Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Lại nói về phía Lâm Diêu bên này, bọn họ điều tra tập đoàn Hải Thiên rất gian nan, đi mấy lần cũng chỉ gặp được quản lý bộ pháp luật, người ta phủi sạch toàn bộ trách nhiệm, cho dù là ai cũng không có cách nào bác bỏ.
Chuyện này không chỉ có Lâm Diêu tức giận, ngay cả Cát Đông Minh ngày thường bình ổn cũng phát điên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc
2. Đừng Khóc
3. Thế Giới Trong Mắt Em
4. Va Vào Ánh Mắt Em
=====================================
Chạy tới chỗ cáo già định xin chút đãi ngộ đặc biệt, kết quả…
“Trừ khi các cậu có bằng chứng xác thực nói tập đoàn Hải Thiên gây chuyện, nếu không, cả tôi cũng không có cách.”
Cát Đông Minh sát vũ nhi quy1, bầu không khí của tổ trọng án lập tức chùn xuống.
(1) Ý nói tiếng tăm danh dự bị hạ thấp.
Nhưng Lâm Diêu nhất quyết không buông tha, hắn biết Tư Đồ vì vụ án mà không ngừng bôn ba đi xa, hắn không thể vì chút trắc trở đó mà nổi giận, không đi được đường này thì mình có đường khác.
Đi điều tra những chuyện khác trước, còn tập đoàn Hải Thiên, để Tư Đồ đi cho họ một trận sau!
Sau khi rời khỏi tổ trọng án, Lâm Diêu đi viếng thăm từng nhà của nạn nhân.
Trước nơi ở của những người chết, không có chỗ nào là đáng để chú ý, theo lời người nhà của bọn họ nói, trước khi bị hại bọn họ cũng không có bất kì biểu hiện nào bất thường.
Ngay lúc Lâm Diêu muốn bỏ cuộc, rốt cuộc tại nơi ở của Vu Ba, phát hiện được một chút manh mối.
Bác sĩ Vu Ba, năm nay 35 tuổi, độc thân, sống một mình.
Nơi ở là nhà trọ rộng khoảng 80m2, phòng nào cũng ngăn nắp sạch sẽ.
Chỗ này đã được các đồng nghiệp ghé thăm, đồ vật có giá trị đều đã được mang đi.
Lâm Diêu tùy tiện đi lại trong nhà, cuối cùng đi vào phòng ngủ.
Trên tủ đầu giường có đặt một chiếc điện thoại bàn không dây, Lâm Diêu đi tới nhìn, phát hiện máy chủ sạc pin lại nằm trên tủ bên kia giường.
Chuyện này hắn cũng có làm, cầm điện thoại lên nghe, sau đó để xuống ở chỗ khác.
Lâm Diêu cầm lên xem lịch sử cuộc gọi, màn hình hiện lên các dãy số.
Lâm Diêu biết, đây là số tổng đài của một ngân hàng nào đó.
Nói chính xác là, trước khi Vu Ba chết, cô dùng điện thoại bàn gọi cho tổng đài của một ngân hàng.
Nghĩ tới đây, hắn liên lạc với một đồng nghiệp, “Trong số di vật của Vu Ba có thẻ nào mang số 95588XXXXXXXXX không?”
“Không có.
Chúng tôi có thể chắc chắn.”
“Ở nhà cô ta cũng không phát hiện?”
“Trong nhà chỉ có sổ tiết kiệm, trong sổ cũng chỉ còn mấy trăm tệ, đó là sổ tiết kiệm tiền lương gửi vào của trường đại học S.
Có chuyện gì?”
“Vậy thì anh ghi lại số tài khoản đó, tới ngân hàng điều tra thử, có tin tức thì liên lạc với tôi.”
Rời khỏi nhà Vu Ba, Lâm Diêu gõ cửa nhà hàng xóm.
Nhìn thấy dung mạo xuất sắc của hắn, còn có thẻ cảnh sát làm chứng nhận, hàng xóm coi như vô cùng hợp tác điều tra.
Lâm Diêu hỏi liên tục mấy gia đình, đều hỏi bọn họ về cuộc sống nửa tháng trước, có người đàn ông nào hơn 50 tuổi đến tìm Vu Ba không.
Ban đầu, Lâm Diêu không có thu hoạch gì, cuối cùng một vị hàng xóm cho hắn một kiến nghị, bảo hắn đi hỏi bác gái phụ trách quét dọn thang máy dưới lầu một xem sao.
Hỏi qua rất nhiều người, cuối cùng Lâm Diêu cũng tìm được bác gái trong một căn phòng nhỏ, bác gái nghe câu hỏi của Lâm Diêu xong, không ngần ngại đáp, “Có.
Tôi nhớ rất kỹ, người đàn ông đó không phải sống ở đây, tới ba bốn lần, khi đó, chỗ chúng tôi mới có một hộ dọn vào ở, hắn đeo thẻ nhân viên, tôi còn tưởng hắn là nhân viên lắp đặt thiết bị cho hộ gia đình nào đó.
Có lần tôi thấy hắn có cãi nhau với cô Vu trong thang máy, lúc đó mới biết hắn tới tìm cổ gây phiền phức.
Sau đó tôi còn thấy hắn vài lần bên ngoài tòa nhà, không biết từ lúc nào không thấy tới nữa.”
“Bác gái, bác xem giùm con có phải người này không?” Lâm Diêu lấy bức phác họa đưa cho bác xem.
“Đúng đúng đúng, chính hắn!”
“Xin bác nhớ kỹ lại một chút, lần cuối cùng bác nhìn thấy người này là khi nào?”
“Lúc nào à… Hình như hơn 10 ngày trước, không nhớ rõ.”
Đậu xe bên lề đường, Lâm Diêu suy nghĩ rất lâu.
Người đến tìm Mã Hân chắc chắn là ba của Lương Tuyết, giống như lời Tư Đồ nói, cái chết của Lương Tuyết không rõ ràng, mà ba mẹ ở lại đây chỉ có ba bốn ngày lập tức rời khỏi, đúng là không hợp lý.
Xem ra, bọn họ lén trở lại thành phố, tự mình điều tra nguyên nhân cái chết của Lương Tuyết.
Nhưng mà tại sao lại muốn làm như vậy? Nếu nghi ngờ về cái chết của con mình, tại sao không báo cảnh sát?
Theo tin tức bên tổ giao thông có được, rất rõ ràng cho thấy hồ sơ đã bị táy máy tay chân, Tôn Cường say rượu lái xe, gây nên cái chết cho Lương Tuyết, có người che giấu đi một vài chân tướng, một phần sự thật biến mất, muốn làm tất cả có lẽ chỉ có hiệu trưởng Trương.
Nhưng chỉ là một hiệu trưởng, ông ta làm sao có quyền lợi và tài lực lớn đến thế? Đây không phải một chuyện nhỏ, chỉ là nếu đó là tiền bạc thì đúng là quá căm phẫn, hay là, vụ án của Lương Tuyết còn liên quan đến người có vấn đề khác.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu gọi điện cho Tư Đồ.
“Anh đang ở đâu?” Lâm Diêu hỏi.
“Thành phố C, mới đến nhà của cậu Tôn Cường.
Cục cưng, anh có thu hoạch không nhỏ nha.
Tôn Cường gọi điện cho cậu mình trong một tuần qua, số điện thoại là từ thành phố S.”
“Tôn Cường không đi?”
“Rất có thể.
Chắc là chờ tin của cá mập, anh có thể khẳng định, chỉ cần Tôn Cường không đi, cá mập có thể sẽ tới tìm hắn.”
“Ừ, tôi đến nhà của Vu Ba, phát hiện ba của Lương Tuyết cũng đến tìm cô ta.”
Tư Đồ trông cũng không kinh ngạc, nói, “Bây giờ gia đình của mấy người chết, đều có thể tra được thông tin liên quan đến ba của Lương Tuyết, nhưng mà, Vu Ba không tham gia cuộc thi, cô ta có thể có mối quan hệ gì với Lương Tuyết?”
Lâm Diêu cầm điện thoại, liếc mắt nói, “Ai nói với anh người chết nhất định phải tham gia cuộc thi đó?”
“Hừ, tại chồng ngu dốt, cục cưng, em có nghĩ tới một chuyện khác không?”
“Chuyện gì?”
“Nếu cha mẹ của Lương Tuyết đến đây để điều tra vụ án của con mình, vậy thì bạn thân nhất của cô ta là Chung Giai Nam, cũng đã gặp bọn họ rồi? Tại sao Chung Giai Nam không đề cập tới?”
Mấy câu này khiến Lâm Diêu nghẹn họng, người đàn ông nhà mình thật khó đối phó, bạn đánh hắn một cái, hắn có thể cài cho bạn lại một quả bom! Bực mình vì tại sao bản thân không nghĩ tới vấn đề này, Lâm Diêu cũng không chịu thua Tư Đồ, cho dù là lòng đã mềm, ngoài mặt cũng vẫn tỏ thái độ cứng đầu.
“Sao, không nghĩ ra cũng có tội? Anh cho là lần trước tôi tha mạng cho anh một lần, anh liền vểnh mông lên trời? Tư Đồ, cẩn thận một chút, nói không chừng hôm nào tâm trạng tôi tốt, tôi sẽ cho anh thử nghiệm cảm giác giải phóng trước là gì.”
“Đừng đừng đừng, tâm trạng em đừng tốt, coi như anh lắm mồm được chưa?”
“Coi như?”
“Không phải, anh lắm mồm, do anh lắm mồm.
Tiểu tổ ông, em phá anh bằng biết bao nhiêu cách rồi, anh đã sớm treo cờ trắng đầu hàng.
Thôi, không nói nữa, người anh hẹn đến rồi.”
Cúp điện thoại, Tư Đồ đứng dậy trưng ra nụ cười trên mặt, đối diện là hai người đàn ông.
Một người khoảng ba mươi tuổi, trông nhã nhặn trầm ổn, người còn lại cỡ hai mươi tuổi, nhìn qua thông minh phóng khoáng.
Người đàn ông nhã nhặn bắt tay Tư Đồ, gương mặt hắn có nét thưởng thức, nói, “Tôi nghe ba tôi nhắc đến anh, mặc dù chưa có cơ hội gặp mặt, nhưng tên thì đã được nghe qua từ lâu.”
“Mời ngồi, thư ký Văn.”
Thư ký Văn ngồi đối diện Tư Đồ, giới thiệu chàng thanh niên bên cạnh, “Đây là tài xế của tôi.”
Tư Đồ liếc mắt nhìn chàng tài xế, chỉ nở một nụ cười.
Thư ký Văn lập tức hiểu ý hắn, gật đầu với tài xế, người kia rất lễ phép gật đầu chào Tư Đồ, đứng dậy rời khỏi.
Trong quán trà rất ít người, Tư Đồ đặc biệt lựa chọn bàn trong góc.
Chờ cô phục vụ châm trà xong rời khỏi, Tư Đồ đặt ly trà Long Tĩnh tốt nhất tới trước mặt thư ký Văn, “Xin lỗi lại hẹn anh ở ngoài.”
“Ba tôi đã ra lệnh, nhất định phải gặp được anh.” Nói xong, thư ký Văn cười cười, “Với lại tôi cũng muốn biết, một thám tử tư tìm phó tổng thư ký tỉnh để làm gì.”
Tư Đồ không gấp gáp, trước tiên cầm ly trà lên nhấp một ngụm, “Theo tôi biết, người của cảnh vệ đoàn chỉ có các quan chức cấp cao mới có quyền điều động, cái này có đúng không?”
“Cũng không hẳn.
Cả tôi cũng có quyền điều động họ.
Còn có vài nhân vật quan trọng đến thăm, người của cảnh vệ đoàn cũng sẽ được cử đi.
Bọn họ không phải chỉ để bảo vệ những người lãnh đạo.”
“Người có quyền hạn thấp nhất để điều động họ là ai?”
“Tôi.”
Tư Đồ hít một hơi thật sâu gật đầu, sau đó không chớp mắt nhìn thư ký Văn.
Ánh mắt của hắn rất cố chấp, khiến đối phương có chút mất tự nhiên.
Đối phương hỏi, “Tôi nhớ anh có một người yêu là cảnh sát.”
“Tình cảm của chúng tôi rất tốt.”
“Nếu hắn biết anh nhìn tôi chằm chằm thế này, hắn có buồn không? Dù sao, tôi cũng rất tự tin về vẻ ngoài của mình.”
Ánh mắt Tư Đồ vẫn nhìn hắn như cũ, không hề nhúc nhích.
Nghe hắn nói xong cũng không nở nụ cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm, “Tôi quen ba của anh, cũng rất rõ gia tộc của anh.
Tôi biết đàn ông của Văn gia là người cương trực công chính.
Cho nên tôi nghĩ vụ án tôi đang điều tra không có liên quan gì tới anh.”
Thư ký Văn cười nhạt với lời khích lệ của Tư Đồ, ngay cả khi hắn mơ hồ tiết lộ vụ án cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ nói, “Tôi không có nhiều thời gian, anh chỉ có một tiếng đồng hồ.”
Tư Đồ ngồi trên máy bay, trong đầu chỉ toàn là vụ án.
Sự xuất hiện của Thư Nhã không thể nghi ngờ là tác dụng rất lớn với vụ án, nhưng mà, cha mẹ Lương Tuyết quay lại đây điều tra vụ án của con mình, theo lý thuyết sẽ tìm tới bạn cùng phòng của Lương Tuyết, là Thư Nhã và Chung Giai Nam, nhưng tại sao bọn họ đều không chủ động đề cập tới? Còn có Tập Đông Bình, là bạn trai của Lương Tuyết, hai người cũng sẽ đến tìm hắn, vậy thì, chuyện Tập Đông Bình nhảy lầu có liên quan đến hai ông bà hay không?
Căn cứ theo tình hình hiện tại, hai ông bà đã không ở thành phố W, nhưng vẫn cần phải tới một lần, có khi lại tìm được chút dấu vết!
Đàm Ninh chờ trong phòng ở khách sạn tới không nổi nữa, bởi vậy khi nghe có người gõ cửa, hắn lập tức lao ra mở.
Thấy Tư Đồ liền oán hờn, “Mấy giờ rồi, sao giờ anh mới tới?”
Tư Đồ đau khổ nói, “Đã sớm lắm rồi, tôi còn chưa kịp ăn gì hết.
Đi thôi, ăn cơm rồi tra án.”
Hai người tùy tiện tìm một quán ăn lấp bụng, khoảng hơn 10 giờ tối, bọn họ chạy tới nhà của Lương gia.
Nói chung khu nhà của Lương Tuyết rất dễ tìm, chỉ là bọn họ đá cửa sắt vài lần, cũng không có ai mở cửa.
Đàm Ninh còn định gõ cửa hàng xóm để hỏi thăm, nhưng lại bị Tư Đồ ngăn cản.
Đàm Ninh nghi ngờ nhìn hắn, “Anh bị sao vậy?”
“Vào trong xem trước đã.” Tư Đồ móc đồ nghề ra cạy khóa.
Đàm Ninh không giống như Lâm Diêu, hắn rất tuân thủ pháp luật.
Thấy Tư Đồ muốn cạy ổ khóa, hắn vội vàng muốn ngăn cản, kết quả đương nhiên là không có khả năng.
Đàm Ninh bực mình, móc điện thoại gọi cho Lâm Diêu, hắn nghĩ, tôi không quản được anh, thì có người quản được anh!
Nói với Lâm Diêu nghe tình hình diễn ra xong, Lâm Diêu nói với Đàm Ninh, “Đưa điện thoại cho hắn.”
Tư Đồ lấy dụng cụ nhỏ, định chuẩn bị làm bước cuối cùng, “alo” vào trong điện thoại, thì nghe Lâm Diêu nói, “Là đàn ông, cũng nên quan tâm tới lập trường của Đàm Ninh.”
“Là anh muốn quan tâm hắn nên mới không thể để hắn tay không đi về, cục cưng à.”
“Anh chắc chắn bên trong có manh mối?”
“Nhất định sẽ có.”
“Vậy được.
Tôi chờ tin tức của anh.
Còn nữa, đừng ngủ trễ quá.”
“Cám ơn em đã quan tâm.”
“Còn nữa, không được ăn hiếp Đàm Ninh, tôi sợ anh đói lòng sung chát cũng ăn2.”
(2) Ví với tình trạng cấp bách, không còn sự lựa chọn.
“Đừng đùa nữa, trước khi đi anh đã ăn no rồi, có chết cũng không ăn người khác.
Yên tâm đi, chờ điện thoại của anh.”
Đàm Ninh sớm thấy kế hoạch của mình thất bại, không thể làm gì khác hơn đi theo Tư Đồ vào trong.
Hết chương 17.
- -----oOo------