[Quyển 3 Hệ Liệt Sở Sở] - Tiểu Bảo Bình Thiên Hạ

Thiêm Hạ biết Tiểu Bảo luôn có nhiều chủ kiến, liền nhìn y hỏi: “Chúng ta ——”

Tiểu Bảo cầm tay hắn, nhưng mắt lại nhìn về phía Đại Mao: “Đại Mao huynh đệ, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài, thế nhưng ngay bây giờ cứu ngươi sẽ đánh rắn động cỏ, hậu hoạn vô cùng”. Thiêm Hạ dung mạo tuyệt thế, một khi Đại Mao mất tích người có tâm rất nhanh chóng sẽ liên hệ được là do bọn họ làm, bởi vậy cứu người nhất định phải chờ qua tối nay sau khi bàn tính cẩn thận.

“Có hậu hoạn gì a? Bọn họ làm nhục người ta, chẳng nhẽ là bọn họ có lý? Ta muốn cứu Đại Mao ca ra ngoài!”

Tiểu Bảo sát lại bên tai Thiêm Hạ nói: “Việc nhỏ không nhẫn ắt loạn đại mưu, ngươi không phải muốn hành hiệp trượng nghĩa sao, nơi này có rất nhiều người gặp phải cảnh ngộ giống như Đại Mao, ngươi có muốn cứu họ không?”

Thiêm Hạ mở to mắt, vội gật lấy gật để, đương nhiên muốn cứu.

“Vậy nghe lời, trước tiên chúng ta rời khỏi đây đã”. Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ gật đầu siêu dễ thương của đầu gỗ, nhịn không được hôn lên má hắn.

Âm thanh vang lên, “chụt” một tiếng ——

Thiêm Hạ lập tức mặt đỏ tai hồng, lén liếc nhìn Đại Mao, may mà hắn không thấy nga, bất quá trong lòng vui sướng, lại có chút khẩn trương xấu hổ, dù sao Tiểu Bảo rất xấu, luôn không để hắn chuẩn bị đã hôn hắn.

Kỳ thực cũng mới hôn có hai lần thôi, không nên kêu cái gì mà “luôn” nha!

Đại Mao lưu lạc chốn phong nguyệt bao lâu còn có thể không nhìn ra tình cảm ái muội giữa hai người thiếu niên trước mặt sao, lúc này tâm tình hắn cũng không phẳng lặng lắm, tự nhiên là suy nghĩ miên man, thầm nghĩ, Nhị Quan mặc dù lớn lên xinh đẹp nhưng thật thà lại hơi ngốc, thiếu niên kia ánh mắt tinh ranh, đừng bắt nạt hắn chứ!

Bất quá thân mình còn khó bảo toàn, bản lĩnh đâu đi quản nhiều vậy!

Tiểu Bảo miễn cưỡng thu hồi tâm tình, nói với Đại Mao: “Ngươi an tâm đừng nóng vội, nghìn vạn lần đừng lộ ra dị dạng gì, mấy ngày nữa chúng ta chắc chắn sẽ trở lại”

Đại Mao vẫn còn chút nghi ngờ, chỉ bằng bọn họ có thể cứu mình sao? Nhưng lúc này cũng chỉ có thể gật đầu.

Tiếp theo Tiểu Bảo lại hỏi hắn chi tiết bên trong Ỷ Hương Uyển, chờ Đại Mao kể hết tất cả những gì hắn biết thì trời cũng đã sáng, lúc này y và Thiêm Hạ mới rời đi. Trước khi đi lại cho tú bà một khoản tiền lớn, nói rất thỏa mãn, như vậy bà ta sẽ không làm khó Đại Mao.

Hai người trở lại Sa phủ, bước vào viện lạc nơi ở của mình vừa vặn bắt gặp Tề Thiêm Xuân đang muốn xuất môn, Thiêm Hạ vội gọi to: “Đại ca!”

Tề Thiêm Xuân khuôn mặt tối sầm, tức giận nói: “Ngươi đi đâu? Sao cả đêm không về?” Hỏi Thiêm Hạ nhưng con mắt trừng chòng chọc về phía Tiểu Bảo.

“Ta, ta… Đại ca, tối qua ta ——” Thiêm Hạ đang định kể lại chuyện Đại Mao, Tiểu Bảo đã tranh nói trước.

“Tề huynh, tối qua Thiêm Hạ huynh đệ thấy ngươi không vui thì rất phiền muộn, không ngủ được bèn ra ngoài luyện công cả đêm, ta mới rồi thật vất vả mới lôi được hắn về!”

Thiêm Hạ nghĩ thầm, Tiểu Bảo lại gạt người, nhưng Tiểu Bảo gạt người luôn có đạo lý, bởi vậy cũng không phản bác.

Tề Thiêm Xuân biết đệ đệ mình sẽ không nói dối, lại thấy hắn mặt đỏ hồng, quầng mắt thâm đen, rõ ràng là cả đêm không ngủ cho nên cũng đã tin tới tám chín phần nhưng miệng nói thì vẫn xì khói.

“Võ công ngươi giỏi như vậy rồi còn phải luyện cái gì nữa!”

“Đại ca, võ công của ta chắc chắn không bằng ngươi, ta, ta… Ngươi đừng giận a, ta…” Thiêm Hạ gấp đến độ nói cũng không xong, lại càng không biết phải giải thích thế nào.

“Ngươi là người của Tề gia, võ công ngươi giỏi không làm mất mặt nhà chúng ta, ta đường đường là nam tử hán lại hẹp hòi như vậy sao, ta mà ghen tị? Hừ!” Tề Thiêm Xuân thở phì phì phất tay áo bỏ đi.

Thiêm Hạ đứng ngây ra nhìn huynh trưởng, thầm nghĩ, đại ca nói ta không làm mất mặt Tề gia nga.

Hắn vội xoay người lại nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, đại ca mới rồi nói ta không làm mất mặt nhà chúng ta!”

Tiểu Bảo vừa yêu thương vừa buồn cười, bất quá Tề Thiêm Xuân kia cũng không đáng ghét như y tưởng, đối với đứa em trai ngốc này không hề có suy nghĩ xấu.

Y vươn tay nhéo má Thiêm Hạ, nói nhỏ: “Ngươi vốn rất tốt mà”. Trong lời nói kể không hết lẽ ôn nhu dịu dàng.

Thiêm Hạ cảm thấy trong lòng như có hoa nở, ngày hôm nay chuyện tốt sao nhiều như vậy!

Đại ca nói ta tốt, Tiểu Bảo cũng nói ta tốt.

Hắn ôm chằm Tiểu Bảo, đầu loạn cọ bên tai y, chưa bao giờ được khen như vậy!


“Tiểu Bảo, ngươi cũng tốt lắm lắm”. Nói rồi đột nhiên bên má Tiểu Bảo vang lên một tiếng “chụt”

Hắc hắc, ta cũng đánh lén!

Hắn không hề biết loại hành vi này thổi lửa đến thế nào?!

Vào phòng Thiêm Hạ vẫn còn lơ ngơ đã bị Tiểu Bảo đặt lên giường, hai tay bị đè sát hai bên đầu. Tiểu Bảo liên tiếp hôn hắn, vào môi, hai má, cổ, còn có… tay cũng duỗi vào bên trong y phục.

Kỳ thực hai người đã từng bơi với nhau, ngủ chung một giường cũng không chỉ một hai lần, sớm thấy nhau lõa thể, nhưng Thiêm Hạ mơ hồ cảm thấy lần này so với những lần trước đây hoàn toàn bất đồng.

Âm thanh hít thở của Tiểu Bảo vấn vít bên tai hắn, luồng khí thở ra từ miệng rất nóng, ngay cả tay chạm bên eo hắn cũng nóng rực, tim hắn không khỏi đập cuống cuồng, vô thức cầm lấy tay Tiểu Bảo, mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng “Tiểu Bảo ——”

“Ừ?”

Hơi thở Tiểu Bảo đã không còn bình thản, dưới thân cũng đã vừa nóng vừa cứng, nhưng lo lắng làm Thiêm Hạ sợ hãi nên hơi nhích sang bên không để cho đối phương biết. Nhưng đầu gỗ kia làn da mềm mịn, vị đạo dễ chịu, hắn không nhịn được nữa rồi.

“Tiểu Bảo!” Thiêm Hạ hơi chút hoảng hốt, phía dưới hắn lại bắt đầu giống như lần tập bơi kia, nóng quá, sao lại có thể như vậy a!

“Ừ, ta ở đây, đừng sợ”. Thanh âm Tiểu Bảo có phần run run, khớp hàm cắn chặt.

Hiện tại rất muốn hắn. Hiện tại khiến hắn trở thành người của mình. Máu Tiểu Bảo cũng bắt đầu sôi lên.

Thiêm Hạ dưới thân hắn mê người như vậy, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt tựa như làn xuân thủy bị lớp sương mờ che phủ, bờ môi mỏng mảnh phớt hồng xinh đẹp.

Tiểu Bảo hít vào một hơi, trĩu nặng mà lại dẫn theo chút gì đó nôn nóng, khẽ hỏi: “Tiểu Hạ, nguyện ý không?”

Thiêm Hạ ngây ngô nhìn về phía Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bao phủ trên người hắn cùng với Tiểu Bảo trước đây quá khác biệt, ánh sáng từ mắt hắn soi tỏ một khuôn mặt như bị thiêu đốt, vầng trán lấm tấm mồ hôi, Tiểu Bảo của hắn trước nay thấy biến chẳng sờn, lúc này tựa hồ lại rất chật vật.

Ta nguyện ý không?

Nguyện ý cái gì?

Nhưng trước giờ hắn chưa bao giờ thắc mắc, Tiểu Bảo hỏi, thì là nguyện ý đi?

Thanh âm của hắn dường như không thuộc về chính mình nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ vô thức đáp: “Nguyện, nguyện ý, nguyện ý…”

Tiểu Bảo khẽ thở dài, kỳ thực y cũng thừa biết, có lẽ đầu gỗ kia căn bản không hiểu y hỏi cái gì, nhưng ai quản nhiều chuyện vậy, y muốn hắn!

Y đương nhiên biết phải làm như thế nào!

Chỉ có điều nhiều năm như vậy, y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giống Sở Lam, Âu Dương thúc thúc, muốn một nam nhân.

Khóe miệng vương ý cười, trong đầu Tiểu Bảo lướt qua một câu, cái gì cũng đều do trời định!

Đời này y nguyện mãi không xa rời đầu gỗ!

Rất thích hắn!

Thiêm Hạ bắt đầu xấu hổ, hắn không quá hiểu nhưng hình như lại hơi hiểu, Tiểu Bảo đối với hắn như vậy, tim hắn đập rất nhanh, thở cũng không nổi mà tay chân lại cứng đờ.

Tiểu Bảo nhìn hắn không hề chớp mắt, hơi mỉm cười, nụ cười ấy khiến trái tim hắn suýt rớt, dù y làm gì hắn cũng đều nguyện ý!

Ngoại bào cởi, trung y cởi, chỉ còn lại tiết y tiết khố, Thiêm Hạ không dám mở mắt nhìn nữa liền nhắm tịt mắt lại.

Nơi nào đó, nơi nào đó cũng đã bị Tiểu Bảo nhìn thấy, hắn kẹp chặt chân lại chết cũng không bỏ.

Tiểu Bảo đã sớm thấy cái nơi Thiêm Hạ muốn che, trong ngực thở phào, Tiểu Hạ cũng động tình.

Y dùng tay nắm lấy.


Thiêm Hạ đột nhiên mở to hai mắt, bắt đầu tránh né, trong miệng gọi: “Tiểu Bảo ——”

“Đừng sợ, ta ở đây”. Tiểu Bảo vừa nói tay vừa bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn, kỳ thực đây là lần đầu tiên y làm như vậy cho người khác, lực tay nặng nhẹ thế nào cũng không biết, chỉ căn cứ theo lúc tự giải quyết mà làm.

“Tiểu Bảo…” Trong đầu Thiêm Hạ vang lên tiếng nổ ầm ầm, hắn đối với việc này vốn rất trì độn, bình thường ít tạp niệm, số lần kích động chỉ đếm trên đầu ngón tay, đúng là từng có, nhưng như vậy cũng chỉ chịu khó nhẫn nhịn cho qua, vậy mà lần này nơi ấy lại để Tiểu Bảo làm như vậy, hắn có nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, nhưng, nhưng lại thật thoải mái.

Có phải mình rất xấu hay không?

Càng thoải mái hắn càng bất an, vươn tay kéo Tiểu Bảo, Tiểu Bảo dường như cũng hiểu được cảm giác của hắn, thuận thế kéo hắn ôm vào lòng, một tay vòng qua thắt lưng hắn, tay kia vẫn để tại chỗ đó không ngừng xoa nắn.

Thiêm Hạ gần như cả đầu cũng chôn vào trong cơ thể Tiểu Bảo, tay bấu chặt lấy cánh tay Tiểu Bảo.

Muốn ngất luôn cho rồi!

Tất cả máu dường như đều trực chỉ não bộ lao đến.

Chỉ cảm thấy một mảng trắng xóa, cái chỗ xấu hổ ấy đã ướt đẫm.

Thiêm Hạ quyết định sẽ không mở mắt khỏi phải nhìn Tiểu Bảo vì ——

Quá sức mất mặt mà!

Tiểu Bảo cười: “Dễ chịu không?”

Thiêm Hạ động cũng không dám động, thầm nghĩ, Tiểu Bảo cái gì cũng biết? Thực sự rất dễ chịu, nhưng hắn vẫn không hé răng lấy một lời, trái lại đầu càng cắm sâu hơn.

“Đến lượt ngươi!”

Tiểu Bảo cầm tay hắn nắm lấy chỗ cứng rắn của y.

Thiêm Hạ chạm vào, có ngu hơn nữa cũng biết đó là của Tiểu Bảo.

Cũng muốn làm cho Tiểu Bảo dễ chịu nga, hắn vẫn không chịu mở mắt, chỉ học động tác vừa nãy của Tiểu Bảo, ai biết lực tay quá mạnh, Tiểu Bảo hít sâu, thầm kêu, ngươi muốn mưu sát thân phu?

Bất quá thấy đầu gỗ chủ động phối hợp như vậy rất vui vẻ, cầm lấy tay hắn chậm rãi dạy hắn làm.

“Như vậy mới có thể thoải mái…” Tiểu Bảo khẽ bảo.

Thiêm Hạ nhịn không được len lén hé mắt nhìn trộm, mặc dù cách một lớp khố nhưng cảm thấy vật ở trong tay so với của chính mình dường như to hơn một chút, lần sau phải thoát khố nhìn xem có đúng thế hay không!

Tiểu Bảo thực sảng khoái, chóp mũi quẩn quanh vị đạo dễ chịu, nghĩ đến nắm chỗ đấy của mình là tay Thiêm Hạ, máu mũi muốn phun ào ào, nhìn thấy Thiêm Hạ đang len lén nhìn trộm, trong lòng càng thêm thỏa mãn, cười hỏi: “Có phải lớn hơn của ngươi không”

Thiêm Hạ vội quay mặt đi, ai oán nói: “Ai nói! Ta vẫn còn lớn!”

Tiểu Bảo nhịn không được cười thành tiếng, đặt Tiểu Hạ bảo bối (=o= buồn nôn nha) nằm xuống giường, nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng nói: “Ở bên ta, không được hối hận” Ánh mắt kia chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.

Thiêm Hạ bị y đè lên, mơ hồ biết được sẽ phải phát sinh chuyện gì đó, có chút sợ hãi nhưng cảm giác vui vẻ lại càng rõ ràng hơn, hắn muốn ở bên Tiểu Bảo, dù thế nào cũng không hối hận.

Hắn nhấp môi rồi nói: “Sau này ngươi chỉ được ở cạnh ta, cũng không được nuốt lời đấy”. Nói ra yêu cầu như vậy, đây là lần đầu tiên của Thiêm Hạ, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn an phận với những gì người khác cho, hắn cũng chưa bao giờ tranh đoạt cái gì, nhưng chỉ riêng Tiểu Bảo, hắn muốn Tiểu Bảo là của riêng mình hắn.

Tiểu Bảo mỉm cười, má lúm đồng tiền rất sâu, y gật đầu còn bổ sung: “Bất kể xảy ra chuyện gì”

Bất kể chuyện gì xảy ra, nếu đã bước lên con đường này sẽ không bao giờ quay đầu trở lại!

Cho dù Thiêm Hạ không hề biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, y cũng sẽ không để hắn rời xa mình!

Y khẽ khàng hôn Thiêm Hạ, tay chạm lên tiết khố của mình, hạ thân trải qua một phen vuốt ve chẳng những không mềm đi mà trái lại càng cứng hơn nữa.


Tiểu Bảo nghĩ, trong tay nải có bình thuốc trị thương dạng lỏng, lúc này có thể phát huy công dụng rồi.

Nghĩ đến chuyện muốn làm, thiếu niên thông minh lanh lợi cũng có chút lo lắng, lần đầu tiên a!

Thiêm Hạ bị hôn tới choáng váng, ngay cả tiết khố bị cởi sạch cũng không hay biết, đương sắp bị ăn sạch sẽ thì nghe bên ngoài phòng có thanh âm ——

“Nhị Quan! Nhị Quan cháu ở đấy à”

A, thiết vệ thúc thúc!

Thiêm Hạ vội nói: “Là thiết vụ thúc thúc nhà ta!” Cho dù có mù sự đời đến thế nào hắn cũng biết tình huống xấu hổ hiện nay của mình và Tiểu Bảo tuyệt không thể gọi người tới nhìn, hắn cử động ngồi dậy, bắp đùi trơn láng trắng như tuyết đụng vào chỗ đấy của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lập tức đau quá hít vào một hơi thật sâu, trong lòng thầm mắng: “Mấy thiết vệ này của Sở Lam cũng thật không thức thời, lúc nào không tới lại nhè lúc muốn chết như thế này mà nhào vô góp vui!” Nương a!

Tiếng bước chân của thiết vệ ngày càng gần, Tiểu Bảo vẻ mặt đau khổ, nhìn nơi đó của mình vẫn còn thẳng tắp chịu đói chịu khát, thở dài nói: “Không cho ngươi ăn no được rồi, huynh đệ”

Thiêm Hạ gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, nhỏ giọng nói: “Ta không đói bụng a, Tiểu Bảo nhanh nhanh mặc quần áo vào!”

Tiểu Bảo dở khóc dở cười, đẩy hắn nằm xuống giường, kéo chăn lên che kín, khẽ bảo: “Nhanh lên giả vờ ngủ”. Lúc này mới mặc quần áo không kịp rồi.

Quả nhiên, Thiêm Hạ vừa mới nhắm mắt lại các thiết vệ đã tới trước cửa.

Mười tám thiết vệ của Sở gia năm đó do một tay Sở Lam bồi đắp, võ công đều thuộc hàng nhất lưu, bất quá bây giờ đều đã là những hán tử gần năm mươi, bọn họ vẫn một lòng hoài niệm Sở Lam, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Thiêm Hạ đứa trẻ giống hệt vị chủ cũ này tất cả bọn họ đều rất yêu quý.

Ba thiết vệ đẩy cửa vào, nhìn thấy Tiểu Bảo, chỉ biểu lộ biết có người này hơi gật đầu chào hỏi, liền nhìn về phía Thiêm Hạ đang nằm trên giường.

“Nhị Quan làm sao vậy?” Thanh âm gấp gáp.

Thiêm Hạ vốn đang trần như nhộng, lúc này nhịn không được mở mắt ra nói to: “Cháu không sao, cháu, cháu đang ngủ!” May là hắn biết mình không mặc quần áo, trốn ở trong chăn không bò ra ngoài.

Tiểu Bảo vội nói: “Các vị thúc thúc, Thiêm Hạ huynh đệ hôm qua luyện võ cả đêm, vừa mới ngủ”

“Nga, ngươi chính là Sở Kháng Thiên người Nam Hải?”

“Phải”

Thiết vệ hiển nhiên chẳng có hứng thú với Tiểu Bảo, đều vây đến quanh giường: “Nhị Quan, đại thiếu gia nói cháu đánh thắng cả hắn, võ công cháu quả nhiên rất giỏi a!”

Mấy người thiết vệ trong lòng như được an ủi, có người còn nói: “Cháu thật giống lão đương gia!” Thiêm Hạ không biết, lão đương gia kia chính là chỉ Sở Lam, Tiểu Bảo ở bên nghe rất rõ ràng, cũng nhìn ra được thiết vệ đối với Thiêm Hạ là thật tâm bảo vệ, trong lòng cũng sinh hảo cảm với bọn họ.

Các thiết vệ sau khi nói chuyện nhà này nọ rồi mới bảo: “Giữa trưa nay sẽ cử hành đại hội võ lâm, Nhị Quan phải thay Sở gia ta giành lấy vinh quang a!”

Thiêm Hạ lần đầu tiên được người giao phó trọng trách như vậy, vừa khẩn trương lại vừa vui mừng, bất quá vẫn nghi hoặc nói: “Thiết vệ thúc thúc, không phải cha đã nói chúng ta không làm cái chức minh chủ kia sao?”

Các thiết vệ đều biết tính tình Thiêm Hạ, cũng không nói gì, chỉ thầm thở dài. Hai mươi năm trước, hiệp danh Tề Gia Nghĩa lên như diều gặp gió mà thanh uy Sở gia ngược lại tụt dốc thảm hại, các thiết vệ đi theo mẫu thân Sở Lam và Sở Lam hai đời gia chủ Sở gia, nội tâm hiển nhiên là mong muốn quang vinh Sở gia.

Tiểu Bảo không nói tiếng nào, con ngươi lặng lẽ đảo hai vòng, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đợi thiết vệ ly khai, chỉ còn hai người Thiêm Hạ và Tiểu Bảo. Thiêm Hạ vẫn trùm chăn làm tổ trên giường, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ám muội vi diệu.

Trong đầu Thiêm Hạ đều là chuyện tình mới nãy bị cắt ngang, toàn thân nóng rực, không dám nhìn Tiểu Bảo, muốn kéo chăn giấu kín mặt mình, lại cảm thấy như vậy quá là tiểu cô nương, mình đường đường nam nhi, làm cũng đã làm, không nên sợ hãi như thế khiến cho Tiểu Bảo xem thường.

Nhưng… Hắn lặng lẽ kéo chăn xuống dưới mắt, vẫn che bên trên mũi, len lén nhìn về phía Tiểu Bảo, nhìn thấy đối phương đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình.

Kêu một tiếng: “Tiểu Bảo!” Thanh âm có chút giận dỗi.

Tiểu Bảo đến bên giường, nhéo cánh mũi thanh tú của hắn, nói khẽ: “Lần sau phải trả lại gấp mười cho ta!” Bây giờ đã gần giữa trưa rồi không kịp nữa. Nghĩ đến thiết vệ chỉ vì muốn hàn huyên chuyện nhà mà phá ngang hảo sự của y, lửa giận trong lòng lại bắt đầu bốc lên.

Thiêm Hạ thầm nghĩ, phải rồi, mới nãy còn… Thành thật gật đầu: “Ừ”

Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ nhu thuận ấy của hắn, bên dưới bất ngờ lại ngẩng đầu, sau tai cũng nóng lên, trong lòng nói, đầu gỗ này đúng là oan nghiệt.

Buồn bực nói: “Không ngủ nữa, dậy đi xem náo nhiệt, chiều ngủ nghê sau”. Nói xong không dám ở lại phòng nữa, bỏ ra ngoài.

Đại chiến chính ma hai mươi năm trước chưởng môn phái Lục Hợp Sa Lĩnh Tây vẫn còn là một thiếu niên!

Năm đó trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, lão chưởng môn phái Lục Hợp bị Thân lão yêu của ma giáo đánh chết, sau đó ngay ngày nhậm chức võ lâm minh chủ chưởng môn kiêm nhiệm Âu Dương Quân cứ thế mà đi mất, Sa Lĩnh Tây đã đứng ra gánh vác chức vụ này.


Trong hai mươi năm hắn tiếp nhận chức vụ chưởng môn, thanh thế phái Lục Hợp chẳng những không hề suy yếu mà thế lực ngày càng mở rộng, lan tới tận Giang Bắc. Bạch đạo ngày hôm nay, luận về hiệp danh Sa Lĩnh Tây kém xa Tề Gia Nghĩa, nhưng luận về thực lực lại vượt trội hơn hẳn.

Đại thọ bốn mươi của hắn, võ lâm bạch đạo hầu như đều có mặt, luyện võ trường của Sa phủ có thể dung chứa mấy nghìn người lố nhố đầu người, náo nhiệt vô cùng.

Tiểu Bảo nhìn thấy cảnh này cũng chẳng lấy làm lạ, nhưng Thiêm Hạ lần đầu tiên được nhìn thấy, đông ngó tây ngó.

“Bên kia hình như là chỗ của Sở gia”. Tiểu Bảo chỉ vào mấy chỗ ngồi trên đài cao ở chính giữa luyện võ trường song song nói với Thiêm Hạ.

Đúng là những chỗ ngồi đó dành cho võ lâm tam đại thế gia cùng Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Không Động các đại môn phái.

Tề Thiêm Xuân đã sớm ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi của Sở gia, Thiêm Hạ qua đấy gọi một tiếng: “Đại ca!”

Tề Thiêm Xuân chỉa chỉa chỗ ngồi bên cạnh mình ý bảo hắn ngồi xuống, chẳng thèm chào hỏi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng chẳng quan tâm, tự nhiên như ruồi ngồi xuống bên cạnh Thiêm Hạ, trong lòng nói, chỗ này dành cho Sở gia, Sở Tiểu Bảo ta đây cũng là người họ Sở!

Đến trưa, thọ yến chính thức bắt đầu, chỗ ngồi của Khanh gia, Âu Dương gia trên đài cao vẫn trống không, xem ra Khanh gia rời khỏi võ lâm không phải hư ngôn, mà chỗ ngồi lưu cho Âu Dương gia cũng chẳng ai trông chờ là sẽ có người xuất hiện.

Bất quá chỗ ngồi của Thiếu Lâm, Võ Đang ở bên cạnh lại đầy nhóc người, còn có rất nhiều ông già, bọn họ nhìn thấy Thiêm Hạ đều yên lặng quan sát, thần tình trên mặt cổ quái, Tiểu Bảo nhìn kỹ, đúng là còn có chút căng thẳng!

Ha ha ha!

Tiểu Bảo trong lòng cười lăn lộn, mấy ông già này năm đó sợ Sở Lam muốn chết, qua hai mươi năm nhìn thấy Thiêm Hạ giống hệt thân cữu của mình cũng không hết khiếp sợ.

Mặc dù loại niên thiếu như Sa Lĩnh Nam cũng được nghe Thiêm Hạ rất giống Sở Lam nhưng dù sao cũng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy người thật, lại thêm tuổi trẻ ngông cuồng, cho nên không thực sự để nhân vật làm mưa làm gió võ lâm giang hồ hai mươi năm trước này vào mắt, nhưng những người thuộc thế hệ trước cực kỳ kiêng kỵ Sở Lam, đêm trước lại nghe người trong phái báo lại võ công của thứ tử Tề gia cao siêu thế nào, tâm trạng khó tránh khỏi bất an lo sợ.

Bữa tiệc bắt đầu, người được chúc thọ đứng giữa đài, Sa Lĩnh Tây và đệ đệ hắn có bảy tám phần tương tự, đều khá anh tuấn, nhưng khóe miệng nhếch xuống, gương mặt có nét tàn khốc khó nói.

Dù sao cũng đã làm chưởng môn suốt hai mươi năm, uy thế bất phàm, hắn vừa đứng dậy, cả luyện võ trường lớn như vậy đều lặng ngắt như tờ lắng nghe hắn nói.

Tiểu Bảo thầm nghĩ, còn tuyển minh chủ cái gì a, này chẳng nói rõ là Sa minh chủ đấy ư?

Bất quá cho tới giờ y chưa bao giờ để những người này vào mắt, ai làm minh chủ liên quan đếch gì đến y. Nếu không vì có đầu gỗ nhà y, y thèm mà tới cái nơi bẩn thỉu này. Nghĩ, y lại quay sang phía Thiêm Hạ, thấy hắn quả nhiên đang chăm chú nhìn Sa Lĩnh Tây.

Tiểu Bảo lẳng lặng nhéo thắt lưng hắn, lại còn hơi vuốt ve.

Thiêm Hạ sợ nhất là nhột, vặn vẹo thắt lưng, quay đầu lại trừng Tiểu Bảo, không ngờ cả tay cũng bị người nắm mất, nhưng Tiểu Bảo nắm tay hắn hắn rất vui vẻ, không nói gì, tay cũng không ngúng nguẩy rụt về, chỉ quay đầu đi chỗ khác, liều thấy phía sau tai sắc hồng nhàn nhạt, lòng bàn tay rịn chút mồ hôi.

Tiểu Bảo cảm thấy rất thỏa mãn, Sa Lĩnh Tây nói gì, một câu cũng không nghe thấy.

Đợi đến khi rượu và thức ăn được bưng lên, hai người mới thoáng rời tay, tim Thiêm Hạ vẫn biểu tình dữ dội, chỉ còn biết vùi đầu vào ăn, lần đầu tiên quên mất thức ăn trong miệng đều vừa cay vừa mặn. Tiểu Bảo tất nhiên biết rõ khẩu vị của hắn, luôn thêm rau vào đĩa cho hắn, cười vui vẻ nhìn hắn ăn.

Tề Thiêm Xuân khó chịu ho khan mấy tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu Bảo, đối phương hoàn toàn không để ý.

Các thiết vệ cùng ngồi trong bữa tiệc lại cảm thấy cảnh trước mắt quen thuộc vô cùng, hình như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó.

Hơn hai mươi năm trước, Tân châu, lão đương gia Sở Lam và Sở Liễu công tử.

Ba người đều cả kinh, bắt đầu lặng lẽ quan sát Tiểu Bảo, Sở Kháng Thiên, y là người thế nào đây!

Bất quá chẳng chờ họ suy nghĩ, Sa Lĩnh Tây đã bắt đầu luận bàn đại sự minh chủ.

Trên đài cao đều là những nhân vật chủ chốt của bạch đạo, giang hồ hai mươi năm nay sóng yên bể lặng, võ lâm an ổn vô sự, rất nhiều môn phái đã sớm quen hưởng an nhàn, dã tâm có thể vẫn còn, nhưng so với năm xưa nhiệt huyết đều đã phai nhạt rất nhiều.

Huống hồ trước khi hành động Sa Lĩnh Tây đã suy tính cẩn thận, giao tế với các phái, lúc này hầu như đại đa số mọi người đều ủng hộ hắn làm võ lâm minh chủ.

Tề Thiêm Xuân ngồi một bên đã mất kiên nhẫn từ lâu, đáng lẽ chức minh chủ này phải do phụ thân đảm đương, nhưng phụ thân không màng danh lợi kiên quyết không nhận, đám ô hợp phái Lục Hợp này võ công chẳng phải nhất lưu, hiệp danh càng không bằng ai, chẳng qua tài đại khí thô, mà nghe phong phanh nguồn gốc đám của cải này cũng không phải đường hoàng, không thể để loại người này làm minh chủ.

Uy danh của Sở gia hắn cũng không thể như mặt trời sắp tắt vậy được.

Đây là chuyện mẫu thân Sở Vân và Tề Thiêm Xuân hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra.

“Minh chủ phải là người tài đức, Sở gia chúng ta cho rằng việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn!”

Sa Lĩnh Tây mang theo dáng tươi cười nhìn thẳng vào Tề Thiêm Xuân, con ngươi lạnh lẽo, nghĩ thầm, Sở gia ngươi là Sở gia năm đó sao, còn muốn cản đường ta.

Lúc này Tiểu Bảo và Thiêm Hạ đều chú ý trở lại, Thiêm Hạ không hề có hảo cảm với Sa gia, mặc dù không nghĩ nhà mình sẽ làm minh chủ nhưng ca ca Sa Lĩnh Nam làm minh chủ thì không được, hắn khẳng định chắc chắn.

Tiểu Bảo nhìn bọn họ giằng co chỉ cảm thấy tức cười, minh chủ thối tha gì chứ, chỉ là thứ Âu Dương thúc thúc y chơi chán vứt lại.

Nhưng dù sao Sở gia cũng là thế gia trăm năm, ý kiến phản kháng không thể xem nhẹ, Sa Lĩnh Tây nhất thời không thể bác bỏ, thọ yến cụt hứng mà tan rã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận