Sở dĩ nói Bùi Diễm là nhần vật phản diện bởi vì trong cốt truyện, sau này khi nam chính Bùi Thiệu Phong lên đại học, vì để tranh chấp quyền điều hành tập đoàn Bùi thị, hai chú cháu nhà này đã có một trận tranh đấu sất đầu mẻ trán.
Mặc dù Bùi Diễm là chú ruột của Bùi Thiệu Phong nhưng nó không ngăn cản anh tranh giành công ty cho mình.
Bùi Diễm có dã tâm, Bùi Thiệu Phong lại càng không nhân nhượng.
Ý chí của tuổi trẻ tự cao không cho phép cậu ta được thua chú mình.
Cho nên cuối cùng đã khiến cho phần lớn cổ đông trong công ty về phe mình.
Bùi Diễm sau này mất hết cổ phần, trong tay không còn quyền lực chỉ có thể tay trắng mà rời khỏi Bùi thị.
Nói Bùi Diễm và Bùi Thiệu Phong như nước với lửa cũng không quá.
Cố Trường Lạc bắt xe tới biệt thự Bùi gia.
Lúc bước xuống xe, quản gia của nhà họ đã ra mở cửa đón cô vào.
Trần quản gia là một người đàn ông trung niên tầm ngoài năm mươi tuổi.
Ông đối với cô không có thể hiện gì quá đặc biệt.
Chỉ đơn giản là thực hiện nghĩa vụ của một người quản gia trong nhà.
Lúc nhà có khách thì đi ra mở cồng đón tiếp.
Quản gia đưa cô vào đến phòng khách thì không dẫn đường nữa.
Ông khẽ giọng nói:
" Cô cứ lên phòng đợi trước.
Một lát nữa thiếu gia mới đi học về ".
"Được!".
Cô khẽ đáp.
Lúc quản gia đi làm việc khác, cô lúc này mới đảo mắt nhìn qua gian phòng khách rộng rãi khang trang.
Mặc dù không có quá nhiều màu sắc, tông màu chủ đạo của căn phòng là trắng, xanh và nâu nhưng nhìn tổng thể rất sang trọng, cao cấp.
Cô theo kí ức của nguyên chủ mò được lên phòng của Bùi Thiệu Phong ở tầng hai.
Khi vừa mới đẩy cửa ra, cũng không có gì quá ngạc nhiên khi căn phòng bừa bộn đến mức rối mắt, đập vào mắt một mớ lộn xộn làm cho người ta thấy khó chịu.
Cô khẽ nhíu mày, rất nhanh liền giãn hai hàng mày mà cười khẩy một cái.
Nam chính này đúng là thằng nhãi ranh mà! Cố tình tạo không gian bừa bộn đề khiến cho cô không vừa mắt.
Cũng thật trẻ con! Khi cô vừa định nhấc chân bước vào phòng thì ánh mắt chợt liếc xuống sàn nhà có vương vãi một chút bột mì.
Để ý kĩ sẽ thấy có một sợi chỉ trong suốt buộc ngang lối đi vào.
Trực giác của cô rất nhạy bén.
Rất nhanh liền nhận ra trò đùa của tên nhóc Bùi Thiệu Phong này.
Cho nên, thay vì bước hẳn vào như bình thường, cô lại lựa chọn cẩn thận nhấc cao chân bước qua sợi chỉ kia.
Lúc cô đã vào hẳn trong phòng, ngửa mặt nhìn lên trên một vị trí trần nhà còn có một khe hở ngay trên cửa phòng.
Nhìn rõ thấy một cái chậu được người ta để ở trên đó.
Cô xem như đã nhận ra chiêu trò chơi xấu của tên nhóc kia.
Xem ra là thực sự muốn phá cô đến cùng đây mà!
Nhưng không sao hết.
Nếu cậu ta đã muốn chơi thì cô đây cũng không ngại cho Bùi Thiệu Phong đó biết thế nào gọi là " gậy ông đập lưng ông ".
Có chơi có chịu.
Trường Lạc thong dong chọn một chỗ ngồi cho mình.
Lúc này xác thực có chút mệt mỏi, cô bèn chống cắm nghiêng người sang bàn hai mắt nhắm lại, nghỉ ngơi một lát.
Khi cánh cửa phòng bị người đẩy ra, người xuất hiện là một nam sinh dáng người cao ráo, có gương mặt điển trai chuẩn hình mẫu hotboy vườn trường khiến bao cô gái mê mệt.
Nam sinh mặc đồng phục cấp ba, đeo chiếc balo ở một bên vai.
Khuôn mặt hớn hở xem trò vui lại xuất hiện một cái nhíu mày nhẹ.
Hôm nay trước khi đi học cậu ta đã cố tình chuẩn bị " món quà bất ngờ" cho cô giáo dạy thêm của mình.
Nhưng tình huống hiện tại là như nào đây? Sao cô giáo của hắn không những không bị gì, còn yên tĩnh ngủ ngon lành ở một bên.
Bùi Thiệu Phong không tin là trò của hắn không có tác dụng, cũng không biết có phải do đầu óc lúc này rối loạn, khó hiểu đến mức ngơ ra luôn không.
