Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
“Anh, các anh gạt tôi! Tôi không có giết người, tôi không có! Các anh tại sao lại ăn hiếp tôi? Nói tôi giết người thì mau lấy bằng chứng ra!”
Thư Nhã trông như muốn phát điên rồi, nhưng Tư Đồ vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng quan sát cô gái trẻ.
Đúng lúc này, Lâm Diêu quay lại.
“La cái gì, ngồi xuống!” Lâm Diêu quát một tiếng, khiến Thư Nhã sợ ngây người.
Lâm Diêu đi tới chỗ Tư Đồ, nói, “Thư Nhã, vụ án mưu sát ngày 13 tháng này, cô đã bắt đầu lên kế hoạch từ vụ của Lương Tuyết.
Nếu chúng tôi không có bằng chứng xác thực chỉ ra cô, chúng tôi cũng sẽ không tùy tiện bắt người về.”
Tư Đồ thấy người yêu mình lên sân khấu, lập tức nhường vị trí.
Lâm Diêu cả nhìn cũng không nhìn, ngồi xuống nói tiếp, “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, chủ động nói ra tất cả.”
Thư Nhã cũng không còn dáng vẻ lễ độ nãy giờ, dùng tay áo lau nước mắt nước mũi, chỉ vào Lâm Diêu nói, “Các người đây là vu oan, là bày trò hãm hại tôi! Cũng chỉ vì tôi biết nhiều hơn người khác thì các anh nói tôi là hung thủ? Nếu tôi thật sự là hung thủ, tôi còn chơi trò thử nghiệm hoang đường gì đó sao? Chính vì tôi không hổ thẹn với lòng, mới nhận sự kiểm tra này của các anh, nhưng các anh mới là người bày trò hãm hại tôi!”
“Hại cô? Thư Nhã, tôi chưa từng xem thường cô, trên thực tế, ngay vừa rồi tôi còn nghi ngờ cô đã từng nhận được sự huấn luyện đặc biệt nào không, câu trả lời của cô vô cùng hoàn hảo, nửa thật nửa giả khiến sự tự tin của tôi cũng có chút dao động, tôi còn nghi ngờ mình bắt nhầm người.
Chỉ tiếc, cuối cùng cô vẫn để lộ chân tướng.
Thư Nhã, trong số con gái, cô là người thứ hai mà tôi thấy có suy nghĩ rất thông minh, đáng tiếc, cô lại dùng sai chỗ!
Nói thật cho cô nghe, cô cũng không đáng sợ, cái hang động sâu không đáy phía sau cô mới đáng sợ, đồng thời cũng là điểm chí mạng của cô!”
Thư Nhã híp mắt nhìn Lâm Diêu, thử hỏi, “Anh có ý gì?”
“Tôi chỉ Hạ Khải.
Quan hệ giữa cô và Hạ Khải, quan hệ giữa Hạ Khải và Lương Tuyết.
Năm người chết vào đêm 13 đều bị đóng đinh vào đầu mà chết, trùng hợp Hạ Khải cũng có sở thích dùng trò này uy hiếp bạn tình, nói cách khác, người có quan hệ thân thể với Hạ Khải, cũng có quan hệ với Lương Tuyết chính là kẻ tình nghi.
Mà cô, từ Lương Tuyết tới Hạ Khải, bàn tiếp sẽ đến thảm án ngày 13, đều có tham gia, chúng tôi không để ý tới vì không nghi ngờ cô.
Nếu cô khăng khăng muốn giữ sự trong sạch của mình, tôi hỏi cô, tối ngày 29 tháng trước cô đang ở đâu?”
Sắc mặt của Thư Nhã trắng bệch, thân thể run lên, trong ánh mắt mang theo sự thù hận, nhìn chằm chằm Lâm Diêu.
Hai người đàn ông ngồi trước mặt cô, một lười nhác ngỗ ngược, một lạnh lùng nghiêm túc, đối với cô, có là ai thì cũng đáng sợ.
Mục đích của Lâm Diêu là ép tội phạm đến khi cô thừa nhận tất cả sự thật, mà trước giờ, Lâm Diêu chưa bao giờ biết nhân từ.
Cho dù hung thủ rất đáng thương, trước mặt pháp luật, giết người thì phải đền mạng! Thân là người chấp pháp, vào thời điểm này, hắn từ bỏ toàn bộ lòng nhân từ.
Cho nên Lâm Diêu hững hờ cắm con dao một cách thật tàn khốc vào trái tim của Thư Nhã!
“Thư Nhã, trả lời câu hỏi!”
“Tôi…”
“Nói!”
Thư Nhã giật mình, nhưng cô gái này tuyệt đối không phải người bình thường.
Cô biết, khi Lâm Diêu hỏi tới chuyện ngày hôm đó, khẳng định hắn đã có đáp án, tiếp tục nói dối sẽ gây bất lợi cho mình.
Vì vậy Thư Nhã không quan tâm nữa!
“Tôi ở trong phòng khách sạn với Hạ Khải.”
Cát Đông Minh có chút kinh ngạc, không nghĩ Thư Nhã lại mau chóng thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Hạ Khải như vậy, hắn cho rằng, Tư Đồ và Lâm Diêu đã công phá được sợi dây đề phòng của Thư Nhã, ai ngờ.
“Tôi thừa nhận tôi và Hạ Khải có quan hệ bất chính thì sao? Chuyện này là anh tình tôi nguyện, vợ ông ta không nói gì, anh nhắc tới làm gì?”
Thư Nhã đối với chuyện Lâm Diêu bêu xấu không hề có chút để ý, hắn nói tiếp, “Cô đã thừa nhận, chúng tôi cũng bớt được nhiều phiền phức.
Lúc Lương Tuyết được đưa đi cấp cứu, bị phát hiện đã mang thai bốn tháng, mà căn cứ theo lời của Lương Văn Siêu nói, cha của đứa bé là Hạ Khải.
Nói cách khác Hạ Khải không chỉ có quan hệ với cô, mà còn có quan hệ với Lương Tuyết.
Tập đoàn Hải Thiên cử hành cuộc thi biện luận, làm Lương Tuyết ở lại thành phố không thể về nhà, đây là mục đích của Hạ Khải, muốn giữ Lương Tuyết lại tiếp tục hưởng thụ.”
Nói tới đây, Lâm Diêu hít một hơi thật sâu.
Tư Đồ đứng bên cạnh biết, những lời tiếp theo đều là suy đoán, không có bất kì bằng chứng nào, mà một người luôn coi trọng chứng cứ như Lâm Diêu sợ là trước khí thế này sẽ bỏ sót phần gì đó.
Như vậy là không được!
Tư Đồ ra vẻ tùy ý đi tới, dịu dàng vỗ lên lưng Lâm Diêu, nhận lấy đề tài, “Chúng tôi suy nghĩ lại, Lương Tuyết có thể nói là hận Hạ Khải thấu xương, nhưng lúc cô ta chết, khám nghiệm tử thi kiểm tra ra được mang thai bốn tháng.
Bốn tháng, tại sao Lương Tuyết lại giữ đứa con của kẻ thù tới bốn tháng? Bởi vì Hạ Khải hết lần này tới lần khác hiếp cô ta, cô quyết định hy sinh tất cả, kiện Hạ Khải ra tòa, bằng chứng chính là đứa bé trong bụng! Đây là cũng là lý do vì sao Lương Tuyết mãi không phá thai.”
Trong lúc Tư Đồ nói những lời này, Cát Đông Minh kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nghĩ: Càng nói càng đi xa! Hai đứa bây rốt cuộc là có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì không được nói bậy đâu!
Lâm Diêu không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cát Đông Minh, sự chú ý của hắn đều nằm ở Tư Đồ rồi.
Chỉ nghe Tư Đồ nói tiếp, “Thư Nhã, chúng tôi đã điều tra cô, gia đình cô rất bình thường, cho tôi hỏi, giấy tờ để cô đi du học là ai lo? Tiền đi du học là ai chi?”
Gương mặt nhăn nhó của Thư Nhã khiến cô trở nên dữ tợn, cô phách lối nói, “Là Hạ Khải, thì sao? Tôi ngủ với ông ta, ông ta cho tôi tiền đi du học, cái này phạm pháp hả? Nghe nè, giữa ông ta và Lương Tuyết có cái gì, tôi không hề biết!”
“Đừng nói nhẹ nhàng như thế, với kiểu thích chơi trò bi3n thái của Hạ Khải mà nói, không ai có thể chịu nổi, cô cũng không ngoại lệ.
Trên thực tế, cô chỉ muốn thoát khỏi Hạ Khải nhưng lại không muốn mất đi cơ hội ra nước ngoài du học.
Giờ làm sao đây? Trong lúc vô cùng đau khổ, cô nghĩ tới một cách, chính là giới thiệu một cô gái cho Hạ Khải, khiến ông ta chìm vào niềm vui mới mà không chú ý tới mình nữa.
Cô chọn Lương Tuyết, kế hoạch của cô thành công, tên quỷ háo sắc Hạ Khải đó coi trọng Lương Tuyết, để thưởng cho cô, ông ta lo giấy tờ du học cho cô.
Thế nhưng lúc Lương Tuyết thề sẽ lấy đứa bé làm bằng chứng để kiện Hạ Khải, cô sợ! Cô sợ mình sẽ bị liên lụy, cô sợ Hạ Khải sẽ không lo chuyện du học cho mình nữa.
Cho nên, cô giết Lương Tuyết.”
Bốp! Một tiếng đánh cực kì vang trong phòng trống, mọi người căng thẳng nhìn Tư Đồ bị Thư Nhã tát một cái, còn có Lâm Diêu đang cố gắng kiềm chế cơn giận bên cạnh.
Tư Đồ căn bản không quan tâm đ ến cái tát này, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt trông cười nhưng thật sự không, “Năm nạn nhân của ngày 13 đều bị đóng đinh vào đầu mà chết, sau khi chúng tôi điều tra, Hạ Khải cực kì thích dùng đinh để làm thân thể đối phương bị thương, cũng từng uy hiếp một người bị hại, đóng đinh vào đầu cô ta.
Cô nghĩ hai chuyện này là trùng hợp à? Trong số hung thủ của vụ án này, chắc chắn có một người có mối quan hệ với Hạ Khải, mà cô là người duy nhất trong vụ án có liên quan tới ông ta, là cô nói thói quen của Hạ Khải cho hai ông bà họ Lương, ông Lương mới quyết định dùng cách này để giết người, cô chính là hung thủ thứ ba!”
“Anh nói đủ chưa? Vu oan tôi giết Lương Tuyết, bây giờ còn nói tôi là tội phạm giết năm người hôm 13, bằng chứng đâu? Bằng chứng của các anh đâu? Các người nói những lời này không thấy đỏ mặt sao? Tập Đông Bình bị ngu hả? Bạn gái mình có người đàn ông khác cũng không có cảm giác? Các anh nói Lương Tuyết mang thai bốn tháng, tôi thấy lạ là sao Tập Đông Bình không biết? Các người nói tôi giết người này rồi giết người kia, không có bằng chứng thì đừng nói xấu tôi!”
Thư Nhã vẫn chưa nói hết, Lâm Diêu cầm túi hồ sơ hung hăng đập xuống bàn, khiến Thư Nhã đang phát cuồng liền trấn tĩnh lại, ngơ ngác nhìn Lâm Diêu.
“Thư Nhã, nơi này là đồn cảnh sát, không phải chỗ để cô khóc lóc om sòm.
Nếu cô trong sạch, lập tức đưa bằng chứng ra! Lúc cô miêu tả tình cảnh vụ tai nạn của Lương Tuyết với tôi, người chứng minh lời cô nói đều chết hết rồi! Thầy Hoa Lương mỗi sáng chạy bộ mỗi sáng, phó chủ nhiệm Mã Hân trên đường từ căn tin quay lại ký túc xá, Trình Đào và Vương Lệ Lệ từ ngoài trường trở về, mấy người này đều đã chết.
Ai có thể chứng minh cô ở trên sân thượng? Ai có thể chứng minh cô nói thật? Nếu có nhân chứng này tồn tại thì mau nói cho chúng tôi biết!”
“Ai có thể chứng minh tôi giết Lương Tuyết?”
Nhìn Thư Nhã ra sức phản kích, Lâm Diêu tức giận đến muốn đánh người! Hắn chỉ vào Thư Nhã nói, “Không, tôi có thể chắc chắn cô là người giết Lương Tuyết, nói chính xác cô là người đẩy Lương Tuyết.
Ngày 4 tháng 1 năm nay, cũng chính là ngày Lương Tuyết xảy ra chuyện.
Không, chúng ta nói từ ngày 3 đi, tối ngày 3 tháng 1 năm nay, Hạ Khải hẹn Lương Tuyết ra ngoài, cả đêm không quay về ký túc xá.
Khi đó tôi nghĩ, Lương Tuyết đã chuẩn bị kỹ càng muốn đi kiện Hạ Khải, cô ta có 100% phần thắng, bởi vì trong bụng mang đứa con của Hạ Khải.
Kiểu cá chết lưới rách này đương nhiên Lương Tuyết sẽ nói với cô, thậm chí còn khuyên cô cùng ra tòa với mình! Tôi nghĩ là, cô lo cho Lương Tuyết, nếu không đã sớm nói chuyện này với Hạ Khải, nói như vậy, đứa con của Lương Tuyết đã không thể giữ được tới bốn tháng.
Thế nhưng cô cũng lo cho kế hoạch du học của mình bị bỏ mặc.
Cho nên vào ngày 4 tháng 1, khoảng sáu giờ sáng, cô chờ Lương Tuyết ở trước cổng.
Bởi vì cô biết Hạ Khải là người như thế nào, ở cùng thứ súc sinh đó một đêm, tâm hồn sẽ bị đả kích đến mức độ nào, cô lo Lương Tuyết cũng không thể nhịn nổi nữa, cho nên cả đêm thức trắng, sáng sớm chạy ra chờ Lương Tuyết trước cổng.
Lương Tuyết trở về cùng thể xác và tinh thần mệt mỏi, tôi nghĩ, Lương Tuyết nói với cô nhất định phải tống ông ta vào tù, lúc đó cô luống cuống lo sợ.
Vừa lúc, Tôn Cường uống say lái xe trở về, với tốc độ và cách lái, nhìn thôi cũng biết tài xế say rượu, cô bắt đầu có ý định phạm tội.
Cô dùng sức đẩy Lương Tuyết tới trước đầu xe, với hai sức mạnh hợp lại khiến cô ta bị gãy xương sườn.
Thư Nhã, lúc đó cô vô cùng hốt hoảng, mà trong lúc cô không biết phải làm thế nào, từ đầu khác có tiếng xe dừng lại, đó là xe của Vương Lệ Lệ và Trình Đào.
Trong lúc hoảng loạn, cô liền núp dưới tán cây tùng.
Sáu giờ sáng vào mùa đông, trời cũng chưa sáng hoàn toàn, Tôn Cường đã uống say không nhìn thấy cô, Vương Lệ Lệ và Trình Đào đi tới thấy Lương Tuyết nằm trong vũng máu cũng không nhìn thấy cô, mà cô thì nghe rõ tiếng Vương Lệ Lệ gào thét.
Sau đó, Hoa Lương từ trong sân trường chạy ra, kể cả Mã Hân trở về ký túc xá cũng chạy lại.
Lúc bọn họ ba chân bốn cẳng đặt Lương Tuyết lên xe cấp cứu, cùng Tôn Cường đã ngu người đi bệnh viện, cô mới lén đi ra trở về ký túc xá.”
Lâm Diêu nói từ đầu tới cuối, Thư Nhã đều trừng to mắt nhìn, cô cố gắng há miệng xong rồi cũng không nói được gì, chỉ có thể không nhúc nhích nhìn Lâm Diêu.
Hết chương 39.
- -----oOo------