Chương 121.
Lời còn chưa dứt, ngọn gió tà bỗng dưng nổi lên bên trên tế đàn kia đã càng thêm điên cuồng! Cuộn thành một vòng xoáy, đám người bên ngoài vòng xoáy bảy xoay tám lệch ngã lăn trên mặt đất, ngay cả những thị vệ một thân võ công kia cũng căn bản không đứng dậy nổi.
Chỉ có Long Dã một tay ôm Nhiễm Trần bảo hộ trong ngực, một tay khác giữ lấy Lộc Minh Sơn, không để cậu bị gió thổi lăn loạn.
"Bỏ tay...!Thả ta ra!"
Lộc Minh Sơn trong lúc giãy giụa, cuộn vải trong miệng chẳng biết đã rơi ra từ lúc nào.
Cậu tình nguyện bị gió thổi bay tứ tung cũng không muốn ở cùng một chỗ với Long Dã.
Có thể phản bội huynh trưởng mình đi theo mười năm là loại lòng dạ sắt đá nào chứ? Y lại còn là người của Nhiễm Dật...!Thủ hạ của tên biếи ŧɦái thì có thể tốt lành gì?
"Đừng lộn xộn!"
Lúc này gió tà trong phòng rít gào, bén nhọn chói tai.
Long Dã hạ giọng nói chuyện, chỉ có mấy người bên cạnh nghe được, cho nên liền nói thật.
"Đường huynh ngươi nhờ ta chiếu cố ngươi, ngươi giãy giụa cái gì?"
"Ngươi nói bậy! Đường huynh hận không thể một đao đâm chết ngươi thì có!"
"Đó chẳng qua là lý do nói cho Bệ hạ nghe.
Y biết ta tiến về phía trước một bước là muốn đến giúp y, y lại không cho phép, bảo ta chiếu cố ngươi.
Nếu không, vì sao lại ném ngươi đến chỗ ta."
"Nói hươu nói vượn!"
"Người tập võ chúng ta, mỗi một chiêu thức đều có căn cơ.
Trong lòng đến cùng là dụng ý gì, không cần nhìn miệng, chỉ cần nhìn bộ pháp dưới chân, động tác trên tay.
Lộc thần y, ngươi cũng không phải võ giả, không hiểu điểm ăn ý ấy giữa chúng ta đâu."
"Mặc kệ ngươi nói gì, ta cũng sẽ không tin! Ngươi mau buông ta ra, nếu không..."
"Ngươi còn không nghe lời, ta liền nhét ngươi lên tế đàn."
Long Dã đột nhiên mở miệng, thanh âm vẫn đạm mạc như cũ.
Nhưng một cỗ khí thế không nói lên lời dọa Lộc Minh Sơn lập tức ngừng nói.
...!Người này tuyệt không giống như phô trương thanh thế! Xem ra chỉ cần mình nói thêm một câu nữa, y thật sự có thể động thủ!
...!Thời điểm then chốt phong vân tế hội* này, nếu thật sự bị ném lên tế đàn, chẳng phải sẽ chết thảm tại chỗ, sau khi chết cả nửa phần xác cũng không còn sao?
*Phong vân tế hội: Gió mây tề tụ, trong Kinh Dịch viết "Vân tùng long, phong tùng hổ, thánh nhân tác nhi vạn vật đổ (Mây theo rồng, gió theo cọp, công việc của thánh nhân làm vạn vật đều thấy rõ), đại khái theo mình là sự tụ họp của các yếu tố cần thiết.
Lộc Minh Sơn rụt cổ một cái, an tĩnh đứng yên tại chỗ.
Mà Long Dã ôm Nhiễm Trần vào trong ngực, ánh mắt ba người đều chăm chú hướng về tế đàn.
Lời Bạch Thanh Nhan còn chưa dứt, Nhiễm Dật đã phát giác không ổn.
Gã lúc đầu cũng không có căn cơ gì, toàn bộ công lực là nhờ tà pháp đoạt được từ thân người khác, duy trì sinh mệnh.
Khi nãy công lực thuần hậu của Bạch Thanh Nhan vừa chảy vào cơ thể, liền phảng phất như một dòng suối trong vắt, khiến tinh thần gã chấn động...!Trong lòng gã minh bạch, nếu như thật sự có thể hấp thu sạch sẽ công lực của Bạch Thanh Nhan, rất lâu sau gã đều không cần phải lo lắng cho tính mạng của mình nữa!
Nhưng chẳng ngờ, gần như chỉ trong chớp mắt, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển! Gã có thể cảm nhận được công lực trong thể nội giống như là bị thứ gì đó cưỡng ép dẫn dắt ra ngoài, tốc độ càng lúc càng nhanh, cơ hồ muốn bị hấp thụ sạch sẽ!
"Bạch Thanh Nhan..."
Gã cắn chặt răng, cảm thấy một luồng máu nóng dâng trào trong lồng ngực.
Trái tim đập loạn xạ, vừa nhanh vừa tức, thân thể tàn tạ đã không còn chịu nổi gánh nặng! "Phụt" một tiếng, một ngụm máu nóng phun ra.
Nhiễm Dật đã không còn cách nào chống chọi lại với Bạch Thanh Nhan.
Nhưng gã thậm chí ngay cả khả năng thu tay lại cũng không có...!Bàn tay gã tựa như bị dính chặt trên tế đàn, dù cho thân thể gã đã đổ xuống, hai bàn tay kia vẫn dán sát ở trên đó, không thể nào giật ra!
Bạch Thanh Nhan có thể cảm nhận được sức mạnh của tế đàn này.
Mặc dù đây là Nhiễm Dật dùng máu gọi lên tế tự, nhưng công pháp tà ác tuyệt không có khả năng thần phục bất luận kẻ nào, vừa có cơ hội liền sẽ cuồng bạo mà tham lam hấp thu hết thảy...!Mà đây cũng chính là nguyên nhân Bạch Thanh Nhan không tu luyện bộ phận tà ác của Ngọc Dao công pháp.
Nhiễm Dật quá mức tự đại...!Gã vậy mà xây dựng một tế đàn khổng lồ chung quanh Tẩm cung? Mặc dù dùng cây cối hoa cỏ của cung điện ngụy trang, nhưng Bạch Thanh Nhan chỉ cần nhìn qua cũng thấy được diện mục chân thực của nó.
Nhưng Nhiễm Dật nào có thật sự biết Ngọc Dao công pháp là cái thứ gì? Đó là vực sâu tà thuật...!Con người tuyệt không có khả năng nhìn chằm chằm vực thẳm rất lâu mà không rơi xuống!
Huống chi, đây là loại vọng tưởng muốn vực sâu phục tùng như một con ngựa bị thuần hóa mặc người điều khiển, căn bản không thể thực hiện được! Kể cả ngươi lợi dụng nó đạt được thành tựu, thành công ngàn vạn lần, nhưng chỉ cần một lần không thể kịp thời khống chế nó, lập tức sẽ bị nó phản phệ đến một mảnh thi thể cũng chẳng còn!
Y nhìn dáng vẻ của Cơ Dận và Nhiễm Dật liền biết, lần tế tự này là từ máu hai người bọn họ gọi lên.
Thời điểm vật lộn cùng đám thị vệ, y cố ý để lộ sơ hở, cũng là vì để trên thân nhiều thêm vết thương, không khiến người khác hoài nghi cố tình đổ máu.
Quả nhiên, sau khi bị đặt lên tế đàn, máu của y đồng dạng thức tỉnh lại tế đàn kia...!Bởi vì thân phận truyền nhân chính thống của Ngọc Dao công pháp, hiển nhiên tế đàn đối với sinh mệnh y càng thèm thuồng.
Đợi đến khi Ngọc Dao công pháp của mình cơ hồ bị hút đi hơn phân nửa, Nhiễm Dật và Cơ Dận cũng dần dần kiệt sức thao túng tế đàn, Bạch Thanh Nhan mới đột ngột nổi dậy! Bằng thành tựu tu luyện nhiều năm của chính y, tế đàn Ngọc Dao như cánh tay để sai sử, đây là một trận phản kích tuyệt địa!
...!Nhưng cho dù là y, cũng quá mức miễn cưỡng.
Bạch Thanh Nhan cảm thấy càng lúc càng lạnh.
Tốc độc công pháp của y bị cuốn ra khỏi đan điền mỗi lúc một nhanh.
Nhiễm Dật phía đối diện cũng lung lay sắp đổ...!Đến giờ khắc này, ai cũng không có biện pháp dừng tế tự lại.
Chỉ có thể xem hai người ai dầu hết đèn tắt trước, cuối cùng bị tế đàn xem như tế phẩm nuốt chửng.
Như vậy, người còn lại có lẽ còn có thể sống tạm.
Nhưng khả năng lớn hơn chính là, cả hai cứ như vậy đồng quy vu tận.
...!Nhưng tối thiểu, những người khác sẽ được cứu.
Không chỉ có những sinh mệnh vô tội trong nội cung này, cũng bao gồm tất cả mọi người ngày sau có khả năng bị gót sắt Nhiễm Dật chà đạp.
Quan trọng nhất, là Kỷ Ninh...!Hắn rốt cuộc cũng an toàn.
Trong thoáng chốc, Bạch Thanh Nhan phảng phất như thấy được gương mặt của Kỷ Ninh.
Nếu như ta chết, hắn nhất định sẽ cực kỳ tức giận.
Hắn hận ta lỡ hẹn, lại vì người khác mà bỏ hắn xuống...!Thật xin lỗi...!Nhưng mà...!Ta thật sự không còn biện pháp nào khác...
Nghi thức tế tự này đã đem một tia công lực cuối cùng trong đan điền Bạch Thanh Nhan ép ra sạch sẽ, vẫn không chịu dừng lại.
Bạch Thanh Nhan chỉ cảm thấy trong cơ thể đau như đao cứa, gần như dầu hết đèn tắt.
Trong thoáng chốc, vậy mà y như thể thấy được gương mặt Kỷ Ninh.
Gương mặt kia ló ra phía sau phiến đá trên đỉnh đầu, như thể đang vô cùng tức giận.
"Kỷ Ninh..."
Bạch Thanh Nhan biết đây tất nhiên là ảo giác, nhưng y vẫn không nhịn được mà gọi một tiếng tên hắn.
Nhưng tiếng gió chung quanh quá mức bén nhọn, y lại quá mức suy yếu, thanh âm ấy ngay cả chính y cũng không nghe được.
Đột nhiên, Kỷ Ninh phía sau phiến đá nhảy xuống, vậy mà đứng ngay bên cạnh mọi người.
Đầu óc Bạch Thanh Nhan đã hoàn toàn đờ đẫn, trước khi y kịp phản ứng, Kỷ Ninh đã nhặt lên đao nhỏ chém sắt như chém bùn trên mặt đất kia, hung hăng đâm xuống hoa văn thần bí giữa tế đàn!
...!Kỷ Ninh...!Hắn định làm gì? Không, không được!
Bạch Thanh Nhan thầm kêu lên sợ hãi, Nhiễm Dật phía đối diện cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Nhưng trong điện quang hỏa thạch, ai có khả năng ngăn nổi Kỷ Ninh đang tức giận?
Một đao đâm xuống, trung tâm tế đàn trong nháy mắt nứt ra mấy vết nứt thật sâu, sau đó mau chóng lan nhanh về phía rìa! Tiếp đó, từ vị trí trung tâm, đá chung quanh vết rạn lập tức vỡ nát thành vụn, gió lớn nguyên bản xoay chung quanh trong khoảnh khắc mất đi quy luật.
Mặt đất ầm ầm rung động, mỗi một viên đá đều đang gào thét!
"Mau đi ra!"
Không đợi Bạch Thanh Nhan kêu lên tiếng thứ hai, Long Dã một tay một mực ôm lấy Nhiễm Trần, tay kia kẹp Lộc Minh Sơn, đưa theo bọn họ cấp tốc nhảy ra khỏi cửa địa cung, vài bước chạy tới ngoại điện!
"Long Dã, Kỷ Tướng quân và Thái tử Điện hạ còn đang ở bên trong!"
"Ta biết...!Quận Vương Điện hạ, người cùng Lộc thần y mau rời đi.
Ta bây giờ sẽ đến đón bọn họ."
Chỉ kịp giao phó câu này, Long Dã xoay người quay trở về, mấy bước đã tới nơi sâu nhất hậu điện.
Lại chẳng ngờ, ngay trước mặt y, cả tòa tế đàn ầm ầm sụp đổ.
Trong đầu Long Dã ầm một tiếng.
Gương mặt trước giờ luôn luôn hờ hững, giờ phút này, sự hờ hững kia lại tựa như một tấm mặt nạ, dần dần vỡ vụn.
"Đại ca..." Thanh âm Long Dã run rẩy, sắc mặt cũng từng chút trở nên thảm đạm.
Thân thể y nhoáng một cái, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Đại ca!"
Tiếng thét đau thấu tâm can vang vọng toàn bộ Tẩm điện.
Mà dưới tiếng mặt đất ầm ầm không dứt bên tai, toàn bộ tế đàn sụp đổ hoàn toàn.
Giờ phút này, bốn phía chung quanh không có lấy một bóng người, chỉ có bụi đất dâng cao đến mất trượng.
"Đại ca..."
"Kêu cái gì? Ta còn chưa có chết đâu!"
Một thanh âm tức giận truyền đến, khiến hai mắt Long Dã đột ngột trợn to, tiếng khóc bi thống lập tức ngừng bặt.
"Đại ca?"
"Còn không giúp ta một tay, kéo Thanh Nhan lên đi!"
"Vâng, đại ca!"
Long Dã lung tung lau nước mắt trên mặt, xốc một phiến đá to lớn trước mặt lên.
Phía dưới vừa vặn hình thành một khoảng không hình tam giác, Kỷ Ninh nép mình trong đó, may mắn không bị chôn cùng một chỗ dưới tế đàn.
Nhưng hắn cũng cả người đầy bụi đất, cực kỳ chật vật, phía sau lưng cũng loang lổ vết máu hòa với bụi đất.
Hắn bảo hộ Bạch Thanh Nhan bên dưới thân thể.
Mặc dù cũng đầy người bụi đất, nhưng không hề bị ảnh hưởng bởi chấn động.
Long Dã vội vươn tay kéo Kỷ Ninh lên.
Kỷ Ninh ho hai tiếng, nhổ hết bụi đất trong miệng ra, cúi đầu quan sát Bạch Thanh Nhan.
Thấy người kia mặc dù thập phần yếu ớt, song ý thức vẫn còn thanh tỉnh.
Bấy giờ, mới tạm coi là yên lòng.
"Kỷ Ninh...!Ngươi..."
"Ta không sao." Kỷ Ninh xụ mặt, "Ngươi giấu ta đi như vậy, không phải chuyện ngoài ý muốn mà đã suy tính kỹ? Nếu như ngươi chết ở bên trong, ta ở bên ngoài lại mê man, căn bản sẽ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
Lời này oán khí cực nặng, nhìn ra được là phi thường tức giận.
Bạch Thanh Nhan rũ mắt, không trả lời.
Một lát sau, y hỏi:
"Long Dã, khi nãy ta giao phó đường đệ cho ngươi, hắn thế nào rồi?"
"Bên ngoài Tẩm điện, không có bị thương."
Bạch Thanh Nhan gật gật đầu.
Lại hỏi:
"Nhiễm Dật cùng Cơ Dận huynh, Cơ Hà huynh bọn họ đâu?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi bọn họ? Còn xưng một tiếng 'huynh'? Bạch Thanh Nhan à Bạch Thanh nhan, ngươi...!Hẳn là nghe nói bọn họ không trốn kịp, ngươi còn muốn trở về cứu bọn họ?"
"Cơ Hà huynh vô tội, cũng vì cứu ta mà đến.
Coi như năm đó đồ vật ta phó thác bị tiết lộ vào tay Nhiễm Dật, hắn cũng không nhất định liên quan.
Về phần Cơ Dận huynh...!Những sự tình này, ta cũng nên đối chất với hắn rõ ràng."
"Ngươi!"
Kỷ Ninh tức đến muốn ngất luôn.
Nếu không phải không nỡ, hắn đã sớm vứt Bạch Thanh Nhan xuống đất, không muốn xen vào chuyện của y nữa.
"Long Dã, ngươi cởi hắc sa kia xuống cho ta!"
"Đại ca, ngươi muốn làm gì?"
"Đừng nói nhảm nữa, mau cởi xuống!"
Cầm hắc sa, Kỷ Ninh lập tức quấn quanh miệng Bạch Thanh Nhan vài vòng, thắt một nút phía sau gáy.
Lần này Bạch Thanh Nhan mở miệng cũng phí sức, càng đừng nói đến việc phát ra âm thanh.
"Ngươi không cần nói, nghe ngươi nói chuyện ta liền tức giận! Nhắm mắt lại cẩn thận nghỉ ngơi một hồi cho ta, bây giờ ta đưa ngươi xuất cung!"
Bạch Thanh Nhan quay đầu nhìn tế đàn đã sụp đổ, nhưng lập tức liền bị Kỷ Ninh cưỡng ép xoay trở về, đặt trong lồng ngực mình.
Tiếp đó, hắn ôm Bạch Thanh Nhan, sải bước rời khỏi tế đàn.
Đoạn cuối vừa buồn cười vừa tội.
Bạch Thanh Nhan đã lừa Kỷ Ninh 2 lần để âm thầm nhường lại đường sống cho Kỷ Ninh, cả 2 lần đều dẫn đến hậu quả suýt chút nữa cả hai đã mỗi người một ngả.
Lần đầu tiên là trong hang động ở sau núi Ngọc Dao cứu Kỷ Ninh khỏi hàn độc, lần thứ hai là đánh ngất Kỷ Ninh để một mình tìm tới tế đàn giao phong với Nhiễm Dật.
Sự cao khiết của Bạch Thanh Nhan, có thể vì người khác mà bỏ qua chính bản thân mình, cũng chính là nỗi sợ hãi sâu nhất của Kỷ Ninh.
Bởi vậy nên Bọt 1 vote ủng hộ bịt miệng Nhan Nhan lại (σ`・∀・')σ