quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.

Lục soát ở nhà Diêu Kỳ Kỳ không thu hoạch được gì.

Đàm Ninh mang theo một nhóm người định kết thúc công việc, Tư Đồ ở bên cạnh hỏi, “Cô Diêu, tôi có thể xem máy vi tính cá nhân của cô không?”

Diêu Kỳ Kỳ không nói lời nào, đi về phía thư phòng gật đầu, ngầm cho phép yêu cầu của Tư Đồ.

Đàm Ninh đi theo phía sau đã ngửi thấy mùi âm mưu, bởi vì hắn biết rõ Tư Đồ dốt đặc về công nghệ, cũng rõ Tư Đồ sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện mà hắn không am hiểu, vì vậy ở mặt này chắc chắn có âm mưu.

Tư Đồ mở máy tính của Diêu Kỳ Kỳ, hỏi cô, “Có mấy email?”

Diêu Kỳ Kỳ trừng mắt một cái, mở hai cái email, Tư Đồ ra vẻ xem rất tùy tiện, mau chóng phát ra giọng nghi ngờ.

“Sao thế?” Đàm Ninh đi tới hỏi.

“Cái mail này nhìn quen quen nha.”

Diêu Kỳ Kỳ cũng tiến tới nhìn, phát hiện Tư Đồ mở ra một bức mail, nội dung rất ngắn gọn, nhưng cũng đủ làm Diêu Kỳ Kỳ sợ hãi.

“Không, không thể nào, tôi chưa từng đọc cái mail nào giống thế này cả.

Không phải của tôi, nhất định là có người hãm hại tôi!”

Tư Đồ lạnh lùng hừ một tiếng, “Cô căng thẳng làm cái gì? Tôi cũng đã nói gì đâu.”

Nhận ra bản thân mình thất thố, Diêu Kỳ Kỳ vội vàng lùi ra sau giống như không có gì xảy ra.

Nhưng Tư Đồ làm gì cho cô cơ hội để thở, mở miệng hỏi, “Diêu Kỳ Kỳ, sao cô lại nói có người gửi cái mail này cho cô là để hãm hại cô?”

Diêu Kỳ Kỳ nhìn trái nhìn phải, ấp a ấp úng không nói được lý do.

Tư Đồ cũng chẳng nóng nảy, khẽ cười một cái, im lặng chờ cô lên tiếng, Diêu Kỳ Kỳ mãi chẳng nói được, hắn mới chậm rãi hỏi, “Cô đã nói có người muốn hãm hại cô, thế thì đã sớm biết bí mật của cái mail này rồi.

Cái mail này là cơ mật của tổ chuyên án, tôi không nghĩ cô có năng lực gì mà tìm ra.

Xin lỗi cô Diêu, mời cô về đồn uống trà tâm sự.”

Nhìn Diêu Kỳ Kỳ lên xe cảnh sát, Tư Đồ mới gọi điện cho Dương Lỗi, nói cám ơn, “Anh đúng là cao thủ, chưa đầy năm phút đã nhét được cái mail vào trong email của cô ta.”

“Tôi đã biết email cá nhân của cô ta từ lâu, dùng chút thủ thuật đổi giờ nhận mail cũng không có gì phiền phức.

Thế nào, cô ta cắn câu?”

“Đương nhiên.

Kế tiếp phải xem chuyên gia thẩm vấn trong tổ giỏi cỡ nào.”

Dương Lỗi khó khi nào bật cười, “Yên tâm.

Người đã lọt vào tay Điền Dã thì không thể nào ngậm miệng được.”

Cúp điện thoại, Tư Đồ không mong là mọi người đã đánh giá Điền Dã quá cao.

Trên đường Tư Đồ chạy về tổ chuyên án, Cát Đông Minh nhắn tới một cái tin, nói là tìm được một áo khoác lông cừu trong tủ quần áo của Hứa Thận, bây giờ đang đem về để đối chứng.

Đối với chuyện tìm được áo khoác lông cừu ở nhà Hứa Thận, Lâm Diêu tiếp nhận vô cùng thản nhiên.

Cát Đông Minh thấy có vẻ hắn đã sớm đoán được, chỉ là không rõ tại sao Lâm Diêu cũng không mấy để ý tới chuyện này, ngược lại vô cùng hứng thú với hai kẻ tình nghi.

Mọi người ngồi trong phòng giám sát kế phòng thẩm vấn, xem xét tình hình, chưa cần tới mười phút, Tư Đồ không thể không bội phục Điền Dã.

Người này không động thủ cũng chẳng dùng lời lẽ th ô tục, giọng nói vẫn dùng một tông bình thường, nội dung câu hỏi đối với Tư Đồ cũng không có gì là gây sự, nhưng tại sao càng nói Ngô Đại Hoa lại càng sợ? Chẳng lẽ Điền Dã có công năng đặc biệt?

Đang suy nghĩ về bản lĩnh của Điền Dã, Cát Đông Minh tới gần Tư Đồ, nhỏ giọng hỏi, “Cậu cảm thấy Ngô Đại Hoa còn chịu được bao nhiêu lâu?”

“Nhìn tình trạng bây giờ thì chắc cỡ năm phút nữa à.”

“Được, vậy trong năm phút này, cậu nói cho tôi biết Tiểu Đường rốt cuộc giao thiệp với ai?”

“Đã nói là thiên cơ bất khả lộ, anh muốn biết để làm gì?”

“Tôi là tổ trưởng, ngay cả tổ viên của mình làm cái gì cũng không biết, có khi nào mất chức không?”

“Anh cảm thấy mình thất trách?”

“Không.”

“Không là được rồi.”

“Tư Đồ, bớt vòng vo với tôi, rốt cuộc nó làm cái gì?”

Cát Đông Minh vừa dứt lời, Đàm Ninh ngồi phía sau chồm người tới, nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh xem thử, Ngô Đại Hoa hình như bị cái gì rồi.”

Nhìn vào phòng thẩm vấn, Ngô Đại Hoa nắm chặt tay vịn, đầu lắc như trống bỏi.

Có người lo kẻ tình nghi gặp chuyện bất thường, hỏi Cát Đông Minh có muốn cắt ngang buổi thẩm vấn không.

Cát Đông Minh lắc đầu, “Chỉ cần Điền Dã không dừng, ai cũng không được vào.”

Trong phòng thẩm vấn, Điền Dã phớt lờ Ngô Đại Hoa, vẫn dùng một tông bình ổn đặt câu hỏi, hành động bất thường của Ngô Đại Hoa dừng lại, giống như trái banh bị xì hơi, ỉu xìu ngồi trên ghế, “Tôi nói, tôi nói.”

Mọi người trong phòng giám sát thở phào một cái, ngay sau đó tập trung tinh thần nghe lời khai của Ngô Đại Hoa.

Đàm Ninh phụ trách ghi chép, hắn vừa nghe vừa ghi nhớ để chép lại, rất nhanh trên màn hình laptop đã đầy chữ.

Ngô: Nửa năm trước tôi bắt đầu nhận được một cái mail từ người lạ, người đó nắm chuyện tôi tham ô tiền lương của Tống Nguyệt, đồng thời gửi cho tôi một bản photo.

Lúc đó tôi rất sợ, hỏi người kia có phải là cần tiền không, đối phương nói rõ không cần tiền hay bất kì món vật chất gì.

Điền: Thế nhưng cái mail và bằng chứng sẽ không tự nhiên xuất hiện, đối phương sẽ luôn có mục đích.

Ngô: Đúng vậy.

Hắn nói mình là chuyên gia tâm lý tội phạm, đang sưu tầm về những vụ như thế này.

Hắn hiểu nguyên nhân tại sao tôi làm vậy.

Tôi hỏi tại sao lại biết chuyện của tôi? Hắn nói mình là fan của Tống Nguyệt.

Điền: Chỉ giải thích vậy thôi?

Ngô: Đúng vậy.

Từ đó về sau, chúng tôi nhiều lần thư từ qua lại, tôi sẽ nói với hắn những chuyện của Tống Nguyệt.

Mấy năm trước, tôi đi Las Vegas chơi với bạn, không may thua cả triệu bạc, bạn tôi cho tôi mượn tiền trả nợ, sau khi về nhà tôi liền nghĩ cách để trả món nợ này.

Cho nên mới bắt đầu tham ô tiền của Tống Nguyệt.

Chuyện này Tống Nguyệt cũng không biết.

Mà tôi vì hổ thẹn nên rất chăm sóc Tống Nguyệt, thời gian dài giữa chúng tôi có chút tình ý.

Mấy năm nay, vì Tống Nguyệt nên tôi mãi không yêu ai, thanh xuân của tôi cũng dành hết cho cuộc sống của Tống Nguyệt, lúc mới bắt đầu chúng tôi cũng rất vui vẻ, nhưng không nghĩ Tống Nguyệt lại mắc chứng bạo lực với bạn trai.

Tôi chịu không nổi, bảo cổ đi gặp bác sĩ, kết quả còn bị đánh cho một trận.

Điền: Tại sao không phản kháng? Anh là đàn ông, bị một cô gái đánh tại sao không đánh lại?

Ngô: Tôi không đánh cổ được.

Cổ là nghệ sĩ đang nổi tiếng, nếu trên người cổ có vết thương, dư luận sẽ lập tức xôn xao.

Lúc đó tôi rất đau khổ, liền nói chia tay, cổ nói đừng đau khổ như thế, trước giờ cổ chưa từng yêu tôi, chỉ thấy tôi tội nghiệp quá, rảnh rỗi nên mới tốn thời gian với tôi thôi.

Điền: Anh đem chuyện này nói với chuyên gia tâm lý kia, hắn nói gì?

Ngô: Hắn an ủi tôi, nói chuyện tôi làm tuy không vẻ vang nhưng cũng không mất đi tôn nghiêm của đàn ông, còn nói tôi không ra tay đánh Tống Nguyệt, cũng là một người đàn ông biết kiềm chế.

Tôi không nghĩ hắn sẽ nói vậy nên sinh ra chút hảo cảm với hắn, thường xuyên qua lại, trong những bức mail chúng tôi nói rất nhiều vấn đề.

Mãi đến một ngày tôi có nhắn với hắn về chuyện mình không hài lòng trong công việc, cuộc sống quá nhàm chán, hắn bắt đầu khuyên tôi thay đổi hoàn cảnh.

Điền: Thay đổi hoàn cảnh là cái gì?

Ngô: Nói thật tôi cũng không rõ.

Bức mail cuối cùng hắn viết: ‘Tin tưởng chính mình, anh không phải kẻ dư thừa.

Những tên khinh thường anh mới là dư thừa.

Xem đi bầu trời đầy sao đang chỉ đường cho anh, khi đến trước thánh điện của thần đầu sói, anh sẽ được sống lại.’

Điền: Giữa hai người tại sao lại nhắc tới thần đầu sói?

Ngô: Năm 21 tuổi, Tống Nguyệt từng tham gia một tổ chức bạo lực, tên của cái hội đó là thần đầu sói.

Tôi từng oán giận Tống Nguyệt với bác sĩ tâm lý đó, mắng thần đầu sói.

Bác sĩ đó nói tôi không hiểu rõ, liền kể chuyện về thần đầu sói cho tôi nghe.

Nói thật, tôi thật sự thích vị thần chết Ai Cập này, có đôi khi sẽ đùa giỡn với bác sĩ một chút, nói là sau này muốn hẹn gặp trước thánh điện của thần đầu sói.

Điền: Sau đó có chuyện gì xảy ra?

Ngô: Bức mail cuối cùng chứa virus, hủy sạch laptop của tôi.

Tôi không có địa chỉ liên lạc của đối phương, cũng không thể nhắn tin lại, hắn cũng không gửi thêm bức mail nào.

Chuyện này cũng qua hơn bốn tháng rồi, Tống Nguyệt lại đột nhiên bị giết.

Nghe đến đó, Lâm Diêu và Tư Đồ cùng đứng dậy, Vương Vĩnh Bân ngạc nhiên hỏi, “Hai người không phải định vào phòng thấm vấn chứ?”

Lâm Diêu lắc đầu, đi theo Tư Đồ rời khỏi phòng giám sát, ở ngoài cửa, hắn nói, “Có sắp đặt.”

“Đúng vậy, đối phương đào một cái hố cho chúng ta, đến bây giờ mới biết.”

“Tôi nghĩ Diêu Kỳ Kỳ cũng giống Ngô Đại Hoa.

Về phần Hứa Thận…”

“Anh có thể khẳng định, ba kẻ tình nghi đều đã tiếp xúc với bác sĩ đó, cả ba đều nhận được bức mail.

Anh còn nghĩ nếu không có gì thay đổi thì hung thủ là trong một ba người này.” Nói xong hắn xoay đầu nhìn cửa phòng thẩm vấn, đột nhiên có một sự hưng phấn khó mà áp chế.

Tư Đồ biết, đây không phải điều tốt, bởi vì lúc này hắn muốn cảm nhận một lần sự kh0ái cảm khi giết người.

“Anh bị sao vậy?” Lâm Diêu phát hiện Tư Đồ bất thường, liền nắm nhẹ tay hắn, hỏi.

“Không có gì.

Bảo mẫu cũ của Tống Nguyệt em không cần gặp, lãng phí thời gian, chúng ta đi xem kết quả xét nghiệm đi.”

Lâm Diêu suy nghĩ, bảo mẫu kia đúng là không cần gặp.

Hắn muốn điều tra khuynh hướng bạo lực của Tống Nguyệt, bây giờ đã chứng thực xong, giống như Tư Đồ nói, không cần lãng phí thời gian.

Hai người tới phòng giám chứng của tổ chuyên án, người phụ trách bên trong cũng là cao thủ, bọn họ vừa gõ cửa thì đã có kết quả xét nghiệm rồi.

Kết quả cho thấy, sợi trông giống lông cừu lưu lại ở nhà Tống Nguyệt chính là từ áo khoác lông cừu của Hứa Thận.

Tư Đồ nhìn Lâm Diêu, ít nhiều hiểu được tâm lý của hắn lúc này.

Kéo hắn ra hàng ghế đặt bên ngoài phòng giám chứng, “Khó chịu thì nói.”

“Không có gì khó chịu cả.”

“Anh không có giỡn với em.

Mặc kệ mối quan hệ của em với hắn như thế nào, dù sao cũng là bạn bè lâu năm, bạn bè bình thường thôi trong lòng em cũng sẽ khó chịu, huống chi cả hai còn từng là mối tình đầu.”

Lâm Diêu thấy buồn cười, “Sao anh đột nhiên thay đổi thái độ vậy?”

Người đàn ông kia dương dương tự đắc, ngón tay xẹt qua gò má Lâm Diêu, “Em nghĩ cái gì anh biết hết á.

Đừng nói là em, ngay cả anh cũng nghĩ nếu Hứa Thận thật sự là hung thủ, rất có thể là vì liên quan tới em.

Hiệp hội lợi dụng Hứa Thận chính là vì muốn nhất tiễn song điêu.

Bọn họ rất rõ, em không thể lạnh lùng vô tình với Hứa Thận được, mà anh nhất định sẽ vì chuyện này nảy sinh mâu thuẫn với em, đây là kế ly gián.

Mặt khác, cho dù em đẩy Hứa Thận ra tòa, hiệp hội cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.

Trận chiến này, chúng ta có chọn cách nào cũng không thắng được.

Cho nên em thấy hổ thẹn, thẹn với Hứa Thận, thẹn với tổ chuyên án.”

Không nói gì phản bác lại, Lâm Diêu đột nhiên tựa vào lòng Tư Đồ, “Là tôi liên lụy hắn.”

Hai bàn tay muốn ôm Lâm Diêu có chút chần chờ, trong lòng Tư Đồ, Lâm Diêu là một người rất mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không để lộ sự yếu đuối và bất đắc dĩ của mình một cách dễ dàng.

Lúc này người trong lòng hắn như mất đi sức sống, uể oải dựa vào mình.

Là vì Hứa Thận hay là vì cái gì? Trong lúc bất chợt Tư Đồ không tìm được câu trả lời hoàn hảo, thế nhưng hắn lại hiểu rõ một chút.

Ôm chặt Lâm Diêu vào lòng, nhẹ hôn lên đầu hắn, “Có anh ở đây, có chồng ở bên cạnh em rồi.

Em chỉ cần lo phá án là được, những chuyện còn lại để chồng gánh vác cho.”

Vùi vào lòng Tư Đồ, Lâm Diêu gật đầu, cũng ôm chặt hông người yêu.

Không nói gì chấp nhận lời hứa của hắn, tín nhiệm không chút nghi ngờ.

Lúc này phòng làm việc cách đó không xa mở cửa, Vương Vĩnh Bân mới bước ra ngoài đã thấy hai người ôm nhau ngoài hành lang, chưa đợi hắn phát ra tiếng đã bị Cát Đông Minh lôi ngược trở vào.

Tư Đồ mỉm cười, xem ra Cát Đông Minh vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, cũng cẩn thận câu giờ để Lâm Diêu hồi phục.

Nếu tổ chuyên án đã bật đèn xanh, mình cũng không có gì cấm kỵ.

Nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Diêu lên, nhìn vào đôi mắt ảm đạm ấy, “Có tin không, anh chỉ cần một phút sẽ làm em phấn chấn tinh thần ngay.”

Lâm Diêu trừng hắn một cái, còn chưa phát ra lời mắng đã bị đối phương hôn sâu.

Hai đôi môi ấm áp kề sát, đầu lưỡi li3m qua hàm răng khiến nó ngưa ngứa, thân thể Lâm Diêu mềm nhũn đáp lại, bất tri bất giác thành bên bị động.

Gần như muốn nằm dài trên ghế tựa vào Tư Đồ, kết quả bị hắn cắn nhẹ lưỡi một cái, kìm lòng không đặng hừ một tiếng, hù dọa lý trí ngủ say.

“Mau đứng dậy, lỡ bị ai thấy thì sao?” Lâm Diêu đẩy Tư Đồ ra ngồi dậy, trong nụ cười chứa sự trách cứ.

“Sao, có phải tâm trạng tốt lên nhiều phải không? Rồi rồi đừng trừng anh nữa, coi như anh chưa nói gì hết.”

“Anh rốt cuộc định nói cái gì?”

Tư Đồ thần bí giơ tay lên, nhắc nhở, “Tay phải của Hứa Thận.”

Một câu nói làm Lâm Diêu bừng tỉnh!

Hết chương 28.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui