(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Eidt: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Kim Bát lại lần nữa tiến vào, đi cùng mấy lão già, Vu Hoan còn tưởng rằng hắn từ bỏ, thì ra là đi tìm giúp đỡ.

Vu Hoan quét mắt qua mấy lão già liếc mắt một cái, không cảm thấy ai giống Kim Nhất, vì thế nàng chọc chọc Bạc Cừ: "Kim Nhất đâu?"

Trên mặt Bạc Cừ toát ra bi thương.

Không cần Bạc Cừ nói, Vu Hoan cũng biết, trấn an vỗ vỗ bả vai Bạc Cừ.

Vu Hoan đang chuẩn bị đi ra ngoài, dư quang quét đến lão già bên cạnh Kim Bát, dừng lại liền đứng ở phía trước ghế rồng.

Đó là một lão già khô gầy, chợt vừa thấy thì rất hòa ái, nhưng cặp mắt kia quá mức hung ác nham hiểm.

"Kim Bát, đệ đi ra ngoài trước đi, bọn ta nói chuyện với nó một chút." Lão già khô gầy trực tiếp mở miệng bảo Kim Bát đi ra ngoài.

Kim Bát nhíu mày: "Nhị ca..."

Mấy lão già bên cạnh cũng phụ họa theo: "Tiểu Bát, đi ra ngoài trước đi. Yên tâm, bọn ta sẽ không làm gì nó."

Kim Bát chần chờ trong chốc lát, có chút không yên tâm nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, nhưng không lay chuyển được mấy lão già này, đành phải đi ra ngoài.

Bạc Cừ cùng Tiểu Bạch Long cũng bị đuổi đi ra ngoài.

Đại điện cũng chỉ dư lại Vu Hoan cùng ba lão già.

"Sao? Các ngươi muốn chuyện gì với ta?" Vu Hoan khoanh tay trước ngực, trên cao nhìn xuống bọn họ.

"Tiểu nha đầu, thức thời giao Đàn Phượng Minh ra đây, Tiểu Bát do dự không quyết đoán, sẽ không làm gì ngươi, nhưng bọn ta thì khác."

"Ồ, vậy ngươi muốn làm gì ta?" Vu Hoan nhướng mày, quả nhiên Long tộc vẫn đáng ghét như cũ.

Lão già khô gầy cho hai lão già còn lại một ánh mắt, hai người đồng thời lao đến bên người Vu Hoan, một người lôi kéo một bên cánh tay.

Vu Hoan không hề phản kháng, chỉ là quay đầu lại nhìn thoáng qua Loan Minh.

"Xem ra các ngươi là muốn cướp." Giọng nói của Vu Hoan nhẹ nhàng nhợt nhạt, rất là mềm nhẹ, lại không có cảm tình.

"Chẳng qua bọn ta chỉ lấy lại thứ thuộc về bọn ta mà thôi." Kim Nhị hừ một tiếng, bước nhanh đi đến trước mặt Vu Hoan: "Giao Đàn Phượng Minh ra đây, bọn ta sẽ không làm khó ngươi."

Vu Hoan nhún vai: "Sao các ngươi xác định Đàn Phượng Minh ở trên người ta?"

Không gian trữ vật đều có thể ngăn cách người khác nhìn trộm, nếu nói vòng bạc của Sáng Thế Thần là sản phẩm thất bại, cũng không thất bại đến mức bị nhìn thấu hoàn toàn như vậy chứ?

"Đàn Phượng Minh cùng linh trụ có thể nói là nhất thể, chỉ cần nó ở trong Long Trủng, linh trụ sẽ cảm ứng được nó." Kim Nhị thật tận tâm giải thích cho Vu Hoan.

Vu Hoan ha hả hai tiếng, trưng ra bộ mặt ta không sợ chết: "Dù sao ta cũng không cho các ngươi, có bản lĩnh các ngươi liền giết ta đi!"

"Đừng cho mặt mũi lại không cần." Kim Nhị trừng mắt, ở trên gương mặt khô gầy kia có chút đáng sợ.

"Các ngươi cho ta mặt sao?" Làm một trận thế lớn như vậy, nghĩ nàng dễ bị hù dọa như thế à?

Ngực Kim Nhị nhanh chóng phập phồng vài cái, giận quát: "Soát người."

Ánh mắt Vu Hoan trầm xuống, thân hình uốn éo, liền thoát khỏi khống chế của hai người kia, nàng thối lui đến Loan Minh trên ghế rồng, rút Thiên Khuyết Kiếm ra.

Nhìn thấy Thiên Khuyết Kiếm, hai gã lão già muốn đi lên đều chần chờ.

Bọn họ hiện tại là long hồn, bị Thiên Khuyết Kiếm chém một chút thì đó còn không phải là bị hồn phi phách tán sao.

"Hiện tại nó không có cách nào sử dụng Thiên Khuyết Kiếm, bắt nó lại cho ta." Kim Nhị rống lên một câu, hai người kia vừa nghe, lập tức lao đến.

Đờ mờ! Cái tên Kim Bát ngu xuẩn kia!

Vu Hoan nhảy ra sau lưng ghế rồng, cầm Thiên Khuyết Kiếm chém loạn.

Tuy rằng Kim Nhị nói như vậy, nhưng hai gã lão già kia hiển nhiên vẫn là có chút kiêng kị, không dám chính diện đối chiến với Thiên Khuyết Kiếm, trong lúc nhất thời không bắt được Vu Hoan.

Tu Trúc! Nhanh chóng đưa ta cùng Loan Minh ra ngoài đi mà!

Kim Nhị tức giận đến dậm chân, đôi mắt trừng lớn, cũng theo đó đi lên.

"Nhị ca." Hình như Kim Bát nghe được động tĩnh, trực tiếp từ bên ngoài tiến vào, vừa lúc nhìn thấy Kim Nhị đang bắt Vu Hoan, lập tức tức giận kêu to, cũng theo đó nhào tới.

Tiểu Bạch Long cùng Bạc Cừ đi theo phía sau hắn, một trước một sau cũng nhào đi lên.

Tình hình lập tức liền trở nên hỗn loạn, Tiểu Bạch Long vung cái đuôi, hoàn toàn là chẳng phân biệt địch ta.

Nếu không có ghế rồng chống đỡ, chỉ sợ toàn bộ bọn họ đều quỳ rạp trên đất rồi.

Tiểu Bạch Long chơi đùa rất vui vẻ, vung cái đuôi quét đến, Vu Hoan khom lưng tránh đi, Kim Bát cùng những người khác cũng đồng thời khom lưng, cái đuôi của Tiểu Bạch Long trực tiếp đánh tới trên người Loan Minh.

Kim Bát cả kinh, nhanh chóng đứng dậy ổn định Loan Minh, lại bị một đuôi của Tiểu Bạch Long đánh trúng, cả người đều bay ra ngoài.

Vu Hoan: "..."

Vẻ mặt của mọi người đều câm nín, Tiểu Bạch Long này là tới quấy rối đúng không!

Khi Vu Hoan chuẩn bị rời xa những người này, dưới chân đột nhiên xuất hiện vầng sáng, dần dần khuếch tán.

Mắt Vu Hoan sáng ngời, tới rồi!

"Sao lại thế này?" Kim Nhị cũng nhìn thấy dưới chân Loan Minh xuất hiện vầng sáng, vẻ mặt khiếp sợ.

Trận pháp này...

"Mau bắt lấy nó, không thể để nó đi ra ngoài." Kim Nhị quát lên một câu.

Vu Hoan chỉ nhìn thấy hai ba bóng dáng đang nhào về phía mình, trước mắt chính là một trận bạch quang, đang trợn mắt, đã ở đại điện Mai Lâm.

Tu Trúc ngồi trên xe lăn dưới cái bục, Loan Minh nằm bên chân Vu Hoan.

"Đờ mờ, thiếu chút nữa bị ngươi hại chết." Vu Hoan từ trên cái bục nhảy xuống.

"Hắn thế nào?" Tu Trúc nhìn Loan Minh trên bục cao.

Vu Hoan bĩu môi: "Ai biết, có lẽ đã chết rồi!"

Tu Trúc nghẹn nghẹn, nhanh chóng gọi Phong Lang.

Phong Lang đang ở bên ngoài, nghe thấy Tu Trúc kêu hắn, đẩy cửa ra tiến vào, nhìn thấy Vu Hoan ra tới, sắc mặt vui vẻ, há mồm liền hỏi: "Vực chủ thế nào?"

Vu Hoan tiếp tục trợn trắng mắt, hất hất cằm: "Chỗ đó kìa, tự mình xem đi."

Phong Lang không có tâm trạng so đo với Vu Hoan, nhảy lên trên bục, ôm Loan Minh xuống dưới.

Tu Trúc đẩy trên xe lăn lên trước, vuốt cổ tay của hắn.

"Hơi thở bình thường, chắc không có gì đáng ngại nữa." Tu Trúc thu hồi tay, nhàn nhạt nói.

Tia vui sướng trên mặt Phong Lang càng sâu, vực chủ không sao là tốt rồi.

"Vu Hoan cô nương, có thể trò chuyện một chút không?" Tu Trúc cho Phong Lang đưa Loan Minh đi xuống, Vu Hoan cũng muốn đi, lại bị hắn gọi lại.

Vu Hoan cũng không quay đầu lại nói: "Không có gì mà nói, ta có việc."

Nàng vội vàng phải đi tìm đồ vật bồi bổ thân thể cho Dung Chiêu, làm gì rảnh cùng hắn nói chuyện phiếm.

"Chỉ làm phiền cô nương một lát." Tu Trúc rất là thành khẩn.

Chân mới vừa bước đến nghạch cửa, lại thu trở về, cả người dựa trên khung cửa: "Nói."

"Ta muốn hỏi cô nương một chút tình huống bên trong Long Trủng."

Vu Hoan hừ một tiếng: "Thứ ngươi muốn hỏi chính là Đàn Phượng Minh chứ gì?"

Bị vạch trần, Tu Trúc lại rất hào phóng gật gật đầu.

"Ta nói rồi, Đàn Phượng Minh ta sẽ không đưa cho bất cứ kẻ nào." Vu Hoan có chút trào phúng liếc Tu Trúc một cái: "Ngươi cũng đừng chỉ trích ta làm gì, những đạo lý đó ta đều biết, nhưng đối với ta mà nói, chỉ là nói lung tung."

Lời đến bên miệng Tu Trúc lại nuốt xuống: "Vu Hoan cô nương, tình huống bên trong Long Trủng thì sao?"

Vu Hoan nhún vai: "Loạn thành một nùi, dù sao ta cũng không rõ."

Tu Trúc lại hỏi thêm mấy vấn đề, Vu Hoan biết thì trả lời, không biết thì không trả lời, Tu Trúc cũng không có cách nào, nhưng hỏi xong thì sắc mặt Tu Trúc rất khó coi.

Vu Hoan thấy hắn không có ý muốn hỏi tiếp, lại nói hai câu, liền rời khỏi đại điện.

Vu Hoan mới vừa bước ra khỏi đại điện, trong đại điện liền phát ra một trận quang mang, Vu Hoan quay đầu lại nhìn lại, trong đại điện đã không có thân ảnh của Tu Trúc.

Vu Hoan như suy nghĩ gì đó nhìn trong chốc lát, mới tiếp tục đi ra ngoài.

____

Lời editor: Nghi án Má Mặc làm biếng đặt tên cho mấy con rồng nên mới để theo số thứ tự: một (Nhất) , hai (Nhị), tám (Bát) =))) lại còn theo màu vàng (Kim), trắng (Bạch), đen (Hắc), đỏ (Huyết)...)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui