Chương 19.
Ta vì y làm một hỷ sự, một đám tang, cũng chẳng qua là vì muốn giữ y ở bên người.
Kỷ Ninh cất tiếng cười to, thanh âm kia lại tựa như điên cuồng, khàn khàn hệt như sắp vỡ.
Giống như đùa cợt, lại càng phảng phất như tuyệt vọng.
"Đại ca..." Long Dã không đành lòng nói y đã gặp Bạch Thanh Nhan.
Y thở dài, "Đại ca, ngươi làm tang lễ này, là từ tuyệt con đường phía trước.
Tiếp theo, ngươi định tự xử thế nào?"
"Tự xử thế nào?"
Kỷ Ninh nhất thời trầm mặc, như thể rơi vào trầm tư.
Long Dã nghi ngờ, thời điểm hắn áp dụng biện pháp được ăn cả ngã về không này, căn bản không hề để ý tới việc ngẫm lại sau này mình nên như thế nào.
Vì có thể nhìn thấy Bạch Thanh Nhan một lần, hắn đại khái biện pháp gì cũng đều chấp nhận.
Nhưng cho dù hắn làm được đến trình độ như vậy, Bạch Thanh Nhan vẫn không đến.
"Ta vốn là muốn nếu như y chịu trở về, ta liền đưa y đi.
Y nguyện ý đến đâu thì đi nơi đó.
Cái gì Đại Tướng quân...!Y chắc hẳn sẽ không thích khí hậu Lang Nghiệp này, càng đừng nói phủ Tướng quân một thân đầy mùi máu tanh.
Vậy ta liền bỏ, cũng chẳng có gì."
"..."
"Nhưng y không có tới.
Vậy ta..." Bên trong thanh âm Kỷ Ninh lộ ra mấy phần mê mang, "Ta thật sự không biết, sau này nên đi đâu về đâu."
"..."
Nhưng đột nhiên, Kỷ Ninh giống như nhớ ra điều gì đó.
Bên trong thanh âm hắn đột nhiên sinh ra chút khao khát:
"Mấy năm sau, Bệ hạ còn muốn tiến đánh Đại Tiếp.
Long Dã, nếu ta đạp quan tài mà ra, trở về tiếp tục lãnh binh, đại khái trên dưới triều đình đều sẽ oanh động! Đại Tướng quân khởi tử hồi sinh truyền kỳ cỡ nào chứ, chắc hẳn tên của ta sẽ vang khắp thiên hạ.
Y bất luận ở nơi nào cũng sẽ đều nghe nói tới, có phải không?"
"Đại ca!"
Long Dã thật sự không nhịn được.
"Tên của mình có lẽ sẽ được y nghe thấy", coi như thành sự thật, thì có thể thế nào? Đây chẳng qua là người trước khi chết đuối túm lấy một thanh rơm rạ vô hình! Nhưng đó lại chính là tín niệm chèo chống tương lai sống sót của Kỷ Ninh sao?
Chẳng lẽ sau này Kỷ Ninh phải nhờ vào loại cuồng tưởng này mà sống qua ngày?
Song Kỷ Ninh giống như căn bản không nghe được lời y nói.
Hắn chìm vào trong tưởng tượng của chính mình, giọng nói vậy mà mang theo thỏa mãn.
"Sao đó, ta trên chiến trường Đại Tiếp, tùy tiện chết ở dưới kiếm một tên vô danh tiểu tốt nào đó.
Tướng quân Lang Nghiệp diệt Ngọc Dao Kỷ Ninh, thân bại danh liệt, khách tử tha hương*...!Có phải đại khoái nhân tâm**? Người Ngọc Dao nghe nói, nhất định đều vỗ tay khen hay.
Ngươi nghĩ, y nghe được tin tức này, có phải sẽ rất vui vẻ hay không?"
*Khách tử tha hương: 客死他乡 Chết nơi đất khách quê người.
**Đại khoái nhân tâm: 大快人心 Khiến người cực kỳ vui sướng.
"Đại ca! Ngươi sao có thể nghĩ như vậy...!Nếu như ngươi muốn sống thì liền sống sót, thậm chí muốn chết cũng có thể chết! Nhưng ngươi, ngươi chinh chiến mười năm, chịu bao nhiêu khổ sở đau đớn, sống đến hôm nay, ngươi có thể không cần những chiến công phú quý kia, nhưng ngươi không thể đem nửa đời trước một bút xóa bỏ! Ta không khuyên giải ngươi phải quan tâm đến lòng trung thành của các huynh đệ đối với ngươi, nhưng ngươi sao có thể chà đạp mình như vậy? Đại ca, chẳng lẽ Thái tử Ngọc Dao đi rồi, ngươi thậm chí ngay cả làm người cũng không cần làm sao?! Nửa đời trước của ngươi, vậy mà chỉ có Thái tử Ngọc Dao là sự tình quan trọng nhất ư?"
"Đúng vậy..." Trong bóng đêm, Kỷ Ninh khẽ động bàn tay che trên mặt.
Hắn ngồi dậy, nhìn thẳng Long Dã, "Ta không cha không mẹ, từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh.
Làm trinh sát, nhiệm vụ quan trọng nhất tới tay là phái ta đi Ngọc Dao.
Gặp được y năm mười sáu tuổi...!Vậy sau này, trong cuộc đời ta, cũng chỉ có y là chuyện khẩn yếu nhất."
Hô hấp Long Dã trì trệ, tất cả điều muốn nói đều không nói ra lời.
Kỷ Ninh gục đầu xuống, lại là một tiếng cười nhẹ.
"Thôi.
Ngươi cần gì phải khuyên ta.
Những ngày này ngươi đi đâu vậy? Ta nghe nói trong Hoàng cung có người hành thích.
Ban đêm một mình xông vào lâm cung..."
Hắn không nói tiếp.
Long Dã lại hiểu ý tứ trong lời đại ca y...
Huynh đệ hai người bọn họ, kẻ nào bớt điên hơn một chút?
Tốt xấu Kỷ Ninh đại ca y chỉ giả chết, chứ không phải thật sự chạy đến trước cửa Hoàng đế đòi chết.
Nhưng tâm sự của Long Dã, Kỷ Ninh sao có thể biết? Lại càng không nói đến hắn đâu thể hiểu được, Long Dã vì sao nhất định phải đi!
Nhưng Long Dã cũng không muốn giải thích cho hắn.
Loại sự tình này, chẳng qua là khuyến nhân giả thanh*, đến phiên mình, nê tú thâm hãm**, cũng đành vui vẻ chịu đựng.
*Khuyến nhân giả thanh: 劝人者清 Đại ý là người ngoài thì hay thuyết phục, khuyên ngăn người khác, còn mình thì không làm được.
**Nê tú thâm hãm: 泥足深陷 Chân kẹt sâu trong bùn, đại ý rơi vào một tình huống rắc rối không dễ dàng thoát ra được.
Một chữ "Tình" này, người trong thiên hạ, ai có thể trốn thoát?
Im lặng nửa ngày, Long Dã đột nhiên mở miệng:
"Nếu như Thái tử Ngọc Dao thật sự đến thì sao? Đại ca, ngươi nghĩ tới làm thế nào để gặp y, lại làm cách nào giữ y lại?"
"Cái..."
Kỷ Ninh mới nói một chữ, đột nhiên ngừng lại.
Thời khắc này sắc trời đã thẫm, bách tính bên ngoài đều đã sớm trở về.
Nếu có người muốn đến gần, binh sĩ trấn giữ nhất định sẽ mở miệng hỏi thăm.
Nhưng trong bóng tối, hai người nghe được tiếng bước chân cực nhẹ, là có người không làm kinh động binh sĩ, trực tiếp đi vào linh bằng.
Bạch Thanh Nhan để tọa kỵ lại ở phía xa, tự mình đi bộ đến gần.
Xa xa, y nhìn bia mộ cao ngất không có lấy một chữ của hắn, trong lòng lại tựa như vô bi, một điểm gợn sóng cũng không có.
Hoặc cũng là bởi vì trong lòng y ngàn dặm băng phong, hết thảy đã sớm chôn sâu dưới lớp băng dày.
Đi đến trước bia mộ, Bạch Thanh Nhan còn có chút mờ mịt.
Y thậm chí không biết vì sao y lại đến? Là tới phúng viếng? Nhưng Kỷ Ninh do y tự tay gϊếŧ chết, kết cục này, không phải đã sớm nằm trong dự liệu của y hay sao? Là tới chứng kiến đại thù được báo? Nhưng trong lòng y không có bất kỳ vui sướng nào, chỉ có chết lặng.
Có lẽ y là đến cáo biệt.
Cáo biệt người duy nhất mình yêu đời này.
Cũng cáo biệt ái tình sau này của chính mình.
Bạch Thanh Nhan chậm rãi ngồi xuống trước bia mộ, hai mắt nhắm nghiền.
Y duỗi tay ôm lấy bia mộ.
Chóp mũi Bạch Thanh Nhan dán lên, tảng đá kia thô ráp lạnh lẽo, tro bụi bay đầy mặt y.
Bạch Thanh Nhan cảm thấy cõi lòng mình rất yên tĩnh, cũng cảm thấy cả người không còn khí lực.
Đây là một loại bình tĩnh nuốt chửng vạn vật, Bạch Thanh Nhan đột nhiên nghĩ, có đi Đại Tiếp hay không đều không trọng yếu nữa.
Y đột nhiên rã rời, rất muốn nghỉ ngơi.
Mặc dù tứ phía vô cùng lạnh, nơi này lại là lăng mộ, trong không khí bảng lảng tro bụi.
Y vẫn ngủ.
Mãi cho đến khi trên thân được choàng lên một tấm cẩm bào dày còn mang theo nhiệt độ cơ thể.
Bạch Thanh Nhan mờ mịt mở mắt, lại nhìn thấy...!Người không nên còn tồn tại trên trần thế...!Trên mặt người kia không có biểu tình gì, giữa bóng đêm mênh mông chung quanh, đầy trời tro bụi, tựa như một vong hồn từ cõi u minh trở về nhân thế, xông vào giấc mộng của y.
"..."
Bạch Thanh Nhan há hốc miệng, một chữ cũng không thể thốt lên.
Y sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt...!Y nơi nào cũng không thể đi nữa, cũng chẳng muốn đi.
Y quá mỏi mệt rồi, một bước cũng không cất nổi.
Nước mắt đột nhiên trào ra từ đáy mắt, từng giọt từng giọt, lăn dài xuống má.
Dẫn ta đi đi.
Trong lòng Bạch Thanh Nhan chỉ có một ý nghĩ này.
Nhưng y quá đỗi nghẹn ngào, nói không nên lời.
Hàn băng vạn trượng nơi đáy lòng đột nhiên vỡ vụn thành ngàn lưỡi đao sắc nhọn, đâm từng nhát vào cõi lòng y...!Lúc này, y mới cảm nhận được đau đớn.
Kỷ Ninh chết rồi.
Bị y tự tay gϊếŧ chết.
Hắn trên thế gian này, không còn có một người thân thích, cũng không còn có một nơi để dựa vào...
Ngươi đã chết, ta sẽ không hận ngươi nữa.
Cho nên, dẫn ta đi đi.
"Dẫn ta đi đi."
"Được."
Trong cơn nghẹn ngào, Bạch Thanh Nhan nói, không nghĩ lại được Kỷ Ninh đáp lời.
Hóa ra Kỷ Ninh nguyện ý dẫn y cùng nhau xuống địa ngục, Bạch Thanh Nhan đột nhiên buông lỏng trái tim, tựa như tại bôn ba vô hạn, rốt cuộc cũng tìm được một chốn yên giấc.
Y co cụm lại trong ngực Kỷ Ninh, lại bị Kỷ Ninh lập tức hôn lên môi.
Bờ môi Kỷ Ninh thật lạnh, cái lạnh này khiến Bạch Thanh Nhan an tâm.
Y nghĩ đây chính là môi độc của người chết, hút hết quãng đời còn lại của y, đưa y cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền.
Nhưng đầu lưỡi Kỷ Ninh lại ấm áp.
Ấm áp này phảng phất như nguyền rủa lạnh lẽo nhất, kéo y từ ảo giác sắp chết dịu dàng túm trở lại hiện thực tàn khốc băng lãnh.
Y đột nhiên mở to hai mắt...
"Ngươi không có chết!"
"Ta không có chết."
Kỷ Ninh ngữ khí tĩnh mịch, ánh mắt lại ôn nhu.
Nhưng hắn từ trong ngực móc ra một sợi dây thừng dài, như thân rắn quấn lên tay Bạch Thanh Nhan, buộc chặt lại.
Bạch Thanh Nhan sợ hãi cả kinh, ngay cả ngủ một mình dưới bia mộ cũng không cảm thấy lạnh lẽo như vậy.
"Ngươi trăm phương ngàn kế chính là muốn gạt ta đến sao?!"
"..."
Kỷ Ninh lại không nói gì thêm.
Hắn cúi đầu loay hoay thắt dây thừng, chỉ sợ trói không chặt.
Cho đến khi vạn vô nhất thất, hắn mới lại cúi đầu bắt lấy đôi môi Bạch Thanh Nhan.
"Ta muốn mang theo ngươi đi."
"Ngươi..."
"Ngươi yêu ta, ngươi cũng biết.
Thanh Nhan, ngươi có thể hận ta, nhưng ngươi không thể không yêu ta."
"..."
Bạch Thanh Nhan toàn thân băng lãnh, hàm răng run rẩy va đập, là đang rùng mình.
Y không thể tin nổi, trong lòng y từng phiến băng lại đang vỡ vụn thành vô số mảnh băng nhỏ bé, máu chảy khắp toàn thân, đem cả người y đều cắt chém đến rách nát!
Song Kỷ Ninh không cho y tiếp tục nói chuyện.
Hắn lại từ trong ngực móc ra thứ gì đó...!Là bao thuốc trước kia Bạch Thanh Nhan mang theo! Kỷ Ninh một tay nắm cằm Bạch Thanh Nhan, một tay lấy một chút thuốc bột dốc vào miệng y.
Không bao lâu sau, Bạch Thanh Nhan liền mờ mịt mất dần ý thức, mặc cho Kỷ Ninh bài bố.
Long Dã từ trong phòng nhỏ đi tới, vừa lúc thấy cảnh này.
Y cũng sững sờ, chần chừ nói:
"Đại ca, ngươi vậy mà đến có chuẩn bị? Chẳng lẽ ngay từ khi bắt đầu, ngươi đã muốn trói Thái tử Ngọc Dao đem trở về?"
"Kỳ thật, ta chỉ vì muốn gặp y một lần.
Nếu y chịu tới gặp ta, trong lòng y cũng không phải là hoàn toàn không có ta.
Ta có thể theo y đến góc biển chân trời.
Trừ khi y lại đâm ta một kiếm, thật sự đoạt đi tính mạng của ta, bằng không..."
Kỷ Ninh cúi đầu nhìn Bạch Thanh Nhan, ôm y càng chặt hơn.
"Nhưng ngươi lại mang trong người dây thừng và Mông Hãn dược..."
"Ngươi nói cái này?" Kỷ Ninh cúi đầu nhìn bao thuốc kia một chút, "Đây là y tự mình mang tới cho ta, lại tận mắt thấy ta ăn vào.
Ta đương nhiên phải mang theo bên người."
"..."
Long Dã giờ phút này cũng không dám nói lời của Kỷ Ninh là thật hay giả.
Có lẽ chính Kỷ Ninh cũng không biết...!Hắn thật sự có thể để Bạch Thanh Nhan tự do, hay là bất luận như thế nào cũng phải buộc chặt người này ở bên người? Lại hay là, đáp án của hắn dành cho mình, cũng chẳng qua chỉ là một lời hoang đường bịa đặt?
Nhưng Long Dã có thể nhìn ra, Bạch Thanh Nhan đến, khiến Kỷ Ninh đột nhiên sống lại.
Tử khí âm u khi nãy bị quét sạch, Kỷ Ninh đứng lên, đâu lại vào đấy bận rộn...
Mặc dù trên mặt Bạch Thanh Nhan còn đeo mặt nạ da người, nhưng vẫn như cũ dễ khiến người chú ý.
Kỷ Ninh lấy ra một kiện quân phục Lang Nghiệp trong phòng mặc cho Bạch Thanh Nhan, mình cũng thay đổi một thân.
Sau đó dặn dò Long Dã đánh thức những thị vệ Lang Nghiệp đang ngủ gà ngủ gật trong linh bằng, để bọn họ thu dọn đồ đạc, trở về Vương đô.
Vật dụng tế tự rất nhiều, ngoại trừ thiêu hủy ngay tại chỗ, còn có một số thứ cần vận chuyển trở về.
Mấy chiếc xe lớn nằm giữa phương hướng từ Vương đô tới nghĩa trang quay ngược trở lại, bên trên mỗi chiếc xe đều có mấy binh sĩ áp xe.
Kỷ Ninh một mực cúi thấp đầu, đưa Bạch Thanh Nhan đang hôn mê lên một chiếc xe lớn, chính mình cũng leo lên, để Bạch Thanh Nhan ngồi ở tư thế tựa đầu vào vai mình.
Với người ngoài chỉ nói là binh sĩ lười biếng ngủ gật, đây cũng là chuyện thường, sẽ không bị hoài nghi.
Sau đó, Long Dã tự mình áp đội, đoàn người liền hướng Vương đô khởi hành.
Ai ngờ, mới đi không được bao xa đã bị một đội nhân mã ngăn lại.
Những người này thần sắc trang nghiêm, thân hình cao lớn, xem ra chính là kẻ tập võ.
Người cầm đầu cưỡi trên một con ngựa cao lớn, lại vô cùng nho nhã phong lưu.
Kỷ Ninh mới nhìn qua, lập tức cau mày...
Đây là Phó Diễm!
Hắn muốn làm gì?
[Vậy là Kỷ Ninh lớn tuổi hơn Bạch Thanh Nhan nhaaaa.
Lần đầu hai người chính thức gặp nhau, Bạch Thanh Nhan mười bốn tuổi (Chương 79), Kỷ Ninh mười sáu tuổi.
Chưa kể Kỷ Ninh còn quan sát Bạch Thanh Nhan rất nhiều lần trước đó mà không ra mặt nữa á ;;.;;]