"Hồ Báo Quốc! Anh tự đến mà giải thích cho bộ hạ của anh đi này." Nữ nhân nói xong câu khiến ọi người trợn mắt há hốc miệng thì bốp một tiếng ném điện thoại lên bàn.
"Hồ Báo Quốc?"
Sắc mặt đám người Trình Dã biến đổi, cái tên này đối với bọn họ mà nói thì giống như là một một chú, nháy mắt đã khiến cho tất cả mọi người sững sờ, bí thư tỉnh ủy Hồ Báo Quốc?
Vào lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên ở đầu kia: "Là đồng chí Chu Đào à? tôi là tỉnh ủy Hồ Báo Quốc đây."
Chu Đào đờ đẫn trả đời: "Chào bí thư Báo Quốc, tôi là Chu Đào."
Hồ Báo Quốc cười ha ha nói: "Chu Đào Chu Đào, vừa rồi, thái độ c người yêutôi có chút không tốt lắm, anh đừng tức giận."
Chu Đào suýt nữa thì ngã vật xuống, người yêu của Hồ Báo Quốc, đó chẳng phải là vị Tổng tham đó ư?
Đối với lãnh đạo từng công tác với mình, đặc biệt còn là một bí thư tỉnh ủy tỉnh!" Mọi người không có lý do gì không tìm hiểu bối cảnh của hắn, vợ của Hồ Báo Quốc đối với người khác tới thì có lẽ là bí mật, nhưng đối với những thường ủy tỉnh ủy này mà nói thì không phải là bí mật gì. Ai chẳng biết phu nhân của bí thư tỉnh G này là đại nhân của phòng hai Tổng tham.
Mà lúc này Chu Đào nghe thấy Hồ Báo Quốc nói nói vừa rồi nói chuyện qua điện thoại với mình là phu nhân của bí thư tỉnh ủy, vị trưởng phòng của phòng hai Tổng tham, nữ nổi danh - Thượng Quan Thâm Tuyết thì lập tức hiểu được, thì ra chỗ dựa của Lục Duệ là đây.
Quả nhiên, liền nghe thấy Hồ Báo Quốc cười ha ha nói: "Lục Duệ á, bởi vì tham gia một hành động tuyệt mật của Tổng Tham, cho nên cần biết một số ngoại ngữ, Chuyện này tôi hy vọng, không, tôi yêu cầu các anh phải giữ bí mật."
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thượng Quan Thâm Tuyết truyền đến: "Không phải yêu cầu, là mệnh lệnh! Chuyện này nếu ai để lộ tin tức thì chờ ra toà án đi."
Chu Đào sắp khóc rồi, mình đường đường là quan viên bộ phó bộ lại bị thằng ôn Lục Duệ này lừa, không ngờ còn liên lụy vào trong hành động tuyệt mật của Tổng Tham, giương mắt một chút bộ dạng bộ dạng thản nhiên như không, Chu Đào lập tức cảm thấy người này so với ác ma còn đáng giận hơn.
Có điều bí thư tỉnh ủy đã mở miệng, Chu Đào cũng chỉ có thể tóm mũi, nhận xui, cung kính nói: "Bí thư xin chuyển cáo với bộ trưởng Thượng Quan, chúng tôi nhất định sẽ tuân thủ hiệp định giữ bí mật, sẽ không tiết lộ chuyện này."
Hồ Báo Quốc ừ một tiếng, cười nói: "Thật là ngại quá, để các anh sợ rồi." Tạm dừng một chút, y lại nói thêm: "Số điện thoại này chư vị cũng giữ bí mật nhé, là số riêng của vợ tôi, không tiện công bố."
Mấy người đều cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Lục Duệ cũng thay đổi, có thể khiến trưởng phòng phòng hai Tổng Tham cho số điện thoại riêng, người này rốt cuộc là làm gì?
Chu Đào buông điện thoại, có chút xấu hổ gật đầu với Lục Duệ, tuy rằng mặt không hề tươi cười, nhưng trong lòng đã kiêng kị, người này tuyệt đối không thể dễ dàng trêu chọc, nếu không, rất dễ lôi cả người quân đội vào.
Nghĩ đến đây, Chu Đào mỉm cười với Lục Duệ, chậm rãi nói: "Đồng chí Lục Duệ, hy vọng anh có thể lý giải, chúng tôi cũng là vì điều tra nên mới làm như vậy, có điều đã có trưởng phòng Thượng Quan chứng minh cho anh, vậy chuyện này chúng tôi sẽ giữ bí mật."
Lục Duệ cười khẽ, dùng ngữ khí thản nhiên và cung kính nói với Chu Đào: "Bí thư Chu khách khí rồi, đều là vì công tác, tôi có thể lý giải. Thái độ của tôi Vừa rồi có chút không tốt, ngài đừng phiền lòng, thật sự là yêu cầu của trưởng phòng Thượng Quan, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể để lộ ra chuyện này, bởi vì..."
Hắn còn chưa nói xong liền nhìn thấy Chu Đào khoát tay chặn lại: "Chuyện này dừng ở đây, anh đừng nhắc tới chuyện này với bất kỳ ai, chúng tôi cũng sẽ giữ bí mật."
Chu Đào cũng không phải là kẻ ngốc, thằng ôn Lục Duệ này nếu lại phả ra chuyên gì không thể để ai biết, mình sẽ thực sự đắc tội với vị Thượng Quan Thâm Tuyết kia.
Ho khan một tiếng!" Trình Dã ở bên cạnh chậm rãi nói: "Đồng chí Lục Duệ, về sự kiện mà bí thư Chu hỏi, anh có giải thích cụ thể gì."
Lục Duệ biết, Trình Dã đây là đang nhắc nhở mình trở lại chính đề.
Trong lòng khẽ động, Lục Duệ nghĩ tới ghi âm ghi âm của Lý Cư Bằng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Lục Duệ chậm rãi nói: "Mấy vị lãnh đạo, nếu như các anh không ngại thì có thể phái người tới Thiên Thượng Nhân Gian, tôi nghĩ hiện tại chắc có chuyện rất vui đang phát sinh."
Chu Đào nheo mắt, vừa định lên tiếng liền nghe thấy Lục Duệ nói tiếp: "Nói miệng không bằng chứng, mắt thấy mới là thực. Chuyện vẫn phải tận mắt thấy mới tính được.."
" Này, hiện tại đã là hơn bốn giờ chiều rồi, hay là các lãnh đạo nghỉ ngơi ăn một chút gì đã rồi hẵng đi?"
Khi Chu Đào và Trình Dã đề xuất muốn tới Thiên Thượng Nhân Gian, Chu Đồng Phương chỉ cảm thấy đầu mình giống như bị một cái búa nện vào, nhìn mấy vị lãnh đạo trước mắt, hắn giả bộ cười cười, khách khí nói.
Trình Dã xua tay, lắc đầu nói: "Trước tiên cứ đi đã rồi tính sau, tôi đối với nơi đó cũng rất hiếu kỳ, anh thấy sao, lão Chu?"
Nghiêng đầu nhìn về phía Chu Đào, Chu Đào lúc này cũng lộ ra vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Chu Đồng Phương, hắn không hiểu Chu Đồng Phương có phản ứng mạnh như vậy là vì sao, bình thường tỉnh ủy tỉnh ủy đề xuất yêu cầu như vậy, là hạ cấp, anh chỉ cần phục tùng là được, nhưng Chu Đồng Phương không ngờ đề xuất bảo mọi người đi ăn cơm trước, điều này có chút không hợp tình lý.
Gật đầu, Chu Đào nói: "Trình Trình nói đúng, tôi cũng rất hiếu kỳ."
Đoàn người trong sắc mặt trắng bệch của Chu Đồng Phương lên xe đi tới Thiên Thượng Nhân Gian, Chu Đồng Phương đi sau một bước, muốn nhân cơ hội đi gọi điện thoại, lại nghe Lục Duệ cao giọng nói: "Chu Chu, ngài không đi với mấy vị lãnh đạo à?"
Chu Đồng Phương cứng người, sau khi dừng bước, trong lòng hận không thể cho Lục Duệ một đao, nhưng chỉ cười trừ không nói gì.
Trình Dã nhíu mày, lực quan sát của người làm ở Ủy ban kiểm tra như hắn nhạy bén cỡ nào chứ, sao lại nhìn không ra Lục Duệ là đang nhằm vào Chu Đồng Phương? Hơn nữa trước khi trong tài liệu, một bộ phận nội dung có liên quan tới tới Chu Đồng Phương cũng khiến Trình Dã rất là hoài nghi, hắn dứt khoát cười ha ha: "Đồng chí Chu Đồng Phương, anh ngồi chung một xe với tôi đi, tôi có mấy điều muốn hỏi anh."
Chu Đồng Phương trong lòng lộp bộp, thầm kêu một tiếng không tốt, trên mặt thì vẫn bất động thanh sắc, trong lòng thì đang cầu nguyện anh trai nghe lời mình, đóng cửa Thiên Thượng Nhân Gian sớm một chút. Nghĩ như vậy, hắn đi theo Trình Dã lên xe của Ủy ban kiểm tra.
Lãnh đạo Tỉnh ủy tới thị sát, các cán bộ huyện ủy tất nhiên phải đi theo. Lục Duệ và Vương Mậu Đức tuy rằng hiện tại bị tạm thời cách chức, nhưng tỉnh ủy đã có chỉ thị, trước khi tổ điều tra có kết luận, những xử phạt trước khi đều xóa bỏ, cho nên hai vị này vẫn đi theo mọi người tt Thiên Thượng Nhân Gian.
Đào Ngọc Cường và Lý Tú Quân lúc này sắc mặt tái nhợt, bọn họ tất nhiên biết chuyện Thiên Thượng Nhân Gian vẫn đang kinh doanh, chỉ không ngờ Lục Duệ thực sự dẫn tỉnh ủy tỉnh ủy tới đó, chỉ có thể hy vọng phó thị trưởng Chu đã thông tri cho bên kia.
Có điều cho dù bọn họ muốn mật báo cũng chịu, lúc này trên xe của mỗi một thường ủy huyện Đại Hồng đều có một gã nhân viên công tác của tổ điều tra, đây là Lục Duệ lén nói với nói với Cảnh Vũ, Cảnh Vũ tất nhiên không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lục Duệ bảo làm vậy là để phòng ngừa để lộ tin tức, nhưng không ngờ rằng tâm tư của Lục Duệ lại là phòng ngừa có một số người mật báo cho Chu Đồng Vĩ.
Huyện thành cách Thiên Thượng Nhân Gian không quá xa, chỉ mất hơn mười phút, hơn nữa có rất nhiều xe cảnh sát mở đường, khi một đại đội xe hơi đỗ trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian, sắc mặt Trình Dã lập tức biến thành khó coi.
Đập vào mắt hắn là một đám nam nhân Nhật đang đi vào khu giải trí này, rất rõ ràng, bọn họ cũng không phải tới đầu tư du ngoạn. Anh đã thấy một đoàn đội đầu tư hoặc là du lịch nào mà chẳng có lấy một nữ nhân, tất cả đều là nam nhân chưa? Mấu chốt nhất là, một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp đang từ trong khu giải trí đi ra đón họ.
" Phó thị trưởng Chu, thế này là sao?"
Trình Dã sắc mặt nghiêm túc, quay đầu lạnh lùng nói với Chu Đồng Phương đang đứng sau lưng mình.
"Cái này, cái này...: Chu Đồng Phương nhất thời nghẹn lời.
Hồ Thành Lượng Ở bên cạnh bỗng nhiên bật cười, đi đến trước mặt đám bảo vệ đã bị đám người bọn họ dọa cho choáng váng, điềm nhiên nói: "Tôi hiện tại hỏi anh, anh có một nói một, có hai nói hai. Lão tử là thính trưởng thính công an tỉnh, nếu anh dám lừa tôi thì tôi sẽ khiến anh phải hối hận cả đời."
Không ai đi để ý tới lời uy hiếp trắng trợn của hắn có chút không hợp với thân phận, bởi vì ở đây đều là nam nhân Hoa Hạ.
Chu Đào theo sau sau lưng Hồ Thành Lượng tới trước mặt tên bảo vệ, lạnh lùng nói: "Không cần hỏi hắn, loại chuyện này cứ phải nhìn tận mắt." Nói xong đẩy các nhân viên an ninh đã bị dọa cho choáng váng, đi đến trước mặt những người Nhật đang đứng ngây ra.
" Các anh có ai biết tiếng Nhật? Có thể nói cho tôi biết các anh tới đây làm gì không?"
Người Nhật trầm mặc không nói gì.
Chu Đào vung tay lên, lạnh lùng nói: "Người đâu, xông vào cho tôi, đuổi hết người bên trong ra, tôi cũng muốn xem xem trong đây con mẹ nó là ngưu quỷ xà thần gì."
Hiện tại Chu Đào đã không còn tâm tư làm khó Lục Duệ nữa rồi, bất kể là thế nào, hắn cũng là người Hoa Hạ, có thể làm tới cán bộ cấp tỉnh bộ, sâu trong lòng nếu không có một chút tôn trọng đối với dân tộc và quốc gia này thì không thể được trọng dụng. Nhìn thấy loại trường hợp này nếu còn có thể nghĩ đến đấu tranh giữa phe phái, vậy Chu Đào hắn không xứng làm người Hoa Hạ.
Đám người Hồ Thành Lượng và Trình Dã chạy tới cửa khu giải trí, nghe thấy lời nói của Chu Đào, Hồ Thành Lượng nhìn thoáng qua Lục Duệ vẫn một mực không lên tiếng, gật đầu gật đầu nói với thủ hạ của mình: "Mọi người. Nghe mệnh lệnh của bí thư Chu, bắt hết người bên trong lại cho tôi, tôi cũng muốn xem bên trong đây giấu những cái gì?"