quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Đây là toàn bộ quá trình của vụ án ngày 13!”

Tư Đồ hút xong điếu thuốc cuối cùng, Cát Đông Minh cũng ngừng bút.

Còn Thư Nhã…

“Rất đặc sắc, giống như nhìn thấy từ đầu tới cuối.

Vậy Lâm cảnh quan, bằng chứng của anh đâu? Chỉ dựa vào bình nước in ngày 15 thì không đủ, luật sư của tôi sẽ khiến các anh thất bại ề chề.”

Nhìn Thư Nhã tràn đầy tự tin, Lâm Diêu không chút hoang mang nói, “Vừa nãy tôi đã nói, Vương Lệ Lệ vì tác dụng thuốc, ngã xuống ngất xỉu ngay trước cửa WC.” Nói xong Lâm Diêu đột nhiên dừng lại, đứng lên hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Thư Nhã, “Tôi dám dùng cái mạng này cược với cô, lúc đó vì để không khiến Vương Lệ Lệ nghi ngờ, cô đã không đeo bao tay, lúc Vương Lệ Lệ té xuống đất, cô chắc chắn sẽ phản xạ tự nhiên giơ tay đỡ cô ta, mà vì không đỡ được sức nặng đột ngột, một tay đã chống lên thành cửa.

Vậy thì trên cửa sẽ có vân tay của cô.

Thư Nhã tôi nhớ rõ từng lời cô nói, tòa nhà đó cô chưa từng đến lần nào.”

Lâm Diêu cũng không xoay đầu lại, giơ tay ra, Tư Đồ ở phía sau đã chuẩn bị sẵn, đặt tờ giấy vào tay Lâm Diêu, hắn cầm lấy giơ ra trước mặt Thư Nhã, “Kết quả giám định đã có, là vân tay của cô!”

Trong phòng thẩm vấn im lặng như tờ, không biết qua bao lâu, Thư Nhã đột nhiên nổi nóng, gào lên, “Tôi không có giết người, các người đang hãm hại tôi! Nhất định là vì tôi là người biết chuyện của Lương Tuyết và Hạ Khải, Hạ Khải sai các người ra tay giết tôi! Nói, ông ta cho các người bao nhiêu tiền? Các anh đều không phải người, đều vì tiền mà muốn hại chết tôi!”

Lâm Diêu phát hiện tình trạng của Thư Nhã có chút kì lạ, trong lúc nhất thời ngoại trừ cưỡng chế giữ cô lại thì cũng không có cách nào khác.

Nhưng cứ như vậy sẽ cắt ngang cuộc thẩm vấn lần này.

Trong lúc Lâm Diêu đang gấp gáp, người phía sau đột nhiên lên tiếng.

Tư Đồ đẩy Lâm Diêu ra, bắt cánh tay Thư Nhã, dùng sức nắm! Hắn nhìn chằm chằm Thư Nhã, ánh mắt quỷ quái, trong giọng nói mang theo độc dược, “Cánh tay của cô có sức tới đâu? Cô chọn loại hung khí gì? Mã Đào là người thứ hai cô giết đúng không? Tay run à? Tim đập mạnh? Khi đó chắc cô phấn khởi lắm? Có phải có cảm giác máu nóng thiêu đốt trong cơ thể, muốn giống như dã thú tru lên mấy tiếng? Có phải cô cắn chặt răng, trừng to mắt? Có phải nhìn thấy Mã Đào phun máu ra thì càng phấn khởi hơn? Sau đó cô không ngừng đánh hắn, càng muốn nhìn thấy hắn hộc máu?”

Không biết xảy ra chuyện gì, Thư Nhã hoảng sợ nhìn Tư Đồ, thân thể liều mạng né tránh, thế nhưng Tư Đồ lại nắm chặt tay cánh tay cô, không cho Thư Nhã cơ hội.

Không chỉ thế, Tư Đồ tới gần cô hơn, nói xong câu cuối cùng, cái trán gần như ịn lên trán đối phương.

Cát Đông Minh ngồi bên cạnh cảm thấy không ổn, nhưng không dám cắt ngang Tư Đồ.

Trong mắt Cát Đông Minh, Tư Đồ cũng là người đáng sợ.

Giờ phút này, nói hắn là gián điệp đúng là không lệch đi đâu được, hắn giống như một kẻ tội phạm đứng giữa thế giới hắc ám, đùa giỡn một con chuột đáng thương.

Hàm răng của Thư Nhã bắt đầu run lên, cô không thoát được Tư Đồ, chỉ có thể để mặc cho dã thú xâu xé.

Cô nhìn con ngươi đen nháy nhưng giống như không có tiêu cự của Tư Đồ, sâu trong lòng cảm thấy thật sợ hãi, cô nghe Tư Đồ nói tiếp, “Mã Đào đã chết, cô nhất định cảm thấy cực kì thỏa mãn, cái cảm giác này tiền không thể nào thay thế được.

Nhưng mà cô mau chóng mất đi cảm giác đó, phấn khởi, sợ hãi, căng thẳng cũng chết theo, cô cảm thấy tâm thần của mình thật rối loạn và chậm chạp.” Nói xong Tư Đồ ghé sát bên tai Thư Nhã, giọng hạ xuống cực thấp, “Cô bắt đầu nhớ cảm giác k1ch thích đó, bất kể là thứ gì cũng không thay thế được.

Cho nên, dù Hạ Khải dùng đinh tổn hại cơ thể cô, cho cô uống nước tiểu của ông ta, làm cô cả đêm, cô cũng không để vào mắt.”

A—!!!!!!!!

Thư Nhã đột nhiên giống như muốn điên nhào qua bóp cổ Tư Đồ.

Lâm Diêu và Cát Đông Minh không biết câu cuối cùng Tư Đồ nói là gì, nhưng bọn họ phải ngăn chặn hành động của kẻ tình nghi, vậy mà…

“Đừng qua đây.” Tư Đồ cản hai người lại, tùy ý để Thư Nhã bóp cổ mình.

Nước mắt nước mũi của Thư Nhã đều dính lên mặt Tư Đồ, cô gào thét, “Anh không phải người, anh không phải người, các người không phải con người.

Giết anh, tôi phải giết anh, tôi phải đóng đinh vào đầu anh! Đi chết đi, anh đi chết đi, chết chung với những người đó đi!”

“Người đáng chết là cô, cô chả khác nào con chó phe phẩy đuôi dưới chân Hạ Khải, Lương Tuyết so với cô tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần!”

“Câm miệng! Anh biết cái gì? Anh biết cái gì hả? Là chính nó tìm tôi kêu muốn tìm đàn ông có tiền, mẹ, nó muốn tiền, vì tiền nên nó chủ động ngủ với Hạ Khải!”

“Cô còn chửi bới Lương Tuyết?”

Tư Đồ lớn tiếng nói một câu, Thư Nhã điên cuồng đánh đấm Tư Đồ, cô giống như muốn đánh chết Tư Đồ vậy, gương mặt xinh đẹp đã vặn vẹo từ lâu, nước mắt nước mũi nước bọt, trong lúc gào thét đều phun lên mặt Tư Đồ.

Thư Nhã đã bị Tư Đồ ép cho điên, “Tập Đông Bình bất lực không thỏa mãn được nó, nó muốn tìm Hạ Khải kiếm sự k1ch thích, sau đó chịu không nổi, còn đòi hỏi nhiều bắt Hạ Khải đưa ba chục triệu làm tiền chia tay, nếu không sẽ đi kiện Hạ Khải.

Con đ ĩ đó không biết nhục, tôi nhịn nhục hai năm mới có cơ hội ra nước ngoài du học, nó mới quen chưa bao lâu mà dám đòi ba chục triệu! Tôi giữ nó lại làm gì? Tên khốn kiếp Mã Đào xen vào chuyện của người khác, tôi không giết hắn chẳng lẽ chờ hắn đi tố cáo tôi? Anh cũng đi chết đi, đàn ông các người chẳng có ai tốt, các người đều đáng chết, đều nên…”

Vào một giây Thư Nhã rốt cuộc thừa nhận tội trạng, Lâm Diêu lập tức giơ tay đánh lên ót cô, trước mắt Thư Nhã tối sầm, mất đi ý thức.

Lâm Diêu lòng như lửa đốt kéo Tư Đồ đứng dậy, vừa lau mặt cho hắn vừa truy hỏi, “Để tôi xem, có sao không?”

