(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Vu Hoan nhìn thoáng qua mặt sông, lôi kéo Dung Chiêu lui về sau.

Khi nàng thối lui đến rừng cây, mặt sông đột nhiên cuồn cuộn nổi lên bọt nước, tiếng kêu gầm lên từ trong nước.

Trong sông có người?

"Là linh thú." Con ngươi Dung Chiêu hơi trầm xuống.

Ở đây cũng không phải là nơi hoạt động của linh thú, sao lại có linh thú?

Bọt nước ngân bạch, ở trong bóng đêm giống như đóa hoa trắng tinh nở rộ.

Vu Hoan nhìn thân hình không lồ của mặt sông uốn lượn quay cuồng: "Chàng không cảm thấy thứ đồ chơi đó có chút quen mắt sao?"

Dung Chiêu ngưng mắt nhìn lại, vảy màu xám chiếu rọi dưới ánh trăng, nhiễm một tầng ánh sáng.

Rồng? Hôi Long?

Là con rồng trong Tù Linh Cốc kia sao?

Những con rồng đó sau khi ra khỏi Tù Linh Cốc, thỉnh thoảng sẽ có người nhìn thấy bóng dáng của nó, khiến cho một đám người chạy đuổi theo, cũng coi như là một hồi vận động toàn dân.

"Không ngờ lại gặp được ở đây." Vu Hoan cười nhạo một tiếng.

"Rầm..." Hôi Long phá nước mà ra, dòng khí khát máu nồng đậm ập vào mặt.

Hôi Long không hề chần chờ, trực tiếp bay về phía Vu Hoan.

Vu Hoan nhíu mày, con Hôi Long này...

Là được người ta khế ước sao?

Chờ Hôi Long đến gần một chút, Vu Hoan liền nhìn thấy người trên đầu nó...

Tròn vo một đoàn, trong đầu Vu Hoan nhảy ra một cái tên.

"Đại Béo?" Mẹ nó, thế giới này điên rồi đúng không!

Cái tên Đại Béo kia vậy mà có thể khế ước với Long Tộc?

"Grừuuu..." Hôi Long rít gào một tiếng, từ trong miệng phun ra linh lực bắn về phía Vu Hoan.

Dung Chiêu đang ôm Vu Hoan, Hôi Long đánh tới hắn liền ôm Vu Hoan nhảy tới nơi an toàn.

Hôi Long ngừng ở trước mặt Vu Hoan, trên khuôn mặt mập mạp của Đại Béo, đều đang cười dữ tợn: "Bách Lý Vu Hoan, thật là đi mòn giày sắt tìm cũng không thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công, ngươi đã tự động đưa đến cửa, đỡ cất công ta đi tìm ngươi."

Vu Hoan nhíu mày, hơi thở trên người Đại Béo...

Trước kia hơi thở trên người Đại Béo không có tà khí nặng như vậy.

Là bởi vì khế ước với Hôi Long sao?

"Ta đã nói rồi, Chúc Hồng không phải do ta giết." Xét trên phân lượng Chúc Hồng đã từng nhắc mình, nàng cũng không muốn đối chiến với Đại Béo.

Đại Béo nhảy xuống khỏi đầu Hôi Long, thần sắc dữ tợn, căm hận nhìn chằm chằm Vu Hoan: "Nếu không phải ngươi thì sao Tam ca sẽ chết? Đều là tại sao chổi như ngươi, làm hại Tam ca ta chết thảm. Hôm nay ta phải báo thù cho Tam ca."

"Chờ một chút." Vu Hoan duỗi tay rống to.

Đại Béo hoàn toàn không có ý muốn đợi một chút nào, mang theo sát khí đầy người nhào về phía Vu Hoan.

Con ngươi Vu Hoan lạnh xuống, thoát khỏi ngực Dung Chiêu.

Nhìn mặt mũi của Chúc Hồng nàng mới không so đo chuyện Đại Béo hiểu lầm nàng, nhưng mà lúc này Đại Béo muốn giết nàng, vậy đừng trách nàng.

Vu Hoan tránh đối chiến trực tiếp với Đại Béo, trực tiếp chọn chỗ yếu xuống tay.

Đại Béo ứng phó có chút lực bất đồng tâm, hắn cho rằng sức mạnh hiện tại của hắn tuy giết Vu Hoan có chút khó nhưng cùng lắm thì hắn sẽ đồng quy vu tận với nàng.

Nhưng khi chân chính đối chiến, hắn mới biết được bản thân không thể sánh bằng.

Thực lực của nữ nhân này đã vượt xa dự kiến của hắn.

Hắn vốn định tự mình báo thù, nhưng hiện tại xem ra... Đại Béo đang muốn Hôi Long đến giúp đỡ, cả người đột nhiên bay lên.

Rơi xuống đất, đau đớn kịch liệt khiến hắn há mồm phun ra một búng máu.

"Phụt..."

Vu Hoan xoay người rơi xuống, một chân đạp trên ngực Đại Béo, nghiêng đầu nhìn về phía Hôi Long đang bay về phía mình, trong mắt lạnh băng một mảnh: "Dám lại đây, ta liền giết hắn."

Thân thể cao lớn của Hôi Long phanh gấp trong không trung, vẫy đuôi tựa như không biết phải làm sao.

"Muốn giết muốn chém thì tùy ngươi, chuyện này không có liên quan gì đến Tiểu Long, ngươi tha cho nó đi." Đại Béo thở hổn hển, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Vu Hoan lại nhìn thoáng qua Hôi Long, cười nhạo một tiếng, dịch dịch chân, duỗi tay túm Đại Béo lên.

"Đại Béo, tính cách của ta hẳn là ngươi có vài phần hiểu biết."

Đại Béo giống như bị vũ nhục, trên mặt đều là phẫn nộ vặn vẹo: "Đây là ân oán của ta và ngươi, Tiểu Long chỉ là nghe theo mệnh lệnh của ta mà thôi, nó vô tội."

Vu Hoan cười cười, lạnh lùng: "Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu ta... ách, đừng nghĩ tự bạo nha."

"Ngươi..." Trong lòng hắn nghĩ thế nào nàng đều biết.

Mục đích hắn sống sót duy nhất chính là báo thù cho Tam ca!

Nghĩ đến điều này, trong mắt Đai Béo kiên định, bắt đầu ngưng tụ linh lực trong cơ thể.

Ngay sau đó, đôi mắt Đại Béo đột nhiên trợn to, máu cả người như thoáng đều đọng lại.

"Đã bảo ngươi đừng có tự bạo." Vu Hoan ném Đại Béo ra, cười lạnh: "Ngươi tìm ta báo thù có lợi ích gì? Giết ta là có thể làm Tam ca ngươi an tâm? Hay là bởi vì ta là người đứng ở ngoài sáng, ngươi cảm thấy ta dễ giết hơn những người trong bóng tối kia? Cho nên trong lòng tự thuyết phục bản thân, Chúc Hồng chết là vì ta? Ngươi biết điều này gọi là gì không? Điều này gọi là lừa mình dối người!"

Đại Béo sửng sốt, hắn thật sự nghĩ như thế sao?

Bởi vì hắn không biết ai là người giết Tam ca, cho nên mới đem tội danh này đổ lên đầu Bách Lý Vu Hoan?

Vu Hoan nhìn chằm chằm phản ứng của Đại Béo, thấy hắn lộ ra thần sắc mê mang, trực tiếp ngồi xổm xuống nhìn thẳng mắt Đại Béo.

"Ta hỏi ngươi, trước kia vì sao những người đó đuổi giết Chúc Hồng?"

Đại Béo cắn răng, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, không lên tiếng.

Tam ca hắn vì chuyện này mới chết, Chúc gia càng bởi vì chuyện này mới bị đồ sát.

"Nếu ngươi nói với ta, ta sẽ nói người giết Chúc Hồng là ai."

Đại Béo lập tức ngẩng đầu: "Ngươi thật sự biết ai giết Tam ca ta?"

Vu Hoan nhẹ gật đầu, âm lượng ép rất thấp: "Đại khái là biết đi."

Trong lòng Đại Béo rối rắm, nhìn Hôi Long phía sau muốn tiến lên lại không dám tiến lên, lại nhìn Vu Hoan, cuối cùng cắn răng: "Được, ta nói với ngươi."

"Tam ca nghe thấy đối thoại của nam nhân kia và gia chủ, cụ thể ta cũng không biết rõ lắm, Tam ca chỉ nói với ta, ngươi tuyệt đối không được đến núi Linh Tứ."

Trong lòng Vu Hoan nhảy dựng, núi Linh Tứ...

Là nơi có trận pháp to lớn còn có tòa cung điện kia?

"Hắn không có nói vì sao ta không thể đến đó sao?" Vu Hoan nhíu mày, nàng đã từng đến đó...

Đại Béo lắc đầu: "Tam ca còn chưa kịp nói. Hiện tại ngươi nên nói với ta là ai giết Tam ca?"

Vu Hoan đứng dậy, xoay người rời đi.

Đại Béo nóng nảy, rống giận: "Ngươi lật lọng!"

Vu Hoan dừng lại, chậm rãi nói: "Ngươi thật sự muốn biết?"

"Ta phải báo thù cho Tam ca."

Vu Hoan trầm mặc một lát: "Thịnh Thế."

Đại Béo sửng sốt, Thịnh Thế?

Trên đất đại lục này có Thịnh Thế thứ hai sao?

"Thịnh Thế cửa hàng Thịnh Gia." Vu Hoan khẳng định phỏng đoán trong lòng hắn.

"Nếu ngươi muốn báo thù, thì ngươi còn phải nỗ lực, nói không chừng một khắc cuối cùng ta có thể cho ngươi đến kết thúc mạng sống của hắn." Khi sắp xâm nhập vào rừng cây, Vu Hoan xoay người cười nhạt, nhưng trong mắt lại có cảm xúc người khác nhìn không hiểu.

Thịnh Thế phản bội, ngay cả Dung Chiêu cũng không biết trong lòng Vu Hoan quan tâm hay không quan tâm.

Ngoại trừ chuyện của Thiên Nguyệt nàng biểu hiện phẫn nộ và tự trách ra ngoài thì không còn có cảm xúc gì nữa.

"Long Tộc không dễ khống chế, nhưng ngươi lại thành lập tình cảm không tồi với nó, nghĩ thấy ngươi cũng là người có phúc lớn, cũng đừng để cho ta thất vọng."

Đại Béo lập tức trừng lớn mắt, nữ nhân này nói cái gì?

Thân ảnh của Vu Hoan dần dần biến mất trong bóng đêm, Đại Béo được Hôi Long cuốn lên, đầu khổng lồ cọ cọ cổ hắn.

Đai Béo hoàn hồn, nhìn Hôi Long, khuôn mặt mập mạp từ từ hiện lên ý cười.

Hắn duỗi tay sờ sờ đầu Hôi Long: "Về sau chúng ta cần phải nỗ lực hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui