"Bí thư Lục, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Nhìn thấy con gái không nói câu gì, Uông Quốc Phú không nhịn được quay đầu vội vàng hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ thở dài, chậm rãi nói: "Bộ trưởng Uông, ông trước tiên đứng gấp, chuyện là thế này."
Mất nửa tiếng thời gian, Lục Duệ kể lại hết một số tình huống cho Uông Quốc Phú, hơn nữa Lục Duệ chỉ ra chuyện này hiện tại đã kinh động tới lãnh đạo tỉnh ủy, chỉ là chỉ là phụng mệnh làm việc, điều tra Uông Quân có làm chứng cớ giả hay không.
Uông Quốc Phú cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên có thể nghe minh bạch ý tứ của Lục Duệ, hắn biết rõ con trai có tác dụng quan trọng ở trong đó, càng rõ hơn nếu Lục Duệ đã nói với mình như vậy, vậy thì không địnhđể mình để lộ bí mật.
"Bí thư Lục, theo như lời anh nói, tiểu Quân nhà chúng tôi chẳng phải là bị người ta hiếp bức mới không dám nói ra chân tướng?" Uông Quốc Phú xoay chuyển đầu óc, nói với Lục Duệ. Hắn biết rõ, lúc này nếu như không định tính được sự tình, đến cuối cùng vạn nhất người phá án cấp cho Uông Quân tội làm giả chứng cớ, mình có hối cũng không kịp.
Lục Duệ cười ha ha: "Bộ trưởng Uông xin yên tâm, khi chuyện xảy ra tiểu Quân vẫn chưa thành niên, đừng nói là hắn, cho dù là tôi đối mặt với loại uy hiếp này cũng sẽ lựa chọn giấu diếm. Lần này nếu như không phải hắn chủ động tố giác Điền Lỗi, chúng tôi cũng không thể tra được chân tướng của chuyện này, giờ tính ra Uông Quân còn có công."
Uông Quốc Phú gật đầu hài lòng, nhìn thoáng qua con gái, hỏi dò: "Bí thư Lục quen Đình Đình à?"
Cười ha ha, Lục Duệ rất dứt khoát gật đầu thừa nhận nói: "Tôi cùng lệnh ái quen nhau ở tỉnh thành, chỉ có điều lúc đó tôi đang được đào tạo ở trường đảng. Muốn máy tính máy tính, kết quả vô tình quen được Đình Đình."
Uông Tuyết Đình cười cười gật đầu: "Cha, chú này là người tốt."
"Chú?" Uông Quốc Phú sửng sốt, lập tức cười nói: "Đúng đúng, con đúng là phải gọi là chú, bí thư Lục là lãnh đạo huyện ủy chúng ta, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng quả thực là tuổi nhỏ nhưng tài cao."
Nhìn nụ cười trên mặt cha và Lục Duệ, Uông Tuyết Đình trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia chua sót, đờ đẫn gật đầu.
Lục Duệ lại không chú ý tới điểm này, chỉ hơi khựng lại một chút rồi nói với Uông Quốc Phú: "Bộ trưởng Uông, chuyện này còn đang trong giai đoạn điều tra, các đồng chí của quân phân khu đang hộ tống Uông Quân tới tỉnh thành, cho nên, xin ông tạm thời giữ bí mật, cứ nói Uông Quân ra ngoài thăm thân, có được không?"
Uông Quốc Phú tất nhiên cũng biết sự tình trọng đại, tuy rằng Lục Duệ không có nói rõ, nhưng nếu quân phân khu đã phái người tới, rõ ràng là không tín nhiệm nhân viên của huyện Đại Hồng, mà Lục Duệ nói với mình chuyện này, tất nhiên cũng có ý cảnh cáo.
Trầm ngâm một chút, Uông Quốc Phú gật đầu nói: "Bí thư Lục yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào. Chỉ là, nếu như điều ngài nói là thật, vậy bên tỉnh ủy chỉ sợ là..." Hắn còn chưa nói hết nhưng Lục Duệ đã hiểu. Hắn là lo lắng bên tỉnh ủy cũng có người dính líu vào chuyện này, dù sao lần trước khi phó bí thư tỉnh ủy Hướng Như Bách tự mình dẫn đội cũng không tra ra vấn đề gì, nếu như nói bên trong tổ điều tra có có vấn đề thì chẳng ai tin cả.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ cười cười với Uông Quốc Phú, gật đầu nói: "Bộ trưởng Uông yên tâm, tôi đã liên hệ với tư lệnh Dương của quân khu tỉnh, bí thư Lưu của Ủy ban kiểm tra thành phố và chính ủy Hoa của quân phân khu đích thân hộ tống Uông Quân đến tỉnh thành, trực tiếp tới quân khu tỉnh. Hơn nữa.." Vẻ mặt của Lục Duệ dần dần nghiêm túc: "Kinh thành có có duyệt, bí thư tỉnh ủy Hoàng và bí thư Kiều của Ủy ban kiểm tra tỉnh cũng đã biết chuyện này, lần này, chúng tôi nhất định sẽ tra ra manh mối."
Uông Quốc Phú ngẩn ra, cả người ngây dại, hắn ngàn vạn lần không ngờ, chuyện lại được đưa tới cả kinh thành.
Không chỉ là hắn, thật ra ngay cả Lục Duệ cũng không ngờ chuyện phát triển tới mức này, hắn sai Vương Mậu Đức điều tra bí mật suốt một tháng, không chỉ không điều tra ra gì, Vương Mậu Đức còn bị hoài nghi, mấy lần đều có người bí mật theo dõi hắn, thậm chí còn phát tin uy hiếp. Lục Duệ mặc dù đã chuẩn bị trở mặt phóng tay chơi một ván với đám người Điền Hoa, nhưng bất hạnh là không có chứng cớ, đành phải lựa chọn nhẫn nại.
Vào lúc này, một cú điện thoại của một cú điện thoại khiến Lục Duệ lập tức cảm thấy một mảng tán đi trên đầu tan đi, tương lai tựa hồ dần dần sáng sủa trở lại.
Mùa hè Năm ngoái, sau khi Vương Tiểu Bảo chết ở đồn công an, đồn công an nói là Nhảy lầu tự sát. Nhưng khi người nhà thấy Vương Tiểu Bảo thì phát hiện trên người hắn có rất nhiều vết thương, có một con mắt cũng thành "Mắt Gấu mèo", lập tức hoài nghi nguyên nhân cái chết. Nhưng sau khi nhiều lần xin nghiệm thi không có kết quả, bọn họ bắt đầu gặp phải đủ loại đối đãi không công bằng. Thậm chí cha của Vương Tiểu Bảo còn tới cục công an huyện Đại Hồng tìm lãnh đạo phản ánh vấn đề, dựa theo yêu cầu của cảnh sát nhất nhất đăng ký tất cả tính danh, đơn vị công tác, số điện thoại của thành viên gia đình. Lúc ấy cảnh sát huyện nói là, đăng ký là để sau này có tiến triển sẽ thông tri. Về sau người của Vương gia phát hiện, cảnh sát căn cứ vào danh sách này để điều tra bối cảnh tất cả họ hàng nhà hắn.
Chuyện xảy ra về sau càng khiến người ta không thể tưởng tượng được, kinh động tới cả chính phủ tỉnh và tỉnh ủy, nhưng tổ điều tra tiếng sấm to nhưng mưa thì nhỏ, thay đổi không ít quan viên của huyện Đại Hồng, nhưng không ai để ý tới vụ án của Vương Tiểu Bảo.
Mẫu thân của Vương Tiểu Bảo vào khi tuyệt vọng nhất thì gọi điện thoại phản ánh tình huống với một vị lãnh đạo của thành phố Tất Phương. "Điện thoại của bà bị nghe lén rồi, có việc gì để về nhà nói." Vương mẫu sau khi gặp vị lãnh đạo ấy còn chưa mở miệng thì lãnh đạo đã nói với bà ta : "Không cần phải nói gì cả, việc này tôi hiểu rõ hơn bà, cứ đi kiện họ."
Lục Duệ không thể biết được tính danh của vị lão lãnh đạo ấy, hắn biết biết, chuyện này quả thực tràn ngập truyền kỳ, cuối tháng trước, mẫu thân và chị gái của Vương Tiểu Bảo tới kinh thành, hai mắt mờ mịt không ít lần đi chạy trọt vô ích, cho tới lúc họ ở cửa cục thông tin quốc gia gặp được một vị lão nhân đang tản bộ, thấy mẫu thân của Vương Tiểu Bảo đang quỳ trước cục thông tin, tới hỏi thăm, lúc ban đầu người nọ còn chưa tin, đợi ẹ con Vương gia đem ảnh đứa con trai đã chết của mình và chứng minh tự sát của đồn công an đưa ra cho người nọ xem, người nọ mới tin, lúc ấy liền dẫn mẹ con Vương gia tới một phòng trực ban gần đó, sau khi gọi mấy cú điện thoại thì đi ra nói với mẹ con họ: "Hai người yên tâm, chuyện này chỉ cần có vấn đề thì nhất định sẽ điều tra ra!"
Buổi chiều Hôm ấy, cục thông tin liền phái người đặc biệt đi tìm hiểu tình huống vụ án Vương Tiểu Bảo.
Sau một tuần, bí thư Ủy ban chính pháp Mục Thần Dương, một trong những cửu lão đã phê chỉ thị quan trọng đối với vụ án Vương Tiểu Bảo, yêu cầu chính phủ tỉnh và tỉnh ủy tỉnh G nghiêm tra việc này, bí thư tỉnh ủy tỉnh G Hoàng Thế Hùng đối với việc này vô cùng coi trọng, sau khi thương nghị với bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Kiều Nhâm Lương và tư lệnh quân khu tỉnh Dương Hổ, bí mật điều động tổ điều tra có khả năng cao của Ủy ban kiểm tra, dưới sự phối hợp với bí thư Ủy ban kiểm tra thành phố Tất Phương Lưu Bân và quân phân khu thành phố Tất Phương bí mật triển khai điều tra.
Trong quá trình điều tra, tổ điều tra phát hiện phó cục trưởng cục công an huyện Đại Hồng Vương Mậu Đức tựa hồ đã điều tra việc này, qua quan sát của Lưu Bân, hắn phát hiện Lục Duệ tựa hồ cũng đang chú ý tới chuyện này, vì thế sau khi xin chỉ thị của bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Kiều Nhâm Lương, Lưu Bân gọi Lục Duệ tới thị lý, hai người ngả bài với nhau, lúc này mới rõ là xảy ra chuyện gì.
Đối với điều tra bí mật của Lục Duệ, Kiều Nhâm Lương cho sự khẳng định, y nói với Lục Duệ: "Manh mối cậu cung cấp rất quan trọng, chúng ta nhất định phải đưa tội phạm chân chính ra trước pháp luật, trả lại sự trong sạch cho người chết."
Mà bí mật gọi Uông Quân, là Vương Mậu Đức trong lúc vô ý tra được manh mối đó, hắn hắn được phân phối chủ quản hậu cần, có nhiều thời gian để tiếp xúc với hồ sơ, sau khi tìm đọc ghi chép về hồ sơ vụ án phát sinh ngày đó, Vương Mậu Đức phát hiện, sau khi Vương Tiểu Bảo tiến vào đồn công an, phòng thẩm vấn đám người Uông Quân vừa hay ở cửa hành lang, hơn nữa cách vị trí Vương Tiểu Bảo không xa. Cho nên hắn hoài nghi Uông Quân có thể biết được gì đó.
dưới sự phối hợp của đại đội đặc vụ quân phân khu, Lục Duệ dựa theo cung cấp được người ta cung cấp, lúc này mới tìm được Uông Quân, về phần sự xuất hiện của đám người Uông Tuyết Đình và Hoàng Bưu, thuần túy là bất ngờ.
"Bí thư Lục, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với công tác của lãnh đạo thượng cấp." Đã nói tới nước này, Uông Quốc Phú nếu còn không rõ là có chuyện gì thì hắn cũng chẳng làm được tới vị trí cán bộ cấp xử, nhìn Lục Duệ mỉm cười, Uông Quốc Phú không nhịn được thở dài, đây là vận mệnh, người ta mới đến vài ngày, có thể làm lớn như vậy lớn như vậy, ngày thăng quan sắp tới rồi, còn mình thì sao? Chỉ có thể tiếp tục lăn lộn trên cái vị trí cấp xử này mà thôi.
Lục Duệ cười ha ha, hắn rất hiểu biểu hiện của Uông Quốc Phú, dù sao liên quan tới con trai ruột của mình, là cha mẹ, ai chẳng lo cho con. Cười cười, Lục Duệ thản nhiên nói: "Bộ trưởng Uông khách khí rồi, về sau chúng ta cần đi lại nhiều hơn."
Nhìn thoáng qua Lục Duệ, Uông Quốc Phú cười cười: "Công tác của bộ Tuyên truyền vẫn dưới sự lãnh đạo của đảng uỷ, tôi đại biểu cho các đồng chí của bộ tuyên truyền, hoan nghênh bí thư Lục đến chỉ đạo."
Lục Duệ trong lòng khẽ động, xem ra tâm tư của Uông Quốc Phú này cũng rất linh động, tung ra cành oliu này, không nghi ngờ gì nữa là đang tỏ ý tốt với mình, chỉ có điều lúc này Lục Duệ tạm thời vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng lại không thể trực tiếp cự tuyệt thiện ý của người ta, đành phải cười nói: "Gần đây hơi bận, chờ qua mấy ngày nữa gió êm sóng lặng rồi tôi nhất định sẽ tự mình đăng môn bái phỏng, uông bộ trưởng Uông uống vài chén."
Uông Quốc Phú ngẩn ra, lập tức minh bạch ý của Lục Duệ, hiện tại huyện Đại Hồng sắp nghênh đón biến động rất lớn, lúc này hai người thật sự là không nên qua lại quá thân thiết, dứt khoát gật đầu: "Một khi đã như vậy, vậy tôi xin đợi bí thư Lục."
Uông Tuyết Đình ở bên cạnh thấy cha và Lục Duệ chuyện trò vui vẻ, trong lòng trăm mối suy tư, nhìn chằm chằm Lục Duệ.
Lục Duệ bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh tựa hồ có người đang nhìn mình, dư quang đảo qua, lại phát hiện Uông Tuyết Đình đỏ mặt cúi đầu, Lục Duệ cười ha ha đứng lên nói với Uông Quốc Phú: "Không còn sớm không còn sớm nữa, bộ trưởng Uông, tôi và lệnh ái xin xuất phát."