Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Người đàn ông đằng sau cha Hứa cũng không phản đối.
Đây là tầng mười chín, một tiểu cô nương không có khả năng chạy được.
Linh Quỳnh cũng không tính chạy.
Nếu cô muốn chạy thì đêm qua đã chạy.
Lúc cô chuẩn bị chạy, con chó Lấp Lánh lại nhắc cô đừng chạy, nếu không muốn gặp con yêu thì sẽ rất phiền phức.
Đóng cửa phòng lại, Linh Quỳnh mở tủ quần áo của nguyên chủ ra, thay một bộ váy màu xanh lam khá đơn giản.
Cha mẹ nguyên chủ không coi cô ấy là con gái họ.
Mà là một loại hàng hóa.
Một loại hàng hóa vào thời điểm mấu chốt có thể cứu vớt Hứa gia quý giá.
Chậc.
Linh Quỳnh mở cửa đi ra ngoài.
Bộ váy màu xanh lam tôn lên làn da trắng nõn của cô gái, đầu đội mũ nồi, tóc được buộc lại phía sau, là một kiểu ăn mặc phi thường thục nữ.
Cha Hứa không nhìn cô, mẹ Hứa đứng một bên, đáy mắt dường như hiện lên một tia áy náy.
Nhưng sự áy náy kia rất nhanh liền biến mất như không tồn tại, chỉ còn lại sự chờ đợi khởi tử hoàn sinh của công ty.
Trong tay Linh Quỳnh xách một cái va-li nhỏ, cô tự nhiên đưa nó cho người đàn ông mặc âu phục đứng bên cạnh.
Người đàn ông mặc âu phục theo bản năng nhận lấy.
Lúc nhận xong người đàn ông mặc âu phục mới kịp phản ứng lại.
Hắn nhận cái gì?
Động tác Linh Quỳnh rất tự nhiên, giống như vốn là thế....!Người đàn ông mặc âu phục nhận cũng đã nhận, cũng không đến mức ném xuống, liền xách trong tay.
Cô gái đứng trước mặt cha Hứa mẹ Hứa, giọng nói dịu dàng, không có chút oán hận nào: "Cảm ơn Hứa tiên sinh và Hứa phu nhân nhiều năm qua đã chăm sóc, chúc các người sớm thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn." Nếu may mắn.
"Con...!không hận chúng ta?"
"Không cần thiết." Linh Quỳnh cười cười, xoay người đi ra ngoài cửa: "Đi thôi."
Người đàn ông mặc âu phục và những người đi theo liếc nhau.
Tiểu nha đầu này...!có chút kỳ lạ.
Bọn họ đã nhìn quen những người khóc nháo không ngừng, bây giờ người này bình tĩnh như vậy...!Thậm chí còn đi đầu giống như đại tỷ, thật sự khiến nhân tâm sinh ra nghi ngờ.
Linh Quỳnh không có bất kỳ ý nghĩ chạy trốn nào, đi ra khỏi tòa cao ốc, cô mới hơi dừng một chút, cằm khẽ nhếch: "Dẫn đường."
Mọi người: "...."
.....
Linh Quỳnh ở trên xe xác định được nhóm người này là nhân loại.
Bọn họ thuộc về một cơ quan "Chi nhánh nhỏ của ngân hàng huyết tộc"
Cơ quan này phụ trách xử lý những giao dịch "Nguyện vọng" như này.
Khi con người có "nguyện vọng" muốn thực hiện, thông qua quan hệ hay thủ đoạn liên hệ với bọn họ, như vậy bọn họ sẽ liên lạc với huyết tộc bên kia.
Nếu có huyết tộc đồng ý nhận cái "nguyện vọng" này, như vậy bọn họ sẽ bắt tay vào chuẩn bị.
Thực chất có hơi giống "Cơ sở môi giới nguyện vọng".
Nhưng nói trắng ra đây là một...!cơ quan đen.
Cơ quan đen của con người.
Có tiền!
Linh Quỳnh ung dung ngồi phía sau xe, khóe môi cong lên, chờ được đi dạo trong cơ quan đen.
"Phong ca, anh nhìn cô ta kìa." Người phía trước cảm giác có chút quái dị: "Sao cô ta có vẻ vui vậy?"
"...."
Phong ca chính là người đã xách va-li cho Linh Quỳnh.
Biết mình bị ba mẹ cầm đi bán nhưng cô ấy lại không có chút tức giận nào.
"Cô không sợ à?" Phong ca lên tiếng hỏi cô.
"...." Linh Quỳnh ổn định lại một lúc, biểu tình trên mặt bắt đầu trầm xuống, bắt đầu diễn: "Sợ nha, sợ muốn chết."
"...."
"Cha mẹ cô đối xử với cô như vậy, cô cũng không tức giận?"
Linh Quỳnh chậm rãi trả lời: "Có gì phải tức giận, cũng không phải ruột thịt."
So đo với một con NPC trong cốt truyện có gì hay ho.
Ba ba rảnh rỗi như vậy?
"...." Không phải, sống chung nhiều năm như vậy rồi! Không thể nào không có chút tình cảm nào chứ?
Phong ca nhìn không thấu tiểu nha đầu này.
Thế nhưng cô ta đã có thể chạy trốn....
Xe đi gần hai giờ, Linh Quỳnh nhìn thấy một tòa cao ốc có khoảng bảy tám tầng, tường vây xung quanh bên ngoài, bốn phía tương đối hẻo lánh, không có người ở.
Xe đi vào tòa cao ốc, Linh Quỳnh tự đẩy cửa xe xuống, không sợ chết chút nào.
Cô còn tự nhiên giao việc: "Mang cái va-li lại đây cho tôi."
Có người lui tới ở bãi đỗ xe, nhìn thấy Phong ca xách cái va-li đưa cho cô gái, kỳ quái thế, đây là đại kim chủ nào sao?
Vậy mà có thể khiến Phong ca xách cái va-li.
...
Huyết tộc đã xây dựng một thành phố huyết tộc đối diện với thành phố, giống như ảnh phản chiếu của thành phố con người.
Các tòa nhà xây trong thành phố huyết tộc mang hướng cổ điển và âm u, bởi vì các huyết tộc thường xuyên đánh nhau, cho nên các đường phố được xây dựng đặc biệt rộng, phòng ngừa tổn thất khi phá hoại kiến trúc trong khi đánh nhau.
Một thiếu niên đứng trước tủ kính, nhìn những chiếc bánh ngọt trong tủ kính được trang trí theo kiểu u ám quỷ dị.
Tên của bánh ngọt toàn sao chép từ tên bánh ngọt của con người, cái gì mà "Tiểu chocolate máu", "Rừng rậm đỏ", "Bánh ngọt máu",vv....
Thiếu niên liếm môi, không thu hồi răng nanh, đói khát khiến cho hắn muốn lấy những chiếc bánh ngọt đó trong tủ kính.
Nhìn một lúc lâu, thiếu niên thu hồi tầm mắt, chuẩn bị rời đi.
"Ôi, ai đây!"
Có vài người cản đường đi của hắn lại.
"Đây không phải là thiên tài của chúng ta sao."
"Đây sao còn bộ dáng của thiên tài......!ha ha, chỉ giống một con chó lang thang."
Có tổng cộng bốn người đang ngăn cản thiếu niên, nhìn qua xấp xỉ tuổi thiếu niên đó, ăn mặc vô cùng tinh xảo, so sánh với thiếu niên có chút chật vật hoàn toàn là người của hai thế giới.
Bọn họ kẻ xướng người họa mà bắt đầu công kích ngôn ngữ thiếu niên.
Thiếu niên cúi đầu xuống, không rên một tiếng.
Áo Nhĩ Đức Tư ra hiệu những người khác đừng lên tiếng , hắn tiến lên hai bước, xoa xoa cằm: "Bây giờ thiên tài đã nghèo đến mức ngay cả một cái bánh ngọt cũng không mua nổi sao? Vậy đi, chỉ cần mày quỳ xuống học tiếng chó kêu, bọn tao sẽ góp tiền cho mày mua bánh, thế nào?"
"Mua một cái bánh ngọt cũng cần góp tiền mua, các người nghèo vậy à?"
Thanh âm trong trẻo từ phía sau vang lên, Áo Nhĩ Đức Tư nhíu mày, muốn nhìn xem là ai không có mắt.
Phía sau có vài người, đều mặc áo choàng đen.
Đứng đầu tiên là một thiếu nữ, mũ choàng lên gương mặt trắng nõn đến giống y như đám mây trên bầu trời, môi hồng răng trắng, cực kỳ đẹp.
Đôi mắt Áo Nhĩ Đức Tư híp lại: "Con người?"
Áo choàng của cô gái hơi hơi rộng mở, lộ ra bộ váy xinh đẹp, nhưng đồng thời cũng lộ ra hơi thở loài người.
Con người có thể đến thành phố huyết tộc.
Dù sao con người và huyết tộc cũng không phải là tử thù của nhau, càng giống như một quốc gia có hai loại chủng loại khác nhau.
Huyết tộc có quyền tuyệt đối tự trị, không chịu sự quản lý của con người.
Nhưng đa số con người vẫn không muốn đến thành phố huyết tộc, nơi này vô cùng nhiều huyết tộc.
"Con người thì quản gì chứ?" Áo Nhĩ Đức Tư cười nhạo một tiếng: "Nơi này không phải đối diện, không thể gϊếŧ được các người, nhưng làm cho các người tàn phế vẫn được."
"Các người lợi hại như vậy?"
"Áo Nhĩ Đức Tư chính là con nối dõi của thân vương." Người hầu bên cạnh Áo Nhĩ Đức Tư nói: "Biết điều thì nhanh chóng cút đi."
"Không thì sao?"
Áo Nhĩ Đức Tư tiến lên hai bước, không biết muốn làm gì, người phía sau cô gái làm lộ ra huy chương bị áo choàng đen che kín.
Tất nhiên Áo Nhĩ Đức Tư nhận ra cái huy chương đó, đột nhiên dừng lại một chút, sắc mặt hơi thay đổi: "Người của chi nhánh nhỏ ngân hàng?"
"Áo Nhĩ Đức Tư, sao vậy?"
Người hầu bên cạnh khó hiểu, chi nhánh nhỏ ngân hàng là thứ gì?
Áo Nhĩ Đức Tư không trả lời, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thật xui xẻo.
Hôm nay coi như mày may mắn, lần sau sẽ không may như vậy đâu."
Câu cuối nói cho thiếu niên vẫn luôn trầm mặc đứng đó.
"Chúng ta đi."
Áo Nhĩ Đức Tư mang theo đám người hầu đang ngơ ngác nghênh ngang rời đi.
——Vạn vật đều có đường phân cách——
Con yêu đến đây, quăng vé tháng nào~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~