" Chúng ta có nên sử dụng phép thuật không? ".
Trường Lạc quay sang nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
Tất nhiên người đàn ông của cô không chút do dự mà đáp lại.
" Dù sao đám thần trên trời kia có biết cũng chẳng làm gì được anh.
Để anh cứu cậu ta ".
" Ừm! ".
Trường Lạc hoàn toàn có thể yên tâm tin tưởng toàn bộ vào anh.
Đây chính là điều mà cô luôn có thể chắc chắn.
Rằng dù cho có ở thế giới nào, anh vẫn là người duy nhất mà cô không cần phải che giấu con người thật, cảm xúc thật, có thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh, đặt tất cả niềm tin cho anh.
Anh cũng không hề làm cô thất vọng.
Lê Hạo Thành với khả năng của vị thần Địa Ngục Darkwin đã có thể một cái búng tay dập tắt ngọn lửa mà con người đang châm lên để thiêu sống vị lục hoàng tử kia.
Đám người ở đây thấy lửa khi không tự nhiên lại tắt thì giật mình sợ hãi.
Ai nấy đều dụi dụi mắt không tin được vào mắt mình.
Có một vài người hoảng hốt mà thốt lên.
" Sao đống lửa đó tự nhiên bị...bị dập tắt! Chẳng lẽ...có..có quỷ! ".
" Quỷ gì ở đây! Theo ta thấy nhất định là có kẻ giở trò ".
Tên vệ binh đứng đầu vẻ mặt hung hãn, cầm đuốc định tiến lên châm thêm một ngọn đuốc nữa thì bất ngờ cây đuốc trong tay hắn văng ra đất gãy làm đôi.
Lửa cũng theo đó mà bị dập tắt.
Lúc này không chỉ người dân mà ngay cả mấy tên lính gác cũng run rẩy sợ hãi.
Nghĩ rằng có ma quỷ xuất hiện.
Không có tên nào dám bước tiếp để thực hành nghi thức nữa.
Trường Lạc thấy cảnh đám người ở đây ai nấy đều sợ hãi nghĩ rằng có ma quỷ thì không nhịn được đưa tay che miệng cười nhìn sang phía anh.
Anh cũng đáp lại cô bằng một cái cong môi đầy yêu nghiệt.
Càng khiến cho cô điêu đứng hơn lúc này.
Chết tiệt! Đừng đẹp trai thế có được không!
Khung cảnh hỗn loạn bỗng bị sự xuất hiện của một gã đàn ông làm cho im bặt.
Người đến tự xưng là tướng quân dẫn đầu đội kỵ binh của hoàng cung.
Là một lão ngoài năm mươi tuổi mặt mày râu ria, dáng vẻ hung hãn tay cầm kiếm sắt tiến tới hung hăng hắng giọng.
" Hừ! Có ma quỷ nào chứ! Hôm nay đức vua đã ra lệnh, phải tế sống kẻ xui xẻo này! Ta tại đây sẽ thay trời hành đạo, giết chết kẻ đem lại đen đủi cho đất nước này! ".
Nói rồi ông ta mạnh tay rút kiếm ra, chĩa về hướng người đàn ông đang bị trói trên cột gỗ mà chuẩn bị hướng tới.
Nhưng Lê Hạo Thành đã nhanh hơn một bước tiến tới chỉ dùng tay không đã có thể cầm vào lưỡi kiếm của ông ta hất văng mấy trăm dặm.
Vị tướng quân cùng hàng trăm bách tính nhìn thấy cảnh tượng này đều bị dọa cho hãi hùng.
Bọn họ người nói chen vào.
" Là...là thần! Chỉ có thần mới có thể làm được chuyện này! Là thần đó! ".
Những người dân khác cũng bắt đầu quay ra cúi đầu cung lạy anh.
" Chúng con kính lạy thần! Chúng con kính lạy thần! ".
Thấy đám dân đen lật mặt nhanh như vậy, vị tướng quân già không khỏi tức giận.
Ông ta quay ra mặt đầy căm phẫn đỏ bừng mà trợn mắt với anh.
" Thần cái gì chứ! Chắc chắn là ma quỷ! Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì? ".
Lê Hạo Thành chỉ nhìn ông ta bằng nửa con mắt.
Giọng điệu lạnh lùng xứng với danh xưng thần địa ngục.
" Ngươi cũng xứng để biết ta là ai sao! ".
Cái ngữ khí này, rất lạnh lùng, còn có chút đáng sợ.
Khiến cho vị tướng quân kia bắt đầu mất khí thế, đổ mồ hôi hột.
Cùng lúc vị lục hoàng tử còn đang rũ rượi đầu tóc bị treo trên cột kia thấy bản thân mình được cứu thì cũng hơi cọ quậy.
Hắn ngẩng đầu từ từ nhìn lên muốn xem người cứu mình là ai.
Không ngờ ánh mắt lại va phải một thân ảnh thiếu nữ đang đứng bên dưới giữa đám người.
Hình ảnh sống động đập thẳng vào mắt hắn.
Trong ánh mắt hắn khẽ động.
Con ngươi hơi co lại.
Có chút kích động.
Là nàng!
Vị tướng quân già không nói lại anh, ông ta bèn nổi giận sai đám kỵ binh của mình khoảng hơn chục người tiến lên đánh anh.
Kết quả cả bọn chỉ vừa mới cầm binh khí tiến lên được vài bước đã bay hết binh khí, cả người tự ngã nhào ra đất.
Cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Khiến cho lão tướng quân tức chết.
Ông ta quay sang dặn một tên lính.
" Ngươi...quay về báo lại với đức vua biết chuyện này! ".
Mặc dù anh có nghe rõ nhưng lại không ngăn cản tên lính kia.
Dù sao cũng phải xử lý cả tên đức vua đần độn đó.
Cũng coi như không cần động tay, người cũng tự tìm đến.
Quả nhiên nửa tiếng sau, một chiếc xe ngựa với đoàn tùy tùng lớn đi tới.
Đức vua của xứ Alat bước xuống thảm.
Ông ta đội chiếc gương miệng còn to hơn cả mặt.
Gương mặt già nua với bộ râu rậm.
Cả người từ trên xuống dưới đều mặc quần áo quý tộc sang trọng dát vàng.
Nhưng tuyệt nhiên lại nghe lời xúi giục của kẻ khác đi giết chết con trai của mình.
Loại người này vốn không xứng làm vua một nước.
Lúc ông ta bước xuống, nghiêm nghị cầm cây huyền trượng bằng vàng của mình mà nghiêm giọng chỉ mặt anh.
" Ngươi là kẻ nào? Dám ở đây ngang nhiên phá đám buổi lễ tế trời! ".
Ông ta hiên ngang nói lớn, giống như bản thân thật sự đúng vậy!
Đến lúc này thì cô đứng ở dưới quá lâu cũng không thể nhịn được nữa mà bước lên trên đài, đứng chắn ở trước mặt, gương mặt lạnh lùng phê phán ông ta.
" Ông chính là gã vua ngu muội đó! ".
" Ngươi...ngươi là kẻ nào! Dám khi quân ở đây! ".
Ông ta tức đến tím mặt.
Cô lại không chút sợ hãi mà càng lớn giọng hơn.
" Thân là vua một nước, lại mê tín cho rằng con trai mình là điềm xấu.
Còn muốn giết con trai mình.
Ông còn không bằng cầm thú ".
Lời nói của cô nhẹ nhàng mà thanh thoát.
Nói ra lại khiến cho bao người trong hoàng tộc phẫn nộ.
Đức vua ngay lập tức ra lệnh cho binh lính của mình.
" Người đâu! Bắt cô gái này đem đi xử tử cho ta! ".
" Ta xem ai dám! ".
Anh tiến lên trước bảo vệ che chắn cho cô khiến cho đám binh lính dè chừng không dám tiến thêm một bước.
Lúc này trong đầu cô liền nảy ra một ý nghĩ.
Cô cao giọng hướng mắt xuống tất cả thần dân đang đứng bên dưới mà nghiêm giọng nói.
" E hèm! Vị đang đứng trước mặt ta đây là vị thần tối cao trên giới thần.
Ngài không muốn để lộ tên thật cho nên các ngươi có thể gọi ngài là Thần Thánh.
Hôm nay ngài vừa có dịp bay qua đây thì thấy đám người các ngươi đã phạm phải tội lớn! Lại dám làm hại đến người kế vị tương lai.
Ta thân là đệ tử của ngài mới đứng ra tuyên bố với các ngươi.
Nếu muốn được thần bảo hộ thì mau thả người kế vị tương lai này ra! ".
Lời của cô khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Nhất là vị Đức vua kia! Ông ta vốn luôn muốn tìm cách trừ khử đứa con trai này.
Cho nên mới bày ra cái kế vận xui cho đất nước này! Nào ngờ giữa đường lại xuất hiện thần quỷ gì chứ!
Nhưng lời cô nói quả nhiên có hiệu nghiệm.
Đám dân thường đều tin sái cổ mà quỳ lấy bái tế.
" Kính lạy thần! Chúng con biết sai rồi! Xin thần tha tội! ".
Thấy người nào người nấy đều quỳ lạy mình, Lê Hạo Thành kinh ngạc một lát rồi quay sang giao tiếp bằng mắt với cô.
' Nàng thật có nhiều trò '.
Đáp lại hắn cô cũng có ý như nói lại.
' Còn phải nói sao! '..