Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Đạn xuyên qua ngực, bắn xuống mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.
Lâm Diêu trơ mắt nhìn Hứa Thận dại đi, ngã xuống đất.
Chuyện không muốn thấy lại xảy ra, lửa giận bốc cháy hừng hực, hai tay đánh vào bụng bác sĩ khiến hắn văng lên cửa sổ!
Cú va chạm này cũng khiến bác sĩ ói ra dịch dạ dày, Lâm Diêu nhắm vào chân hắn bắn một phát, thấy đối phương vì đau mà ngồi quỳ xuống, phát súng thứ hai chuẩn bị b ắn ra! Mà bác sĩ lại nhanh hơn, không biết lấy đâu ra con dao găm chém vào tay Lâm Diêu.
Họng súng dừng dưới cổ bác sĩ, dao găm chỉa thẳng vào cổ Lâm Diêu.
Địch đối địch, sinh mạng hai bên lại giằng co.
Mặt bác sĩ chảy mồ hôi lạnh, giọng nói thì rất bình thản, “Không đi xem hắn còn sống hay không à?”
“Tôi sẽ nhớ kỹ ngày này, hằng năm gửi hoa cho hắn.”
“Lâm Diêu, thật không nhìn ra cậu lại độc ác như thế.”
Lúc này Lâm Diêu không nhàn hạ đi xem tình trạng của Hứa Thận, một khi hắn phân tâm, bác sĩ sẽ cho hắn một cú chí mạng.
Tập kích bên ngoài đã bị lộ, bác sĩ quỳ xuống đất dùng mình để che mất tầm ngắm.
Bác sĩ hé miệng cười, nói, “Khiến hắn thích tôi đúng là không dễ dàng, sắm vai một đứa trẻ từ nhỏ đã bị thế lực ác nắm giữ cũng không phải chuyện dễ.
Đối với hắn, tôi cũng đã rất nhọc lòng.”
“Câm miệng!”
“Nhưng mà lúc nhìn hắn thích tôi, phải giãy dụa giữa đạo đức và tình cảm, cũng là một niềm vui.”
“Nói, anh đã ám thị tư tưởng gì với hắn phải không? Tôi hiểu hắn, hắn sẽ không dễ dàng thích một tên khốn nạn như anh.”
“Từng có, thì sao? Tôi không nhớ rõ, có lẽ là từng có, chịu thôi, đây là bệnh nghề nghiệp.” Dứt lời hắn xoay đầu nhìn Hứa Thận nằm dưới đất, lại cân nhắc nhìn Lâm Diêu, “Vì để hắn tin tôi, tôi đã nói rất nhiều điều tốt cho cậu.
Những lời này là thật, tôi rất phục cậu, thậm chí còn thấy có chút luyến tiếc, cậu và Tư Đồ khác nhau, hắn là mãnh thú độc chiếm, đôi khi sẽ còn tàn nhẫn độc ác hơn tôi nhiều.
Nhưng cậu thì khác, cậu là một chiến sĩ có nhiều yếu tố pha trộn, đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng tôi lại xuống tay với cậu.”
Lâm Diêu nghi ngờ nhìn hắn, súng trong tay hướng lên trời bắn một cái, hét lên, “Có mẹ gì thì nói thẳng!”
“Văn minh một chút đi Lâm cảnh quan, tốt xấu gì thì cậu cũng đang nói chuyện với một người có học vị tiến sĩ đấy.
Ok, không nói đùa, cậu tuy tính tình nóng nảy, mồm miệng ác độc, nhưng bên trong thì lại mềm yếu, là người có trách nhiệm và dám gánh chịu.
Nhưng đối với chúng tôi mà nói thì lại có giá trị lợi dụng, cho nên chúng tôi tìm ra Hứa Thận.
Mục tiêu vừa bắt đầu của tôi chính là hắn, Tống Nguyệt chỉ là chút gia vị thôi.
Tuy rằng chuyện lần này chơi khá vui, nhưng mỗi lần cùng Hứa Thận lên giường đều khiến tôi rất đau đầu.
Đàn ông thì cũng không sao, tôi thật ra cũng rất thích dáng vẻ của hắn, thật là có hơi làm khó tôi.”
Sau khi nghe xong lời bác sĩ nói, Lâm Diêu gần như không thể kiểm soát được lý trí, ngón tay của hắn đau nhức, chỉ có bóp cò mới làm giảm đi sự căng cơ này.
Nhưng hắn vẫn nhớ mình là ai, còn nhớ mình cực khổ lâu như vậy là gì cái gì! Mà bác sĩ quan sát hắn trông như có chút manh mối mới, giọng nói khá cẩn thận, “Lâm Diêu, thỉnh thoảng cậu cũng nên thả lỏng một chút, đừng bao giờ cái gì cũng phải dốc toàn lực, không ai chỉ trích cậu vì điều đó cả.
Giả thiết, nếu cậu không can đảm dám gánh chịu tất cả, vậy sẽ chọn cách nhiều người đến vây bắt tôi.
Dĩ nhiên làm thế thì mục tiêu quá lớn, chắc chắn sẽ bị tôi phát hiện từ lâu, mà tôi cũng sẽ đưa Hứa Thận biến mất trước thời hạn, cứ vậy thì ít ra hắn sẽ không chết.
Đáng tiếc cậu suy nghĩ vì đại cục, một mình mạo hiểm chạy đến đây.
Tôi biết Hứa Thận đã cho cậu một đả kích rất lớn, có lẽ cái chết của hắn sẽ khiến cậu ghi nhớ suốt đời, lúc cậu nhắm súng vào tội phạm sẽ nhớ đến hắn, lúc thân thiết với Tư Đồ cũng sẽ nhớ đến hắn, ngày này hằng năm cậu đều sẽ nhớ đến hắn.”
Thằng khốn này bắt đầu chơi trò đả kích tâm lý! Mẹ nó, tuyệt đối không được dao động.
Đặt niềm tin vào nó, Lâm Diêu ép mình phải hờ hững, nói, “Anh nói những thứ này với tôi đều vô dụng thôi.”
“Tại sao? Chẳng phải cậu đã biết tôi đang gạt hắn à? Cũng biết tối nay tôi có ý định tìm hắn, chính là muốn hắn chết dưới họng súng của các cậu.
Cậu dùng trăm phương ngàn kế muốn chuyện này không xảy ra, cho dù tôi bị bắt hay bị giết, chuyện này sẽ để lại ám ảnh trong lòng cậu, bởi vì Hứa Thận đã chết, còn là chết dưới tay người của cậu.”
Áp chế lửa giận trong lòng, trong đầu Lâm Diêu lóe sáng lại màn ban nãy.
Bác sĩ cúi người xuống, giả vờ muốn nổ súng, người bên ngoài nhất định muốn bảo vệ mình, mà Hứa Thận cũng tiến lên cản bác sĩ.
Nhưng bác sĩ vẫn đứng phía sau Hứa Thận, lợi dụng hắn né tầm ngắm bắn, viên đạn vốn để bắn bác sĩ lại bắn vào tim Hứa Thận.
Thằng khốn này không những đạt được mục đích, đồng thời cũng phát hiện vị trí của tay súng bắn tỉa.
Lúc nhận ra thuộc hạ của bác sĩ bỏ qua thời cơ nổ súng tốt nhất, liền đã có tính trước, bác sĩ đập nát đèn bàn, là muốn bắn nhau trong bóng đêm, khiến cho Hứa Thận sẽ chết trong tay mình.
Cho nên không dám nổ súng với bác sĩ, cho nên mới cảnh cáo tập kích bên ngoài là không được nổ súng.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu hỏi, “Anh biết tôi đã phát hiện âm mưu của anh nên liền đổi kế hoạch, anh làm sao biết tôi sẽ dẫn theo một tay súng bắn tỉa?”
“Cậu có thể ngờ tới là tôi dẫn theo thì sao tôi lại không chứ? Mấy tên sát thủ kia là tôi tặng cho các cậu, cùng lắm chỉ là công cụ thôi.
Nhưng dù sao Hứa Thận cũng chết trong tay các cậu, nếu không phải vì cậu, tôi cũng chẳng để mắt tới hắn, hắn cũng sẽ không bị giết.”
Thằng khốn này cái gì cũng nói được, nhưng bây giờ không phải lúc cãi về chuyện ai đúng ai sai, nếu không bắt được hắn, tất cả đều là công cốc!
Mặc dù Lâm Diêu lòng như lửa đốt, nhưng bác sĩ là kẻ thù khó đối phó, giờ phút này hắn chẳng thèm để ý họng súng, vừa tỏ vẻ vui vừa nhạo báng nói, “Nổ súng đi, nổ súng một cái là báo thù cho mọi người rồi.
Nhưng mà tung tích của Tống Nguyệt và phu nhân thì tôi không nói cho cậu biết.”
“Đm, câm miệng!”
Bác sĩ cong khóe môi cười như không nhìn Lâm Diêu, giọng nói bình ổn, “Chúng ta tuy rằng đấu rất nhiều lần, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Cậu nghĩ tôi rất tàn nhẫn, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một điều, tôi trời sinh là kẻ phạm tội, không giết người không làm chuyện xấu thì sao có thể gọi là tội phạm được? Một ngày nào đó tôi sẽ chết oan uổng nhưng chết ở đâu thì tôi cũng chẳng biết.
Nhưng hôm nay không phải là tử kỳ của tôi.”
“Tự tin như vậy?”
“Đương nhiên.
Vì tôi biết tất cả nhược điểm của các cậu.
Nhìn hôm nay tôi chơi với cậu rất vui, sẽ cho cậu một phần thưởng, tôi cho cậu một tin tức.
Trên đường đi tôi có để sát thủ mai phục, chờ vị thám tử nhà cậu mắc câu.
Xe phóng nhanh, bắn một phát đạn, người của tôi là tay súng thiện xạ, bắn trúng bình xăng là chuyện dễ dàng thôi.”
Tim nhói một cái, lo lắng và tức giận như dòng điện chạy dọc thân thể, đau nhói từng cơn.
Đối mặt với kẻ địch gian xảo, Lâm Diêu không ngừng tự nói với mình, phải tỉnh táo, phải tin tưởng Tư Đồ.
Cho nên hắn cũng tặng bác sĩ một nụ cười thản nhiên, nói, “Tôi cũng cho anh biết một tin, người đàn ông của tôi là một tai họa, không chết được.”
Sắc mặt bác sĩ âm trầm, tiện đà lại cười xảo quyệt, “Được, chúng ta tiến vào giai đoạn cuối đi.” Nói xong hắn đánh một quyền vào cái tủ bên cạnh, cửa tủ phát ra tiếng ken két, mở ra, bên trong lại có một người.
“Tống Nguyệt!” Lâm Diêu theo bản năng hô một tiếng.
Con tin, Tống Nguyệt mới là con tin cuối cùng của hắn.
Xem ra mình chỉ mới tính một nước cờ, chỉ nghĩ tới Hứa Thận, lại không nghĩ tới còn một Tống Nguyệt! Vốn tưởng Tống Nguyệt đã bị giết, xem ra, người này cũng gian xảo không thua gì Tư Đồ!
Nếu liều mạng cùng Tư Đồ, vậy thì tới so chiêu đi! Nghĩ tới đây, Lâm Diêu hừ một tiếng, “Bom làm trông thật đấy.”
“Thật hay giả thì đến xem thử đi?” Nói xong hắn lấy ra cái máy đếm ngược nho nhỏ, bên trên hiện số màu đỏ, cách thời gian nổ còn 5 phút 12 giây.
Bác sĩ cười to, hắn nói, “Vị trí của tôi, tay súng bắn tỉa không nhìn thấy được, nếu cậu dám nổ súng, bốn người chúng ta cùng đồng quy vu tận.”
Đúng lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng động cơ của xe hơi, mắt Lâm Diêu sáng lên, trong lòng biết là Tư Đồ tới, đồng thời trái tim treo trên mắt cũng trở về chỗ cũ.
Thế nhưng đối với bác sĩ mà nói thì cũng không làm cục diện tệ đi.
Bàn tay vòng ra sau chụp lấy vật gì đó, một vật thể màu bạc phóng về phía Lâm Diêu.
Bom? Phản ứng đầu tiên tìm đồ che người lại, nhưng cảm giác có cái gì không đúng.
Bác sĩ không phải người sẽ làm chuyện này, vật kia nếu không phải bom cay thì là khói gây mê.
Quả nhiên khói trắng tràn ra đầy phòng, hắn cảm thấy mắt mình căng lên vừa xót vừa cay, chịu đựng những cơn đau này nhào ra.
Tiếng thủy tinh vỡ vô cùng vang dội trong đêm, nhưng bom cay cũng tràn qua cửa sổ, bị gió thổi đi giống như thủy triều bay ra ngoài.
Nhưng Lâm Diêu đã hoàn toàn mất phương hướng, vừa tìm đường vừa la to, “Hắn chạy rồi, mau đi bắt đi!”
Theo sát trong bộ đàm có mấy giọng nói truyền ra.
“Không ổn rồi, tôi không thấy hắn.”
“Tôi cũng không thấy.”
“Tôi chỉ thấy khói thôi, gặp quỷ rồi, hắn chạy đi đâu rồi?”
“Sau núi, chắc chắn là ở sau núi.
Tôi đuổi theo.”
Lâm Diêu hô to, “Chân hắn trúng đạn, không chạy được bao xa.
Nhanh lên!”
Bốn tay súng bắn tỉa bên ngoài lập tức đuổi theo, mà lúc bọn họ nhảy ra khỏi địa điểm mai phục, toàn bộ khu biệt thự lập tức phát nổ, theo sát là ngọn lửa bùng lên thật to.
Trong đó có ba người thừa dịp lửa chưa cháy lớn thoát ra ngoài, còn một người ở lại trong khu biệt thự.
Hắn xoay người chạy vào trong, vừa lúc đụng mặt Tư Đồ.
“Tội phạm chạy ra sau núi, Lâm cảnh quan bị trúng bom cay vẫn còn ở trong phòng.”
Tư Đồ mắng mình đến quá trễ, ngược lại không đuổi theo bác sĩ, mà chọn đi cứu Lâm Diêu.
Bởi vì trong lòng hắn, không có gì quan trọng hơn Lâm Diêu cả.
Lúc Tư Đồ và tay súng bắn tỉa chạy vào phòng, chỉ thấy Lâm Diêu đang cõng Hứa Thận lên.
Tư Đồ lập tức chạy tới đỡ, mà tay súng bắn tỉa thì chạy tới chỗ Tống Nguyệt, nhìn một cái lập tức hét lên, “Chạy, bom là thật!”
Nắm lấy tay Lâm Diêu, Tư Đồ chạy như điên rời khỏi căn nhà, tay súng bắn tỉa nhào qua cửa sổ, lúc bom nổ, khí lưu quá mạnh khiến ba người té ngã lăn vài vòng.
Bất chấp đưa Hứa Thận đi mặc kệ hắn còn sống hay đã chết, Tư Đồ luống cuống kiểm tra vết thương và mắt của Lâm Diêu, tay súng bắn tìa thì lập tức liên lạc tổ đội truy bắt tội phạm.
Ở đây không chỉ có bốn người họ hỗ trợ Lâm Diêu, tổ chuyên án lẫn đặc công đều đang mai phục xung quanh.
Lúc này, Tư Đồ đã rối như tơ vò, mặc kệ ngọn lửa mạnh cỡ nào, đạp chân ga xông thẳng ra ngoài.
Một tiếng sau.
Bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu, đi tới trước mặt mọi người, “Đạn xuyên qua tim, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Che đi đôi mắt còn đau nhức, Lâm Diêu vô lực ngồi xuống ghế, gục đầu xuống.
Hứa Thận vẫn phải chết, chết không minh bạch, cái chết không có một chút giá trị, thậm chí khiến cho người ta căm giận.
Nhưng Lâm Diêu vẫn cảm thấy đau lòng, nếu không vì mình, Hứa Thận sẽ không đến mức này.
Trong trí nhớ Từ Hạo Vũ là một người cố chấp lại si tình, có đôi khi sẽ rất đơn giản thuần khiết, có lúc sẽ hay âu lo, đối đãi với người yêu thường mang sự liều lĩnh.
Hắn yêu bác sĩ, có phản bội mình cũng muốn đi cùng người kia, giống như ngày trước, dù bị cha đánh gãy tay cũng không nói ra tung tích của mình.
Chuyện đó đã trải qua nhiều năm, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy có lỗi với người ta.
Hắn nhớ rõ, hôm đó là một buổi chiều chạng vạng, vừa tan học lớp bổ túc, hắn chạy tới tìm mình, đầu ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt căng thẳng.
“Nguy rồi, chuyện của tụi mình, ba mẹ anh biết rồi!”
“Sao lại biết?”
“Thật đó.
Tối hôm qua lúc em với anh làm cái chuyện kia, mẹ anh nghe thấy.”
“Anh nói mẹ anh về nhà ngoại mà?”
“Nửa đường quay về nhà lấy đồ thì nghe.
Diêu, em đi mau đi, tính ba anh nóng, nhất định sẽ đánh em.”
“Không được, không thể để anh ở lại một mình được.”
“Đừng có ngốc thế.
Tối nay em lên đường đi thi, cùng anh về nhà thì sao mà đi thi được? Với lại thầy cũng không biết ngày mai em đi thi trường cảnh sát, em về rồi còn đi được à?”
“Tôi cũng không thể đi bỏ anh ở lại được.”
“Không sao đâu, ba anh cũng đâu thể đánh chết anh, nhịn chút là thôi.
Nhưng em thì khác, Diêu, em phải thi đậu, đừng nghĩ tới anh, cũng đừng nghĩ nhà mình như thế nào, chỉ chuyên tâm đi thi thôi.
Chuyện trong nhà anh cứ để anh lo, sẽ không làm em phân tâm.”
Một giây đó hắn chọn trường cảnh sát, bỏ qua trách nhiệm mà mình phải chịu cùng Hứa Thận.
Thi xong, Lâm Diêu bị ông ngoại đưa đi thành phố khác, hắn không ngừng gọi điện về nhà Từ Hạo Vũ, nhưng không ai bắt máy.
Hỏi bạn học cũng chẳng ai biết.
Kỳ nghỉ đầu tiên của trường cảnh sát, Lâm Diêu về nhà, nghe nói Hứa Thận được đưa đến nhà bà con ở nhờ, ba mẹ cũng dọn nhà đi.
Lần đó về nhà, người của Lâm gia cắt đứt mọi quan hệ với Lâm Diêu, mang theo hổ thẹn và đau lòng, hắn rời khỏi nhà, rời khỏi nơi từng mang bao nhiêu ký ức đẹp đẽ đó.
Hết chương 43.
- -----oOo------