[Quyển 2] Bất Lương Quân Hôn

Edit: Mẹ Mìn​

Thành phố J, Trầm viên.

Nhạc Khải Phong cùng Trầm Mạt ngồi ở trong viện, uống trà tâm tình.

Mễ Kiều rất là buồn bực, không ngờ Nhạc Khải Phong lại có bản lãnh lớn đến vậy. không chỉ có thể làm cho nhân vật lợi hại như ông ngoại trở nên dễ bảo, hơn nữa, còn có thể nói đủ thứ chuyện từ cổ chí kim đến đông tây nam bắc. Sao anh lại có kiên nhẫn vậy nhỉ?

Ánh mặt trời dày chiếu vào trong đại viện, cùng chiếu sáng khắp khu vườn.

Mễ Kiều nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng lo lắng cho con trai. Bên tai truyền đến tiếng trò chuyện của Nhạc Khải Phong cùng Trầm Mạt, lại còn thường thường có tiếng cười nhảy nhót trong không khí. cô bất đắc dĩ cười khổ. rõ ràng cô là tiểu thư nhà này, còn Nhạc Khải Phong là khách, sao giờ vị trí như bị đảo ngược lại rồi.

Có lẽ là nhìn thấy Mễ Kiều nhiều lần xem đồng hồ đeo tay, Nhạc Khải Phong biết Mễ Kiều đang lo âu, săn sóc nói: "Có phải em lo chuyện công việc tiếp sau không hả? Ha ha, để anh ra xe mang kịch bản vào đây cho em, em cứ ngồi đây đọc cũng được, đỡ cho em khỏi lo âu!"

Hướng cô ái muội trừng mắt nhìn tình, Nhạc Khải Phong khoác thiên sứ quang hoàn, tiêu sái đi rồi.

Nhìn hắn ung dung rời đi bộ dáng, Mễ Kiều trong lòng ấm áp. Này nam nhân, nhậm khi nào thì đều có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, giống nhau chính là lên trời cố ý vì cô chuẩn bị lam nhan tri kỷ giống nhau.

"Này nam nhân không sai, Kiều Kiều a, thừa dịp ngươi hiện tại ở quốc nội, nếu không, chạy nhanh đem hôn sự làm đi, Nhạc Khải Phong tuổi cũng không nhỏ, hắn kiếm được tiền, cũng đủ nuôi sống ngươi, ngươi làm sao khổ như vậy vất vả ngày ngày liều chết liều sống?"

Trầm Mạt phẩm một miệng trà, tiện đà đối với Mễ Kiều lời nói thấm thía nói.

Mễ Kiều nghe vậy, sắc mặt nhất 囧. một viên tiểu tâm can bắt đầu bất ổn.

Tìm Nhạc Khải Phong đến, là để diễn trò, cũng không nên bỡn quá hoá thật mới tốt.

"Ha ha, ngoại công, hắn là không nhỏ, nhưng là ta còn nhỏ rất. Quá vài năm rồi nói sau."

Trầm Mạt nheo lại mi mắt, buông chén trà, hơi hơi thở dài.

Sống một đời, bản chất một người như thế nào, Trầm Mạt vẫn có thể nhìn thấu tám chín phần.

"Con tuổi còn trẻ, chỉ lo chơi. một người đàn ông tốt như vậy, nếu con để chạy mất, có khóc hết nước mắt cũng tìm không thấy đâu. Hơn nữa, giới giải trí chính là cái thùng nhuộm, con chỉ là một cô gái mới lớn, lặn lộn bên trong cái thùng nhuộm này cũng không phải chuyện tốt. Ông ngoại không nhìn nhầm Nhạc Khải Phong đâu. Cậu ấy là thật tâm đối với con."

Mễ Kiều ngượng ngùng cười, nhu hòa trong gió, hơi có vẻ điềm tĩnh, không nói một lời.


Trầm Mạt lại bắt đầu nói lẩm bẩm đủ mọi điểm tốt của Nhạc Khải Phong, làm cho Mễ Kiều chỉ biết cười khổ. Trong lòng không khỏi cảm thán, mị lực của Nhạc Khải Phong thật lớn, không chỉ làm cho các ngôi sao nữ mê đắm, hiện tại ngay cả lão tướng quân oai phong một cõi cũng nói giùm cho anh.

cô đối với những lời khuyên bảo của Trầm Mạt mắt điếc tai ngơ, trên mặt khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ chính mình đang nghe. Cứ như vậy cứng rắn chống đỡ trong chốc lát. Trầm Thanh Thu bưng tới một mâm đựng trái cây, mỉm cười đặt trên bàn tròn.

"Ha ha, hôm nay thật sự là tốt ngày, con đã gọi điện cho Nghê Trần, bảo chú ấy trưa nay về nhà ăn cơm. Giờ nó đang về rồi. Trưa nay nhà ta ăn bữa cơm đoàn tụ."

Trầm Mạt nghe vậy, hiểu ý cười, phượng mắt hẹp dài lộ ra một chút cơ trí, lập tức xoay mặt hướng về phía Mễ Kiều nói: "Cậu nhỏ con đến bây cũng sắp ba mươi tuổi rồi. Hôn nhân đại sự vẫn còn không có tin tứcgì. Kiều Kiều à, chút nữa cậu con về, con hãy khuyên nhủ cậu con, để cậu con sớm một chút kết hôn. Vì Trầm gia khai chi tán diệp mới tốt."

Mễ Kiều sửng sốt, miệng thì thào ;

"Con đã biết."

Trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ thật sự là mẹ lừa cô? anh không kết hôn cùng Chung Lan sao?

Ánh mắt nghi hoặc nhìn Trầm Thanh Thu, Trầm Thanh Thu cũng là xấu hổ cười cười, nói lảng sang chuyện khác.

"Xem, Nhạc Khải Phong đã trở lại."

Mễ Kiều thấy anh thật sự đã trở lại, ông ngoại lại ở trong này, không tốt nhiều lời, vì thế làm như không có chuyện gì.

"Kịch bản tìm được rồi?"

Nhạc Khải Phong săn sóc đem kich bản nhét vào tay Mễ Kiều.

"An tâm đi, hết thảy đều tốt."

Trở lại bên người Trầm Mạt, Nhạc Khải Phong nhắn tin vào điện thoại để Mễ Kiều yên tâm.

"Con trai ăn hết phần bò bit-tết, cũng uống hết cốc sữa rồi. Phim hoạt hình vẫn mở mà bé con đã ngủ mất. anh đắp cho con tấm chăn mỏng. chốc nữa, lúc ăn cơm, anh lại mượn cơ hội đi toilet ra xem con, em yên tâm đi."

Khóe miệng Mễ Kiều hơi cong, trong lòng biết, con trai mới tuổi rưỡi, không thể nào ăn hết một phần bò bít-tết. Nhưng mà Nhạc Khải Phong nói khoa trương như vậy, cô vẫn cảm thấy thực hưởng thụ.

Trầm Mạt cùng Trầm Thanh Thu tinh tế nhìn chăm chú vào bọn họ. một người cầm di động nhắn tin, một người lại cầm di động đọc tin nhắn, đúng là quần anh hội tụ, tâm hữu linh tê, tốt quá tốt quá.

"Ha ha, hôm nay là ngày tốt, Thanh Thu à, đi, đem bình rượu mao đài ba giữ mười ba năm kia lấy ra. Để trưa ba cùng tiểu Nhạc uống một chén."


Trầm Mạt buông trong tay chén hồng trà, hứng trí chà xát hai tay, bày ra bộ dáng háo hức vui mừng.

Ha ha, rượu phùng tri kỷ ngàn chén thiếu, chính là ý tứ này đi!

Mễ Kiều vừa nghe, sợ thời gian ăn cơm trưa quá dài, Tiểu Thần Thần ở mãi trong xe sẽ không thoải mái, chạy nhanh đứng lên khuyên nhủ: "Ông ngoại, Nhạc Khải Phong chỉ quen uống rượu đỏ, rượu mao đài này anh ấy không uống được."

"Ai nói?"

Nhạc Khải Phong cũng không cảm kích, chỉ cho cô một cái nhìn an tâm.

"anh muốn là uống rượu, em lái xe là được. Nhưng anh nghe nói, lúc còn học cao trung em đã có bằng lái xe rồi!"

Mễ Kiều trừng lớn mắt, ai nói vậy, chuyện này ngay cả Lam Phỉ Phỉ cũng không biết.

Trầm Thanh Thu ha ha cười rộ lên.

"Là mẹ nói, trước kia cùng tiểu Nhạc có nói qua trên điện thoại."

Trước kia?

Mễ Kiều thấy khó hiểu, khi nào thì Nhạc Khải Phong cùng Trầm Thanh Thu thường xuyên cùng nhau nói chuyện phiếm? Trong óc tràn đầy dấu chấm hỏi, lại thu được ánh mắt cực nóng của Nhạc Khải Phong, Mễ Kiều đành cúi đầu xem kịch bản.

Ơ? Kịch bản này, không phải là ngày hôm qua đạo diễn Lý Ngư mới gửi email cho cô, bảo cô xem qua? Như thế nào Nhạc Khải Phong lại có, hơn nữa đã đóng thành quyển sách?

Nhạc Khải Phong này luôn thích ở sau lưng cô làm tốt rất nhiều chuyện từ nhỏ đến lớn. Mễ Kiều cũng lười đi quản, dù sao mặc kệ anh muốn làm sao thì làm, chỉ cần đều vì mẹ con cô là được rồi.

Cảm giác mãnh liệt tín nhiệm tràn ngập trong nội tâm Mễ Kiều. Đối với người đàn ông này, nếu Mễ Kiều còn muốn hoài nghi, như vậy, não cô thật sự bị úng nước rồi.

không bao lâu sau, tiếng cửa sắt đại viện liền vang lên.

Mễ Kiều cả kinh, không dám ngẩng đầu nhìn, nhưng nhịn không được khẽ liếc nhìn.


Mọi người cũng vì nghe tiếng đều ghé mắt nhìn.

Trong ánh nắng vàng, Trầm Nghê Trần một thân quân trang lục sắc lục quân, quân hàm Thiếu tướng lóe sáng trên vai.

Vẻ mặt anh không chút thay đổi, đạm mạc ánh mắt đảo qua khuôn mặt mọi người, kể cả Mễ Kiều. Nhưng khi nhìn về phía Nhạc Khải Phong, lại rất chăm chú.

Thân hình cao to, diện mạo xuất chúng, khí thế hiên ngang, mỗi bước đi đều làm tim Mễ Kiều run lên từng hồi.

"Ha ha, Nghê Trần đã về, chúng ta có thể ăn cơm sớm một chút."

Trầm Thanh Thu vui vẻ nhìn em trai, sau đó đi đến bên cạnh Nhạc Khải Phong.

Nhạc Khải Phong khi nghe Trầm Thanh Thu nói ra hai chữ "Nghê Trần", trái tim cũng là đột nhiên trĩu xuống một chút.

thì ra người đàn ông đẹ trai đến mức yêu nghiệt trước mắt chính là người mà Mễ Kiều nhớ mãi không quên - Nghê Trần? Hai năm, vô luận anh cố gắng thế nào, anh đều không chân chính đi vào trong lòng Mễ Kiều. Đối với đối thủ như vậy, anh vẫn rất ngạc nhiên.

Hôm nay vừa thấy, anh rốt cuộc có bội phục. Nhưng mà, anh tuyệt đối sẽ không dừng tay để cô cho ai khác. Tình cảm anh giành cho Mễ Kiều là thật lòng!

Trầm Nghê Trần đi gần đến một chút, lúc này mới mỉm cười lên tiếng: "Ba, chị."

Mễ Kiều nhanh đứng lên, hướng về phía Trầm Nghê Trần đạm cười: "Cậu nhỏ!"

một tiếng cậu nhỏ này, lại làm Nhạc Khải Phong rúng động!

Sắc mặt anh có chút khó coi, nhưng vì tu dưỡng vô cùng tốt, Nhạc Khải Phong nhanh chóng khôi phục phong độ. Tự nhiên đứng dậy, vươn tay ra, thân thiết nhìn Trầm Nghê Trần.

"Cậu nhỏ, xin chào, cháu là Nhạc Khải Phong, là bạn trai Mễ Kiều."

Nụ cười Trầm Nghê Trần càng ngày càng rộng, ái muội nhìn Nhạc Khải Phong, làm cho Nhạc Khải Phong cảm thấy có chút không được tự nhiên, sau đó đi đến, bắt tay Nhạc Khải Phong, lạnh nhạt nói: "Hạnh ngộ!"

Hai bàn tay nhanh chóng nắm vào nhau, ánh mắt hai người nhìn đối phương ngầm đánh giá, cũng là một hồi không có khói thuốc súng chiến tranh.

trên bàn ăn bằng gỗ lim bầy đầy những món ăn mà Mễ Kiều yêu thích. Đây là Trầm Thanh Thu vì con gái mà chuẩn bị.

Mễ Kiều ngồi ở vị trí của mình, cùng Trầm Nghê Trần đối mặt, bên cạnh cô là Nhạc Khải Phong. Mà bên cạnh Trầm Nghê Trần là Trầm Thanh Thu. Còn Trầm Mạt ngồi ở vị trí chính giữa.

Mễ Kiều có chút chịu không nổi, e dè chăm chú nhìn vào cốc nước của mình. Ngồi mặt đối như vậy, cô thấy xấu hổ cùng khó sử lan tràn.

Trầm Thanh Thu rót ba chén rượu mao đài, sau đó đặt trước mặt ba người đàn ông, còn mình và con gái mỗi người một cốc nước.

"Ha ha, hôm nay nhà chúng ta ăn cơm là nhiều người nhất, nào, cụng ly!"


Trầm Mạt trước hết giơ lên chén rượu, mọi người cũng đều nâng cốc lên theo, cụng ly một cái.

Trầm Thanh Thu gắp đồ ăn cho Mễ Kiều. Thấy cô bên ngoài hai năm, vẫn gầy yếu như lúc rời đi, trong lòng rất là khổ sở.

Nhạc Khải Phong cũng thế, nhìn thấy có cái đùi gà, anh nhanh gắp một cái đặt vào trong bát Mễ Kiều.

Mễ Kiều bưng bát cơm lên, chưa ăn được miếng nào, trong bát đã chất đầy thức ăn. cô liếc mắt nhìn đĩa thịt gà, gắp một cái cánh gà cho Trầm Thanh Thu, cũng gắp một cái cánh gà cho Nhạc Khải Phong. Trầm Mạt bởi vì huyết áp cao, cấm ăn thịt từ lâu, cho nên Mễ Kiều không có gắp cho ông.

Lúc đôi đũa của cô gắp đến chiếc đùi gà cho Trầm Nghê Trần, cô bỗng khựng lại.

Trong bát cô đang có một cái đùi gà, Trầm Nghê Trần một cái, không phải vừa vặn cùng anh một đôi?

Trong lúc này, hai chiếc đùi gà, cũng đừng làm cho ông ngoại cô liên tưởng thành bỉ dực song điêu chứ!

Bàn tay đang cứng lại tiếp tục động tác thong thả, ngầm tìm biện pháp đối phó. Mà Trầm Nghê Trần ở phía đối diện, đã đưa bát lên trước, đôi mắt đen trong suốt nhìn cô, không mặt mũi nói: "Cám ơn."

không khí quỷ dị nháy mắt bao trùm bàn ăn.

Mễ Kiều như bị ép buộc, không thể không gắp lấy đùi gà đặt vào trong bát Trầm Nghê Trần.

Vừa mới thu hồi cánh tay ngồi xuống, bên tai liền vang lên tiếng nói tán thưởng của Trầm Nghê Trần.

"Ưm! Hương vị không sai!"

Nhạc Khải Phong lạnh nhạt cười, đột nhiên đem đùi gà trong bát Mễ Kiều gắp đi, đem cánh gà của mình cho cô.

"Vừa nhớ ra, tuần sau khởi quay bộ phim mới mà em đóng vai siêu mẫu, dáng người là quan trọng nhất, vẫn nên khắc chế một chút. Đùi gà này để anh ăn."

Nhưng mà, Nhạc Khải Phong không phải có tính ưa sạch sẽ sao? Cái đùi gà kia ở trong bát Mễ Kiều được một lúc rồi, anh không sợ à?

Thái dương Mễ Kiều xuất hiện ba vạch đen, cúi mặt nhìn bát cơm. cô cảm thấy nơi này như có hai thế lực đối địch. Bề ngoài là sóng yên biển lặng, nhưng ẩn sâu bên trong lại là một cuộc chiến không cân sức. Mà cô chỉ là một chiếc thuyền nhỏ mong manh, không chịu nổi sóng to gió lớn đâu. không biết khi nào mới yên bình về đến bờ đây.

"Này, Kiều Kiều, vừa rồi con đã đồng ý với ông ngoại, khuyên nhủ cậu nhỏ con thế nào?"

Sau khi nhận bát súp từ tay Trầm Thanh Thu, Trầm Mạt nhẹ nhàng nhắc nhở Mễ Kiều, ánh mắt cổ vũ nhìn cô.

Mễ Kiều lại lâm vào thế khó sử.

Ngọt ngào trước kia nổi lên trong lòng, hình ảnh Trầm Nghê Trần mạnh mẽ kéo cô ra khỏi sân bay khi cô về nước rất rõ ràng, nhưng mà, ông ngoại với cương vị là chủ gia tộc lên tiếng, cô, còn có thể trốn tránh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận