(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Vu Hoan vuốt cằm, có chút hối hận: "Sớm biết vậy vừa rồi ta nên vọt đến Thẩm gia luôn..."

"Cô cô..." Thiên Nguyệt kéo dài giọng nói.

Vu Hoan nhún vai: "Cho nên... hiện tại Thẩm gia đều có âm mưu với chúng ta, nhưng mà âm mưu cái gì?"

Thiên Nguyệt lắc đầu, hắn cũng không biết Thẩm gia muốn làm cái gì, mấy ngày nay hắn vẫn cho người nhìn chằm chằm Thẩm gia, nhưng Thẩm gia đều không hề làm hành động kỳ lạ nào.

"Cha ngươi ở đâu?" Chuyện này xem như nghiêm trọng, Thiên Nguyệt chắc chắn đưa tin cho Thịnh Thế, Thịnh Thế không thể nào không có phản ứng gì.

Nhưng Thiên Nguyệt vẫn lắc đầu như cũ: "Không biết, cha con bên kia vẫn luôn không trả lời lại."

Vu Hoan đỡ trán, vậy mà tự khen ngược, nếu Thịnh Thế đang âm mưu cái gì thì lần này ngay cả con hắn đều đẩy vào.

Nàng không tin Thịnh Thế ngốc như vậy, không biết có người ở sau lưng giở trò quỷ.

"Hay là bây giờ ta đi diệt Thẩm gia?" Vu Hoan vui sướng đề nghị, nên bóp chết nguy hiểm còn khi nó còn trong nôi.

Lần này đến phiên Thiên Nguyệt đỡ trán: "Cô cô, Thẩm gia không dễ diệt như vậy."

"Với ta mà nói, dễ hay không dễ không phải là vấn đề." Vu Hoan dừng một chút, khóe môi cong lên trào phúng: "Là vấn đề về tâm trạng."

"Cho dù ta có đi diệt Thẩm gia thì chuyện này cũng không mở ra được màn che."

Vu Hoan thu lại nụ cười, trầm tĩnh lại.

Tên nam nhân mặt nạ kia, còn chuyện chỉ sau một đêm toàn tộc Chúc gia bị giết kia, đều có chung một nhịp thở với hội đấu giá.

Rốt cuộc là ai ở phía sau chỉ huy?

Lại có mục đích gì?

Vu Hoan thảo luận với Thiên Nguyệt hồi lâu, kết hợp với chuyện của hai người biết, đưa ra được kết luận cũng không có nhiều mấy.

"Ngươi cẩn thận một chút, có chuyện gì ta sẽ tìm ngươi." Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Thiên Nguyệt, đứng dậy đi ra ngoài.

"Cô cô không tham gia hội đấu giá sao?"

"Không có thứ gì ta muốn, lại không thú vị, còn không bằng đi giết người." Vu Hoan không chút để ý vẫy vẫy tay: "Buổi tối ta lại đến."

Được Vu Hoan bảo đảm, Thiên Nguyệt chỉ đành phải gật đầu đồng ý.

Vu Hoan rời khỏi cửa hàng Thịnh Gia, liền đụng vào Liên Mặc.

Liên Mặc ở bên ngoài đợi hồi lâu, cũng chưa nhìn thấy Vu Hoan, đang định đi vào, liền nhìn thấy Vu Hoan ra tới.

"Vu Hoan." Trong tiếng nói ấm áp của Liên Mặc không có bất cứ bất mãn gì.

Vu Hoan tán một cái lên trán, có chút xẩu hổ cười cười: "Quên mất ngươi rồi."

Trong mắt Liên Mặc đều là nụ cười nhợt nhạt: "Gần đây khỏe không?"

"Ngươi cũng nghe thấy rồi đó." Vu Hoan nhún vai: "Người muốn giết ta nhiều như vậy, có thể khỏe mới là lạ."

Liên Mặc lấy ra bình sứ đã chuẩn bị từ trước ra: "Ở đây có tổng cộng hai mươi viên, chỉ còn có bao nhiêu đây thôi, nhiều nữa ta cũng không có."

Vu Hoan nhìn bình sứ, màu trắng chủ đạo, trên đó có màu xanh xa vẽ hoa văn dược thảo.

Đến gần phía dưới, có một ấn ký màu đỏ, cái ấn ký kia, Vu Hoan đã từng nhìn thấy trên người Thần Phong.

Bình sứ mà hắn lấy ra đều có ấn ký như vậy.

"Thứ này... từ đâu mà ngươi có?" Cái tên lang băm Thần Phong kia, thật sự lợi hại như vậy?

"Thần Phong công tử Thiên Y Cốc."

Đờ mờ!

Thật đúng là hắn!

"Hắn có quan hệ gì với ngươi?" Vu Hoan nhướng mày, con hàng kia không giống như sẽ tùy tiện khám bệnh cho người ta.

"Chưa nói là thân quen, nhưng cũng có vài phần giao tình." Tên Thần Phong này, là trước khi hắn gặp được Vu Hoan không nhìn rõ được hắn.

Nhưng sau khi hắn gặp Vu Hoan, Thần Phong cũng không khó hiểu như vậy nữa.

Vu Hoan cười cười, nhận lấy bình sứ, quan hệ của những người này, thiên ti vạn lũ*, nói ra thì có thể xả đến một đống.

(Thiên ti vạn lũ (千丝万缕 ): ngàn mối tơ vò, mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.)

Vũng nước đục này, nàng đã nhún chân vào quá sâu, nhanh chóng thoát thân thôi.

Ý tưởng luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực thường thường rất tàn khốc.

"Hội đấu giá bắt đầu rồi, nàng không đi vào sao?" Liên Mặc nhìn nhìn vào trong cửa hàng Thịnh Gia, người đi vào đã có không ít người.

"Không có hứng thú, ngươi đi đi." Hội đấu giá có cái gì đẹp, nhàm chán lại lãng phí thời gian.

Liên Mặc tới hội đấu giá, đương nhiên là có mục đích, Vu Hoan đi vào, hắn cũng không miễn cưỡng, lại cho Vu Hoan hai lá bùa Truyền Âm.

Chờ sau khi Liên Mặc rời đi, Dung Chiêu liền lắc mình ra tới, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Liên Mặc biến mất, vô cùng khó chịu.

Người nam nhân này...

"Đờ mờ... ra tới có thể 'chi' một tiếng được không?" Vu Hoan quay đầu liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Dung Chiêu, tim đập nhanh thêm vài nhịp.

"Giết người đều không sợ, ta có đáng sợ như vậy?" Thần sắc Dung Chiêu lạnh hơn.

Vu Hoan: "..." Lại đờ mờ phát bệnh?

Dung Chiêu liếc Vu Hoan một cái, thấy nàng không thể hiểu được nhìn mình, bộ dáng ngốc manh đó khiến lòng hắn nháy mắt liền mềm.

"Lần sau không được cách hắn gần như vậy."

Hả?

Cách ai?

Vẻ mặt Vu Hoan ngốc manh, vừa rồi hình như nàng cách Liên Mặc khoảng một mét đúng không?

Không phải...

Nàng cách ai gần ai thì có liên quan cộng lông gì đến hắn?

Mặt mày Vu Hoan ngốc ngốc, tâm trạng đột nhiên tốt lên, đây không phải tỏ vẻ Dung Chiêu cũng thích nàng sao?

Trước kia khi đùa giỡn với Dung Chiêu, sao không cảm thấy vi diệu như thế chứ?

A a, muốn điên rồi!

Vu Hoan xoa xoa tóc, vòng qua Dung Chiêu, hướng đến tửu lầu bên cạnh.

Đi ăn một chút điểm tâm trước đã, an ủi lá gan nho nhỏ của nàng.

Thú nhỏ trong ngực Vu Hoan 'chi chi' kêu lên.

Ăn ăn ăn!!

Vu Hoan xách cái đuôi của nó, ở trong không trung quơ quơ: "Không phải vừa rồi ngươi mới ăn sao? Lại đói bụng?"

"Chi chi chi chi chi chii!!" Thứ phẩm thứ phẩm thứ phẩm thứ phẩm, không thể ăn.

Thú nhỏ 'chi chi' không ngừng, bốn cái chân ngắn nhỏ cũng không ngừng phủi tới phủi lui.

Thật là khó chịu, thật là khó chịu.

Kêu nửa ngày, Vu Hoan nghe thấy cũng không hiểu ra sao.

Có dám nói một câu tiếng người không?

Thú nhỏ cũng rất ủy khuất, duỗi đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Vu Hoan, trong con ngươi đen bóng đều là ủy khuất.

Vu Hoan bất đắc dĩ thở dài, chà đạp đầu thú nhỏ một trận, thả nó xuống mặt đất: "Ngươi cũng đi một chút đi, đừng có mà cả ngày chỉ biết ngủ, ngươi xem ngươi béo sắp thành heo rồi kìa."

Thú nhỏ đứng ở trên đất, liền nằm bò xuống, bất động.

"Chi chi chi!" Không đi, mệt!

Vu Hoan liếc nó một cái: "Không đi cũng đừng đi theo ta."

Thú nhỏ lắc lắc cái đuôi, cầu cứu nhìn về phía Dung Chiêu, Dung Chiêu bình tĩnh lướt qua đỉnh đầu nó.

Thú nhỏ ngao ô một tiếng, không tình nguyện bò dậy, lắc lư đuổi theo bước chân của hai người.

"Hội đấu giá lần này, nàng thật sự không tham gia?" Dung Chiêu hơi hơi liếc mắt nhìn sườn mặt nghiêng của Vu Hoan.

"Ừ." Vu Hoan đáp nhẹ, ngữ điệu lại có chút trầm thấp.

Dung Chiêu trầm mặc, hơi hơi rũ mi mắt xuống, thú nhỏ đi ở giữa hai người, một lát lại nhìn Vu Hoan một lát lại nhìn Dung Chiêu, trong mắt đều là kinh ngạc.

"Chi chi chi chi chi chi chi chi!!" Không hiểu, con người thật là phức tạp!!

Hội đấu gái cử hành cũng rất thuận lợi, ngoại trừ người người khắp nơi xảy ra xung đột, bị người của Thịnh Gia giải ra ngoài thì cũng không có chuyện gì khác.

Hội đấu giả cử hành tổng cộng bảy ngày, từng ngày trôi qua cho đến ngày cuối cùng.

Tuy Vu Hoan không tham gia hội đấu giá, nhưng mỗi đêm đều đi gặp Thiên Nguyệt.

Mọi chuyện xảy ra trên hội đấu giá, nàng đều biết rất rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui