Cơ hội luôn giành co người có chuẩn bị, Mạnh Khánh Phong tin vào điều này. Cho dù là đang ở nha môn nước trong như cục nông nghiệp, hắn vẫn làm công tác bản chức của mình tới cực hạn. Trong Mười năm, hắn đi khắp mỗi một hương trấn của huyện Đại Hồng, viết xuống mấy vạn chữ, đối với đất của mỗi một hương trấn, hắn đều có quy hoạch đặc biệt của mình.
Khi Lục Duệ nhìn thấy Mạnh Khánh Phong, nam nhân trung niên đã qua tuổi bốn mươi này thậm chí còn bởi vì khẩn trương, mỗi khi báo cáo còn mắc lỗi, mồ hôi trên trán tuôn không ngớt. Hắn thật sự là quá trọng thị thị sát của Lục Duệ lần này, dẫn tới bản thân cũng không giống như lúc bình thường.
Lục Duệ cau mày nhìn Mạnh Khánh Phong, nếu như không phải Chu Kiến Dân đề cử, mình thực sự không ngờ vị cục trưởng nông nghiệp này là một người có bản lĩnh như vậy, tuy rằng thần sắc của ê-kíp nhìn hắn xấu mặt trước mặt mình với những thần sắc khác nhau, nhưng Lục Duệ lại từ trong báo cáo của Mạnh Khánh Phong nghe ra những thứ hữu dụng.
Vị trí của Huyện Đại Hồng rất thú vị, gần nó có bốn thành thị, khoảng cách của huyện Đại Hồng tới bốn thành thị này cũng không tính là quá xa, tuy rằng thuộc quản hạt của thành phố, nhưng huyện Đại Hồng lại có may mắn là giao thông tiện lợi, hơn nữa diện tích đất nơi này rất lớn, thích hợp gieo trồng rau quả, đồng thời khí hậu thích hợp, có thể phát triển ngành nuôi trồng. Có thể nói, có điều kiện thiên nhiên độc đáo để phát triển nông nghiệp, Lục Duệ không rõ đầu óc của lãnh đạo tiền nhiệm thế nào, nếu huyện Đại Hồng phát triển nông nghiệp, không chỉ có thể thông qua cung ứng rau quả thịt thà cho thành thị chung quanh để làm giàu cho người dân, đồng thời cũng có thể lợi dụng những ưu thế này phát triển các hạng mục du lịch sinh thái nông nghiệp, lấy nông nghiệp làm cơ hội, kéo những dịch vụ như du lịch phát triển theo.
Có điều đáng tiếc là, lãnh đạo các nhiệm của huyện Đại Hồng không ý thức được điểm này, coi nông nghiệp như trang trí. Mọi người đều thích khai thác tài nguyên khoáng sản, phát triển mạnh khai thác mỏ, đem một nơi sơn hà cẩm tú biến thành đâu đâu cũng là mỏ quặng, khu công nghiệp tinh luyện kim loại, chướng khí mù mịt bao phủ cả thị trấn.
Lục Duệ lần này thị sát cục nông nghiệp, chính là dưới sự nhắc nhở của Chu Kiến Dân, chuẩn bị khảo sát Mạnh Khánh Phong, bắt tay vào phát triển nông nghiệp kiểu mới.
Nhìn thấy Mạnh Khánh Phong bởi vì nguyên nhân của mình mà tỏ vẻ khẩn trương, Lục Duệ không nhịn được liền bật cười, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nói: "Cục trưởng Mạnh, thế này đi, tôi đến văn phòng anh, anh báo cáo riêng những thứ đã chuẩn bị báo cáo cho tôi, các đồng chí khác thì nên làm gì cứ làm, tôi cũng không phải rối gỗ, không cần mọi người tiếp."
Đợi cho sau khi mọi người tản đi rồi, Lục Duệ mới cùng Mạnh Khánh Phong tới văn phòng của hắn.
" Bí thư Lục, thật là ngại quá, tôi hôm nay thật sự là quá khẩn trương." Ngồi xuống, Mạnh Khánh Phong xin lỗi.
Lục Duệ cười ha ha, khoát tay: "Đồng chí Kiện Dân nên bắn tiếng trước với anh, cứ yên tâm đi, tôi lần này tới không phải để bới lỗi. Chỉ tới nghe một chút xem anh có ý kiến gì về phát triển nông nghiệp của huyện lý chúng ta thôi."
Nghe hắn nói như vậy, Mạnh Khánh Phong mới yên lòng, xem ra Chu Kiện Dân và Lục Duệ đã sớm âm thầm liên thủ.
" Bí thư Lục, ngài muốn làm nông nghiệp?" Mạnh Khánh Phong đột nhiên nhớ tới lời nói mới rồi của Lục Duệ, kinh hỉ hỏi.
Lục Duệ gật đầu: "Tôi đa nghe lão Chu nói, anh là chuyên gia ở phương diện này, nói thử đi, huyện lý chúng ta có ưu thế gì."
Mạnh Khánh Phong vui mừng quá đỗi, nhiều năm như vậy, mình cuối cùng cũng gặp được một Bá Nhạc, vội vàng giới thiệu tình huống mà mình nắm được và kế hoạch với Lục Duệ.
Tình huống của Huyện Đại Hồng khác với khu huyện khác, bởi vì do chứa đại lượng khoáng sản, địa thế bằng phẳng, hơn nữa căn cứ vào tình huống Mạnh Khánh Phong giới thiệu cho thấy, mấy huyện gần thành thị đều lấy núi làm chủ, chính là chủ yếu phát triển xí nghiệp, khu vực nơi đó không thích hợp phát triển nông nghiệp, cung ứng rau quả của những thành thị này đều dựa vào dân trồng rau rải rác xung quanh cung ứng, có đôi khi thậm chí xuất hiện giá rau xanh cao hơn so với giá thịt, cho nên, Mạnh Khánh Phong cảm thấy, nếu như phát triển ngành nuôi trồng trong huyện Đại Hồng, khẳng định sẽ có lợi cho nhân dân huyện.
Mà Lục Duệ sở dĩ tỏ vẻ tán thành v kế hoạch của hắn, chính là vì mình ở đời trước từng đọc một bài báo, địa phương nào đó của Hoa Hạ chính là dựa vào nguyên nhân ở gần thành thị lớn, giải phóng tư tưởng, phát triển mạnh ngành nuôi trồng, từ đó khiến toàn huyện giàu lên.
" Cục trưởng Mạnh, kế hoạch này của anh không tồi, xem ra chuẩn bị đã rất lâu rồi." Lục Duệ nghe xong báo cáo của Mạnh Khánh Phong thì cầm bản kế hoạch của hắn cười nói.
Mạnh Khánh Phong nghe vậy thì sắc mặt đỏ lên, xấu hổ nói: "Bí thư Lục, không giấu gì ngài, tôi cũng là rảnh quá nên mới nghiên cứu vấn đề này..." Lục Duệ gật đầu, minh bạch ý tứ của hắn, dù sao công tác trong nha môn nước trong thế này, trừ sống qua ngày ra thì cũng là đi nghiên cứu kế hoạch gì đó.
Cần bản báo cáo đó, Lục Duệ nói: "Làm tường tận lại báo cáo này một chút, qua mấy ngày nữa thì đưa cho tôi. Về sau công tác sau này phải dụng tâm nhiều hơn, có nhiều nhiệm vụ đang chờ anh hoàn thành đó."
Mạnh Khánh Phong kích động, hắn tất nhiên minh bạch những lời này của Lục Duệ là có ý gì, rõ ràng là dấu hiệu mình sắp được trọng dụng. Vội vàng cung kính gật đầu nói: "Bí thư Lục yên tâm. Tôi nhất định sẽ làm tốt bản kế hoạch này."
Nhìn xe hơi của Lục Duệ đi xa, trong lòng Mạnh Khánh Phong thoả thuê mãn nguyện, có lẽ, từ trên tay vị bí thư trẻ tuổi này, huyện Đại Hồng sẽ phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.
Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Từ Nhân Anh gần đây bận tới chân không chạm đất, bởi vì sắp mở đại hội cán bộ huyện, cô ta cả ngày đều ngâm mình trong nhà khách, an bài sự tình các loại.
" Bí thư Lục, sao anh lại tới đây." Ngoài ý liệu là, Từ Nhân Anh không ngờ trong nhà khách huyện nhìn thấy Lục Duệ. Nói đến cũng lạ, phó bí thư đảng uỷ Lục Duệ này rất khác với người khác, lãnh đạo khác đều xưng là bí thư, nhưng Lục Duệ thì lại không cần. Lại nói tiếp tuy rằng quy định chỉ có cán bộ cấp thính mới có thể có thư ký, có điều hiện tại lãnh đạo cấp huyện có ai là không mang theo thư ký đâu, chỉ có Lục Duệ này là khác, bình thường không mang theo thư ký, có chuyện thì cũng tự gọi điện thoại cho văn phòng huyện ủy.
Nhìn thấy hắn xuất hiện trong nhà khách huyện, Từ Nhân Anh còn tưởng rằng Lục Duệ là tới tìm ai đó, vội vàng cười.
Lục Duệ lắc đầu, cười cười chào: "Chủ nhiệm Từ, gần đây bạn quá nhỉ, ở huyện ủy rất ít khi thấy cô."
Từ Nhân Anh giật mình, cười khổ nói: "Thôi đừng nhắc nữa, gần đây không phải sắp họp ư, tôi bận xắp xếp."
Lục Duệ gật đầu: "Không hổ là đại quản gia của huyện ủy chúng ta, làm gì cũng chu đáo, chẳng trách bí thư Đào yên tâm như vậy. Đúng rồi, có thời gian không, tôi có vài việc muốn tâm sự với chủ nhiệm Từ."
Nghe vậy Từ Nhân Anh nhìn thoáng qua Lục Duệ với vẻ khó hiểu, thầm cân nhắc mình gần đây có chỗ nào đắc tội với vị phó bí thư bí hiểm này, nhưng lại phát hiện tựa hồ hai người quan hệ cũng không tồi lắm, mình bình thường cũng không có chỗ nào đắc tội với hắn, nhưng hắn vì sao nói có việc muốn tìm mình?
Khi cô ta đang suy nghĩ thì hai người đã một trước một sau tới văn phòng giám đốc sở chiêu thương, Từ Đại Phú đang ở đó, bận rộn gọi điện thoại.
"A bí thư Lục, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy." Từ Đại Phú vừa nhìn thấy Lục Duệ thì cười tươi như hoa, nói. Người lập tức cúi xuống, cả người đầy tư thái cung kính.
Từ Nhân Anh khoát tay, nói khẽ: "Anh trước tiên ra ngoài đi, tôi và bí thư Lục có chuyện muốn nói."
Từ Đại Phú biến sắc, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, có điều nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Duệ và vẻ mặt rất nghiêm trọng của cô nhà mình thì cười nói: "Vậy hai người nói chuyện đi, tôi có việc, đi trước." Nói xoay người ra ngoài.
Lục Duệ cười ha ha nói: "Quản lí Từ, anh đừng đi xa quá, lát nữa tôi còn có việc tìm anh."
Bước chân Từ Đại Phú khựng lại, cười gượng hai tiếng rồi xoay người đi, trước khi ra khỏi cửa thì quay đầu lại cười nói: "Bí thư Lục, tôi ở ngay phòng bên cạnh, ngài có việc gì thì cứ gọ tôi."
Sau khi Từ Đại Phú đi, Từ Nhân Anh nhìn Lục Duệ, nghiêm túc hỏi: "Bí thư Lục có chuyện gì thì ngài nói đi."
Lục Duệ ngây ra rồi lập tức cười nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là muôn hỏi chủ nhiệm Từ một chút, cô cảm thấy con người của Từ Đại Phú này thế nào?"
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Từ Nhân Anh lập tức mạc danh kỳ diệu nhìn Lục Duệ, nói với vẻ khó hiểu: "Bí thư Lục, anh đây là có ý gì?"
Lục Duệ ngồi xuống ghế của Từ Đại Phú, chậm rãi nói: "Cô cũng biết đấy, ban chiêu thương hiện tại trăm phế đãi hưng, nhân thủ thực sự không đủ, hơn nữa tôi gần đây công tác cũng rất bận, chẳng phải là để tìm người chấn hưng cái ban chiêu thương này sao, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy Từ Đại Phú không tồi, cho nên muốn trưng cầu ý kiến của chủ nhiệm Từ."
Từ Nhân Anh lập tức ngây ra, cô ta cũng không ngờ Lục Duệ coi trọng cháu mình vậy, kể ra, vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương kia cũng không tồi, hơn nữa là biên chế cấp chính khoa, Từ Đại Phú nếu như có thể lên làm chủ nhiệm, vạy cũng là một con đường không tồi.
Do dự một chút, Từ Nhân Anh nói: "Từ Đại Phú cũng không tệ, nhưng hắn chỉ là vì nhận thầu nhà khách huyện ới có biên chế, nếu lập tức đưa lên chính khoa, chỉ sợ sẽ có vấn đề."
Lục Duệ khoát tay, thản nhiên nói: "Biên chế thì không vội, trước tiên cứ treo vị trí phó khoa đi. Về phần đãi ngộ khoa chính khoa, đợi hắn làm ra thành tích đã thì tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho hắn. Vấn đề Chủ yếu là, hắn có thể làm tốt chuyện này hay không thôi."
Trên mặt Từ Nhân Anh lộ ra vẻ khó xử, cô ta cũng không dám cam đoan Từ Đại Phú rốt cuộc có thể làm tốt công tác này hay không, nhưng cô ta dù sao cũng là người của huyện ủy nhiều năm, có thể làm tới vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy thì làm sao không nhìn ra được tâm tư của Lục Duệ, Từ Nhân Anh tin, ban chiêu thương này dưới sự chú ý của Lục Duệ, rất có thể sẽ trở thành bộ môn chạm tay có thể bỏng của huyện Đại Hồng, cháu mình nếu như có thể trở thành chủ nhiệm đầu tiên của ban chiêu thương, ưu thế ngày sau tự nhiên là không cần nói cũng biết.
Do dự hồi lâu, Từ Nhân Anh chậm rãi nói: "Chuyện này, tôi thấy cứ để hắn tự quyết định."