Tư Đồ cười khổ lắc đầu, giật giật cái vai bị đánh, “Không sao, một đứa con gái có sức bao nhiêu chứ.” Nói xong nhìn Thư Nhã đã được Cát Đông Minh đỡ lên ghế sô pha, thở dài, “Cô ta vốn là người bị hại.”

Tâm trạng của Lâm Diêu cũng rơi xuống đáy, chỉ là hắn có chút mơ hồ, hỏi, “Lương Tuyết thật sự là người như vậy?”

“Nửa nửa đi.”

“Ý anh là sao?”

Tư Đồ cười cười không trả lời.

Hắn kéo tay Lâm Diêu đứng dậy, “Chờ anh đi rửa mặt, chúng ta còn một trận phải đánh nữa.”

Cát Đông Minh nhìn Tư Đồ thong dong rời khỏi phòng, khó hiểu hỏi Lâm Diêu, “Hắn định làm cái gì nữa?”

Lâm Diêu hít một hơi, “Bắt Hạ Khải!”

Sau khi Tư Đồ lên xe liên lạc với thư ký Văn xong, năm chiếc xe cảnh sát phía sau đều mở còi, phóng về tập đoàn Hải Thiên.

Đối mặt với bọn cảnh sát chỉ hận không giết được ông ngay, tên vô lại Hạ Khải này cũng không hề cho vào mắt.

Thế nhưng khi thư ký Văn đi cùng hai cảnh giam khác, giơ lệnh bắt người được người nào đó ký tên tới trước mặt ông, Hạ Khải rốt cuộc cũng choáng váng, mắt mở trừng trừng nhìn còng tay lạnh lẽo còng vào tay mình.

“Hạ Khải!”

Trong lúc kinh ngạc, chợt nghe phía sau có người gọi tên mình, Hạ Khải vừa xoay đầu, chưa nhìn rõ đối phương là ai đã bị người ta đánh vào mặt.

Sóng mũi bị gãy, bị đánh tới mắt nổ đom đóm, chỉ có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc, “Chờ tới lượt bị bắn chết đi.”

Dưới lầu tập đoàn Hải Thiên, thư ký Văn bắt tay Tư Đồ, cười híp mắt nói, “Người kia nhờ tôi nói với cậu một câu, lần này phải điều tra tới cùng, bất kể là ai cũng không nương tay.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Tiếp theo cậu định làm gì?”

Tư Đồ châm một điếu thuốc, trông khá mất tập trung, “Hiệu trưởng trường đại học S, viện trưởng của bệnh viện, người phụ trách đội giao thông, tất cả đều là những người có liên quan, công việc của bọn họ mới tiến hành được phân nửa thôi.”

“Bọn họ?”

“Tôi chỉ phụ trách rửa sạch tình nghi cho Tập Đông Bình, tiện thể bắt Tôn Cường thôi.

Những chuyện khác do cảnh sát lo.”

“Vị kia của cậu cũng là cảnh sát nha.”

“Cho nên tôi mới phải cực nhọc làm tới bước này nè.”

Thư ký Văn mỉm cười, nhìn Lâm Diêu cách đó không xa, trước khi đi còn nói Tư Đồ quả là diễm phúc không cạn.

Tuần kế tiếp, cả thành phố xảy ra rất nhiều chuyện.

Trải qua điều tra của tổ chuyên án, Hạ Khải còn có hành vi đút lót, dùng tiền bịt miệng, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Sau đó, viện trưởng của bệnh viện nọ bị bắt, hiệu trưởng của trường đại học S cũng không thoát.

Chỉ trong một tuần, các quan chức từ lớn tới nhỏ, không biết bắt được bao nhiêu người.

Tổ chuyên án liên kết giữa cảnh cục và chính phủ gần như không có thời gian nghỉ ngơi, chờ tất cả đi đến bước cuối cùng, Cát Đông Minh quyết định gặp Lương Văn Siêu.

Ba giờ chiều một hôm nào đó, Lâm Diêu gọi điện cho Tư Đồ dặn hắn nhớ nói rõ vụ án với Tập Quang Vinh, chưa đợi hắn để điện thoại xuống, Cát Đông Minh đã mang vẻ mặt buồn bực đi tới.

“Sao vậy tổ trưởng?”

Cát Đông Minh thở dài, bảo Lâm Diêu đi cùng mình vào văn phòng.

Thì ra, Cát Đông Minh nói tất cả mọi chuyện cho Lương Văn Siêu nghe, cũng nói đã bắt Tôn Cường, người tông chết Lương Tuyết về chịu tội, bác sĩ cấp cứu và viện trưởng cũng đang chờ pháp luật trừng trị, còn Hạ Khải thì chắc chắn sẽ bị tử hình, chuyện này không còn gì để bàn nữa.

Lương Văn Siêu nghe xong, cũng không có biểu hiện nổi giận.

Ông chỉ nói cho dù Thư Nhã có lợi dụng họ hay không, ông vẫn không hối hận khi giết những người kia.

Lương Văn Siêu cũng biết mình chỉ có đường chết, cũng biết Thư Nhã nói dối quan hệ với bọn họ, nói toàn bộ mọi chuyện ra.

Quá trình thảm án ngày 13, giống như suy luận của Tư Đồ và Lâm Diêu, chỉ là Cát Đông Minh có điều chưa rõ.

Cát Đông Minh uống một ngụm nước, Lâm Diêu hỏi, “Anh không rõ chỗ nào?”

“Tôi muốn biết, Cung Nghiên bắt đầu bất bình thường từ lúc nào.”

“Lương Văn Siêu nói gì?”

“Haiz… Cung Nghiên chính mắt nhìn thấy chồng mình giết người, trên mặt tinh thần bị kích động quá lớn, dẫn đến bất bình thường.

Lương Văn Siêu còn nói với tôi, Thư Nhã có đôi khi nhìn cũng không bình thường, luật sư của Thư Nhã cũng yêu cầu giám định tâm thần.”

“Hừ, muốn chạy trốn tội danh?”

Cát Đông Minh đặt ly nước xuống, lắc đầu, nói với Lâm Diêu, “Bác sĩ nói Thư Nhã bị tâm thần phân liệt và có xu hướng bạo lực, nhưng vẫn chưa đủ để trốn thoát sự trừng trị của pháp luật.” Cát Đông Minh nhíu mày, nói tiếp, “Lương Văn Siêu còn nói cho tôi biết, vốn ông ta cũng muốn giết Tập Đông Bình.

Nhưng Thư Nhã dùng cách gì cũng không tiếp cận được hắn, cho nên Tập Đông Bình trốn thoát một kiếp nạn.

Tôi chỉ không hiểu, học cùng một trường, tại sao Thư Nhã không không thể tới gần Tập Đông Bình?”

“Tôi càng để ý tới lý do Lương Văn Siêu muốn giết Tập Đông Bình hơn.”

“Bởi vì hắn là bạn trai của Lương Tuyết, Lương Văn Siêu nghĩ, hắn cũng là thứ đáng chết.

Bởi vì không dụ được Tập Đông Bình, bọn họ liền quyết định chọn hiện trường ở tòa nhà đó, để hãm hại hắn.

Chiều ngày 12 Thư Nhã lén lấy chìa khóa cửa tây, cũng vì muốn làm rối đường đi của cảnh sát, để cảnh sát cho rằng từ nhà Tập Đông Bình đến đó có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

Lâm Diêu có chút không rõ.

Một cô gái bị tai nạn, dẫn đến sáu người chết, một người nhảy lầu, còn có nhiều người đang chờ nhận hình phạt, người bị hại thật sự thì trở thành kẻ giết người.

May là còn có người mở rộng sự chính nghĩa, để những tên khốn kiếp kia cũng nhận báo ứng! Nếu không đúng là thiên lý bất dung.

Tạm biệt Cát Đông Minh, Lâm Diêu lái xe về nhà định nghỉ ngơi, trên đường đi luôn cảm thấy không tỉnh táo, có thể dạo này mệt mỏi quá, hắn rất muốn kêu Tư Đồ tới đón hắn về.

Lúc nghĩ tới Tư Đồ, điện thoại reo lên, vừa bắt máy đã nghe, “Tập Đông Bình tỉnh rồi.”

Hết chương 42.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui