứng lên, sau đó ngồi xổm xuống đất "Lên đây.
"
"Bệ hạ, ta có thể tự đi."
"Lên đây." Giọng điệu Quân Hành Ý rất ngang ngược "Đừng để trẫm nói đến lần thứ ba.
"
Linh Quỳnh do dự.
Nàng sợ con yêu ngã xuống giữa đường, cuối cùng còn phải tự mình tới...
"Ngươi mà không lên thì trẫm liền ném ngươi ở chỗ này."
"......" Vội cái gì! ! Nếu không có ba ba, bây giờ con yêu vẫn còn phải nằm ở đó!
Linh Quỳnh oán thầm một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ Quân Hành Ý, ghé vào lưng hắn "Đừng bỏ ta lại."
Tiểu cô nương nhỏ giọng nói thầm, âm cuối phát run, tựa như đang thực sự bị dọa không ít.
Quân Hành Ý trầm mặc " Được.
"
Quân Hành Ý nhặt một hòn đá lớn, dùng thứ gì đó buộc nó lại để dò đường.
Độ cao thông đạo này vừa vặn có thể đứng thẳng, bất quá có một số chỗ hơi thấp, phải khom lưng đi qua.
Quân Hành Ý cõng Linh Quỳnh đi một đoạn, Linh Quỳnh ôm cổ hắn, thân thể nàng rất ấm áp, dán vào lưng hắn khiến chỗ tiếp xúc đó cũng ấm lên.
"Ở trong đó...!có phải trẫm đã ôm ngươi không? "
"Đúng vậy." Thanh âm Linh Quỳnh vang lên bên tai hắn "Bệ hạ làm ta đau."
"......"
Quân Hành Ý nhẫn nhịn xúc động muốn ném nàng xuống, không lên tiếng nữa.
...
Hành lang dường như không có điểm cuối, còn có nhiều ngã rẽ, không phân biệt được phương hướng ở bên trong, căn bản là không tìm được lối ra.
Quân Hành Ý thả Linh Quỳnh xuống, hắn dựa vào tường nghỉ ngơi.
"Bệ hạ, có phải chúng ta không thể đi ra ngoài hay không?"
"Có thể."
"Nhưng mà..."
"Câm miệng."
【Tình yêu, rút thẻ không? Tìm lối ra không còn chỉ là một giấc mộng! 】
Nội tâm xấu xa của Linh Quỳnh nặn ra một nụ cười ngọt ngào, học theo giọng điệu của Lấp Lánh "Tình yêu ơi, vừa rồi tôi đã tiêu hết số tiền cuối cùng rồi, bây giờ bạn muốn tôi đập mạng vào để rút thẻ sao? "
【......】
Lấp Lánh nghe nàng không còn tiền liền nhanh chóng chuồn mất, cũng mặc kệ sống chết của người chơi như nàng.
Thực dụng đến cực kỳ giống tra nam.
Cái trò chơi nát này sớm hay muộn cũng phải sập!!
"Trên người ngươi có thức ăn không?"
"Không có." Linh Quỳnh nhìn hắn "Bệ hạ đói bụng sao? "
Quân Hành Ý: "Không đói trẫm hỏi ngươi làm gì? "
"Bệ hạ nhìn ta đi."
Quân Hành Ý nhìn thẳng vào tầm mắt của Linh Quỳnh, "Nhìn ngươi làm gì?"
"Có phải là tú sắc khả san* hay không?"
(*sắc đẹp thay cơm)
"......"
Ánh sáng yếu ớt phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh, tràn ngập sức sống.
Nàng cúi người, hai tay vòng qua eo hắn, hơi ngẩng đầu lên, "Bệ hạ muốn nếm thử không? "
Quân Hành Ý quay đầu lại khi nàng đến gần.
Hắn nói, "Ngươi ôm trẫm không lạnh sao?" "
"Ta rất ấm nha." Linh Quỳnh nói: "Không sợ.
"
"Vừa rồi là ai nói lạnh? Ngươi không gạt được trẫm đâu! "
"..." Linh Quỳnh chớp chớp mắt, hợp tình hợp lý nói: "Lúc nãy ta lạnh, nhưng bây giờ không lạnh nữa.
"
"......"
Cưỡng từ đoạt lý! !
Dư quang Quân Hành Ý quét tới khuôn mặt xinh đẹp của cô nương, cánh môi tái nhợt làm cho nàng nhìn qua có thêm vài phần yếu đuối đáng thương.
Quân Hành Ý đột nhiên kéo nàng lại, hai người hoán đổi vị trí, ấn Linh Quỳnh lên tường, bờ môi lạnh lẽo rơi xuống.
Hành lang yên tĩnh không tiếng động.
Đế vương trẻ tuổi chưa từng hôn ai, chỉ biết mút lấy, di chuyển theo bản năng.
Hương thơm và hơi ấm trên người nữ tử đều giống như chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khiến Quân Hành Ý không nỡ rời khỏi độ ấm kia.
Ánh sáng âm u phản chiếu hai bóng dáng đang chồng lên nhau lên vách đá bên cạnh, vô cùng triền miên.
...
Quân Hành Ý chống vào vách đá, đột ngột dừng lại.
"Bệ hạ?" Nữ tử ướŧ áŧ gọi hắn.
"Quân Hành Ý, ngươi làm sao vậy? Quân Hành Ý! "
Thân thể Quân Hành Ý trượt xuống, Linh Quỳnh tiếp được hắn, thuận thế ngồi xuống mặt đất.
Quân Hành Ý biết mình không mang theo thuốc, nên lúc này chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng hàn khí đang liên tiếp dâng lên trong cơ thể.
Lần này còn hung mãnh hơn so với lần trước.
Ý thức của Quân Hành Ý rất rõ ràng, nhưng hắn thà lúc này bản thân đang mơ màng.
Quân Hành Ý cảm giác Linh Quỳnh buông hắn ra.
Lạnh lẽo như vậy, ai chịu được chứ.
Quân Hành Ý không có nửa điểm thất vọng, tự mình cuộn chặt thân thể.
Chỉ qua một lát sau, Quân Hành Ý bị người mạnh mẽ lật lại, hắn miễn cưỡng mở mắt ra, thấy được vài bóng dáng mơ hồ chồng lên nhau.
Hắn cảm thấy thắt lưng của mình bị nới lỏng, quần áo nằm rải rác.
Quân Hành Ý nghiến răng: "Tần Tuyết Ca, sao ngươi dám..."
Ngay khoảnh khắc thân thể mềm mại của nữ tử dán vào, thân thể hắn run rẩy.
Những lời phía sau toàn bộ bị nhấn chìm giữa môi và răng.
Dưới lớp áo lông cáo, hai cơ thể một nóng một lạnh ôm chặt lấy nhau.
...
Quân Hành Ý chịu qua lần phát bệnh này, khi hắn cảm thấy tốt hơn một chút, lập tức đứng dậy mặc y phục đàng hoàng cho bản thân, dùng áo lông cáo bọc lấy Linh Quỳnh.
"Ngươi điên rồi phải không!" Quân Hành Ý chống hai tay bên người nàng.
Tiểu cô nương bị lạnh không nhẹ, "Nhưng bệ hạ rất khó chịu..."
Quân Hành Ý tức giận nói: "Trẫm khó chịu liên quan gì đến ngươi? "
Linh Quỳnh: "..."
Linh Quỳnh không nói lời nào, nghiêng đầu qua một bên, ánh sáng hội tụ ở đáy mắt nàng, mờ mịt sương mù.
Quân Hành Ý cúi đầu, hít sâu một hơi, nắm cằm Linh Quỳnh ép nàng quay lại, cúi xuống hôn nàng.
Qua một hồi lâu, Quân Hành Ý mới có chút không được tự nhiên nói: "Trẫm không mắng ngươi.
"
"Nhưng ngài hung dữ." Ba ba ủy khuất! !
"......"
Muốn Quân Hành Ý xin lỗi là không thể nào, hắn cắn cánh môi Linh Quỳnh, lại nhẹ nhàng hôn trong chốc lát.
"Trẫm có bệnh hàn, về sau không được lại gần trẫm ở thời điểm phát bệnh." Lần này khi phát bệnh ý thức của hắn còn rõ ràng, nếu nàng không may mắn, gặp lúc ý thức hắn không rõ ràng, vậy hậu quả là gì?
"Có thể trị được không?"
"......"
Quân Hành Ý đứng dậy "Mặc quần áo vào đi.
"
"Ta lạnh, không nhúc nhích được." Linh Quỳnh dừng lại, giơ tay lên: "Ta không mặc được."
"......"
Quân Hành Ý đỡ nàng dậy, cũng không kiêng dè gì nữa, hai ba phát liền mặc lại quần áo cho nàng.
"Bệ hạ, cái này không phải mặc như vậy."
"Trẫm cần nguơi dạy sao?"
"......"
Quân Hành Ý tuy khí thế hung hãn, nhưng vẫn tháo ra mặc lại cho nàng một lần nữa.
Linh Quỳnh nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ sẽ đón ta vào cung sao? "
"Không." Quân Hành Ý trả lời không chút suy nghĩ, vô cùng lạnh lùng thờ ơ.
"..." Ta phi, tra nam !
Linh Quỳnh phồng má tức giận, cúi đầu, nhìn có vài phần mất mát.
Quân Hành Ý vừa định nói chuyện, liền nghe nàng nói: "Vậy ta lại nghĩ cách.
"Không thể chậm trễ việc khắc kim nha!
Nhưng không có tiền...
Đi đâu tìm NPC ngu ngốc nhiều tiền đây.
Quân Hành Ý bị chọc cười "Nàng thích trẫm đến vậy sao? "
Con ngươi tiểu cô nương trợn tròn, thở phì phò: "Không được sao? "
Quân Hành Ý: "Được, vậy ngươi cố gắng đi.
"
"Tra nam."
"Tra nam? Ý nàng là sao? "
" Ta đang khen bệ hạ."
"..." Luôn cảm thấy không phải là chuyện tốt gì.
Quân Hành Ý dùng áo choàng lông cáo bọc lấy nàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn "Nàng thích chỗ nào của trẫm? "
"Bệ hạ đẹp trai."
"Chỉ vì cái này?"
Linh Quỳnh nghiêng đầu "Cái này còn chưa đủ sao? "
"..." Quân Hành Ý trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tướng mạo sẽ dần tàn suy, đến lúc đó ngươi còn có thể thích trẫm sao? "
"Ai mà biết được, nhưng bây giờ ta rất thích bệ hạ, thực lòng thích."
Quân Hành Ý cười một tiếng "Ngươi dám nói ngươi không thích quyền lực của trẫm không? "
Linh Quỳnh do dự một chút, vẫn thành thật nói: "Bệ hạ, ngài không có quyền lực gì..." Người chính là một vị vua bù nhìn nha! Tất cả đều nhờ ba ba khắc kim đấy!
"......"
Quân Hành Ý chỉ tay vào đầu nàng.
"Lần này trẫm tha cho phát ngôn vô lễ của ngươi, lần sau..."
"Bệ hạ phạt ta đi."
Tiểu cô nương cúi người hôn hắn một cái "Phạt như vậy.
"
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~