quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Đúng lúc này, trên lầu có một người đàn ông chừng 40 tuổi đi xuống, thấy bọn họ liền hỏi, “Hai người làm gì ở đây?”

“Chúng tôi muốn hỏi chỗ bán bánh quẩy.

Bậy! Không phải, chúng tôi muốn tìm người trong nhà này.” Bị bà lão làm cho bị liệu, Tư Đồ tức muốn chết.

Lâm Diêu còn cười chưa xong, bà lão đã quay vào trong nhà.

Tư Đồ vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ vào cửa nhà của bà lão, “Bà lão bị lãng tai, chúng tôi làm ồn đến mọi người?”

Người kia cười cười, “Bác Hồ lớn tuổi, bình thường cũng giống như vậy với hàng xóm.

Hai người muốn tìm Tôn Cường?”

“Đúng vậy, gõ cửa cả buổi cũng không thấy ai trả lời.”

Người kia đi xuống lầu, quan sát liếc mắt nhìn Tư Đồ, “Tôn Cường chuyển nhà rồi.

Khoảng đầu năm tôi thấy hắn chuyển đi.”

“Là chuyện của tháng mấy, anh có nhớ không?”

“Ừm, hình như là đầu tháng hai.

Đúng rồi, đầu tháng hai, lúc đó gần sinh nhật con gái tôi, tôi nhớ rõ.”

“Anh có biết hắn chuyển đi đâu không?”

“Cái này tôi không rõ.

Cậu là bạn hắn?”

Tư Đồ gật đầu, chuẩn bị nói dối, “Đã lâu rồi không gặp, vừa may tới đây làm việc, muốn gặp hắn.

Vậy tại sao hắn dọn nhà?”

Người kia lắc đầu, “Hai cậu ra công ty dọn nhà đầu hẻm hỏi thử, tôi nhớ hắn từng tìm tới công ty đó.”

“Cám ơn anh.”

Tư Đồ nhìn người kia đi lên lầu về nhà, liền vội vàng đi xuống tìm công ty dọn nhà kia, lúc đi xuống cầu thang thuận tiện đỡ người nào đó đang ôm hông cười, thì thầm trong miệng, “Đừng có cười nữa.”

Sau khi ra đầu hẻm, Tư Đồ phát hiện mục tiêu rất rõ, cũng chỉ có một công ty dọn nhà thôi.

Lâm Diêu giơ thẻ cảnh sát với quản lý công ty, muốn nói rõ ý định đến đây.

Quản lý không dám chậm trễ, lập tức tìm ra tập ghi chép hồ sơ đầu năm, trọng điểm tập trung vào tháng hai.

Quả nhiên tìm được một người tên là Tôn Cường.

Nhưng mà điều khiến hai người thất vọng là, Tôn Cường nhờ công ty dọn nhà gói ghém đồ trong nhà, là để vận chuyển ra trạm xe lửa.

Vì vậy, hai người lại lái xe tới trạm xe lửa.

Chạy tới chạy lui cả buổi, cũng đã tới hai giờ chiều.

Tra xét chỗ nhân viên vận chuyển cả ngày mới có kết quả.

Nhưng kết quả này càng khiến bọn họ thêm kinh ngạc!

“Người này vào ngày 4 tháng 2, đến nhờ vận chuyển, địa chỉ hắn ghi là chỗ tiếp nhận đồ ở trạm xe lửa thành phố C.

Nhưng vào buổi chiều ngày 25 tháng 2, bên kia gọi điện lại, nói phần hàng vận chuyển đến hôm nay cũng không có người nhận.”

“Có thể phiền anh gọi điện tới trạm xe lửa thành phố C, hỏi xem hàng hóa đó đã bị lấy đi chưa không?”

Không lâu sau, tin tức truyền về, vẫn không có ai đứng ra nhận đồ của Tôn Cường, địa phương đã căn cứ theo địa chỉ hắn cung cấp liên hệ mấy lần, cũng không có hồi âm.

Lúc này Tư Đồ hỏi, “Các anh còn giữ biên lai khi đó hắn điền không?”

Nhân viên không dám nói không có, tìm hơn hai tiếng mới ra.

Tư Đồ và Lâm Diêu cầm lấy xem, cũng biết không có tiếp theo.

Địa chỉ liên hệ của Tôn Cường là cái ở thành phố S, số điện thoại cũng đã ngưng sử dụng, số bàn cũng là ở thành phố S.

Thứ duy nhất thật trong biên lai là số ID và tên mà thôi.

Hơn 4h chiều, hai người đi bộ trên đường gió lộng.

Nói là căng gió, nhưng trong lòng chất đầy phiền muộn.

Căn cứ theo hồ sơ của Tôn Cường ở thành phố S, ba mẹ đều đã mất, cũng không lập gia đình, quê quán ở thành phố C.

Hắn đến đây sống cũng đã một khoảng thời gian dài, không biết ở thành phố C còn thân thích nào không, giờ làm sao để tìm người? Manh mối trước mắt như đứt đoạn, khi đó bọn họ nhận ra cái chết của Lương Tuyết hoàn toàn không hề đơn giản.

Tư Đồ hút xong điếu thuốc, lên tiếng, “Về nhà trước đi, giờ có ở đây suy nghĩ cũng không ra cách.”

“Về nhà thì có cách? Tôn Cường rõ ràng chơi trò kim thiền thoát xác, hắn chuyển đồ về thành phố C rồi không nhận, bản thân đã sớm chuồn mất.

Trốn cái gì? Trốn ai? Những điều này chúng ta không biết.”

“Đi, đi tìm Giang Vũ.”

Đôi mắt Lâm Diêu sáng lên, hỏi, “Anh muốn nhờ hòa thượng tìm người?”

“Việc này là sở trường của hắn, không tìm hắn thì tìm ai? Hai chúng ta ai có thời gian đi từng nhà tìm người?”

Lâm Diêu nghĩ cũng đúng.

Vốn cũng có ý định nhờ người trong tổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên để hai đầu bút cùng vẽ thì sẽ nhanh hơn.

Trong lúc chờ Tư Đồ đi nói chuyện với hòa thượng, hắn đi gọi điện cho tổ trưởng.

Hừ, chẳng phải chỉ là một Tôn Cường thôi sao, cả hắc bạch cùng tìm, hắn có trốn lên trời cũng kéo hắn xuống!

Tư Đồ và Lâm Diêu chạy tới văn phòng của Liêu Giang Vũ, vừa vặn bắt được người ngay cửa đang muốn ra ngoài làm việc.

Tư Đồ không cho đối phương đặt câu hỏi, hai ba cái đẩy người vào trong văn phòng.

Chờ Liêu Giang Vũ nghe yêu cầu của họ xong, hít một hơi, “Mẹ nó quỷ háo sắc, có chuyện tốt không bao giờ tìm tới tôi, kiếp trước tôi gây nghiệp gì mà kiếp này phải quen cậu bị cậu sai bảo, sớm muộn gì tôi cũng phải tới trước mặt Phật Tổ tự cắt đứt kinh mạch, làm lại con người mới rồi quay lại quen cậu, tôi còn bị cậu chơi nữa thì tôi không phải họ Liêu!”

Rầm! Tiếng cửa phòng đóng lại điếc tai vang lên, Liêu Giang Vũ cũng vội vã rời khỏi trong căm tức, để lại hai người đứng nhìn nhau.

Rất lâu sau đó, Tư Đồ mới nhìn Lâm Diêu hỏi, “Hồi nãy hắn nói cái gì vậy?”

“Ý hắn là sống chết gì hắn cũng mặc kệ.”

Tư Đồ sờ cằm, nghi ngờ nói, “Bao lâu rồi Tử Hi không cho hắn làm?”

“Rất giống tình trạng dục cầu bất mãn.

Nhưng mà Tử Hi ngoan như vậy, sao có thể cấm dục hắn?”

“Đó là làm thiếu.”

“Ừ, có thể.”

“Tiểu Diêu, anh phát hiện bây giờ em càng ngày càng thông minh.

Hay là hai chúng ta thử tìm Tử Hi? Em nói thử xem, Giang Vũ có khi nào liều mạng với anh không?”

“Có thể.”

“Vậy bỏ đi.”

Ở chỗ của Liêu Giang Vũ ăn trưa, Lâm Diêu thấy Tư Đồ một chút cũng không để tâm, cũng không cần thiết đi an ủi hắn.

Nhưng mà vẫn nên nói rõ nhờ người trong tổ đi tìm Tôn Cường.

“Sợ là người bên em không làm được.

Cảnh sát ra mặt, Tôn Cường càng trốn, vẫn nên ra tay từ xã hội đen.”

“Hòa thượng mặc kệ rồi, Diệp Từ đưa Tiểu Đường du sơn ngoạn thủy, anh còn cách nào khác?”

Tư Đồ cười haha, “Em nghĩ trong tay anh chỉ có hai người họ thôi?”

Lâm Diêu nhìn vẻ mặt vốn muốn đánh sẵn của Tư Đồ, sao lại cảm thấy gợi cảm thế nhỉ? Việc này sau đó Tư Đồ có phân tích giùm hắn, bởi vì bị hắn ăn no rồi, nên tâm tình sung sướng.

Đi theo Tư Đồ tới khu đèn đỏ của thành phố, bước vào một quán bar vô cùng hết sức tầm thường.

Mấy người đàn ông ăn bận bặm trợn vừa nhìn thấy Tư Đồ liền đứng dậy, cung kính gọi, “Tư Đồ đại ca.”

“Đại ca của mấy người đâu?”

“Đang ở phòng làm việc đó anh.”

Một người vội vàng đi vào trong, Lâm Diêu lén hỏi, “Người đó là ai?”

“Cầm đầu lớn nhất khu này.”

Hừ! Người này dẫn cảnh sát tới gặp một tên cầm đầu, thực sự bất ngờ nha.

Bản thân đang suy nghĩ có nên nói thân phận không hay giấu cho Tư Đồ, kết quả Tư Đồ mới đi tới trước cửa đã la to, “Cá Mập đâu ra đây, tôi đưa vợ cảnh sát đến gặp này!”

Lâm Diêu tức giận, đấm một quyền sau lưng Tư Đồ! Tư Đồ coi như gãi ngứa, xoay đầu cười haha, còn nhân cơ hội kéo tay hắn.

Câu đầu của Tư Đồ khiến Lâm Diêu giận chết khiếp, khi tên cầm đầu bên kia bước ra, câu đầu tiên của hắn là: “Để tôi xem xem, ui cha đẹp trai thế!”

Lâm Diêu xoay người bỏ đi, Tư Đồ kéo lại cười haha, nói với người bạn xã hội đen của mình, “Người của tôi đương nhiên đẹp trai.

Tiểu Diêu đừng nóng, anh với Cá Mập quen đùa vậy rồi.”

Lâm Diêu nhăn mặt, nhìn không rõ là cười hay tức giận, nghiến răng nói, “Hai người lấy tôi ra làm trò đùa?”

Tiếng cười của Cá Mập có chút điếc tai, nhiệt tình đẩy hai người vào phòng.

Lâm Diêu đang suy nghĩ làm sao để ngược đãi tên khốn Tư Đồ đây.

Tên cầm đầu này và Tư Đồ cười hihi haha nói chuyện vài câu.

Hắn xoay đầu nói với Lâm Diêu, “Tôi đã sớm nghe Hoàng đại ca nói Tư Đồ bị cảnh sát thu phục, tôi còn có chút không tin, hôm nay tôi gặp rồi, thật sự không phản đối.”

Hoàng đại ca? Là đầu quỷ! Thì ra người này có quan hệ với đầu quỷ, thảo nào không bài xích thân phận của mình.

Lúc này, Cá Mập như trôi trong hồi ức của bản thân, hắn nói, “Trước đây, tôi làm tuyết tôn cho đại ca, lúc thì làm cật phiêu tử, giờ thì thu đám thanh đầu cơ mễ.”

Những câu này một nửa là tiếng lóng, Tư Đồ đã từng dạy hắn, ý Cá Mập là, trước đây hắn làm vệ sĩ, nghỉ làm thì chuyển sang đi trộm, giờ thì thu tiền bảo kê từ mấy người có thân phận thấp hơn hắn.

Cá Mập nhớ lại xong, tổng kết cũng không tệ.

Sau đó là một tràng cười, mới lên tiếng hỏi, “Có việc gì mà tới tìm tôi, nói đi, hái bầu hay đánh đồng tâm?”

Câu này Lâm Diêu nghe không hiểu, dùng ánh mắt hỏi Tư Đồ.

Người ngồi cạnh cười lắc đầu, nói, “Tôi không tới tìm anh để mua mạng người.

Cá Mập, giúp tôi tìm một người.”

“Được, chết hay sống?”

“Đừng giế t chết, tôi muốn người còn sống.” Nói xong, Tư Đồ đưa hồ sơ của Tôn Cường và biên lai của trạm xe lửa cho Cá Mập xem.

Cá Mập xem hồ sơ chừng ba bốn phút, sau đó trả hồ sơ lại cho Tư Đồ, hỏi, “Cần gấp?”

“Đúng vậy.”

Cá Mập suy nghĩ vài phút, đồng ý giúp Tư Đồ kiếm người sớm nhất có thể.

Giữa Tư Đồ và Cá Mập dường như không có sự khách sáo, đối phương cũng không đứng dậy tiễn.

Lâm Diêu ước gì có thể mau chóng rời khỏi cái nơi chướng khí này, chờ bọn họ lên xe, Tư Đồ nói, “Cục cưng, anh nhập gia tùy tục, lên núi nào hát bài núi đó, em nhã nhặn với kiểu người như Cá Mập là không tốt.” Thấy Lâm Diêu trầm mặc không nói, lòng Tư Đồ không yên, lo lắng hắn kiêng kỵ thân phận của Cá Mập, trở về bị Cát Đông Minh hỏi cũng không tiện bề ăn nói.

Nhìn Tư Đồ giải thích, Lâm Diêu không tỏ vẻ gì.

Người nào đó nóng nảy, “Tiểu Diêu, anh biết em mất hứng.

Chuyện nó thế này, trước đây, Cá Mập bị người ta hãm hại, thiếu chút nữa bị xử chết.

Lúc đó Hoàng đại ca bận, xin anh giúp hắn, anh và Cá Mập vì thế biết nhau.

Em nhìn đi, Cá Mập đã sớm rửa tay gác kiếm rồi!”

“Hái bầu và đánh đồng tâm nghĩa là gì? Sao anh không chỉ tôi?”

Tư Đồ ngẩn ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Em im cả buổi để suy nghĩ cái này hả? Hái bầu là bẻ đầu, đánh đồng tâm là chặt giò.”

“À… Tư Đồ, từ hôm nay tới lúc mở phiên tòa, anh ra phòng khách ngủ.”

“Hả?”

“Bác bỏ kháng án, duy trì nguyên xử!”

Anh có tội gì? Anh có tội gì chứ?!! Trong lòng Tư Đồ la hét.

Tư Đồ cảm thấy ủy khuất của mình vẫn không được xử thỏa đáng, đành phải đánh tạm trò “Tới đó không làm theo ý em”, làm trẻ ngoan tạm thời.

Sau khi cãi nhau ầm ĩ, Lâm Diêu và Tư Đồ đến gặp người bên tổ giao thông.

Trên đường đi, Lâm Diêu hỏi Tư Đồ dùng quan hệ gì mà tìm được người bên tổ giao thông đó, Tư Đồ cười cười, không nói ra chân tướng, Lâm Diêu liền rõ chắc hắn lại gài bẫy ai nữa rồi.

Bỏ đi, không truy cứu quá trình, kết quả quan trọng hơn.

Người Tư Đồ hẹn gặp là người quản lý hồ sơ của tổ giao thông, nói cách khác, tất cả hồ sơ đều nằm trong phạm vi quản lý của hắn.

Hết chương 14.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui