quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.

Trong khu biệt thự đen kịt, Lâm Diêu rút súng, cẩn thận âm thầm đi vào trong.

Vốn dĩ căn cứ theo máy theo dõi còn cần phải tìm thêm một lúc, không nghĩ mới quẹo một cái đã thấy một cửa sổ cách đó không xa có ánh đèn lờ mờ.

Trong lòng nghi ngờ vô cùng, đè ống tai nghe trong lỗ tai, “Tìm được rồi, những người khác đã chuẩn bị xong chưa?”

“Bốn tay súng bắn tỉa đã vào chỗ.”

“Tăng số người lên đi lục soát xung quanh khu biệt thự, nhất định còn người của bọn họ.”

“Được, cậu cũng cẩn thận.”

“Tôi phải tắt bộ đàm, bảo người của anh thông minh một chút.” Dứt lời, Lâm Diêu tháo tai nghe bỏ vào túi, tắt thiết bị theo dõi rồi cũng cất vào.

Liếc nhìn tình huống xung quanh, tiến đến gần cửa sổ kia.

Đi khoảng chừng 100m, đến bên dưới cửa sổ.

Bên trong kéo rèm nên không nhìn thấy gì, hắn cẩn thận ngồi xổm xuống lắng tai nghe, kết quả không có chút thu hoạch.

Không thể làm gì khác hơn là cúi người vòng qua chính diện.

Cửa sau của biệt thự rất dễ dàng bị mở ra, đẩy cánh cửa bằng gỗ mộc sách lan, đi qua sân nhà thông qua đường đi đến được cửa phòng khách.

Hắn dựa vào tường cẩn thận nhìn ngó tình hình xung quanh.

Phát hiện trong phòng khách không mở đèn, phòng có người thì e là phải băng qua phòng khách mới đến được.

Trong phòng khách mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, nghe ra là tiếng của hai người đàn ông.

Lòng Lâm Diêu trầm xuống, chuyện phát triển càng lúc càng giống như hắn đã dự đoán, đây là điều hắn không muốn thấy.

Nhưng không thể trốn tránh, hắn hít sâu một hơi đi vào.

Cửa nơi căn phòng có ánh đèn đóng chặt, Lâm Diêu đang định nghe động tĩnh bên trong, lại phát giác tiếng nói bên trong lại im bặt.

Kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết, người bên trong đã nhận ra, lúc này quan trọng nhất là nắm chặt thời cơ, hắn đá tung cửa, giơ súng chỉa vào hai người trong phòng.

Lâm Diêu đột nhiên xuất hiện làm cho Hứa Thận giật mình, hắn kinh ngạc ngây người nhìn Lâm Diêu.

Mà người đàn ông còn lại thì cười nhạt, đôi mắt âm hiểm đằng sau kính mắt nhìn chằm chằm người xâm nhập.

Ánh mắt thật sự rất đặc biệt, khiến gương mặt của người vốn rất bình thường này đột nhiên trông có một chút hấp dẫn.

Mấy giây biến cố xảy ra rất nhanh, Hứa Thận có vẻ không tin vào sự thật Lâm Diêu xuất hiện ở đây, “Sao, sao em lại tới?”

Bước sang ngang, hắn không quan tâm tới vấn đề của Hứa Thận, chỉa họng súng vào người đàn ông kia, trấn định nói, “Nghe đại danh đã lâu, bác sĩ.”

Người đàn ông biểu hiện ra căng thẳng vô cùng, giơ hai tay lên, “Lâm Diêu, cuối cùng cũng gặp mặt.”

“Đúng vậy.

Lúc tôi phát hiện anh và Hạo Vũ có liên lạc thì tôi đã biết ngày này sẽ tới.”

Lúc này, Hứa Thận đột nhiên vọt tới trước bác sĩ, chắn họng súng của Lâm Diêu, bác sĩ đẩy hắn qua một bên, ra vẻ đang bảo vệ.

Sau đó đối mặt với Lâm Diêu, hỏi, “Tôi rất muốn biết, từ lúc nào cậu xác định Tiểu Thận có liên lạc với tôi?”

Lâm Diêu liếc nhìn Hứa Thận, kinh ngạc với xưng hô của bác sĩ dành cho hắn.

Nhưng cái này không quan trọng, cho nên Lâm Diêu trả lời, “Lúc trước, khi Tư Đồ chứng minh Hạo Vũ không có giết Tống Nguyệt, cho hắn về, tôi đưa hắn về nhà thì thấy trong phòng khách có mẩu thuốc lá.

Tôi biết Hạo Vũ không có hút thuốc, hắn vừa được thả về đã gặp một người đàn ông, ngoại trừ người có liên quan tới vụ án ra tôi không thấy có khả năng nào khác.

Về phần tôi chắc chắn người đó là anh, là do Tư Đồ làm kế hoạch kích động Hạo Vũ.

Từ lần đầu tiên tôi gặp lại Hạo Vũ tới giờ, tôi chưa từng nói với hắn Tư Đồ là ai, cũng không nói tên người yêu của mình, nhưng lúc ở nhà hàng hắn lại nói được rõ ràng mối quan hệ giữa hai chúng tôi, cũng nói được tên của Tư Đồ.

Lúc đó tôi có thể khẳng định, nhất định có một người hiểu rất rõ chúng tôi đã từng đề cập với Hạo Vũ.

Người đó không thể nào là Tống Nguyệt hay Diêu Kỳ Kỳ, càng không thể là người của tổ chuyên án, người có thông tin của chúng tôi mà còn liên quan tới vụ án chỉ còn kẻ thù, phụ tá đắc lực của Đồng phu nhân, bác sĩ.”

Nói một hơi hết lời, Hứa Thận kinh ngạc ngây ra như con rối, mà bác sĩ cũng chỉ lộ ra nụ cười có chút khẩn trương.

Hắn nói, “Nếu biết là tôi, tại sao không bắt cậu ấy về tra khảo?”

“Rất đơn giản, chúng tôi muốn bắt sống Tống Nguyệt.

Sau khi Tống Nguyệt giả chết thì bị anh quản chế, một ngày chúng tôi bắt Hạo Vũ, anh sẽ giết Tống Nguyệt.

Bây giờ trả lời tôi, Tống Nguyệt chỉ là người có tâm lý không bình thường, tại sao lại chọn cô ta?”

Bác sĩ không trả lời ngay, hắn xoay đầu nhìn Hứa Thận, cúi đầu.

Mà Hứa Thận cũng toát ra vẻ bi thương, lặng lẽ nắm cánh tay bác sĩ, hai bên vô cùng thân mật.

Thấy cảnh này, Lâm Diêu vô cùng tức giận, mắng, “Hạo Vũ! Anh điên rồi, anh có biết người này như thế nào không? Mẹ nó, tránh xa hắn ra một chút!”

Đột nhiên nghe Lâm Diêu mắng, bác sĩ ôm chặt lấy Hứa Thận, không còn cảm giác căng thẳng khi nãy, ánh mắt ngoan lệ nhìn Lâm Diêu đe dọa, “Đừng hòng mang cậu ấy đi.”

“Biến mẹ đi!” Lâm Diêu chửi ầm lên, thái độ lễ phép và đúng mực không cần dùng với súc sinh này.

Nghĩ tới chuyện hiệp hội đã làm cái gì, nghĩ lại bác sĩ đã làm cái gì, hắn hận không thể giết người này ngay lập tức.

Ánh mắt của Lâm Diêu khiến Hứa Thận hoảng sợ, hắn nắm chặt tay bác sĩ cố gắng mở miệng, nhưng bác sĩ lại ngăn trước một bước, “Tôi nói cho cậu biết, Tống Nguyệt không phải do tôi giết.

Còn về chuyện cô ta ở đâu thì tự đi mà tìm.”

“Thứ cặn bã, anh còn chưa trả lời tôi, tại sao chọn Tống Nguyệt?”

“Cậu sai rồi.

Tôi cũng không nhắm vào cô ta, lúc đó làm theo nhiệm vụ của phu nhân, tôi tìm được ba mục tiêu.

Ngô Đại Hải, Tống Nguyệt và Tiểu Thận.

Ngô Đại Hải tuy rất tham tiền nhưng ông ta có mục tiêu của mình, rất khó lung lay.

Còn Tống Nguyệt, tôi nói cho cậu biết, cô ta không phải là tâm lý bất thường mà là mắc bệnh tâm lý vô cùng trầm trọng.

Cô ta không thể kiểm soát d*c vọng của mình, không lựa chọn được yêu nam hay nữ khiến cô ta đau khổ, hành vi bạo lực ngày càng nghiêm trọng, không chỉ không thể kiểm soát mà sau đó còn hối hận.

Lần cuối trộm đồ bị Tiểu Thận phát hiện, cậu ấy khuyên cô ta là đi khám đi, ai ngờ cô ta lại đánh Tiểu Thận.

Hôm sau cô ta quỳ xuống khóc lóc cầu xin Tiểu Thận đừng nói ra ngoài, tâm lý lộn xộn, lúc cười lúc khóc, cậu có biết tình trạng này là cái gì không? Tống Nguyệt đã đến mức tinh thần thất thường rồi.”

Bác sĩ còn chưa nói hết, Lâm Diêu đã cắt ngang, “Cô ta rất muốn tự sát, mà anh lại dùng email khiến cô ta tạm thời bỏ qua ý định này.

Nhưng đây chỉ là tạm thời, anh ngăn chặn nhân tố sợ hãi trong lòng cô ta, đến cuối cùng lại như châm mồi ngòi nổ.”

Bác sĩ cười lạnh, “Cậu quả nhiên rất thông minh, đều nghĩ tới.

Vậy cậu cũng nên hiểu, không phải tôi chọn cô ta, mà là cô ta chọn tôi.

Cô ta hỏi tôi làm sao để sống lại, làm sao để cùng Diêu Kỳ Kỳ đến một nơi khác sống vui vẻ hạnh phúc.

Cho nên tôi cho cô ta một cơ hội.”

Chẳng biết tại sao, Lâm Diêu lại nhớ tới Đặng Tiệp.

“Sát hại ba mẹ của Hoắc Lượng ở thành phố D là thuộc hạ của anh?”

“Đúng vậy.”

“Bom trong phòng làm việc của Đặng Tiệp với tráo DNA cũng là hắn?”

“Đúng vậy.”

“Bây giờ hắn đang ở đâu?”

“Bên cạnh Đường Sóc.

Chúng tôi phát hiện Đường Sóc mang một vật thần bí trên người, nếu tôi đoán không sai, đó là thứ quý nhất của Diệp Từ, cho nên mới để Đường Sóc mang theo bên mình.

Nếu như tôi có thể lấy được thứ đó, đối phó với Diệp Từ cũng dễ dàng hơn.”

Bác sĩ nói xong càng khiến Lâm Diêu thấy kì lạ, người này sẽ không đơn giản nói hết mọi chuyện ra.

Với lại, hắn và Hứa Thận vừa trông đã biết là một cặp, hắn chắc chắn còn mục đích khác, thái độ hỏi gì đáp nấy rõ ràng là để làm nền.

Mình phải cẩn thận ứng phó, nếu không hậu quả sẽ không chịu nổi.

Trong lòng tính toán một phen, Lâm Diêu không dấu vết tiến lên, ánh mắt phiêu đãng, hồi sau mới nói, “Hạo Vũ, anh biết hết chuyện này, tại sao còn muốn ở cùng hắn?”

Lúc này Hứa Thận mới có cơ hội nói chuyện, hắn gần như không kịp chờ, lên tiếng, “Khi đó cũng giống như lúc này, trong quá trình tiếp xúc thì yêu nhau.

Nhưng mà anh ấy vẫn luôn tránh tình cảm của anh, khi tụi anh hiểu ra không thể rời xa đối phương, anh ấy đã đưa kế hoạch cho Tống Nguyệt, cả hai không kịp cản trở.

Bây giờ anh ấy đã đồng ý rời khỏi hiệp hội, không làm chuyện xấu nữa.

Anh xin em, Diêu, thả tụi anh đi đi.”

Lâm Diêu tức tới mức muốn nhào tới đánh con quỷ hồ đồ này một trận! Hàm răng của hắn nghiến lại kêu ken két, tay cầm súng siết quá chặt mà run lên trắng bệch.

Hắn suy nghĩ trăm ngàn cách cũng không nghĩ tới chuyện Hứa Thận sẽ thích bác sĩ, càng không nghĩ Hứa Thận sẽ giả vờ không biết che giấu, chẳng lẽ nói khi yêu ai cũng ngu đi? Đ!t con mẹ nó chết tiệt!

“Hạo Vũ, tôi mặc kệ hai người dự định cái gì, người này tôi vẫn phải bắt.

Anh biết hắn đã làm gì? Đầu cơ trục lợi buôn bán nội tạng, giết người, phóng hỏa, sai khiến người khác phạm tội, xúc giục người ta giết người.

Cho dù chạy tới đâu cũng sẽ bị truy nã.”

Bác sĩ che miệng Hứa Thận, tự tin nói với Lâm Diêu, “Chỉ cần tôi muốn trốn, không ai có thể tìm được.

Lâm Diêu, tôi đã quyết định mang Tiểu Thận đi, cùng cậu ấy sinh sống.

Bây giờ cậu muốn hỏi gì cứ hỏi, chờ chúng tôi đi rồi, cậu sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Trước tiên, nói tại sao lại giết ba mẹ của Hoắc Lượng?”

Lúc này lời nói của bác sĩ trở nên ậm ờ, “Chẳng phải các cậu biết rồi à?”

“Xem ra bọn họ thật sự có liên quan đến hiệp hội.

Hừ, bác sĩ, anh cho tôi bị ngu à? Anh cho là gắn máy theo dõi mini trên người Hoắc Lượng thì chúng tôi không biết chắc?”

Thấy bác sĩ biến sắc, Lâm Diêu liền chắc chắn hắn còn chưa biết chuyện này.

Không khỏi lần thứ hai cảm thấy người đàn ông của mình cao tay.

Trước đây, khi Tư Đồ chắc chắn ba mẹ của Hoắc Lượng không liên quan đến hiệp hội, mà sát thủ lại không giết Hoắc Lượng trong bệnh viện bởi vì hắn còn giá trị lợi dụng.

Vậy thì mục đích là gì?

Vấn đề này khiến Tư Đồ khổ não thật lâu, mãi cho đến khi Hoắc Lượng nói đeo kính sát tròng bị đau mắt.

Một giây đó Tư Đồ nghĩ tới, Hoắc Lượng kiên trì huấn luyện không vượt quá 24 tiếng, người đeo kính sát tròng quanh năm không thể vì thế mà đau mắt không dứt được, vậy thì nhất định là do kính sát tròng có vấn đề.

Chuyện Hoắc Lượng sẽ đến phòng bệnh của Hà Mẫn làm huấn luyện tâm lý, Tư Đồ đã biết từ trước, hắn giả vờ chẳng biết gì đến đó gặp Hoắc Lượng, hắn cũng đem máy quét hình loại nhỏ vào toilet, lúc Lâm Diêu giúp Hoắc Lượng lấy kính sát tròng ra, cũng rất tự nhiên để lên máy quét hình.

Đem về tổ chuyên án kiểm tra phân tích, kết quả phát hiện trên kính sát tròng có gắn máy theo dõi dạng mini tân tiến nhất.

Nói cách khác, từ đầu Hoắc Lượng đã bị hiệp hội để mắt tới.

Vào hôm Cát Đông Minh yêu cầu kiểm tra thi thể lại lần nữa, Hoắc Lượng cũng ở đó, thông qua quan sát khẩu hình của mọi người, bác sĩ đã biết bước hành động tiếp theo, bởi vậy sai thuộc hạ đi giết Đặng Tiệp.

Về phần nội gián thì trên thực tế là không có, nhưng mà nếu không diễn một màn kiếm nội gián sẽ khiến bác sĩ nghi ngờ, cho nên Tư Đồ mới bố trí thi thể bị trộm, bẫy rập thẩm vấn Diêu Kỳ Kỳ.

Bác sĩ là trợ lý đắc lực của Đồng phu nhân không phải là hư danh, rất nhanh hiểu ra chân tướng.

Nhưng ngoài dự đoán của Lâm Diêu, người này không tức giận, trái lại bật cười, hỏi, “Nói vậy, các cậu cố ý để Đường Sóc ở cạnh Hoắc Lượng, vật nhỏ hắn đeo cũng là giả?”

“Không, vật đó là thật.

Chỉ là bên trong không đựng đạo thảo cứu mạng của Diệp Từ, mà là một thứ kịch độc do hắn chế ra, ngay cả hắn cũng không có thuốc giải.

Nếu như thuộc hạ của anh lúc này lấy được sợi dây chuyền đó, nhất định sẽ mở mặt dây chuyền ra.

Hiểu ý của tôi chứ? Tư Đồ dùng kế, không tốn nhiều sức cũng giết được thuộc hạ của anh.”

Ở chỗ Hứa Thận không nhìn thấy, bác sĩ lộ ra nụ cười khiến người ta run lên.

Ngón tay trên cò súng hơi dùng sức, Lâm Diêu đáp lại bác sĩ chính là tỏa ra sát khí.

Không khí giương cung bạt kiếm hoàn toàn khống chế Hứa Thận hoảng hốt, hắn gạt tay bác sĩ ra, lớn tiếng nói, “Lâm Diêu! Thả tụi anh đi đi!”

“Nằm mơ.”

Đang bực mình vì Hứa Thận hồ đồ, Lâm Diêu chợt thấy bác sĩ ở sau lưng hắn xé áo khoác, lộ ra cây súng lục, vừa vặn đụng vào bàn tay của Hứa Thận.

Hết chương 41.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui