Tối đó bọn Sách Ngạch Đồ ở lại chơi với Suất Nhan Bảo cho đến gần nửa đêm mới từ giã ra về, Suất Nhan Bảo tiễn mọi người ra cổng.
Tiểu Điệp vừa leo lên xe đã mở thùng gỗ để xem bên trong có chứa bao nhiêu lọ tương và khi nàng vừa mở nắp thùng gỗ liền thấy trong đó ngoài chứa mấy lọ tương còn có thêm một cây sáo và lời ghi tặng của Suất Nhan Bảo dành cho Cửu Dương.
Tiểu Điệp bèn đưa cây sáo cho Cửu Dương.
Cỗ xe của Sách Ngạch Đồ lộc cộc lăn bánh hướng đến Tây Hoa Môn, nhưng khi xe chạy đến Vô Định Hà, Cửu Dương nói có thể để chàng xuống xe vì từ đoạn sông này đến cô nhi viện không xa mấy.
Sách Ngạch Đồ bèn bảo phu xe cho dừng ngựa lại dưới một rặng liễu.
Nhưng sau khi Cửu Dương xuống xe chàng không về cô nhi viện ngay mà cầm ống sáo đi dọc theo bờ Vô Định Hà, con sông này rất dài, hơn một ngàn ba trăm dặm, tối nay mặt sông bàng bạc ánh trăng.
Cửu Dương đi tới chiếc cầu dẫn ra một nhà thủy tạ ở giữa sông, chậm rãi bước lên cầu.
Bấy giờ trăng đã lên cao.
Cửu Dương đứng trên cầu nhìn về hướng hoàng cung và nâng ống sáo lên, xa xa trông chàng như một bức tượng tạc vào mảnh trời đêm đầy sao.
Xe Sách Ngạch Đồ đi được một quãng Tân Nguyên sực nhớ ra một chuyện bèn nhờ Sách Ngạch Đồ bảo phu xe quay lại Vô Định Hà.
Tiểu Điệp và Sách Ngạch Đồ ngồi trong xe, Tân Nguyên bước xuống xe và lặng lẽ đi lên cầu.
Nàng không muốn làm tiếng sáo của Cửu Dương đứt đoạn nên không lên tiếng gọi chàng, chỉ đứng nghe tiếng sáo trầm buồn như tiếng than thở trong lòng chàng.
Tự nhiên, Tân Nguyên nghĩ tuy nàng đang đứng ngay phía sau chàng nhưng hình như nàng đứng sau một bức tường vô hình, khó lòng tới gần chàng được.
Tân Nguyên chờ tiếng sáo của Cửu Dương ngừng hẳn rồi khẽ lên tiếng gọi chàng và nói:
-Lúc nãy huynh đi mà quên mang theo những lọ tương nên ta mang đến cho huynh.
Cửu Dương hạ ống sáo xuống quay lại nhìn Tân Nguyên, đón lấy hai lọ tương trên tay nàng và nói “cảm ơn.” Một cơn gió thổi qua chiếc đèn treo trên nóc nhà thủy tạ làm ngọn đèn chao nghiêng, hắt những tia sáng vàng vọt lên mặt Cửu Dương, ánh sáng đung đưa soi gương mặt góc cạnh của chàng càng khiến chàng thêm cuốn hút.
Tân Nguyên nhìn nửa gương mặt Cửu Dương trong bóng đêm, không muốn rời đi.
Cái tình cảm dành cho người đàn ông này suốt cả cuộc đời nàng mới trải nghiệm lần đầu, cái cảm giác nhớ thương đòi đoạn và bứt rứt không muốn rời.
-Con sông này thật đẹp.
Tân Nguyên nói.
Cửu Dương gật đầu.
Tân Nguyên lại nói:
-Thú thật lúc trước ta không có một chút hứng thú gì với con sông này, ta cứ nghĩ con sông này tuy đẹp nhưng những khi chiều xuống ráng chiều đỏ rực gây nên cảm giác nặng nề và thê lương.
Cửu Dương mỉm cười:
-Thê lương có vẻ đẹp của thê lương, khung cảnh buồn tẻ thế này lại có phong vị riêng.
Tân Nguyên thấy tuy Cửu Dương cười với nàng nhưng trong đáy mắt chàng là những tia buồn phiền không bút nào tả được.
Nàng lại nghĩ tới hôm trước nàng gặp chàng trong đêm hội Đèn Trời nàng đã nhìn thấy ở chàng một người đàn ông vững chãi, mạnh mẽ.
Thì tối nay nàng lại nhận ra trong con người chàng ẩn giấu một nỗi cô đơn không thể nào diễn tả bằng lời.
-Ta thì lại nghĩ huynh không hẳn hứng thú con sông này – Tân Nguyên suy nghĩ một chút, nói - Kinh thành bình nguyên có tiếng là một thắng cảnh xinh đẹp nhưng huynh chỉ thích khung cảnh buồn tẻ thế này vì chỉ có đứng trên cầu này huynh mới có thể nhìn thấy một góc trong cung, tiếc là nơi đó không phải viện thái y.
Tân Nguyên dứt lời, Cửu Dương thu nụ cười của chàng và quay đầu nhìn ra xa.
Đúng là chỉ có đứng duy nhất ở đây chàng mới có thể thấy được một góc hoàng cung, còn lại, Tử Cấm Thành đều có tường bao bọc.
Cửu Dương gật đầu.
-Ta đã từng xem một bức tranh vẽ Tây Hồ Hàng Châu – Tân Nguyên lại nói - Khúc sông này có cây cầu hình cánh cung và mấy hàng liễu rũ lá xuống mặt nước trông giống Tây Hồ Hàng Châu như tạc.
Cửu Dương lại gật đầu, đúng là nơi này trông giống Tây Hồ như tạc vậy.
Chỉ thiếu Nữ Thần Y ngồi giặt áo bên sông, mái tóc đen và dài xõa xuống hai bờ vai thon thả của nàng.
Giặt đồ xong rồi, nàng thõng chân xuống đạp nước dưới hồ, khuôn mặt nàng khi đó đọng vài giọt nước trông đẹp vô cùng.
Hằng năm vào mùa này Hàng Châu trời mưa nhiều lắm, mưa ướt lối sỏi, ướt tà áo mỏng manh của nàng mỗi lần nàng theo Bảo Chi Lâm đi chữa bệnh về.
Cửu Dương sững người khi thấy hình ảnh Nữ Thần Y đang hiện ra trước mắt chàng, chàng cũng không hiểu vì sao lại yêu người con gái đó nhiều đến vậy, không thể nào quên nàng được.
Dầu ở trong đại lao, chàng vẫn nghe ngóng mọi tin tức về nàng.
Lúc ở Đồng Sơn chàng đã tuyệt vọng với nỗi nhớ nàng, vùi mình trong mớ mệt mỏi của công việc để tìm quên nhưng rồi vẫn không thể trốn chạy được cảm xúc ở trong lòng mỗi lần trông thấy bất kỳ người con gái nào vận y phục màu hồng nhạt.
Nỗi đau vẫn hiện hữu trong từng hơi thở chàng, khi có người vô tình nhắc đến tên nàng.
Và chàng với trái tim đau khổ của mình, vẫn phải gượng cười tự an ủi rằng chàng phải vượt qua, để rồi sau đó khi tưởng chừng như nỗi nhớ nàng đã lùi xa chàng nhận ra chàng lụy tình và yếu đuối hơn chàng tưởng.
Hằng đêm trên Đồng Sơn không đêm nào chàng ngủ quá hai canh giờ được, mỗi lần nhắm mắt lại chàng đều không tự chủ mơ về nàng, mơ về kỷ niệm ngọt ngào của hai người, những lần như thế chàng lại tỉnh giấc và phải đối đầu với một sức mạnh vô hình đang bóp nghẹn trái tim chàng.
Tân Nguyên đứng sau Cửu Dương nhìn tấm lưng chàng, giữa hai người là một khoảng không gian im lặng.
-Cẩn thận lửa củi!
Có tiếng canh phu vừa gõ chiêng vừa hô lớn.
Tiếng chiêng điểm canh vọng đến làm bóng hình Nữ Thần Y chao đảo rồi tiêu tan theo cơn gió.
Cửu Dương khẽ chớp mắt rồi quay lại nhìn Tân Nguyên, không còn đứng lặng người như ngây như dại.
Trời càng về khuya gió mạnh càng nổi lên dữ dội, từng cơn gió thổi qua những cây đào mọc rải rác hai bên bờ sông cuốn những cánh hoa rơi khắp nơi, trời dường như sắp mưa, mùa xuân trời hay làm mưa quá, đâu biết được trong chàng còn có những cơn giông bão lớn hơn.
-Trời đã khuya lắm rồi, cách cách hãy về cung nghỉ ngơi.
Cửu Dương nói với Tân Nguyên bằng giọng ân cần.
-Ta chưa muốn về - Tân Nguyên lắc đầu - Ta muốn ở lại thêm một hồi thưởng cảnh Vô Định Hà với huynh và cũng muốn chia sẻ tâm sự của huynh, Sách đại nhân nói hai người lớn lên bên nhau ở Hàng Châu?
Tân Nguyên hỏi.
Cửu Dương đáp:
- Lần đầu tiên ta biết nàng ấy, nàng ấy chỉ có hai tháng tuổi thôi, nháy mắt mà đã mười mấy năm.
-Huynh đồng ý giúp hoàng thượng tìm cách đối phó tam mệnh đại thần để nàng ấy được tự do ư?
Tân Nguyên lại hỏi.
Cửu Dương nói:
- Tất cả những điều ta đang làm và sẽ làm chung quy cũng vì nàng ấy, bằng không ta không bao giờ đầu phục triều đình, không bao giờ.
Tân Nguyên nghe Cửu Dương đáp lặng người, từng lời nói của chàng như khứa vào lòng nàng những nhát dao nhẹ nhàng xen lẫn xót xa.
Nàng thật sự không ngờ nàng đã từng nghe người ta nói về Giang Nam Thất Hiệp là người võ công cực kỳ siêu phàm, tính cách khí khái, trượng nghĩa, là đấng anh hùng thời loạn chuẩn mực lại ưa thích kết nạp hào kiệt bốn phương.
Không ngờ chàng lại là người lụy tình như vậy!
- Nữ Thần Y thật may mắn vì đã có một người yêu nàng ấy như huynh, cam tâm làm mọi chuyện để người mình yêu được tự do - Tân Nguyên nói lên suy nghĩ trong lòng nàng.
Cửu Dương nói:
- Ta cam tâm làm mọi chuyện vì nàng ấy là cả cuộc đời ta, mỗi lần nàng ấy cười là những mệt mỏi trong ta dường như tan biến.
Lúc ta trở thành viện trưởng của học đường Hắc Viện rồi thành đương gia công việc của ta khó nhọc vô cùng, có những lúc phiền muộn ta đã muốn buông bỏ tất cả nhưng nhìn nụ cười của nàng ấy là ta lại có thêm sức mạnh.
Ta luôn thích nhìn nàng ấy cười nên hàng ngày đều dành nhiều thời gian tìm cách chọc cho nàng ấy vui.
Lúc còn nhỏ ta luôn đợi nàng ấy xong việc là đến kho thuốc rủ nàng ấy ra Tây Hồ dạo chơi, ta đã trông chờ nàng ấy lớn lên, trông chờ từng giây từng phút vì nàng ấy nói khi lớn lên sẽ trở thành thê tử của ta.
Tân Nguyên tiếp tục lặng người nghe Cửu Dương kể chuyện quá khứ, từ nhỏ đến lớn chàng làm việc gì cũng chỉ vì người con gái đó.
Kể cả hơi thở và sự sinh tồn của chàng.
Tất cả, tất cả những gì của chàng đều thuộc về người con gái đó.
Tân Nguyên mỉm cười để nén hai giọt nước mắt, so với những kỷ niệm nồng nàn giữa chàng và Nữ Thần Y thì kỷ niệm của chàng và nàng nhạt nhẽo biết bao nhiêu! Chàng yêu Nữ Thần Y, dường như sinh ra là để yêu nàng ấy, còn nàng, chẳng biết tình yêu là gì cho tới khi gặp chàng.
Trong cái cảm giác ngưỡng mộ dành cho Nữ Thần Y, trong lòng Tân Nguyên còn trộn lẫn cả một sự cám cảnh cho tình yêu vô cùng mãnh liệt của Cửu Dương.
Cuộc tình chàng, một cuộc tình sâu đậm, vô cùng sâu đậm.
Cái tình yêu sâu sắc và đậm đà đó Tân Nguyên nhủ bụng cả cuộc đời nàng chưa trải qua bao giờ, cho đến bây giờ.
-Tình cảm của huynh đối với Nữ Thần Y thủy chung như nhất - Tân Nguyên giữ im lặng một hồi lâu sau mới nói lên lời được – Ta tin mối chân tình đó sẽ làm trời đất cảm động.
Huynh sẽ gặp lại nàng ấy mau thôi.
- Chỉ tiếc rằng ta vẫn chưa tìm được cách đối phó tam mệnh đại thần – Cửu Dương thở dài nói - Nhưng ta nhất định sẽ tìm ra cách đối phó ba người này, ta không thể cứ để nàng ấy chịu khổ trong hoàng cung mãi, ta sẽ mau chóng đưa nàng ấy về Hàng Châu.
Lời Cửu Dương làm trái tim Tân Nguyên như bị bóp mạnh một cách vô duyên cớ, mạnh đến độ thật đau.
Nàng cũng cảm thấy mũi mình cay cay.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy sự quyết liệt trong tình yêu của một người đàn ông, và cũng nhìn thấy sự yếu đuối của người đàn ông đó, nhìn thấy sự si mê và cũng nhìn thấy một tình yêu dịu dàng mà một người đàn ông dành cho một vị cô nương.
Nếu như muốn tìm hiểu tình cảm của Tân Nguyên đối với Cửu Dương sâu đậm từ lúc nào, có lẽ chính là từ đêm hôm đó..