" Lục huyện trưởng, không đi chào hỏi Âu thị trưởng à?"
Giọng nói có chút quen tai vang lên bên tai Lục Duệ, Lục Duệ ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người, người trước mặt mình không nhận ra, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mày tươi cười.
"Anh là?" Có chút nghi hoặc nhìn đối phương một cái, Lục Duệ rụ rè nói.
Nam nhân cười ha ha, vươn tay nói: "Tả Cương, anh trai của Tả Mai, phó cục trưởng cục tài chính thành phố."
Lục Duệ sửng sốt một thoáng, nghe thấy đối phương tự xưng là anh trai của Tả Mai, lúc này mới khẽ cười cười, cầm tay Tả Cương lắc lắc: "Tả cục trưởng, nói đùa rồi."
Nếu là anh trai của Tả Mai, vậy cũng là con trai của phó thính trưởng Tả thính tài chính tỉnh, biết quan hệ của mình và Âu Văn Hải cũng là có gì lạ. Vừa rồi đã có không dưới bảy tám người chào hỏi Lục Duệ, tuy rằng không biết bọn họ đang làm gì, nhưng có điều rất rõ ràng, khả năng hướng vào mình là không lớn, mục đích chắc vẫn là tạo dựng quan hệ với Âu Văn Hải.
"Lục huyện trưởng, Tả Mai ở huyện Cẩm Phú còn nhờ anh chiếu cố hơn..." Tả Cương xem ra cũng rất biết làm người, những lời khách khí nói rất cẩn trọng.
Lục Duệ nhẹ nhàng cười: "Tả cục trưởng khách khí rồi, đồng chí Tả Mai ở huyện Cẩm Phú còn lâu hơn tôi, mà nói thật ra, trong công tác cô ta còn giúp tôi nhiều mới đúng."
Hai người khách khí với nhau, không ai chịu nói trước ý đồ của mình.
"Lục huyện trưởng là người nơi này à?"
Tả Cương cuối cùng cũng không chịu nổi, mở miệng hỏi trước.
Lục Duệ ngoài mặt thì bất động thanh sắc. nhưng trong lòng thì cười khẽ, xem ra Vị phó cục trưởng Tả này lăn lộn ở cục tài chính cũng không được như ý, nếu không, đường đường là công tử của phó thính trưởng thính tài chính tỉnh sao có thể tìm tới huyện trưởng của loại huyện nghèo khó như mình? Tuy rằng mình và Âu Văn Hải cũng từng có một đoạn thời gian hữu nghị khách và chủ, nhưng trong mắt người bình thường thì chắc cũng không có kết giao gì.
" Đúng vậy, nhà của tôi chính là Mộc Dương, chỉ chẳng qua là khu Đông Phong mà thôi." Lục Duệ bình tĩnh nói.
Tả Cương mỉm cười: "Nghe nói Lục huyện trưởng trước kia từng là thư ký của thị trưởng Âu?"
Lục Duệ gật gật đầu: "Đúng vậy tôi ban đầu chính là làm thư ký của thị trưởng Âu ở chính phủ khu đông phong, khi đó ông ta là khu trưởng khu Đông Phong..."
Tả Cương vừa há miệng, định lên tiếng thì liền nghe thấy có người đang gọi: "Đồng chí Lục Duệ, đồng chí Lục Duệ đấy à?"
Hai người sửng sốt, quay đầu lại thì nhìn thấy một người đang gọi tên tên Lục Duệ, mỉm cười, Lục Duệ cười nói với Tả Cương ở bên cạnh: "Là đồng chí Lý Văn Kính, thư ký của thị trưởng Âu."
Vừa nói Lục Duệ vừa đi đến trước mặt Lý Văn Kính, mỉm cười nói: "Thư ký Lý, chào ngài."
Lý Văn Kính nhìn thấy Lục Duệ tới, cũng không khách khí kéo tay hắn nói: "Thị trưởng Âu muốn gặp anh, đi theo tôi."
Hai người một trước một sau rời khỏi nhưng lại không biết cảnh tượng này lọt vào mắt mọi người, lại thành một loại tín hiệu.
Không nghị luận như những người khác, Tả Cương đứng giữa bàn ăn, tay cầm chén rượu, bộ dạng đăm chiêu, bởi vì vừa rồi Tả Cương nghe thấy rất rõ ràng Lục Duệ nói với mình, người nọ là đồng chí Lý Văn Kính, thư ký của thị trưởng Âu, mà trên thực tế, từ đầu tới cuối Lý Văn Kính cũng không được ai giới thiệu.
Nói cách khác, Lục Duệ trước khi Âu Văn Hải tới Mộc Dương làm thị trưởng đã gặp hắn, cho nên Lục Duệ mới có thể quen thư ký của Âu Văn Hải, mà nhìn bộ dạng hai người nói chuyện, rõ ràng là đã gặp mặt rồi.
Gật gật đầu, Tả Cương thầm nói trong lòng: "Xem ra đây không phải là người đơn giản."
Bên này Lục Duệ và Lý Văn Kính đi cùng nhau, Lục Duệ nói khẽ với Lý Văn Kính: "Thư ký Lý, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lý Văn Kính cười, nhìn nhìn chung quanh nói: "Không phải ngày hôm qua đã nói rồi sao? Gọi tôi anh Lý được rồi, đoàn khảo sát ngoại quốc tới rồi, thị trưởng bảo tôi dẫn cậu tới."
Lục Duệ có chút nghi hoặc gật gật đầu, trong lòng càng thêm kỳ quái, khi tân thị trưởng thượng nhiệm không ngờ có đoàn khảo sát ngoại quốc tới, còn bảo một huyện trưởng của huyện nghèo như mình tới. Thật là kỳ quái.
Tới một địa phương vắng vẻ, Lục Duệ vào phòng thì phát hiện bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương, phó bí thư thị ủy, đại thị trưởng Âu Văn Hải, phó bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến, phó thị trưởng thường vụ Đào Thành Lâm, tứ đầu sỏ của thành phố Mộc Dương đều ở trong phòng, còn một người khác thì đang nhìn Lục Duệ với vẻ sửng sốt.
"James?"
Người thứ năm Ngồi trong phòng rõ ràng chính là người đầu tư kim bài dưới tay Lâm Nhược Lam, mà ngày hôm qua ct đã giới thiệu ình.
Nhìn thấy Lục Duệ và Lý Văn Kính bước vào, Âu Văn Hải mỉm cười, giới thiệu Lục Duệ: "James tiên sinh là người phụ trách của tập đoàn đầu tư MT nước mỸ, lần này, muốn đầu tư vào huyện Cẩm Phú các cậu."
Lục Duệ sửng sốt, liền nghe thấy James gật gật đầu, dùng tiếng Trung có chút ngắc ngứ nói: "Lâm nữ sĩ, tổng tài của chúng ta nói, hoàn cảnh của huyện Cẩm Phú rất thích hợp để chúng tôi tiến hành tiến hành, cho nên lần này tập đoàn đầu tư MT sẽ rót một khoản tài chính rất lớn vào huyện Cẩm Phú để dựng lên một khu công nghệ cao."
Lục Duệ còn chưa kịp lên tiếng thì bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương liền cười nói: "Thật sự là rất cám ơn James tiên sinh, tổng tài Lâm của quý công ty đúng là tuệ nhãn như đuốc, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp công tác thật tốt với quý công ty."
Phó thị trưởng Thường vụ Đào Thành Lâm và phó bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến cũng đều gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng như bí thư đã nói, chính phủ địa phương chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với quý phương."
Âu Văn Hải lại không hùa theo họ, chỉ mỉm cười nhìn Lục Duệ.
Lục Duệ chau mày, nhìn thoáng qua James, trầm giọng nói: "Ông chủ của Các anh đâu?"
" Lục Thân ái, anh nên gọi cô ấy một cách thân thiết hơn." James chớp chớp mắt, nhún nhún vai nhìn Lục Duệ: "Ông chủ biết anh sẽ tức giận, có điều cô ta nói, anh hôm qua đã đáp ứng cô ta rồi, chuyện này anh nhất định phải nghe cô ta."
Lục Duệ sửng sốt, lập tức nhớ tới ngày hôm qua Lâm Nhược Lam từng đề cập với mình, muốn phát triển sự nghiệp ở nội nội, mình lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng lên tiếng ủng hộ, nhưng không ngờ rằng chuyện cô bé này muốn nói lại là đầu tư ở huyện Cẩm Phú.
Nghe thấy đối thoại của Lục Duệ và James, đám người Ngụy Hoa Dương lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Lục Duệ có chút kỳ quái, không đợi bọn họ lên tiếng, Âu Văn Hải ở bên cạnh đã nhẹ giọng giải thích: "Lâm tổng thài là người kinh thành."
"hả?"
Đám người Ngụy Hoa Dương lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn James, đầu óc có chút không xoay chuyển kịp, vừa rồi khi James nói chuyện phiếm với mấy người, Ngụy Hoa Dương gọi người thử điều tra, biết được tập đoàn đầu tư MT là công ty đầu tư có tiếng tăm lừng lẫy ở nước Mỹ, tài sản tới cả mấy tỷ đô, tiền cảnh phát triển được toàn bộ nghiệp giới Mỹ coi trọng, mà chủ công ty này không ngờ là người kinh thành?
Trong mắt đám người Ngụy Hoa Dương hiện lên hào quang khó hiểu, nhất là phó thị trưởng thường vụ Đào Thành Lâm, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Vào lúc này, liền nghe thấy Âu Văn Hải nhỏ giọng nhắc lại: "Tổng tài Lâm là con gái của bí thư Lâm lâm..."
Uy hiếp! Tuyệt đối là uy hiếp!
Ánh mắt nhìn Âu Văn Hải lúc này của Ngụy Hoa Dương đã thay đổi, người này căn bản chính là đang uy hiếp mình, giới thiệu cá gì nhà đầu tư nước Mỹ? Căn bản chính là đang nói rõ với tất cả các thường ủy, tôi, tân thị trưởng này không phải ngồi không, mọi người cẩn thận một chút!
Đặc biệt là phó thị trưởng thường vụ chính phủ thành phố Đào Thành Lâm, hắn biết rõ chiêu thức thị uy này của Âu Văn Hải rốt cuộc có có bao nhiêu uy lực, một thị trưởng vừa thượng nhiệm, có thể lôi kéo đầu tư cả trăm ngàn, đối với một huyện nghèo khó mà nói, không nghi ngờ gì nữa là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, phỏng chừng rất nhanh danh tiếng của thị trưởng Âu sẽ truyền khắp cả thành phố Mộc Dương. Một đại thị trưởng có năng lực Như vậy, chỉ sợ rất nhiều người sẽ vui vẻ dựa vào hắn, Đào Thành Lâm và Đặng Tiền Tiến trao đổi ánh mắt, rất rõ ràng cũng có chút tâm thần không yên.
Bên này Lục Duệ và James lại đang trao đổi, hai người ban đầu còn dùng tiếng Anh, nhưng theo tốc độ nói và nội dung nhiều lên, hai người dứt khoát dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.
"James, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Trong giọng nói của Lục Duệ có chút bất mãn.
James mỉm cười: "Lục Thân ái, cô chủ nói, chuyện này anh phải nghe cô ta, hơn nữa, chúng tôi cũng chưa xác định đầu tư, chỉ là một ý đồ đầu tư thôi.
Lục Duệ đổi sắc, nói: "Ý đồ Đầu tư ư?"
"Đúng vậy, anh sẽ không cho rằng chúng tôi thực sự muốn đầu tư ở đó chứ?" James trợn mắt nhìn về phía Lục Duệ.
Cau mày, Lục Duệ nói: "Anh xác định cô ta nói như vậy ư?" Tuy rằng có chút bất mãn đối với thủ đoạn làm việc tiền trảm hậu tấu của Lâm Nhược Lam, nhưng Lục Duệ tin, Lâm Nhược Lam cũng là ngốc như vậy, mang sĩ đồ của mình ra nói đùa, dù sao một khi hạng mục đầu tư này được xác định, đối với mình mà nói sẽ là một chính tích cực lớn, nếu như chỉ mới là ý đồ thì mình chịu thiệt rồi.
James nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Thật là không hiểu nổi tư duy của người Hoa Hạ, được rồi, cô chủ nói, có thể tốn một khoản tiền đầu tư một hạng mục ở chỗ đó của anh, cụ thể là hạng mục gì thì phải do anh quyết định."
Mày Lục Duệ giãn ra, đúng như suy đoán của mình, Lâm Nhược Lam sao có thể làm ra chuyện bất lợi ình.
Gật gật đầu, Lục Duệ biết, bản thân có thể lợi dụng hạng mục này, khiến cục diện của huyện Cẩm Phú phát sinh một số biến hóa.
Xoay người, Lục Duệ cung kính nói với đám người Ngụy Hoa Dương: "Mấy vị lãnh đạo, James tiên sinh nói, sẽ tiến hành khảo sát ở huyện Cẩm Phú chúng tôi, về phần cụ thể sẽ đầu tư hạng mục gì thì phải đợi sau khi hắn khảo sát xong mới có thể làm ra quyết định."
Âu Văn Hải mỉm cười, về phần ba người khác, hứng thú đối với chuyện này cũng không còn là quá lớn, thị trưởng Âu người ta còn lôi kéo cả con gái của quý nhân kinh thành tới đầu tư, mình chen vào thì được lợi gì? Huống chi, quan hệ của Âu Văn Hải và Lục Duệ sờ sờ ra đó, quyền chủ đạo này không ai cướp đi được, không thấy Âu Văn Hải ngay cả với bí thư huyện ủy huyện Cẩm Phú Lý Minh Hoa cũng không thèm thông tri mà trực tiếp gọi Lục Duệ tới đây bàn bạc với James ư?
Ngụy Hoa Dương mỉm cười, nhìn Lục Duệ nói: "Tiểu Lục huyện trưởng, chuyện này giao cho cậu phụ trách, nhất định phải tiếp đãi tốt khách nhân của tập đoàn đầu tư MT, chính phủ thành phố và thị ủy sẽ toàn lực ủng hộ huyện Cẩm Phú các cậu."
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, công tác tiếp sau phải làm thật đẹp, công lao của người đứng đầu thị ủy của hắn cũng chẳng chạy đi được, cần gì phải đắc tội với Lâm gia.