quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.

Lâm Diêu bận bịu chạy khắp các trung tâm mua sắm trong thành phố, cầm một lượng nhỏ trong tay tìm không dưới mười mấy nhân sĩ chuyên nghiệp làm khảo sát.

Thời gian trôi nhanh tới chạng vạng tối.

Nhớ tối nay Tư Đồ phải bay, hắn mang một túi thành quả điều tra chạy về nhà, hy vọng trước khi đối phương đi cả hai vẫn kịp ăn bữa tối, đưa vài thứ.

Nhưng khi về tới nhà, hắn phát hiện Cát Đông Minh và Đường cảnh giam vẫn còn ở đây! Lâm Diêu vừa thay dép vừa hỏi, “Ba người ăn gì chưa?”

Cả ba cùng lắc đầu.

“Ăn ở nhà luôn đi, tôi đi nấu mì, chờ một chút.”

Tư Đồ đã sớm đói bụng, thấy vợ mình quan tâm như vậy, đứng lên nhận áo khoác của hắn treo lên, lại cầm một ly nước cho hắn uống thông cổ, ngoan ngoãn đi theo vào bếp.

Cát Đông Minh ở bên cạnh lấy chân tướng ra nói thẳng, “Tư Đồ càng ngày càng giống hiền thê.”

Đường cảnh giam liên tục gật đầu.

Trong bếp, Tư Đồ giúp Lâm Diêu cột dây tạp dề, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra cho hắn.

Lâm Diêu xoay đầu nhìn ra ngoài, thấp giọng hỏi, “Hai ông hồ ly đó nói gì?”

“Không muốn để anh đi.” Tư Đồ cười nói.

“Vậy anh tính sao?” Lâm Diêu rửa rau, “Muốn đi thì cứ đi, bọn họ cũng đâu cản được anh.”

“Em thấy sao?” Tư Đồ chuẩn bị rổ đựng rau đã rửa.

Bỏ mấy loại rau yêu thích vào rổ cho ráo nước, Lâm Diêu không hề nghĩ ngợi nói, “Tôi thì muốn anh mau về đó tìm bằng chứng rồi hủy đi, cứ để như vậy không phải chuyện tốt.”

“Anh không đi.”

“Hả?” Lâm Diêu ngừng tay, nước lạnh dội lên tay áo.

Tư Đồ cười kéo tay hắn ra, dùng khăn lau.

Lâm Diêu khó hiểu nhìn hắn, “Chẳng phải anh luôn muốn biết ai là người giúp đầu quỷ bắt anh sao?”

“Hồi trước thì nghĩ như vậy, bây giờ ngược lại thấy không cần.

Chủ yếu là có em rồi, mấy chuyện cũ anh cũng thấy nhạt đi.”

Lâm Diêu nghĩ trong lòng: Nếu nhạt rồi thì sao không đi thăm mộ ba anh?

Nghĩ thì nghĩ nhưng không thể nói.

Lâm Diêu chỉ là lo lắng lỡ bị bác sĩ đào hố ở sơ hở này, hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng.

Trong lòng không bỏ được chuyện kia, liền hỏi, “Tư Đồ, anh rốt cuộc nghĩ sao?”

“Cũng không có gì, em đừng lo.” Tư Đồ cười nói, “Cứ theo thứ tự mà làm.

Anh giúp em kết án ở sân khấu.”

Nghe vậy Lâm Diêu than thở một tiếng, “Đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Tuy nói động cơ và phương pháp gây án tôi đã biết rồi, nhưng vẫn không tìm được bằng chứng.

Không có bằng chứng thì không kết án được, anh cũng đừng hao phí thời gian với tôi.”

Lau khô nước trên tay, Tư Đồ thờ ơ nhún vai, trông dáng vẻ rất cà lơ phất phơ, sờ lên gương mặt mềm mại của Lâm Diêu, “Cục cưng, anh vẫn luôn tin một câu nói, quan trọng nhất vẫn là đặt an toàn lên hàng đầu.

Đem hai chuyện ra so sánh, anh vẫn thấy bên em cần thiết hơn, cho nên, chuyện này không được thương lượng, anh làm chủ.”

“Tư Đồ, hai chúng ta ai là chủ nhà?”

“Em đó.”

“Vậy phải nghe lời tôi.”

“Lúc đám cưới anh cho em mặc lễ phục màu đen.”



Mấy giây sau, Tư Đồ đắc chí rời khỏi bếp.

