Chương 29.
Lần đầu tiên vào phủ Tướng quân.
Kỷ Tướng quân đã biến mất mấy ngày, lại một lần nữa xuất hiện bên trong phủ đệ của hắn.
Không chỉ có thế, hắn còn mang về một nam tử xa lạ.
Hạ nhân trong phủ Tướng quân đều rất nghi hoặc, quản gia lại càng lo nghĩ vạn phần...!Mặc kệ là hạ nhân mới tới hay là bằng hữu của gia chủ, chuyện khoản đãi an bài đều nên là chức trách của đại quản gia gã.
Nhưng Tướng quân ngay cả bắt chuyện một câu với người này cũng không cho, trực tiếp đưa người vào gian phòng của mình.
Đàm đạo một hồi, lại tự mình an bài, để người này vào ở trong Bắc uyển.
Hay là Tướng quân đối với việc mình làm không hài lòng, đây là điềm báo sắp bị cách chức chăng?
Quản gia càng nghĩ càng nóng ruột, đối với người kia lại càng để bụng.
Rốt cuộc, đợi cho đến thời điểm Tướng quân ba ngày tiến cung một lần, báo cáo tình hình thiết kỵ Lang Nghiệp với Bệ hạ, quản gia vội vàng lẻn qua, nghĩ bụng hỏi thăm tình huống một chút.
Chẳng ngờ lại bắt gặp chính nam tử kia đang ở dưới mấy tán thông Tướng quân thường hay đứng ngốc, duỗi tay vuốt ve thân cây thô ráp.
Một hồi lâu, người kia ngẩng đầu, nhìn xuyên qua tán cây cao lớn.
Tư thái này, ấy vậy mà cùng với bản nhân Tướng quân không chút sai biệt.
Tướng quân ngài, cũng là nhìn những tán cây thông kia mà thở dài than ngắn, có đôi khi nhặt một quả thông lên còn có thể nhìn đến hơn nửa ngày.
Quản gia một bên thầm phỉ nhổ, một bên lại cười rạng rỡ tiến lên phía trước.
Gã ân cần hỏi thăm:
"Vị công tử này, ta là quản gia phủ Tướng quân.
Ngài xưng hô thế nào?"
"Ta gọi là Bạch Vong."
"Là Bạch công tử sao.
Bạch công tử, đêm qua, ngài ngủ có ngon không? Ngài là khách quý của Tướng quân chúng ta, ta bên này có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, ngài cứ việc nói ra."
"Là Kỷ Ninh phái ngươi tới?"
Quản gia sững sờ.
Kỷ Tướng quân không quá thích lui tới cùng đồng liêu, trong phủ khách nhân không nhiều.
Nhưng bình thường mà nói, khách nhân đi vào phủ Tướng quân, cho dù là Nhiễm Quận vương tôn quý cũng đều sẽ tôn xưng chủ nhân gọi một tiếng "Kỷ Tướng quân".
Nam nhân này sao có thể gọi Kỷ Tướng quân tùy tiện như thế? Chẳng lẽ y cùng với Kỷ Tướng quân chúng ta có quan hệ đặc thù gì chăng?
Quản gia suy nghĩ miên man, miệng thì đáp:
"Tướng quân xác thực coi trọng quý khách.
Chỉ là ta thân là quản sự, việc chiêu đãi tân khách cho tốt thuộc bổn phận của ta.
Ngài có dặn dò gì đều có thể nói với ta."
Lúc này, vị công tử kia mới quay đầu nhìn quản sự một chút.
Quản sự vô thức sững sờ...!Người này mặc dù dung mạo tầm tầm, nhưng đôi mắt kia quá đặc biệt! Tròng mắt hiện lên sắc tím, loại màu mắt kỳ dị này, chẳng lẽ y không phải người Lang Nghiệp?
Người đối diện kia chính là Bạch Thanh Nhan.
Bởi vì đã đáp ứng Kỷ Ninh trước khi đoàn sứ giả Đại Tiếp đến tạm thời bồi bạn với hắn một thời gian, cho nên y chiếu theo ước định cùng Kỷ Ninh trở lại phủ Tướng quân.
Do lúc trước từng ở trong đội ngũ thiết kỵ Lang Nghiệp một quãng, để bảo đảm, y vẫn mang mặt nạ Phó Diễm làm cho y, cũng thay đổi danh tự.
Chỉ là Phó Diễm chưa từng giúp y chuẩn bị dược vật thay đổi màu mắt, hai con ngươi vẫn y nguyên một màu tím cực kỳ nổi bật.
Cũng bởi vậy mà Kỷ Ninh hết thảy đều thay y tự tay an bài, nguyên nhân vì không muốn người ngoài phát hiện.
Nhưng Kỷ Ninh không ngờ đến, quản gia của mình lại sinh hiểu lầm, vụиɠ ŧяộʍ tìm tới.
"Vị Bạch Vong công tử này.
Ngài..." Vừa mới muốn hỏi y có phải người ngoại tộc hay không, quản sự đột nhiên cảnh giác.
Vạn nhất vị này là người Ngọc Dao thì sao? Mình tự tiện nghe ngóng, nếu để Tướng quân phát hiện, chẳng phải tự rước họa vào thân? Gã tranh thủ thời gian đổi giọng:
"Ngài, ngài cùng với Tướng quân của chúng ta nhất định quan hệ rất thân thiết đi."
"Dựa vào đâu?"
"Tướng quân của chúng ta tình tính cao ngạo, không muốn tùy tiện lui tới với bất kỳ ai.
Nhưng lần này coi trọng ngài như vậy, tự mình sắp xếp chuyện ăn ngủ cho ngài, có thể thấy được vị trí của ngài trong lòng Tướng quân chẳng phải tầm thường.
Không nói những cái khác, chỉ riêng Bắc uyển này, Tướng quân cho tới bây giờ đều không cho chúng ta tiếp cận.
Nơi này một ngọn cây cọng cỏ đều là do Tướng quân tự tay trồng...!Những cây thông kia cũng là mấy năm trước, Tướng quân của chúng ta tự tay đưa từ bên Ngọc Dao về, ngàn dặm xa xôi vận chuyển tới."
Bạch Thanh Nhan nghe vậy, lại duỗi tay vuốt ve thân cây kia.
Vỏ cây bên trên thô ráp, là đường vân đặc thù, y đã sớm nhận ra.
Đây là loại cây đặc trưng bên trong mảnh rừng kia, nơi y cùng Kỷ Ninh lần đầu quen biết.
"Vậy sao? Tướng quân các ngươi, vậy mà cũng thật hữu tâm."
"Kỳ thật ta cũng thấy kỳ quái, những cái cây này không danh không quý lại khó nhìn, sao phải ngàn dặm xa xôi đưa về..."
"Đúng vậy...!Rất nhiều thứ, căn bản không đáng.
Vật đổi sao dời, Tướng quân các ngươi, làm gì cũng quá chấp nhất."
Chẳng biết tại sao, quản gia cảm thấy câu nói này tựa như có một tầng nghĩa sâu xa nào khác.
Gã nhịn không được nghe ngóng một câu:
"Bạch công tử, ngài xem ra hiểu rất rõ Tướng quân của chúng ta.
Chẳng lẽ là quen biết đã lâu?"
"Ta với Tướng quân các ngươi sao? Nếu luận ra, cũng đã quen biết mười năm có thừa."
"Mười năm có thừa?"
Quản gia lấy làm kinh hãi.
Lúc này, gã thật sự cảm thấy hứng thú rồi.
Bởi vì người người đều biết, Kỷ Tướng quân khởi đầu từ quân đội vào mười năm trước, nhưng hắn không cha không mẹ, một mình tham quân, ai cũng không biết hắn quê quán nơi nào, kinh lịch* ra sao.
Ban đầu, cũng không phải là không có người thắc mắc phỏng đoán, nhưng bọn họ đều bị Tướng quân một cước dẹp sạch.
Cho nên về sau, không có kẻ dám nhiều lời nữa.
*Kinh lịch: Trải qua, trải nghiệm.
"Công tử ngài cùng Tướng quân của chúng ta ở chung mười năm có thừa? Công tử, mười năm trước, Tướng quân của chúng ta là hạng người thế nào? Cũng là dạng cương liệt dũng mãnh, anh hùng cái thế như bây giờ sao?"
"Mười năm trước..."
Thần sắc Bạch Thanh Nhan thoáng hoảng hốt.
Nhưng y lại lắc đầu, thảm đạm cười một tiếng.
"Mười năm trước, sự tình lâu như vậy, kỳ thật ta cũng có chút không nhớ rõ.
Huống chi khi đó, ta với Tướng quân các ngươi cũng không quá thân thuộc.
Nói đúng ra, ta cho tới bây giờ cũng không rõ hắn là hạng người gì."
Câu trả lời này khiến quản gia sững sờ.
Gã còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Kỷ Ninh từ xa đi tới.
"Ngươi ở đây làm cái gì? Ai cho phép ngươi tới quấy rầy y?!"
Hắn nhìn thấy quản gia, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức bốc hỏa.
Quản gia bị dọa đến giật mình, vội vã biện bạch:
"Tại hạ chỉ là nhìn thấy Bạch Vong công tử tại nơi này, hỏi y có muốn dùng chút trà, điểm tâm hay không.
Nếu là quấy rầy Bạch công tử, ta sẽ rời đi ngay!"
"Cút nhanh lên!" Kỷ Ninh không kiên nhẫn phất phất tay, "Lần sau nếu có lòng này, các loại điểm tâm đều mang hết lên, để cho chính y tự chọn món mình thích! Trà ngươi tùy thời dự sẵn, thỉnh thoảng thay nước cho nóng, thế là được! Cái này còn phải đến hỏi? Ngu xuẩn!"
"Phải! Tướng quân, là ta ngu xuẩn.
Ta đi ngay."
Quản gia chưa từng thấy Kỷ Tướng quân đối xử với ai để tâm dạng này, cả kinh đến nỗi hàm dưới cũng muốn rớt xuống.
Nhưng gã nào dám lảm nhảm nhiều? Tranh thủ thời gian chạy biến.
Trên đường trở về tạt ngay qua trù phòng của phủ thượng, gã lập tức gọi đầu bếp lên:
"Ngươi trở về mau mau chuẩn bị các loại điểm tâm hoa quả, còn có hai chén trà nóng, đưa qua Bắc uyển.
Nhưng đừng có nói nhiều, bằng không Tướng quân sẽ tức giận.
Nhớ kỹ gọi một người ở bên lưu ý, nếu nước trà lạnh, phải lập tức thay mới."
"Đây là người phương nào mà có thể khiến Tướng quân thịnh tình đến thế?" Đầu bếp cũng giật nảy cả mình, "Ngày thường người đến thượng môn, có nước mà uống đã là không tệ rồi!"
"Ta biết làm sao được!" Quản gia không kiên nhẫn, "Chu đáo dạng này, so với thời điểm kết hôn, lại so với thân thê càng để tâm hơn! Ai biết Tướng quân suy nghĩ cái gì? Ai nha, ngươi mau mau đi thôi, đừng để đến lúc đó lại bị Tướng quân giáo huấn!"
Bên trong Bắc uyển.
Kỷ Ninh uy phong lẫm liệt giáo huấn quản gia xong, cau mày hừ một tiếng:
"Phế vật! Thật sự là nửa ánh mắt cũng không có!"
Nói xong, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện Bạch Thanh Nhan đang ngưng mắt nhìn hắn.
Chẳng biết vì sao, hắn tựa như vóc dáng đều thấp lại một nửa, nuốt một ngụm nước bọt, một câu cũng không nói nên lời.
Cũng may Bạch Thanh Nhan chỉ nhìn hắn một cái, lại quay đầu đi quan sát cây thông kia.
Kỷ Ninh liền thừa cơ nhích sát đến bên cạnh y.
Một cơn gió thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo.
Kỷ Ninh cởi ngoại bào khoác lên vai Bạch Thanh Nhan.
Bạch Thanh nhan quay đầu nhìn hắn một cái.
Thời điểm lần thứ hai y quay trở lại nhìn cây thông, Kỷ Ninh quyết định muốn tìm chút chuyện để nói.
"Đây đều là từ ngọn núi phía sau nhà của ngươi đưa về."
"Đúng vậy.
Phục Âm quận bị đánh chiếm đã lâu.
Quản gia nói những cây này đều được trồng nhiều năm, tính ra, chính là thời điểm núi bị chiếm đóng.
Nói như vậy, Hành cung ta ở cả thuở ấu thơ, cũng là Kỷ Tướng quân suất quân đánh hạ đi?"
"Ta..." Kỷ Ninh nhất thời nghẹn lời.
Đúng vậy, Hành cung Phục Âm quận là nơi Bạch Thanh Nhan sống từ nhỏ đến lớn, so với Đồ Đô lại càng như cố hương của y.
Nhưng nơi đó, cũng là hắn dẫn người tự tay đánh chiếm!
Hai người trầm mặc một lát, Bạch Thanh Nhan mỉm cười.
"Quên đi.
Chuyện cũ trước kia không nói cũng được.
Được làm vua thua làm giặc, là Ngọc Dao ta không nên thân, cũng không trách Kỷ Tướng quân."
Kỷ Ninh lại cảm thấy ngôn từ Bạch Thanh Nhan khách khí lại cực kỳ xa cách, tựa như thực sự coi mình là một "người xa lạ".
Ngày đó, hắn đáp ứng để Bạch Thanh Nhan đi, nhưng thật ra là sợ nếu tiếp tục bức bách Bạch Thanh Nhan, Bạch Thanh Nhan sẽ sinh ra suy nghĩ phí hoài bản thân.
Đây coi như là kế hoãn binh, thẳm sâu trong nội tâm Kỷ Ninh vẫn trông cậy Bạch Thanh Nhan có thể nể tình cũ, cho hắn một cơ hội cứu vãn.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, tâm hắn lại như tro tàn hơn phân nửa.
Trên núi là một thế giới khác, mà xuống núi, phảng phất trở lại nhân gian.
Cuồng nhiệt cố chấp trong lòng hắn bị chuyện Bạch Thanh Nhan tự sát ép về đáy lòng...!Hắn có thể dùng mạng của mình ra mạo hiểm, lại không dám cầm tính mệnh Bạch Thanh Nhan ra phung phí.
Sự tình đến nước này, xem ra đúng là đã không còn đường lui.
Lại bức ép Bạch Thanh Nhan, hắn không dám.
Không bức ép Bạch Thanh Nhan, chỉ có thể đành trơ mắt nhìn người mình thương, ngày một bước đi xa.
"Thanh Nhan, nếu ngươi mệt mỏi, liền quay về nghỉ đi.
Những vật này nhìn là thấy đau khổ, không cần nhìn nữa."
"Không có việc gì.
Nhiều năm như vậy, có thể nhìn thấy phong cảnh cố thổ năm xưa, cũng thật không dễ gì." Bạch Thanh Nhan lại thở dài, "Kỷ Tướng quân, ta hỏi một câu...!Hẳn là nhiều năm về trước, ngươi đã tồn tại tâm tư đem ta cầm tù ở đây?"
"Sao lại nói như vậy?" Kỷ Ninh giật nảy mình, tiến lên một bước.
Bạch Thanh nhan quay đầu nhìn hắn.
"Những cây này, còn có đồ đạc bày biện bên trong Bắc uyển, ngươi là vì ta mà chuẩn bị? Ngươi có phải đã sớm có tâm tư kia, muốn đem ta cưỡng ép giam cầm ở đây?"
"Không phải!"
Kỷ Ninh vội vã biện bạch, mặt đều trướng hồng:
"Ta lúc đầu không có ý nghĩ này! Là trước kia ngươi quá tuyệt tình, khiến ta không còn cách nào khác, mới làm những vật kia, là chuẩn bị cho chính ta."
Bạch Thanh Nhan khẽ giật mình, hình như có chút xúc động.
Nhưng Kỷ Ninh quá kích động, căn bản nhìn không ra.
Hắn chỉ lo nói như đảo đậu:
"Mỗi khi ta nhớ ngươi, ta liền đến Bắc uyển ở mấy ngày.
Thanh Nhan, ngươi cũng biết, những năm này, ta nhung nhớ ngươi cỡ nào? Có lẽ ngươi căn bản không chịu tin ta, quả thực, ta lừa ngươi nhiều lần.
Nhưng Thanh Nhan, trái tim ta chỉ có ngươi, nghĩ đến ngươi, một chút cũng không lừa gạt ngươi! Ngươi phải tin ta!"
"Không liên quan.
Ta không quan tâm."
Kỷ Ninh đã chuẩn bị nghe Bạch Thanh Nhan mỉa mai, lại không nghĩ rằng ngữ khí Bạch Thanh Nhan lại nhạt nhẽo đến thế.
Lời nói còn lại đều nghẹn trong cổ họng, miễn cưỡng mới phun được ra ngoài:
"Ta nói chính là sự thật.
Trước đây ta thật sự mong nhớ ngươi, cũng không có ý nghĩ muốn cầm tù ngươi..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới trên đường trở về, chính miệng mình nói qua muốn Bạch Thanh Nhan làm một hoan nô trên giường cho hắn.
Hắn nháy mắt cứng họng, chỉ hận mình miệng tiện lòng dạ ác độc, hối hận không thôi! Nhưng bây giờ biện bạch, Bạch Thanh Nhan sẽ còn tin hắn sao?
"Thanh Nhan, ta, ta biết ta làm rất nhiều chuyện sai quấy.
Nhưng trong lòng ta..."
"Ta cũng nói thật." Bạch Thanh Nhan lại đánh gãy hắn, "Ta không quan tâm ngươi nghĩ thế nào?"
"Thanh Nhan..."
Mắt thấy Bạch Thanh Nhan quay người đi vào gian phòng bên trong Bắc uyển, Kỷ Ninh lại một câu cũng không thể nói ra.
Hắn còn có thể nói cái gì? Bạch Thanh Nhan không chịu tin hắn, còn không phải là do chính hắn gieo gió gặt bão sao.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại chua xót...!Chuyện cho tới nay, tin hay không thì có giải quyết được vấn đề gì? Chỉ sợ Bạch Thanh Nhan đã quyết định rời khỏi mình, căn bản còn chẳng muốn nhiều lời với mình nữa.