Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Sau khi Cát Đông Minh cho người đưa người phụ nữ đi, hắn trở về cùng Lâm Diêu và mọi người thảo luận về chuyện của Mã Đào.
Lâm Diêu vào thẳng, “Tôi nghĩ, người đàn ông lớn tuổi kia là ba của Lương Tuyết, còn Mã Đào thì rất có thể biết được một vài chuyện, mới bị ông tìm tới.
Theo đề tài bọn họ tranh chấp, Mã Đào từ chối giúp ông ta, nếu tiếp tục suy luận theo hướng này, Mã Đào mất tích thật không đơn giản.”
Những lời Lâm Diêu nói, mọi người đều hiểu rõ, nhưng mà, Tư Đồ lại nghĩ tới một vấn đề khác, hắn nói, “Ba của Lương Tuyết có nói con gái ông chết oan, có lẽ ông đã biết tới người bạn trai kia của Lương Tuyết, cũng biết vài sự thật mà chúng ta không biết.
Như vậy vấn đề xuất hiện ở đây là, căn cứ theo hộ tịch, hai ông bà họ Lương chỉ là công nhân bình thường.
Cho dù bọn họ muốn điều tra rõ ràng cái chết của Lương Tuyết, e là không dễ dàng như vậy.
Mọi người phải nhớ, trong vụ này hầu hết đều là người có tiền có quyền, bác sĩ cứu Lương Tuyết đầu năm bị điều ra nước ngoài, y tá cũng bị điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện.
Tôi chỉ không hiểu, hai ông bà làm sao biết được nguyên nhân cái chết của Lương Tuyết? Là do ai nói? Một trong số người chết ở ngày 13? Nếu trong số bọn họ có người nói thật, thì tại sao vẫn bị giết? Hay là người biết rõ mọi chuyện là một người khác? Chuyện mà ngay cả chúng ta cũng không điều tra ra được, hai ông bà họ Lương làm sao có thể tra ra?
Tôi luôn cảm thấy, trường học, người chết, ông bà nhà họ Lương, ở giữa ba bên, còn một người khác.
Còn nữa… tối hôm qua tôi và Tiểu Diêu phát hiện một vài vấn đề mới, có lẽ rất nghiêm trọng, mọi người có muốn nghe không?”
Nhìn vẻ tùy ý của Tư Đồ, còn có nét mặt nghiêm trọng của Lâm Diêu, trong lòng Cát Đông Minh cảm thấy không ổn.
Sau khi rời khỏi tổ trọng án, Tư Đồ và Lâm Diêu vội vàng quay lại trường học.
Trên đường đi, Lâm Diêu vẫn luôn bất đắc dĩ lắc đầu, Tư Đồ lái xe một hồi, liền an ủi hắn, “Đừng nghĩ nữa, chẳng phải Đông Minh đồng ý với kế hoạch của em rồi sao, tuy rằng hắn phản ứng hơi kịch liệt, kết quả vẫn là nhất.”
“Hơi kịch liệt? Hắn đập nát cái ly, mà anh nói hơi à?”
“Em đừng xem thường hắn, hắn cũng là một con hồ ly, tuyệt đối đừng so hắn với lão hồ ly gian xảo kia.
Hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, chỉ là chưa có bằng chứng chính xác nên không nói thôi.
Em cho là người có khả năng trấn cả tổ trọng án lại chẳng có chút năng lực gì hả? Bây giờ không phải lúc để em lo cho hắn, mà là lúc hắn lo cho em.
Chúng ta cũng đừng quan tâm đ ến chuyện Đông Minh và đồng nghiệp của em phải làm gì, chúng ta phải điều tra rõ vấn đề của người chết Vương Lệ Lệ.
Vương Lệ Lệ đến quán bar vào ngày 12, còn đi một mình.
Tại sao không cùng đi với bạn trai Trình Đào?”
Nghe Tư Đồ nói vậy, Lâm Diêu cũng bắt đầu phân tích cẩn thận.
Đêm đó, không ai thấy Vương Lệ Lệ rời khỏi quán bar, giả thiết cô rời khỏi quán bar liền đến thẳng hiện trường vụ án.
Nhưng mà, theo lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, từ khuya ngày 12 tới lúc vụ án xảy ra, không có bất kì cuộc gọi đi hay gọi đến, những cái khác cũng không có bất kì khả nghi nào, vậy thì rất có thể hung thủ đã hẹn cô từ trước, với phương thức mặt đối mặt.
Nếu Thư Nhã và Chung Giai Nam hẹn cô trước, cũng không cần gọi hay nhắn tin, gặp mặt nói cũng được rồi.
Nhưng mà bọn họ dùng lý do gì, có thể hẹn mấy người kia đêm khuya ra khỏi nhà?
Trong nhà vệ sinh phát hiện tờ khăn giấy dính vân tay và son môi của Vương Lệ Lệ, rất có thể sau khi đến hiện trường, cô tiến hành tẩy trang đơn giản.
Tại sao cô lại muốn tẩy trang? Tại sao giấy tẩy trang chỉ có một tờ?
Cẩn thận tính lại, thời gian tử vong của Vương Lệ Lệ là 4:00 sáng.
Coi như lúc bị uống thuốc mê xong, nói chính xác là, ít nhất là 3:30 đã có mặt ở hiện trường.
Nhưng 3:30 là lúc Trình Đào chết, chuyện gì đã xảy ra? Hung thủ rốt cuộc làm sao sắp xếp thời gian giết người? Trong tất cả manh mối đang nắm giữ còn đang thiếu cái gì, hay là xảy ra cái gì?
Nghe những nghi vấn của Lâm Diêu xong, Tư Đồ cũng nói, “Chuyện bây giờ chúng ta chưa biết còn rất nhiều.
Đầu tiên, chúng ta phải rõ, tại sao Vương Lệ Lệ lại muốn ra ngoài chơi khi trời đã khuya? Trình Đào xuất hiện ở hiện trường như thế nào? Căn cứ theo suy luận của em, Vương Lệ Lệ và hung thủ đã hẹn từ trước, vậy còn Trình Đào thì sao? Hay là nói, hắn vì tìm hoặc theo dõi Vương Lệ Lệ?”
“Không, không thể nào là theo dõi.
Tôi nghĩ, hung thủ đã sớm quyết định sẽ giết ai trước, Trình Đào cũng đã ở trong sổ đen của hung thủ từ lâu.
Điều khiến tôi hoang mang, chính là tại sao Vương Lệ Lệ muốn tẩy trang?”
Vấn đề này Lâm Diêu không tìm ra đáp án, Tư Đồ cũng không cho hắn được.
Khoảng một giờ chiều, Tư Đồ dừng xe trước trường đại học S.
Tư Đồ bấm gọi cho Hoắc Lượng, vốn tưởng đối phương sẽ tắt máy hoặc từ chối không tiếp, không nghĩ hắn rất dứt khoát bắt máy.
“Đang ở trong trường à?” Tư Đồ không đề cập tới chuyện hắn mất tích 2 ngày, rất tự nhiên hỏi.
“Anh gọi điện thật đúng lúc, tôi mới về.”
“Đi đâu?”
“Hôm trước là sinh nhật của Giai Nam, tôi dẫn cổ ra ngoài ăn chơi mấy bữa, haha.”
Tư Đồ ghi nhớ điều này trong lòng, “Tôi đang ở trước cổng trường, cậu tới quán ăn nhỏ đối diện cổng chính đi.”
Thấy Tư Đồ cúp điện thoại, Lâm Diêu hỏi, “Nó nói gì?”
“Hôm trước là sinh nhật của Chung Giai Nam, hai người họ ra ngoài chơi.”
“Cúp học hai ngày?”
“Có chút bất thường, xong vụ này về điều tra là biết nói thật không.”
Hoắc Lượng cũng không để Tư Đồ chờ lâu, chưa tới 10 phút đã xuất hiện.
Khiến Lâm Diêu có hơi bất ngờ, là hắn chỉ đi một mình.
Tư Đồ không cản Hoắc Lượng ban ngày ban mặt gọi bia uống, nhìn thằng nhóc này rất hưởng thụ uống nửa ly bia, vui đùa nói, “Cậu nên uống cái gì thập toàn đại bổ, hai ngày nay chắc bị vắt kiệt rồi chứ gì?”
Hoắc Lượng ngại ngùng cười haha.
Lâm Diêu vẫn giữ nét mặt không thay đổi, bất thình lình hỏi, “Chẳng phải cậu nói mình không có hứng thú với chuyện đó sao? Sao nào, dâng tặng cho ngày sinh nhật?”
Hoắc Lượng chớp mắt nhìn Lâm Diêu, “Sau khi Lương Tuyết và Tập Đông Bình đều gặp chuyện không may, tôi cũng tỉnh táo lại, thấy mình có chút sơ sót với Giai Nam.
Hai chúng tôi quen nhau hai năm rồi, lần này chủ yếu cho cổ một niềm vui bất ngờ.”
“Nói nghe thử, sinh viên các cậu thích chơi cái gì? Về chúng tôi thử tham khảo xem.” Nói xong, Tư Đồ không thành thật khoác vai Lâm Diêu, gương mặt ra vẻ rất muốn đánh.
Hoắc Lượng nhìn Lâm Diêu hung hăng trừng mắt với Tư Đồ, liền biết ai trên ai dưới! Hắn hớp một ngụm bia, nói, “Các anh với chúng tôi khác nhau.
Chúng tôi chỉ đơn giản đi xem phim, sau đó đi ăn rồi tôi đưa cô ấy đi khách sạn.”
“Thằng nhóc thúi, cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Anh cho là làm hai việc thì không có tiền à? Mấy hôm trước vừa may được trả lương, với lại mẹ tôi có cho tiền sinh hoạt, cũng đủ rồi.
Nhưng mà bây giờ tôi rất thảm, trong túi còn chưa đủ 100 đồng, còn phải nhớ Giai Nam nuôi tôi.”
Lâm Diêu vẫn giữ gương mặt nghiêm túc với Hoắc Lượng, nghe những câu này xong liền hỏi, “Hai ngày nay, hai người vẫn chỉ đi coi phim, đi ăn rồi vào khách sạn?”
Câu hỏi Lâm Diêu đặt ra lập tức khiến Hoắc Lượng cảnh giác, hắn nhìn Lâm Diêu và Tư Đồ, mở miệng hỏi, “Hai người điều tra tôi? Chuyện gì, tôi bị tình nghi à?”
Tư Đồ vỗ vai Lâm Diêu, “Tiểu Diêu, em ra lấy xe đi.”
Lâm Diêu nhìn rất không tình nguyện bỏ đi, Tư Đồ cười cười với Hoắc Lượng, chỉ vào cái ghế chỗ Lâm Diêu ngồi, “Tính em ấy nóng lắm.”
“Ừ, đã nhìn ra, anh rất sợ hắn.”
Tư Đồ thật sự có nỗi khổ khó nói, bất đắc dĩ lắc đầu, trở lại chuyện chính, “Hoắc Lượng, sau khi Lương Tuyết bị tai nạn, cậu có gặp ba mẹ của cô ta không?”
“Có gặp, không phải nói với anh rồi sao.
Hôm đưa tang chúng tôi đến, còn cố tình tới chỗ khách sạn của họ thăm hỏi.
Trước sau cộng lại gặp hai lần.”
“Sau đó có gặp nữa không?”
“Không có.”
“Vậy cậu có biết Tập Đông Bình có gặp hai ông bà không, sau khi Lương Tuyết xảy ra tai nạn.”
“Chí ít trước lúc khai giảng thì không có khả năng.
Khoảng thời gian đó ba hắn giám sát rât chặt, hầu như không để hắn ra ngoài.
Tôi đến thăm hắn một lần, cũng không gặp được.
Đợi đến khi trường khai giảng, không ai dám nhắc đến Lương Tuyết trước mặt hắn, tôi cũng không hỏi tới.”
Tư Đồ gật đầu, cũng không trông giống để ý mấy lời nói của Hoắc Lượng.
Hắn thay đổi chủ đề câu chuyện, “Quan hệ giữa Chung Giai Nam và Thư Nhã thế nào?”
“Thư Nhã? Thư Nhã nào?”
“Cái gì? Cậu không biết? Chính là người ở chung phòng với Lương Tuyết lúc tham gia cuộc thi.”
Hoắc Lượng biểu hiện thái độ ‘à ra vậy’, nói, “Là cổ à, cũng bình thường, nhiều lắm cũng chỉ chào hỏi thôi.”
Tư Đồ nhìn Hoắc Lượng vẫn duy trì nụ cười, nghe giải thích xong thì nói, “Vậy à.”
Sau đó hai người tán gẫu, khoảng chừng năm mười phút sau, Tư Đồ cáo từ.
Quay về xe cũng không thấy Lâm Diêu, liền gọi điện cho hắn.
Lâm Diêu không nghe, Tư Đồ đoán hắn không tiện, vì vậy dựa vào điểm sáng trên đồng hồ đi vào trường đại học.
Tư Đồ đi theo tín hiệu một hồi thì gặp Lâm Diêu đang đứng chung với Chung Giai Nam, lúc này, cô đang gật đầu với Lâm Diêu, rồi xoay người chạy đi.
Tư Đồ thấy Chung Giai Nam chạy xa rồi mới đi tới.
Lâm Diêu ngồi trước bồn hoa của ký túc xá nhìn Tư Đồ đi tới, hắn cười cười, Tư Đồ nhịn không được muốn sờ mặt Lâm Diêu.
Sau khi khống chế mình không được làm mấy hành động không thích hợp ở ngoài, Tư Đồ hỏi, “Thế nào?”
“Nói giống nhau.
Đều xem phim, đi ăn, dạo phố, thuê phòng.
Chung Giai Nam biểu hiện rất xấu hổ, có vẻ không mấy quan tâm tới chuyện Hoắc Lượng rủ cô ta cúp học.”
“Sao mà để ý được, bạn trai đột nhiên đối xử tốt với mình, còn để ý làm mẹ gì.”
Liếc mắt nhìn Tư Đồ thốt ra lời th ô tục, Lâm Diêu nhắc nhở, “Hai người đó rõ ràng là nói dối, tôi chỉ lo sự xuất hiện hôm nay của chúng ta sẽ đả thảo kinh xà!”
“Cứ làm cho rắn sợ! Anh còn muốn nhìn thử xem, bọn nhóc tiếp theo làm cách nào ứng phó?”
Lâm Diêu trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, “Nói thật, tôi không nghĩ Hoắc Lượng giết người, hắn rất khôn khéo, cũng rốt thông minh.
Người như vậy hắn biết cái gì nên làm và không nên làm.
Tập Đông Bình cũng được, Lương Tuyết cũng được, chẳng qua chỉ là mối quan hệ bạn bè, không đáng để hủy hoại cuộc đời mình.
Nhưng Chung Giai Nam thì khác, cô bé nhìn qua không phải người có chính kiến, vừa hướng nội còn nhát gan.
Người như vậy rất dễ bị kẻ mạnh hơn lợi dụng.
Cho nên tôi nghĩ, Chung Giai Nam bị kéo vào vụ mưu sát này, sau đó Hoắc Lượng biết được, liền từ đó liên lụy.
Bọn họ cũng không dám đắc tội kẻ đứng sau bức màn, cũng không dám đắc tội chúng ta.
Cho nên tạo thành nghi ngờ cực lớn cho chúng ta.”
Lời này của Lâm Diêu, rõ ràng cho thấy hắn loại bỏ suy luận trước đó của mình, Tư Đồ hiểu sao hắn nghĩ vậy, cũng biết nhất định hắn sẽ nghĩ vậy.
Lâm Diêu đã từng nói, mặc kệ vụ án ly kỳ cỡ nào, đầu tiên mình cần một điểm suy luận, suy luận này có đứng vững hay không, phải điều tra từng chi tiết mới quyết định được, phủ định hay khẳng định cũng được, lúc trong tay mình chỉ phát hiện một khả năng duy nhất, thì đó là chân tướng.
Là một cảnh sát, Lâm Diêu rất đạt tiêu chuẩn, đầu óc hắn linh hoạt, làm việc kỹ lưỡng, chưa bao giờ thông cảm với một vụ án nào.
Nhưng mà là một con người, Lâm Diêu cũng có trái tim đồng cảm.
Nếu vụ án này thật sự do sinh viên và ông bà họ Lương liên thủ, cho dù là ai, trong lòng cũng sẽ thấy bi phẫn.
Cho nên, Lâm Diêu đang không ngừng cố gắng tìm cách phủ định chính mình.
Nhưng mà có vài việc, làm quá mức, ở trong tiềm thức sẽ bị tình cảm thao túng.
“Tiểu Diêu, hiện những người chúng ta điều tra đều là những kẻ trưởng thành, bọn họ phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.
Thiếu nợ thì phải trả, giết người thì đền mạng, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Anh nhớ em từng nói với Đồng Chấn Thiên: ‘Ngẩng đầu ba thước có thần linh, người không phạt ông, thì trời cũng phạt ông.’ Cục cưng, nó giống đạo lý này.”
“Anh nói lung tung cái gì đó.”
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu nhìn mình với ánh mắt quở trách, nhẹ giọng nói, “Em đó, nói năng chua ngoa mà trái tim thì mềm yếu, chuyện gì cũng tỏ vẻ thờ ơ, thật ra lại suy nghĩ rất nhiều, bị thương cũng muốn đau hơn người khác.”
Sắc mặt Lâm Diêu nhất thời u ám, liếc mắt nhìn hỏi, “Anh nói ai vậy?”
“Nói em đó.
Vụ án của Thiếu An, là ai cản thằng khốn họ Bạch kia, để hai anh em nói ra tâm sự? Vụ án của Đồng gia, nếu lúc em thấy ông ta, lập tức bắt trói, kết cục chắn chắn sẽ khác.
Anh biết, em là…”
“Câm miệng.”
Trên mặt Lâm Diêu là nét không tự nhiên bị nói ra khuyết điểm, khiến Tư Đồ thấy dễ thương muốn chết.
Cười nói, “Không sao, trước đây em không có ai thương, chỉ biết một mình trốn vào phòng li3m vết thương, giờ thì khác rồi.”
“Anh đừng nói với tôi là vì có anh nha.”
“Chính là có anh, sau này, chồng sẽ che nắng che mưa cho em.”
Lâm Diêu nhịn cười, đá hắn một cái, quở trách, “Anh cho tôi là bùn thối, chính là vì muốn biến mình thành đóa hoa, đúng là chưa thấy ai mặt dày như anh.”
Tư Đồ vốn còn muốn tiếp tục chọc, nhưng điện thoại hắn lại reo lên, nhìn số điện thoại hiện lên, mặt liền đổi sắc.
Hết chương 20.
- -----oOo------