Mà lúc bước vào còn quên mất cái bẩy do chính mình tạo ra.
Kết quả, " bùm" một tiếng.
Thoáng chốc đầu Bùi Thiệu Phong bị phủ trắng xõa bởi bột mì trong xô nhựa úp cả vào đầu cậu ta.
Bùi Thiệu Phong đứng lặng như chết.
Tiếng động cũng đánh thức người đang ngủ.
Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là một cảnh tượng đáng xem.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên.
Khuôn mặt tràn đầy vui vẻ mà đứng dậy đi đến trước mặt Bùi Thiệu Phong.
Bùi Thiệu Phong vừa bỏ chiếc xô đang đội đầu mình ra.
Bất ngờ đối diện với hắn là một khuôn mặt nhỏ nhắn, sạch sẽ lại vô cùng xinh đẹp với màu son môi đỏ mọng.
Làm cho cậu ta giật mình.
Tim bống nhảy thót.
Cậu ta hoảng loạn lùi lại một bước.
" Cô...cô lại gần tôi thế để làm gì?".
Cậu ta lắp bắp nói.
Trường Lạc nhìn biểu hiện của thằng nhóc này, cô còn không nhận ra sao! Đúng là, chậc chậc! Tuổi trẻ hiếu thắng.
Xem ra thắng nhóc này trước đây chưa từng tiếp xúc gần với con gái.
Lúc nguyên chủ dạy học cậu ta cũng không cho lại gần.
Cho nên Ninh Thư cũng chỉ dám đứng cách xa giảng bài.
Giờ nhìn lại...Bùi Thiệu Phong này chính là đang lúng túng trước cô.
Cô như nắm thóp được đối phương trong lòng bàn tay như nắm một con kiến nhỏ.
So ra những trò vặt vãnh này mà cũng muốn đối phó với cô sao? Buồn cười! Bùi Thiệu Phong vì muốn cô nghỉ việc dạy học này nên mới bày đủ trò.
Cô lại càng không thể nghỉ!
" Làm sao? Mặt tôi đẹp quá, nên là không dám nhìn?".
"Nói...!nói bậy! Cô xấu chết đi được! Tôi còn lâu mới muốn nhìn! ".
Cũng cứng miệng đấy! Nhưng vành tai đỏ ửng của Bùi Thiệu Phong đã bán đứng lại cậu ta.
Cô cười nhạt, xoay người đi đến chỗ bàn cầm lên quyền sách lật qua lật lại.
Giống như chăm chú nghiên cứu bài.
Mặc dù cô rất ghét việc phải dạy học cho người khác.
Nhưng cũng đâu nhất thiết là phải tự mình dạy đúng không? Cô sẽ để cho tên nhóc này tự mình học cho đàng hoàng, mà cô còn có thể ngồi một bên ăn không ngồi rồi, vẫn có tiền lương, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy Trường Lạc làm lơ mình, Bùi Thiệu Phong không khỏi cảm thấy khó chịu, bực bội.
Cậu ta nhìn dáng vẻ chăm chú lật sách của cô mà khó hiểu.
Hôm nay cái bà cô này làm sao vậy? Ăn trúng tà à? Còn không thèm quan tâm tới cầu ta.
Đang lúc đầu óc suy nghĩ lan man thì giọng nói của cô vang lên trực tiếp đánh thức dòng suy nghĩ trong đầu Bùi
Thiệu Phong.
"Đứng đó làm gì.
Còn không mau vào học! Với cả...!".
Cô gập sách lại, đánh mặt sang gương mặt lạnh lùng chưa từng có liếc cậu ta mà nhàn nhạt nói: " Lần sau đừng làm mấy trò trẻ con như này nữa.
Cái xô đó không làm tôi nghỉ việc được đâu.
Nếu không muốn như bộ dạng ngày hôm nay thì tốt nhất...!đừng chọc vào tôi.
Tôi làm việc của tôi, cậu học bài của cậu.
Có qua có lại, không ai chịu thiệt ".
Bùi Thiệu Phong bị những lời này của cô làm cho sững cả người.
Một lúc sau mới lấy lại thần hồn.
Rốt cuộc cậu ta cũng nhận thức được gì đó.
Bùi Thiệu Phong từ trong phòng tắm rửa mặt sạch sẽ bước ra phòng mình, vẫn chưa tin được cô giáo dạy kèm cậu ta sẽ nói chuyện với cậu ta như hôm nay.
Không đúng! Cậu ta thế mà lại ngoan ngoãn ngồi vào chỗ bàn học.
Không được! Cậu ta sao phải nghe bà cô này chứ? Từ trước đến nay cậu ta chưa từng phải khuất phục trước ai.
Cậu ta ngồi xuống bàn học, ánh mắt ghim thù nhìn cô đang ung dung ngồi một góc lật sách.
Bà cô! Cứ đợi đó!
Trường Lạc như cảm nhận được ánh mắt liếc đến mình của cậu ta, cô thản nhiên buông lời.
"Nhìn vào sách! Đừng nhìn tôi.
Tôi biết tôi đẹp rồi! ".
"Cô...".
Bùi Thiệu Phong bị làm cho nghẹn đến không nói tiếp được.
Chỉ có thể cúi xuống tiếp tục dở sách của mình.