Tan học, thường ngày Niệm Ức sẽ cùng Tô Đình về nhà, dù ngày hôm đó hai người có giận nhau, hắn cũng sẽ cách không xa đi theo sau, nhưng hôm nay, Niệm Ức nói có việc nên đi về trước.
Tô Đình cũng không cảm thấy gì cho đến khi nhìn thấy đám người Tiều Ngũ cũng về sớm theo.
Cô ngăn Tiểu Ngũ đang chuẩn bị trốn đi, nhìn vẻ mặt chột dạ của hắn, trong lòng không yên hỏi: "Mọi người đi đâu vậy?"
Nhìn đám anh em đã nhanh chân chạy đi, còn quăng cho hắn ánh mắt 'tự lo đi", Tiểu Ngũ hóa đá.
Tư Việt đâu rồi? À...!hắn rời đi cùng với Niệm ca rồi.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩ là chỉ có mình hẳn đổi diện với những cầu hỏi của Tô Đình thôi đó! (U
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Tiểu Ngũ ngoài mặt vẫn cười cười, muốn dẫn dắt cô đến chủ đề khác: "Ồ chị dâu chưa về sao? Haha, Niệm ca có việc nên để em đi về cùng chị nè, đi thôi, gần đây có mở quán ăn vặt mới, nghe nói con gái rất thích..."
Nói nói một hồi, Tô Đình vẫn im lặng nhìn hắn.
Tiểu Ngũ trong lòng hỏi thăm tổ tông đám người kia, bên ngoài vẫn cố gắng duy trì nét mặt: "Đi thôi chị dâu."
Trong đám người, ngoài Niệm Ức ra thì cô với Tiều Ngũ cũng coi như thân thiết nhất, nếu không nhìn ra hắn có
van de thi uong cong roi.
"Tiểu Ngũ, cậu nói cho tôi biết đi, họ đi đâu vậy?" Tô Đình ẩn ẩn bất an, sợ có chuyện xảy ra với họ.
Cuối cùng cũng hỏi đến câu hỏi này, Tiểu Ngũ cũng coi như là đã chuẩn bị trước, liền thuận miệng trả lời: "Hôm nay nhóm bạn bè bên ngoài trường của bọn em mở một buổi tiệc nhỏ, rất đông người đến, Niệm ca sợ chị không hợp không khí ở đó nên không mang chị theo."
Hóa ra là thế sao? Nếu Niệm Ức đã nghĩ như vậy thì khả năng cao cô thật sự không thích hợp với nơi đó thật.
Bấy giờ Tô Đình mới phản ứng lại, từ khi nào cô lại dính người như vậy, Niệm Ức cũng nên có cuộc sống riêng, có những mối quan hệ riêng chứ? Cô làm như vừa rồi chẳng khác nào đang quản thúc hắn, không cho hắn không gian riêng tư.
(1
Xem ra, cô phải sửa lại cái tính này thôi.
Tiểu Ngũ nhìn gương mặt bị thuyết phục của Tô Đình, thở phào nhẹ nhõm.
Phù...!hắn xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi...!nhỉ?
Tô Đình sách cặp lên: "Vậy thì tớ không làm phiền cậu nữa, tớ tự về nhà được, cậu đi với họ đi."
Người ham vui như Tiều Ngũ, sao có thể không có mặt những dịp như này được? Tô Đình nghĩ thế.
Nhưng Tiểu Ngũ quyết không đồng ý, đùa à, để cô về một mình, có chuyện gì xảy ra thì Niệm ca sẽ lột da hắn mất.
"Không không không, em phải đưa chị dâu về tận nhà mới yên tâm."
Tô Đình thấy hắn kiên quyết như vậy, rốt cuộc gọi điện cho tài xế nhà mình, bảo tài xế đến đón.
Cô vốn có thể tự về được, chỉ là muốn đi về cùng Niệm Ức nên mới không để tài xế đón mà thôi.
Bây giờ Niệm Ức không có ở đây, cô cũng không nên làm phiền người khác.
Hoặc là nói, cô chỉ muốn người cùng mình đi bộ về trên con đường đó là Niệm Ức chứ không phải ai khác.
Tiểu Ngũ thấy cô gọi điện, cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn nói muốn đi cùng cô ra đến cổng trường.
Tận mắt thấy cô lên xe, hắn mới yên tâm được.
Trên đường ra cổng, có không ít ánh mắt dừng lại trên người hai người.
Tiểu Ngũ có thể nghe vài lời thì thầm to nhỏ: "Xem đi xem đi, Niệm Ức vừa đi là đã xà nẹo bên người khác, không biết xấu hồ."
"Này này, gia đình người ta không đùa được đâu, coi chừng bị nhắm tới hồi nào không hay đấy."
"Làm ra loại chuyện như vậy mà còn thảnh thơi thế kia, đúng là da mặt dày."
Mặc dù nhân vật bị nhắc đến không phải mình, nhưng Tiểu Ngũ đã tức điên lên rồi, hắn quay sang nhìn người bên cạnh, thấy cô vẫn khuôn mặt đó, không có cảm xúc gì thì lại càng tức giận.
Chị dâu của hẳn tại sao phải chịu những ấm ức này?
"Này, nói hay lắm, có chứng cứ không? Không có chứng cứ mà đi bôi nhọ người khác, có biết là vi phạm pháp luật không?"
Tiểu Ngũ bất ngờ dừng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn nữ sinh nói to nhất, hỏi từng câu một.
Nữ sinh bất ngờ bị nói tái mét cả mặt, sợ hãi lùi về sau.
Nhưng khi nhìn thấy chỉ có mình Tiểu Ngũ, không thấy những người khác nữa, gan to hơn một chút, lại bước lên một bước nói: "Tôi nói không đúng sao? Chứng cứ? Nhà cô ta sớm đã cho người tiêu hủy hết rồi, lấy chứng cứ ở đâu ra? Còn suốt ngày dựa vào bên người có mấy người học sinh không ra học sinh, côn đồ không ra côn đồ nên mới vệnh váo như vậy sao?"
Càng nói, cô gái càng cảm thấy mình nói đúng nên giọng nói càng to, học sinh xung quanh chưa về hết cũng gật gù đồng ý.
Có thêm mấy học sinh thấy chỉ có hai người, nên cũng đứng ra nói: "Đúng vậy, chúng tôi thấy cô ta ngứa mắt, nói một chút cũng không được à?"
Tiều Ngũ sao lại không biết đám người này ỷ chỉ có mình hắn nên mới to gan như vậy, bình thường nếu có Niệm Ức ở đây, họ dám sao?
Nếu thật sự ngứa mắt như vậy thì tại sao sớm không nói, muộn không nói, bây giờ mới nói? Còn không phải là một lũ nhát gan sao?
"Ồ, nói trắng ra là không có chứng cứ gì hết, thấy người khác được bảo vệ thì ganh tị hả?" Tiểu Ngũ hắn tuy không đánh con gái, nhưng ngoại trừ Niệm Ức và Tư Việt thì không ai qua được mỏ hỗn của hắn đâu.
Con gái á? Không đánh nhưng còn nhiều cách để làm họ tức điên mà, chẳng hạn như...!nói toạt ra những điều họ cố giấu...
Vừa nói đến đây, hẳn là nhiều người bị nói trúng tim đen, sắc mặt người sau khó coi hơn người trước.
Tô Đình đứng nhìn những gương mặt thiếu nữ này, đôi mắt vốn trong sáng hồn nhiên của họ lại đang bị làm mờ bởi sự ghen ghét, cô thở dài, ngăn Tiểu Ngũ lại: "Không cần quan tâm họ, chúng ta đi thôi."
Tài xế chắc cũng đã sắp đến rồi.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ không buồn quan tâm của Tô Đình, đám người đó lại càng khó chịu hơn nữa.
Giống như họ xem cô là cái gai lớn nhất, cô lại không xem họ là gì cả, thậm chí từ đầu đến cuối đều không để vào măt.
Rốt cuộc có người tức điên lên, hai mắt đỏ bừng: "Tô Đình!!!! Cô dựa vào đâu mà không xem chúng tôi ra gì? Cô dựa vào đâu mà không để người khác vào mắt? Cô dựa vào đâu cơ chứ?"
Bước chân của Tô Đình dừng lại, cô quay đầu, ánh hoàng hôn phủ lên trên người cô như đang mạ vàng, mái tóc dài khẽ đung đưa nhẹ, dáng cô cao gầy, thẳng tắp như tùng như trúc.
Đôi mắt màu trà của cô vẫn trong sáng như vậy, không nhiễm bụi trần.
Có làn gió nhẹ thổi qua, họ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô: "Bởi vì đối với tôi, các cậu không quan trọng, tôi không có nhiều thời gian cùng sức lực để quan tâm những người không đâu, như vậy rất mệt.
Các cậu biết tôi là ai, nhưng các cậu ở đây, một người tôi cũng không biết.
Vậy nên, tại sao tôi phải để các cậu vào mắt?" 2
Hỏi xong, vừa lúc tài xế đến, Tô Đình cũng không nói gì nữa, tạm biệt Tiểu Ngũ: "Xe đến rồi, cảm ơn cậu, đi đường cẩn thận."
Tiểu Ngũ tươi cười chào tạm biệt cô, sau đó thích thú nhìn những vẻ mặt như đang táo bón kia.
Hắn quên mất, người Niệm ca để ý thì đương nhiên không phải là quả hồng mềm tùy người khác bắt nạt rồi.
Nhưng rất nhanh, Tiều Ngũ không cười được nữa, bởi vì vừa về đến nhà, hắn nhận được điện thoại của Tư Việt.
Người gọi không phải Tư Việt, là giọng của nhân viên y tế: "Chào anh, chúng tôi là nhân viên y tế bệnh viện 01, tôi thấy số anh được ghim lên đầu nên gọi tới, hiện bệnh nhân Tư Việt và một số bệnh nhân khác đang nguy kịch, điện thoại của họ đã bị đập nát, hy vọng anh có thể nhanh đến bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân, cũng như báo cho người nhà của những người khác."
(1)
Điện thoại trên tay vì không cầm vững nên rơi xuống đất, giọng nói trong điện thoại vẫn đang vang lên.
Đầu óc Tiểu Ngũ ong ong, mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy cầm điện thoại lên, đáp lời: "Vâng...!tôi đến ngay."