Thuộc hạ thân tín bên cạnh Kỳ Ngộ là một con rùa tinh tên Đa Đa.
Ngày thường tới hầu hạ chủ tử hắn sẽ biến thành hình dạng con người.
Còn khi không có việc gì sẽ ở trong trạng thái một con rùa biển lớn.
Đa Đa một thân y phục tím, tay đem bát thuốc tới đặt ở bên cạnh đầu giường Kỳ Ngộ.
Kỳ Ngộ lúc này ngoài nằm trên giường ra thì không thể đi lại.
Cho nên tư thế bây giờ chính là nửa thân trên tựa vào thành giường, tay cầm sách lật qua lật lại.
Thân tín Đa Đa đứng ở một bên vẻ mặt lưỡng lự hồi lâu mới đem điều khó nói trong lòng mở miệng hỏi:
" Thái tử! Người có tin cô nương kia có thể trị khỏi độc cho người không? ".
Kỳ Ngộ tay đang lật dở trang sách cũng bị lời vừa nói của Đa Đa làm cho ngưng lại.
Ánh mắt vô định mờ mịt nhìn vào trang sách trước mặt hồi lâu.
Nhưng lại không phải là chăm chú đọc sách mà là tự dưng nghĩ đến một điều gì đó.
Kỳ Ngộ hơi quay sang, gương mặt lạnh lùng như băng mơ hồ hỏi người bên cạnh.
" Ngươi nói xem, một cô nương xinh đẹp, khi không lại tìm đến đây muốn chữa bệnh cho ta.
Phần lớn trong đó là có mục đích ".
"Mục đích? ".
Đa Đa mặt mày khó hiểu theo.
Lại hùa theo chủ nhân mà tự ý đưa ra suy đoán.
" Là muốn kỳ trân dị bảo, ngọc ngà châu báu của long cung chăng? ".
Kỳ Ngộ như có như không khẽ lắc đầu.
"Ta thấy không giống".
" Vậy thì là vì cái gì? ".
Gương mặt Đa Đa một biểu cảm khó hiểu gãi đầu nhìn sang thái tử của mình.
Kỳ Ngộ như chìm vào trong suy tư.
Nhớ lại lúc cô ghé sát mặt hắn, nói ra những lời đó.
Trong phút chốc hắn ngây ngô mà cất giọng nói lại lời mà cô nói với hắn mấy ngày trước.
"Nữ nhân đó nói...là vì thích ".
"Thích? Chẳng lẽ nào..là cô ấy thích thái tử người! "
Đa Đa cao giọng nhấn nhá, càng làm cho Kỳ Ngộ giật mình quay ra nhìn.
Hai mắt hắn mở to, có chút mơ mơ hồ
ho khong doan ra dudc.
Lẽ nào thật sự như Đa Đa nói, cô nương tên Vương Kỷ đó là bởi vì thích hắn nên mới tìm tới?
Hắn cũng không rõ....
Những ngày sau đó nhờ có những bảo bối mà cô phải dùng điểm tích lũy để có được trong không gian hệ thống.
Chỉ cần duy trì một thời gian đảm bảo độc tính trong người Kỳ Ngộ có thể được loại bỏ hoàn toàn.
Có điều, cũng trong khoảng thời gian tiếp xúc này cô càng tiến tới hắn lại càng lùi lại.
Chính là kiểu giống như cô kiều thê truy phu vậy đó!
Ta cứ theo đuổi ngài cứ trốn tránh.
Trường Lạc đến lần này đem tới cho Kỳ Ngộ một cổ xe lăn.
Phải! Không sai! Là một cổ xe lăn do cô phải xót điểm lắm mới đổi được trong đạo cụ không gian.
Phải nói là vô cùng mắc.
Nhớ lại lúc đó cô còn phải kì kèo trả giá từng điểm với hệ thống.
" Cục bồng nhỏ! Mi theo ta lâu như vậy mà không hiểu rõ con người ta sao? Ta ấy à! Là một cô gái phóng khoáng thoải mái.
Ở thế giới thực ta còn được đặt cái biệt danh bà hoàng vung tiền như nước đấy! Có điều, sao mi có thể nhỏ nhen như vậy chứ! Ít nhất cũng nên học tính ta, phóng...".
[Phóng khoáng chứ gì? Bà cô của tôi ơi! Đây là đạo cụ không gian, là đồ tốt mà thần tiên còn không có ấy chứ!
Cô chỉ cần bỏ ra 1500 điểm tích phân là đã có thể có được nó rồi! ].
Hệ thống nham nhảm nói.
Cái này...nói cô còn có thể nói được cái gì đây? Trường Lạc khóe miệng khẽ giật giật.
Đối với hệ thống kì kèo từng đồng này không thể không tức giận.
Nhưng vẫn phải kìm nén.
Cô gẵn từng câu từng chữ, vẻ mặt miễn cưỡng.
" Được...lắm! Hệ thống mi...thích chơi ta đúng không? Đồ mà mi đưa không có cái nào rẻ hết! ".
Hệ thống vẫn hồn nhiên vô tư không hiểu ý cô.
[ Haha! Chuyện đó là đương nhiên! Đồ của ta không tốt mới lạ! ].
Trường Lạc: "..."
Lúc cô đem xe lăn đến trước mặt Kỳ Ngộ, ai cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cũng đúng thôi.
Ở thế giới thú nhân này căn bản là chưa từng thấy qua xe lăn.
Cô đề Đa Đa đỡ Kỳ Ngộ đem hắn ngồi lên đó.
Xe lăn của hệ thống có rất nhiều chức năng, có thể tự động bấm nút đi.
Cho nên cũng không tốn nhiều sức người đẩy.
Kỳ Ngộ khuôn mặt mụ mị, ngơ ngơ một hồi lâu bấm vào nút di chuyển.
Cảm giác đã lâu không được đi lại đâu đó khiến cho hắn tâm tình phấn khích.
Nội tâm vui mừng là có thật.
Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt góc cạnh mỹ nam nhìn cô hỏi:
" Cô.
thật kì lạ! ".
Chính là toàn làm những chuyện mà người khác không thể ngờ tới.
Có những thứ mà người khác chưa từng được thấy qua.
Kỳ Ngộ hắn thật sự tò mò về con người cũng như thân phận của nữ nhân kì lạ này.
Trường Lạc nhìn hắn mỉm cười.
"Tạm thời ngài cứ dùng tạm thứ này đề di chuyển.
Chờ cho chân khí khôi phục, độc tố được đào thải hết thì tự khắc sẽ đi lại được thôi! ".
Kỳ Ngộ mím môi không nói gì.
Ánh mắt vẫn đặt ở trên người cô.
Những ngày qua cô đã chữa trị cho hắn hơn phân nửa.
Độc tố cũng được loại bỏ không ít.
Cho nên khí sắc lúc này vô cùng tốt.
Gương mặt không còn tái mép như trước.
Kỳ Ngộ vẫn là không nhịn được hiếu kỳ hỏi một câu.
" Cô...thích ta sao? ".
Trường Lạc rất thẳng thắn.
Con người cô trước nay đều không thích vòng vo.
Càng không dối lòng.
Cô thành thật
dap.
" Phải! ".
Cứ ngỡ nam nhân này sẽ bị ý tình của cô làm cho cảm động.
Nào có ngờ sau khi cô thừa nhận, Kỳ Ngộ hắn sắc mặt vẫn như cũ không để lộ ra bất kỳ thứ cảm xúc nào.
Hắn nhàn nhạt nói rõ với cô.
" Cô nương! Cô là một người tốt! Nhưng kì thực ta đã có người trong.
Cho nên...cô hãy tìm một nam nhân xứng với mình! ".
Lời vừa dứt, lập tức khuôn mặt cô trở nên cứng ngắc như tờ.
Một mảnh lặng thinh.
Nhất thời trong đầu trở nên trống rỗng không thể suy nghĩ được điều gì.
Còn chưa điều chỉnh được trạng thái thì nam nhân đã xoay xe lăn rời đi.
Trong đầu Trường Lạc một trận gào thét trỗi dậy.
Là do không chấp nhận nổi sự thật hay là do bị đả kích đây?
Lúc này khóe môi cô khẽ giật.
" Hệ thống! Có phải..vừa rồi ta nghe nhầm rồi không? Người đàn ông của ta nói..đã có người trong lòng? ".
Hệ thống như hiểu được tâm trạng của cô.
Nó khẽ khọt mà đáp lại.
[ Aiya kí chủ! Cô tới thế giới này muộn quá! Hắn có người trong lòng trước đó cũng là chuyện thường tình! Cô cũng không thể đòi hỏi người đàn ông của cô trước sau chỉ yêu cô.
Bởi vì căn bản ở thế giới này hắn là Kỳ Ngộ, chỉ là linh hồn của Lê Hạo Thành, nhưng không có ký ức của Lê Hạo Thành ].
Trường Lạc như chết lặng.
Tâm tình gió thổi mây bay, mây đen kéo đến ba vạch hắc tuyển trên đầu.
Cô rất muốn xem...nữ nhân trong lòng Kỳ Ngộ là ai?