(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Vu Hoan ngồi tương đối cao cho nên dễ dàng nhìn thấy đội ngũ phía trước.

Nam Chi ngồi trong xe ngựa phía sau nàng, xe ngựa phía trước của La gia kia nhất định không phải Nam Chi, vậy là cái gì?

Vu Hoan rất có hứng thú nhìn chằm chằm xe ngựa kia hồi lâu, người của La gia bảo vệ xe ngựa kia muốn bao nhiêu nghiêm mật thì có bấy nhiêu nghiêm mật.

Căn cứ vào nhiều ngày Vu Hoan quan sát, bên trong có lẽ là một người.

Khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, sẽ có người đưa đồ vào, nhưng vài thứ kia đều y như cũ lấy ra chưa từng động đến.

"Ngươi đã nhìn chằm chằm xe ngựa của người ta mấy ngày rồi, có thể còn có thể nhìn ra cơm ăn sao?" Quý Bạch đứng bên cạnh Vu Hoan, thần sắc lạnh lùng.

Vu Hoan chống cằm nhìn Quý Bạch, đột nhiên nhếch miệng cười, nhảy xuống cái rương: "Quý Bạch, chúng ta cướp lấy chiếc xe ngựa kia đi thế nào?"

Quý Bạch: "..." Quyết đoán xoay người.

"Aiz, đừng đi mà! Nếu là thứ tốt, ta liền chia cho ngươi một nửa..." Vu Hoan đuổi theo: "Ngươi nhìn bọn họ bảo vệ chật như nêm cối, chắc chắn là thứ tốt."

Quý Bạch: "..." Tại sao hắn lại tiện miệng đi trêu chọc nàng làm gì chứ?

Quý Bạch xoay người nhảy lên xe ngựa của Nam Chi, ngăn cách Vu Hoan ở bên ngoài.

Vu Hoan: "..." Hắc, có mua bán có lời vậy mà hắn lại không hiểu nàng!

Vu Hoan cũng không thật sự muốn cướp chiếc xe ngựa kia, cho nên sau khi bị Quý Tiết từ chối, Vu Hoan liền an phận ngồi xuống.

Lộ trình kế tiếp, không phải dựa vào Dung Chiêu ngủ thì khoe ân ái với Dung Chiêu.

Quý Bạch hận không thể xông lên chém chết hai người kia.

Một tháng sau, đội ngũ tiến vào biên giới giữa Linh Võ Vực và Phượng Tường Vực.

Mỗi một biên giới của khu vực đều sẽ xuất hiện mảnh đất không người cai quản.

Cái nơi này tương đương với một nơi công cộng, phía chính phủ sẽ không phái người đến quản.

Vì thế ở loại địa phương này sẽ dễ dàng xuất hiện bọn cướp bóc, một khi loại người này xuất hiện, mặc kệ là đi ra ngoài hay là tiến vào đều phải giao nộp linh thạch hay các loại vật phẩm cao cấp gì đó.

Nơi biên giới giữa Linh Võ Vực và Phượng Tường Vực là mộ con phố, từ đầu đi đến cuối liền tính là qua biên giới.

Quý Bạch mang theo không ít linh thạch, cũng không rơi vào trạng thái khó xử.

"Đêm nay nghỉ ngơi ở đây, ngày mai tiếp tục tiến vào Phượng Tường Vực." Quý Bạch cất giọng phân phó.

Phượng Tường Vực không phải địa bàn của hắn, thế cục cũng không hiểu rõ lắm, sau khi đi vào cần phải cẩn thận gấp đôi.

"Vu Hoan cô nương." Nam Chi đi xuống xe ngựa thẳng đến Vu Hoan: "Hôm nay chúng ta luyện tập cái gì?"

Buổi tối, tâm trạng của Vu Hoan tốt sẽ chỉ điểm Nam Chi, Nam Chi phát hiện bản thân sau khi được Vu Hoan chỉ điểm, tiến bộ thần tốc, liền thích quấn lấy nàng.

Vu Hoan nhìn trời, nhả ra hai chữ: "Giết người."

"Hả?" Nam Chi sửng sốt.

Vu Hoan cười cười không rõ ý vị: "Đói bụng rồi, ăn trước đi."

Nam Chi suy tư, gật đầu chạy chậm đến trước mặt Quý Bạch nói vài câu, Quý Bạch nhìn thoáng qua Vu Hoan, lôi kéo Nam Chi vào khách điếm.

"Nàng cũng phát hiện?" Dung Chiêu từ phía sau đi đến thuận thế ôm vòng eo của Vu Hoan.

Vu Hoan nghiêng đầu cười nhạt: "Phát hiện cái gì?"

Dung Chiêu đen mặt: "Những người ở phía sau đó."

"À, chàng nói những con châu chấu đó à?" Vu Hoan gật đầu: "Những người đó không đáng sợ, thú vị còn ở phía sau."

Dung Chiêu nhíu mày, ngưng thần lực quét toàn bộ khu vực một lần, sắc mặt lập tức đổi đổi: "Khi nào thì nàng phát hiện ra?"

Vu Hoan vuốt cằm, trầm ngâm: "Ha, được một đoạn thời gian rồi, chàng không phát hiện ra sao? Ta còn tưởng chàng biết rồi chứ."

Dung Chiêu: "..." Cũng không phải tới vì bọn họ, hắn căn bản không thèm quan tâm.

"Chúng ta đổi một nơi đi." Vu Hoan chỉ chỉ khách điếm đối diện: "Lát nữa đánh nhau cũng không bị chịu tội vạ lây."

Vu Hoan đột nhiên thay đổi chỗ ở, chờ Nam Chi phát hiện không thấy Vu Hoan, nàng ta đã không tìm thấy Vu Hoan nữa.

Nghĩ đến câu nói trước kia của Vu Hoan, trong lòng Nam Chi đột nhiên sinh ra bất an.

"Quý Bạch... muội cứ cảm thấy có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra." Nam Chi nhìn đồ ăn trước mặt lại không có chút khẩu vị nào.

"Làm sao vậy?"

Nam Chi chần chờ: "Vừa rồi khi tiến vào, muội hỏi Vu Hoan cô nương đêm nay luyện tập cái gì, nàng ấy nói..."

"Nói cái gì?" Nữ nhân kia lại nói bậy bạ gì với Nam Chi rồi?

"Nàng ấy nói... giết người."

Quý Bạch nhíu mày, hai ngươi kia vừa rồi đã không thấy tăm hơi, tiết tấu giống y đúc chạy trốn khi lúc trước có người đánh lén bọn họ.

Nàng tựa như một cái báo động trước, chỉ cần không thấy nàng, tuyệt đối là có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Trong lòng Quý Bạch suy nghĩ một lát, giữ chặt tay Nam Chi, trấn an nói: "Đừng lo lắng, mọi chuyện có ta."

Trong lòng Nam Chi bất an, thật không dễ dàng thả lỏng.

Cảm nhận được độ ấm trên tay, nàng mới an tâm được chút ít.

Quý Bạch dẫn theo người lặng lẽ rời khỏi khách điếm từ cửa sau, bọn họ vừa rời khỏi, đội ngũ La gia lúc trước có chút chậm một bước liền đi vào.

Vào đêm, đường phố náo nhiệt liền an tĩnh lại, đêm nay không có ánh trăng, duỗi tay không thấy năm ngón.

Trong bóng đêm, có vô số hắc ảnh từ trong cánh rừng xung quanh đường phố vụt ra ngoài, thẳng đến khách điếm mà La gia đang ở.

Nháy mắt những hắc ảnh đó xuất hiện, Vu Hoan liền từ trong lòng Dung Chiêu ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Dung Chiêu cầm áo khoác khoác lên người: "Bắt đầu rồi."

Khóe miệng Vu Hoan hơi cong, những người này giống như không phải nhằm về phía Quý Bạch...

Người dám hành tẩu ở đây, làm gì không có vài phần bản lĩnh, nhưng hắc ảnh đó xuất hiện, không ít người đều phát hiện.

Nhưng chuyện không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân nên những người đó đều không quan tâm, lửa không đốt trên người mình, vậy cũng không có liên quan gì đến mình hết.

Hắc ảnh bao vây khách điếm, người của La gia phản ứng nhanh, nhưng vẫn bị bao vây ở bên trong.

Âm thanh ồn ào náo động liền vang lên.

Một lát sau chính là tiếng đánh nhau.

Người của La gia căn bản không phải là đối thủ của hắc ảnh đó, cơ bản đối mặt một cái đã bị lược đảo.

"Bảo vệ thiếu gia, rút!"

"A..."

"Ở bên kia..."

Sau một trận hỗn loạn, Vu Hoan liền nhìn thấy có người đỡ một người xuất hiện ở cửa khách điếm, nhánh chóng hướng tới Phượng Tường Vực phi nước đại.

Nhưng bọn họ chưa chạy được bao xa, liền bị những hắc ảnh đó một lần nữa ngăn lại, ánh sáng trên đường phố chiếu lên thân hình của hắc ảnh đó.

Áo đen bọc thân... Ma tộc.

"Làm sao bây giờ?" Người của La gia bị bao vây ở giữa, đề phòng lại khẩn trương nhìn chằm chằm người bốn phía.

"Giết đi ra ngoài, nhất định phải đưa thiếu gia về gia tộc." Có người thấp giọng nói.

"Rõ."

Người của La gia nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, đưa thiếu gia trong miệng của bọn họ giao cho hai người, người còn lại đều là vẻ mặt thấy chết không sờn.

Nhưng mà vào lúc này, không trung có một hắc ảnh dừng ở trong vòng vây.

"Ma Tôn." Âm thanh chỉnh về vang dội cắt qua đêm tối.

"Ma tộc? Là Ma tộc..."

"Lấy vũ khí..."

"Không đội trời chung với Ma tộc, đi..."

Bốn phía vẫn luôn an tĩnh đột nhiên bộc phát ra các loại âm thanh này.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, vô số bóng người bừng lên, nháy mắt bao vây Ma tộc.

Vì thế, tình hình liền biến thành như thế này.

Ma tộc bao vây người của La gia, người hỗn loạn không có tổ chức bao vây Ma tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui