Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Mặc dù rất muốn buộc mình vào Tư Đồ, nhưng dù sao vụ án vẫn quan trọng hơn.
Lâm Diêu căn dặn hắn đi một mình phải chăm sóc bản thân, cho dù đi tới đâu cũng phải báo cáo về cho tổ chức, sau đó mới đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Lâm Diêu căn cứ theo địa chỉ ghi trong mảnh giấy nhỏ, đi tới một khu phố nhỏ gần trường đại học S, sau khi tìm được số nhà chính xác mới gõ cửa.
Không lâu sau, Lâm Diêu nhận được sự tiếp đãi rất nhiệt tình.
Bên trong căn phòng, ông già đặt bút xuống, trả lời câu hỏi thứ nhất của Lâm Diêu, “Cậu cũng nhìn ra, nhà của tôi rất gần trường đại học S, mỗi ngày đều đi chạy bộ xung quanh.
Sáng hôm đó tôi cũng thức dậy, ra khỏi nhà lúc năm giờ, chạy một vòng rồi chạy về nhà, chắc là hướng nam.
Vào thời gian đó, tôi nhìn thấy một chiếc buýt nhỏ màu trắng.
Tốc độ khá là nhanh.
Sáng sớm mà, ít người ít xe, tài xế chạy nhanh thì cũng bình thường.
Sau đó tôi chạy dọc bờ tường, mắt thấy đến góc cua, tôi nghe thấy tiếng thắng xe chói tai.
Tôi không nghĩ là đụng trúng người, chỉ cho là chiếc xe cán phải vật gì đó.
Tôi không để ý tiếp tục chạy chậm, khoảng hai ba phút sau, tôi nghe có người la lên: ‘Cấp cứu, có người bị đụng xe, gọi cấp cứu!’, tôi mới biết là xảy ra tai nạn.”
Nghe ông nói xong, Lâm Diêu lần thứ hai xác nhận manh mối lấy từ Thư Nhã, nhưng mà để cẩn thận, hắn vẫn hỏi là, “Sau khi chạy tới đó, ông nhìn thấy mấy người?”
“Để tôi nhớ, hình như là ba bốn người.
Mùa đông mà, sáng sớm chừng sáu giờ trời còn chưa sáng.”
“Tại sao ông không đi qua nhìn xem?”
Ông cười ngại ngùng, “Không lừa cậu, con người tôi có chút mê tín, năm đó là năm tuổi của tôi, tôi cảm thấy gặp chuyện tai nạn xe cộ là triệu chứng không tốt, nên vội xoay người bỏ đi.
Tôi thấy bên đó có ba bốn người, chắc là không cần đến tôi giúp, ông già như tôi qua đó nhiều khi còn gây thêm chuyện.”
“Sau đó thì sao? Tại sao cảnh sát là tìm ra ông?”
Ông gia thở dài, “Là bà vợ tôi nói, bả không có chuyện gì làm đi tám với hàng xóm.
Nói tới nói lui thì chuyện này bị truyền ra ngoài.
Chẳng biết là ai rảnh rỗi đi tới xem cảnh sát kiểm tra hiện trường, đứng nói thế nào lại bị cảnh sát nghe thấy, khiến họ tới tìm tôi.”
Tất cả đều hợp tình hợp lý, tìm không ra chỗ nghi vấn.
Thế nhưng…
“Phiền ông nhớ kỹ lại, lúc ông nghe thấy giọng gọi cấp cứu, là nam hay nữ?”
“Nữ, rất trẻ.”
Dựa theo lời của ông và Thư Nhã, người thứ nhất phát hiện Lương Tuyết bị đụng xe là Vương Lệ Lệ.
Lúc này đã khuya lắm rồi.
Lâm Diêu bỏ ý định tới tập đoàn Hải Thiên ra khỏi đầu, quyết định về nhà.
Về nhà, Lâm Diêu tắm xong, đi vào thư phòng chỉnh lý lại toàn bộ tư liệu.
Đầu tiên, trong hồ sơ phát hiện khăn tay ở trong WC của hiện trường, chưa thể xác định là của ai.
Chỉ biết là đồ của con gái, mà người này không phải Hà Văn.
Hung thủ cách nửa tiếng giết một người, cảm giác như ôm cây đợi thỏ.
Tập Đông Bình rất có khả năng là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, hắn đã nhận ra điều gì? Có lẽ nên hỏi là hắn đã sớm nhận ra điều gì? Vì sao lại nhảy lầu?
Vụ tai nạn của Lương Tuyết tạo thành mấy người chết và mấy người mất tích, trong lúc cuộc thi diễn ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cùng lúc đó, Tư Đồ không giống như Lâm Diêu dự đoán đang ở trên máy bay.
Hắn dựa vào tường, mắt nhìn chằm chằm vào vườn hoa của một căn biệt thư lớn, căn biệt thự cao bốn tầng, chỉ có tầng một và tầng hai bật đèn, đó cũng là mục tiêu của hắn.
Hắn đã theo dõi gần hai tiếng rồi, nhưng vẫn không có ý định rời khỏi trong đầu.
Lúc đồng hồ chỉ 12 giờ, đột nhiên phía sau có một v@t cứng chỉa vào đầu hắn.
Tư Đồ ngoan ngoãn giơ hai tay lên, ý chỉ bản thân không hề có tính công kích nguy hiểm nào.
Người sau lưng bắt đầu lục soát quần áo của hắn.
Sau khi sờ từ trên xuống xong, chợt nghe một giọng nói lên tiếng, “Đi vào.”
Tư Đồ cười cười, thái độ dửng dưng đi về phía căn nhà lớn.
Khi đến cửa, cánh cửa tự động mở, vào trong rồi có hai người đàn ông vẻ mặt nghiêm chỉnh mở cửa nhà.
Bước vào phòng khách của chủ nhân căn nhà, Tư Đồ nhạo báng, “Một mình anh quản lý cả công ty bảo vệ còn bày thế trận lớn thế này, đúng là hù chết người.”
Chủ căn nhà kinh ngạc nhìn Tư Đồ, thốt lên, “Sao lại là cậu?”
“Không phải tôi thì anh cho là ai? Tập đại ca?”
Lúc Tập Quang Vinh nhận ra mình đã sai, lập tức lạnh mặt, hỏi, “Tư Đồ chú em, cậu ở đây là có ý gì? Theo dõi nhà tôi hơn cả tiếng đồng hồ.”
“Là 1 tiếng 17 phút.”
Nghe Tư Đồ nói, những người đứng xung quanh Tập Quang Vinh giật mình, không khỏi bắt đầu quan sát người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai nhưng trông khá vô lại này.
Lúc này, Tư Đồ lấy laptop ra, mở lên bắt đầu nói, “Từ 10h9p tới 11h, hướng bắc phía hai giờ có hai người, mang theo kính viễn vọng nhìn ban đêm có thông số cao.
Bảng số xe là SX123456, cả hai người đàn ông đều chừng 40 tuổi, cao khoảng 1m75, từ góc độ đến thời gian, đều là nhân viên đã được trải qua huấn luyện.” Nói xong, Tư Đồ cười hỏi Tập Quang Vinh, “Tập đại ca, anh đắc tội với ai vậy?”
Tập Quang Vinh không trả lời thẳng vấn đề, hắn thở phì phò nói với mấy người xung quanh, “Đồ ăn hại, đều ra ngoài hết đi!”
Bọn họ đều rời khỏi nhà chính, Tập Quang Vinh gọi bảo mẫu rót nước cho Tư Đồ, bấy giờ mới ngồi xuống than thở.
Hồi lâu sau lên tiếng, “Nếu tôi biết đắc tội với ai, thì cần gì ở nhà trốn?”
Tư Đồ gật đầu, biểu thị tán thành.
Nhưng mà, “Anh ít ra cũng có mặt mũi giữa hắc bạch, không tra được lai lịch của đối phương sao?”
“Vô dụng.
Tôi dùng không ít quan hệ để muốn biết ai đang theo dõi tôi, nhưng một cái gật đầu cũng không có.
Ngày hôm qua còn định bắt người để thẩm vấn, kết quả…”
“Những người đó không nhìn qua đã thấy không có nhiều năng lực, thuộc hạ của anh có rất nhiều người giỏi, cũng không bắt được?”
Tập Quang Vinh trông cực kì phức tạp lắc đầu, “Không phải mấy vấn đề này.
Hôm qua người của tôi giao thủ với bọn họ, nhưng không bắt được.
Vì người theo dõi tôi là cảnh vệ đoàn.”
Tư Đồ cả kinh! Cảnh vệ đoàn, đó là nhóm cảnh sát chỉ bảo vệ những nhà lãnh đạo quan trọng, cũng chỉ có những người cấp cao mới có quyền điều động bọn họ, người như vậy tại sao lại đi theo dõi Tập Quang Vinh? Nhưng Tư Đồ nghĩ đi nghĩ lại, cũng biết không điều gì là không có khả năng.
Vì vậy liền nói, “Tôi có thể là biết ai ghim anh, nhưng anh không được hỏi, tôi không thể nói.
Trước khi có bằng chứng chứng minh, ai trong chúng ta cũng không muốn liên quan đến đề tài này.
Điều tôi có thể nói với anh bây giờ là, đừng sợ.”
Tập Quang Vinh vốn mang một bụng câu hỏi, nhưng Tư Đồ đã nói vậy rồi, hắn cũng không tùy tiện nói thêm gì nữa.
Nhưng dù sao cũng nên hỏi Tư Đồ tại sao chứ nhỉ?
Tư Đồ vỗ vỗ chiếc túi để bên cạnh, “Tôi phải rời khỏi đây vài ngày, trước khi đi nói cho anh nghe chút tình hình của vụ án.
Mặt khác, còn có mấy chuyện muốn hỏi anh.”
Tập Quang Vinh gật đầu.
“Tập đại ca, nếu chuyện tình cảm giữa Đông Bình và Lương Tuyết tốt, tại sao Đông Bình không tham gia cuộc thi biện luận?”
“Chuyện này tôi đã nghe Đông Bình nói qua.
Nó nói cuộc thi đó làm ẩu tả, nếu nhà trường tổ chức hội giao lưu lĩnh vực chuyên nghiệp, nó sẽ tham gia.
Còn Lương Tuyết, con bé đó vốn cũng không muốn tham gia.
Trước kì nghỉ, tôi quyết định bảo Đông Bình nhân ngày nghỉ về quê của Lương Tuyết thăm gia đình con bé, lúc năm mới Lương Tuyết có mời cha mẹ lên, hai gia đình cũng định gặp một lần, chuyện của tụi nhỏ cũng quyết rồi.
Vốn hai đứa rất vui, ai ngờ Lương Tuyết lại bị chỉ định đi thi, chuyện về quê cũng bị bỏ lỡ.”
“Chỉ định? Tại sao lại chỉ định Lương Tuyết?”
Tập Quang Vinh cau mày suy nghĩ, “Cuộc thi biện luận có điều kiện, chọn mười người trong các khoa ra thi, Lương Tuyết có thành tích tốt nên có tên trong danh sách.
Còn Đông Bình do có chứng sợ vật nhọn, bài tập thường xuyên trễ nãi, tự nhiên sẽ bị loại ra.”
“Nói chính xác là, Lương Tuyết vốn muốn đưa Đông Bình về quê thăm nhà, nhưng vì cuộc thi mà thay đổi kế hoạch?”
Nghe Tư Đồ lẩm bẩm, Tập Quang Vinh gật đầu.
Tư Đồ buông nghi ngờ trong lòng, đột nhiên hỏi, “Tập đại ca, anh từng gặp ba mẹ của Lương Tuyết chưa?”
“Năm ngoái lúc gần kỳ nghỉ, bọn họ có tới một lần, vốn có hẹn gặp mặt, nhưng lúc đó tôi có nhận việc ở ngoài, chờ tôi về thì bọn họ đã đi rồi.”
“Anh nhớ kỹ lại, lúc đó là tháng mấy?”
“Chắc là… giữa tháng 11.”
“Tập đại ca, Đông Bình có thấy thi thể của Lương Tuyết chưa?”
Vừa mở miệng đã hỏi trúng vấn đề có sức nặng, Tập Quang Vinh căng thẳng, dùng sức lắc đầu, “Tôi không để nó xem.”
“Với tình cảm Đông Bình dành cho Lương Tuyết, nó không thể nào đồng ý.
Nếu người tôi yêu sâu đậm nhất mà chết, cho dù có bị băm thành thịt nát tôi vẫn phải nhìn lần cuối.
Nhưng tại sao Đông Bình không nhìn thi thể của Lương Tuyết, điều này khiến tôi cảm thấy rất kì lạ.”
Tập Quang Vinh khẽ cắn môi, trầm tư trong chốc lát, mới nói, “Cậu vẫn như mấy năm trước, là một kẻ gây chuyện.
Trên thực tế, tôi trói Đông Bình lại.
Sau khi nhìn thấy thi thể Lương Tuyết, tôi không dám để nó nhìn thấy.”
“Vì sao? Thi thể Lương Tuyết có vấn đề gì?”
Tập Quang Vinh, kẻ đã từng trải qua biết bao nhiêu sóng gió, nhắm chặt mắt lại, cả buổi mới lên tiếng, “Không có vấn đề gì, nhưng cậu nghĩ đi, Đông Bình bị cái chết của Lương Tuyết đả kích, lại để nó nhìn thi thể của con bé, tôi sợ…”
Tư Đồ hiểu nỗi sầu của Tập Quang Vinh, tình cảm của Tập Đông Bình đối với Lương Tuyết rất sâu đậm.
Sau cái chết của Lương Tuyết, căn bệnh sợ vật nhọn của Tập Đông Bình tái phát, nếu đúng là nhìn thấy thi thể, hậu quả thật sự khó lường.
Nhưng Tư Đồ vẫn cẩn thận hỏi, “Tập đại ca, người cầm ảnh thi thể của Lương Tuyết đi có phải là anh không?”
Tập Quang Vinh sửng sốt, “Không phải.”
Không phải Tập Quang Vinh? Trong lòng Tư Đồ đặt dấu chấm hỏi, tạm thời bỏ nghi hoặc, hỏi tiếp, “Trước khi Lương Tuyết gặp chuyện không may, cô ta và Đông Bình gặp nhau có nhiều không?”
“Không, một tuần chỉ gặp một lần.
Tôi cũng nói với cậu rồi, Lương Tuyết muốn vào vòng chung kết, cho nên phải chăm chỉ chuẩn bị, còn cố ý căn dặn Đông Bình đừng tới quấy rầy nó.”
Có hỏi tiếp cũng không có gì giá trị.
Tư Đồ đứng dậy cáo từ, trước khi đi nói với Tập Quang Vinh, “Anh đã cam kết lúc tôi điều tra án, sẽ không đưa binh hoạt động riêng tư, anh đây là đang ám độ trần thương (*).”
(*) Hoạt động bí mật, tư thông.
Tập Quang Vinh không hiểu, tại sao Tư Đồ lại biết? Nhưng mà người ta cũng ngã bài rồi, nén giận vì Tập Đông Bình, hắn lau mồ hôi, vội vàng xin lỗi, hứa sẽ rút binh về.
Từ biệt Tập Quang Vinh, trên đường ra sân bay, Tư Đồ gọi điện liên lạc với Tả Khôn ở nước ngoài.
Tư Đồ vẫn cảm thấy, có người bạn như Tả Khôn thật là ngon, không lợi dụng thì đúng là phí của trời.
Mặc kệ Tả Khôn rống giận trong điện thoại, Tư Đồ gửi tư liệu cơ bản về bác sĩ cứu chữa Lương Tuyết cho hắn, muốn hắn bằng mọi giá phải mau chóng tìm ra người này.
Tả Khôn mắng chửi luôn mồm, Y Thiếu An bên cạnh lại nói khẽ, “Bây giờ anh cũng không có việc gì làm, giúp bọn họ một chút đi.”
Thôi, giơ vũ khí đầu hàng vậy.
Hết chương 16.
- -----oOo------