Lâm Diêu nấu mì trong bếp, nhiệt độ trên mặt vẫn không hề giảm, trong lòng vì câu “Lúc đám cưới anh cho em mặc lễ phục màu đen” mà nở hoa.

Đây không phải chỉ vì một bộ lễ phục khiến hắn dung túng Tư Đồ, trên thực tế đây là Tư Đồ dung túng hắn.

Một lòng nhớ mong, một lòng cưng chiều, còn có tín nhiệm và kiên trì không thể nói rõ.

Tư Đồ nói không đi, cũng không nói muốn nhúng tay vào công việc của vụ sân khấu.

Mặc dù Vương Tú là người ủy thác của hắn, nhưng khi mình quyết định nhận vụ này, Tư Đồ giống như vẫn luôn bỏ dở dang, phương hướng chính thì vẫn nắm được.

Người chồng như vậy, không làm chút gì cho hắn thì cũng không được.

Mặc dù trước mắt vẫn chưa có bằng chứng, nhưng không có nghĩa là không bắt được hung thủ.

Giống như Tư Đồ đã nói — Thủ pháp và động cơ ở trước mặt, bằng chứng chỉ là một món điểm tâm mà thôi.

Lúc đó hắn khịt mũi xem thường lời này của Tư Đồ, nhưng bây giờ lại hiểu ra ý nghĩa sâu xa của nó.

Lâm Diêu nấu mì xong, đổ ra từng tô, tiếng kêu “Tư Đồ, vào giúp tôi.” nghe rất vui vẻ.

Mặc dù Lâm Diêu nấu ăn cũng không phải rất ngon, nhưng nấu mì thì phải nói là số dzách.

Bốn người đều đói bụng, ăn ngấu nghiến, một nồi mì lớn đều mau chóng ăn sạch.

Cầm giấy ăn lên lau miệng, không đợi bất kì ai lên tiếng, Lâm Diêu bỗng nhiên mở miệng, “Tối nay kết án.”

Cát Đông Minh không hề khách sáo phun nước mì ra ngoài, Đường cảnh giam bình tĩnh né tránh, nói, “Cần cái gì cứ nói.”

“Nói một tiếng với đồn công an ở quê Tư Đồ, giám sát chặt chẽ những người liên quan tới vụ án của ba Tư Đồ, theo dõi là được, không cần làm những chuyện khác.

Ngoài ra, phát lệnh truy nã Vương Lương, lý do là… buôn lậu.”

“Buôn lậu?” Không chỉ có Cát Đông Minh và Đường cảnh giam cùng nghi vấn, cả Tư Đồ cũng không nhịn được hỏi.

Lâm Diêu cũng không thèm nhìn bọn họ, nói, “Xã hội đen hãm hại Vương Lương chính là nói hắn dính vào vụ buôn lậu, chúng ta mượn dùng một chút, mục đích là để bác sĩ biết chúng ta đã phát hiện Vương Lương.

Nếu như lấy lý do vụ án năm xưa của Tư Đồ, bác sĩ nhất định sẽ nhận ra chúng ta gài bẫy hắn.

Cho nên phải mượn lý do ban đầu xã hội đen hãm hại Vương Lương, lệnh truy nã cũng không phải do chúng ta ban hành, mà hợp tác với phòng chống buôn lậu, nhờ bọn họ phát lệnh.

Hồi sau tôi còn phải về tổ trọng án quậy một trận, làm tròn lời nói dối này.”

Nghe Lâm Diêu nói lời này, Tư Đồ liền biết toàn bộ kế hoạch của hắn.

Giải thích cho Cát Đông Minh vẫn chưa hiểu, “Cách này của Tiểu Diêu là hiệu quả nhất.

Mục đích của bác sĩ là chia rẽ chúng ta, những người như chúng ta không phải tách ra rồi thì dễ đối phó, phải tính đến cục diện, hiện tại chúng ta không thể tách ra được.

Nhưng tôi không đi, bên phía bác sĩ sẽ phát hiện điều lạ thường, cho nên chúng ta phải cho hắn một chút điểm tâm ngọt.

Cân nhắc thiệt hơn, chỉ có Vương Lương là đáng để lợi dụng.

Nếu lấy lý do vụ án năm xưa của tôi để bắt hắn, vậy thì quá ngu, quan hệ giữa tôi và cảnh sát không tốt tới vậy, người sáng suốt nhìn vào cũng biết là chúng ta giở trò.

Cho nên Tiểu Diêu muốn bác sĩ biết là, Vương Lương không chỉ có tổ chuyên án điều tra, tổ trọng án cũng đang điều tra hắn.

Vì thế, phải dùng chuyện Vương Lương dính vào vụ buôn lậu để truyền tiếng đi, để phòng chống buôn lậu phát lệnh truy nã là hợp lý nhất.

Xét theo đầu óc của bác sĩ và tính khí của Tiểu Diêu, cậu ấy phải tới tổ trọng án đem Vương Lương ra làm ầm ĩ một trận.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, chúng ta chơi cùng bác sĩ chẳng phải luôn là trò này sao?”

Cát Đông Minh nghe từ đầu tới cuối không có chỗ phản bác, chỉ có thể than thở tố khổ với Đường cảnh giam, “Tiểu Lâm ngày xưa không như vậy, nó là một đứa trẻ tốt, sao giờ bị dạy hư rồi? Ngài nói thử, Mạc Bân tìm tôi đòi lời giải thích, tôi phải nói gì mới được?”

Nói xong, hắn nghiêm túc nhìn Tư Đồ và Lâm Diêu, trong ánh mắt kiên định còn mang vẻ mình là chỗ dựa vững chắc.

Hai con hồ ly lớn nhỏ rời khỏi nhà, Tư Đồ thu dọn chén đũa, Lâm Diêu ngồi ở phòng khách suy nghĩ trình tự kết án, bất tri bất giác thiếp đi.

Tư Đồ từ bếp đi ra, quả thật không nỡ gọi hắn dậy, có thể hắn đã lập được quân lệnh trạng, thì giờ cũng không phải lúc để ngủ.

Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm của Lâm Diêu, cạy hàm răng ra m*t lấy đầu lưỡi, chỉ lát sau Lâm Diêu tỉnh lại, hơi híp mắt ôm cổ Tư Đồ, đáp lại Tư Đồ vuốt v e.

Sau khi nụ hôn kết thúc, da mặt của Lâm Diêu hồng hồng, nhìn đối phương nằm trên người mình, không mở miệng trước tiên sờ lên mặt hắn, cười nói, “Không nỡ à?”

“Đã sớm không nỡ lâu rồi.”

Trên mặt Tư Đồ có chút cô đơn, nhìn Lâm Diêu, “Tiểu Diêu, em làm nhiều như vậy lại chẳng được báo đáp, có lúc nào không cam lòng không?”

“Dĩ nhiên là không.

Chỉ cần anh có thể bình an sống cùng tôi tới răng lông đầu bạc, đó đã là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi.

Với lại, Lượng tử là đồ đệ của anh, chuyện này để hắn làm tôi rất an tâm.”

Tư Đồ thở dài một tiếng, ôm chặt Lâm Diêu, “Tiểu Diêu, nhận lời anh, tuyệt đối, tuyệt đối không được rời xa anh.”

Đúng là đồ ngốc, chuyện này chẳng phải đã định rồi sao, còn hỏi cái gì nữa.

Lâm Diêu trong lúc dở khóc dở cười cũng ôm lại người yêu, cưng chiều hắn, “Anh không rời, tôi sẽ không đi.”

Tối hôm đó khoảng chín giờ, xe của Vương Tú dừng lại ở gần rạp hát, dựa theo đường đi Tư Đồ đã dặn qua điện thoại, cô xuống xe đi vào trong qua lối cửa nhỏ.

Mấy phút sau cô tới trước sân khấu, thấy cậu trai trẻ mà Tư Đồ đã nói.

Cậu trai này mặc quần jean màu xám tro, áo hoodie màu trắng, khoác áo khoác họa tiết ô vuông đen xám, một cậu trai tuổi vị thành niên vô cùng đẹp trai.

Người này chính là Hoắc Lượng, hắn thấy Vương Tú đi tới sân khấu, liền đưa tay đón, lộ ra nụ cười dịu dàng, “Để tôi kéo chị lên, ở bên kia có cảnh sát.”

Vương Tú hơi sững sốt, lúc này mới thấy hai bên sân khấu có cảnh sát đang tìm gì đó.

Cô xoay đầu lại, thấy Hoắc Lượng nhìn mình cười, bèn đưa tay ra.

Trên sân khấu, Vương Tú thấy Lâm Diêu, chẳng qua đối phương bận rộn, đang chỉ huy từng người đi vào vị trí.

“Trên đó rất nguy hiểm.” Vương Tú thuận miệng nói.

“Không sao, chỉ kiểm tra có lệ thôi.” Nói xong, Hoắc Lượng mời Vương Tú đến bên trái sân khấu, còn đích thân chuẩn bị ghế cho cô.

“Tôi lau rồi, chị ngồi đi.”

Cậu trai trẻ rất lễ phép còn chu đáo, Vương Tú gật đầu, ngồi xuống, hỏi, “Tư Đồ bảo là cậu sẽ nói với tôi ít chuyện, chuyện gì thế? Cậu, cậu cũng điều tra vụ án sao?”

“Tư Đồ là sư phụ của tôi, lúc tra án cũng hay dẫn tôi theo.

Gần đây sư phụ bận vụ khác, nhờ tôi tới thay mặt giùm.” Hoắc Lượng cười ôn hòa, chỉ lên sân khấu, “Giấy huỳnh quang ở đó rất vi diệu, giám đốc sân khấu nói với tôi, không chỉ có nhân viên nhờ nó để bày đạo cụ, diễn viên cũng lợi dụng nó để nhận định hướng của sân khấu.

Lúc vụ án của Lưu Nghị xảy ra, chị ở trong phòng vệ sinh bị khóa trái không biết gì, tôi nói đơn giản một chút.

Chị đụng trúng thanh gỗ làm ngã thùng nước, gây ra chập điện, trên sân khấu đen kịt.

Trong bóng tối chỉ có thể thấy ánh sáng của giấy huỳnh quang.

Lúc đó Lưu Nghị đang đứng bên cạnh bàn đạo cụ, coi như là phản ứng đầu tiên của diễn viên, hắn sẽ thông qua vị trí của giấy huỳnh quang để xác định vị trí của đạo cụ, cũng muốn không đứng quá gần những diễn viên khác.

Mà thời gian năm giây, vừa lúc là thời gian để chuyển cảnh, đạo cụ cỡ lớn ở trên trần từ từ hạ xuống, sắt phối trọng là vật dùng để cân bằng trọng lượng.

Nhưng dây cột sắt phối trọng bị lỏng, cục sắt rơi xuống đập chết hắn.”

Lúc Hoắc Lượng nói chuyện, Vương Tú nghe rất nghiêm túc.

Sau đó đặt câu hỏi, “Có lẽ cậu không hiểu nhiều, khi đèn tắt sẽ lập tức có nhân viên lên đổi đạo cụ, khi đó diễn viên không thể đến gần giấy huỳnh quang, làm vậy sẽ đụng trúng bọn họ.”

Hoắc Lượng nghiêng đầu cười, tùy ý nói, “Nếu giấy huỳnh quang dán sai vị trí thì sao?”

Hả? Vương Tú phát ra tiếng kinh ngạc, không biết trả lời thế nào mới phải.

Hoắc Lượng lấy bản vẽ mô phỏng ra nhưng không đưa cho cô, nói, “Tôi đã hỏi qua người phụ trách, anh ta chính miệng nói với tôi, miếng giấy huỳnh quang này dán sai vị trí rồi.

Nhưng đây chắc chắn không phải sơ sót của anh ta, mà là có người cố tình lột ra dán lại.

Chúng ta suy đoán một chút, lúc đó trên sân khấu đen kịt, Lưu Nghị nghĩ là nhân viên sẽ lên đổi đạo cụ.

Vậy thì làm một diễn viên sân khấu, hắn đương nhiên sẽ tránh ra.

Nhưng trong bóng tối làm sao để xác định phương hướng? Lúc này, giấy huỳnh quang ở dưới chân chính là ký hiệu cho diễn viên.

Hắn thấy dưới chân có giấy huỳnh quang liền theo bản năng lùi lại mấy bước, mà chính vì hắn bước nhầm hướng, mới dẫn tới cái chết.

Nếu hắn đi đúng hướng, sắt phối trọng sẽ đập trúng cái bàn.”

Vương Tú mím môi, có chút khiếp đảm hỏi, “Ý cậu là có người cố ý dán sai, là ai?”

“Lỗ Thần.”

“Lỗ Thần? Tại sao lại là hắn?”

“Bởi vì hắn muốn chiếm tiền bảo hiểm của chị một mình.”

“Không, chờ đã, tại sao lại là hắn? Chiếm một mình là sao?”

Hoắc Lượng đứng trước mặt Vương Tú, ngước mặt nhìn cô, giọng nói khá nhỏ nhưng rất vững vàng, “Chị vẫn chưa rõ sao? Lưu Nghị và Lỗ Thần đồng mưu muốn giết chị.

Nếu như không nhờ chị vô tình đá trúng thanh gỗ, tối hôm đó người chết là chị.”

Nghe vậy, trên mặt Vương Tú là sự kinh ngạc.

Hết chương 31.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui