Lục Duệ cũng cảm thấy kinh ngạc vì phán đoán này của mình, nghe thấy câu hỏi của Vũ Tường thì không khỏi cười ha ha, thái độ vẫn rất cung kính: "Tôi công tác ở thành phố Tất Phương của tỉnh G."
Không biết câu trả lời này của hắn càng khiến Vũ Tường kinh ngạc, người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là công tử của một nhà nào đó?
Nụ cười Trên mặt vẫn không thay đổi, Vũ Tường nhìn Lục Duệ nói: "Đồng chí Tiểu Lục, chuyện hôm nay là hiểu lầm, khuyển tử thật sự là đã uống say..."
Không đợi hắn nói hết câu, liền nghe thấy Thượng Quan Nhược Tuyết ở bên cạnh dùng một loại giọng nói lạnh lẽo nói: "Anh cho rằng em rể và vị hôn phu của tôi là kẻ ngốc à? Chị tôi đã nói rất rõ ràng với anh, nếu như không phải con trai của anh quá đáng, bọn họ thân là nhân viên công vụ sao có thể bỏ thể diện xuống mà đi đánh nhau với lũ lưu manh con trai anh? Hơn nữa, có người ngày mai đính hôn còn phải đánh nhau với con trai anh, anh nói con trai anh có quá đáng không? Bí thư Vũ, anh cảm thấy có cần phải giải vây cho con trai anh hay không?"
Vũ Tường khựng lại, tuy rằng hắn là cấp phó bộ, thân phận so với Thượng Quan Nhược Tuyết thì cao hơn, nhưng với tình thế lúc này, nhược điểm của mình bị đối phương tóm được, đã thế đối phương còn không phải là cán bộ địa phương, nếu như cán bộ địa phương, dựa vào quan hệ và nhân mạch của mình, có thể sẽ áp chế được chuyện này. Vấn đề là lần này xung đột với quân đội, vừa rồi bí thư thị ủy Vụ đô Vương Minh Thủy cũng đã gọi điện thoại ình, ý tứ là bất kể mình ăn phải quá đắng thế nào cũng phải cố mà nuốt.
Có thể khiến đường đường là bí thư thị ủy thành phố trực thuộc trung ương, uỷ viên cục chính trị Trung ương cũng phải kiêng kị, người mà mình phải nén giận là ai?
Vừa rồi Thượng Quan Nhược Tuyết nói tuy rằng rất khó nghe, nhưng lại khiến Vũ Tường sờ được manh mối, vừa rồi trong năm đánh nhau với con trai, có một người là vị hôn phu của Thượng Quan Nhược Tuyết, nói cách khác, trong đó ít nhất cũng có một người có thể xác định được, đó chính là Lưu Bân, cháu ngoại của trung tướng Dương Định, chính ủy quân khu Tây Xuyên, Vũ Tường đã sớm nghe nói, Thượng Quan gia và Dương gia có thông hôn, vị hôn phu của Thượng Quan Nhược Tuyết chính là Lưu Bân, cháu ngoại của vị nhà họ Dương kia.
Đợi đã! Người Ngày mai sẽ đính hôn?
Vũ Tường đầu ong một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, ngày mai là cuối tuần, người cử hành hôn lễ rất nhiều, nhưng có thể khiến chị em Thượng Quan tỷ muội đồng loạt chạy đến Vụ đô dự thì chỉ có thể có một người!
Thượng tướng Trương Minh Kiến, tư lệnh viên quân khu Tây Xuyên!
Cháu của vị tư lệnh Trương vừa tấn chức thành thượng tướng không lâu này ngày mai đính hôn, đây là một đại sự trong quan trường Vụ đô. Dù sao thiên kim của phó bí thư tỉnh ủy Tây Xuyên làm đám hỏi với cháu của tư lệnh viên quân khu Tây Xuyên, đối với hai giới quân chính của tỉnh Tây Xuyên đều là một đại sự, Vũ Tường còn định mượn cơ hội ngày mai kéo gần quan hệ với vị tư lệnh Trương này thêm một chút. Có điều hiện tại xem ra hiện tại xem ra ngày mai tư lệnh Trương kiểu gì cũng mắng mình.
Nếu đã xác định được thân phận của hai người, Vũ Tường cũng không tiếp tục nghĩ nữa, năm tên cuồng này, trên cơ bản đã có thể xác định thân phận, không ngoài người nhà của mấy vị lãnh đạo đại viện quân khu Tây Xuyên, nếu cháu của tư lệnh viên và chính ủy quân khu đều ở trong đó, cũng không lạ vì sao ngay cả bộ đội đặc chủng lệ thuộc trực tiếp quân khu xuất hiện ở đây.
Nhìn thoáng qua chị emThượng Quan, Vũ Tường cười khổ, chẳng trách người ta có bộ dạng ăn chắc rồi, cũng chẳng trách bí thư thị ủy Vương Minh Thủy lại ở trong điện thoại ám chỉ mình phải nhịn, thì ra tất cả mọi người đều biết hắn nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có bản thân mình là không biết.
"Trưởng phòng Thượng Quan, chúng ta nói thẳng ra nhé, chuyện hôm nay tôi xin đại biểu cho khuyển tử và hội trưởng Liễu Sinh Nhất Lang của công ty Liễu Sinh Chu Thức xin được nhận lỗi. Cô có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất, tôi nhất định sẽ thể hiện thành ý lớn nhất, để chuyện này được giải quyết viên mãn." Vũ Tường mỉm cười, không nhìn ra một chút không vui na.
Lục Duệ trong lòng khẽ động, nghe lời nói chịu thua của Vũ Tường, có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Thượng Quan Nhược Tuyết vừa lên tiếng. Xem ra người ta là sớm có chuẩn bị, những lời vừa rồi của Thượng Quan Nhược Tuyết đã để lộ ra tin tức, chỉ cần Vũ Tường không phải là một thằng đầu heo thì có thể nghe ra được thứ ẩn chứa bên trong. Huống chi trong trí nhớ của Lục Duệ, Vũ Tường làm việc tư pháp nhiều năm. Nói cũng đã nói đến nước này, nếu Vũ Tường còn chưa hiểu, Lục Duệ thực sự hoài nghi hắn là làm như thế nào mà tới được vị trí cấp phó bộ.
Thượng Quan Thâm Tuyết ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên: "Bí thư Vũ nói đùa rồi, chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ được mấy vị tướng quân chính ủy Dương và tư lệnh Trương cắt cử, tới đây xem phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không có ý làm khó anh." Nói xong, cô ta chỉ chỉ về phía Lục Duệ: "Vừa hay có bạn trai của một tiểu muội muội của tôi ở đây, chỉ là định ngồi đây tán gẫu, vừa hay gặp được anh."
Nhìn thoáng qua Lục Duệ, Thượng Quan Thâm Tuyết tựa hồ là vô ý nói với Vũ Tường sắc mặt đang rất khó coi: "Kể ra, anh chắc quen nhạc phụ tương lai của thằng ôn này, chú Lâm của Trung kỉ ủy, cũng không biết nghĩ gì, cứ phải bức vợ chồng người ta bỏ nhà đi, khiến cho đứa em gái kia của tôi, hiện tại phải một mình ở nước Mỹ chưởng quản một công ty lớn, nghe nói đã kiếm được mấy triệu đôla rồi. Thằng ôn này cũng coi như khá, không dựa vào cha vợ mà mới hơn hai mươi đã là phó xử, ông Chu và ông Lam cũng không phải chỉ một lần khen hắn."
Vũ Tường cả người giống như bị sét đánh, theo lời nói của Thượng Quan Thâm Tuyết, vị bí thư Vũ cho dù là núi đổ trước mặt cũng không biến sắc này, sắc mặt càng lúc càng khó coi, giống như là ăn phải một thứ không nên ăn, cảm thấy trong bụng khó chịu, cố nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, Vũ Tường lúc này không thể không biết lời nói của Thượng Quan Thâm Tuyết rất buồn cười, nhưng đối với hắn mà nói thì con mẹ nó chẳng khác gì tin dữ.
Chú Lâm của Trung kỉ ủy? Không nghi ngờ gì nữa, đây phó bí thư thường vụ Trung kỉ ủy Lâm Phụng Thiên, một trong những người có hi vọng tiến vào chín người đứng đầu của bộ chính trị.
Ông Chu? Ông Lam? Hai vị này thì càng không cần phải nói, Vũ Tường cho dù là cán bộ bình thường cũng có thể đoán được ông Chu và ông Lam trong miệng chị em Thượng Quan là ai, trừ hai vị khai quốc công thần ra thì còn có thể là ai nữa?
Hướng ánh mắt về phía Lục Duệ, sau khi ném ra một ánh mắt xin lỗi, Vũ Tường cười gượng nói: "Trưởng phòng Thượng Quan nói đùa rồi, cô yên tâm, chuyện này tôi khẳng định sẽ có câu trả lời ấy vị, cũng không biết đồng chí Lục Duệ muốn kết quả gì?"
Lục Duệ Đã đoán được chủ ý của Thượng Quan Thâm Tuyết trao đổi ánh mắt với Thượng Quan Nhược Tuyết, sau khi được đối phương cổ vũ thì Lục Duệ cười nói: "Cám ơn sự lý giải của bí thư Vũ, tôi cũng không có yêu cầu gì, chuyện này vốn chính là hiểu lầm, đều là người trẻ tuổi, khí huyết phương cương, để xảy ra chuyện này cũng không ai muốn cả."
ngay khi Vũ Tường cho rằng Lục Duệ định dẹp chuyện cho đặng yên thân thì bên tai vang lên giọng nói thản nhiên của Lục Duệ: "Thứ nhất, tôi không hy vọng mấy nữ hài tử đó ngay sau lại bị người ta quấy rầy, uy hiếp, những điều này sẽ bị tôi lý giải là hành vi trả thù. Thứ hai, chuyện hôm nay, đối với mấy nữ hài tử đã tạo thành thương tổn cực lớn, có thể nói nhân sinh của họ đã bị phủ một sự ám ảnh không thể xóa nhòa, tôi nghĩ một số người nên bồi thường cho họ."
Thần sắc Vũ Tường cứng đờ, hắn tất nhiên biết lời nói của Lục Duệ có ý gì, hắn lập tức mở miệng nói: "cậu yên tâm, mấy nữ hài tử đó mỗi người đều sẽ nhận được một khoản bồi thường, hơn nữa sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy cuộc sống của họ. Bồi thường tôi sẽ sai người đưa tới quân khu, nhờ mấy vị chuyển giao giúp."
Lục Duệ gật đầu hài lòng, ngay khi Vũ Tường cho rằng hắn đã nói hết yêu cầu thì hắn lại chậm rãi mở miệng: "Bí thư Vũ, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở này hiện tại là thuộc sở hữu của ai?"
Vũ Tường sửng sốt, nhìn thoáng qua Tiếu Khuynh Thành vẫn một mực không dám lên tiếng, sau khi từ trên mặt nữ nhân này không nhìn ra được chỗ nào không đúng, lúc này mới chậm rãi nói: "Nơi này hiện tại là sản nghiệp của công ty Liễu Sinh Chu Thức và tập đoàn Tùng Bản."
"hả?" Thượng Quan Thâm Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, thuận tay vuột lọn tóc xõa trước mặt ra sau tai, lộ ra khuôn mặt tinh xảo rung động lòng người, không thể không nói, tuy rằng đã qua tuổi bốn mươi, nhưng dung nhan của cô ta không hề có dấu hiệu già nua, ngược lại giống như cực phẩm thanh hoa từ truyền lưu nhiều năm ở Hoa Hạ, tản mát ra vẻ xinh đẹp rung động lòng người.
Nhưng lời nói từ trong miệng cô ta lại khiến Vũ Tường rùng mình: "Bí thư Võ, anh rất thân với hai công ty Nhật này à?"
Người Vũ Tường cứng đờ, cười khan vài tiếng rồi vội vàng nói: "Chỉ là hai công ty này đều có đầu tư ở Vụ đô chúng tôi, bởi vì quan hệ này nên tôi mới biết họ. Dù sao xí nghiệp ngoại tư là đối tượng chú ý trọng điểm của cơ quan công an chúng tôi mà thôi." Hắn không thể không vội vàng chối bỏ quan hệ, người ngồi trước mặt là thủ lãnh của phòng 2 Tổng Tham, người ta là người làm tình báo, nếu một khi hoài nghi mình cấu kết với người ngoại quốc, chuyện sẽ rất phiền toái.
Thượng Quan Thâm Tuyết cười khẽ, chậm rãi gật đầu rồi bình tĩnh nói: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, bí thư Vũ đừng lo."
Vũ Tường cũng cười cười gật đầu, về phần trong lòng nghĩ gì thì khó mà nói được.
Lục Duệ cũng không để ý nhiều như vậy, nếu Thượng Quan Thâm Tuyết khó khăn lắm mới xây dựng ra được không khí như thế này, mình nếu không làm khó dễ thì chẳng phải là có lỗi với cô ta sao, nhìn thoáng qua Vũ Tường trán đã lấm tấm mồ hôi, Lục Duệ bỗng nhiên cười: "Bí thư Vũ, ngài có thể giúp liên hệ với ông chủ của hai công ty Nhật này không?"